Quyển 2 - Chương 357: Vượt cánh đồng tuyết
Miêu Nị
09/12/2016
y Sơn trưởng lão nghĩ tới ánh mắt của Lương Tiếu Hiểu trước khi chết đi, trầm mặc một lát đi đến bên Chu Lạc hạ giọng nói:
- Sự tình liên quan tới danh dự Ly Sơn, xin tiên sinh đừng tiếp tục hỏi nữa.
Chu Lạc hơi nhướn mày, hiểu ra chữ danh dự này có điều ẩn giấu.
Ly Sơn trưởng lão hạ giọng nói:
- Thất Gian sư điệt... Và Chiết Tụ xảy ra chuyện gì, chúng ta tạm thời không biết, nhưng tuyệt đối không thể hỏi ngay trước mặt mọi người, bởi vì thân phận của nàng rất đặc thù.
Lời đối thoại chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy. Chu Lạc thấy hắn thận trọng như thế, hỏi:
- Hắn có thân phận như thế nào?
Ly Sơn trưởng lão trầm mặc một lát nói:
- Nàng... Là thân nữ nhi.
Chu Lạc nhìn Chiết Tụ, có chút hiểu ra, nói:
- Khó trách lại nói hai chữ danh dự.
Ly Sơn trưởng lão nói:
- Kính xin tiên sinh thông cảm.
Chu Lạc lắc đầu nói:
- Cái này cũng chưa đủ, danh dự Ly Sơn cố nhiên trọng yếu, nhưng chưa bằng chân tướng và sinh tử.
Ly Sơn trưởng lão do dự một chút, cắn răng nói:
- Nàng là con gái sư thúc.
Chu Lạc vẻ mặt hơi lạnh, nhìn hắn hỏi:
- Sư thúc nào?
Ly Sơn trưởng lão nhẹ giọng nói:
- Tiểu sư thúc.
Nghe ba chữ kia, Chu Lạc trầm mặc rất lâu.
Bát Phương Phong Vũ có địa vị cao trong thế giới nhân, chỉ dưới năm vị thánh nhân, theo đạo lý mà nói, bất luận cái tên nào cũng sẽ không làm cho hắn kiêng kị, nhưng ngoại trừ một người.
Hóa ra là con gái của Tô Ly, đúng là con gái của Tô Ly, khó trách được Ly Sơn chưởng môn thu làm đệ tử đóng cửa, được cả Ly Sơn coi như trân bảo, ngay cả Thu Sơn Quân và Cẩu Hàn Thực cũng nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhìn Thất Gian hôn mê, Chu Lạc lắc lắc đầu.
Ly Sơn trưởng lão nói:
- Đa tạ tiên sinh thông cảm. Đương nhiên, nếu Thất Gian thực ở Chu Viên làm ra chuyện gì, Giới Luật đường nhất định sẽ dùng môn quy, kết quả cuối cùng, Ly Sơn sẽ mau chóng báo cho tiên sinh.
Chu Lạc không nói gì, coi như yên lặng đồng ý. Đây đúng là chuyện đã xảy ra trong Chu Viên, nhưng Ly Sơn Kiếm Tông đã nói vậy, hơn nữa chuyện liên quan tới Tô Ly, hắn cũng không muốn mua phiền phức vào người.
Nhưng ở đây, người có năng lực nói chuyện ngoại trừ hắn còn một vị lão nhân gia.
Khi Ly Sơn Kiếm Tông trưởng lão ra hiệu, có người cáng Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu rời khỏi, Chiết Tụ nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dường như muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng lại không có làm gì.
Ngay lúc Ly Sơn Kiếm Tông chuẩn bị đưa Chiết Tụ đi, vị lão nhân kia gia rốt cục lên tiếng.
Khi Chu Viên hủy diệt, thanh sơn vô tung, Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo vẫn ngẩn người, vẻ già nua thêm già nua, ánh mắt đục ngầu càng thêm đục ngầu, căn bản không có để ý tới chuyện trong rừng, cho đến lúc này, ông mới quay lại mặt không chút thay đổi nói:
- Để người lại.
Ly Sơn Kiếm Tông trưởng lão nói:
- Đây là Ly Sơn...
- Người chết là đệ tử của Ly Sơn, động thủ cũng là đệ tử của Ly Sơn, chuyện nội bộ Ly Sơn ta không quản, chỉ có điều các ngươi dựa vào cái gì mang Chiết Tụ đi? Là do lời Lương Tiếu Hiểu nói trước khi chết sao? Thế chẳng phải nếu Trần Trường Sinh còn sống, các ngươi cũng muốn đem hắn về Ly Sơn trước mặt ta?
Mai Lý Sa chậm rãi đi tới, nhìn Ly Sơn trưởng lão nói:
- Có cái đạo lý này sao?
Ly Sơn trưởng lão không nói gì, nhưng giáo viên mới của Thiên Đạo Viện do dự mở miệng:
- Đại nhân, nếu Trần Trường Sinh thật sự đề cập tới việc này, không muốn cũng phải cẩn thận nhận thẩm vấn.
- Người đã chết không cách nào nói chuyện, là có thể tùy ý tạt nước bẩn vào hắn? Lúc trước ta nghe có người nói như vậy.
Mai Lý Sa nhìn giáo viên Thiên Đạo Viện, vẻ mặt không chút thay đổi nói:
- Về phần thẩm tra... Trần Trường Sinh là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, ngươi một giáo viên có tư cách gì thẩm tra hắn? Ngoại trừ Giáo Hoàng đại nhân, ai có tư cách thẩm tra hắn?
Ông nhìn sang Chiết Tụ, nói:
- Danh dự Ly Sơn các ngươi quan trọng, chẳng lẽ danh dự quốc gia không quan trọng Thiếu niên Lang Tộc này là danh dự của quốc giáo, ta muốn đưa hắn về kinh đô, ai có ý kiến?
Chu Lạc nói:
- Ta không có ý kiến.
Nếu hắn cũng không có ý kiến, như vậy ở đây tất cả mọi người không có tư cách có ý kiến, bao gồm cả tu giả phía nam cùng với Ly Sơn trưởng lão. Mai Lý Sa nhìn Ly Sơn trưởng lão lạnh lùng nói:
- Ly Sơn nếu có ý kiến, bảo chưởng môn các ngươi tới nói, hoặc là bảo Tô Ly tới nói.
Ly Sơn trưởng lão không thể ẩn nhẫn, tức giận nói:
- Người chết là Ly Sơn đệ tử.
- Người chết thì giỏi lắm à? Chẳng lẽ vì hắn chết nên sai lầm thêm chồng chất, lung tung lộn xộn sao?
Thanh âm của Mai Lý Sa càng thêm rét lạnh:
- Hơn nữa tâm trạng ta đang không tốt, Giáo Hoàng cũng không tốt, toàn bộ quốc giáo tâm tình không tốt, bởi vì Trần Trường Sinh chết rồi, Quốc Giáo Học Viện viện trưởng Trần Trường Sinh đã chết rồi.
Lão nhìn ra ngoài rừng, buồn bã nói:
- Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn? Cho dù Thần Quốc Thất Luật chết sạch, chẳng lẽ còn làm người ta buồn hơn sao?
Trần Trường Sinh nghĩ, người ngoài Hán Thu Thành nhất định sẽ nghĩ hắn đã chết, bởi vì hắn không thông qua Chu Viên bằng cửa mà bằng một phương pháp thần kỳ, trực tiếp hiện ra ngoài cánh đồng tuyết. Hắn cũng có thể nghĩ, rất nhiều người biết mình chết sẽ có phản ứng khác nhau, có người cao hứng, có người cảm thấy như trút được gánh nặng, còn có người sẽ bi thương khổ sở.
Những người đó đều là ngươi trân trọng hắn, tỷ như Lạc Lạc, Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá, Kim Trưởng sử, Mạc Vũ hẳn cũng có chút tiếc nuối, hắn thậm chí cảm thấy đám Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch và Ly Sơn đệ tử, chứ đừng nói chi là các trưởng bối trong quốc giáo, còn có vị Tú Linh Tộc cô nương.
Hắn không muốn để những người này khổ sở bi thương lo lắng, cho nên hắn rất sốt ruột, hắn vội vã khẩn trương trở lại thế giới loài người, đem tin mình còn sống truyền về kinh đô, khiến tất cả mọi người đều biết mình còn sống. Đáng tiếc cánh đồng tuyết cách thế giới loài người quá xa, mà Tô Ly tiền bối... thật sự hơi nặng.
Bọn họ thoát khỏi cánh đồng tuyết rất thuận lợi.
Kiếm đạo đại gia chân chính tất nhiên có đại trí tuệ, bất kể về phương diện gì, tỷ như tay nghề làm bếp, trà nghệ, bởi vì vạn đạo đều có chỗ giống nhau, cách chạy trốn chết cũng là một phần Tô Ly rất am hiểu.
Một kiếm trảm phá không trung cũng là có chủ ý.
Một kiếm kia chém ra mấy trăm dặm kiếm đạo, trực tiếp về hướng nam, cực phù kiếm đạo chân nghĩa —— kiềm ở người gần nhất, gần nhất thì nhanh nhất, mà ai ngờ một kiếm này chân chính hạ xuống tuyết lĩnh phía tây nam.
Hắc Bào đã mơ hồ đã nhận ra, nhưng khi Ma tộc đại quân thay đổi sách lược, vây kín tuyết lĩnh thì bên suối nước nóng chỉ còn vết máu, còn có một đóa hoa nhài bị hái xuống.
Khi đó, Tô Ly đã đi tới dòng sông băng cách đó bốn trăm dặm.
Đương nhiên, hắn ở trên lưng Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh được tắm qua long huyết, có được tinh lực vô tận, cung cấp lực lượng cường đại đủ để thi triển tốc độ kinh người, có thể trong thời gian ngắn như vậy đi bốn trăm dặm. Dù là Tô Ly đều cảm thấy có chút giật mình, chỉ có điều gió tuyết như dao cắt vào mặt hắn, mỗi khi hắn muốn khen ngợi Trần Trường Sinh vài câu thì đều biến thành oán trách, căm tức.
Không hề dừng lại, Trần Trường Sinh tiếp tục theo kẽ băng kẽ hở chạy về hướng nam, cảm thấy khát thì thò tay làm tan băng nhét vào miệng, cảm thấy thân thể đang bừng bừng vì chạy trốn trở nên lạnh hơn, rất thoải mái.
Chạy qua sông băng và cánh đồng tuyết, bay qua tuyết lĩnh và núi lớn, Trần Trường Sinh cõng Tô Ly chạy như điên không ngừng, khát nhai băng, đói bấm bụng chịu đựng, ngày đêm không ngủ, cho đến một hôm thấy một tòa thành hiện ra.
Ngàn dặm cánh đồng tuyết cứ như vậy bị hắn đi qua.
Hắn rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp ngã ra sau.
- Sự tình liên quan tới danh dự Ly Sơn, xin tiên sinh đừng tiếp tục hỏi nữa.
Chu Lạc hơi nhướn mày, hiểu ra chữ danh dự này có điều ẩn giấu.
Ly Sơn trưởng lão hạ giọng nói:
- Thất Gian sư điệt... Và Chiết Tụ xảy ra chuyện gì, chúng ta tạm thời không biết, nhưng tuyệt đối không thể hỏi ngay trước mặt mọi người, bởi vì thân phận của nàng rất đặc thù.
Lời đối thoại chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy. Chu Lạc thấy hắn thận trọng như thế, hỏi:
- Hắn có thân phận như thế nào?
Ly Sơn trưởng lão trầm mặc một lát nói:
- Nàng... Là thân nữ nhi.
Chu Lạc nhìn Chiết Tụ, có chút hiểu ra, nói:
- Khó trách lại nói hai chữ danh dự.
Ly Sơn trưởng lão nói:
- Kính xin tiên sinh thông cảm.
Chu Lạc lắc đầu nói:
- Cái này cũng chưa đủ, danh dự Ly Sơn cố nhiên trọng yếu, nhưng chưa bằng chân tướng và sinh tử.
Ly Sơn trưởng lão do dự một chút, cắn răng nói:
- Nàng là con gái sư thúc.
Chu Lạc vẻ mặt hơi lạnh, nhìn hắn hỏi:
- Sư thúc nào?
Ly Sơn trưởng lão nhẹ giọng nói:
- Tiểu sư thúc.
Nghe ba chữ kia, Chu Lạc trầm mặc rất lâu.
Bát Phương Phong Vũ có địa vị cao trong thế giới nhân, chỉ dưới năm vị thánh nhân, theo đạo lý mà nói, bất luận cái tên nào cũng sẽ không làm cho hắn kiêng kị, nhưng ngoại trừ một người.
Hóa ra là con gái của Tô Ly, đúng là con gái của Tô Ly, khó trách được Ly Sơn chưởng môn thu làm đệ tử đóng cửa, được cả Ly Sơn coi như trân bảo, ngay cả Thu Sơn Quân và Cẩu Hàn Thực cũng nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhìn Thất Gian hôn mê, Chu Lạc lắc lắc đầu.
Ly Sơn trưởng lão nói:
- Đa tạ tiên sinh thông cảm. Đương nhiên, nếu Thất Gian thực ở Chu Viên làm ra chuyện gì, Giới Luật đường nhất định sẽ dùng môn quy, kết quả cuối cùng, Ly Sơn sẽ mau chóng báo cho tiên sinh.
Chu Lạc không nói gì, coi như yên lặng đồng ý. Đây đúng là chuyện đã xảy ra trong Chu Viên, nhưng Ly Sơn Kiếm Tông đã nói vậy, hơn nữa chuyện liên quan tới Tô Ly, hắn cũng không muốn mua phiền phức vào người.
Nhưng ở đây, người có năng lực nói chuyện ngoại trừ hắn còn một vị lão nhân gia.
Khi Ly Sơn Kiếm Tông trưởng lão ra hiệu, có người cáng Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu rời khỏi, Chiết Tụ nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dường như muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng lại không có làm gì.
Ngay lúc Ly Sơn Kiếm Tông chuẩn bị đưa Chiết Tụ đi, vị lão nhân kia gia rốt cục lên tiếng.
Khi Chu Viên hủy diệt, thanh sơn vô tung, Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo vẫn ngẩn người, vẻ già nua thêm già nua, ánh mắt đục ngầu càng thêm đục ngầu, căn bản không có để ý tới chuyện trong rừng, cho đến lúc này, ông mới quay lại mặt không chút thay đổi nói:
- Để người lại.
Ly Sơn Kiếm Tông trưởng lão nói:
- Đây là Ly Sơn...
- Người chết là đệ tử của Ly Sơn, động thủ cũng là đệ tử của Ly Sơn, chuyện nội bộ Ly Sơn ta không quản, chỉ có điều các ngươi dựa vào cái gì mang Chiết Tụ đi? Là do lời Lương Tiếu Hiểu nói trước khi chết sao? Thế chẳng phải nếu Trần Trường Sinh còn sống, các ngươi cũng muốn đem hắn về Ly Sơn trước mặt ta?
Mai Lý Sa chậm rãi đi tới, nhìn Ly Sơn trưởng lão nói:
- Có cái đạo lý này sao?
Ly Sơn trưởng lão không nói gì, nhưng giáo viên mới của Thiên Đạo Viện do dự mở miệng:
- Đại nhân, nếu Trần Trường Sinh thật sự đề cập tới việc này, không muốn cũng phải cẩn thận nhận thẩm vấn.
- Người đã chết không cách nào nói chuyện, là có thể tùy ý tạt nước bẩn vào hắn? Lúc trước ta nghe có người nói như vậy.
Mai Lý Sa nhìn giáo viên Thiên Đạo Viện, vẻ mặt không chút thay đổi nói:
- Về phần thẩm tra... Trần Trường Sinh là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, ngươi một giáo viên có tư cách gì thẩm tra hắn? Ngoại trừ Giáo Hoàng đại nhân, ai có tư cách thẩm tra hắn?
Ông nhìn sang Chiết Tụ, nói:
- Danh dự Ly Sơn các ngươi quan trọng, chẳng lẽ danh dự quốc gia không quan trọng Thiếu niên Lang Tộc này là danh dự của quốc giáo, ta muốn đưa hắn về kinh đô, ai có ý kiến?
Chu Lạc nói:
- Ta không có ý kiến.
Nếu hắn cũng không có ý kiến, như vậy ở đây tất cả mọi người không có tư cách có ý kiến, bao gồm cả tu giả phía nam cùng với Ly Sơn trưởng lão. Mai Lý Sa nhìn Ly Sơn trưởng lão lạnh lùng nói:
- Ly Sơn nếu có ý kiến, bảo chưởng môn các ngươi tới nói, hoặc là bảo Tô Ly tới nói.
Ly Sơn trưởng lão không thể ẩn nhẫn, tức giận nói:
- Người chết là Ly Sơn đệ tử.
- Người chết thì giỏi lắm à? Chẳng lẽ vì hắn chết nên sai lầm thêm chồng chất, lung tung lộn xộn sao?
Thanh âm của Mai Lý Sa càng thêm rét lạnh:
- Hơn nữa tâm trạng ta đang không tốt, Giáo Hoàng cũng không tốt, toàn bộ quốc giáo tâm tình không tốt, bởi vì Trần Trường Sinh chết rồi, Quốc Giáo Học Viện viện trưởng Trần Trường Sinh đã chết rồi.
Lão nhìn ra ngoài rừng, buồn bã nói:
- Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn? Cho dù Thần Quốc Thất Luật chết sạch, chẳng lẽ còn làm người ta buồn hơn sao?
Trần Trường Sinh nghĩ, người ngoài Hán Thu Thành nhất định sẽ nghĩ hắn đã chết, bởi vì hắn không thông qua Chu Viên bằng cửa mà bằng một phương pháp thần kỳ, trực tiếp hiện ra ngoài cánh đồng tuyết. Hắn cũng có thể nghĩ, rất nhiều người biết mình chết sẽ có phản ứng khác nhau, có người cao hứng, có người cảm thấy như trút được gánh nặng, còn có người sẽ bi thương khổ sở.
Những người đó đều là ngươi trân trọng hắn, tỷ như Lạc Lạc, Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá, Kim Trưởng sử, Mạc Vũ hẳn cũng có chút tiếc nuối, hắn thậm chí cảm thấy đám Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch và Ly Sơn đệ tử, chứ đừng nói chi là các trưởng bối trong quốc giáo, còn có vị Tú Linh Tộc cô nương.
Hắn không muốn để những người này khổ sở bi thương lo lắng, cho nên hắn rất sốt ruột, hắn vội vã khẩn trương trở lại thế giới loài người, đem tin mình còn sống truyền về kinh đô, khiến tất cả mọi người đều biết mình còn sống. Đáng tiếc cánh đồng tuyết cách thế giới loài người quá xa, mà Tô Ly tiền bối... thật sự hơi nặng.
Bọn họ thoát khỏi cánh đồng tuyết rất thuận lợi.
Kiếm đạo đại gia chân chính tất nhiên có đại trí tuệ, bất kể về phương diện gì, tỷ như tay nghề làm bếp, trà nghệ, bởi vì vạn đạo đều có chỗ giống nhau, cách chạy trốn chết cũng là một phần Tô Ly rất am hiểu.
Một kiếm trảm phá không trung cũng là có chủ ý.
Một kiếm kia chém ra mấy trăm dặm kiếm đạo, trực tiếp về hướng nam, cực phù kiếm đạo chân nghĩa —— kiềm ở người gần nhất, gần nhất thì nhanh nhất, mà ai ngờ một kiếm này chân chính hạ xuống tuyết lĩnh phía tây nam.
Hắc Bào đã mơ hồ đã nhận ra, nhưng khi Ma tộc đại quân thay đổi sách lược, vây kín tuyết lĩnh thì bên suối nước nóng chỉ còn vết máu, còn có một đóa hoa nhài bị hái xuống.
Khi đó, Tô Ly đã đi tới dòng sông băng cách đó bốn trăm dặm.
Đương nhiên, hắn ở trên lưng Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh được tắm qua long huyết, có được tinh lực vô tận, cung cấp lực lượng cường đại đủ để thi triển tốc độ kinh người, có thể trong thời gian ngắn như vậy đi bốn trăm dặm. Dù là Tô Ly đều cảm thấy có chút giật mình, chỉ có điều gió tuyết như dao cắt vào mặt hắn, mỗi khi hắn muốn khen ngợi Trần Trường Sinh vài câu thì đều biến thành oán trách, căm tức.
Không hề dừng lại, Trần Trường Sinh tiếp tục theo kẽ băng kẽ hở chạy về hướng nam, cảm thấy khát thì thò tay làm tan băng nhét vào miệng, cảm thấy thân thể đang bừng bừng vì chạy trốn trở nên lạnh hơn, rất thoải mái.
Chạy qua sông băng và cánh đồng tuyết, bay qua tuyết lĩnh và núi lớn, Trần Trường Sinh cõng Tô Ly chạy như điên không ngừng, khát nhai băng, đói bấm bụng chịu đựng, ngày đêm không ngủ, cho đến một hôm thấy một tòa thành hiện ra.
Ngàn dặm cánh đồng tuyết cứ như vậy bị hắn đi qua.
Hắn rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp ngã ra sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.