Quyển 1 - Chương 3: Vảy đen
Hắc Đồng Vương
19/10/2013
"Quái vật !!!" Tô Vũ hét lớn, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, hai chân co lên vừa vặn đạp trúng con quái vật da xanh đang xông tới, duỗi tay ra bắt lấy cây gậy gỗ mà con quái vật vừa vung xuống, sau đó trong miệng hắn phát ra một tiếng hét thảm.
Ngoại trừ tay trái thì những bộ phận khác trên cơ thể đều không có một chút dị lực, hai chân hắn đạp trúng quái vật nhưng lại bị phản lực quá mạnh mẽ từ thân thể quái vật ép ngược trở lại khiến cho cả hai chân đều chấn động, cơ hồ như sắp gãy.
Mà tay phải bị thương lại càng nghiêm trọng, Tô Vũ có thể nghe thấy tiếng xương vỡ. Tính ra ít nhất cũng gãy mất hai xương ngón tay.
Tay đứt ruột xót, xương ngón tay đã gãy, Tô Vũ đau đến rú thảm, nhưng vẫn cố gắng nắm chặt cây gỗ, vảy đen trên bàn tay trái lại một lần nửa hiện ra, dị lực bộc phát, Tô Vũ theo bản năng vung quyền đánh ra.
"Bồng" một tiếng, hỗn hợp nước xanh, máu tươi văng tung tóe, một con mắt của quái vật da xanh đã bị lực lượng mạnh mẽ đánh văng ra ngoài.
Tô Vũ hét lớn, trở tay bắt lấy cây gỗ, hung hăng đập tớp tấp vào đầu con quái vật da xanh.
Cả phòng học như choáng váng nhìn bộ dạng của Tô Vũ.
Tần Gia Quý vừa mới bò dậy, chứng kiến Tô Vũ như một ác quỷ, toàn thân đầy máu, tay trái cầm một cây gỗ vốn dĩ thuộc về con quái vật liên tục đánh lên đầu nó.
"Grắc..." một tiếng giòn tan, đầu con quái vật nát như dưa hấu, máu xanh dính đầy trên mặt mũi Tô Vũ.
Từ cái đầu nát của con quái vật, lại có một mảnh tinh thể màu đen bay ra, vọt vào trong tay trái Tô Vũ với tốc độ mắt thường không thể thấy kịp, sau đó biến mất không còn tung tích.
Tô Vũ buông cây gỗ ra, lảo đảo ngã xuống.
Tô Ngọc khóc nhào tới, loạng choạng đến bên Tô Vũ, điên cuồng kêu lên: "Tô Vũ, Tô Vũ, ngươi tỉnh dậy đi ……. "
"Không thể ngờ, Tô Ngọc lại quan tâm đến mình như vậy..." Tô Vũ có chút hoảng hốt, trong đầu vừa nổi lên ý niệm như vậy, ngay sau đó nghe được một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, mấy bạn học trong phòng giật mình kinh hô, Tô Vũ trong lòng rùng mình, lại một lần nữa tỉnh táo lại.
Chỉ thấy mấy người đang ngã trên mặt đất, mấy cái bàn chặn trước cửa phòng cũng đổ kềnh ra.
Rốt cuộc, cửa trước đã bị đánh vỡ, hai con quái vật da xanh kia cũng ngừng phá cửa sau và cửa sổ, đều chạy về phía cửa trước, tính cả con vừa mới phá cửa trước, ba con quái vật, chậm rãi đi đến.
Lúc này trong phòng học có hai các xác quái vật da xanh máu thịt lẫn lộn, có lẽ vì vậy mà làm cho ba con quái vật tốc độ chậm lại, trong mắt hiện lên một vẻ kinh nghi, sau đó cùng lúc nhìn về phía Tô Vũ.
Là Tô Vũ giết hai con quái vật kia.
Giờ phút này bên ngoài tựa hồ trở nên im ắng, toàn bộ những người trong phòng học đều cảm thấy một tâm trạng u ám, theo mỗi bước chân ba con quái vật đi tới, cảm giác sợ hãi lại càng cắn nuốt nội tâm mỗi người.
Có nữ sinh bò tới cửa sổ bên kia, nhìn xuống phía dưới lầu ba, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, chỉ chờ quái vật nhào lên liền cắn răng nhảy xuống, nhảy từ lầu ba xuống chưa chắc sẽ ngã chết, cho dù gãy tay gãy chân vẫn tốt hơn là bị đập vỡ đầu mà chết.
Có người không ngừng ôm lấy điện thoại để báo động, nhưng vẫn không có chút tín hiệu nào.
Cũng có mấy nam sinh run rẩy co lạ một chỗ, cầm lấy cái bàn, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần, đến tận cùng của nỗi sợ hãi đôi khi con người ta ngược lại không còn biết sợ hãi là gì.
Trong đó cũng có người muốn kéo cái bàn chắn cửa sau ra để mở cửa chạy đi, nhưng lại sợ cử động của mình sẽ làm cho quái vật chú ý.
"Lui ra phía sau." Tô Vũ cắn răng, tay phải, phần bụng, hai chân, toàn thân đều đau nhức, mặt mũi nhăn nhó, cắn răng duỗi tay trái ra kéo Tô Ngọc về phía sau lưng.
Tô Ngọc sợ hãi ngã văng ra ngoài, nàng cảm giác tay trái Tô Vũ có sức lực vô cùng, chỉ kéo nhẹ một cái đã làm cho nàng ngã văng ra.
"Ai !!!" Tô Ngọc ngã xuống đất kêu đau, ba con quái vật kia đã bắt đầu tấn công, phân thành ba đường xông tới Tô Vũ.
"Chạy mau !!!" vài người la to, cũng chẳng có tâm trạng lo lắng cho Tô Vũ, nhao nhao thừa cơ cướp đường chạy trốn.
Trong số đó cũng chỉ có Tần Gia Quý quát lên một tiếng, nhấc một cái ghế lên đánh tới ba con quái vật.
Lớp trưởng Lôi Nhụy mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhìn về phía Tô Vũ, lại nhìn về phía cửa ra vào, nàng vừa sợ hãi muốn chạy trốn, lại vừa có cảm giác không muốn vứt bỏ Tô Vũ.
Bọn họ có thể chạy trốn, cơ hội này cũng là nhờ Tô Vũ ban cho !
Trông thấy ba con quái vật đồng thời đánh tới, Tô Vũ cực kỳ sợ hãi, trái duỗi tay ra, nắm chặt khúc gỗ của con quái vật lúc trước.
Tay trái vừa nắm chặt, lập tức, sức mạnh cường đại kia lại cuồn cuộn bừng lên, hơn nữa, lúc này đây dị lực còn mạnh mẽ hơn lúc trước.
Trên mu bàn tay trái Tô Vũ lúc này nổi lên hai mảnh vảy màu đen, chẳng lẽ là do giết hai con quái vật, hấp thu hai tinh thể mà tạo nên?
Tô Vũ trong nội tâm cảm thấy khó hiểu, vừa quay người bỏ chạy vừa vung cây gỗ trong tay trái đập vào một cái bàn gần đó.
Dị lực bộc phát, cái bàn bay vút lên.
Trong đó hai con quái vật da xanh vung gậy ngăn cản, con quái vật còn lại đi vòng hướng khác, đánh tới Tô Vũ.
Trong lúc đó, Tô Vũ phát hiện ra loại quái vật này cũng không thông minh.
Có lẽ là nhờ tay trái có dị lực, có lẽ là do đã giết hai con quái vật nên có được chút ít kinh nghiệm, cũng có lẽ do Tô Vũ vốn dĩ sở hữu một loại bản năng chiến đấu mạnh mẽ, tóm lại, vào thời khắc này, đầu óc hắn xoay chuyển vô cùng nhanh, ngay cả bản thân hắn cũng không tin được chính mình trước kia vốn chỉ là một kẻ vô cùng tầm thường mà bây giờ lại có thể ứng biến nhanh như vậy.
Ba con quái vật cùng xông tới, Tô Vũ cũng chỉ có thể chạy trốn. Ngay khi hắn ném bàn gỗ, hai con quái vật đứng lại cứng rắn ngăn chặn, một con tránh thoạt được nhảy vọt lên, lúc này trong nháy mắt xuất hiện một cơ hội, có lẽ là một hai giây, có lẽ là ba bốn giây, ít nhất là trước mắt, Tô Vũ chỉ phải đối mặt với một con quái vật duy nhất mà thôi.
Tận dụng thời cơ, Tô Vũ chủ động nghênh tiếp, cánh tay trái dị năng bộc phát mãnh liệt, hắn cảm giác dường như sức mạnh của mình đã vượt qua quái vật da xanh.
"Phanh" một tiếng, hai cây gỗ đập vào nhau, cánh tay trái chấn động kịch liệt, đau đớn như gãy, nhưng con quái vật da xanh lại thảm hại hơn, cổ tay vỡ tung, cây gỗ rời tay bay ra, khuôn mặt quỷ của nó lộ ra một vẻ khiếp sợ.
Tô Vũ quyết không bỏ qua cơ hội, cố gắng chịu đựng đau đớn ở cánh tay trái, điên cuồng vung gậy đánh tới.
"Phụt" mà một tiếng, quái vật da xanh phát ra một tiếng rú thảm, bay ngược ra sau, một mảnh tinh thể màu đen bay ra, nhanh như chớp chui vào tay trái Tô Vũ.
Lúc này lực lượng tuôn ra càng lớn, trên mu bàn tay trái lúc này lại xuất hiện thêm một mảnh vảy đen, tuy nhiên kích thước có phần nhỏ hơn 2 mảnh vảy trước.
"Chuyện gì xảy ra? Phải chăng do quái vật vừa rồi thực lực thấp kém? Hay là cái tinh thể màu đen đó càng hấp thụ nhiều thì hiệu quả càng kém đi?"
Tô Vũ đang suy nghĩ thì hai con quái vật còn lại đã điên cuồng lao tới.
Lúc này đây, Tô Vũ phản ứng hơi trễ, tuy nhiên vẫn hất bay một con quái vật da xanh, lại bị con còn lại đánh trúng một gậy.
Trong lúc nguy cấp, Tô Vũ theo bản năng vung cánh tay phải ra.
"Phụt" một tiếng, một gậy đánh trúng cánh tay phải, Tô Vũ kêu thảm thiết, cũng nhờ cây gậy trong cánh tay trái của hắn va chạm với cây gậy của một con quái vật làm con quái vật bị chấn văng ra, hắn cũng bị đẩy lùi mấy bước, nhờ đó cánh tay phải mới lui về phía sau mà không phải chịu toàn lực.
Nếu không với một gậy đánh xuống của con quái vật, cánh tay phải chắc chắn phải biến thành một cục thịt tương, mà bây giờ may mắn, chỉ bị đập gãy tay.
Tô Vũ kêu thảm thiết, con quái vật thấy cơ hội, lập tức điên cuồng nhào lên, hai tay nhấc gậy lên, muốn đánh chết Tô Vũ.
Cánh tay trái vung lên, Tô Vũ bởi vì cánh tay phải bị gẫy nên cực kỳ đau nhức, một tiếng hét lớn, lại vung cây gậy trong tay lên.
Lần này lực lượng bộc phát, đúng là khủng bố vô cùng, cây gỗ thoáng cái đã đập nát cây gỗ của quái vật da xanh, Tô Vũ xông tới đè lên người con quái vật.
Lồng ngực kịch liệt đau nhức, bị quái vật thò tay xé toang một mảnh máu thịt trước ngược, cùng lúc đó Tô Vũ quyền trái đã đánh xuống.
Quái vật da xanh trong miệng "Xì xào" hai tiếng, bị Tô Vũ một quyền đánh nát mặt, tinh thể thứ tư đã bay tới dung nhập vào tay.
Rốt cuộc, miếng vảy đen thứ ba đã xuất hiện toàn bộ.
Ngoại trừ tay trái thì những bộ phận khác trên cơ thể đều không có một chút dị lực, hai chân hắn đạp trúng quái vật nhưng lại bị phản lực quá mạnh mẽ từ thân thể quái vật ép ngược trở lại khiến cho cả hai chân đều chấn động, cơ hồ như sắp gãy.
Mà tay phải bị thương lại càng nghiêm trọng, Tô Vũ có thể nghe thấy tiếng xương vỡ. Tính ra ít nhất cũng gãy mất hai xương ngón tay.
Tay đứt ruột xót, xương ngón tay đã gãy, Tô Vũ đau đến rú thảm, nhưng vẫn cố gắng nắm chặt cây gỗ, vảy đen trên bàn tay trái lại một lần nửa hiện ra, dị lực bộc phát, Tô Vũ theo bản năng vung quyền đánh ra.
"Bồng" một tiếng, hỗn hợp nước xanh, máu tươi văng tung tóe, một con mắt của quái vật da xanh đã bị lực lượng mạnh mẽ đánh văng ra ngoài.
Tô Vũ hét lớn, trở tay bắt lấy cây gỗ, hung hăng đập tớp tấp vào đầu con quái vật da xanh.
Cả phòng học như choáng váng nhìn bộ dạng của Tô Vũ.
Tần Gia Quý vừa mới bò dậy, chứng kiến Tô Vũ như một ác quỷ, toàn thân đầy máu, tay trái cầm một cây gỗ vốn dĩ thuộc về con quái vật liên tục đánh lên đầu nó.
"Grắc..." một tiếng giòn tan, đầu con quái vật nát như dưa hấu, máu xanh dính đầy trên mặt mũi Tô Vũ.
Từ cái đầu nát của con quái vật, lại có một mảnh tinh thể màu đen bay ra, vọt vào trong tay trái Tô Vũ với tốc độ mắt thường không thể thấy kịp, sau đó biến mất không còn tung tích.
Tô Vũ buông cây gỗ ra, lảo đảo ngã xuống.
Tô Ngọc khóc nhào tới, loạng choạng đến bên Tô Vũ, điên cuồng kêu lên: "Tô Vũ, Tô Vũ, ngươi tỉnh dậy đi ……. "
"Không thể ngờ, Tô Ngọc lại quan tâm đến mình như vậy..." Tô Vũ có chút hoảng hốt, trong đầu vừa nổi lên ý niệm như vậy, ngay sau đó nghe được một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn, mấy bạn học trong phòng giật mình kinh hô, Tô Vũ trong lòng rùng mình, lại một lần nữa tỉnh táo lại.
Chỉ thấy mấy người đang ngã trên mặt đất, mấy cái bàn chặn trước cửa phòng cũng đổ kềnh ra.
Rốt cuộc, cửa trước đã bị đánh vỡ, hai con quái vật da xanh kia cũng ngừng phá cửa sau và cửa sổ, đều chạy về phía cửa trước, tính cả con vừa mới phá cửa trước, ba con quái vật, chậm rãi đi đến.
Lúc này trong phòng học có hai các xác quái vật da xanh máu thịt lẫn lộn, có lẽ vì vậy mà làm cho ba con quái vật tốc độ chậm lại, trong mắt hiện lên một vẻ kinh nghi, sau đó cùng lúc nhìn về phía Tô Vũ.
Là Tô Vũ giết hai con quái vật kia.
Giờ phút này bên ngoài tựa hồ trở nên im ắng, toàn bộ những người trong phòng học đều cảm thấy một tâm trạng u ám, theo mỗi bước chân ba con quái vật đi tới, cảm giác sợ hãi lại càng cắn nuốt nội tâm mỗi người.
Có nữ sinh bò tới cửa sổ bên kia, nhìn xuống phía dưới lầu ba, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, chỉ chờ quái vật nhào lên liền cắn răng nhảy xuống, nhảy từ lầu ba xuống chưa chắc sẽ ngã chết, cho dù gãy tay gãy chân vẫn tốt hơn là bị đập vỡ đầu mà chết.
Có người không ngừng ôm lấy điện thoại để báo động, nhưng vẫn không có chút tín hiệu nào.
Cũng có mấy nam sinh run rẩy co lạ một chỗ, cầm lấy cái bàn, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần, đến tận cùng của nỗi sợ hãi đôi khi con người ta ngược lại không còn biết sợ hãi là gì.
Trong đó cũng có người muốn kéo cái bàn chắn cửa sau ra để mở cửa chạy đi, nhưng lại sợ cử động của mình sẽ làm cho quái vật chú ý.
"Lui ra phía sau." Tô Vũ cắn răng, tay phải, phần bụng, hai chân, toàn thân đều đau nhức, mặt mũi nhăn nhó, cắn răng duỗi tay trái ra kéo Tô Ngọc về phía sau lưng.
Tô Ngọc sợ hãi ngã văng ra ngoài, nàng cảm giác tay trái Tô Vũ có sức lực vô cùng, chỉ kéo nhẹ một cái đã làm cho nàng ngã văng ra.
"Ai !!!" Tô Ngọc ngã xuống đất kêu đau, ba con quái vật kia đã bắt đầu tấn công, phân thành ba đường xông tới Tô Vũ.
"Chạy mau !!!" vài người la to, cũng chẳng có tâm trạng lo lắng cho Tô Vũ, nhao nhao thừa cơ cướp đường chạy trốn.
Trong số đó cũng chỉ có Tần Gia Quý quát lên một tiếng, nhấc một cái ghế lên đánh tới ba con quái vật.
Lớp trưởng Lôi Nhụy mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhìn về phía Tô Vũ, lại nhìn về phía cửa ra vào, nàng vừa sợ hãi muốn chạy trốn, lại vừa có cảm giác không muốn vứt bỏ Tô Vũ.
Bọn họ có thể chạy trốn, cơ hội này cũng là nhờ Tô Vũ ban cho !
Trông thấy ba con quái vật đồng thời đánh tới, Tô Vũ cực kỳ sợ hãi, trái duỗi tay ra, nắm chặt khúc gỗ của con quái vật lúc trước.
Tay trái vừa nắm chặt, lập tức, sức mạnh cường đại kia lại cuồn cuộn bừng lên, hơn nữa, lúc này đây dị lực còn mạnh mẽ hơn lúc trước.
Trên mu bàn tay trái Tô Vũ lúc này nổi lên hai mảnh vảy màu đen, chẳng lẽ là do giết hai con quái vật, hấp thu hai tinh thể mà tạo nên?
Tô Vũ trong nội tâm cảm thấy khó hiểu, vừa quay người bỏ chạy vừa vung cây gỗ trong tay trái đập vào một cái bàn gần đó.
Dị lực bộc phát, cái bàn bay vút lên.
Trong đó hai con quái vật da xanh vung gậy ngăn cản, con quái vật còn lại đi vòng hướng khác, đánh tới Tô Vũ.
Trong lúc đó, Tô Vũ phát hiện ra loại quái vật này cũng không thông minh.
Có lẽ là nhờ tay trái có dị lực, có lẽ là do đã giết hai con quái vật nên có được chút ít kinh nghiệm, cũng có lẽ do Tô Vũ vốn dĩ sở hữu một loại bản năng chiến đấu mạnh mẽ, tóm lại, vào thời khắc này, đầu óc hắn xoay chuyển vô cùng nhanh, ngay cả bản thân hắn cũng không tin được chính mình trước kia vốn chỉ là một kẻ vô cùng tầm thường mà bây giờ lại có thể ứng biến nhanh như vậy.
Ba con quái vật cùng xông tới, Tô Vũ cũng chỉ có thể chạy trốn. Ngay khi hắn ném bàn gỗ, hai con quái vật đứng lại cứng rắn ngăn chặn, một con tránh thoạt được nhảy vọt lên, lúc này trong nháy mắt xuất hiện một cơ hội, có lẽ là một hai giây, có lẽ là ba bốn giây, ít nhất là trước mắt, Tô Vũ chỉ phải đối mặt với một con quái vật duy nhất mà thôi.
Tận dụng thời cơ, Tô Vũ chủ động nghênh tiếp, cánh tay trái dị năng bộc phát mãnh liệt, hắn cảm giác dường như sức mạnh của mình đã vượt qua quái vật da xanh.
"Phanh" một tiếng, hai cây gỗ đập vào nhau, cánh tay trái chấn động kịch liệt, đau đớn như gãy, nhưng con quái vật da xanh lại thảm hại hơn, cổ tay vỡ tung, cây gỗ rời tay bay ra, khuôn mặt quỷ của nó lộ ra một vẻ khiếp sợ.
Tô Vũ quyết không bỏ qua cơ hội, cố gắng chịu đựng đau đớn ở cánh tay trái, điên cuồng vung gậy đánh tới.
"Phụt" mà một tiếng, quái vật da xanh phát ra một tiếng rú thảm, bay ngược ra sau, một mảnh tinh thể màu đen bay ra, nhanh như chớp chui vào tay trái Tô Vũ.
Lúc này lực lượng tuôn ra càng lớn, trên mu bàn tay trái lúc này lại xuất hiện thêm một mảnh vảy đen, tuy nhiên kích thước có phần nhỏ hơn 2 mảnh vảy trước.
"Chuyện gì xảy ra? Phải chăng do quái vật vừa rồi thực lực thấp kém? Hay là cái tinh thể màu đen đó càng hấp thụ nhiều thì hiệu quả càng kém đi?"
Tô Vũ đang suy nghĩ thì hai con quái vật còn lại đã điên cuồng lao tới.
Lúc này đây, Tô Vũ phản ứng hơi trễ, tuy nhiên vẫn hất bay một con quái vật da xanh, lại bị con còn lại đánh trúng một gậy.
Trong lúc nguy cấp, Tô Vũ theo bản năng vung cánh tay phải ra.
"Phụt" một tiếng, một gậy đánh trúng cánh tay phải, Tô Vũ kêu thảm thiết, cũng nhờ cây gậy trong cánh tay trái của hắn va chạm với cây gậy của một con quái vật làm con quái vật bị chấn văng ra, hắn cũng bị đẩy lùi mấy bước, nhờ đó cánh tay phải mới lui về phía sau mà không phải chịu toàn lực.
Nếu không với một gậy đánh xuống của con quái vật, cánh tay phải chắc chắn phải biến thành một cục thịt tương, mà bây giờ may mắn, chỉ bị đập gãy tay.
Tô Vũ kêu thảm thiết, con quái vật thấy cơ hội, lập tức điên cuồng nhào lên, hai tay nhấc gậy lên, muốn đánh chết Tô Vũ.
Cánh tay trái vung lên, Tô Vũ bởi vì cánh tay phải bị gẫy nên cực kỳ đau nhức, một tiếng hét lớn, lại vung cây gậy trong tay lên.
Lần này lực lượng bộc phát, đúng là khủng bố vô cùng, cây gỗ thoáng cái đã đập nát cây gỗ của quái vật da xanh, Tô Vũ xông tới đè lên người con quái vật.
Lồng ngực kịch liệt đau nhức, bị quái vật thò tay xé toang một mảnh máu thịt trước ngược, cùng lúc đó Tô Vũ quyền trái đã đánh xuống.
Quái vật da xanh trong miệng "Xì xào" hai tiếng, bị Tô Vũ một quyền đánh nát mặt, tinh thể thứ tư đã bay tới dung nhập vào tay.
Rốt cuộc, miếng vảy đen thứ ba đã xuất hiện toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.