Chương 13: “ANH LÀ WU CHUN?”
Shade
24/02/2017
Lúc Ella tỉnh giấc cũng là khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Ella nhận ra đây không phải là nhà của cô, cô nghe thấy những tiếng trẻ con càu nhàu, mùi thuốc sát trùng chứa đầy căn phòng. Cô nhận ra cún Chun đang ở bên cạnh mình và dường như nó rất lo lắng. Mỉm cười và bước xuống giường, Ella vuốt lông nó: “Chun! Tao khoẻ rồi.”
Bà Cao lúc này đang khâu vết thương cho một đứa bé trai nghịch ngợm, nhìn thấy Ella tỉnh dậy liền nói to: “Dậy rồi hả? hôm qua thằng nhóc kia đưa cháu đến.”
Ella mỉm cười và tiến đến bên bà: “Hi! Chắc hôm qua anh ấy lại gọi bà là Cao Bà Bà đúng không?”
Bà Cao cố gắng giữ tay đứa bé, nó có vẻ rất đau và đang cố gắng không khóc.
Bà nói với Ella: “Hưm. Khi nào bác sẽ trị cậu ta. Cháu thấy trong người thế nào rồi?”
“Cháu khoẻ rồi.” Vừa trả lời Bà Cao, cô vừa cúi xuống gần đứa bé, nhẹ nhàng, cô chạm ngón tay của mình vào tay của đứa bé. Đây là cách mà Ella vẫn thường làm mỗi khi cô nhận ra những người ở bên cạnh của mình có cảm giác bất an và lo sợ.
Đứa bé ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Ella và nó nhận ra cơn đau đã biến mất.
Ella mỉm cười và xoa đầu nó: “Thôi! Cháu về đây. Có lẽ bố cháu đang chờ ở nhà.”
Bà Cao nói với Ella: “ưh! Về nhanh lên không thì lát nữa thằng nhóc đó cũng qua đây.”
Đứa bé nhìn theo dáng Ella bước đi và ngạc nhiên nhìn Bà Cao: “Chị ý có phép thuật!”
Bà Cao mỉm cười không trả lời câu hỏi của thằng bé.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, Chun đã bắt tay vào công việc mà 2 ngày qua chất đống không ai xử lý.
Selena càu nhàu: “Sao anh không chịu nghỉ ngơi thêm một ngày?”
Chun vẫn không rời mắt khỏi tập tài liệu, anh mỉm cười: “nếu thế thì đống tài liệu này sẽ đè chết tôi mất.”
Selena thở dài nhìn Chun, cô không hiểu anh thực sự không quan tâm hay cố tình giả vờ rằng mọi chuyện kỳ lạ giữa anh và Ella chẳng là gì. Không gặng hỏi cô về những gì xẩy ra trong phòng hôm đó, anh chấp nhận việc mình và Ella bị ngất có lẽ là do quá mệt. Rồi dễ dàng chấp nhận cả chuyện tà niệm trong anh hoàn toàn bị chế ngự, chính Danson cũng ngạc nhiên về điều này, sau hôm đó, dấu ân của Tang gia tự nhiên biến mất trên tay Chun và tà niệm của anh cũng như chưa từng tồn tại. Chun không thể cảm nhận điều đó nên anh cũng không bận tâm.
Nhưng Selena có lẽ đã nhầm, Chun không phải là một chàng trai đơn giản như thế. Anh đã bắt đầu tiến hành kế hoạch của riêng mình từng bước một.
Chun mỉm cười nhìn Selena: “Tôi đi ăn trưa đây.”
Selena vội vàng nói: “vậy để tôi đi cùng anh.”
“Đôi khi cô cũng phải để cho tôi thoải mái chứ? Không người ta lại tưởng cô là vợ tôi.”
Chun nói rồi bước ra khỏi phòng, Selena cũng nghĩ nên để Chun một mình và cô cũng có việc muốn làm, ngay khi Chun bước ra khỏi phòng, cô cũng biến mất như làn khói.
Ella vừa về đến nhà đã bị cha cô hỏi thăm tới tấp là trong những ngày qua cô có khoẻ không, rồi cô đi chụp ngoại cảnh ở đâu. May mà có Jiro nói giúp nên Ella mới có thể vào phòng của mình nghỉ ngơi.
Ngay khi bước vào phòng, chuông điện thoại của Ella reo.
Một giọng nói trầm vang lên khiến Ella cảm giác như trái tim của cô ngừng đập trong vài giây: “Tôi là Wu Chun! Cô có thể gặp tôi một lát được không?”
Đó là lần đầu tiên Ella nghe thấy giọng nói của Chun gần đến như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Trời ơi! Hình như mình lại đỏ mặt rồi?”
……………………..
………………………..
…………………………..
“Ella Chen! Cô vẫn nghe tôi nói chứ?” Giọng nói trong điện thoại của Chun nghe có phần gì đó vội vã làm Ella bừng tỉnh.
Cô vội vàng trả lời: “Được! Tôi biết rồi. Tôi sẽ đến đó.”
Jiro mang bữa ăn trưa vào phòng cho Ella nhưng lại thấy cô chuẩn bị đi đâu đó. Anh ngạc nhiên nắm lấy tay của Ella: “Em định đi đâu vậy”
Ella đã hứa với Chun là cô sẽ một mình đi gặp anh, ngay cả cún Chun cũng không được mang theo và chuyện này không ai được biết nên cô mỉm cười nói với Jiro: “Em ra ngoài có chút việc.”
Jiro ngăn Ella lại: “em vẫn chưa khoẻ hẳn. Em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi.”
Ella không biết phải trả lời với Jiro như thế nào, Jiro nhận ra sự do dự trên khuôn mặt Ella. Trước đây, dù có chuyện gì cô cũng không giấu anh nhưng lần này cô lại không nói cho anh nghe.
Anh hít một hơi thật sâu: “Thôi! Em đi đi.”
Ella tròn mắt ngạc nhiên: “Sao? Anh không muốn hỏi gì sao?”
Jiro nhìn thái độ của Ella liền bật cười, anh nắm lấy tay cô: “Thế em có muốn đi không?”
Ella gật đầu, cô ôm chầm lấy Jiro: “Cám ơn anh.”
Jiro đưa Ella lên xe taxi: “Em đi cẩn thận nhé. Có gì thì gọi cho anh.”
Ella gật đầu và vẫy tay chào anh trong khi chiếc taxi bắt đầu chuyển bánh. Jiro nhìn theo chiếc taxi và anh biết việc mà cô đang làm nhất định có liên quan đến người đàn ông tên Wu Chun.
Tại quán Memory
Ella bước vào trong quán cafe và cô đang cố gắng tìm kiếm một chút khí của Chun. Đúng lúc Ella đang lúng túng thì một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô từ đằng sau, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ cất lên.
“Ella Chen! Tôi đang chờ cô.” Chun biết rằng Ella sẽ khó tìm thấy anh nên anh đã chạy đến bên cạnh cô ngay khi thấy cô bước vào.
Ella hơi sững người, cô giật mình và quay lại đẩy Chun ra.
Chun bất ngờ: “Tôi xin lỗi. Tôi làm cô giật mình ah?”
Nhưng…….
…………….
Nghi ngờ, cô rụt rè hỏi lại: “Anh là giám đốc Wu?”
Chun không hiểu tại sao Ella lại hỏi anh câu đó: “Phải! Tôi là Wu Chun!”
Ella vẫn ngây người, cô đứng cách xa anh một chút: “Anh thực sự là Wu Chun?”
Chun cảm thấy bực mình: “Cô làm sao thế?”
“Tôi là Wu Chun!” Anh nhấn mạnh từng từ một.
Ella vẫn đứng im bất động, Chun liền nắm lấy cổ tay của Ella: “Để tôi đưa cô đến bàn.”
Ella bất ngờ hất tay của Chun ra, cô ngập ngừng: “Để tôi tự đi.”
Chun hơi phật ý với cử chỉ vừa rồi của Ella, anh bực bội bước đi: “Tuỳ cô.”
Ella vẫn đứng sững một chỗ, cô vẫn không biết liệu người vừa rồi cô nói chuyện là ai? Có thực sự là Wu Chun không? Giọng nói đó, thái độ đó đúng là Giám đốc của Wu thị nhưng cái cảm giác mà cô cảm nhận được từ anh giống như những ngày trước đã không còn nữa. “Bi thương – căm ghét” của anh dành cho cô đã không còn tồn tại nhưng cái cảm giác “Cô độc” vẫn còn sót lại đâu đó.
“Ella Chen”.
Chun gọi to làm cho Ella giật mình: “Ừh…Tôi…đây”
Họ đã ngồi im lặng 5 phút. Chun nhận ra Ella vẫn để đầu óc của mình ờ tận trên mây.
Chun lấy lại bình tĩnh: “Cô có nhớ chuyện gì xẩy ra vào hôm đó không?”
Ella lắc đầu: “Tôi không nhớ. Tôi chỉ biết hôm đó anh…” Ella nhớ lại cảm giác bối rối của mình khi mà Chun ngày càng tiến đến gần cô hôm đó.
Chun cảm thấy hơi có lỗi khi thấy Ella ngại ngùng, anh vội nói: “Hôm đấy, tôi chỉ đùa cô thôi. Nhưng không hiểu sao…”
Chun nhận ra khi anh đến gần Ella hôm đó, trái tim của anh dường như trở nên kỳ lạ và cả lần đầu tiên gặp nhau, anh dường như cũng không ý thức được những gì mà mình làm.
Ella thấy Chun đột nhiên im lặng, cô hơi lo lắng: “Giám đốc Wu! Anh không sao chứ?”
Chun đột nhiên ngập ngừng: “Ella Chen! Cô có thể giúp tôi một việc được không?”
Ella nhận ra sự do dự trong giọng nói của anh: “Nhưng đó là chuyện gì vậy?”
Chun vui vẻ: “ưhm! Cô chỉ cần ngồi im thôi. Và bất kỳ hành động gì của tôi sắp tới, cô cũng đừng tức giận nhé.”
Ella ngạc nhiên không hiểu chuyện gì: “tôi không hiểu?”
Chun nài nỉ: “Chuyện này rất quan trọng. Có thể nó có liên quan đến việc chúng ta bị ngất vào tối hôm đó.”
Ella nhận ra Chun hoàn toàn nghiêm túc, cô mỉm cười: “Được thôi! Nhưng sau đó, anh phải nói rõ cho tôi biết được chứ?”
“Tôi sẽ nói nếu như tôi biết đáp án.” Anh khẳng định điều đó với Ella.
Và Ella ngồi im.
Danson nói rằng tà niệm của anh không còn nữa. Nhưng anh biết, mỗi khi gặp Ella thì nó mới xuất hiện nên anh muốn gặp cô để tìm lời giải đáp cho riêng mình.
Liệu lần này gặp cô, tà niệm của anh có xuất hiện không?
Liệu trái tim anh có trào lên cảm giác bi thương và căm ghét cô như những lần trước không?
Khi gặp cô, trái tim của anh không còn đập những nhịp đập làm anh đau đơn.
Dù không có phong ấn của Tang gia, tà niệm của anh cũng không bộc phát dù rằng họ đã ngồi với nhau 5 phút.
Nhưng anh muốn thử một lần nữa, liệu anh lặp lại cảnh tối hôm đó một lần nữa thì điều gì sẽ xẩy ra?
1phút………
2 phút…………
………………..
………………..
Nhưng Ella chẳng cảm nhận được chút gì, mọi thứ quá yên tĩnh và im lặng.
Cô hỏi: “Giám đốc Wu! Anh còn ở đó chứ?”
…………………………………………† ?.
…………………………………………† ?
…………………………………………† ?..
Thực ra nếu muốn chạm vào khuôn mặt của Ella thì rất dễ dàng, họ chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ, nhưng tại sao bàn tay anh đưa lên lại không thể chạm vào khuôn mặt cô, có phải là vì anh cảm giác làm vậy là bất lịch sự với một người con gái không thân quen hay là vì cô với đôi mắt nâu nhìn anh khiến anh cảm thấy có lỗi?
Chun nín thở, anh nắm chặt bàn tay lại: “Ella Chen! Cô nhắm mắt lại được không?”
Ella ngạc nhiên: “Tôi nhắm mắt và mở mắt có khác gì nhau đâu.”
Chun bực mình, anh gát gỏng: “Thì cô cứ nhắm mắt vào đi.”
Ella chẳng hiều gì cả, cô bực bội nhắm mắt lại: “Đấy! Tôi nhắm rồi.”
Chun hít một hơi thật sâu, anh đưa bàn tay của mình ra lần nữa, những ngón tay của anh run rẩy khi nó ngày càng đến gần khuôn mặt của Ella hơn. Anh không biết cảm giác trong trái tim mình giờ là như thế nào nhưng anh biết nó không phải là cảm giác đau đớn giống như đêm đó, chỉ là có gì đó hơi ngập ngừng khiến trái tim của anh đập nhanh hơn.
Ngay khi Chun chuẩn bị chạm vào khuôn mặt của Ella thì một giọng nói hét toáng lên...
“Cậu ở đây thật hả Chun?”
Chun bất ngờ rụt tay lại, Ella giật mình mở mắt ra.
Arron bước thật nhanh đến bàn của Chun và Ella: “Mình và Angela định rủ cậu đi ăn trưa nhưng lúc đến công ty mình mới biết là cậu đi rồi.”
Chun hơi bất ngờ vì sự có mặt của Arron và Angela, anh bỗng nhiên lúng túng khi thấy Angela, anh cảm giác như mình vừa làm điều gì đó lén lút, anh vội vàng đứng lên.
“ưh! Mình vừa đến đây.” Chun trả lời Arron nhưng mắt anh lại nhìn vào Angela.
Cô mỉm cười gật đầu với anh và quay sang chào Ella: “Thật trùng hợp Ella.”
Ella lúc này cũng hơi bất ngờ, cô vội vàng đứng lên: “Chào cô.”
3 người họ đứng nhìn nhau một lúc lâu, Ella cảm nhận được có gì đó hơi gượng gạo nên cô vội vàng nói: “tôi nghĩ đến lúc phải về rồi.”
Chun miễn cưỡng trả lời: “ Hôm nay làm phiền cô quá.”
Ella lắc đầu: “Không có gì. Tôi có giúp được gì cho anh không?”
Chun hơi lúng túng: “Ah! Cái đó… Khi nào chúng ta sẽ nói chuyện.”
Khi Ella định bước đi thì Arron bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi có thể đưa cô về chứ?”
Ella hơi ngạc nhiên với đề nghị của Arron, dù không trực tiếp nói chuyện với anh lần nào nhưng Ella có thể cảm nhận được một điều rõ ràng là anh không mấy thiện cảm với cô, đặc biệt là sau hôm giới thiệu người đại diện.
Arron hơi bực mình với cái cách mà Chun nói chuyện với Ella, rồi cảnh anh vừa nhìn thấy nữa chứ. Mà có phải chỉ có anh và Angela nhìn thấy đâu, tất cả những nhân viên và khách hàng trong nhà hàng đều đang nhìn họ (chỉ có 2 người là không hề biết gì). Bất cứ ai nhìn vào cảnh đấy đều đang hoài nghi liệu 2 người đó có phải là người yêu không.
Chính vì vậy, anh đã hét toáng lên giữa nhà hàng để thằng bạn của anh có thể đừng hành động một cách ngu ngốc như vậy nữa.
Và giờ thì anh muốn tìm hiểu xem giữa Chun và Ella đã có chuyện gì?
Bà Cao lúc này đang khâu vết thương cho một đứa bé trai nghịch ngợm, nhìn thấy Ella tỉnh dậy liền nói to: “Dậy rồi hả? hôm qua thằng nhóc kia đưa cháu đến.”
Ella mỉm cười và tiến đến bên bà: “Hi! Chắc hôm qua anh ấy lại gọi bà là Cao Bà Bà đúng không?”
Bà Cao cố gắng giữ tay đứa bé, nó có vẻ rất đau và đang cố gắng không khóc.
Bà nói với Ella: “Hưm. Khi nào bác sẽ trị cậu ta. Cháu thấy trong người thế nào rồi?”
“Cháu khoẻ rồi.” Vừa trả lời Bà Cao, cô vừa cúi xuống gần đứa bé, nhẹ nhàng, cô chạm ngón tay của mình vào tay của đứa bé. Đây là cách mà Ella vẫn thường làm mỗi khi cô nhận ra những người ở bên cạnh của mình có cảm giác bất an và lo sợ.
Đứa bé ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Ella và nó nhận ra cơn đau đã biến mất.
Ella mỉm cười và xoa đầu nó: “Thôi! Cháu về đây. Có lẽ bố cháu đang chờ ở nhà.”
Bà Cao nói với Ella: “ưh! Về nhanh lên không thì lát nữa thằng nhóc đó cũng qua đây.”
Đứa bé nhìn theo dáng Ella bước đi và ngạc nhiên nhìn Bà Cao: “Chị ý có phép thuật!”
Bà Cao mỉm cười không trả lời câu hỏi của thằng bé.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, Chun đã bắt tay vào công việc mà 2 ngày qua chất đống không ai xử lý.
Selena càu nhàu: “Sao anh không chịu nghỉ ngơi thêm một ngày?”
Chun vẫn không rời mắt khỏi tập tài liệu, anh mỉm cười: “nếu thế thì đống tài liệu này sẽ đè chết tôi mất.”
Selena thở dài nhìn Chun, cô không hiểu anh thực sự không quan tâm hay cố tình giả vờ rằng mọi chuyện kỳ lạ giữa anh và Ella chẳng là gì. Không gặng hỏi cô về những gì xẩy ra trong phòng hôm đó, anh chấp nhận việc mình và Ella bị ngất có lẽ là do quá mệt. Rồi dễ dàng chấp nhận cả chuyện tà niệm trong anh hoàn toàn bị chế ngự, chính Danson cũng ngạc nhiên về điều này, sau hôm đó, dấu ân của Tang gia tự nhiên biến mất trên tay Chun và tà niệm của anh cũng như chưa từng tồn tại. Chun không thể cảm nhận điều đó nên anh cũng không bận tâm.
Nhưng Selena có lẽ đã nhầm, Chun không phải là một chàng trai đơn giản như thế. Anh đã bắt đầu tiến hành kế hoạch của riêng mình từng bước một.
Chun mỉm cười nhìn Selena: “Tôi đi ăn trưa đây.”
Selena vội vàng nói: “vậy để tôi đi cùng anh.”
“Đôi khi cô cũng phải để cho tôi thoải mái chứ? Không người ta lại tưởng cô là vợ tôi.”
Chun nói rồi bước ra khỏi phòng, Selena cũng nghĩ nên để Chun một mình và cô cũng có việc muốn làm, ngay khi Chun bước ra khỏi phòng, cô cũng biến mất như làn khói.
Ella vừa về đến nhà đã bị cha cô hỏi thăm tới tấp là trong những ngày qua cô có khoẻ không, rồi cô đi chụp ngoại cảnh ở đâu. May mà có Jiro nói giúp nên Ella mới có thể vào phòng của mình nghỉ ngơi.
Ngay khi bước vào phòng, chuông điện thoại của Ella reo.
Một giọng nói trầm vang lên khiến Ella cảm giác như trái tim của cô ngừng đập trong vài giây: “Tôi là Wu Chun! Cô có thể gặp tôi một lát được không?”
Đó là lần đầu tiên Ella nghe thấy giọng nói của Chun gần đến như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Trời ơi! Hình như mình lại đỏ mặt rồi?”
……………………..
………………………..
…………………………..
“Ella Chen! Cô vẫn nghe tôi nói chứ?” Giọng nói trong điện thoại của Chun nghe có phần gì đó vội vã làm Ella bừng tỉnh.
Cô vội vàng trả lời: “Được! Tôi biết rồi. Tôi sẽ đến đó.”
Jiro mang bữa ăn trưa vào phòng cho Ella nhưng lại thấy cô chuẩn bị đi đâu đó. Anh ngạc nhiên nắm lấy tay của Ella: “Em định đi đâu vậy”
Ella đã hứa với Chun là cô sẽ một mình đi gặp anh, ngay cả cún Chun cũng không được mang theo và chuyện này không ai được biết nên cô mỉm cười nói với Jiro: “Em ra ngoài có chút việc.”
Jiro ngăn Ella lại: “em vẫn chưa khoẻ hẳn. Em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi.”
Ella không biết phải trả lời với Jiro như thế nào, Jiro nhận ra sự do dự trên khuôn mặt Ella. Trước đây, dù có chuyện gì cô cũng không giấu anh nhưng lần này cô lại không nói cho anh nghe.
Anh hít một hơi thật sâu: “Thôi! Em đi đi.”
Ella tròn mắt ngạc nhiên: “Sao? Anh không muốn hỏi gì sao?”
Jiro nhìn thái độ của Ella liền bật cười, anh nắm lấy tay cô: “Thế em có muốn đi không?”
Ella gật đầu, cô ôm chầm lấy Jiro: “Cám ơn anh.”
Jiro đưa Ella lên xe taxi: “Em đi cẩn thận nhé. Có gì thì gọi cho anh.”
Ella gật đầu và vẫy tay chào anh trong khi chiếc taxi bắt đầu chuyển bánh. Jiro nhìn theo chiếc taxi và anh biết việc mà cô đang làm nhất định có liên quan đến người đàn ông tên Wu Chun.
Tại quán Memory
Ella bước vào trong quán cafe và cô đang cố gắng tìm kiếm một chút khí của Chun. Đúng lúc Ella đang lúng túng thì một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô từ đằng sau, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ cất lên.
“Ella Chen! Tôi đang chờ cô.” Chun biết rằng Ella sẽ khó tìm thấy anh nên anh đã chạy đến bên cạnh cô ngay khi thấy cô bước vào.
Ella hơi sững người, cô giật mình và quay lại đẩy Chun ra.
Chun bất ngờ: “Tôi xin lỗi. Tôi làm cô giật mình ah?”
Nhưng…….
…………….
Nghi ngờ, cô rụt rè hỏi lại: “Anh là giám đốc Wu?”
Chun không hiểu tại sao Ella lại hỏi anh câu đó: “Phải! Tôi là Wu Chun!”
Ella vẫn ngây người, cô đứng cách xa anh một chút: “Anh thực sự là Wu Chun?”
Chun cảm thấy bực mình: “Cô làm sao thế?”
“Tôi là Wu Chun!” Anh nhấn mạnh từng từ một.
Ella vẫn đứng im bất động, Chun liền nắm lấy cổ tay của Ella: “Để tôi đưa cô đến bàn.”
Ella bất ngờ hất tay của Chun ra, cô ngập ngừng: “Để tôi tự đi.”
Chun hơi phật ý với cử chỉ vừa rồi của Ella, anh bực bội bước đi: “Tuỳ cô.”
Ella vẫn đứng sững một chỗ, cô vẫn không biết liệu người vừa rồi cô nói chuyện là ai? Có thực sự là Wu Chun không? Giọng nói đó, thái độ đó đúng là Giám đốc của Wu thị nhưng cái cảm giác mà cô cảm nhận được từ anh giống như những ngày trước đã không còn nữa. “Bi thương – căm ghét” của anh dành cho cô đã không còn tồn tại nhưng cái cảm giác “Cô độc” vẫn còn sót lại đâu đó.
“Ella Chen”.
Chun gọi to làm cho Ella giật mình: “Ừh…Tôi…đây”
Họ đã ngồi im lặng 5 phút. Chun nhận ra Ella vẫn để đầu óc của mình ờ tận trên mây.
Chun lấy lại bình tĩnh: “Cô có nhớ chuyện gì xẩy ra vào hôm đó không?”
Ella lắc đầu: “Tôi không nhớ. Tôi chỉ biết hôm đó anh…” Ella nhớ lại cảm giác bối rối của mình khi mà Chun ngày càng tiến đến gần cô hôm đó.
Chun cảm thấy hơi có lỗi khi thấy Ella ngại ngùng, anh vội nói: “Hôm đấy, tôi chỉ đùa cô thôi. Nhưng không hiểu sao…”
Chun nhận ra khi anh đến gần Ella hôm đó, trái tim của anh dường như trở nên kỳ lạ và cả lần đầu tiên gặp nhau, anh dường như cũng không ý thức được những gì mà mình làm.
Ella thấy Chun đột nhiên im lặng, cô hơi lo lắng: “Giám đốc Wu! Anh không sao chứ?”
Chun đột nhiên ngập ngừng: “Ella Chen! Cô có thể giúp tôi một việc được không?”
Ella nhận ra sự do dự trong giọng nói của anh: “Nhưng đó là chuyện gì vậy?”
Chun vui vẻ: “ưhm! Cô chỉ cần ngồi im thôi. Và bất kỳ hành động gì của tôi sắp tới, cô cũng đừng tức giận nhé.”
Ella ngạc nhiên không hiểu chuyện gì: “tôi không hiểu?”
Chun nài nỉ: “Chuyện này rất quan trọng. Có thể nó có liên quan đến việc chúng ta bị ngất vào tối hôm đó.”
Ella nhận ra Chun hoàn toàn nghiêm túc, cô mỉm cười: “Được thôi! Nhưng sau đó, anh phải nói rõ cho tôi biết được chứ?”
“Tôi sẽ nói nếu như tôi biết đáp án.” Anh khẳng định điều đó với Ella.
Và Ella ngồi im.
Danson nói rằng tà niệm của anh không còn nữa. Nhưng anh biết, mỗi khi gặp Ella thì nó mới xuất hiện nên anh muốn gặp cô để tìm lời giải đáp cho riêng mình.
Liệu lần này gặp cô, tà niệm của anh có xuất hiện không?
Liệu trái tim anh có trào lên cảm giác bi thương và căm ghét cô như những lần trước không?
Khi gặp cô, trái tim của anh không còn đập những nhịp đập làm anh đau đơn.
Dù không có phong ấn của Tang gia, tà niệm của anh cũng không bộc phát dù rằng họ đã ngồi với nhau 5 phút.
Nhưng anh muốn thử một lần nữa, liệu anh lặp lại cảnh tối hôm đó một lần nữa thì điều gì sẽ xẩy ra?
1phút………
2 phút…………
………………..
………………..
Nhưng Ella chẳng cảm nhận được chút gì, mọi thứ quá yên tĩnh và im lặng.
Cô hỏi: “Giám đốc Wu! Anh còn ở đó chứ?”
…………………………………………† ?.
…………………………………………† ?
…………………………………………† ?..
Thực ra nếu muốn chạm vào khuôn mặt của Ella thì rất dễ dàng, họ chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ, nhưng tại sao bàn tay anh đưa lên lại không thể chạm vào khuôn mặt cô, có phải là vì anh cảm giác làm vậy là bất lịch sự với một người con gái không thân quen hay là vì cô với đôi mắt nâu nhìn anh khiến anh cảm thấy có lỗi?
Chun nín thở, anh nắm chặt bàn tay lại: “Ella Chen! Cô nhắm mắt lại được không?”
Ella ngạc nhiên: “Tôi nhắm mắt và mở mắt có khác gì nhau đâu.”
Chun bực mình, anh gát gỏng: “Thì cô cứ nhắm mắt vào đi.”
Ella chẳng hiều gì cả, cô bực bội nhắm mắt lại: “Đấy! Tôi nhắm rồi.”
Chun hít một hơi thật sâu, anh đưa bàn tay của mình ra lần nữa, những ngón tay của anh run rẩy khi nó ngày càng đến gần khuôn mặt của Ella hơn. Anh không biết cảm giác trong trái tim mình giờ là như thế nào nhưng anh biết nó không phải là cảm giác đau đớn giống như đêm đó, chỉ là có gì đó hơi ngập ngừng khiến trái tim của anh đập nhanh hơn.
Ngay khi Chun chuẩn bị chạm vào khuôn mặt của Ella thì một giọng nói hét toáng lên...
“Cậu ở đây thật hả Chun?”
Chun bất ngờ rụt tay lại, Ella giật mình mở mắt ra.
Arron bước thật nhanh đến bàn của Chun và Ella: “Mình và Angela định rủ cậu đi ăn trưa nhưng lúc đến công ty mình mới biết là cậu đi rồi.”
Chun hơi bất ngờ vì sự có mặt của Arron và Angela, anh bỗng nhiên lúng túng khi thấy Angela, anh cảm giác như mình vừa làm điều gì đó lén lút, anh vội vàng đứng lên.
“ưh! Mình vừa đến đây.” Chun trả lời Arron nhưng mắt anh lại nhìn vào Angela.
Cô mỉm cười gật đầu với anh và quay sang chào Ella: “Thật trùng hợp Ella.”
Ella lúc này cũng hơi bất ngờ, cô vội vàng đứng lên: “Chào cô.”
3 người họ đứng nhìn nhau một lúc lâu, Ella cảm nhận được có gì đó hơi gượng gạo nên cô vội vàng nói: “tôi nghĩ đến lúc phải về rồi.”
Chun miễn cưỡng trả lời: “ Hôm nay làm phiền cô quá.”
Ella lắc đầu: “Không có gì. Tôi có giúp được gì cho anh không?”
Chun hơi lúng túng: “Ah! Cái đó… Khi nào chúng ta sẽ nói chuyện.”
Khi Ella định bước đi thì Arron bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi có thể đưa cô về chứ?”
Ella hơi ngạc nhiên với đề nghị của Arron, dù không trực tiếp nói chuyện với anh lần nào nhưng Ella có thể cảm nhận được một điều rõ ràng là anh không mấy thiện cảm với cô, đặc biệt là sau hôm giới thiệu người đại diện.
Arron hơi bực mình với cái cách mà Chun nói chuyện với Ella, rồi cảnh anh vừa nhìn thấy nữa chứ. Mà có phải chỉ có anh và Angela nhìn thấy đâu, tất cả những nhân viên và khách hàng trong nhà hàng đều đang nhìn họ (chỉ có 2 người là không hề biết gì). Bất cứ ai nhìn vào cảnh đấy đều đang hoài nghi liệu 2 người đó có phải là người yêu không.
Chính vì vậy, anh đã hét toáng lên giữa nhà hàng để thằng bạn của anh có thể đừng hành động một cách ngu ngốc như vậy nữa.
Và giờ thì anh muốn tìm hiểu xem giữa Chun và Ella đã có chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.