Chương 39: Về nước
Tg Phi Yến
21/09/2018
Tuy nói Trình Khang thường xuyên mất tích không hiểu lí do.Nhưng lần này Trình Khiêm tuy không nói ra, ông vẫn thấy có điều bất thường và lo
lắng vì dù cho lúc trước anh có đi bao lâu bao xa cũng sẽ gọi điện về,
lần này hơn nửa năm không một cuộc thăm hỏi...
Sốt ruột Ông chỉ còn có cách gọi điện nhờ sự giúp đỡ của Trình Viện..Ai ngờ Trình Viện nghe thấy không lo lắng còn nói..
-" Ngày trước Cậu ấy đi năm này qua năm nọ.Chú Thím có quan tâm đâu.Nay sao lại nặng lòng.."
Lời nói bâng quơ nhưng làm Trình Khiêm tức đến nổi muốn học máu...Trước khi ông thổ huyết thật sự Trình Viện kịp thời nói câu xoa dịu..
-" Được rồi.Cháu sẽ cố gắng "
Trình Viện cúp máy liền bấm số gọi đi..Ai ngờ không thể liên lạc được, chân mày anh nhíu chặt..
Trình Khang sau khi làm tư tưởng và chuẩn bị mọi tâm lí cho Diệp Tâm..Hai người vui chơi nơi xứ người cũng hơn nửa năm đến lúc cũng phải quay về rồi..Diệp lão gia nhớ cháu gái mà không dám qua thăm cũng chẳng dám hối thúc..Giờ nghe Trình Khang đưa Diệp Tâm về nước ông vui mừng không thôi..
Diệp Tâm tuy thích làm nũng ham chơi.
Nhưng cô lại rất ngoan ngoãn, nghe lời
..Anh nói sao cô nghe vậy..Niềm tin sự dựa dẫm cô điều đặt vào Trình Khang..Mọi thứ cô điều lệ thuộc vào anh, đơn thuần hưởng lấy sự cưng chìu, bảo vệ và chăm sóc từ anh..Tình Yêu Trình Khang dành cho Diệp Tâm không cần phải bàn cãi.Anh chỉ biết một điều, cô bây giờ là sự sống của anh..
Nhờ có cô mà anh mới thấy cuộc sống này tốt đẹp như vậy..
Máy bay hạ cánh là buổi sáng..Trình Khang bây giờ cũng không còn gì để che giấu..Sở dĩ lúc đầu anh chưa muốn tiết lộ vì lúc đó anh mới ly hôn..Còn Diệp Tâm bệnh chưa khỏi hẳn.. Hiện tại thì mọi thứ đã khác, anh muốn đường đường chính chính nắm tay Diệp Tâm trên phố...Anh cũng không cần lời chúc phúc từ ai.Anh chỉ muốn một số người hiểu rõ vợ của anh bây giờ và mãi mãi đến về sau đó là Diệp Tâm..
Trình Khang một tay kéo vali tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Diệp Tâm..Diệp Tâm của anh bây giờ không còn sợ nơi đông người..Cô có thể giao tiếp với tất cả mọi người một cách bình thường nhất..Chỉ là sự đơn thuần của một đứa trẻ vẫn tồn tại trong linh hồn yếu ớt của vợ anh..Cô vốn rất nhạy cảm và dễ tổn thương..Nên anh luôn cố gắng bảo vệ cô trong vòng tay của mình một cách tốt nhất...
Tuy Diệp Thành biết cháu gái sẽ trở về nhưng lại không biết ngày chính xác..Nên lúc này hai người lái xe đi thẳng về nhà...
-" Về đến nhà rồi...."
Vừa vào cửa cô ngốc nào đó bắt đầu ríu rít..giang tay thảy người lên sopha lắc lư thân mình miệng nở nụ cười tươi rói như rất thoải mái..Làm sao không thoải mái cho được trên máy bay chỉ ngủ và ngủ nên bây giờ tươi tỉnh là điều dễ hiểu...
Trình Khang đặt vali qua một bên..Ngồi xuống ôm vợ vào lòng hôn lên má cô một cái thật kêu..
-" Ngoan nào! em lên tắm trước..Anh dọn dẹp một chút tối sẽ đưa em về thăm ông nội.."
-" Dạ..."
Vừa định nhổm người dậy,Diệp Tâm đắn đo suy nghĩ một chút lại ôm lấy cổ anh, mắt to long lanh ý cười..
-" Tâm! mặc chiếc váy mới nha..nha..Chiếc váy màu đỏ mà anh mua á.."
À là quần áo anh mua rất nhiều ở Mỹ cho cô..Ý cô nhóc này là không muốn mặc những chiếc váy trong tủ mà là váy mới còn nằm tronh vali..Hôm nay biết kén chọn rồi,còn biết đẹp xấu nữa..
Trình Khang hôn lên gò má trắng hồng..
-" Ừm..Để anh lấy cho..Em vào tắm đi..Anh để sẵn trên giường.."
-" Dạ..."
Diệp Tâm thích thú hôn chụt vào mặt anh rồi mới lên lầu..Trình Khang cũng kéo vali đi theo sau..Nhìn thân ảnh nhỏ sống động trước mắt anh chỉ biết lắc đầu mỉm cười...
__________________________________________
-" Chuyện này là sao.Cô gái này là ai?"
Thúy Hoa tay run run cầm những tấm hình vô cùng rõ nét, hình ảnh đôi trai gái tình tứ ôm nhau trong ảnh không ai khác chính là con trai bà..Còn cô gái lạ mặt này là ai..?
Bữa cơm mới dọn lên đành bị bỏ giở..Trình Khiêm ngồi một bên cũng cầm những tấm ảnh xem qua..Mày ông nhíu lại khi thấy Trình Khang hôn lên mặt cô gái bên cạnhhai người tình tứ xuất hiện ở sân bay..
Ông chưa bao giờ thấy Trình Khang nở nụ cười hạnh phúc như vậy.Cả cử chỉ cưng chìu này cũng chưa bao giờ thấy Trình Khang thể hiện với Trần Kiều Hân..
Khi truy tìm tung tích Trình Khang trong nước không có kết quả...Trương Thúy Hoa biết chắc anh đã sang nước ngoài, nhưng lại bất lực không biết anh đang ở nơi nào..
Cũng may bọn họ có người quen làm trong sân bay..Khi phát hiện Trình Khang có chuyến bay từ Mỹ về nước..Người đó đã nhanh chóng báo với bọn họ..
Chuyện bà không ngờ là bên cạnh Trình Khang lại xuất hiện một cô gái..Dù bà vô tâm đến đâu, nhưng chỉ cần nhìn sơ những tấm ảnh này cũng đủ thấy đây không phải là mối quan hệ đơn giản.Hơn những thế con trai bà con nhìn cô gái kia với sự yêu thương dịu dàng mà bà chưa bao giờ thấy qua...
Khuôn mặt cô gái này còn rất trẻ, có chút non nớt lại vô cùng xinh đẹp..Nhìn qua cách ăn mặc chắc chắn là con nhà khá giả..Mà cũng không biết chừng là một đứa con gái đào mỏ.Đúng rồi những thứ đang đắp trên người cô ta chắc chắn là móc từ ví của con trai bà..
-" Anh..bây giờ làm sao.Nếu để Kiều Hân mà biết..Con bé sẽ..."
-" Em thôi đi.Thay vì em phải tìm hiểu xem thời gian qua con trai chúng ta đi đâu làm gì...mở miệng ra là Kiều Hân.Nó là con em hay là Trình Khang."
-" Ngày xưa nó đi bao lâu có vấn đề gì đâu.."
-" Nhưng lúc đó nó vẫn điện thoại về.Lần này một cuộc gọi cũng không có.Em không lo lắng gì sao.."
Bị Trình Khiêm nói đến chột dạ, Thúy Hoa ấm ức nói..
-" Sao lại không lo.Nó là con em mà..Chỉ là anh nhìn xem, cô gái xuất hiện bên cạnh con trai mình là ai.Có khi nào là một đứa chuyên đào mỏ nào không?"
Trình Khiêm thở dài..
-" Trình Khang lớn rồi.Nó tự biết ai tốt ai xấu..Anh nói em đừng xen vào chuyện riêng của nó nữa."
Ông đứng dậy muốn rời đi, bước được mấy bước lại xoay người nói..
-" Còn nữa..Đừng qua lại với Trần Gia...Hai đứa nó hết duyên hết nợ..Níu kéo chẳng được gì đâu.."
Nhìn bóng Trình Khiêm khuất sau cầu thang..Tuyết Hoa xoay mặt nhìn tên vệ sĩ..
-" Đi điều tra về cô gái này cho tôi.Nhớ đừng để Trình Tổng biết "
-" Vâng "
Bà mà nghe lời Trình Khiêm thì bà đâu phải Trương Tuyết Hoa..Con dâu của Bà chỉ có một là Trần Kiều Hân..Danh giá như vậy mới xứng đáng với gia đình bà..Những kẻ vô danh đeo bám hư vinh thì đừng mơ mà bước chân vào Trình Gia..
Sốt ruột Ông chỉ còn có cách gọi điện nhờ sự giúp đỡ của Trình Viện..Ai ngờ Trình Viện nghe thấy không lo lắng còn nói..
-" Ngày trước Cậu ấy đi năm này qua năm nọ.Chú Thím có quan tâm đâu.Nay sao lại nặng lòng.."
Lời nói bâng quơ nhưng làm Trình Khiêm tức đến nổi muốn học máu...Trước khi ông thổ huyết thật sự Trình Viện kịp thời nói câu xoa dịu..
-" Được rồi.Cháu sẽ cố gắng "
Trình Viện cúp máy liền bấm số gọi đi..Ai ngờ không thể liên lạc được, chân mày anh nhíu chặt..
Trình Khang sau khi làm tư tưởng và chuẩn bị mọi tâm lí cho Diệp Tâm..Hai người vui chơi nơi xứ người cũng hơn nửa năm đến lúc cũng phải quay về rồi..Diệp lão gia nhớ cháu gái mà không dám qua thăm cũng chẳng dám hối thúc..Giờ nghe Trình Khang đưa Diệp Tâm về nước ông vui mừng không thôi..
Diệp Tâm tuy thích làm nũng ham chơi.
Nhưng cô lại rất ngoan ngoãn, nghe lời
..Anh nói sao cô nghe vậy..Niềm tin sự dựa dẫm cô điều đặt vào Trình Khang..Mọi thứ cô điều lệ thuộc vào anh, đơn thuần hưởng lấy sự cưng chìu, bảo vệ và chăm sóc từ anh..Tình Yêu Trình Khang dành cho Diệp Tâm không cần phải bàn cãi.Anh chỉ biết một điều, cô bây giờ là sự sống của anh..
Nhờ có cô mà anh mới thấy cuộc sống này tốt đẹp như vậy..
Máy bay hạ cánh là buổi sáng..Trình Khang bây giờ cũng không còn gì để che giấu..Sở dĩ lúc đầu anh chưa muốn tiết lộ vì lúc đó anh mới ly hôn..Còn Diệp Tâm bệnh chưa khỏi hẳn.. Hiện tại thì mọi thứ đã khác, anh muốn đường đường chính chính nắm tay Diệp Tâm trên phố...Anh cũng không cần lời chúc phúc từ ai.Anh chỉ muốn một số người hiểu rõ vợ của anh bây giờ và mãi mãi đến về sau đó là Diệp Tâm..
Trình Khang một tay kéo vali tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Diệp Tâm..Diệp Tâm của anh bây giờ không còn sợ nơi đông người..Cô có thể giao tiếp với tất cả mọi người một cách bình thường nhất..Chỉ là sự đơn thuần của một đứa trẻ vẫn tồn tại trong linh hồn yếu ớt của vợ anh..Cô vốn rất nhạy cảm và dễ tổn thương..Nên anh luôn cố gắng bảo vệ cô trong vòng tay của mình một cách tốt nhất...
Tuy Diệp Thành biết cháu gái sẽ trở về nhưng lại không biết ngày chính xác..Nên lúc này hai người lái xe đi thẳng về nhà...
-" Về đến nhà rồi...."
Vừa vào cửa cô ngốc nào đó bắt đầu ríu rít..giang tay thảy người lên sopha lắc lư thân mình miệng nở nụ cười tươi rói như rất thoải mái..Làm sao không thoải mái cho được trên máy bay chỉ ngủ và ngủ nên bây giờ tươi tỉnh là điều dễ hiểu...
Trình Khang đặt vali qua một bên..Ngồi xuống ôm vợ vào lòng hôn lên má cô một cái thật kêu..
-" Ngoan nào! em lên tắm trước..Anh dọn dẹp một chút tối sẽ đưa em về thăm ông nội.."
-" Dạ..."
Vừa định nhổm người dậy,Diệp Tâm đắn đo suy nghĩ một chút lại ôm lấy cổ anh, mắt to long lanh ý cười..
-" Tâm! mặc chiếc váy mới nha..nha..Chiếc váy màu đỏ mà anh mua á.."
À là quần áo anh mua rất nhiều ở Mỹ cho cô..Ý cô nhóc này là không muốn mặc những chiếc váy trong tủ mà là váy mới còn nằm tronh vali..Hôm nay biết kén chọn rồi,còn biết đẹp xấu nữa..
Trình Khang hôn lên gò má trắng hồng..
-" Ừm..Để anh lấy cho..Em vào tắm đi..Anh để sẵn trên giường.."
-" Dạ..."
Diệp Tâm thích thú hôn chụt vào mặt anh rồi mới lên lầu..Trình Khang cũng kéo vali đi theo sau..Nhìn thân ảnh nhỏ sống động trước mắt anh chỉ biết lắc đầu mỉm cười...
__________________________________________
-" Chuyện này là sao.Cô gái này là ai?"
Thúy Hoa tay run run cầm những tấm hình vô cùng rõ nét, hình ảnh đôi trai gái tình tứ ôm nhau trong ảnh không ai khác chính là con trai bà..Còn cô gái lạ mặt này là ai..?
Bữa cơm mới dọn lên đành bị bỏ giở..Trình Khiêm ngồi một bên cũng cầm những tấm ảnh xem qua..Mày ông nhíu lại khi thấy Trình Khang hôn lên mặt cô gái bên cạnhhai người tình tứ xuất hiện ở sân bay..
Ông chưa bao giờ thấy Trình Khang nở nụ cười hạnh phúc như vậy.Cả cử chỉ cưng chìu này cũng chưa bao giờ thấy Trình Khang thể hiện với Trần Kiều Hân..
Khi truy tìm tung tích Trình Khang trong nước không có kết quả...Trương Thúy Hoa biết chắc anh đã sang nước ngoài, nhưng lại bất lực không biết anh đang ở nơi nào..
Cũng may bọn họ có người quen làm trong sân bay..Khi phát hiện Trình Khang có chuyến bay từ Mỹ về nước..Người đó đã nhanh chóng báo với bọn họ..
Chuyện bà không ngờ là bên cạnh Trình Khang lại xuất hiện một cô gái..Dù bà vô tâm đến đâu, nhưng chỉ cần nhìn sơ những tấm ảnh này cũng đủ thấy đây không phải là mối quan hệ đơn giản.Hơn những thế con trai bà con nhìn cô gái kia với sự yêu thương dịu dàng mà bà chưa bao giờ thấy qua...
Khuôn mặt cô gái này còn rất trẻ, có chút non nớt lại vô cùng xinh đẹp..Nhìn qua cách ăn mặc chắc chắn là con nhà khá giả..Mà cũng không biết chừng là một đứa con gái đào mỏ.Đúng rồi những thứ đang đắp trên người cô ta chắc chắn là móc từ ví của con trai bà..
-" Anh..bây giờ làm sao.Nếu để Kiều Hân mà biết..Con bé sẽ..."
-" Em thôi đi.Thay vì em phải tìm hiểu xem thời gian qua con trai chúng ta đi đâu làm gì...mở miệng ra là Kiều Hân.Nó là con em hay là Trình Khang."
-" Ngày xưa nó đi bao lâu có vấn đề gì đâu.."
-" Nhưng lúc đó nó vẫn điện thoại về.Lần này một cuộc gọi cũng không có.Em không lo lắng gì sao.."
Bị Trình Khiêm nói đến chột dạ, Thúy Hoa ấm ức nói..
-" Sao lại không lo.Nó là con em mà..Chỉ là anh nhìn xem, cô gái xuất hiện bên cạnh con trai mình là ai.Có khi nào là một đứa chuyên đào mỏ nào không?"
Trình Khiêm thở dài..
-" Trình Khang lớn rồi.Nó tự biết ai tốt ai xấu..Anh nói em đừng xen vào chuyện riêng của nó nữa."
Ông đứng dậy muốn rời đi, bước được mấy bước lại xoay người nói..
-" Còn nữa..Đừng qua lại với Trần Gia...Hai đứa nó hết duyên hết nợ..Níu kéo chẳng được gì đâu.."
Nhìn bóng Trình Khiêm khuất sau cầu thang..Tuyết Hoa xoay mặt nhìn tên vệ sĩ..
-" Đi điều tra về cô gái này cho tôi.Nhớ đừng để Trình Tổng biết "
-" Vâng "
Bà mà nghe lời Trình Khiêm thì bà đâu phải Trương Tuyết Hoa..Con dâu của Bà chỉ có một là Trần Kiều Hân..Danh giá như vậy mới xứng đáng với gia đình bà..Những kẻ vô danh đeo bám hư vinh thì đừng mơ mà bước chân vào Trình Gia..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.