Chương 1: Mở màn.
Nam Hi
12/02/2015
Diễm Lệ, quán bar mờ ảo trong ánh đèn nhấp nháy, hai vũ công uốn éo theo nền nhạc, mọi người: đàn ông, phụ nữ đều đắm chìm sự sa đọa của màn đêm, không ai chú ý đến một cô gái vừa bước ra từ căn phòng vip xa hoa.
Đôi môi đỏ cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp, ánh mắt đảo qua đám người đang lắc lư, buông thả bản thân trên sàn một lượt, cô gái chép miệng một cái đầy chán ghét, hướng cửa sau mà đi ra.
Vài người đàn ông mặc thường phục ngừng nói chuyện khi thấy cô gái xuất hiện, khuôn mặt họ hiện lên vẻ nghiêm nghị người thường khó có được trong ánh đèn mở ảo. Cô gái mở miệng, giọng nói vừa đủ để nghe:
“Đã xong, với ngần ấy thuốc cũng đủ để đưa hắn vào tù, chưa kể đến đám giấy tờ đầy bất lợi kia nữa.”
Một khoảng im lặng rồi mấy người đàn ông gật đầu, lướt qua cô, hướng vào trong quán bar.
Cô gái đứng ở đó một lúc rồi nhấc giầy, bước đi.
“Tạm biệt nhé, Hoa Thành, người tình của tôi.”
“Cộp cộp”, tiếng giày cao gót gõ trên đường phố về đêm vắng lặng, bộ váy đen ngắn ngang đùi bó sát vào người khiến cho những đường cong uyển chuyển lộ rõ ra, Am cau mày nhìn toàn thân mình từ trên xuống dưới.
“Lẽ ra mình nên rửa hết đống phấn son và thay bộ đồ này ở trong bar mới phải.”
“Vút”, một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ đi vụt qua khiến cho mái tóc xoăn đang xõa xuống của Am bay loạn xoạn, mím môi nhìn tên lái xe vô duyên kia, chỉ thấy một đường nét kiên nghị của khuôn mặt nhìn nghiêng đang lười biếng dựa mặt vào một tay gác trên thành xe, một tay cầm lái.
Dường như cảm thấy ánh mắt của Am, cậu ta quay lại, Am không biết ánh mắt sau chiếc kính râm kia đang biểu lộ ý gì, nhưng chắc chắn không phải điều tốt đẹp cho lắm, vì cô thấy rõ ràng nụ cười đầy khinh miệt của cậu ta dành cho mình.
Chiếc xe nhanh chóng khuất đi tầm mắt của Am, nhưng cũng đủ để cô nhớ được biển số xe: HG88888
Biển số cũng đã nói lên được sự xa xỉ và địa vị không tầm thường của chủ nhân. Am biết, người có biển số này ở tỉnh I chỉ có duy nhất một người, Giang Duy Linh, cậu ấm của tập đoàn Linh Giang, 18 tuổi.
Nghiến răng nghiến lợi, Am không ngừng thầm rủa ba đời nhà cậu ta.
Chết tiệt!
Không ngờ bản thân lại bị một thằng nhóc 18 tuổi vắt mũi chưa sạch coi thường.
Lại nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, 1h30, thằng nhóc đó không ở nhà học bài đi, mò mẫm ra đường giờ này làm gì không biết.
***
“Chiều không anh, tiếng dương cầm cứ vun vào lòng ai giá băng, có ai rồi cùng ai nhẹ qua chốn đây.
Chiều lại mưa, mưa rất lâu, rơi vào tim thêm chút hiu quạnh, rồi mưa có thấy em khóc cũng mưa……..”, tiếng nhạc chuông réo rắt, ầm ĩ vang động cả căn phòng.
Am vò đầu bứt tóc, kéo chăn che kín cả người, hai tay cố gắng bịt kín tai lại nhưng mà tiếng hát não nề kia vẫn không thôi ám vào cô.
Nghiến răng hất tung chiếc chăn ra, Am lồm cồm bò dậy, sờ soạng lên bàn, rút phăng cái sạc ra, mắt nhập nhèm nhìn màn hình nhấp nháy chữ “Tina”, trán không kiềm chế được mà nổi gân xanh.
Khốn khiếp!
Lúc nào không gọi lại nhè ngay lúc người ta đang ngủ.
Hôm qua, 2 giờ sáng mới chập choạng về đến nhà, rồi tắm rửa, sửa soạn tới 3 giờ, Am mới bắt đầu lục đục đi ngủ. Hiện giờ là 5 giờ 30, nghĩa là cô còn chưa ngon giấc được đến 3 tiếng đã bị phá bĩnh rồi.
Uể oải ấn nút nghe, áp lên tai, tay cố gắng che đi cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài.
Đầu dây bên kia không nhận ra điểm khác biệt của Am, hớn hở xa xả:
- Con nhỏ kia, đã biết tin mới nhất chưa? Tin này do tòa soạn mình độc quyền đấy nhá: Hoa Thành tối hôm qua bị cảnh sát bắt do dùng ma túy ở Diễm Lệ…. ê… ê…. – Tina cau mày nhìn chiếc điện thoại không ngừng vang lên tiếng tút tút, lẩm bẩm – Đồ bất lịch sự, mình đã đặc ân ban cho cậu tin quý giá thế mà…
Vứt uỵch chiếc điện thoại lên bàn, Am nằm sụp xuống giường, tiếp tục mộng đẹp.
Hừ, ngủ mới là quan trọng, Hoa Thành hoa thiếc gì vứt hết đi!
“Chiều không anh, tiếng dương cầm cứ vun vào lòng ai giá băng, có ai rồi cùng ai nhẹ qua chốn đây…”, giọng nữ trong trẻo lại một lần nữa đập vào tai, Am bật phắt người dậy, điên cuồng mà giật tóc, dùng đôi mắt sắc lẻm nhìn chiếc điện thoại đang rung bần bật kia như kẻ thù, không thèm nhìn người gọi, Am thét lên:
- ĐỒ ĐIÊN, CÓ BIẾT BÀ ĐÂY NGỦ CÒN CHƯA ĐƯỢC 15 PHÚT KHÔNG HẢ?
Đầu dây bên kia là một mảng im lặng khiến cho người khi đã xả hơi xong là Am mới nhận ra bản thân mình hơi thất thố, đang định nhìn xem người gọi là ai thì đã thấy đối phương lên tiếng:
- Xin lỗi, tôi chỉ định thông báo cho Am biết nhiệm vụ đã hoàn thành, Am được nghỉ phép một tuần.
Cả người Am bủn rủn, mềm nhũn lại khi nghe thấy giọng nói này.
Chết toi rồi, là Thành.
Trong lúc Am còn đang bối rối không biết phản ứng thế nào thì Thành lại nhẹ giọng, vẫn lạnh lùng như cũ:
- Am có thể ngủ tiếp.
Nhìn màn hình báo hiệu cuộc kết thúc mà Am muốn đập đầu vào tường, chỉ hận không thể tự cắt lưỡi.
Đồ ngu, hiếm có cơ hội được nói chuyện cùng Thành mà mày lại…
Là Thành, Thành đó!
Khốn! Khốn!
Am phải công nhận là hôm nay cô chửi bậy quá nhiều.
Nhưng cũng khó trách được, ai bảo có nhiều chuyện bức xúc quá cơ.
Không còn tâm trạng để mà ngủ, lại nhớ đến cuộc gọi ban nãy của Tina, Am chậm rãi bật máy tính lên, tìm tin tức mới nhất.
Quả nhiên thấy dòng chữ tiêu đề nổi bật:
“HOA THÀNH, ÔNG TRÙM HỘP ĐÊM TỈNH I BỊ BẮT GIỮ DO HÚT MA TÚY”
Bài viết nói rằng vào khoảng 1giờ 30 sáng nay, cảnh sát đột nhiên tới kiểm tra hộp đêm Diễm Lệ và bắt được Hoa Thành cùng đàn em của hắn đang nằm vật ra trong phòng vip do ma túy.
Theo đó, hàng loạt giấy tờ về việc buôn bán ma túy trái phép của Hoa Thành được công bố, hiện giờ hắn đang bị nhốt trong trại cai nghiện.
Am nhìn hình ảnh người đàn ông trên tờ báo, đôi mắt người ấy toát lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rất lạnh, hệt như cái cảm giác đầu tiên mà Am nhận thấy khi tiếp xúc với anh ta.
Gần 30 tuổi, hút ma túy, Hoa Thành, xem ra cuộc đời anh đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Lại đọc tiếp, Am không mảy may ngạc nhiên khi nhìn thấy chữ “Ái” được nhắc đến trong bài.
Không ai thấy Ái, vũ công mới của Diễm Lệ, người tình mới của Hoa Thành đâu, cô gái ấy đã mất tích một cách bí ẩn.
Nghe nói vào lúc ấy, Ái và Hoa Thành cùng đi vào trong phòng vip, nhưng khi cảnh sát đến chỉ thấy duy nhất Hoa Thành, không thấy dấu vết gì của Ái.
Hiện giờ cảnh sát vẫn đang đi tìm Ái.
Nhấn chuột vào nút tắt, Am nhếch môi.
Hừ, làm sao mà tìm được chứ!
Đôi môi đỏ cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp, ánh mắt đảo qua đám người đang lắc lư, buông thả bản thân trên sàn một lượt, cô gái chép miệng một cái đầy chán ghét, hướng cửa sau mà đi ra.
Vài người đàn ông mặc thường phục ngừng nói chuyện khi thấy cô gái xuất hiện, khuôn mặt họ hiện lên vẻ nghiêm nghị người thường khó có được trong ánh đèn mở ảo. Cô gái mở miệng, giọng nói vừa đủ để nghe:
“Đã xong, với ngần ấy thuốc cũng đủ để đưa hắn vào tù, chưa kể đến đám giấy tờ đầy bất lợi kia nữa.”
Một khoảng im lặng rồi mấy người đàn ông gật đầu, lướt qua cô, hướng vào trong quán bar.
Cô gái đứng ở đó một lúc rồi nhấc giầy, bước đi.
“Tạm biệt nhé, Hoa Thành, người tình của tôi.”
“Cộp cộp”, tiếng giày cao gót gõ trên đường phố về đêm vắng lặng, bộ váy đen ngắn ngang đùi bó sát vào người khiến cho những đường cong uyển chuyển lộ rõ ra, Am cau mày nhìn toàn thân mình từ trên xuống dưới.
“Lẽ ra mình nên rửa hết đống phấn son và thay bộ đồ này ở trong bar mới phải.”
“Vút”, một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ đi vụt qua khiến cho mái tóc xoăn đang xõa xuống của Am bay loạn xoạn, mím môi nhìn tên lái xe vô duyên kia, chỉ thấy một đường nét kiên nghị của khuôn mặt nhìn nghiêng đang lười biếng dựa mặt vào một tay gác trên thành xe, một tay cầm lái.
Dường như cảm thấy ánh mắt của Am, cậu ta quay lại, Am không biết ánh mắt sau chiếc kính râm kia đang biểu lộ ý gì, nhưng chắc chắn không phải điều tốt đẹp cho lắm, vì cô thấy rõ ràng nụ cười đầy khinh miệt của cậu ta dành cho mình.
Chiếc xe nhanh chóng khuất đi tầm mắt của Am, nhưng cũng đủ để cô nhớ được biển số xe: HG88888
Biển số cũng đã nói lên được sự xa xỉ và địa vị không tầm thường của chủ nhân. Am biết, người có biển số này ở tỉnh I chỉ có duy nhất một người, Giang Duy Linh, cậu ấm của tập đoàn Linh Giang, 18 tuổi.
Nghiến răng nghiến lợi, Am không ngừng thầm rủa ba đời nhà cậu ta.
Chết tiệt!
Không ngờ bản thân lại bị một thằng nhóc 18 tuổi vắt mũi chưa sạch coi thường.
Lại nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, 1h30, thằng nhóc đó không ở nhà học bài đi, mò mẫm ra đường giờ này làm gì không biết.
***
“Chiều không anh, tiếng dương cầm cứ vun vào lòng ai giá băng, có ai rồi cùng ai nhẹ qua chốn đây.
Chiều lại mưa, mưa rất lâu, rơi vào tim thêm chút hiu quạnh, rồi mưa có thấy em khóc cũng mưa……..”, tiếng nhạc chuông réo rắt, ầm ĩ vang động cả căn phòng.
Am vò đầu bứt tóc, kéo chăn che kín cả người, hai tay cố gắng bịt kín tai lại nhưng mà tiếng hát não nề kia vẫn không thôi ám vào cô.
Nghiến răng hất tung chiếc chăn ra, Am lồm cồm bò dậy, sờ soạng lên bàn, rút phăng cái sạc ra, mắt nhập nhèm nhìn màn hình nhấp nháy chữ “Tina”, trán không kiềm chế được mà nổi gân xanh.
Khốn khiếp!
Lúc nào không gọi lại nhè ngay lúc người ta đang ngủ.
Hôm qua, 2 giờ sáng mới chập choạng về đến nhà, rồi tắm rửa, sửa soạn tới 3 giờ, Am mới bắt đầu lục đục đi ngủ. Hiện giờ là 5 giờ 30, nghĩa là cô còn chưa ngon giấc được đến 3 tiếng đã bị phá bĩnh rồi.
Uể oải ấn nút nghe, áp lên tai, tay cố gắng che đi cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài.
Đầu dây bên kia không nhận ra điểm khác biệt của Am, hớn hở xa xả:
- Con nhỏ kia, đã biết tin mới nhất chưa? Tin này do tòa soạn mình độc quyền đấy nhá: Hoa Thành tối hôm qua bị cảnh sát bắt do dùng ma túy ở Diễm Lệ…. ê… ê…. – Tina cau mày nhìn chiếc điện thoại không ngừng vang lên tiếng tút tút, lẩm bẩm – Đồ bất lịch sự, mình đã đặc ân ban cho cậu tin quý giá thế mà…
Vứt uỵch chiếc điện thoại lên bàn, Am nằm sụp xuống giường, tiếp tục mộng đẹp.
Hừ, ngủ mới là quan trọng, Hoa Thành hoa thiếc gì vứt hết đi!
“Chiều không anh, tiếng dương cầm cứ vun vào lòng ai giá băng, có ai rồi cùng ai nhẹ qua chốn đây…”, giọng nữ trong trẻo lại một lần nữa đập vào tai, Am bật phắt người dậy, điên cuồng mà giật tóc, dùng đôi mắt sắc lẻm nhìn chiếc điện thoại đang rung bần bật kia như kẻ thù, không thèm nhìn người gọi, Am thét lên:
- ĐỒ ĐIÊN, CÓ BIẾT BÀ ĐÂY NGỦ CÒN CHƯA ĐƯỢC 15 PHÚT KHÔNG HẢ?
Đầu dây bên kia là một mảng im lặng khiến cho người khi đã xả hơi xong là Am mới nhận ra bản thân mình hơi thất thố, đang định nhìn xem người gọi là ai thì đã thấy đối phương lên tiếng:
- Xin lỗi, tôi chỉ định thông báo cho Am biết nhiệm vụ đã hoàn thành, Am được nghỉ phép một tuần.
Cả người Am bủn rủn, mềm nhũn lại khi nghe thấy giọng nói này.
Chết toi rồi, là Thành.
Trong lúc Am còn đang bối rối không biết phản ứng thế nào thì Thành lại nhẹ giọng, vẫn lạnh lùng như cũ:
- Am có thể ngủ tiếp.
Nhìn màn hình báo hiệu cuộc kết thúc mà Am muốn đập đầu vào tường, chỉ hận không thể tự cắt lưỡi.
Đồ ngu, hiếm có cơ hội được nói chuyện cùng Thành mà mày lại…
Là Thành, Thành đó!
Khốn! Khốn!
Am phải công nhận là hôm nay cô chửi bậy quá nhiều.
Nhưng cũng khó trách được, ai bảo có nhiều chuyện bức xúc quá cơ.
Không còn tâm trạng để mà ngủ, lại nhớ đến cuộc gọi ban nãy của Tina, Am chậm rãi bật máy tính lên, tìm tin tức mới nhất.
Quả nhiên thấy dòng chữ tiêu đề nổi bật:
“HOA THÀNH, ÔNG TRÙM HỘP ĐÊM TỈNH I BỊ BẮT GIỮ DO HÚT MA TÚY”
Bài viết nói rằng vào khoảng 1giờ 30 sáng nay, cảnh sát đột nhiên tới kiểm tra hộp đêm Diễm Lệ và bắt được Hoa Thành cùng đàn em của hắn đang nằm vật ra trong phòng vip do ma túy.
Theo đó, hàng loạt giấy tờ về việc buôn bán ma túy trái phép của Hoa Thành được công bố, hiện giờ hắn đang bị nhốt trong trại cai nghiện.
Am nhìn hình ảnh người đàn ông trên tờ báo, đôi mắt người ấy toát lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rất lạnh, hệt như cái cảm giác đầu tiên mà Am nhận thấy khi tiếp xúc với anh ta.
Gần 30 tuổi, hút ma túy, Hoa Thành, xem ra cuộc đời anh đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Lại đọc tiếp, Am không mảy may ngạc nhiên khi nhìn thấy chữ “Ái” được nhắc đến trong bài.
Không ai thấy Ái, vũ công mới của Diễm Lệ, người tình mới của Hoa Thành đâu, cô gái ấy đã mất tích một cách bí ẩn.
Nghe nói vào lúc ấy, Ái và Hoa Thành cùng đi vào trong phòng vip, nhưng khi cảnh sát đến chỉ thấy duy nhất Hoa Thành, không thấy dấu vết gì của Ái.
Hiện giờ cảnh sát vẫn đang đi tìm Ái.
Nhấn chuột vào nút tắt, Am nhếch môi.
Hừ, làm sao mà tìm được chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.