Trại Chăn Nuôi Thần Ma

Quyển 1 - Chương 20: Siêu thị đồ ăn ( Có thể là đồ ăn của siêu thị chăng ??? )

Hắc Đồng Vương

19/10/2013

yep !!! cố lên nào !! Mong mọi người ủng hộ em nha :3

Tô Vũ bỗng nhúc nhích tay phải , cánh tay này đã nhiều lần bị thương thậm chí đã gãy nhưng dưới tình huống được dị lực ân cần chăm sóc cuôi cùng cũng triệt để khôi phục hơn nữa so với lúc trước còn cường đại hơn tuy nhiên còn kém xa xa so với cành tay trái khủng bố , nhưng ít ra cường đại hơn trước gấp hai lần là có thừa.

Không tới một phút mà Tô Vũ cảm giác thân thể của mình tốt hơn trước rất nhiều, tất cả đau xót trên người đều biến mất, vừa mới thu nạp dị lực mà cả người như được hưởng thụ cảm giác ân cần chăm sóc , một loại cảm giác không nói nên lời làm cho Tô Vũ có một cảm giác bay bổng như tiên .

Khi Tô Vũ thở ra một hơi, buông tay trái ra , một mảnh Hắc Lân liền biến mất khôi phục trở lại bình thường ,mới phát giác Mã Tử Diệp, Tần Gia Quý cùng Trương Trọng Mưu cả bọn tất cả đều vây quanh mình , có chút choáng váng nhìn mình.

Bốn phía toàn là thi thể của Lâm Bố Thú con, còn dư năm sáu con sau khi nhìn cảnh Tô Vũ đuổi giết Lâm Bố Thú thủ lĩnh đều lựa chọn chạy trốn

“Khá lắm…” Tần Gia Quý có chút hâm mô liếm liếm bờ môi, duỗi ra một tay giống như muốn vỗ vỗ bả vai Tô Vũ, nhưng vừa vươn ra lại từ từ buông xuống.

Trong lúc bất tri bất giác, địa vị của Tô Vũ trong lòng hắn đã lên cao làm hắn có chút không dám để tay mình lên vai Tô Vũ, ngày trước , Tần Gia Quý là người cao lớn đẹp trai thật đúng không để Tô Vũ vào mắt mà giờ…

Chỉ có Trương Trọng Mưu không thèm để ý, đưa tay đập lên vai Tô Vũ , cười hắc hắc : “ta nói Vũ thiếu gia, người rốt cuộc tại sao làm được vậy , lúc trước , con mẹ nó , người đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tùy ý để quái vật tấn công, mắt thấy nguy hiểm ngươi lại tiện tay phản kích liền đêm quái vật đập chết, bà mẹ nó , ngươi quả thực cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ trong truyền thuyết ah, hại ta còn vì ngươi mà chảy ra cả đống mồ hôi lạnh , lại còn phải kêu tên Tô Ngọc để kích thích ngươi.

Vừa nói vừa móc ra một hộp thuốc lá , bỗng nhiên có chút đau lòng mà nói : “ Chỉ còn vài điếu thuốc, rất nhanh sẽ không được hút nữa rồi .” Trong miệng tuy nói như vậy nhưng vẫn lấy ra hai điếu, chính mình ngậm một điếu còn một điếu khác thì kín đáo đưa cho Tô Vũ.

Tô Vũ cùng Trương Trọng Mưu là bằng hữu thỉnh thoảng thịnh tình mời nhau thì không thể chối từ , nhưng hắn không muốn hút, đang muốn cự tuyệt , đột nhiên vô tình thấy trên mặt đất là thi thể Trương Nhuận Sinh, thân thể có chút cứng đờ , liền nhận điếu thuốc.

Trương Trọng Mưu lấy ra bật lửa thay Tô Vũ châm thuốc, sau đó trừng mắt bốn phía nói với mọi người : “ Đừng nói lão tử keo kiệt, không còn mấy điếu thuốc nữa , thật sự không chia được cho các ngươi.”

Tần Gia Quý cười cười lắc đầu nói : “ Ta vốn không hút thuốc lá!!”



Trương Trọng Mưu cười hắc hắc , nói : “ Ta biết mà, người là một học sinh ngoan ngoãn nha .”

Tô Vũ rít một hơi đem khói thuốc trong miệng nuốt xuống, cảm thụ khói thuốc trong dạ dày dạo qua một vòng sau đó chậm rãi thoát ra ngoài, nói ra cũng kỳ quái , khi thở ra khói thuốc hắn cảm giác áp lực trong nội tâm đã giảm bớt một ít.

Mọi người đang vây quanh Tô Vũ đột nhiên trầm mặc, ước chừng đoán được nguyên nhân, kỳ thật Trương Nhuận Sinh chết cũng không trách Tô Vũ được , chỉ là hắn cũng vừa vặn đánh trúng lên người Trương Nhuận Sinh một trảo làm cho nội tâm lưu lại ít bóng ma.

Tuy Mã Tử Diệp, Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương… đều có đánh chết không ít Lâm Bố Thú con, thực lực tăng nhiều nhưng Trương Nhuận Sinh, Hồ Các lại chết thảm tại chỗ , ai cũng không vui vẻ nổi.

Tô Vũ đang hút điếu thuốc thứ hai , bỗng nhiên như hạ quyết tâm , đem điếu thuốc ném trên mặt đất, dùng chân giẫm tắt.

Trương Trọng Mưu thấy được rất đau lòng, vội vàng xoay người nhặt lên, xem còn có thể hút được nữa hay không.

Tô Vũ đi tới trước thi thể của Trương Nhuận Sinh, ngồi xổm xuống, nhìn hai mắt trừng lớn có chút chết không nhắm mắt của hắn, bỗng nhiên nói : “ Trương Nhuận Sinh , thực xin lỗi, ta không cố ý … Lúc ấy loại trừ cách đó , ta thật không có cách lựa chọn khác… Mọi người thật là ích kỷ, ta cũng vậy,ta… Ta cũng sợ chết… Thực xin lỗi, nếu như chúng ta thoát khỏi đây được…. Người nha của ngươi… Ta nhất định thay ngươi chiếu cố, chỉ cần ta có đủ khả năng… Hi vọng… Hi vọng ngươi đi thanh thản a…”

Tô Vũ một bên lẩm bẩm, một bên thò tay xoa mặt Trương Nhuận Sinh, dùng tay vuốt mắt hắn , Trương Nhuận Sinh vốn là hai mắt trừng lớn vậy mà thật sự nhắm lại.

Thở ra một hơi dài , Tô Vũ toàn thân có chút hư thoát, nhìn xác của Trương Nhuận Sinh đã nhắm mắt, hắn mới lên tinh thần , thấp giọng nói : “ Lời nói của ta nhất định chắc chắn.” Đứng lên, trong lòng vốn có tâm ma, vậy mà rốt cuộc biến mất.

Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Tô Vũ, đều không nói gì , nghĩ thầm nếu là mình có thể hay không tự trách giống Tô Vũ.

Nhìn thấy Tô Vũ đứng lên, Triệu Thế Xương nói: “ Mọi người vào xem một chút đi, bất quá phải cẩn thận một chút, ai cũng không biết còn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không.”

Sau mấy gốc đại thụ không xa, một nửa gian phòng ốc lộ ra mấy phần khí tức thần bí, mọi người nghe Triệu Thế Xương nói đều cùng lúc nhìn sang.



Tất cả mọi người đều có tâm hiếu kỳ , giờ bị kích thích , Điều thần bí nằm trong nửa gian phòng ốc đến cùng sẽ là cái gì???

Tô Vũ ánh mắt một lần nữa rơi lên bảng hiệu “ Siêu thị Kim Hoa” , bên dưới bảng hiệu còn có một cỗ thi thể.

Đã gặp nhiều cuộc công kích, tất cả mọi người đều đi nhẹ chân, toàn bộ tinh thần đề phòng rồi chậm rãi tiếp cận.

Rất nhanh, mọi người đã đứng trước cửa nửa gian phòng, cái thi thể nằm trên đất rất nhanh rơi vào trong mắt mọi người.

Cái thi thể này mặc một bộ đồng phục màu đỏ , sau lưng có dấu viết “ Siêu thị Kim Hoa” bốn chữ, đầu hắn đã bị đập nát, xem ra là do Lâm Bố Thú con gây ra.

“Đây là quần áo lao động của siêu thị” Trương Trọng Mưu lập tức kêu lên, sau đó trương mắt nhìn về phía gian phòng.

Một nửa phòng ốc đã sụp đổ, mọi người nhìn thấy rất rõ ở bên trong, sau đó nhìn thoáng qua nhau đều cảm thấy vài phần quái dị,sau đó lại hưng phấn kêu lên.

Giống như bảng hiệu, tình cảnh phòng ốc hoàn toàn xác thực đây chính là một cái siêu thị, các loại vật phẩm vung rơi đầy đất, đó là nguyên nhân mọi người hưng phấn ở chỗ này, thấy được rất nhiều loại thực phẩm cùng đồ uống.

“Tại đây thật là siêu thị??? Chỉ là … Chỉ là một cái siêu thị như thế nào lại bay tới nơi này??”

Bỗng nhiên, Mã Tử Diệp có chút kỳ quái kêu lên, mọi người đã đi vào siêu thị, rất nhanh đã thấy bên trong có hai cỗ thi thể , tất cả đều mặc quần áo lao động của siêu thị, chỉ là đã chết thảm tại chỗ, không cách nào hướng mọi người kể lại chi tiết những tao ngộ của mình.

“ Đích thực là rất kỳ quái, chỉ là nhiều thực phẩm như vậy… Thật tốt quá , ít ra chúng ta đã tìm được đồ ăn…” Trương Trọng Mưu một bên hưng phấn vỗ tay hai cái , một bên Tần Gia Quý trầm giọng nói : “ Vô dụng, những thứ đồ ăn này đã vô dụng!!!”

Trương Trọng Mưu sững sờ, kêu lên : “ không phải đâu, đầu óc người có vấn đề à ???? Cái gì vô dụng??? Người nhìn xem gói mì ăn liền vẫn còn hạn sử dụng nha , không có quá hạn , có thể ăn ahhh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trại Chăn Nuôi Thần Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook