Chương 4
Dương Liễu Liễu
07/09/2016
-mẹ Ngọc Hà,con đi học đây,con trễ giờ rồi.-từ từ thôi kẻo ngã bây giờ.
Mẹ cô vừa nói khỏi miệng thì cô đâm sầm vào cánh cửa,trên trán bỗng nhiên xuất hiện thêm một cục u.
Gia Lạc xoa xoa trán,cười hì hì:
-tại con cứ tưởng cửa mở rồi.
Gia Lạc xách cặp co giò chạy,tuy vội nhưng miệng còn hớn hở chào hàng xóm.
Ai nấy thấy cô thân thiện nên cũng vẫy tay chào lại. cô đang chạy thì âm thanh của động cơ vang lên từ phía sau.
Bảo Nguyên cười toe,phô hàm răng trắng đều:
-Gia Lạc,lên xe đi,tôi chở em đi học.
Cô xì một tiếng rồi đáp:
-điểm xe bus trên kia rồi, không cần anh ga lăng đâu.
Bảo Nguyên giảm tốc độ,trêu chọc cô:
-với tốc độ rùa bò của em thì lỡ xe bus là cái chắc.mà tan học thì sang giúp tôi giặt đồ nhé
nói xong câu này,anh phóng mất dạng ,không thèm để ý đến cô nữa.
Gia Lạc hứ một cái,sáng sớm mà đã gặp tên này rồi, thiệt là xui xẻo.
MyMy là bạn thân của cô,đang đợi cô ở bến xe bus. may mà hai người kịp chuyến xe tiếp theo.
thấy mặt cô hằm hằm,MyMy khó hiểu:
-Gia Lạc,cậu sao vậy,sao sáng sớm mặt mũi lại thế kia?
-tại tên khốn hàng xóm. hắn kêu tan học thì về nhà giặt đồ giúp hắn.
MyMytròn đôi mắt sáng lấp lánh:
-người cậu nói là anh Bảo Nguyên phải không?
Gia Lạc hừ một cai dài,gật đầu.
MyMynhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ,miệng cứ ngoác ra mãi không thôi,tưởng chừng rãi nhỏ đầy xuống sàn. MyMy quát Gia Lạc:
-Gia Lạc à, cậu có phúc mà không biết hưởng,giặt đồ cho anh ấy bao người mơ mà không được,ôi...cái mùi hương trầm nam tính,quyến rũ.
Bé tiểu Lạc nghe giọng điệu của MyMy mà muốn cho nó một chưởng,nhưng trên xe bus đang đông đúc,cô không có cơ hội ra tay.
cô nhìn MyMy bằng ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Hai người vừa đến trường thì MyMy đòi ra căng tin ăn sáng,để mặc cô tự đi vào lớp.
Gia Lạc cũng chẳng bận tâm mình bị bỏ rơi,cô xách cặp nhảy tung tăng, mắt cô tối sầm,chân khựng lại bởi người đang đi tới,là tên tóc vàng cô gặp ở ngoài biển hôm nọ.
Cô vẫn tiếc cái mũ nhưng bảo cô đi đòi lại thì thà cô cả đời không cần đội mũ còn hơn.
cô nhanh chóng đứng sát vào mép đường,giơ cặp lên che mặt chờ hắn đi qua.
tim cô bỗng đập nhanh lạ thường,
cô cứ đứng im như vậy cho đến khi cô giật mình bởi tiếng của MyMy
-Gia Lạc, sao còn chưa vào lớp?
Buông cặp xuống,cô nhìn về phía sau,qua đôi vai của MyMy,cô nhìn thấy hắn,hắn cao ngạo đứng,mái tóc vàng ươm xoăn rủ bay dưới gió.
Hắn cũng đang nhìn cô,đôi mắt sâu thẳm.
Gia Lạc giật thót tim,cô co giò bỏ chạy.
Thịch thịch thình thịch..tiếng tim nhảy nhót trong lồng ngực,tại sao lại như vậy.
MyMy ngơ ngác chạy theo bạn.vào trong lớp,MyMy mới hỏi:
-sao cậu lại tự dưng bỏ chạy vậy,làm mình chạy theo mệt muốn chết.
Gia Lạc cười tươi rói:
-là mình đột nhiên muốn tập thể dục đó mà.
MyMy nhăn trán,đưa tay mình đặt lên trán Gia Lạc:
-Gia Lạc,cậu đừng dở hơi như thế nữa được không hả?
-hì hì.
Gia Lạc cười,nhìn MyMy rồi hỏi thăm dò:
-MyMy tên tóc vàng cậu gặp trên đường vữa nãy nhìn ngộ ghê nhỉ
MyMy trừng mắt:
-không nên để tâm tới loại người đó.
Gia Lạc ngây ngô:
-tại sao?
MyMy tỏ ra vẻ thần bí đáp:
-mọi người nói hắn cứ lập dị sao sao ấy. hắn giúp việc cho nhà trường như dọn thư viện,dọn bể bơi,mà hắn toàn chơi với những tên đầu đường xó chợ thôi,không phải loại tốt đẹp gì đâu. thế nên tiểu Lạc ngoan,nếu gặp tên đó thì tránh xa hắn một chút
Gia Lạc gật gật cái đầu,cố lưu giữ thông tin MyMy cung cấp.
Cô giáo vào lớp,tiểu Lạc tập trung vào học,chăm chú nghe giảng. hầu hết các dạng bài tập đã được Bảo Nguyên giới thiệu qua,chỉ cần thực hành nhiều một chút là ổn.
nhớ đến Nguyên cô lại khó chịu mà không hiểu vì sao. cô phóng mắt ra ngoài cửa sổ.
thình... thịch... thình... thịch...
Cô không hiểu sao cứ nhìn thấy tên tóc vàng đó tim cô lại loạn nhịp. Hắn đội một chiếc mũ phớt vào vàng,tay cầm kéo tỉa cây, tay hắn khéo léo chẳng khác gì thợ tỉa cây chuyên nghiệp.
Cô bỗng nhiên bị thu hút bởi động tác của hắn.
Tiếng cô giáo vang lên trong lớp:
-Gia Lạc.em tập trung vào học đi,ngó nghiêng ra bên ngoài làm gì thế hả.
Gia Lạc vội vàng ngồi tư thế nghiêm chỉnh,nhưng tay cô nghệch ngoặc vào tờ giấy chi chít những gạch chéo.
Đợi lúc cô giáo không chú ý,cô lén quay ra ngoài nhưng hắn đã không còn ở đấy.
Haizzzzz... Gia Lạ thở dài thườn thượt.
Nhưng cô đâu biết rằng,từ xa ở một góc khuất khác đang có người chăm chú nhìn cô.
Hết giờ đầu,MyMy kéo tay cô:
-đến giờ vào thư viện rồi,mau đi thôi,mà hôm nay tớ cứ thấy cậu là lạ thế nào ấy,có chuyện gì giấu tớ sao?
Gia Lạc ra sức lắc đâu:
- không có đâu mà.
Mẹ cô vừa nói khỏi miệng thì cô đâm sầm vào cánh cửa,trên trán bỗng nhiên xuất hiện thêm một cục u.
Gia Lạc xoa xoa trán,cười hì hì:
-tại con cứ tưởng cửa mở rồi.
Gia Lạc xách cặp co giò chạy,tuy vội nhưng miệng còn hớn hở chào hàng xóm.
Ai nấy thấy cô thân thiện nên cũng vẫy tay chào lại. cô đang chạy thì âm thanh của động cơ vang lên từ phía sau.
Bảo Nguyên cười toe,phô hàm răng trắng đều:
-Gia Lạc,lên xe đi,tôi chở em đi học.
Cô xì một tiếng rồi đáp:
-điểm xe bus trên kia rồi, không cần anh ga lăng đâu.
Bảo Nguyên giảm tốc độ,trêu chọc cô:
-với tốc độ rùa bò của em thì lỡ xe bus là cái chắc.mà tan học thì sang giúp tôi giặt đồ nhé
nói xong câu này,anh phóng mất dạng ,không thèm để ý đến cô nữa.
Gia Lạc hứ một cái,sáng sớm mà đã gặp tên này rồi, thiệt là xui xẻo.
MyMy là bạn thân của cô,đang đợi cô ở bến xe bus. may mà hai người kịp chuyến xe tiếp theo.
thấy mặt cô hằm hằm,MyMy khó hiểu:
-Gia Lạc,cậu sao vậy,sao sáng sớm mặt mũi lại thế kia?
-tại tên khốn hàng xóm. hắn kêu tan học thì về nhà giặt đồ giúp hắn.
MyMytròn đôi mắt sáng lấp lánh:
-người cậu nói là anh Bảo Nguyên phải không?
Gia Lạc hừ một cai dài,gật đầu.
MyMynhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ,miệng cứ ngoác ra mãi không thôi,tưởng chừng rãi nhỏ đầy xuống sàn. MyMy quát Gia Lạc:
-Gia Lạc à, cậu có phúc mà không biết hưởng,giặt đồ cho anh ấy bao người mơ mà không được,ôi...cái mùi hương trầm nam tính,quyến rũ.
Bé tiểu Lạc nghe giọng điệu của MyMy mà muốn cho nó một chưởng,nhưng trên xe bus đang đông đúc,cô không có cơ hội ra tay.
cô nhìn MyMy bằng ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Hai người vừa đến trường thì MyMy đòi ra căng tin ăn sáng,để mặc cô tự đi vào lớp.
Gia Lạc cũng chẳng bận tâm mình bị bỏ rơi,cô xách cặp nhảy tung tăng, mắt cô tối sầm,chân khựng lại bởi người đang đi tới,là tên tóc vàng cô gặp ở ngoài biển hôm nọ.
Cô vẫn tiếc cái mũ nhưng bảo cô đi đòi lại thì thà cô cả đời không cần đội mũ còn hơn.
cô nhanh chóng đứng sát vào mép đường,giơ cặp lên che mặt chờ hắn đi qua.
tim cô bỗng đập nhanh lạ thường,
cô cứ đứng im như vậy cho đến khi cô giật mình bởi tiếng của MyMy
-Gia Lạc, sao còn chưa vào lớp?
Buông cặp xuống,cô nhìn về phía sau,qua đôi vai của MyMy,cô nhìn thấy hắn,hắn cao ngạo đứng,mái tóc vàng ươm xoăn rủ bay dưới gió.
Hắn cũng đang nhìn cô,đôi mắt sâu thẳm.
Gia Lạc giật thót tim,cô co giò bỏ chạy.
Thịch thịch thình thịch..tiếng tim nhảy nhót trong lồng ngực,tại sao lại như vậy.
MyMy ngơ ngác chạy theo bạn.vào trong lớp,MyMy mới hỏi:
-sao cậu lại tự dưng bỏ chạy vậy,làm mình chạy theo mệt muốn chết.
Gia Lạc cười tươi rói:
-là mình đột nhiên muốn tập thể dục đó mà.
MyMy nhăn trán,đưa tay mình đặt lên trán Gia Lạc:
-Gia Lạc,cậu đừng dở hơi như thế nữa được không hả?
-hì hì.
Gia Lạc cười,nhìn MyMy rồi hỏi thăm dò:
-MyMy tên tóc vàng cậu gặp trên đường vữa nãy nhìn ngộ ghê nhỉ
MyMy trừng mắt:
-không nên để tâm tới loại người đó.
Gia Lạc ngây ngô:
-tại sao?
MyMy tỏ ra vẻ thần bí đáp:
-mọi người nói hắn cứ lập dị sao sao ấy. hắn giúp việc cho nhà trường như dọn thư viện,dọn bể bơi,mà hắn toàn chơi với những tên đầu đường xó chợ thôi,không phải loại tốt đẹp gì đâu. thế nên tiểu Lạc ngoan,nếu gặp tên đó thì tránh xa hắn một chút
Gia Lạc gật gật cái đầu,cố lưu giữ thông tin MyMy cung cấp.
Cô giáo vào lớp,tiểu Lạc tập trung vào học,chăm chú nghe giảng. hầu hết các dạng bài tập đã được Bảo Nguyên giới thiệu qua,chỉ cần thực hành nhiều một chút là ổn.
nhớ đến Nguyên cô lại khó chịu mà không hiểu vì sao. cô phóng mắt ra ngoài cửa sổ.
thình... thịch... thình... thịch...
Cô không hiểu sao cứ nhìn thấy tên tóc vàng đó tim cô lại loạn nhịp. Hắn đội một chiếc mũ phớt vào vàng,tay cầm kéo tỉa cây, tay hắn khéo léo chẳng khác gì thợ tỉa cây chuyên nghiệp.
Cô bỗng nhiên bị thu hút bởi động tác của hắn.
Tiếng cô giáo vang lên trong lớp:
-Gia Lạc.em tập trung vào học đi,ngó nghiêng ra bên ngoài làm gì thế hả.
Gia Lạc vội vàng ngồi tư thế nghiêm chỉnh,nhưng tay cô nghệch ngoặc vào tờ giấy chi chít những gạch chéo.
Đợi lúc cô giáo không chú ý,cô lén quay ra ngoài nhưng hắn đã không còn ở đấy.
Haizzzzz... Gia Lạ thở dài thườn thượt.
Nhưng cô đâu biết rằng,từ xa ở một góc khuất khác đang có người chăm chú nhìn cô.
Hết giờ đầu,MyMy kéo tay cô:
-đến giờ vào thư viện rồi,mau đi thôi,mà hôm nay tớ cứ thấy cậu là lạ thế nào ấy,có chuyện gì giấu tớ sao?
Gia Lạc ra sức lắc đâu:
- không có đâu mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.