Chương 1: Gặp gỡ
Cửu Đâu Tinh
05/09/2024
Năm ấy gió thổi cây xào xạc, ve kêu không ngớt, tôi đưa tay chạm vào ánh nắng chói chang, cứ ngỡ đã nắm trọn cả mùa hè rực rỡ.
Tình cảm bùng cháy mãnh liệt, chúng tôi chuyện trò không dứt.
— Bài viết của học sinh lớp 18 trường trung học phụ thuộc Nam Gia, Sầm Tây.
“Kết thúc kiểm tra, đề nghị toàn thể thí sinh lập tức đứng dậy, dừng làm bài. Thí sinh xếp bài thi, phiếu trả lời, giấy nháp và các tài liệu liên quan đến bài thi gọn gàng ở góc trên bên phải bàn, sau đó mang theo giấy báo dự thi rời khỏi phòng thi theo thứ tự.”
Tiếng phát thanh đều đều vang lên, một giây, hai giây, ba giây, khuôn viên trường lại náo nhiệt trở lại.
Sầm Tây không cảm xúc bước ra khỏi phòng thi, vừa mới kết thúc kỳ thi trung học nhưng trên mặt cô không hề có chút thư giãn hay vui mừng nào.
Cô vội vã rời khỏi trường, vội vã về nhà, chuẩn bị lặng lẽ đóng gói những quyển sách giáo khoa và giấy nháp không dùng đến bán lấy tiền.
Cuối con hẻm cũ nát, cánh cửa gỗ ọp ẹp khép hờ, Sầm Tây rón rén lẻn vào nhà kho nhỏ không có cửa sổ.
Trong phòng bừa bộn, rõ ràng lại bị người cha nghiện rượu và bài bạc của cô lục soát.
Ngăn kéo bị lật tung lên, mấy chục đồng tiền lẻ mà cô dành dụm cũng bị lấy sạch, không chừa lại cho cô một xu nào.
May mà những cuốn sách không bị chú ý đến.
Sầm Tây nhanh chóng kéo những túi lớn túi nhỏ đồ đạc đến trạm thu mua phế liệu ở đầu thôn.
Trên đường đi, cô lặng lẽ đếm từng ngày, sắp tới cô có thể rời khỏi đây, đến Nam Gia học cấp ba.
Ngày có kết quả thi chuyển cấp, mấy đứa học sinh khóa dưới tranh nhau trả giá, mua hết mấy cuốn vở ghi chép mà cô để lại chưa bán ve chai.
Không có lý do gì khác, trường cấp ba Nam Gia, trường trọng điểm cấp tỉnh, trọng điểm trong số các trọng điểm, Sầm Tây là người duy nhất ở huyện Gia Lâm đỗ và được nhận vào lớp tên lửa.
Mấy cuốn vở ghi chép cộng với tiền bán ve chai lúc đó, tổng cộng hơn bốn trăm tệ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, một mình Sầm Tây lặng lẽ đến bến xe trong trấn, mua một vé xe buýt đến thành phố Nam Gia.
Xe chạy trên đường hơn năm tiếng đồng hồ, khi Sầm Tây tìm được quán cá nướng của dì thì đã gần trưa.
Mặt trời gay gắt thiêu đốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt cổ áo, cô xách hành lý đơn sơ, không tự nhiên đi về phía người phụ nữ đang dọn dẹp bát đũa trước cửa hàng.
“Dì ơi.”
Người phụ nữ không ngừng động tác lau bàn, nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sầm Tây trong nháy mắt, rõ ràng là sững sờ, sau đó lúng túng che giấu vẻ mặt: “Đến rồi à?”
“Vâng.”
“Được rồi, cháu đợi dì một lát.” Bà ấy cúi đầu tiếp tục công việc còn dang dở.
Sầm Tây thấy vậy, vội vàng đặt hành lý xuống đất, hiểu chuyện đưa tay ra: “Cháu giúp dì một tay, nhà dì.”
Người phụ nữ không từ chối.
Sau khi dọn dẹp xong bát đũa, ánh mắt của bà ấy mới quay lại nhìn Sầm Tây: “Cháu đi theo dì.”
Không có sự quan tâm nhiệt tình, người phụ nữ chỉ dẫn cô lên tầng trên của quán cá nướng.
Sầm Tây đi theo sau, đã quen với thái độ lạnh nhạt như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc bị mọi người xem nhẹ.
Cầu thang lên tầng hai ở bên ngoài, không có mái che, không được kiên cố lắm, thỉnh thoảng bước chân nặng còn hơi rung lắc.
Lên đến tầng hai, đập vào mắt là một sân thượng nhỏ cũ kỹ, trên sân thượng chất đống một số vật liệu xây dựng còn sót lại khi trang trí tầng một, gió mùa hè oi bức thổi qua, thoang thoảng còn có mùi khó chịu.
Trên sân thượng có một phòng nhỏ được xây thêm, không gian rất nhỏ, bên trong ngoài một chiếc giường tầng thì không có đồ đạc gì khác.
Tuy nhiên, Sầm Tây chấp nhận điều này rất tốt, dù sao cô cũng chưa bao giờ được hưởng bất kỳ sự đối xử tốt nào, so với nhà kho ở quê thì căn phòng này còn có cửa sổ.
Sầm Tây chỉ đơn giản đặt hành lý vào phòng, không dám nghỉ ngơi một chút, lập tức xuống tầng dưới quán giúp đỡ.
Cô biết rõ không ai sẽ giúp đỡ và yêu thương cô mà không cần báo đáp.
Kỳ nghỉ hè hơn một tháng, Sầm Tây đều bận rộn.
Chiều nay sau giờ ăn, cô vừa rửa bát xong thì dì đã đóng gói phần cá nướng cuối cùng vào hộp, đưa cho cô: “Quả Cam, cháu đi giao phần này nhé, không xa đâu, ngay cạnh trường của cháu.”
Tính ra, hôm nay là ngày thứ hai của lớp chuyển tiếp lên cấp ba của lớp tên lửa.
Sớm hơn hai tuần so với ngày khai giảng chính thức, trên danh nghĩa là tự nguyện, nhưng cả lớp đều là học sinh giỏi, hầu như không ai không tự nguyện.
Ngoại trừ Sầm Tây.
Hai tuần cần phải đóng thêm tám trăm tệ tiền sách giáo khoa, cô không đủ tiền đóng khoản này, trở thành học sinh duy nhất trong lớp không thể đi học sớm.
Nghe dì nói vậy, cô vội vàng nhận lấy hộp đồ ăn, nghĩ thầm sau khi giao xong có thể tiện đường ghé qua trường mới.
Nam Gia là tỉnh lỵ, đường phố xe cộ chằng chịt tấp nập, Sầm Tây đến đây một tháng, hầu như ngày nào cũng ở quán giúp đỡ, không quen thuộc với môi trường xung quanh chút nào, vất vả lắm mới giao xong đồ ăn, nhưng vẫn không tìm được vị trí của trường.
Đi lòng vòng trên đường mấy vòng, cô bèn lấy ra một chiếc túi nilon, muốn nhặt mấy chai lọ dọc đường, có thể bán được chút tiền nào hay chút đó.
Phải nói rằng, vệ sinh ở thành phố lớn được duy trì rất tốt, nhặt ve chai cũng không dễ, không ngờ cứ nhặt như vậy, lại vô tình đi vào cổng phụ của trường cấp ba Nam Gia.
Sầm Tây còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi vài tiếng hét chói tai của các cô gái vang lên từ sân bóng rổ cách đó không xa, sự chú ý của cô mới bị đám đông bên đó thu hút.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, hai tiết học kết thúc còn sớm, không ít học sinh thích chơi bóng rổ một lúc rồi mới về nhà.
Sầm Tây xách một túi ve chai đi về phía sân bóng, vừa mới đứng bên cạnh các cô gái ở sân một lúc, đã có thể cảm nhận rõ ràng, hầu như họ đều đến để xem cùng một người.
Dưới bóng cây râm mát của mùa hè, người đó hăng hái chạy dưới ánh nắng mặt trời.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục mùa hè đơn giản màu xanh trắng, dáng người rộng lớn, rất cao, mỗi lần chỉ cần nhảy nhẹ là có thể dễ dàng ném bóng vào rổ, dễ dàng chiếm thế thượng phong, nhưng không thể che giấu được sự lười biếng và tự do trong từng cử chỉ, quay lưng lại vén áo lau mồ hôi, cũng khiến các nữ sinh xung quanh không ngừng bàn tán.
“Không phải chứ, Chu Thừa Quyết vén áo lau mồ hôi mà còn phải quay lưng lại với chúng ta? Đều là bạn cùng lớp, sao lại coi mọi người là người ngoài vậy?”
“Đáng hận, muốn nhìn cơ bụng của nam thần.”
“Này, đằng kia có mấy người vén áo thoải mái, các cậu nhìn tạm đi.”
“… Chúng tôi muốn nhìn cơ bụng của nam thần, không phải muốn nhìn bụng của nam giới.”
Sự tương phản quá rõ ràng, ngay cả Sầm Tây, người vốn không hay biểu lộ cảm xúc, cũng không nhịn được cười.
Một trận bóng kết thúc, vài người lần lượt đi về phía lề sân, các cô gái ban đầu còn đứng bên cạnh Sầm Tây, lúc này đã mỗi người một chai nước, tiến đến trước mặt thiếu niên vừa lau mồ hôi vừa che giấu.
Tuy nhiên, anh không nhận nước của ai, lịch sự lại thành thạo từ chối nói lời cảm ơn, không làm cho bất cứ ai khó xử, sau đó lấy một chai từ trong cặp sách của người bạn cùng chơi bóng.
Ánh mắt của Sầm Tây dõi theo những chai nước khoáng đó, cuối cùng vẫn dừng lại trên người Chu Thừa Quyết.
Thiếu niên ngửa đầu, yết hầu chuyển động lên xuống, uống nước rất nhanh.
Sầm Tây nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi người bạn thân Nghiêm Tự bên cạnh dùng khuỷu tay huých vào cánh tay anh: “Này, A Quyết, cậu có quen cô gái đó không? Nhìn cậu lâu lắm rồi, ánh mắt còn kỳ lạ nữa.”
Nghe vậy, Chu Thừa Quyết buông tay đang cầm chai nước xuống, ánh mắt tự nhiên quét về phía Sầm Tây.
Cô gái đứng ở cuối đám đông, cả người trắng bệch không có chút máu, không tính là thấp, nhưng dáng người rất gầy, toát lên vẻ suy dinh dưỡng, tóc dài buộc gọn gàng sau gáy, mái tóc mái thưa làm nổi bật khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt nai đen láy xinh đẹp, ngay dưới đồng tử mắt trái có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.
Một cái liếc mắt này, lại nhìn thật lâu.
“Không phải chứ, thật sự quen biết? Trước đây chưa từng thấy…” Nghiêm Tự thấy anh nửa ngày không nói gì, thuận miệng hỏi.
Chu Thừa Quyết không trả lời.
Chỉ thu hồi ánh mắt, bình tĩnh uống hết chỗ nước còn lại trong tay, sau đó vặn chặt nắp chai.
Phản ứng này có vẻ rất bình thường, nhưng Nghiêm Tự luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Thừa Quyết, bất kể là ngoại hình, thành tích hay gia thế, chỉ cần lấy ra một thứ cũng đủ khiến các cô gái mê mẩn, nói anh là con cưng của trời cũng không quá đáng, từ nhỏ đến lớn, không thiếu những cô gái theo đuổi anh, anh cũng đã quen với việc phớt lờ ánh nhìn chăm chú của người khác, bình thản không bị ảnh hưởng làm việc của mình.
Nhưng từ nãy đến giờ, cả người anh dường như mất đi vẻ lười biếng thường ngày, động tác có vẻ rất không tự nhiên, giống như khi căng thẳng không biết nên làm gì, bèn tìm việc để làm.
Lần đầu tiên Nghiêm Tự thấy anh trong trạng thái này, phải biết rằng anh bạn này có thể bình tĩnh nộp bài trước một tiếng khi tham gia cuộc thi quốc gia.
Đang suy nghĩ, Sầm Tây đã đi về phía hai người, Nghiêm Tự chỉ nghĩ cô giống như những cô gái vừa đưa nước, thuận miệng nói: “Giỏi lắm, lại một người nữa đến tìm cậu.”
Chu Thừa Quyết không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại cậu ta: “Uống nước của cậu đi, nhanh lên.”
Vượt qua nửa sân bóng, Sầm Tây cuối cùng dừng lại trước mặt Chu Thừa Quyết.
Nghiêm Tự giả vờ uống nước, lặng lẽ ngồi tại chỗ hóng chuyện.
Kết quả nghe thấy cô gái cẩn thận và lịch sự dò hỏi: “Bạn học, cho mình hỏi chai nước khoáng này bạn còn cần không? Nếu không cần, có thể cho mình được không? Cảm ơn bạn.”
“…???”
Nghiêm Tự rõ ràng bị sặc nước.
Cậu ta liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, người vừa nãy còn không được tự nhiên, lúc này khí áp xung quanh dường như đã giảm đi vài phần.
Chu Thừa Quyết nửa ngày không có động tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì, khi anh không cười, trông khá hung dữ.
Từ nhỏ Sầm Tây đã quen quan sát sắc mặt người khác, thấy vậy cũng không dám hỏi anh nữa, chỉ nhìn về phía Nghiêm Tự bên cạnh anh, giọng nói còn cẩn thận hơn trước: “Bạn học—”
Tuy nhiên, lời hỏi chưa kịp nói ra lần nữa, người vừa nãy còn chậm chạp không có động tĩnh, lại đột nhiên bỏ chai vào túi của cô, còn tiện tay rút luôn chai nước trong tay Nghiêm Tự, cùng bỏ vào.
Sau đó anh đứng dậy, trực tiếp cầm lấy túi đồ của Sầm Tây, nghiêng đầu như đang nhìn về phía mấy nam sinh đang uống nước trong sân bóng, giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì: “Đợi đó.”
Sầm Tây nhất thời không kịp phản ứng, đang ngơ ngác, sự chú ý lại bị giọng nói phía sau kéo lại.
“Sầm Tây?”
Cô gái quay người nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một nam sinh cũng mặc đồng phục xanh trắng đang chạy về phía mình.
Không có so sánh thì không có tổn thương, bộ quần áo này khi mặc trên người Chu Thừa Quyết, thậm chí cô không nhận ra đó chỉ là một bộ đồng phục bình thường.
“Thật sự là cậu? Mình cứ thấy cậu quen quen.”
“À, Triệu…”
“Triệu Nhất Cừ, cậu còn nhớ mình không?”
Sầm Tây suy nghĩ một chút: “Ừm.”
Có chút ấn tượng, nhưng không nhiều lắm.
Người này học cấp hai ở Gia Lâm cùng với cô hai năm, sau đó năm lớp chín chuyển đến Nam Gia, nói ra thì cũng coi như nửa đồng hương.
“Mình nghe nói cậu cũng thi đỗ trường Nam Cao à.”
Sầm Tây lại “Ừm” một tiếng.
Triệu Nhất Cừ cười vô hại: “Vậy sau này lại là bạn học rồi, cậu mới đến Nam Gia chưa quen biết ai, có chuyện gì cứ tìm mình, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Hai người đang trò chuyện tùy ý thì Chu Thừa Quyết xách túi ve chai đầy ắp từ xa đi về.
Triệu Nhất Cừ chào anh: “Anh Quyết.”
Thiếu niên nhìn cậu ta hai giây, không trả lời, chỉ là mặt không cảm xúc ném túi đồ trả lại cho Sầm Tây: “Chai lọ đều ở đây rồi, có thể đi rồi. Đây là nơi chơi bóng, không phải nơi để các cậu nói chuyện làm quen.”
“Xin lỗi, tôi không biết.” Sầm Tây theo bản năng nói, “Cảm ơn cậu.”
Triệu Nhất Cừ bên cạnh cười an ủi cô: “Không sao, vừa hay mình đi cùng cậu.”
Chu Thừa Quyết lạnh lùng liếc cậu ta một cái, quay người trở lại sân bóng.
“Tình huống gì vậy, thật sự quen biết à?” Nghiêm Tự ôm bóng đứng dậy đi theo.
“Không quen.”
Giọng nói của hai người dần dần xa đi.
Sầm Tây không ở lại sân bóng nữa, Triệu Nhất Cừ cũng như vừa nói lúc nãy, quay lại sân lấy cặp sách của mình rồi cùng cô ra khỏi trường.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện ôn lại chuyện cũ, chủ yếu là Triệu Nhất Cừ nói, thỉnh thoảng Sầm Tây đáp lại.
Ra khỏi cổng trường rẽ phải là nhà thờ cũ bỏ hoang bên cạnh trường Nam Cao, con hẻm đó nhỏ, bình thường ít người qua lại.
Triệu Nhất Cừ đang mải mê hồi tưởng quá khứ, cũng không để ý xem đang đi đường nào.
Đến khi đi qua cửa nhà thờ, từ góc đường phía trước mơ hồ truyền đến tiếng la hét, tiếng đe dọa ác ý xen lẫn tiếng cầu xin sợ hãi của trẻ con.
“Cái đó, chúng ta đổi đường khác đi? Bên kia gần quán của cậu hơn…”
Lời này Triệu Nhất Cừ nói ra cũng thấy chột dạ.
Sầm Tây không quan tâm, bước nhanh hơn.
“Phía trước đó là trường kỹ thuật, có rất nhiều học sinh hư không đi học, đứng bên đường chuyên moi tiền học sinh tiểu học.” Triệu Nhất Cừ đứng tại chỗ nhắc nhở, “Chúng ta đừng đi đường đó, tránh bị đám người trường kỹ thuật để ý, bọn họ đánh nhau rất đáng sợ.”
Làm sao Sầm Tây lại không biết tình hình phía trước, cô đặc biệt nhạy cảm với những chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đã bị bắt nạt không biết bao nhiêu lần, nếu không phải luôn có người ra tay can thiệp vào chuyện của cô, cô đã không sống đến bây giờ.
Sầm Tây chạy về phía trước, còn Triệu Nhất Cừ vừa cười nói với cô muốn giúp đỡ lẫn nhau lại lập tức đổi đường khác.
Một mình cô đến góc đường, thấy một tên côn đồ tóc vàng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang túm lấy cổ áo của học sinh tiểu học, hung dữ bắt cậu bé đưa hết tiền ra.
“Tiền ở trong điện thoại hết rồi, điện thoại cũng đưa cho anh rồi mà…” Đứa trẻ khóc lóc kêu gào.
Tên đầu vàng vẫn chưa hài lòng, đang định tiếp tục dọa nạt thì không biết từ đâu bay tới một chai nước, đập thẳng vào cằm hắn.
Lực rất mạnh, tên đầu vàng đau đến nhe răng trợn mắt, buông tay đang nắm cổ áo đứa trẻ ra.
“Chạy đi!” Sầm Tây vội vàng hét về phía đứa trẻ.
May mà đứa trẻ phản ứng nhanh, nghe thấy tiếng chỉ nhìn cô một cái, lập tức co giò bỏ chạy.
Thấy đứa nhỏ đã chạy mất dạng, tên đầu vàng hung hăng xông về phía Sầm Tây.
Hai người chênh lệch vóc dáng quá lớn, nếu bị tóm được thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, Sầm Tây không thể ngu ngốc mà đối đầu trực tiếp với hắn, lập tức cũng quay người bỏ chạy.
“Mẹ kiếp mày dám xen vào chuyện của người khác! Xem mày chạy được bao xa!”
Chạy bộ thật ra không phải là điểm yếu của Sầm Tây, nhà cô nghèo, từ nhỏ bị bắt nạt đến lớn, lớn lên một chút thì học khôn ra, gặp kẻ bắt nạt thì có thể chạy là chạy, nhiều năm như vậy cũng luyện ra được.
Tuy nhiên, điều không ngờ tới là, bây giờ đang ở Nam Gia, cô thật sự không quen thuộc với nơi này, trường Nam Cao lại nằm ở lưng chừng núi, những con đường xung quanh lên dốc xuống dốc liên tục, rất thử thách sức bền, dù có chạy nhanh đến đâu, chạy vòng vòng xuống cũng dần kiệt sức.
Ngay khi cô nghĩ rằng hôm nay không thể tránh khỏi trận đòn này, cuối cùng bên nhà thờ cũ cũng xuất hiện một bóng dáng có thể coi là quen thuộc.
Thiếu niên cao lớn mặc đồng phục thể thao màu xanh trắng lúc nãy còn đang hăng hái trên sân bóng, lúc này đang lười biếng dựa vào cánh cổng đen đóng chặt của nhà thờ.
Sầm Tây không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng về phía anh, cô đã chạy quá lâu, trong miệng đều mang theo vị tanh của máu.
Khi cách anh chỉ hơn một mét, chân Sầm Tây không thể kiểm soát được mà mềm nhũn.
Cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng chịu động đậy, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh lập tức túm lấy cô, lạnh lùng mở miệng: “Người đi cùng cậu đâu? Cứ thế bỏ cậu ở đây một mình?”
Sầm Tây chạy quá nhanh, thở hổn hển: “Cái gì?”
Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô hai giây, không nói gì, chỉ đỡ cô đứng vững rồi kéo ra sau lưng.
“Hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày!”
Tên đầu vàng nhanh chóng đuổi theo, miệng đầy lời thô tục, đưa tay muốn tóm người từ phía sau Chu Thừa Quyết.
Tuy nhiên, chưa kịp chạm vào Sầm Tây, cánh tay dễ dàng bị kẹp chặt.
“Đánh chết ai?” Chu Thừa Quyết khinh thường nhìn tên đầu vàng hai cái, “Về gọi hết đám đỏ vàng xanh lá cây của trường kỹ thuật tụi mày đến đây, thân hình như mày, một mình không đấu lại tao.”
“Một chọi một tao chỉ có thể nói lý lẽ với mày, kẻo lại nói tao bắt nạt mày.”
Anh cao hơn đối phương gần một cái đầu, dáng người cao lớn khiến tên đầu vàng trông như một con khỉ gầy, lực trên tay chỉ cần hơi mạnh lên, đối phương đã có cảm giác xương cốt sắp bị anh nghiền nát, vội vàng nhượng bộ: “Được, được rồi, nói lý lẽ, cậu buông tay trước đi.”
Chu Thừa Quyết coi như hắn ta đồng ý, ai ngờ vừa mới buông lỏng lực, tên đầu vàng đã không nhịn được muốn nuốt lời đánh trả.
Trận đánh này là do hắn ta tự chuốc lấy.
Tâm trạng Chu Thừa Quyết vốn không tốt, đối phó lại không tốn chút sức lực nào, dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Không đến nửa phút, trên mặt đất đã có thêm một tên đầu vàng kêu la thảm thiết.
“Ê! Bên kia! Ai đang đánh nhau đó! Lớp nào!”
Giọng nói đầy nội lực của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên từ cổng trường.
Lời thoại này quá quen thuộc, Sầm Tây gần như theo phản xạ kéo tay Chu Thừa Quyết chạy.
Người sau nhướng mày, mặc kệ cô kéo chạy.
Mặt trời mùa hè chiếu xuyên qua tán cây, rải xuống những đốm sáng lấp lánh, thiếu niên chạy trong bóng cây lay động như ẩn như hiện.
Chạy được một đoạn xa, Chu Thừa Quyết mới lên tiếng: “Chúng ta chạy cái gì?”
“Người đó chắc là giáo viên chủ nhiệm.” Sầm Tây trả lời rất có kinh nghiệm.
Cơ hội học tập đối với cô quá quan trọng, cô theo bản năng cảm thấy không thể để chủ nhiệm bắt được.
“Đúng vậy, trường Nam Cao có cả cấp hai và cấp ba trong cùng một khu, thầy chủ nhiệm đó đã mắng tôi ba năm rồi, tôi hóa thành tro thầy ấy cũng có thể ngửi ra.” Chu Thừa Quyết nói.
“…”
Sầm Tây không dừng bước: “Không đâu, thầy ấy vừa nãy không nhìn thấy mặt cậu.”
“Chu Thừa Quyết! Em đứng lại cho tôi! Chạy cái gì mà chạy!” Giọng mắng của giáo viên chủ nhiệm thỉnh thoảng vang lên từ phía sau.
Sầm Tây ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi anh: “… Cậu, tên gì?”
Thiếu niên dường như khịt mũi một tiếng, sau một lúc lâu mới trầm giọng đáp: “Chu Thừa Quyết.”
“…”
Chạy vô ích rồi.
Cuối cùng hai người dừng lại.
May mắn thầy chủ nhiệm cũng không đuổi theo nữa.
Sầm Tây vừa thở vừa hỏi: “Bị thầy chủ nhiệm bắt được, sẽ thế nào?”
Chu Thừa Quyết nói ngay: “Bị đánh bằng gậy đến chết.”
Sầm Tây: “…”
“Viết kiểm điểm thôi.” Thiếu niên vẫn không có biểu cảm gì, “Lão Diêu, à, chính là thầy chủ nhiệm đó, thích nhất là bắt tôi viết kiểm điểm.”
“Ba ngày viết nhỏ, năm ngày viết lớn, cứ như viết truyện dài kỳ, gom lại có thể ra sách luôn rồi.”
“…” Sầm Tây hơi thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ là viết kiểm điểm, cô nói, “Tôi có thể giúp cậu viết kiểm điểm.”
Dù sao cũng là do cô khiến anh gặp phải những chuyện này.
“Cuồng vậy sao?” Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô, “Thi Ngữ văn được mấy điểm mà đòi viết kiểm điểm giúp tôi.”
“Thi chuyển cấp Ngữ văn 143, được không?” Đây là sở trường của Sầm Tây.
“Trùng hợp ghê.”
“Cậu cũng 143?”
“Tôi 43.”
“?” Sầm Tây không kịp phản ứng, buột miệng nói, “Cậu… không biết chữ à?”
“Đúng, mù, chữ.” Thiếu niên nói từng chữ một.
Thấy Sầm Tây không có phản ứng gì, giọng anh lại lạnh đi vài phần: “Số điện thoại của cậu là gì?”
“Tôi không có điện thoại.”
Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô: “Vậy địa chỉ?”
“Hả?”
“Thấy trí nhớ của cậu không tốt lắm, không phải muốn giúp tôi viết kiểm điểm sao? Cậu chạy rồi tôi tìm cậu ở đâu?”
“Ồ.” Sầm Tây đang suy nghĩ nên nói địa chỉ cho anh thế nào, chợt nhớ đến tấm danh thiếp thừa ra khi đóng gói đồ ăn trong túi, vội vàng đưa cho anh, “Đây là quán của dì tôi, tôi ở đây, cậu có thể đến quán tìm tôi.”
Chu Thừa Quyết đưa tay nhận lấy danh thiếp, cúi đầu nhìn dòng quảng cáo trên đó, thuận miệng đọc: “Cá bên bạn, cá bên tôi, cá bên bạn bên tôi sớm tối, đến chết không chán cá nướng, yêu bạn, đến chết không phai, hoan nghênh quý khách.”
Sầm Tây: “…”
Chu Thừa Quyết: “…”
Gió chiều hè cuốn theo lá rụng, không khí yên tĩnh trong giây lát.
Một lúc sau, Chu Thừa Quyết mới ngẩng đầu nhìn cô: “Quán của các cậu làm gì vậy? Làm ăn chân chính không? Khiến người ta, không dám ghé vào lắm.”
Tình cảm bùng cháy mãnh liệt, chúng tôi chuyện trò không dứt.
— Bài viết của học sinh lớp 18 trường trung học phụ thuộc Nam Gia, Sầm Tây.
“Kết thúc kiểm tra, đề nghị toàn thể thí sinh lập tức đứng dậy, dừng làm bài. Thí sinh xếp bài thi, phiếu trả lời, giấy nháp và các tài liệu liên quan đến bài thi gọn gàng ở góc trên bên phải bàn, sau đó mang theo giấy báo dự thi rời khỏi phòng thi theo thứ tự.”
Tiếng phát thanh đều đều vang lên, một giây, hai giây, ba giây, khuôn viên trường lại náo nhiệt trở lại.
Sầm Tây không cảm xúc bước ra khỏi phòng thi, vừa mới kết thúc kỳ thi trung học nhưng trên mặt cô không hề có chút thư giãn hay vui mừng nào.
Cô vội vã rời khỏi trường, vội vã về nhà, chuẩn bị lặng lẽ đóng gói những quyển sách giáo khoa và giấy nháp không dùng đến bán lấy tiền.
Cuối con hẻm cũ nát, cánh cửa gỗ ọp ẹp khép hờ, Sầm Tây rón rén lẻn vào nhà kho nhỏ không có cửa sổ.
Trong phòng bừa bộn, rõ ràng lại bị người cha nghiện rượu và bài bạc của cô lục soát.
Ngăn kéo bị lật tung lên, mấy chục đồng tiền lẻ mà cô dành dụm cũng bị lấy sạch, không chừa lại cho cô một xu nào.
May mà những cuốn sách không bị chú ý đến.
Sầm Tây nhanh chóng kéo những túi lớn túi nhỏ đồ đạc đến trạm thu mua phế liệu ở đầu thôn.
Trên đường đi, cô lặng lẽ đếm từng ngày, sắp tới cô có thể rời khỏi đây, đến Nam Gia học cấp ba.
Ngày có kết quả thi chuyển cấp, mấy đứa học sinh khóa dưới tranh nhau trả giá, mua hết mấy cuốn vở ghi chép mà cô để lại chưa bán ve chai.
Không có lý do gì khác, trường cấp ba Nam Gia, trường trọng điểm cấp tỉnh, trọng điểm trong số các trọng điểm, Sầm Tây là người duy nhất ở huyện Gia Lâm đỗ và được nhận vào lớp tên lửa.
Mấy cuốn vở ghi chép cộng với tiền bán ve chai lúc đó, tổng cộng hơn bốn trăm tệ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, một mình Sầm Tây lặng lẽ đến bến xe trong trấn, mua một vé xe buýt đến thành phố Nam Gia.
Xe chạy trên đường hơn năm tiếng đồng hồ, khi Sầm Tây tìm được quán cá nướng của dì thì đã gần trưa.
Mặt trời gay gắt thiêu đốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt cổ áo, cô xách hành lý đơn sơ, không tự nhiên đi về phía người phụ nữ đang dọn dẹp bát đũa trước cửa hàng.
“Dì ơi.”
Người phụ nữ không ngừng động tác lau bàn, nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sầm Tây trong nháy mắt, rõ ràng là sững sờ, sau đó lúng túng che giấu vẻ mặt: “Đến rồi à?”
“Vâng.”
“Được rồi, cháu đợi dì một lát.” Bà ấy cúi đầu tiếp tục công việc còn dang dở.
Sầm Tây thấy vậy, vội vàng đặt hành lý xuống đất, hiểu chuyện đưa tay ra: “Cháu giúp dì một tay, nhà dì.”
Người phụ nữ không từ chối.
Sau khi dọn dẹp xong bát đũa, ánh mắt của bà ấy mới quay lại nhìn Sầm Tây: “Cháu đi theo dì.”
Không có sự quan tâm nhiệt tình, người phụ nữ chỉ dẫn cô lên tầng trên của quán cá nướng.
Sầm Tây đi theo sau, đã quen với thái độ lạnh nhạt như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc bị mọi người xem nhẹ.
Cầu thang lên tầng hai ở bên ngoài, không có mái che, không được kiên cố lắm, thỉnh thoảng bước chân nặng còn hơi rung lắc.
Lên đến tầng hai, đập vào mắt là một sân thượng nhỏ cũ kỹ, trên sân thượng chất đống một số vật liệu xây dựng còn sót lại khi trang trí tầng một, gió mùa hè oi bức thổi qua, thoang thoảng còn có mùi khó chịu.
Trên sân thượng có một phòng nhỏ được xây thêm, không gian rất nhỏ, bên trong ngoài một chiếc giường tầng thì không có đồ đạc gì khác.
Tuy nhiên, Sầm Tây chấp nhận điều này rất tốt, dù sao cô cũng chưa bao giờ được hưởng bất kỳ sự đối xử tốt nào, so với nhà kho ở quê thì căn phòng này còn có cửa sổ.
Sầm Tây chỉ đơn giản đặt hành lý vào phòng, không dám nghỉ ngơi một chút, lập tức xuống tầng dưới quán giúp đỡ.
Cô biết rõ không ai sẽ giúp đỡ và yêu thương cô mà không cần báo đáp.
Kỳ nghỉ hè hơn một tháng, Sầm Tây đều bận rộn.
Chiều nay sau giờ ăn, cô vừa rửa bát xong thì dì đã đóng gói phần cá nướng cuối cùng vào hộp, đưa cho cô: “Quả Cam, cháu đi giao phần này nhé, không xa đâu, ngay cạnh trường của cháu.”
Tính ra, hôm nay là ngày thứ hai của lớp chuyển tiếp lên cấp ba của lớp tên lửa.
Sớm hơn hai tuần so với ngày khai giảng chính thức, trên danh nghĩa là tự nguyện, nhưng cả lớp đều là học sinh giỏi, hầu như không ai không tự nguyện.
Ngoại trừ Sầm Tây.
Hai tuần cần phải đóng thêm tám trăm tệ tiền sách giáo khoa, cô không đủ tiền đóng khoản này, trở thành học sinh duy nhất trong lớp không thể đi học sớm.
Nghe dì nói vậy, cô vội vàng nhận lấy hộp đồ ăn, nghĩ thầm sau khi giao xong có thể tiện đường ghé qua trường mới.
Nam Gia là tỉnh lỵ, đường phố xe cộ chằng chịt tấp nập, Sầm Tây đến đây một tháng, hầu như ngày nào cũng ở quán giúp đỡ, không quen thuộc với môi trường xung quanh chút nào, vất vả lắm mới giao xong đồ ăn, nhưng vẫn không tìm được vị trí của trường.
Đi lòng vòng trên đường mấy vòng, cô bèn lấy ra một chiếc túi nilon, muốn nhặt mấy chai lọ dọc đường, có thể bán được chút tiền nào hay chút đó.
Phải nói rằng, vệ sinh ở thành phố lớn được duy trì rất tốt, nhặt ve chai cũng không dễ, không ngờ cứ nhặt như vậy, lại vô tình đi vào cổng phụ của trường cấp ba Nam Gia.
Sầm Tây còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi vài tiếng hét chói tai của các cô gái vang lên từ sân bóng rổ cách đó không xa, sự chú ý của cô mới bị đám đông bên đó thu hút.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, hai tiết học kết thúc còn sớm, không ít học sinh thích chơi bóng rổ một lúc rồi mới về nhà.
Sầm Tây xách một túi ve chai đi về phía sân bóng, vừa mới đứng bên cạnh các cô gái ở sân một lúc, đã có thể cảm nhận rõ ràng, hầu như họ đều đến để xem cùng một người.
Dưới bóng cây râm mát của mùa hè, người đó hăng hái chạy dưới ánh nắng mặt trời.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục mùa hè đơn giản màu xanh trắng, dáng người rộng lớn, rất cao, mỗi lần chỉ cần nhảy nhẹ là có thể dễ dàng ném bóng vào rổ, dễ dàng chiếm thế thượng phong, nhưng không thể che giấu được sự lười biếng và tự do trong từng cử chỉ, quay lưng lại vén áo lau mồ hôi, cũng khiến các nữ sinh xung quanh không ngừng bàn tán.
“Không phải chứ, Chu Thừa Quyết vén áo lau mồ hôi mà còn phải quay lưng lại với chúng ta? Đều là bạn cùng lớp, sao lại coi mọi người là người ngoài vậy?”
“Đáng hận, muốn nhìn cơ bụng của nam thần.”
“Này, đằng kia có mấy người vén áo thoải mái, các cậu nhìn tạm đi.”
“… Chúng tôi muốn nhìn cơ bụng của nam thần, không phải muốn nhìn bụng của nam giới.”
Sự tương phản quá rõ ràng, ngay cả Sầm Tây, người vốn không hay biểu lộ cảm xúc, cũng không nhịn được cười.
Một trận bóng kết thúc, vài người lần lượt đi về phía lề sân, các cô gái ban đầu còn đứng bên cạnh Sầm Tây, lúc này đã mỗi người một chai nước, tiến đến trước mặt thiếu niên vừa lau mồ hôi vừa che giấu.
Tuy nhiên, anh không nhận nước của ai, lịch sự lại thành thạo từ chối nói lời cảm ơn, không làm cho bất cứ ai khó xử, sau đó lấy một chai từ trong cặp sách của người bạn cùng chơi bóng.
Ánh mắt của Sầm Tây dõi theo những chai nước khoáng đó, cuối cùng vẫn dừng lại trên người Chu Thừa Quyết.
Thiếu niên ngửa đầu, yết hầu chuyển động lên xuống, uống nước rất nhanh.
Sầm Tây nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi người bạn thân Nghiêm Tự bên cạnh dùng khuỷu tay huých vào cánh tay anh: “Này, A Quyết, cậu có quen cô gái đó không? Nhìn cậu lâu lắm rồi, ánh mắt còn kỳ lạ nữa.”
Nghe vậy, Chu Thừa Quyết buông tay đang cầm chai nước xuống, ánh mắt tự nhiên quét về phía Sầm Tây.
Cô gái đứng ở cuối đám đông, cả người trắng bệch không có chút máu, không tính là thấp, nhưng dáng người rất gầy, toát lên vẻ suy dinh dưỡng, tóc dài buộc gọn gàng sau gáy, mái tóc mái thưa làm nổi bật khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt nai đen láy xinh đẹp, ngay dưới đồng tử mắt trái có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.
Một cái liếc mắt này, lại nhìn thật lâu.
“Không phải chứ, thật sự quen biết? Trước đây chưa từng thấy…” Nghiêm Tự thấy anh nửa ngày không nói gì, thuận miệng hỏi.
Chu Thừa Quyết không trả lời.
Chỉ thu hồi ánh mắt, bình tĩnh uống hết chỗ nước còn lại trong tay, sau đó vặn chặt nắp chai.
Phản ứng này có vẻ rất bình thường, nhưng Nghiêm Tự luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Thừa Quyết, bất kể là ngoại hình, thành tích hay gia thế, chỉ cần lấy ra một thứ cũng đủ khiến các cô gái mê mẩn, nói anh là con cưng của trời cũng không quá đáng, từ nhỏ đến lớn, không thiếu những cô gái theo đuổi anh, anh cũng đã quen với việc phớt lờ ánh nhìn chăm chú của người khác, bình thản không bị ảnh hưởng làm việc của mình.
Nhưng từ nãy đến giờ, cả người anh dường như mất đi vẻ lười biếng thường ngày, động tác có vẻ rất không tự nhiên, giống như khi căng thẳng không biết nên làm gì, bèn tìm việc để làm.
Lần đầu tiên Nghiêm Tự thấy anh trong trạng thái này, phải biết rằng anh bạn này có thể bình tĩnh nộp bài trước một tiếng khi tham gia cuộc thi quốc gia.
Đang suy nghĩ, Sầm Tây đã đi về phía hai người, Nghiêm Tự chỉ nghĩ cô giống như những cô gái vừa đưa nước, thuận miệng nói: “Giỏi lắm, lại một người nữa đến tìm cậu.”
Chu Thừa Quyết không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại cậu ta: “Uống nước của cậu đi, nhanh lên.”
Vượt qua nửa sân bóng, Sầm Tây cuối cùng dừng lại trước mặt Chu Thừa Quyết.
Nghiêm Tự giả vờ uống nước, lặng lẽ ngồi tại chỗ hóng chuyện.
Kết quả nghe thấy cô gái cẩn thận và lịch sự dò hỏi: “Bạn học, cho mình hỏi chai nước khoáng này bạn còn cần không? Nếu không cần, có thể cho mình được không? Cảm ơn bạn.”
“…???”
Nghiêm Tự rõ ràng bị sặc nước.
Cậu ta liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, người vừa nãy còn không được tự nhiên, lúc này khí áp xung quanh dường như đã giảm đi vài phần.
Chu Thừa Quyết nửa ngày không có động tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì, khi anh không cười, trông khá hung dữ.
Từ nhỏ Sầm Tây đã quen quan sát sắc mặt người khác, thấy vậy cũng không dám hỏi anh nữa, chỉ nhìn về phía Nghiêm Tự bên cạnh anh, giọng nói còn cẩn thận hơn trước: “Bạn học—”
Tuy nhiên, lời hỏi chưa kịp nói ra lần nữa, người vừa nãy còn chậm chạp không có động tĩnh, lại đột nhiên bỏ chai vào túi của cô, còn tiện tay rút luôn chai nước trong tay Nghiêm Tự, cùng bỏ vào.
Sau đó anh đứng dậy, trực tiếp cầm lấy túi đồ của Sầm Tây, nghiêng đầu như đang nhìn về phía mấy nam sinh đang uống nước trong sân bóng, giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì: “Đợi đó.”
Sầm Tây nhất thời không kịp phản ứng, đang ngơ ngác, sự chú ý lại bị giọng nói phía sau kéo lại.
“Sầm Tây?”
Cô gái quay người nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một nam sinh cũng mặc đồng phục xanh trắng đang chạy về phía mình.
Không có so sánh thì không có tổn thương, bộ quần áo này khi mặc trên người Chu Thừa Quyết, thậm chí cô không nhận ra đó chỉ là một bộ đồng phục bình thường.
“Thật sự là cậu? Mình cứ thấy cậu quen quen.”
“À, Triệu…”
“Triệu Nhất Cừ, cậu còn nhớ mình không?”
Sầm Tây suy nghĩ một chút: “Ừm.”
Có chút ấn tượng, nhưng không nhiều lắm.
Người này học cấp hai ở Gia Lâm cùng với cô hai năm, sau đó năm lớp chín chuyển đến Nam Gia, nói ra thì cũng coi như nửa đồng hương.
“Mình nghe nói cậu cũng thi đỗ trường Nam Cao à.”
Sầm Tây lại “Ừm” một tiếng.
Triệu Nhất Cừ cười vô hại: “Vậy sau này lại là bạn học rồi, cậu mới đến Nam Gia chưa quen biết ai, có chuyện gì cứ tìm mình, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Hai người đang trò chuyện tùy ý thì Chu Thừa Quyết xách túi ve chai đầy ắp từ xa đi về.
Triệu Nhất Cừ chào anh: “Anh Quyết.”
Thiếu niên nhìn cậu ta hai giây, không trả lời, chỉ là mặt không cảm xúc ném túi đồ trả lại cho Sầm Tây: “Chai lọ đều ở đây rồi, có thể đi rồi. Đây là nơi chơi bóng, không phải nơi để các cậu nói chuyện làm quen.”
“Xin lỗi, tôi không biết.” Sầm Tây theo bản năng nói, “Cảm ơn cậu.”
Triệu Nhất Cừ bên cạnh cười an ủi cô: “Không sao, vừa hay mình đi cùng cậu.”
Chu Thừa Quyết lạnh lùng liếc cậu ta một cái, quay người trở lại sân bóng.
“Tình huống gì vậy, thật sự quen biết à?” Nghiêm Tự ôm bóng đứng dậy đi theo.
“Không quen.”
Giọng nói của hai người dần dần xa đi.
Sầm Tây không ở lại sân bóng nữa, Triệu Nhất Cừ cũng như vừa nói lúc nãy, quay lại sân lấy cặp sách của mình rồi cùng cô ra khỏi trường.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện ôn lại chuyện cũ, chủ yếu là Triệu Nhất Cừ nói, thỉnh thoảng Sầm Tây đáp lại.
Ra khỏi cổng trường rẽ phải là nhà thờ cũ bỏ hoang bên cạnh trường Nam Cao, con hẻm đó nhỏ, bình thường ít người qua lại.
Triệu Nhất Cừ đang mải mê hồi tưởng quá khứ, cũng không để ý xem đang đi đường nào.
Đến khi đi qua cửa nhà thờ, từ góc đường phía trước mơ hồ truyền đến tiếng la hét, tiếng đe dọa ác ý xen lẫn tiếng cầu xin sợ hãi của trẻ con.
“Cái đó, chúng ta đổi đường khác đi? Bên kia gần quán của cậu hơn…”
Lời này Triệu Nhất Cừ nói ra cũng thấy chột dạ.
Sầm Tây không quan tâm, bước nhanh hơn.
“Phía trước đó là trường kỹ thuật, có rất nhiều học sinh hư không đi học, đứng bên đường chuyên moi tiền học sinh tiểu học.” Triệu Nhất Cừ đứng tại chỗ nhắc nhở, “Chúng ta đừng đi đường đó, tránh bị đám người trường kỹ thuật để ý, bọn họ đánh nhau rất đáng sợ.”
Làm sao Sầm Tây lại không biết tình hình phía trước, cô đặc biệt nhạy cảm với những chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đã bị bắt nạt không biết bao nhiêu lần, nếu không phải luôn có người ra tay can thiệp vào chuyện của cô, cô đã không sống đến bây giờ.
Sầm Tây chạy về phía trước, còn Triệu Nhất Cừ vừa cười nói với cô muốn giúp đỡ lẫn nhau lại lập tức đổi đường khác.
Một mình cô đến góc đường, thấy một tên côn đồ tóc vàng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang túm lấy cổ áo của học sinh tiểu học, hung dữ bắt cậu bé đưa hết tiền ra.
“Tiền ở trong điện thoại hết rồi, điện thoại cũng đưa cho anh rồi mà…” Đứa trẻ khóc lóc kêu gào.
Tên đầu vàng vẫn chưa hài lòng, đang định tiếp tục dọa nạt thì không biết từ đâu bay tới một chai nước, đập thẳng vào cằm hắn.
Lực rất mạnh, tên đầu vàng đau đến nhe răng trợn mắt, buông tay đang nắm cổ áo đứa trẻ ra.
“Chạy đi!” Sầm Tây vội vàng hét về phía đứa trẻ.
May mà đứa trẻ phản ứng nhanh, nghe thấy tiếng chỉ nhìn cô một cái, lập tức co giò bỏ chạy.
Thấy đứa nhỏ đã chạy mất dạng, tên đầu vàng hung hăng xông về phía Sầm Tây.
Hai người chênh lệch vóc dáng quá lớn, nếu bị tóm được thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, Sầm Tây không thể ngu ngốc mà đối đầu trực tiếp với hắn, lập tức cũng quay người bỏ chạy.
“Mẹ kiếp mày dám xen vào chuyện của người khác! Xem mày chạy được bao xa!”
Chạy bộ thật ra không phải là điểm yếu của Sầm Tây, nhà cô nghèo, từ nhỏ bị bắt nạt đến lớn, lớn lên một chút thì học khôn ra, gặp kẻ bắt nạt thì có thể chạy là chạy, nhiều năm như vậy cũng luyện ra được.
Tuy nhiên, điều không ngờ tới là, bây giờ đang ở Nam Gia, cô thật sự không quen thuộc với nơi này, trường Nam Cao lại nằm ở lưng chừng núi, những con đường xung quanh lên dốc xuống dốc liên tục, rất thử thách sức bền, dù có chạy nhanh đến đâu, chạy vòng vòng xuống cũng dần kiệt sức.
Ngay khi cô nghĩ rằng hôm nay không thể tránh khỏi trận đòn này, cuối cùng bên nhà thờ cũ cũng xuất hiện một bóng dáng có thể coi là quen thuộc.
Thiếu niên cao lớn mặc đồng phục thể thao màu xanh trắng lúc nãy còn đang hăng hái trên sân bóng, lúc này đang lười biếng dựa vào cánh cổng đen đóng chặt của nhà thờ.
Sầm Tây không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng về phía anh, cô đã chạy quá lâu, trong miệng đều mang theo vị tanh của máu.
Khi cách anh chỉ hơn một mét, chân Sầm Tây không thể kiểm soát được mà mềm nhũn.
Cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng chịu động đậy, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh lập tức túm lấy cô, lạnh lùng mở miệng: “Người đi cùng cậu đâu? Cứ thế bỏ cậu ở đây một mình?”
Sầm Tây chạy quá nhanh, thở hổn hển: “Cái gì?”
Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô hai giây, không nói gì, chỉ đỡ cô đứng vững rồi kéo ra sau lưng.
“Hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày!”
Tên đầu vàng nhanh chóng đuổi theo, miệng đầy lời thô tục, đưa tay muốn tóm người từ phía sau Chu Thừa Quyết.
Tuy nhiên, chưa kịp chạm vào Sầm Tây, cánh tay dễ dàng bị kẹp chặt.
“Đánh chết ai?” Chu Thừa Quyết khinh thường nhìn tên đầu vàng hai cái, “Về gọi hết đám đỏ vàng xanh lá cây của trường kỹ thuật tụi mày đến đây, thân hình như mày, một mình không đấu lại tao.”
“Một chọi một tao chỉ có thể nói lý lẽ với mày, kẻo lại nói tao bắt nạt mày.”
Anh cao hơn đối phương gần một cái đầu, dáng người cao lớn khiến tên đầu vàng trông như một con khỉ gầy, lực trên tay chỉ cần hơi mạnh lên, đối phương đã có cảm giác xương cốt sắp bị anh nghiền nát, vội vàng nhượng bộ: “Được, được rồi, nói lý lẽ, cậu buông tay trước đi.”
Chu Thừa Quyết coi như hắn ta đồng ý, ai ngờ vừa mới buông lỏng lực, tên đầu vàng đã không nhịn được muốn nuốt lời đánh trả.
Trận đánh này là do hắn ta tự chuốc lấy.
Tâm trạng Chu Thừa Quyết vốn không tốt, đối phó lại không tốn chút sức lực nào, dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Không đến nửa phút, trên mặt đất đã có thêm một tên đầu vàng kêu la thảm thiết.
“Ê! Bên kia! Ai đang đánh nhau đó! Lớp nào!”
Giọng nói đầy nội lực của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên từ cổng trường.
Lời thoại này quá quen thuộc, Sầm Tây gần như theo phản xạ kéo tay Chu Thừa Quyết chạy.
Người sau nhướng mày, mặc kệ cô kéo chạy.
Mặt trời mùa hè chiếu xuyên qua tán cây, rải xuống những đốm sáng lấp lánh, thiếu niên chạy trong bóng cây lay động như ẩn như hiện.
Chạy được một đoạn xa, Chu Thừa Quyết mới lên tiếng: “Chúng ta chạy cái gì?”
“Người đó chắc là giáo viên chủ nhiệm.” Sầm Tây trả lời rất có kinh nghiệm.
Cơ hội học tập đối với cô quá quan trọng, cô theo bản năng cảm thấy không thể để chủ nhiệm bắt được.
“Đúng vậy, trường Nam Cao có cả cấp hai và cấp ba trong cùng một khu, thầy chủ nhiệm đó đã mắng tôi ba năm rồi, tôi hóa thành tro thầy ấy cũng có thể ngửi ra.” Chu Thừa Quyết nói.
“…”
Sầm Tây không dừng bước: “Không đâu, thầy ấy vừa nãy không nhìn thấy mặt cậu.”
“Chu Thừa Quyết! Em đứng lại cho tôi! Chạy cái gì mà chạy!” Giọng mắng của giáo viên chủ nhiệm thỉnh thoảng vang lên từ phía sau.
Sầm Tây ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi anh: “… Cậu, tên gì?”
Thiếu niên dường như khịt mũi một tiếng, sau một lúc lâu mới trầm giọng đáp: “Chu Thừa Quyết.”
“…”
Chạy vô ích rồi.
Cuối cùng hai người dừng lại.
May mắn thầy chủ nhiệm cũng không đuổi theo nữa.
Sầm Tây vừa thở vừa hỏi: “Bị thầy chủ nhiệm bắt được, sẽ thế nào?”
Chu Thừa Quyết nói ngay: “Bị đánh bằng gậy đến chết.”
Sầm Tây: “…”
“Viết kiểm điểm thôi.” Thiếu niên vẫn không có biểu cảm gì, “Lão Diêu, à, chính là thầy chủ nhiệm đó, thích nhất là bắt tôi viết kiểm điểm.”
“Ba ngày viết nhỏ, năm ngày viết lớn, cứ như viết truyện dài kỳ, gom lại có thể ra sách luôn rồi.”
“…” Sầm Tây hơi thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ là viết kiểm điểm, cô nói, “Tôi có thể giúp cậu viết kiểm điểm.”
Dù sao cũng là do cô khiến anh gặp phải những chuyện này.
“Cuồng vậy sao?” Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô, “Thi Ngữ văn được mấy điểm mà đòi viết kiểm điểm giúp tôi.”
“Thi chuyển cấp Ngữ văn 143, được không?” Đây là sở trường của Sầm Tây.
“Trùng hợp ghê.”
“Cậu cũng 143?”
“Tôi 43.”
“?” Sầm Tây không kịp phản ứng, buột miệng nói, “Cậu… không biết chữ à?”
“Đúng, mù, chữ.” Thiếu niên nói từng chữ một.
Thấy Sầm Tây không có phản ứng gì, giọng anh lại lạnh đi vài phần: “Số điện thoại của cậu là gì?”
“Tôi không có điện thoại.”
Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô: “Vậy địa chỉ?”
“Hả?”
“Thấy trí nhớ của cậu không tốt lắm, không phải muốn giúp tôi viết kiểm điểm sao? Cậu chạy rồi tôi tìm cậu ở đâu?”
“Ồ.” Sầm Tây đang suy nghĩ nên nói địa chỉ cho anh thế nào, chợt nhớ đến tấm danh thiếp thừa ra khi đóng gói đồ ăn trong túi, vội vàng đưa cho anh, “Đây là quán của dì tôi, tôi ở đây, cậu có thể đến quán tìm tôi.”
Chu Thừa Quyết đưa tay nhận lấy danh thiếp, cúi đầu nhìn dòng quảng cáo trên đó, thuận miệng đọc: “Cá bên bạn, cá bên tôi, cá bên bạn bên tôi sớm tối, đến chết không chán cá nướng, yêu bạn, đến chết không phai, hoan nghênh quý khách.”
Sầm Tây: “…”
Chu Thừa Quyết: “…”
Gió chiều hè cuốn theo lá rụng, không khí yên tĩnh trong giây lát.
Một lúc sau, Chu Thừa Quyết mới ngẩng đầu nhìn cô: “Quán của các cậu làm gì vậy? Làm ăn chân chính không? Khiến người ta, không dám ghé vào lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.