Chương 6
Dương Liễu Liễu
07/09/2016
-Gia Lạc,tớ xin lỗi tớ không sang giúp cậu được.Tớ phải cùng tên mào gà này dọn vệ sinh
-Ai là tên mào gà.hả tiểu hậu đậu kia.
-Nhìn lại tóc mình xem có phải vuốt mào gà không?
-Thôi thôi hai người,tớ tự dọn được.Bể bơi không lắm rác đâu. Hai người đi đi.
Gia Lạc lủi thủi một mình ra hướng bể bơi.Vừa đi vào phòng thay đồ vừa gọi điện thoại cho mẹ.
-“Mẹ Ngọc Hà,con phải dọn bể bơi ở trường, con về muộn”
-“Ừ dọn nhanh rồi về nha”
-“Vâng,mẹ nấu cơm sẵn chờ con nha… con chào mẹ”
Gia Lạc bỏ điện thoại lên ghế đá, cầm chổi nhìn một lượt bể bơi.Cô lẩm bẩm ‘ đâu có bẩn đâu mà bắt dọn’.Gia Lạc dùng cây lau chạy dọc theo chiều dài bể bơi.Tung tăng vừa hát vui vẻ.
Tách…tách…tách…Chiếc điện thoại được nhấc lên bấm liên tục.Tên tóc vàng tiến lại gần làm Gia Lạc tắt ngấm nụ cười. Cô lùi dần về phía sau.Từ cánh tay hắn giơ về phía trước chậu cây nhỏ trồng hoa bồ công anh.
-Tặng cậu.
Ánh nắng chiều xiên làm mái tóc vàng của hắn lung linh không thể phủ nhận hắn đẹp trai, phóng khoáng. Trán Gia Lạc lấm chấm mồ hôi.Gia Lạc buông cây lau sàn xuống đất xuống đất,lùi về phía sau. Giọng hắn êm ái.
-Tôi không làm gì cậu cả, đừng sợ.Chỉ là tặng cậu thôi.
Thình… thịch…thình…thịch…Gia Lạc lắc đầu vừa bỏ chạy thục mạng ra khỏi bể bơi. Không đợi MyMy nữa.Gia Lạc leo lên xe buýt về nhà.Cô đưa tay lên ngực trái, thắc mắc ‘ tại sao lại như vậy’
Vừa về đến nhà,cô đã tíu tít::
-Mẹ ,con về rồi ạ
Trời tối hẳn,Gia Lạc thay đồ xuống ăn thì đã thấy Bảo Nguyên đang ngồi ăn rồi,cô cau mày:
-sao anh lại ở đây?
Mẹ cô lập tức quay sang nhìn Gia Lạc,tỏ vẻ không hài lòng:
-con bé này,sao con lại hỏi vậy . Mẹ bảo anh sang đây ăn với mẹ con mình đấy.
-Hứ….. Gia Lạc bĩu môi kéo ghế ngồi đối diện anh. Bảo Nguyên đưa mắt nhìn làm mặt cô đỏ ửng:
-Sao anh nhắn tin lại không nhắn lại?
Gia Lạc giật mình rờ vào túi,tròn mắt lên ngẩng than trời:
-Ôi điện thoại của tôi, …..con lại quên ở bể bơi rồi.
Bảo Nguyên thoáng khó chịu,là vì anh lo lắng, đã bao nhiêu lần rồi. Trời muộn mà không thấy cô về,cô lại ngây thơ như vậy,anh mắng cô:
-Vừa hậu đậu lại vừa đãng trí, đến bao giờ em mới thôi như bây giờ đây
Gia Lạc thấy mình bị mắng liền quay sang nạt lại:
-Liên quan gì đến anh, mẹ mời anh sang ăn thì anh cứ ăn đi,quan tâm chuyện của em làm chi
Bà Ngọc Hà đặt nồi súp giữa bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống, bà đã dặn con gái bao nhiêu lần về việc ăn nói với Bảo Nguyên rồi nhưng bà không hiểu sao tiểu Lạc vẫn luôn như thế, thật khiến bà phiền lòng. Nhưng Gia Lạc chỉ tỏ thái độ như vậy với mình anh càng phải khiến bà suy nghĩ, bởi cô cũng đã 18 tuổi rồi.
Bảo Nguyên không bận tâm tới việc cô tỏ thái độ như thế nào, mà anh còn nhìn cô như trêu tức,cô cũng không kém cạnh mà hằm hằm nhìn lại.
Cô ghé sát mặt vào anh cười mỉm nói:
-Mẹ Ngọc Hà, thầy Nguyên có răng chó.
‘’Sét đánh, mặt Bảo Nguyên xám xịt.Bà Ngọc Hà cười tủm tỉm:
-Ăn với chả nói, thôi thầy trò ăn cơm đi rồi học bài.
- Hì hì…kha kha…
Cứ trên được Nguyên, Gia Lạc mặt mày hớn hở gắp thức ăn. Đĩa thịt chỉ còn lại một miếng. Hai đôi đũa ghìm chặt, đôi mắt nhìn nhau gườm gườm. Dưới bàn chân cứ đá huỳnh huỵch. Ngọc Hà biết nhưng cứ để hai đứa cạnh tranh nhau vì trong bà đã ưng Bảo Nguyên từ lâu. Người chín chắn như Bảo Nguyên chắc chắn sẽ bảo vệ được Gia Lạc.Nhưng Gia Lạc ngốc quá chắc chắn sẽ không nhận ra…
-Miếng này của em.
-Của anh.
-Là người lớn sao cứ thích tranh đồ ăn với trẻ con vậy.
-Có ai cấm người lớn không được tranh đâu.
-Anh
Gia Lạc nheo mắt quyết định giành cho bằng được. Là đồ ăn cô không muốn nhường cho ai hết.Vèo… miếng thịt bay vèo xuống đất.
-Hứ…Gia Lạc đứng dậy.
Anh gãi đầu nhìn Ngọc Hà.
-Không sao đâu cháu, cô sẽ dọn.
-Cháu lên phòng đây ạ.
Gia Lạc ngồi gặm bút vì bài toán khó. Đầu óc cứ trên mây, liệu tên tóc vàng có nhặt được điện thoại hay không.Tay Gia Lạc mân mê đĩa bánh quy…bụp.Cái thước kẻ gõ vào tay cô. Mặt Gia Lạc nhăn nhó.
-Làm bài đi. Vừa làm vừa ăn sao mà tập trung được.
-Trả đây.
-Không thích.
Có bánh mà không để Gia Lạc ăn khác nào tuyệt đường sống của cô. Biết vậy nhưng anh thích trêu đùa, bắt Gia Lạc làm bài còn mình thì thưởng thức từng chiếc. Cô mím môi hầm hầm làm bài.” Đồ điên”.
-Cốc… tiếng kêu khô khan phát ra khi anh gõ lên đầu cô.
-Lại sai rồi, làm lại đi.
-Biết rồi. Gia Lạc cáu nhìn tên đốn mạt trước mặt nhơn nhơn gặm bánh quy của cô. Nếu có thể cô muốn đấm cho một phát cho bõ gét. Bảo Nguyên là sinh viên năm cuối đại học Bách khoa. Nhà không giàu lắm nhưng đã ra ở riêng từ sớm, là tiền bối của Gia Lạc.
Bảo Nguyên đứng dậy đi vệ sinh. Lúc quay lại thì…khò khò… Gia Lạc ngủ gật trên bàn học. Anh lắc đầu thở dài.
-Hôm nay chắc dọn vệ sinh mệt lắm đây, cô bé của anh lại ngủ gật rồi. Haizz…
Gia Lạc đã ngủ thì mưa dông sấm sét, lũ lụt ngập đến giường cũng không thể gọi dậy. Bảo Nguyên bế bổng Gia Lạc lên. Mặt cau lại:
-Sao lại nhẹ hơn lần trước vậy,hư quá,lại không chịu ăn đây mà. Kéo chăn cẩn thận cho Gia Lạc, anh thu dọn sách vở bỏ lên bàn. Mỉm cười khẽ khi nhìn vào tờ giấy nháp. “Bảo Nguyên, đồ con nít dám tranh ăn với Gia Lạc”
-Đến bao giờ em mới lớn lên đây?
-Ai là tên mào gà.hả tiểu hậu đậu kia.
-Nhìn lại tóc mình xem có phải vuốt mào gà không?
-Thôi thôi hai người,tớ tự dọn được.Bể bơi không lắm rác đâu. Hai người đi đi.
Gia Lạc lủi thủi một mình ra hướng bể bơi.Vừa đi vào phòng thay đồ vừa gọi điện thoại cho mẹ.
-“Mẹ Ngọc Hà,con phải dọn bể bơi ở trường, con về muộn”
-“Ừ dọn nhanh rồi về nha”
-“Vâng,mẹ nấu cơm sẵn chờ con nha… con chào mẹ”
Gia Lạc bỏ điện thoại lên ghế đá, cầm chổi nhìn một lượt bể bơi.Cô lẩm bẩm ‘ đâu có bẩn đâu mà bắt dọn’.Gia Lạc dùng cây lau chạy dọc theo chiều dài bể bơi.Tung tăng vừa hát vui vẻ.
Tách…tách…tách…Chiếc điện thoại được nhấc lên bấm liên tục.Tên tóc vàng tiến lại gần làm Gia Lạc tắt ngấm nụ cười. Cô lùi dần về phía sau.Từ cánh tay hắn giơ về phía trước chậu cây nhỏ trồng hoa bồ công anh.
-Tặng cậu.
Ánh nắng chiều xiên làm mái tóc vàng của hắn lung linh không thể phủ nhận hắn đẹp trai, phóng khoáng. Trán Gia Lạc lấm chấm mồ hôi.Gia Lạc buông cây lau sàn xuống đất xuống đất,lùi về phía sau. Giọng hắn êm ái.
-Tôi không làm gì cậu cả, đừng sợ.Chỉ là tặng cậu thôi.
Thình… thịch…thình…thịch…Gia Lạc lắc đầu vừa bỏ chạy thục mạng ra khỏi bể bơi. Không đợi MyMy nữa.Gia Lạc leo lên xe buýt về nhà.Cô đưa tay lên ngực trái, thắc mắc ‘ tại sao lại như vậy’
Vừa về đến nhà,cô đã tíu tít::
-Mẹ ,con về rồi ạ
Trời tối hẳn,Gia Lạc thay đồ xuống ăn thì đã thấy Bảo Nguyên đang ngồi ăn rồi,cô cau mày:
-sao anh lại ở đây?
Mẹ cô lập tức quay sang nhìn Gia Lạc,tỏ vẻ không hài lòng:
-con bé này,sao con lại hỏi vậy . Mẹ bảo anh sang đây ăn với mẹ con mình đấy.
-Hứ….. Gia Lạc bĩu môi kéo ghế ngồi đối diện anh. Bảo Nguyên đưa mắt nhìn làm mặt cô đỏ ửng:
-Sao anh nhắn tin lại không nhắn lại?
Gia Lạc giật mình rờ vào túi,tròn mắt lên ngẩng than trời:
-Ôi điện thoại của tôi, …..con lại quên ở bể bơi rồi.
Bảo Nguyên thoáng khó chịu,là vì anh lo lắng, đã bao nhiêu lần rồi. Trời muộn mà không thấy cô về,cô lại ngây thơ như vậy,anh mắng cô:
-Vừa hậu đậu lại vừa đãng trí, đến bao giờ em mới thôi như bây giờ đây
Gia Lạc thấy mình bị mắng liền quay sang nạt lại:
-Liên quan gì đến anh, mẹ mời anh sang ăn thì anh cứ ăn đi,quan tâm chuyện của em làm chi
Bà Ngọc Hà đặt nồi súp giữa bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống, bà đã dặn con gái bao nhiêu lần về việc ăn nói với Bảo Nguyên rồi nhưng bà không hiểu sao tiểu Lạc vẫn luôn như thế, thật khiến bà phiền lòng. Nhưng Gia Lạc chỉ tỏ thái độ như vậy với mình anh càng phải khiến bà suy nghĩ, bởi cô cũng đã 18 tuổi rồi.
Bảo Nguyên không bận tâm tới việc cô tỏ thái độ như thế nào, mà anh còn nhìn cô như trêu tức,cô cũng không kém cạnh mà hằm hằm nhìn lại.
Cô ghé sát mặt vào anh cười mỉm nói:
-Mẹ Ngọc Hà, thầy Nguyên có răng chó.
‘’Sét đánh, mặt Bảo Nguyên xám xịt.Bà Ngọc Hà cười tủm tỉm:
-Ăn với chả nói, thôi thầy trò ăn cơm đi rồi học bài.
- Hì hì…kha kha…
Cứ trên được Nguyên, Gia Lạc mặt mày hớn hở gắp thức ăn. Đĩa thịt chỉ còn lại một miếng. Hai đôi đũa ghìm chặt, đôi mắt nhìn nhau gườm gườm. Dưới bàn chân cứ đá huỳnh huỵch. Ngọc Hà biết nhưng cứ để hai đứa cạnh tranh nhau vì trong bà đã ưng Bảo Nguyên từ lâu. Người chín chắn như Bảo Nguyên chắc chắn sẽ bảo vệ được Gia Lạc.Nhưng Gia Lạc ngốc quá chắc chắn sẽ không nhận ra…
-Miếng này của em.
-Của anh.
-Là người lớn sao cứ thích tranh đồ ăn với trẻ con vậy.
-Có ai cấm người lớn không được tranh đâu.
-Anh
Gia Lạc nheo mắt quyết định giành cho bằng được. Là đồ ăn cô không muốn nhường cho ai hết.Vèo… miếng thịt bay vèo xuống đất.
-Hứ…Gia Lạc đứng dậy.
Anh gãi đầu nhìn Ngọc Hà.
-Không sao đâu cháu, cô sẽ dọn.
-Cháu lên phòng đây ạ.
Gia Lạc ngồi gặm bút vì bài toán khó. Đầu óc cứ trên mây, liệu tên tóc vàng có nhặt được điện thoại hay không.Tay Gia Lạc mân mê đĩa bánh quy…bụp.Cái thước kẻ gõ vào tay cô. Mặt Gia Lạc nhăn nhó.
-Làm bài đi. Vừa làm vừa ăn sao mà tập trung được.
-Trả đây.
-Không thích.
Có bánh mà không để Gia Lạc ăn khác nào tuyệt đường sống của cô. Biết vậy nhưng anh thích trêu đùa, bắt Gia Lạc làm bài còn mình thì thưởng thức từng chiếc. Cô mím môi hầm hầm làm bài.” Đồ điên”.
-Cốc… tiếng kêu khô khan phát ra khi anh gõ lên đầu cô.
-Lại sai rồi, làm lại đi.
-Biết rồi. Gia Lạc cáu nhìn tên đốn mạt trước mặt nhơn nhơn gặm bánh quy của cô. Nếu có thể cô muốn đấm cho một phát cho bõ gét. Bảo Nguyên là sinh viên năm cuối đại học Bách khoa. Nhà không giàu lắm nhưng đã ra ở riêng từ sớm, là tiền bối của Gia Lạc.
Bảo Nguyên đứng dậy đi vệ sinh. Lúc quay lại thì…khò khò… Gia Lạc ngủ gật trên bàn học. Anh lắc đầu thở dài.
-Hôm nay chắc dọn vệ sinh mệt lắm đây, cô bé của anh lại ngủ gật rồi. Haizz…
Gia Lạc đã ngủ thì mưa dông sấm sét, lũ lụt ngập đến giường cũng không thể gọi dậy. Bảo Nguyên bế bổng Gia Lạc lên. Mặt cau lại:
-Sao lại nhẹ hơn lần trước vậy,hư quá,lại không chịu ăn đây mà. Kéo chăn cẩn thận cho Gia Lạc, anh thu dọn sách vở bỏ lên bàn. Mỉm cười khẽ khi nhìn vào tờ giấy nháp. “Bảo Nguyên, đồ con nít dám tranh ăn với Gia Lạc”
-Đến bao giờ em mới lớn lên đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.