Trải Nghiệm Làm Vợ Tuổi 14 ( Bao Giờ Em Lớn? )
Chương 23: Vợ chồng hợp pháp
Trâm Frieza
07/01/2021
Hôm nay, chính là một ngày đẹp nhất, quan trọng nhất, ý nghĩa nhất đối với Hoàng Phong và Hạ Trâm. Hai người dậy từ rất sớm, chuẩn bị quần áo gọn gàng. Bởi vì hôm nay, họ đi đăng kí kết hôn.
Hạ Trâm chỉnh chiếc áo sơ mi trắng, đóng thùng gọn gàng vào chiếc quần jeans, lộ rõ đôi chân thon dài. Quay vào phòng tắm, thấy anh đang cài từng cúc áo. Đi tới, cô nhún chân lên giúp anh. Nhẹ nhàng nói:
\- Anh phải cài cẩn thận chứ. Lúc nào cũng cài lộn xộn.
\- Thế nên mới phải nhờ em.
\- Lại dở trò bắt nạt em rồi.
\- Bảo bối của anh khi tức giận rất quyến rũ.
\- Cho nên?
\- Anh phải hôn em một cái mới được.
Vừa dứt lời, anh ôm eo Hạ Trâm nhấc lên, đặt cô xuống tủ đồ trong phòng tắm. Bây giờ, Hạ Trâm đã cao bằng Hoàng Phong. Đặt môi mình phủ lấy môi cô, anh yêu thương xoa nhẹ cái má mịn màng.
Hạ Trâm yên phận, đón nhận từng hành động anh trao cho. Cô phối hợp, đưa hai tay ôm mặt anh. Nụ hôn sẽ không kết thúc, khi chiếc máy của Hoàng Phong reo lên.
\- Alo! \- Anh khó chịu nghe cuộc gọi của Từ Thái. Vợ chồng anh đang tình cảm với nhau mà...
\- Chủ tịch, tôi đã đến rồi. Mời chủ tịch cùng phu nhân xuống nhà để đi tới cục dân chính.
\- Được. Chờ tôi.
Cúp máy, anh tiếp tục nụ hôn còn dang dở. Hạ Trâm đẩy nhẹ anh ra, hỏi:
\- Chúng ta bây giờ còn phải đi mà?
\- Ba tiếng sau đi cũng không hề hấn gì.
\- Ba? Chúng ta sẽ làm gì trong khoảng thời gian ấy? Anh không bận gì sao?
\- Có chứ! Anh sẽ làm việc trong 3 tiếng này.
Hoàng Phong một lần nữa bế Hạ Trâm, đi lại giường. Cả hai cùng nằm xuống, anh đè lên cô, hôn chụt xuống đôi môi hé mở, ma mị nói:
\- Bảo bối, chúng ta cùng làm việc vợ chồng!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Từ Thái đã đợi anh 4 tiếng đồng hồ rồi. Không biết có chuyện gì xảy ra, mà Hoàng Phong lại xuống lâu như thế. Phận thư ký anh đây chỉ biết nhẫn nại, âm thầm ngồi trong xe chịu đựng.
Thoáng thấy anh bế Hạ Trâm đi ra, Từ Thái nhanh chóng xuống xe mở cửa. Anh cười nhẹ, nói:
\- Mời chủ tịch và phu nhân vào xe.
Hạ Trâm xấu hổ, rúc mặt vào cổ anh. Còn Hoàng Phong thì ung dung, tự tại bước vào ghế sau ngồi.
Anh ân cần hỏi cô:
\- Còn đau sao em?
\- Ừm...
\- Vậy ngồi yên bên anh là được.
\- Hứ, ai hại em ra nông nỗi này.
Hạ Trâm chu môi phản kháng. Cũng tại vì anh mạo muội hành hạ cô không thương hoa tiếc ngọc. Thành ra cô không thể đứng nổi. Ôi! Thương thay cái thân thể yếu mềm này.
Hoàng Phong buồn cười vỗ nhẹ vào mông cô, trả lời:
\- Chính em đã quyến rũ anh.
\- Đâu có...
Cô cố gắng nói nhỏ lại. Bởi trong xe còn có Từ Thái. Để cậu ta nghe được cuộc trò chuyện này thì da mặt cô bốc cháy mất. Ai như anh, bình chân như vại mà nói to cho cả thiên hạ biết.
Từ Thái dù không nghe cuộc nói chuyện của Hoàng và Hạ Trâm, nhưng nhìn nét mặt, cử chỉ, hành động của hai người thế kia thì anh đã đủ hiểu. Chắc là họ vừa mới " vận động " sáng sớm đây mà.
Tòa nhà có gắn chữ " Cục dân chính " đang ngày một rõ. Hạ Trâm hồi hộp, quan sát một lượt xung quanh. Bao nhiêu là cặp đôi, người thì vui vẻ, hạnh phúc, còn người thì âu sầu, muộn phiền.
Thấy vậy, cô ngây ngốc hỏi anh:
\- Được kết hôn cùng nhau, đáng lẽ ra phải rất hạnh phúc. Nhưng sao trông hai anh chị kia lại có vẻ mệt mỏi, bực tức vậy hả anh?
\- Cục dân chính, không phải chỉ là nơi đến để đăng kí kết hôn. Mà còn tiếp nhận những người muốn ly hôn. Em hiểu không?
\- Chỉ một lần thôi. Đây là lần đầu, em không mong chúng ta sẽ quay lại đây lần nữa.
Nhíu mày lại, mắt cô chắc chắn nhìn anh nói. Hoàng Phong ôn nhu cười, xoa đầu cô, anh vờ hỏi:
\- Tại sao?
\- Em không muốn ly hôn, anh biết mà.
\- Vợ ngoan.
Bước xuống xe, hai người họ nắm tay nhau bước vào xếp hàng. Từ Thái một lần nữa chờ bên trong xe.
Trước ngày hôm nay, Hoàng Phong định mọi thủ tục đăng kí kết hôn, Từ Thái sẽ giúp anh và cô lo chuyện đó để đỡ mất thời gian. Nhưng Hạ Trâm nằng nặc, nhõng nhẽo bên anh, nói muốn được biết cảm giác đi đăng kí như thế nào.
Do đến hơi muộn, nên họ phải đứng xếp hàng gần cuối. Nắng nóng, chật chội, ồn ào vẫn không làm lung lay tình thần của Hạ Trâm. Cô ríu rít bên tai anh không thôi, nào là:
\- Anh Phong, chúng ta vẫn chưa phải người xếp cuối.
Hay:
\- Anh xem, anh chị hàng trên kia thật cao nha.
Hoặc:
\- Sắp đến lượt chúng ra rồi. Nhưng mà, còn phải chờ 24 đôi nữa mới đến.
Hoàng Phong im lặng, nhẫn nại nghe cô vợ nhỏ luyên thuyên. Cũng tốt, vui vẻ, nói chuyện nhiều như vậy sẽ giúp cô quên đi cái lưng đau nhói vừa rồi.
Đến lượt anh và cô, Hạ Trâm tươi cười, chậm chạp khoác tay anh đi vào bên trong. Hồ sơ, thủ tục đã xong, hai người đều nhận trên tay mình quyển sổ đỏ chói. Cùng nhau chụp bức ảnh thật đẹp. Vậy là từ giây phút này, Hoàng Phong và Hạ Trâm chính là vợ chồng hợp pháp của nhau.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Tại Bar Night \-
Hoàng Phong hôm nay tổ chức một buổi gặp gỡ, mừng anh và cô đã đăng kí kết hôn. Nói là tổ chức, nhưng người tham gia, chỉ có Tiêu Thần cùng bạn gái, Hạ Trâm còn rủ thêm Tuyết Y và Lục Hạn.
Về đêm, quán bar này thu hút rất nhiều khách " sộp " bởi chất lượng đầu tư tốt, đồ uống ngon, nhạc hay đồng thời phục vụ đầy đủ, chu đáo, muốn gì có đó. Ngoài ra, ở đây tầng hầm là sàn nhảy, có phòng rượu xung quanh. Còn phía tầng trên, chính là phòng nghỉ từ loại thường đến V.I.P .
Ba chiếc xe ô tô sang trọng lần lượt dừng lại trước cửa quán. Chiếc Rolls\-Royce đời mới của Hoàng Phong vừa mới mua, rồi con Bugatti quen thuộc của Lục Hạn, và cuối cùng là Porsche lâu năm của Tiêu Thần.
Hoàng Phong âm lãnh xuống xe, mở cửa cho cô vợ nhỏ. Ôm lấy eo cô một đường đi thẳng vào trong. Lục Hạn cùng Tuyết Y nắm tay nhau vui vẻ theo sau. Còn Tiêu Thần ôn nhu, cười tươi nhìn bạn gái dắt vào.
Tiếng nhạc to bao trùm khắp cả quán. Từ vũ công cho đến khách ở đây đều nhiệt tình, điên cuồng nhảy múa. Ánh đèn nhấp nháy liên hồi thật khiến những người lần đầu đến đây phải hoa mắt, chóng mặt.
Sự xuất hiện của ba cặp đôi nam thanh nữ tú như khiến khán phòng ngưng động. Bao nhiêu ánh mắt mê mẩn, đưa tình đều dán vào ba người các anh. Từng cái liếm môi, rùng mình, ánh mắt dâm ta rà soát khắp người ba cô gái kia.
Tuy nhiên, họ chẳng giữ ánh mắt ấy được lâu, khi nhóm vũ nữ thấy cô gái bên cạnh được các anh nuông chiều, yêu thương. Rồi lũ đàn ông có suy nghĩ đồi bại phải rút lại mà nhận lấy tia cảnh cáo dữ dội vô hình của ba người đàn ông uy nghi trước mắt.
Vào phòng V.I.P , Tuyết Y khó chịu lên tiếng, nói với Lục Hạn:
\- Mấy cô vũ nữ ngoài kia vừa nãy luôn liếc mắt đưa tình với cậu. Thế mà cậu cứ nhìn lại là sao?
\- Đâu phải. Mình chỉ lườm cái ông già bụng bự luôn nuốt nước bọt rồi nhìn chằm chằm vào chân cậu. Biết vậy đã không cho cậu mặc váy ngắn.
Lục Hạn cũng phản bác lại không kém. Thật ngứa mắt! Hạ Trâm an phận ngồi bên Hoàng Phong, tay vẫn chung thủy nắm chặt tay anh. Cô sợ tất cả mọi thứ ở đây, nếu buông anh ra một chút, có lẽ sẽ lạc ngay, giữa dòng người đông đúc này.
Tiêu Thần vẫy tay, gọi phục vụ:
\- Cho tôi một chai Rum Barcadi.
\- Dạ, sẽ có ngay.
Lúc này, cô bạn gái trắng trẻo, xinh đẹp của Tiêu Thần bên cạnh nhắc nhở:
\- Anh uống ít thôi nhé! Không sáng mai sẽ không đi làm được.
\- Em yên tâm, anh sẽ dè chừng.
Hạ Trâm tò mò với cô bạn gái của Tiêu Thần, liền hỏi:
\- Anh Tiêu Thần, anh vẫn chưa giới thiệu bạn gái của mình cho em biết.
\- Hạ Trâm nói anh mới nhớ. Mọi người, đây là Dương Linh, bạn gái tôi. Cô ấy 21 tuổi.
Tiêu Thần vừa cầm tay bạn gái, vừa cười vui vẻ nói. Dương Linh mỉm cười thân thiện, đứng lên cúi chào:
\- Chào mọi người. Lần đầu gặp mặt, mong có thể hòa nhập với mọi người nhanh nhất có thể.
Tuyết Y nhìn cô, cười hỏi:
\- Chị Dương Linh học gì vậy?
\- Chị học Y. Trường nằm ngay ở trung tâm này.
\- Vậy là cùng trường với bọn em rồi. Em là Tuyết Y, còn kia là Hạ Trâm, bạn em. Bọn em học ở khoa Tiền tệ.
Hạ Trâm rụt rè trong lòng Hoàng Phong, thấy bạn mình mạnh dạn làm quen thì đứng dậy, cười nhẹ nhìn Dương Linh. Chị gái này vừa cao, vừa đẹp. Chẳng trách anh Tiêu Thần cưng nựng như vậy.
Hoàng Phong yêu thương xem cô vợ nhỏ làm quen với bạn gái Tiêu Thần. Vợ anh rất giỏi việc lấy được thiện cảm của người khác. Xem ba người họ thân thiết nói chuyện với nhau. Bỏ bê cả anh.
Rượu đã được mang lên, Tiêu Thần rót ra ly, đưa cho Lục Hạn, cười nói:
\- Cậu rất giỏi đấy. Tuổi trẻ tài cao, vụ đút lót, tham ô, cũng nhờ cậu mà anh mới bắt được chúng nhanh nhất có thể.
\- Sự việc nay xảy ra trong trường em, không thể nhắm mắt cho qua được.
\- Tốt, có nghĩa khí. Sau này tốt nghiệp, anh cũng rất mong có cậu là cộng sự.
\- Em cũng mong là như thế.
Lục Hạn cười, cụng ly với anh. Lúc này, Hoàng Phong khiêu khích, hỏi Tiêu Thần:
\- Cảnh sát Tiêu trước đây không động lòng với phụ nữ, chỉ có thể tiếp xúc với đàn ông. Hà cớ gì đột nhiên có bạn gái?
\- Tên khốn nhà cậu! Chuyện của tôi, cần cậu lo?
\-Tôi chỉ thắc mắc. Không được sao?
Hạ Trâm nghe anh nói như vậy, cũng rất muốn biết tại sao Tiêu Thần lại thoát ế nhanh đến thế, mắt cô chớp chớp hỏi anh:
\- Em cũng rất muốn biết. Anh Tiêu Thần kể cho em có được không?
\- Hai vợ chồng nhà cậu, thật là. Nếu muốn biết thì tôi có thể kể.
Dương Linh mỉm cười nhìn anh, Tiêu Thần vuốt má cô, nhìn mọi người kể:
\- Tôi và Dương Linh đã từng hợp tác với nhau tại một dự án vào khoảng 2 năm trước. Tôi được thanh tra cử tới tham gia, còn cô ấy thì dành được cơ hội hiếm có này. Chúng tôi bốc thăm vào cùng một nhóm.
Tại hiện trường giả, tôi cố hết sức giải quyết vụ án, còn Dương Linh thì cũng năng nổ làm nhiệm vụ cứu bệnh nhân. Thời gian thi hành của chúng tôi khá nhanh nên cùng được đạt giải.
Nhờ vậy mà có cơ hội tìm hiểu nhau. Cô ấy đã bỏ rơi tôi vài lần. Mãi khi Hạ Trâm mất tích, trở về nhà an toàn. Tôi mới gặp ngay cô ấy tại Wind Park. Thật trùng hợp, và chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ ấy.
Kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười hạnh phúc, Tiêu Thần còn yêu thương đặt nụ hôn lên mu bàn tay của Dương Linh. Họ đã đánh mất nhau rất nhiều rồi. Bây giờ, phải thật sự giữ chặt.
Hạ Trâm ngưỡng mộ nghe chuyện yêu đương của hai người, thì bên này Hoàng Phong cảm thấy thật nhàm chán. Chẳng bằng một chút của anh và cô. Anh nói:
\- Suy cho cùng, nhờ vợ tôi mà cậu mới có được hạnh phúc. Tính đãi ngộ bảo bối nhỏ của tôi thế nào đây?
\- Gì? Đương nhiên nhờ Trâm Trâm mà tôi mới có thể gặp Dương Linh. Tôi sẽ trả ơn đàng hoàng cho em ấy.
Hoàng Phong đen mặt, dám gọi vợ anh bằng cái tên thân mật ấy. Trên đời này, chỉ có Hoàng Phong anh mới được gọi cô là " Trâm Trâm " Còn người khác thì đừng hòng.
Định trách móc Tiêu Thần một câu, anh bị chính vợ mình chặn họng lại. Hạ Trâm thích thú, hào hứng hỏi Tiêu Thần:
\- Anh Tiêu Thần, anh định cảm ơn em bằng gì vậy?
\- Ừm... Một chuyến đi Thụy Sĩ được không? Anh đang có tấm vé đi vào đầu tuần sau, nhưng Tiểu Linh và anh đều bận cả rồi.
Tuyết Y mừng rỡ, chúc mừng Hạ Trâm:
\- Oa! Hạ Trâm thích nha, chẳng phải từ lâu cậu đã muốn đến Thụy Sĩ rồi sao? Anh Tiêu Thần thật tinh tế.
\- Cảm ơn anh Tiêu Thần, em rất thích món quà này. Cảm ơn anh rất nhiều.
Hạ Trâm mỉm cười cảm ơn Tiêu Thần rối rít. Đây là điều mà cô luôn hằng mong ước. Đó là được đến Thụy Sĩ cùng người mình yêu.
Cô quay sang nhìn Hoàng Phong, ôm cổ anh hỏi:
\- Chồng đi với em nha?
Hạ Trâm chỉnh chiếc áo sơ mi trắng, đóng thùng gọn gàng vào chiếc quần jeans, lộ rõ đôi chân thon dài. Quay vào phòng tắm, thấy anh đang cài từng cúc áo. Đi tới, cô nhún chân lên giúp anh. Nhẹ nhàng nói:
\- Anh phải cài cẩn thận chứ. Lúc nào cũng cài lộn xộn.
\- Thế nên mới phải nhờ em.
\- Lại dở trò bắt nạt em rồi.
\- Bảo bối của anh khi tức giận rất quyến rũ.
\- Cho nên?
\- Anh phải hôn em một cái mới được.
Vừa dứt lời, anh ôm eo Hạ Trâm nhấc lên, đặt cô xuống tủ đồ trong phòng tắm. Bây giờ, Hạ Trâm đã cao bằng Hoàng Phong. Đặt môi mình phủ lấy môi cô, anh yêu thương xoa nhẹ cái má mịn màng.
Hạ Trâm yên phận, đón nhận từng hành động anh trao cho. Cô phối hợp, đưa hai tay ôm mặt anh. Nụ hôn sẽ không kết thúc, khi chiếc máy của Hoàng Phong reo lên.
\- Alo! \- Anh khó chịu nghe cuộc gọi của Từ Thái. Vợ chồng anh đang tình cảm với nhau mà...
\- Chủ tịch, tôi đã đến rồi. Mời chủ tịch cùng phu nhân xuống nhà để đi tới cục dân chính.
\- Được. Chờ tôi.
Cúp máy, anh tiếp tục nụ hôn còn dang dở. Hạ Trâm đẩy nhẹ anh ra, hỏi:
\- Chúng ta bây giờ còn phải đi mà?
\- Ba tiếng sau đi cũng không hề hấn gì.
\- Ba? Chúng ta sẽ làm gì trong khoảng thời gian ấy? Anh không bận gì sao?
\- Có chứ! Anh sẽ làm việc trong 3 tiếng này.
Hoàng Phong một lần nữa bế Hạ Trâm, đi lại giường. Cả hai cùng nằm xuống, anh đè lên cô, hôn chụt xuống đôi môi hé mở, ma mị nói:
\- Bảo bối, chúng ta cùng làm việc vợ chồng!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Từ Thái đã đợi anh 4 tiếng đồng hồ rồi. Không biết có chuyện gì xảy ra, mà Hoàng Phong lại xuống lâu như thế. Phận thư ký anh đây chỉ biết nhẫn nại, âm thầm ngồi trong xe chịu đựng.
Thoáng thấy anh bế Hạ Trâm đi ra, Từ Thái nhanh chóng xuống xe mở cửa. Anh cười nhẹ, nói:
\- Mời chủ tịch và phu nhân vào xe.
Hạ Trâm xấu hổ, rúc mặt vào cổ anh. Còn Hoàng Phong thì ung dung, tự tại bước vào ghế sau ngồi.
Anh ân cần hỏi cô:
\- Còn đau sao em?
\- Ừm...
\- Vậy ngồi yên bên anh là được.
\- Hứ, ai hại em ra nông nỗi này.
Hạ Trâm chu môi phản kháng. Cũng tại vì anh mạo muội hành hạ cô không thương hoa tiếc ngọc. Thành ra cô không thể đứng nổi. Ôi! Thương thay cái thân thể yếu mềm này.
Hoàng Phong buồn cười vỗ nhẹ vào mông cô, trả lời:
\- Chính em đã quyến rũ anh.
\- Đâu có...
Cô cố gắng nói nhỏ lại. Bởi trong xe còn có Từ Thái. Để cậu ta nghe được cuộc trò chuyện này thì da mặt cô bốc cháy mất. Ai như anh, bình chân như vại mà nói to cho cả thiên hạ biết.
Từ Thái dù không nghe cuộc nói chuyện của Hoàng và Hạ Trâm, nhưng nhìn nét mặt, cử chỉ, hành động của hai người thế kia thì anh đã đủ hiểu. Chắc là họ vừa mới " vận động " sáng sớm đây mà.
Tòa nhà có gắn chữ " Cục dân chính " đang ngày một rõ. Hạ Trâm hồi hộp, quan sát một lượt xung quanh. Bao nhiêu là cặp đôi, người thì vui vẻ, hạnh phúc, còn người thì âu sầu, muộn phiền.
Thấy vậy, cô ngây ngốc hỏi anh:
\- Được kết hôn cùng nhau, đáng lẽ ra phải rất hạnh phúc. Nhưng sao trông hai anh chị kia lại có vẻ mệt mỏi, bực tức vậy hả anh?
\- Cục dân chính, không phải chỉ là nơi đến để đăng kí kết hôn. Mà còn tiếp nhận những người muốn ly hôn. Em hiểu không?
\- Chỉ một lần thôi. Đây là lần đầu, em không mong chúng ta sẽ quay lại đây lần nữa.
Nhíu mày lại, mắt cô chắc chắn nhìn anh nói. Hoàng Phong ôn nhu cười, xoa đầu cô, anh vờ hỏi:
\- Tại sao?
\- Em không muốn ly hôn, anh biết mà.
\- Vợ ngoan.
Bước xuống xe, hai người họ nắm tay nhau bước vào xếp hàng. Từ Thái một lần nữa chờ bên trong xe.
Trước ngày hôm nay, Hoàng Phong định mọi thủ tục đăng kí kết hôn, Từ Thái sẽ giúp anh và cô lo chuyện đó để đỡ mất thời gian. Nhưng Hạ Trâm nằng nặc, nhõng nhẽo bên anh, nói muốn được biết cảm giác đi đăng kí như thế nào.
Do đến hơi muộn, nên họ phải đứng xếp hàng gần cuối. Nắng nóng, chật chội, ồn ào vẫn không làm lung lay tình thần của Hạ Trâm. Cô ríu rít bên tai anh không thôi, nào là:
\- Anh Phong, chúng ta vẫn chưa phải người xếp cuối.
Hay:
\- Anh xem, anh chị hàng trên kia thật cao nha.
Hoặc:
\- Sắp đến lượt chúng ra rồi. Nhưng mà, còn phải chờ 24 đôi nữa mới đến.
Hoàng Phong im lặng, nhẫn nại nghe cô vợ nhỏ luyên thuyên. Cũng tốt, vui vẻ, nói chuyện nhiều như vậy sẽ giúp cô quên đi cái lưng đau nhói vừa rồi.
Đến lượt anh và cô, Hạ Trâm tươi cười, chậm chạp khoác tay anh đi vào bên trong. Hồ sơ, thủ tục đã xong, hai người đều nhận trên tay mình quyển sổ đỏ chói. Cùng nhau chụp bức ảnh thật đẹp. Vậy là từ giây phút này, Hoàng Phong và Hạ Trâm chính là vợ chồng hợp pháp của nhau.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Tại Bar Night \-
Hoàng Phong hôm nay tổ chức một buổi gặp gỡ, mừng anh và cô đã đăng kí kết hôn. Nói là tổ chức, nhưng người tham gia, chỉ có Tiêu Thần cùng bạn gái, Hạ Trâm còn rủ thêm Tuyết Y và Lục Hạn.
Về đêm, quán bar này thu hút rất nhiều khách " sộp " bởi chất lượng đầu tư tốt, đồ uống ngon, nhạc hay đồng thời phục vụ đầy đủ, chu đáo, muốn gì có đó. Ngoài ra, ở đây tầng hầm là sàn nhảy, có phòng rượu xung quanh. Còn phía tầng trên, chính là phòng nghỉ từ loại thường đến V.I.P .
Ba chiếc xe ô tô sang trọng lần lượt dừng lại trước cửa quán. Chiếc Rolls\-Royce đời mới của Hoàng Phong vừa mới mua, rồi con Bugatti quen thuộc của Lục Hạn, và cuối cùng là Porsche lâu năm của Tiêu Thần.
Hoàng Phong âm lãnh xuống xe, mở cửa cho cô vợ nhỏ. Ôm lấy eo cô một đường đi thẳng vào trong. Lục Hạn cùng Tuyết Y nắm tay nhau vui vẻ theo sau. Còn Tiêu Thần ôn nhu, cười tươi nhìn bạn gái dắt vào.
Tiếng nhạc to bao trùm khắp cả quán. Từ vũ công cho đến khách ở đây đều nhiệt tình, điên cuồng nhảy múa. Ánh đèn nhấp nháy liên hồi thật khiến những người lần đầu đến đây phải hoa mắt, chóng mặt.
Sự xuất hiện của ba cặp đôi nam thanh nữ tú như khiến khán phòng ngưng động. Bao nhiêu ánh mắt mê mẩn, đưa tình đều dán vào ba người các anh. Từng cái liếm môi, rùng mình, ánh mắt dâm ta rà soát khắp người ba cô gái kia.
Tuy nhiên, họ chẳng giữ ánh mắt ấy được lâu, khi nhóm vũ nữ thấy cô gái bên cạnh được các anh nuông chiều, yêu thương. Rồi lũ đàn ông có suy nghĩ đồi bại phải rút lại mà nhận lấy tia cảnh cáo dữ dội vô hình của ba người đàn ông uy nghi trước mắt.
Vào phòng V.I.P , Tuyết Y khó chịu lên tiếng, nói với Lục Hạn:
\- Mấy cô vũ nữ ngoài kia vừa nãy luôn liếc mắt đưa tình với cậu. Thế mà cậu cứ nhìn lại là sao?
\- Đâu phải. Mình chỉ lườm cái ông già bụng bự luôn nuốt nước bọt rồi nhìn chằm chằm vào chân cậu. Biết vậy đã không cho cậu mặc váy ngắn.
Lục Hạn cũng phản bác lại không kém. Thật ngứa mắt! Hạ Trâm an phận ngồi bên Hoàng Phong, tay vẫn chung thủy nắm chặt tay anh. Cô sợ tất cả mọi thứ ở đây, nếu buông anh ra một chút, có lẽ sẽ lạc ngay, giữa dòng người đông đúc này.
Tiêu Thần vẫy tay, gọi phục vụ:
\- Cho tôi một chai Rum Barcadi.
\- Dạ, sẽ có ngay.
Lúc này, cô bạn gái trắng trẻo, xinh đẹp của Tiêu Thần bên cạnh nhắc nhở:
\- Anh uống ít thôi nhé! Không sáng mai sẽ không đi làm được.
\- Em yên tâm, anh sẽ dè chừng.
Hạ Trâm tò mò với cô bạn gái của Tiêu Thần, liền hỏi:
\- Anh Tiêu Thần, anh vẫn chưa giới thiệu bạn gái của mình cho em biết.
\- Hạ Trâm nói anh mới nhớ. Mọi người, đây là Dương Linh, bạn gái tôi. Cô ấy 21 tuổi.
Tiêu Thần vừa cầm tay bạn gái, vừa cười vui vẻ nói. Dương Linh mỉm cười thân thiện, đứng lên cúi chào:
\- Chào mọi người. Lần đầu gặp mặt, mong có thể hòa nhập với mọi người nhanh nhất có thể.
Tuyết Y nhìn cô, cười hỏi:
\- Chị Dương Linh học gì vậy?
\- Chị học Y. Trường nằm ngay ở trung tâm này.
\- Vậy là cùng trường với bọn em rồi. Em là Tuyết Y, còn kia là Hạ Trâm, bạn em. Bọn em học ở khoa Tiền tệ.
Hạ Trâm rụt rè trong lòng Hoàng Phong, thấy bạn mình mạnh dạn làm quen thì đứng dậy, cười nhẹ nhìn Dương Linh. Chị gái này vừa cao, vừa đẹp. Chẳng trách anh Tiêu Thần cưng nựng như vậy.
Hoàng Phong yêu thương xem cô vợ nhỏ làm quen với bạn gái Tiêu Thần. Vợ anh rất giỏi việc lấy được thiện cảm của người khác. Xem ba người họ thân thiết nói chuyện với nhau. Bỏ bê cả anh.
Rượu đã được mang lên, Tiêu Thần rót ra ly, đưa cho Lục Hạn, cười nói:
\- Cậu rất giỏi đấy. Tuổi trẻ tài cao, vụ đút lót, tham ô, cũng nhờ cậu mà anh mới bắt được chúng nhanh nhất có thể.
\- Sự việc nay xảy ra trong trường em, không thể nhắm mắt cho qua được.
\- Tốt, có nghĩa khí. Sau này tốt nghiệp, anh cũng rất mong có cậu là cộng sự.
\- Em cũng mong là như thế.
Lục Hạn cười, cụng ly với anh. Lúc này, Hoàng Phong khiêu khích, hỏi Tiêu Thần:
\- Cảnh sát Tiêu trước đây không động lòng với phụ nữ, chỉ có thể tiếp xúc với đàn ông. Hà cớ gì đột nhiên có bạn gái?
\- Tên khốn nhà cậu! Chuyện của tôi, cần cậu lo?
\-Tôi chỉ thắc mắc. Không được sao?
Hạ Trâm nghe anh nói như vậy, cũng rất muốn biết tại sao Tiêu Thần lại thoát ế nhanh đến thế, mắt cô chớp chớp hỏi anh:
\- Em cũng rất muốn biết. Anh Tiêu Thần kể cho em có được không?
\- Hai vợ chồng nhà cậu, thật là. Nếu muốn biết thì tôi có thể kể.
Dương Linh mỉm cười nhìn anh, Tiêu Thần vuốt má cô, nhìn mọi người kể:
\- Tôi và Dương Linh đã từng hợp tác với nhau tại một dự án vào khoảng 2 năm trước. Tôi được thanh tra cử tới tham gia, còn cô ấy thì dành được cơ hội hiếm có này. Chúng tôi bốc thăm vào cùng một nhóm.
Tại hiện trường giả, tôi cố hết sức giải quyết vụ án, còn Dương Linh thì cũng năng nổ làm nhiệm vụ cứu bệnh nhân. Thời gian thi hành của chúng tôi khá nhanh nên cùng được đạt giải.
Nhờ vậy mà có cơ hội tìm hiểu nhau. Cô ấy đã bỏ rơi tôi vài lần. Mãi khi Hạ Trâm mất tích, trở về nhà an toàn. Tôi mới gặp ngay cô ấy tại Wind Park. Thật trùng hợp, và chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ ấy.
Kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười hạnh phúc, Tiêu Thần còn yêu thương đặt nụ hôn lên mu bàn tay của Dương Linh. Họ đã đánh mất nhau rất nhiều rồi. Bây giờ, phải thật sự giữ chặt.
Hạ Trâm ngưỡng mộ nghe chuyện yêu đương của hai người, thì bên này Hoàng Phong cảm thấy thật nhàm chán. Chẳng bằng một chút của anh và cô. Anh nói:
\- Suy cho cùng, nhờ vợ tôi mà cậu mới có được hạnh phúc. Tính đãi ngộ bảo bối nhỏ của tôi thế nào đây?
\- Gì? Đương nhiên nhờ Trâm Trâm mà tôi mới có thể gặp Dương Linh. Tôi sẽ trả ơn đàng hoàng cho em ấy.
Hoàng Phong đen mặt, dám gọi vợ anh bằng cái tên thân mật ấy. Trên đời này, chỉ có Hoàng Phong anh mới được gọi cô là " Trâm Trâm " Còn người khác thì đừng hòng.
Định trách móc Tiêu Thần một câu, anh bị chính vợ mình chặn họng lại. Hạ Trâm thích thú, hào hứng hỏi Tiêu Thần:
\- Anh Tiêu Thần, anh định cảm ơn em bằng gì vậy?
\- Ừm... Một chuyến đi Thụy Sĩ được không? Anh đang có tấm vé đi vào đầu tuần sau, nhưng Tiểu Linh và anh đều bận cả rồi.
Tuyết Y mừng rỡ, chúc mừng Hạ Trâm:
\- Oa! Hạ Trâm thích nha, chẳng phải từ lâu cậu đã muốn đến Thụy Sĩ rồi sao? Anh Tiêu Thần thật tinh tế.
\- Cảm ơn anh Tiêu Thần, em rất thích món quà này. Cảm ơn anh rất nhiều.
Hạ Trâm mỉm cười cảm ơn Tiêu Thần rối rít. Đây là điều mà cô luôn hằng mong ước. Đó là được đến Thụy Sĩ cùng người mình yêu.
Cô quay sang nhìn Hoàng Phong, ôm cổ anh hỏi:
\- Chồng đi với em nha?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.