Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 12: Hồ - Sói tái ngộ

Lạc Anh Phân Phi

11/06/2014

“Giáp, Ất, Bính, Đinh! Các ngươi mau tránh ra cho bổn tiểu thư!” Năm ngày rồi! Nguyên 5 ngày nay,ta chỉ được lượn đi lượn lại trong phạm vi sơn trang,hơn nữa còn chịu áp bức “quấy rối ” của Cổ Hồ cả về cơ thể lẫn tinh thần.Từ sự kiện trong hổ tắm ngày hôm đó xong, chỉ cần nhớ tới ánh mắt bị dục hỏa thiêu đốt cháy bập bùng của mỗ Hồ,ta có thể tránh hắn càng xa càng tốt !

“Nha Nha tiểu thư! Vì an toàn của người,xin người lưu lại trong sơn trang! Thuộc hạ cầu xin người đó!”

“Không được!” Ta không muốn 24/24 phải ở gần kề con hồ ly đang phát dục!

“Môn chủ đặc lện cho chúng thuộc hạ bảo vệ tiểu thư! Chúng thuộc hạ tốt xấu gì cũng theo tiểu thư 8 năm nay, lẽ nào tiểu thư nhẫn tâm nhìn chúng thuộc hạ..................”

“Hừ! Ngụy quân tử!” Con hồ ly âm lãnh đáng chết! Chỉ biết dùng cường quyền hiếp đáp kẻ yếu đuối!

“Tiểu thư! Môn chủ chỉ muốn tốt cho người mà thôi! Xin người niệm tình, tình cảm sâu đậm mà môn chủ dành cho tiểu thư, tiểu thư, xin người đừng làm khó cho chúng thuộc hạ được không?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nha Nha tiểu thư, nếu như chúng thuộc hạ không canh giữ được tiểu thư, chúng thuộc hạ chỉ còn nước cắp bị ra khỏi sơn trang thôi! Hức! Chúng thuộc hạ trên còn có mẹ già trên 80 tuổi già yếu đáng thương, dưới còn có con nhỏ lọt lòng ở nhà..................Hu! Đến lúc đó, gia đình chúng thuộc hạ làm sao mà sống nổi đây!”

“Được rồi! Được rồi! Ta không ra khỏi là được chứ gì! Cổ Giáp đại thúc, xin đại thúc đừng có thúc nữa được không? Tốt xấu gì, đại thúc cũng là nam tử hán đại trượng phu, khóc như vậy còn ra thể thống gì chứ?” Tuy phúc lợi trong Huyền Nguyệt sơn trang nhiều hơn bên ngoài chút chút.............tuy nhà vẫn còn “mẹ già con nhỏ” nheo nhóc cần phụng dưỡng có vất vả chút chút..........Cổ Nguyệt Lan cũng chỉ biến thái có chút chút........., nhưng mà chỉ vì việc đó mà rơi lệ, Cổ Giáp đại thúc, như vậy có đáng không?

Cạnh giả sơn, bên hồ, ta để lộ đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn, cúi người ngồi bệt xuống bờ hồ, khoác trên người bộ y phục trắng tinh khiết, bên trên thiêu cành mai hồng, mái tóc dài mượt chỉ cột lại bằng một dải lụa trắng, đôi con người đẹp đẽ như sương như mộng đang ai oán vạn phần nhìn chăm chăm vào mặt hồ.............

“Tiểu Bạch Thái! Đệ nói tỷ tỷ làm sao mới phải đây?”

“Ư.....” Ngon lành gặm đùi gà thơm lừng, bé con ứng phó kêu lên một tiếng!

“Aizz! Năm ngày rồi! Tỷ tỷ ăn không ngon ngủ không yên! Cơ thể cũng vì thế mà sụt đi mấy ký!”

“Ư...........” Đôi tai trắng như tuyết giả đò khẽ vểnh lên nghe, nhưng miệng thì vẫn đều đều sát phạt mỹ thực!

“Tỷ mới có 13 tuổi thôi! Sao có thể để con hồ ly đó ăn sạch sẽ chứ? Đệ nói có đúng không?”

“Ư.........” Bé con tròn mũm mĩm, khẽ ngoáy ngoáy cái đuôi trắng tinh ngắn cũn, đôi mắt hẹp dài càng híp chặt, thích thú nhìn mỹ thực trước mắt.

“Tiểu Bạch Thái! Ngươi có nghe không đó?”

“Ư................”

“Rất ngon có phải không?”

“Ư..............”

“Hừ! Hay cho con hồ ly “ăn cây táo rào cây sung”, “vong ân bội nghĩa” nhà ngươi! Nghĩ xem lúc đầu ta phải vất vả thế nào mới cứu ngươi ra khỏi miệng sói? Ngươi còn mặt mũi nào mà nhìn linh hồn mẩu thân ngươi trên trời hả? Ngày ngày cho ngươi ”ăn cơm lành uống canh ngọt”, ngươi báo đáp ta như thế phải không?”

“Ư............” Vội thả mỹ thực trong miệng xuống, bé con lăn tròn tới chân ta, gại gại móng vuốt, đáng thương vạn phần nhìn ta!

“Hừ! Giờ mới biết lỗi sao?” Uy hiếp nhìn quả cầu tròn: “ Ngươi nói! Cổ Nguyệt Lan có phải là tên đại biến thái không?”



“Ư.........” Gật đầu công nhận!

“Ngươi nói! Cổ Nguyệt Lan có phải là con hồ ly đại háo sắc hay không?”

“Ư.........” Cái đuôi ngắn cũn cỡn quẫy tợn!

“Ngươi nói! Chúng ta có nên rời nhà ra đi! Khiến cho con hồ ly đó vĩnh viễn không tìm thấy được không ?”

“Ư........” Bé con cuống cuồng gặm vạt váy ta, cái đầu tròn tròn lắc nguầy nguậy.

“Hừ! Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi?” Tuy ta và ngươi ăn đồ của hắn, dùng đồ của hắn, có người cơm bưng nước rót, hầu hạ đủ điều, nhưng không thể vì thế mà không có cốt khí! Tiểu Bạch Thái! Ta thật sự coi thường ngươi!” tức giận tóm lấy quả cầu tròn, ta phẫn hận tiến hành giáo dục đạo đức cùng giáo dục lễ nghĩa liêm sỉ với nó!

“Ư.....Ư.....” Cảm nhận được sự xâm nhập của kẻ lạ mặt, bản năng động vật khiến cho bé con không ngừng rên lên cảnh cáo!

“Này! Này! “ Vội bò cơ thể không ngừng ngoáy tới ngoáy lui ra: ” Sao vậy, Tiểu Bạch Thái? Ta mới chỉ có giáo huấn có mấy câu mà đã giận dỗi thế rồi à? Hừ! Ngươi có thái độ này nghĩa là sao? Còn định chạy? Định chối tội bỏ trốn sao? Hừ! Tiểu Bạch Thái! Đừng có để ta tóm được ngươi! Không thì! Hà hà....”

“Tiểu Nha Nha” tiếng đàn ông đầy cám dỗ, trong cám dỗ mang tà mị, trong tà mị mang vẻ nhàn nhạ, trong nhàn nhạ mang theo sự kinh tởm từ đằng sau lưng ta vang lên!

“Ngươi! Ngươi là ai? Giáp Ất Bính Đinh đâu? Ngươi làm gì bọn họ rồi? Nhìn con sói mắt xanh Lang Minh Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt, ta giả vờ điềm tĩnh chất vấn! Có thể dễ dàng phá vỡ hàng rào phòng vệ nghiêm ngặt cùng chế ngự bốn vị Nguyệt sứ giả của Cổ Nguyệt Lan quỷ không biết thần không hay, tên Lang Minh Thần này, quyết không đơn giản!

“Bé con! Vẫn không định nhận ta sao? Hừ? Hay là phải gọi nàng là Ngưu Xuân Hoa?” Đôi con ngươi xanh lam tà mị, dâm ô vạn phần quét từ đầu đến chân cơ thể yêu kiều của ta, đôi móng vuốt càng kinh tởm hơn cứ vuốt đi ve lại trên hai gò má trơn mịn của ta!

“Công tử, xin hãy tự trọng! Nam nữ thụ thụ bất công! Công tử không hiểu sao? Còn nữa! Cái gì nhận không nhận? Ta lần đầu nhìn thấy công tử mà!”

Pặc tay hất móng vuốt của sói ra, đôi mày thanh tú của ta nhíu lại, giả vờ không hiểu nhìn hắn. Ánh mắt kiên định ứng phó với luồng lam hỏa chốc chốc lại phóng về phía ta!

Ngó thấy không có nét hoảng loạn mà trái lại vô cùng bình tĩnh trên khuôn mặt ta, Lang Minh Thần nhếch mép, yêu dị cười, mang theo ép bức cực lại, từ từ ép sát ta: ” Lần đầu? Ha! Đừng nói với ta là mới có 10 ngày nàng đã quên sạch không nhớ gì! Nếu đã như thế, ta đành phải dủng cách thức của mình khiến nàng ghi tạc trong lòng rồi! Lần này, ta quyết không để mồi ngon trước mắt chạy thoát đâu!” Thoắt cái, kéo thân hình yêu kiều của ta lại, ép chặt ta dính vào cơ thể đang nóng hừng hực của hắn, không lọt ra một khe hở,luồng khí nóng rực phả trên mặt ta!

“Hức! Không muốn! Hức! Buông tay!” Không giống với cảm giác nóng ran rân rái mà Cổ Nguyệt Lan mang lại, lúc nào ta chỉ có ý niệm đánh chết con sói háo sắc vô sỉ trước mặt.

“Bé con! Đã biết kế cục việc chọc tức bổ vương chưa?” Khí nóng vẫn phả điều điều vào mặt, Lang Minh Thần thường thức nhìn thiếu nữ thấy chết không sờn trong lòng!

“Hừ! Tiểu nhân vô sỉ “giấu đầu hở đuôi” chỉ biết bắt nạt phụ nữ mỏng manh yếu đuối ! Có giỏi thì đấu với sư phụ Cổ Nguyệt Lan của ta một trận thử xem!” Đôi con ngươi đen láy nheo lại: ” không phải là ngươi biết mình bất tài, nên không dám đấu với sư phụ ta chứ gì?”

“Vương Nha Nha! Không cho phép nào nhắc tới tên gã đàn ông khác trước mặt ta!” Lực đạo siết chặt, khiến cổ tay đau nhói, có điều, Vương Nha Nha ta từ trước tới giờ chỉ “ăn mềm không ăn cứng” dằn cơn đau nhức nơi cổ tay xuống,mắt trừng trừng, không hề sợ hãi nhìn hắn!

“Thật là tiểu nha đầu quật cường!” Khẽ giãn cách cự ly của cả hai, Lang Minh Thần nâng tay ta lên, đau lòng nhìn cổ tay trắng nõn hằn đỏ vết bóp, thản nhiên đưa tay ta lên miệng hắn, khẽ liếm vết hằn đỏ, đôi mắt khẽ khép hờ, lộ ra vẻ say sưa ngây ngất.....

“Công tử! Xin hãy tự trọng.............” cơn tởm lợm từ cổ họng dồn lên, bị đôi môi nghìn người thưởng thức qua của sắc lang trước mặt chạm vào, ta thực chịu không nổi!

“Bé con! Đừng khiêu khích tính kiềm chế của ta, ta không phải Liễu Hạ Huệ........” Tay nắm thành quyền, trong đôi mắt xanh sâu như biển cả là từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt! Một tay trượt xuống eo ta, ép sát, kéo ta sát lại phần nam tính đã cứng ngắc của hắn: ”Bé con..........bổn vương......rất muốn ăn nàng!” Giọng nói khàn đặc lại, biểu thị dục vọng đang phát hỏa tại giờ khắc này của hắn!

“Hu! Tiểu nữ xương cốt cứng ngắc! Sợ rằng công tử ăn không nổi! Hu!” Phớt lờ ánh mắt nguy hiểm đang nheo lại của hắn, phớt lờ khí chất bạo cuồng phát ra trên toàn thân hắn, ta biết, Vương Nha Nha ta quyết không thể để tên sắc lang đó thực hiện mưu đồ bất chính!



“Vậy sao? Để bổn vương thử nếm xem sao?” Nói đoạn, hắn nâng cằm ta lên, ngón tay vân vê bờ môi non nớt, nụ cười càng cượt nhã,hào quang xanh lam sáng chói tới kì dị! Ngón tay tiếp tục trườn xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười cuồng bạo mà tà mị, đồng thời, bàn tay to lớn bóp chặt lấy phần nhô ra trước ngực ta, tùy tiện nắn bóp, vừ vân vê vừa day day: ”Bé con............chỗ này nhất định là vô cùng ngon miệng! Vương Nha Nha........nàng biết không? Bổn vương rất muốn có nàng!”

“Cổ Nguyệt Lan chết tiệt! Sao giờ này vẫn chưa thèm tới!” Ngọ không thể nguậy được, ta chỉ còn cách hét lên! Còn không tới, trinh tiết của Nha Nha ta hôm nay khó mà bảo toàn nổi, con sói này không chỉ thần kinh rung rinh thôi đâu mà còn háo sắc tới triệt để, phóng đãng tới triệt để! Hu! Điên! Hắn nhất định là tên điên!

“Bỏ nàng ta!” Giọng nói lạnh lẽo như mũi băng sắc lẻm từ xa bay tới! Con ngươi xanh lục biển âm lãnh, chằm chằm nhìn vào bàn tay to lớn của sắc lang đang bóp trên ngực ta, đanh giọng đe dọa: ” Lang Vương gia, mau thả Nha Nha của ta ra!”

Cổ Nguyệt Lan yêu dấu, chàng đến rồi sao? Từ trước tới giờ thiếp không nghĩ rằng nghe thấy giọng chàng lại vui mừng đến như vậy, để thiếp chọn, thiếp tình nguyện rơi vào tay chàng, còn hơn là rơi vào tay con sói ma quỷ đó!

“Bổn vương sao phải nghe lời ngươi! Nàng ----- là của bổn vương!” Lang Minh Thần bá đạo tuyên bố chủ quyền, đôi mắt xanh lam âm hiểm mà đẹp đẽ chằm chằm nhìn Cổ Nguyệt Lan, xung quanh bao trùm khí chất tà mị mà nguy hiểm!

“Sư phụ................” Nhìn thấy hắn,nước mắt vỡ òa lăn dài trên má,”Hu........Nha Nha sợ........Hu.........Nha Nha thật sự sợ hãi.............Hắn là ma quỷ, không phải người.......” Đáng thương vô cùng, ai oán nhìn nam tử ưu nhã tuấn dật trước mặt, tuy mặt hắn sa sầm tới đáng sợ nhưng ánh mắt nhìn ta thì lại ngập tràn đau xót cùng lo âu, đương nhiên, đối với phong cuồng chớp giật vì ghen đang đùng đùng đoàng đoàng nổ trong mắt hắn, ta lựa chọn giả vờ như không biết!

“ Nếu như vương gia không có ý định buông tay, thì tại hạ xin đắc tội!”

Tiểu hồ ly dẫn Cổ hồ ly tới cũng gầm gừ đe dọa, ý như định cùng chủ nhân xông lên! Xem ra tỷ tỷ trách oan đệ rồi! Đệ là tiểu thiếu hồ “có ơn trả ơn”, có oán báo oán”!

Nếu như Nguyệt công tử không muốn nha đầu này xảy ra bất trách thì đừng xốc nổi manh động! Để bổn vương mang nha đầu này đi!” Bàn tay đang để trên cổ ta dần dần bóp chặt, lôi ta ra chắn trước mặt, Lang Minh Thần nheo đôi mắt xanh tà mị, khiêu khích nhìn bạch y nam tử,thanh thoát bất phàm trước mặt.

“Sư phụ! Đừng có để ý tới con!” Khuôn mặt đẹp đẽ, linh động thường ngày vì thiếu dưỡng khí mà trắng bệch, đôi mắt trong veo thanh khiết nhìn Cổ hồ ly: ” Hu! Con không muốn theo hắn! Hu! Con chết cũng không muốn!

“Tứ vương gia! Nhân lúc Nguyệt sứ giả chưa ập tới, tại hạ khuyên Tứ vương gia mau buông người con gái của tại hạ ra! Hơn nữa, tại hạ đã luyện tới tầng thứ 10 của Huyền Nguyệt thần công, vương gia căn bản không phải là đối thủ của tại hạ!”

“Vậy sao, bổn vương không thả thì làm sao đây?”

“Vương gia xem ra quên mất , một nửa binh khí cũng Lang quốc đều do Huyền Nguyệt sơn trang chế tạo, Lang quốc và Bắc quốc đang giao tranh! Tại hạ nghĩ vương gia biết rõ hậu quả việc đắc tội tại hạ rồi!

“Haha! Hay cho Cổ Nguyệt Lan nhà ngươi! Được! Hôm nay ta tạm tha cho nha đầu này! Nhưng sau này đừng để nha đầu đơn độc xuất hiện trước mặt ta! Nếu không! Bổn vương, cam đoan, quyết không buông tay!

“Định đi đâu?” vừa mới chịu dày vò về tinh thần xong, ta đang tính quay về phòng tiến hành “tự mình an ủi, tự mình điều tiết” thì bị một giọng nói lạnh lẽo tới dị thường gọi giật lại, dọa ta thất kinh tới nỗi bàn chân vứa mới nhấc lên khựng ngay giữa lưng chừng, từng đợt hàn khí bao trùm lấy toàn thân thể! Xong rồi! Ta thầm ai oán kêu lên , con hồ ly ghen tuông thành tính này đời nào chịu để yên! Hơn nữa, dù gì, hắn cũng là ân nhân cứu mạng, cũng nên nói một câu “cám ơn” mới phải!

“Sư phụ! May là có người, nếu không Nha Nha không biết làm sao thoát khỏi hắn!” Nhìn kẻ có ý đồ bất chính đang từ từ tiến sát, ta vội cụp mắt xuống, cố nặn ra hai hàng thanh lệ, yếu đuối hết sức nhìn vào ý cười rợn người của nam nhân “đang bốc lửa ghen” trước mặt: ”Sư phụ! Nha Nha biết lỗi rồi! Là Nha Nha không tốt!” nước mắt tong tong nhỏ xuống, ta giả vờ vô lực, ngã vào lòng hắn, còn bờ môi ta không cẩn thận, ta thề là ta không cẩn thận, trượt qua má, phanh lại trên cổ hắn.

“Nha Nha! Không phải ta đã nói nàng ngoan ngoãn ở trong phòng sao? Sao lại ra ngoài gây hấn với gã đàn ông khác, hả?” Phớt lờ dáng vẻ yếu ớt của ta, cũng phớt lờ cả hành vi chủ động của ta, giọng nói âm lãnh của Cổ Nguyệt Lan rít qua kẽ răng, toàn thân hắn phát ra bạo khí! Nhìn bộ mặt Atula của hắn, ta biết chắc mạng mình sắp tận rồi! Hắn không phải sẽ bóp cổ ta tới chết chứ!

“Sư phụ! Hu! Nha Nha biết sai rồi! Hu! Tay ta vẫn còn đau đây nè! Người xem! Thật sự đau lắm! Đau lắm đó!” Giơ cổ tay bị bóp hằn thành vệt ra trước mặt hắn, ta nước mắt ngắn nước mắt dài nức nở: ” Hu! Để con đau chết đi! Hu! Con muốn về Dược Vương Cốc!”

“Nha Nha! Nàng còn định hành hạ ta đến khi nào? Nếu hôm nay không có Tiểu Bạch Thái, nàng có biết sẽ có hậu quả gì không? Lang Minh Thần là kẻ bụng dạ thâm hiểm khôn lường, quyền thế che trời, hoàn toàn không hề đếm xỉa tới thế tục luân lý, nàng có biết kết cục khi chọc tới hắn không ?” Nâng tay ta lên, Cổ Nguyệt Lan đau lòng nhè nhẹ xoa xoa cổ tay hằn vệt.

“Sư phụ! Nha Nha thề là mình không hề chọc tới hắn!” Vì khóc nấc lên, cũng vì sợ hãi, thân thể ta khẽ run rẫy.

“Tốt nhất là như vậy! Nhớ rõ điều này cho ta! Nàng là của ta! Nếu còn có lần sau............Nha Nha yêu dấu........nàng biết ta sẽ làm gì rồi chứ.......? Kéo thân hình yêu kiều của ta lại, đôi mắt xanh ngọc mang ý đồ bất chính nhìn ta, bàn tay lạnh lẽo đặt sau gáy từ từ di động, luồn qua kẽ tóc, đến tới đại não, dịu dàng ôm ta vào lòng , như tình nhân, mờ ám cúi xuống thầm thì vào tai ta, bờ môi quyến rũ như vô ý mà cố ý lướt nhẹ qua gò má ửng hồng, đến tới khóe môi chúm chím của ta, một tay ghìm không cho ta vùng vẫy, một tay khiêu khích thập phần, mơn trớn làn da nõn nà mịn màng,đầu lưỡi men theo cổ ta từ từ lướt xuống, dừng lại tại hai gò núi tràn đầy sức sống, ngậm chặt lấy nụ hoa cách qua lớp áo, mút mát, khiêu khích.............

“Nha........Nha...........biết” Cố nén hành vi bạo lực muốn thọi cho hắn một cúi xuống! Hừ! Quả nhiên quạ nơi nào cũng đều đen như nhau! Cổ Nguyệt Lan.........ta biết............ngươi cũng chỉ là............một con hồ ly háo sắc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook