Chương 5
Bát Mễ Đoản Đạo Tốc Hoạt
18/04/2022
Edit: Vũ Quân
Tiết Thể dục, thầy Lưu biết đại hội thể thao sắp tổ chức cho nên không sắp xếp nội dung chương trình học, mà để mọi người chuẩn bị cho hạng mục mình đã đăng kí, có vấn đề gì thì có thể hỏi thầy.
Trước khi giải tán, thầy bổ sung một câu: "Lớp chúng ta có bạn nào đăng kí chạy vượt rào không?"
Hạng mục này dường như không có ai đăng kí, nhưng thầy vẫn muốn hỏi một câu, để tránh trường hợp có học sinh muốn thử, nếu cái gì cũng không biết thì lúc thi đấu sẽ té ngã bị thương.
Thẩm Đào quay đầu thấy Văn Hựu Song uể oải giơ tay lên, cô ôm bụng cười.
Thầy Lưu cũng kinh ngạc, nhìn Văn Hựu Song: "Em là cậy chân dài nên to gan hả?"
Ở trong lòng Văn Hựu Song đã đem Thẩm Đào đánh vô số lần, mới trưng vẻ mặt đưa đám nói: "Thầy ơi thầy đừng nói mát nữa, mau cứu em đi mà."
Thầy Lưu mang theo Văn Hựu Song tiến vào phòng dụng cụ, hẳn là muốn dọn mấy mấy cái chướng ngại vật ra để cô luyện tập khẩn cấp một chút.
Thẩm Đào đang chuẩn bị đi theo lại bị Vạn Trạch Ngữ giữ chặt tay áo. Sau đó cô theo phản xạ gạt tay cậu ra, tình huống này có chút xấu hổ.
Bấy giờ Tạ Ương đi tới đặt tay lên bả vai Vạn Trạch Ngữ, nhìn thoáng qua Thẩm Đào: "Không phải muốn đi luyện tập chạy tiếp sức sao? Đi thôi."
"Còn muốn luyện tập nữa à... Xin lỗi nha, tôi không nghĩ tới."
"Không là tôi nên xin lỗi cậu, vừa rồi do sốt ruột nên mới kéo cậu."
Vạn Trạch Ngữ gãi đầu.
Chạy tiếp sức 100 mét nữ gồm có 4 người một tổ. Trong tiết thể dục hôm nay họ sẽ căn cứ vào trình độ chạy bộ và đặc điểm của mỗi người để sắp xếp vị trí, sau đó luyện tập tư thế truyền gậy tiếp sức, việc này quyết định trực tiếp đến kết quả cuối cùng.
Tạ Ương chủ động nhận công tác huấn luyện cho nhóm nam, nên Vạn Trạch Ngữ đi cùng nhóm nữ.
Trước tiên 4 người bọn họ thử chạy 100 mét đường thẳng và khúc quành, Thẩm Đào đều xếp thứ hai.
Gậy đầu tiên giao cho bạn nữ chạy về nhất trong đợt thử nghiệm, cô ấy đã đăng kí tham gia vài hạng mục, nghe nói rất nhanh nhạy, nên sắp xếp như vậy thì có thể tranh thủ một chút ưu thế cho cả đội.
Gậy thứ hai thì dễ hơn, không có áp lực mở đầu hay bứt tốc, Thẩm Đào và Từ Mộ liếc nhau, không biết nên sắp xếp thế nào.
Từ nhỏ Từ Mộ đã nổi tiếng là cô gái xinh đẹp, cô thích được người ta chú ý, cô muốn làm người chạy cuối cùng để tranh nổi bật nhưng cô biết mình không chạy nhanh bằng Thẩm Đào, gậy cuối cùng có sức cạnh tranh kịch liệt nhất, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp.
Thẩm Đào ngẩng đầu nhìn về góc khác của sân thể dục, Tạ Ương vừa chạy xong 100 mét.
Thiếu niên bình phục lại hơi thở, cậu giơ tay làm thủ thế số 4 với cô.
Thẩm Đào vừa định mở miệng, Từ Mộ đã nói: "Tôi muốn chạy thứ 4."
Cô đành phải mỉm cười gật đầu, chạy thứ ba cũng được.
Mọi người lại luyện tập thêm một lát truyền gậy và tiếp sức, cứ một người truyền một người nhận. Trước tiên là tư thế xuất phát, sau đó không chạy ra khỏi phạm vi quy định, trong tình huống bình thường đều không có vấn đề gì.
Khi kết thúc huấn luyện tiết thể dục còn lại 10 phút, Thẩm Đào chạy đi tìm Văn Hựu Song, thấy cô ấy mang vẻ mặt phẫn nộ ngồi trên ghế ở cửa sau phòng dụng cụ, đang tháo dây giày ra rồi lại buộc vào.
Thẩm Đào ngồi xuống bên cạnh cô:"Rất khó sao? Mình xin lỗi. Vạn Trạch Ngữ nói bỏ cuộc cũng không sao, đến lúc đó không thi nữa là được."
"Ai nói tớ bỏ cuộc, tớ còn phải tranh giải cho anh ấy xem!"
"Anh ấy? Ai cơ?"
"Tống Nguyên Thanh!!"
"Văn Hựu Song sao cậu lại chọc tới anh Nguyên Thanh vậy?!"
"Tớ chọc anh ấy á?? Là anh ấy châm chọc tớ, khinh thường tớ!"
Mặt Thẩm Đào xuất hiện vạch đen.
Tống Nguyên Thanh là học sinh lớp 12, mẹ Tống và mẹ Thẩm là bạn tốt cho nên từ bé Thẩm Đào và Tống Nguyên Thanh đã quen biết nhau. Tống Nguyên Thanh là người bình tĩnh nhất mà Thẩm Đào từng gặp, nếu nói anh bắt nạt người khác Thẩm Đào sẽ không tin, huống chi người kia lại còn là thùng thuốc nổ bên cạnh này.
"Thôi đi. Đến quầy bán đồ ăn vặt! Tớ mua kem cho cậu ăn."
Thẩm Đào đứng ở cửa quầy bán đồ ăn vặt, nhìn Văn Hựu Song mỗi tay một thứ vui vui vẻ vẻ, cô cảm thấy nhất định cô ấy đã quên việc chạy vượt rào.
Kết quả không nghĩ tới mỗi ngày ăn cơm tối xong Văn Hựu Song đều lôi kéo cô đến sân thể dục luyện tập chạy vượt chướng ngại vật, thầy Lưu hiếm khi thấy học trò nào yêu thích thể dục nhiệt tình như vậy, mỗi ngày đều dọn rào ra chờ các cô.
Nhưng Văn Hựu Song luyện tập ba ngày cũng không có cách nào vượt qua một cái rào, cuối cùng cô quyết định chân chính "vượt" rào khiến cho thầy Lưu dở khóc dở cười.
Thứ sáu, đại hội thể thao chính thức bắt đầu, sau bài diễn văn dài dòng cũ kỹ của các lãnh đạo, cuối cùng từng lớp cũng đến vị trí ngồi trên khán đài của mình, chờ mong các hạng mục bắt đầu.
Hạng mục thứ nhất chính là chạy vượt rào của Văn Hựu Song, Thẩm Đào còn chưa kịp mở chiếc cặp sách đầy đồ ăn vặt ra đã bị cô ấy kéo đi.
Thẩm Đào nhìn bề ngoài tỏ ra bình tĩnh của Văn Hựu Song nhưng thật ra cô ấy đã sợ đến mức run chân.
"Chị Song, không thể quá khẩn trương! Mạnh mẽ lên, chúng ta đã luyện tập rất tốt rồi, thầy Lưu đã nói tốc độ của cậu rất nhanh!"
Văn Hựu Song chậm rãi bình phục tâm tình, hôm nay cô rất muốn đoạt giải để Tống Nguyên Thanh xem, còn nói cái gì "cô mà có giải thì tên của anh sẽ đọc ngược lại" đọc cái mụ nội anh!
Từ lần Tống Nguyên Thanh không cẩn thận nhìn thấy tư thế chạy vượt rào "tuyệt đẹp" của Văn Hựu Song, thì mỗi ngày anh đều mong chờ đến đại hội thể thao. Anh ở trên đài chủ tịch đã tìm được ớt cay nhỏ, trên khuôn mặt vạn năm bình tĩnh là nụ cười xán lạn.
Mấy người đọc bản thảo của khóa dưới nhìn đến ngây người, học trưởng núi băng cười lên cũng đẹp quá đi...
Hơn nữa rõ ràng lên lớp 12 anh đã rời khỏi ban tuyên truyền rồi mà, bây giờ không biết tại sao lại trở về đọc bản thảo cổ vũ tinh thần cho vận động viên.
Khi tiếng súng vang lên, Văn Hựu Song liền xông ra ngoài, tốc độ của cô rõ ràng dẫn đầu trong đội ngũ. Đại khái là trong nhóm thi đấu cũng có rất nhiều người bị hố hoặc là tới chỉ để đùa giỡn, cho nên Văn Hựu Song dựa vào ưu thế chân dài, nhẹ nhàng lấy được vị trí thứ hai để tiến vào trận chung kết.
Thẩm Đào và Vạn Trạch Ngữ chờ cô ở điểm cuối cùng, Thẩm Đào chạy tới đỡ cô, Vạn Trạch Ngữ vặn một chai nước cho cô.
"Trong sân chạy vượt rào, nhóm vận động viên như dũng sĩ, tư thế hiên ngang..."
Văn Hựu Song nghĩ thầm đây là kiểu viết quê mùa gì thế, bổn dũng sĩ sắp bị dọa chớt rồi có được không, nhưng mà giọng đọc của người này êm tai thật đấy.
Từ từ đã.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt của nam sinh trên đài mỉm cười.
!!!
Xem cái rắm! Cười cái rắm!
Văn Hựu Song cảm thấy khí huyết của mình xông thẳng trán.
Trận chung kết sắp bắt đầu, nhóm vận động viên đã đứng trên đường băng.
Vốn không có quá nhiều người chú ý, nhưng tới trận chung kết lại có nhiều khán giả hơn. Văn Hựu Song nhìn trái nhìn phải đều là những mỹ nữ vận động viên thân cao chân dài, cơ bắp căng chặt, trong lòng cô hoảng hốt.
Thẩm Đào ở bên cạnh cầu nguyện, không cần té ngã, không cần té ngã, cho dù về cuối cùng cũng đừng ngã, nếu ngã trên mặt đường nhựa này không phải sẽ đau chớt đó ư.
"3, 2, 1... Bíp!"
Tổng cộng có sau cái rào, ở rào thứ nhất mọi người phát hiện tuyển thủ ở đường băng số 3 tăng tốc vọt lên trước rồi lại đột ngột dừng lại, quay về làm lại tư thế tăng tốc vượt rào, trên khán đài mọi người cười đến ngã trái ngã phải.
Nhưng không thể không thừa nhận, bộ dạng kiên định của cô khiến người ta tự nhiên không rời mắt được. Thẩm Đào cầm camera điên cuồng chụp ảnh cho Văn Hựu Song, cô cảm thấy dáng vẻ của chị em nhà mình đúng là siêu ngầu.
Ở rào thứ ba, khi Văn Hựu Song thu chân thì làm đổ, sau khi điều chỉnh tốt bước nện cô phát hiện mình đang chạy cuối cùng, phải nằm trong top 5 mới có giải. Cô không màng đến cẳng chân đang ân ẩn đau, cô nhanh chóng chạy về phía trước.
Cô rất muốn thắng, cô phải thắng cho anh xem.
Khi chạy đến điểm cuối Thẩm Đào gào lên với cô: "Chị Song, cậu về thứ 4!!"
Bài cổ vũ vẫn đang tiếp tục vang vọng trong sân trường, trong âm điệu từ tính của người đọc không giấu được ý cười.
"Cuối cùng, hy vọng chúng ta có thể vĩnh viễn giống như bây giờ thẳng tiến không lùi."
"Người đọc bản thảo."
"Thanh-Nguyên-Tống."
- ------------------------------------
Tống Nguyên Thanh: Đã đồng ý với em là đọc ngược thì nhất định sẽ đọc ngược, anh còn đọc cho em nghe trước mặt toàn trường nữa đấy.
Văn Hựu Song: Anh bị bệnh thần kinh à!!
Cp phụ đã lên sàn rồi, bật mí một chút Văn Hựu Song là người có máu M.
Tiết Thể dục, thầy Lưu biết đại hội thể thao sắp tổ chức cho nên không sắp xếp nội dung chương trình học, mà để mọi người chuẩn bị cho hạng mục mình đã đăng kí, có vấn đề gì thì có thể hỏi thầy.
Trước khi giải tán, thầy bổ sung một câu: "Lớp chúng ta có bạn nào đăng kí chạy vượt rào không?"
Hạng mục này dường như không có ai đăng kí, nhưng thầy vẫn muốn hỏi một câu, để tránh trường hợp có học sinh muốn thử, nếu cái gì cũng không biết thì lúc thi đấu sẽ té ngã bị thương.
Thẩm Đào quay đầu thấy Văn Hựu Song uể oải giơ tay lên, cô ôm bụng cười.
Thầy Lưu cũng kinh ngạc, nhìn Văn Hựu Song: "Em là cậy chân dài nên to gan hả?"
Ở trong lòng Văn Hựu Song đã đem Thẩm Đào đánh vô số lần, mới trưng vẻ mặt đưa đám nói: "Thầy ơi thầy đừng nói mát nữa, mau cứu em đi mà."
Thầy Lưu mang theo Văn Hựu Song tiến vào phòng dụng cụ, hẳn là muốn dọn mấy mấy cái chướng ngại vật ra để cô luyện tập khẩn cấp một chút.
Thẩm Đào đang chuẩn bị đi theo lại bị Vạn Trạch Ngữ giữ chặt tay áo. Sau đó cô theo phản xạ gạt tay cậu ra, tình huống này có chút xấu hổ.
Bấy giờ Tạ Ương đi tới đặt tay lên bả vai Vạn Trạch Ngữ, nhìn thoáng qua Thẩm Đào: "Không phải muốn đi luyện tập chạy tiếp sức sao? Đi thôi."
"Còn muốn luyện tập nữa à... Xin lỗi nha, tôi không nghĩ tới."
"Không là tôi nên xin lỗi cậu, vừa rồi do sốt ruột nên mới kéo cậu."
Vạn Trạch Ngữ gãi đầu.
Chạy tiếp sức 100 mét nữ gồm có 4 người một tổ. Trong tiết thể dục hôm nay họ sẽ căn cứ vào trình độ chạy bộ và đặc điểm của mỗi người để sắp xếp vị trí, sau đó luyện tập tư thế truyền gậy tiếp sức, việc này quyết định trực tiếp đến kết quả cuối cùng.
Tạ Ương chủ động nhận công tác huấn luyện cho nhóm nam, nên Vạn Trạch Ngữ đi cùng nhóm nữ.
Trước tiên 4 người bọn họ thử chạy 100 mét đường thẳng và khúc quành, Thẩm Đào đều xếp thứ hai.
Gậy đầu tiên giao cho bạn nữ chạy về nhất trong đợt thử nghiệm, cô ấy đã đăng kí tham gia vài hạng mục, nghe nói rất nhanh nhạy, nên sắp xếp như vậy thì có thể tranh thủ một chút ưu thế cho cả đội.
Gậy thứ hai thì dễ hơn, không có áp lực mở đầu hay bứt tốc, Thẩm Đào và Từ Mộ liếc nhau, không biết nên sắp xếp thế nào.
Từ nhỏ Từ Mộ đã nổi tiếng là cô gái xinh đẹp, cô thích được người ta chú ý, cô muốn làm người chạy cuối cùng để tranh nổi bật nhưng cô biết mình không chạy nhanh bằng Thẩm Đào, gậy cuối cùng có sức cạnh tranh kịch liệt nhất, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp.
Thẩm Đào ngẩng đầu nhìn về góc khác của sân thể dục, Tạ Ương vừa chạy xong 100 mét.
Thiếu niên bình phục lại hơi thở, cậu giơ tay làm thủ thế số 4 với cô.
Thẩm Đào vừa định mở miệng, Từ Mộ đã nói: "Tôi muốn chạy thứ 4."
Cô đành phải mỉm cười gật đầu, chạy thứ ba cũng được.
Mọi người lại luyện tập thêm một lát truyền gậy và tiếp sức, cứ một người truyền một người nhận. Trước tiên là tư thế xuất phát, sau đó không chạy ra khỏi phạm vi quy định, trong tình huống bình thường đều không có vấn đề gì.
Khi kết thúc huấn luyện tiết thể dục còn lại 10 phút, Thẩm Đào chạy đi tìm Văn Hựu Song, thấy cô ấy mang vẻ mặt phẫn nộ ngồi trên ghế ở cửa sau phòng dụng cụ, đang tháo dây giày ra rồi lại buộc vào.
Thẩm Đào ngồi xuống bên cạnh cô:"Rất khó sao? Mình xin lỗi. Vạn Trạch Ngữ nói bỏ cuộc cũng không sao, đến lúc đó không thi nữa là được."
"Ai nói tớ bỏ cuộc, tớ còn phải tranh giải cho anh ấy xem!"
"Anh ấy? Ai cơ?"
"Tống Nguyên Thanh!!"
"Văn Hựu Song sao cậu lại chọc tới anh Nguyên Thanh vậy?!"
"Tớ chọc anh ấy á?? Là anh ấy châm chọc tớ, khinh thường tớ!"
Mặt Thẩm Đào xuất hiện vạch đen.
Tống Nguyên Thanh là học sinh lớp 12, mẹ Tống và mẹ Thẩm là bạn tốt cho nên từ bé Thẩm Đào và Tống Nguyên Thanh đã quen biết nhau. Tống Nguyên Thanh là người bình tĩnh nhất mà Thẩm Đào từng gặp, nếu nói anh bắt nạt người khác Thẩm Đào sẽ không tin, huống chi người kia lại còn là thùng thuốc nổ bên cạnh này.
"Thôi đi. Đến quầy bán đồ ăn vặt! Tớ mua kem cho cậu ăn."
Thẩm Đào đứng ở cửa quầy bán đồ ăn vặt, nhìn Văn Hựu Song mỗi tay một thứ vui vui vẻ vẻ, cô cảm thấy nhất định cô ấy đã quên việc chạy vượt rào.
Kết quả không nghĩ tới mỗi ngày ăn cơm tối xong Văn Hựu Song đều lôi kéo cô đến sân thể dục luyện tập chạy vượt chướng ngại vật, thầy Lưu hiếm khi thấy học trò nào yêu thích thể dục nhiệt tình như vậy, mỗi ngày đều dọn rào ra chờ các cô.
Nhưng Văn Hựu Song luyện tập ba ngày cũng không có cách nào vượt qua một cái rào, cuối cùng cô quyết định chân chính "vượt" rào khiến cho thầy Lưu dở khóc dở cười.
Thứ sáu, đại hội thể thao chính thức bắt đầu, sau bài diễn văn dài dòng cũ kỹ của các lãnh đạo, cuối cùng từng lớp cũng đến vị trí ngồi trên khán đài của mình, chờ mong các hạng mục bắt đầu.
Hạng mục thứ nhất chính là chạy vượt rào của Văn Hựu Song, Thẩm Đào còn chưa kịp mở chiếc cặp sách đầy đồ ăn vặt ra đã bị cô ấy kéo đi.
Thẩm Đào nhìn bề ngoài tỏ ra bình tĩnh của Văn Hựu Song nhưng thật ra cô ấy đã sợ đến mức run chân.
"Chị Song, không thể quá khẩn trương! Mạnh mẽ lên, chúng ta đã luyện tập rất tốt rồi, thầy Lưu đã nói tốc độ của cậu rất nhanh!"
Văn Hựu Song chậm rãi bình phục tâm tình, hôm nay cô rất muốn đoạt giải để Tống Nguyên Thanh xem, còn nói cái gì "cô mà có giải thì tên của anh sẽ đọc ngược lại" đọc cái mụ nội anh!
Từ lần Tống Nguyên Thanh không cẩn thận nhìn thấy tư thế chạy vượt rào "tuyệt đẹp" của Văn Hựu Song, thì mỗi ngày anh đều mong chờ đến đại hội thể thao. Anh ở trên đài chủ tịch đã tìm được ớt cay nhỏ, trên khuôn mặt vạn năm bình tĩnh là nụ cười xán lạn.
Mấy người đọc bản thảo của khóa dưới nhìn đến ngây người, học trưởng núi băng cười lên cũng đẹp quá đi...
Hơn nữa rõ ràng lên lớp 12 anh đã rời khỏi ban tuyên truyền rồi mà, bây giờ không biết tại sao lại trở về đọc bản thảo cổ vũ tinh thần cho vận động viên.
Khi tiếng súng vang lên, Văn Hựu Song liền xông ra ngoài, tốc độ của cô rõ ràng dẫn đầu trong đội ngũ. Đại khái là trong nhóm thi đấu cũng có rất nhiều người bị hố hoặc là tới chỉ để đùa giỡn, cho nên Văn Hựu Song dựa vào ưu thế chân dài, nhẹ nhàng lấy được vị trí thứ hai để tiến vào trận chung kết.
Thẩm Đào và Vạn Trạch Ngữ chờ cô ở điểm cuối cùng, Thẩm Đào chạy tới đỡ cô, Vạn Trạch Ngữ vặn một chai nước cho cô.
"Trong sân chạy vượt rào, nhóm vận động viên như dũng sĩ, tư thế hiên ngang..."
Văn Hựu Song nghĩ thầm đây là kiểu viết quê mùa gì thế, bổn dũng sĩ sắp bị dọa chớt rồi có được không, nhưng mà giọng đọc của người này êm tai thật đấy.
Từ từ đã.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt của nam sinh trên đài mỉm cười.
!!!
Xem cái rắm! Cười cái rắm!
Văn Hựu Song cảm thấy khí huyết của mình xông thẳng trán.
Trận chung kết sắp bắt đầu, nhóm vận động viên đã đứng trên đường băng.
Vốn không có quá nhiều người chú ý, nhưng tới trận chung kết lại có nhiều khán giả hơn. Văn Hựu Song nhìn trái nhìn phải đều là những mỹ nữ vận động viên thân cao chân dài, cơ bắp căng chặt, trong lòng cô hoảng hốt.
Thẩm Đào ở bên cạnh cầu nguyện, không cần té ngã, không cần té ngã, cho dù về cuối cùng cũng đừng ngã, nếu ngã trên mặt đường nhựa này không phải sẽ đau chớt đó ư.
"3, 2, 1... Bíp!"
Tổng cộng có sau cái rào, ở rào thứ nhất mọi người phát hiện tuyển thủ ở đường băng số 3 tăng tốc vọt lên trước rồi lại đột ngột dừng lại, quay về làm lại tư thế tăng tốc vượt rào, trên khán đài mọi người cười đến ngã trái ngã phải.
Nhưng không thể không thừa nhận, bộ dạng kiên định của cô khiến người ta tự nhiên không rời mắt được. Thẩm Đào cầm camera điên cuồng chụp ảnh cho Văn Hựu Song, cô cảm thấy dáng vẻ của chị em nhà mình đúng là siêu ngầu.
Ở rào thứ ba, khi Văn Hựu Song thu chân thì làm đổ, sau khi điều chỉnh tốt bước nện cô phát hiện mình đang chạy cuối cùng, phải nằm trong top 5 mới có giải. Cô không màng đến cẳng chân đang ân ẩn đau, cô nhanh chóng chạy về phía trước.
Cô rất muốn thắng, cô phải thắng cho anh xem.
Khi chạy đến điểm cuối Thẩm Đào gào lên với cô: "Chị Song, cậu về thứ 4!!"
Bài cổ vũ vẫn đang tiếp tục vang vọng trong sân trường, trong âm điệu từ tính của người đọc không giấu được ý cười.
"Cuối cùng, hy vọng chúng ta có thể vĩnh viễn giống như bây giờ thẳng tiến không lùi."
"Người đọc bản thảo."
"Thanh-Nguyên-Tống."
- ------------------------------------
Tống Nguyên Thanh: Đã đồng ý với em là đọc ngược thì nhất định sẽ đọc ngược, anh còn đọc cho em nghe trước mặt toàn trường nữa đấy.
Văn Hựu Song: Anh bị bệnh thần kinh à!!
Cp phụ đã lên sàn rồi, bật mí một chút Văn Hựu Song là người có máu M.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.