Chương 28: TÀ NIỆM
Shade
24/02/2017
Chun không biết mình lấy đâu ra sức lực để có thể lặn xuống dưới biển lâu đến như vậy. Nhưng bóng tối của màn đêm khiến anh không thể nào nhận ra được anh đang tìm điều gì ở đây. Anh không biết Ella ở đâu nhưng anh vẫn cứ tiếp tục lặn, tiếp tục bơi vì anh sợ rằng nếu anh dừng lại, điều đó sẽ đồng nghĩa với việc anh chấp nhận buông tay.
Bỗng nhiên, trong lòng biển xuất hiện một quả cầu ánh sáng trắng xanh, Chun nhận ra nó đang bao bọc Ella và cún Chun, anh cố gắng bơi đến gần ánh sáng trắng đó hơn.
- Tôi tìm được cô rồi! Ella Chen!
Chun thì thầm, anh bơi vào trong quả cầu ánh sáng và kéo Ella vào trong vòng tay mình
và trong phút chốc, dường như anh thấy toàn thân của mình không còn sức lực, anh muốn được ngủ. Đôi mắt anh dần khép lại và vòng tay ôm Ella dường như chặt hơn.
.........................
........................
Selena đi quanh mép giếng, cô biết được rằng mọi chuyện từ đây mà ra. Vậy là người đó muốn hại Ella. Nếu vậy thì Ella thực sự là Quỷ nữ đầu thai. Nhưng ai trong những người ở đây có thể hại Ella, cô đã không còn nhận ra mùi tà niệm nữa. Chẳng nhẽ oan hồn đó lại có khả năng giấu diếm tà niệm của mình cao như vậy sao?
Nếu như câu chuyện mà bà lão đó kể là sự thật vậy thì người mà oan hồn đó tìm phải là người của Zhang gia mới đúng nhưng Ella đâu phải là người của Zhang gia. Ở đây, chỉ có 2 cô gái thuộc Zhang gia, nhưng cả 2 người đều không sao. Selena nhớ dến lúc lọ hoa bị rơi xuống, cô nhớ rằng lúc đó bên cạnh Ella là Angela, có khi nào Angela cũng gặp nguy hiểm vì cô ấy là người của Zhang gia? Còn Hebe nữa, cô ấy cũng là người của Zhang gia.
Giá như có gì đó có thể khiến cô tìm ra manh mối của sự việc này.
- Cô đang làm gì vậy?
Jiro bất ngờ xuất hiện khiến Selena giật mình. Cô quay lại và mắng anh: “Sao anh lại đột nhiên xuất hiện thế? Muốn hù tôi sao?”
Jiro bực tức nhìn thái độ của Selena, dường như cô không hề quan tâm đến việc Chun và Ella vừa bị ngã xuống biển, trong khi mọi người lại đang lo lắng đi tìm khắp bờ biển và liên lạc với đội cứu hộ: “Cô bị làm sao thế? Cô không lo cho Wu Chun sao?”
Selena mỉm cười và tiếp tục xem xét xung quanh giếng: “Không cần đâu. Họ an toàn mà. Đã có người cứu họ rồi.”
Jiro ngạc nhiên nhìn thái độ dường như rất chắc chắn của cô: “Là ai vậy? Cô đang đùa với tôi đúng không?”
- Anh tin tôi đi! Họ sẽ an toàn. Vấn đề là tôi không biết liệu chuyện gì sẽ xẩy ra ở đây nữa. Tôi muốn ngăn chặn việc khơi dậy quá khứ.”
Jiro bực mình hét lên: “Tôi không hiểu cô nói gì cả. Đối với tôi thì sự an toàn của họ mới quan trọng. Tôi không nhìn thấy cô nên lo lắng quay về đây tìm, vậy mà cô lại bình thản thế này.”
Selena ngạc nhiên nhìn Jiro: “Sao anh lại lo lắng cho tôi?”
Jiro lúc này bỗng cảm thấy mình đã nói hớ, thực ra anh sợ cô lại ngồi khóc một mình như lần trước khi Chun bị bắt cóc nên định đi về tìm cô nhưng giờ thì anh biết cô chẳng bị làm sao cả, ngược lại hoàn toàn tốt.
- Tôi không biết! Tôi không thể hiểu nổi cô.
Jiro bực mình hét lên và tức giận bỏ đi, để lại Selena với cái nhìn ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì mà anh ta lại có vẻ bực bội như thế này.
- Sao anh ta lại như thế nhỉ? Mình đã nói Ella của anh ta an toàn rồi còn gì. Giờ đi tìm cũng có ích gì đâu.
Selena tiếp tục tìm kiếm quanh giếng mà cô không hề nhận ra rằng có một người đang tiến đến gần cô hơn.
Nhận ra mùi tà niệm đang tiến đến gần mình, Selena bất giác quay đầu lại.
- C…ô….
Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì có cảm giác toàn thân chới với và một cảm giác lạnh toát, đen ngòm nuốt chửng mình.
- Không ai được đến gần anh ấy.
Hebe mỉm cười nhìn mặt nước trong giếng sóng sánh.
Chun tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm ở trên cát, anh nhìn quanh và phát hiện Ella đang ở bên cạnh mình. Cố gắng hết sức lực, Chun tiến đến bên Ella và anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô dường như đang ngủ một giấc thật ngon.
Bỗng nhiên, trong bóng tối xuất hiện một chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng nhưng toát lên vẻ đĩnh đạc.
- Đây! Ở bên này!
Chàng trai đứng trong luồng ánh sáng xanh và chỉ tay về phía rừng cây. Chun không rõ lắm anh ta là ai nhưng anh bất giác làm theo lời của anh ta nói. Chun cố gắng cõng Ella lên lưng mình và đi về hướng người thanh niên chỉ. Đôi lúc anh ta biến mất nhưng rồi lại xuất hiện ở một nơi nào đó và chỉ hướng cho anh.
Đến khi Chun nhìn thấy một ngôi nhà ở trong rừng cây, anh mới biết người thanh niên đó muốn anh đến nơi này. Và Chun nhận ra toàn bộ ngôi nhà đã được thắp sáng bởi những ngọn nến. Khi Chun đặt Ella nằm xuống chiếc thảm cũng là khi anh nằm xuống và thiếp đi vào giắc ngủ.
Một ngày nữa lại trôi qua nhưng chẳng có một tin tức nào của Ella và Chun. Tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng nhưng họ đã đi tìm khắp bờ biển và cả các khu vực xung quanh nhưng chẳng có một dấu vềt nào.
Jiro muốn tìm Selena để cùng kết hợp với sức mạnh của cô để tìm Ella và Chun nhưng cô dường như cũng biến mất. Anh không hiểu nổi tại sao Selena lại nói rằng có người đã cứu Chun và Ella. Sự biến mất của Selena càng khiến cho Jiro phát điên.
Anh tức giận đấm tay xuống dưới bàn.
- Jiro! Anh đừng tự làm tổn thương mình.
Hebe vội vàng chạy đến và cầm tay của Jiro lên, hành động này của cô không chỉ khiến cho Jiro ngạc nhiên mà tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Từ lúc Ella bị rơi xuống biển, Hebe dường như quan tâm Jiro quá mức cần thiết, cô không hề chú tâm đến chuyện của Ella mà cô lại quanh quẩn ở bên Jiro. Ban đầu ai cũng nghĩ là do cô lo cho Jiro sẽ nổi khùng vì chuyện của Ella nhưng giờ thì chẳng ai hiểu nổi tại sao cô lại hành động như thế.
- cô không sao chứ Hebe?
Arron nhìn thái độ của Hebe mà cảm thấy có gì đó khó hiểu, cô có bao giờ thể hiện sự quan tâm của mình nhiều đến thế này với ai như vậy đâu.
Nhưng dường như Hebe không hề nghe thấy những điều đó, cô vẫn bình thản nhìn Jiro với ánh mắt quan tâm, điều này khiến cho Jiro cảm thấy ngại ngùng.
- Tôi không sao!
Jiro nói và cố gắng tách mình ra khỏi Hebe nhưng cô dường như vẫn tỏ vẻ quan tâm đến anh. Arron vội vàng cầm lấy tay của Hebe và kéo cô ra khỏi phòng.
- Cô bị làm sao thế?
Arron bực mình hét lên, Hebe vừa xoa tay vừa nhăn nhó trả lời anh: “Tôi làm sao. Tôi vẫn khoẻ. Anh kéo tôi ra đây làm gì?”
……………………….
……………………..
Hebe nhìn Arron khó chịu. Đột nhiên cô hét lên:
- Hình như anh ấy vẫn chưa ăn gì thì phải. Tôi phải đi nấu gì đó mới được.
Arron tròn mắt ngạc nhiên trước thái độ của Hebe, cô dường như trở thành một người khác vậy. Anh chỉ biết đứng đó chết lặng để nhìn theo cô bước những bước đi vui vẻ vào bếp.
- Cô ấy bị làm sao thế nhỉ? Lần đầu tiên tôi thấy Hebe lại nữ tính như vậy. Nếu như tôi không biết thì tưởng lả cô ấy yêu anh chàng kia chứ không phải là anh.
Mike xuất hiện sau cánh cửa và bước đến gần bên Arron. Arron đã rất bực mình vì thái độ của Hebe giờ lại thêm Mike xuất hiện khiến cho anh nổi cáu.
Anh cười mỉa mai: “Có gì lạ đâu. Cô ấy đâu có yêu tôi. Chỉ là tôi tiếc cho anh vì tôi tưởng cô ấy yêu anh cơ đấy.”
Mike sửng sôt trước câu nói của Arron: “anh nói gì vậy? Tôi đã từng yêu cô ấy nhưng đó là chuyện của 2 năm trước rồi. Cô ấy đã từ chối tôi vì người cô ấy yêu là anh.”
- Sao? Anh nói gì vậy?
Arron không tin được vào tai mình, Mike ngạc nhiên trước thái độ bất ngờ của Arron, anh liền kể lại chuyện của 2 năm trước và những gì Hebe đã nói với anh.
Ella tỉnh lại và cảm nhận ngoài trởi đang bắt đầu đổ mưa, cô không thể xác định được rõ ràng bây giờ là khi nào. Ella nhận ra có người đang ở ngay gần bên cạnh mình. Cô tiến đến gần người đó hơn và phát hiện hơi thở của người đó dường như rất gấp gáp.
- Là giám đốc Wu.
Ella thầm nghĩ và chạm vào người anh thì phát hiện anh đang bị sốt.
- Giám đốc Wu! Wu Chun!
Ella khẽ lay người anh nhưng dường như anh đang rơi vào trạng thái hôn mê.
Chun đang mơ giấc mơ tệ hại nhất mà anh không muốn nhớ đến, ký ức về lần duy nhất anh đã trốn quản gia đến gặp cha và mẹ mình để nói với họ rằng anh vừa được nhà trường khen thưởng. Anh tưởng họ sẽ vui khi thấy anh nhưng khuôn mặt của họ bỗng nhiên biến sắc, cha anh tát anh và lập tức gọi bảo vệ đóng cánh cửa phòng lại. Hình ảnh cuối cùng mà Chun nhìn thấy là tấm giấy khen bị những người vệ sĩ dẫm lên và cánh cửa gỗ to đóng kín lại. Đứa trẻ là anh chỉ biết đứng đằng sau cánh cửa vừa khóc vừa nói: “con ngoan mà. Con ngoan mà.”
- Đừng đi! Đừng bỏ con!
Ella cảm nhận khí của Chun vô cùng hỗn loạn, cô cố gắng ôm lấy anh và đặt anh nằm trên chân của mình. Cô khẽ nói với anh: “Đừng lo. Tôi ở đây mà.”
Chun nhìn hình ảnh đứa bé và bỗng nhiên anh cảm giác đau nhói. Anh định quay lưng đi thì anh phát hiện dường như có gì đó đang ôm và vỗ về đứa bé. Khi anh muốn nhìn kỹ hơn thì mọi thứ lại biến mất. Lại là nơi đó - một lầu cổ, đã bao lần Chun nằm mơ thấy giấc mơ như vậy và ngay lập tức người đàn ông đó sẽ xuất hiện và bảo với anh rằng phải trả thù nhưng trả thù ai? Là Ella Chen sao?
Chun chờ đợi tiếng nói của anh ta nhưng hoàn toàn không có. Lần này là hình ảnh một cô gái với khóm hoa thuỷ tiên trên tay xuất hiện, giây phút đó Chun cảm nhận trái tim anh lại đập một nhịp đáp khác thường. Anh nhận ra cô gái đó rất quen. Phải rồi. Đôi mắt nâu và nụ cười đó chính là Ella Chen. Đây là lần thứ mấy anh gặp cô trong mơ nhỉ.
Rồi cảnh vật thay đổi, mọi thứ trở nên đen ngòm, anh thấy mình đang cầm súng và chĩa vào Ella ở kho hàng. Anh hốt hoảng, mồ hôi rịn ra ướt cả báng súng.
- Bắn di! Chính cô ta khiến cậu khốn khổ như thế này. Chính cô ta khiến cậu phải chịu sự cô đơn ở trần gian này.
Cái giọng nói ám ảnh đó lại vang lên. Bàn tay Chun nắm lấy khẩu súng vẫn đang run rấy, anh muốn hạ nó xuống nhưng dường như có một sức mạnh vô hình khiến anh không thể nào làm thế được.
- Không! Cô ấy là Ella Chen! Cô ấy là Ella Chen.
Ella nghe thấy Chun luôn miệng lẩm nhẩm điều gì đó, cô thấy khí của anh dường như lại hỗn loạn hơn so với lúc đầu. Ella cảm giác hơi hoảng sợ, dường như Chun đang gặp phải một chuyện gì đó.
- Không được! Là Ella. Là Ella…
Chun vẫn tiếp tục lẩm nhẩm khiến cho Ella bất giác rơi nước mắt, một giọt nước mắt chảy xuống má của Chun. Anh khẽ nói: “Là Ella …Ella…”
- Tôi ở đây mà. Là tôi đây.
Ella vừa ôm Chun chặt hơn và khẽ nói với anh.
Hơi thở của Chun dần trở nên ổn định hơn, anh vừa lẩm nhẩm vừa thiếp dần đi vào giấc ngủ: “Là Ella…là Ella…Không được.”
- Chị! Chị bị làm sao vậy?
Angela bước vào bếp và hỏi Hebe khi thấy thái độ của chị cô vô cùng khác thường với Jiro.
Nhưng Hebe vừa thái rau vừa xào nấu, không hề để ý đến câu hỏi của Angela, dường như cô trở nên rất vui vẻ.
- Chị! Chị có nghe em nói không thế?
Angela hét lên và giật tay của Hebe lại. Trong thoáng chốc, cô phát hiện đôi mắt của chị cô có gì đó hơi kỳ lạ. Nó hằn lên một sự thù địch, điều này khiến cho Angela đột nhiên sợ hãi và thụt lùi vài bước.
- Ngươi định ngăn cản ta sao? Ngay cả nấu cơm cho anh ấy ngươi cũng không cho ta làm sao? Ta căm ghét các ngươi, căm ghét ả ta.
Angela không hiểu chuyện gì xẩy ra với chị mình nhưng cô cảm thấy người ở trước mặt mình thật sự rất đáng sợ, đó không phải là người chị Hebe của cô.
- C…h…ị…
Angela lắp bắp khi thấy Hebe vừa cầm con dao vừa tiến đến gần mình hơn.
Heb cúi xuống và ngùi khắp người của Angela: “Kỳ lạ! Ngươi cũng có mùi của ả ta. Cô ta cũng có. Vậy ai trong 2 người mới là con yêu nữ đó?”
Angela thật sự cảm thấy hoảng sợ và khi cô chưa kịp định hình chuyện gì xẩy ra thì đã thấy con dao trong tay Hebe vung lên, chém vào không khí một phát sắc ngọt cùng với nụ cười lạnh lùng nở trên môi của Hebe.
- Ta giết hết. Nhưng người ngăn cản ta và anh ấy. Ta giết.
..........................................
…………………………..
………………………….
Ngoài trời, bắt đầu bước vào buổi tối, sấm chớp và những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rơi nhiều hơn khiến mọi người đều nhận ra có một cơn giông đang bắt đầu ập xuống.
Bỗng nhiên, trong lòng biển xuất hiện một quả cầu ánh sáng trắng xanh, Chun nhận ra nó đang bao bọc Ella và cún Chun, anh cố gắng bơi đến gần ánh sáng trắng đó hơn.
- Tôi tìm được cô rồi! Ella Chen!
Chun thì thầm, anh bơi vào trong quả cầu ánh sáng và kéo Ella vào trong vòng tay mình
và trong phút chốc, dường như anh thấy toàn thân của mình không còn sức lực, anh muốn được ngủ. Đôi mắt anh dần khép lại và vòng tay ôm Ella dường như chặt hơn.
.........................
........................
Selena đi quanh mép giếng, cô biết được rằng mọi chuyện từ đây mà ra. Vậy là người đó muốn hại Ella. Nếu vậy thì Ella thực sự là Quỷ nữ đầu thai. Nhưng ai trong những người ở đây có thể hại Ella, cô đã không còn nhận ra mùi tà niệm nữa. Chẳng nhẽ oan hồn đó lại có khả năng giấu diếm tà niệm của mình cao như vậy sao?
Nếu như câu chuyện mà bà lão đó kể là sự thật vậy thì người mà oan hồn đó tìm phải là người của Zhang gia mới đúng nhưng Ella đâu phải là người của Zhang gia. Ở đây, chỉ có 2 cô gái thuộc Zhang gia, nhưng cả 2 người đều không sao. Selena nhớ dến lúc lọ hoa bị rơi xuống, cô nhớ rằng lúc đó bên cạnh Ella là Angela, có khi nào Angela cũng gặp nguy hiểm vì cô ấy là người của Zhang gia? Còn Hebe nữa, cô ấy cũng là người của Zhang gia.
Giá như có gì đó có thể khiến cô tìm ra manh mối của sự việc này.
- Cô đang làm gì vậy?
Jiro bất ngờ xuất hiện khiến Selena giật mình. Cô quay lại và mắng anh: “Sao anh lại đột nhiên xuất hiện thế? Muốn hù tôi sao?”
Jiro bực tức nhìn thái độ của Selena, dường như cô không hề quan tâm đến việc Chun và Ella vừa bị ngã xuống biển, trong khi mọi người lại đang lo lắng đi tìm khắp bờ biển và liên lạc với đội cứu hộ: “Cô bị làm sao thế? Cô không lo cho Wu Chun sao?”
Selena mỉm cười và tiếp tục xem xét xung quanh giếng: “Không cần đâu. Họ an toàn mà. Đã có người cứu họ rồi.”
Jiro ngạc nhiên nhìn thái độ dường như rất chắc chắn của cô: “Là ai vậy? Cô đang đùa với tôi đúng không?”
- Anh tin tôi đi! Họ sẽ an toàn. Vấn đề là tôi không biết liệu chuyện gì sẽ xẩy ra ở đây nữa. Tôi muốn ngăn chặn việc khơi dậy quá khứ.”
Jiro bực mình hét lên: “Tôi không hiểu cô nói gì cả. Đối với tôi thì sự an toàn của họ mới quan trọng. Tôi không nhìn thấy cô nên lo lắng quay về đây tìm, vậy mà cô lại bình thản thế này.”
Selena ngạc nhiên nhìn Jiro: “Sao anh lại lo lắng cho tôi?”
Jiro lúc này bỗng cảm thấy mình đã nói hớ, thực ra anh sợ cô lại ngồi khóc một mình như lần trước khi Chun bị bắt cóc nên định đi về tìm cô nhưng giờ thì anh biết cô chẳng bị làm sao cả, ngược lại hoàn toàn tốt.
- Tôi không biết! Tôi không thể hiểu nổi cô.
Jiro bực mình hét lên và tức giận bỏ đi, để lại Selena với cái nhìn ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì mà anh ta lại có vẻ bực bội như thế này.
- Sao anh ta lại như thế nhỉ? Mình đã nói Ella của anh ta an toàn rồi còn gì. Giờ đi tìm cũng có ích gì đâu.
Selena tiếp tục tìm kiếm quanh giếng mà cô không hề nhận ra rằng có một người đang tiến đến gần cô hơn.
Nhận ra mùi tà niệm đang tiến đến gần mình, Selena bất giác quay đầu lại.
- C…ô….
Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì có cảm giác toàn thân chới với và một cảm giác lạnh toát, đen ngòm nuốt chửng mình.
- Không ai được đến gần anh ấy.
Hebe mỉm cười nhìn mặt nước trong giếng sóng sánh.
Chun tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm ở trên cát, anh nhìn quanh và phát hiện Ella đang ở bên cạnh mình. Cố gắng hết sức lực, Chun tiến đến bên Ella và anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô dường như đang ngủ một giấc thật ngon.
Bỗng nhiên, trong bóng tối xuất hiện một chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng nhưng toát lên vẻ đĩnh đạc.
- Đây! Ở bên này!
Chàng trai đứng trong luồng ánh sáng xanh và chỉ tay về phía rừng cây. Chun không rõ lắm anh ta là ai nhưng anh bất giác làm theo lời của anh ta nói. Chun cố gắng cõng Ella lên lưng mình và đi về hướng người thanh niên chỉ. Đôi lúc anh ta biến mất nhưng rồi lại xuất hiện ở một nơi nào đó và chỉ hướng cho anh.
Đến khi Chun nhìn thấy một ngôi nhà ở trong rừng cây, anh mới biết người thanh niên đó muốn anh đến nơi này. Và Chun nhận ra toàn bộ ngôi nhà đã được thắp sáng bởi những ngọn nến. Khi Chun đặt Ella nằm xuống chiếc thảm cũng là khi anh nằm xuống và thiếp đi vào giắc ngủ.
Một ngày nữa lại trôi qua nhưng chẳng có một tin tức nào của Ella và Chun. Tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng nhưng họ đã đi tìm khắp bờ biển và cả các khu vực xung quanh nhưng chẳng có một dấu vềt nào.
Jiro muốn tìm Selena để cùng kết hợp với sức mạnh của cô để tìm Ella và Chun nhưng cô dường như cũng biến mất. Anh không hiểu nổi tại sao Selena lại nói rằng có người đã cứu Chun và Ella. Sự biến mất của Selena càng khiến cho Jiro phát điên.
Anh tức giận đấm tay xuống dưới bàn.
- Jiro! Anh đừng tự làm tổn thương mình.
Hebe vội vàng chạy đến và cầm tay của Jiro lên, hành động này của cô không chỉ khiến cho Jiro ngạc nhiên mà tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Từ lúc Ella bị rơi xuống biển, Hebe dường như quan tâm Jiro quá mức cần thiết, cô không hề chú tâm đến chuyện của Ella mà cô lại quanh quẩn ở bên Jiro. Ban đầu ai cũng nghĩ là do cô lo cho Jiro sẽ nổi khùng vì chuyện của Ella nhưng giờ thì chẳng ai hiểu nổi tại sao cô lại hành động như thế.
- cô không sao chứ Hebe?
Arron nhìn thái độ của Hebe mà cảm thấy có gì đó khó hiểu, cô có bao giờ thể hiện sự quan tâm của mình nhiều đến thế này với ai như vậy đâu.
Nhưng dường như Hebe không hề nghe thấy những điều đó, cô vẫn bình thản nhìn Jiro với ánh mắt quan tâm, điều này khiến cho Jiro cảm thấy ngại ngùng.
- Tôi không sao!
Jiro nói và cố gắng tách mình ra khỏi Hebe nhưng cô dường như vẫn tỏ vẻ quan tâm đến anh. Arron vội vàng cầm lấy tay của Hebe và kéo cô ra khỏi phòng.
- Cô bị làm sao thế?
Arron bực mình hét lên, Hebe vừa xoa tay vừa nhăn nhó trả lời anh: “Tôi làm sao. Tôi vẫn khoẻ. Anh kéo tôi ra đây làm gì?”
……………………….
……………………..
Hebe nhìn Arron khó chịu. Đột nhiên cô hét lên:
- Hình như anh ấy vẫn chưa ăn gì thì phải. Tôi phải đi nấu gì đó mới được.
Arron tròn mắt ngạc nhiên trước thái độ của Hebe, cô dường như trở thành một người khác vậy. Anh chỉ biết đứng đó chết lặng để nhìn theo cô bước những bước đi vui vẻ vào bếp.
- Cô ấy bị làm sao thế nhỉ? Lần đầu tiên tôi thấy Hebe lại nữ tính như vậy. Nếu như tôi không biết thì tưởng lả cô ấy yêu anh chàng kia chứ không phải là anh.
Mike xuất hiện sau cánh cửa và bước đến gần bên Arron. Arron đã rất bực mình vì thái độ của Hebe giờ lại thêm Mike xuất hiện khiến cho anh nổi cáu.
Anh cười mỉa mai: “Có gì lạ đâu. Cô ấy đâu có yêu tôi. Chỉ là tôi tiếc cho anh vì tôi tưởng cô ấy yêu anh cơ đấy.”
Mike sửng sôt trước câu nói của Arron: “anh nói gì vậy? Tôi đã từng yêu cô ấy nhưng đó là chuyện của 2 năm trước rồi. Cô ấy đã từ chối tôi vì người cô ấy yêu là anh.”
- Sao? Anh nói gì vậy?
Arron không tin được vào tai mình, Mike ngạc nhiên trước thái độ bất ngờ của Arron, anh liền kể lại chuyện của 2 năm trước và những gì Hebe đã nói với anh.
Ella tỉnh lại và cảm nhận ngoài trởi đang bắt đầu đổ mưa, cô không thể xác định được rõ ràng bây giờ là khi nào. Ella nhận ra có người đang ở ngay gần bên cạnh mình. Cô tiến đến gần người đó hơn và phát hiện hơi thở của người đó dường như rất gấp gáp.
- Là giám đốc Wu.
Ella thầm nghĩ và chạm vào người anh thì phát hiện anh đang bị sốt.
- Giám đốc Wu! Wu Chun!
Ella khẽ lay người anh nhưng dường như anh đang rơi vào trạng thái hôn mê.
Chun đang mơ giấc mơ tệ hại nhất mà anh không muốn nhớ đến, ký ức về lần duy nhất anh đã trốn quản gia đến gặp cha và mẹ mình để nói với họ rằng anh vừa được nhà trường khen thưởng. Anh tưởng họ sẽ vui khi thấy anh nhưng khuôn mặt của họ bỗng nhiên biến sắc, cha anh tát anh và lập tức gọi bảo vệ đóng cánh cửa phòng lại. Hình ảnh cuối cùng mà Chun nhìn thấy là tấm giấy khen bị những người vệ sĩ dẫm lên và cánh cửa gỗ to đóng kín lại. Đứa trẻ là anh chỉ biết đứng đằng sau cánh cửa vừa khóc vừa nói: “con ngoan mà. Con ngoan mà.”
- Đừng đi! Đừng bỏ con!
Ella cảm nhận khí của Chun vô cùng hỗn loạn, cô cố gắng ôm lấy anh và đặt anh nằm trên chân của mình. Cô khẽ nói với anh: “Đừng lo. Tôi ở đây mà.”
Chun nhìn hình ảnh đứa bé và bỗng nhiên anh cảm giác đau nhói. Anh định quay lưng đi thì anh phát hiện dường như có gì đó đang ôm và vỗ về đứa bé. Khi anh muốn nhìn kỹ hơn thì mọi thứ lại biến mất. Lại là nơi đó - một lầu cổ, đã bao lần Chun nằm mơ thấy giấc mơ như vậy và ngay lập tức người đàn ông đó sẽ xuất hiện và bảo với anh rằng phải trả thù nhưng trả thù ai? Là Ella Chen sao?
Chun chờ đợi tiếng nói của anh ta nhưng hoàn toàn không có. Lần này là hình ảnh một cô gái với khóm hoa thuỷ tiên trên tay xuất hiện, giây phút đó Chun cảm nhận trái tim anh lại đập một nhịp đáp khác thường. Anh nhận ra cô gái đó rất quen. Phải rồi. Đôi mắt nâu và nụ cười đó chính là Ella Chen. Đây là lần thứ mấy anh gặp cô trong mơ nhỉ.
Rồi cảnh vật thay đổi, mọi thứ trở nên đen ngòm, anh thấy mình đang cầm súng và chĩa vào Ella ở kho hàng. Anh hốt hoảng, mồ hôi rịn ra ướt cả báng súng.
- Bắn di! Chính cô ta khiến cậu khốn khổ như thế này. Chính cô ta khiến cậu phải chịu sự cô đơn ở trần gian này.
Cái giọng nói ám ảnh đó lại vang lên. Bàn tay Chun nắm lấy khẩu súng vẫn đang run rấy, anh muốn hạ nó xuống nhưng dường như có một sức mạnh vô hình khiến anh không thể nào làm thế được.
- Không! Cô ấy là Ella Chen! Cô ấy là Ella Chen.
Ella nghe thấy Chun luôn miệng lẩm nhẩm điều gì đó, cô thấy khí của anh dường như lại hỗn loạn hơn so với lúc đầu. Ella cảm giác hơi hoảng sợ, dường như Chun đang gặp phải một chuyện gì đó.
- Không được! Là Ella. Là Ella…
Chun vẫn tiếp tục lẩm nhẩm khiến cho Ella bất giác rơi nước mắt, một giọt nước mắt chảy xuống má của Chun. Anh khẽ nói: “Là Ella …Ella…”
- Tôi ở đây mà. Là tôi đây.
Ella vừa ôm Chun chặt hơn và khẽ nói với anh.
Hơi thở của Chun dần trở nên ổn định hơn, anh vừa lẩm nhẩm vừa thiếp dần đi vào giấc ngủ: “Là Ella…là Ella…Không được.”
- Chị! Chị bị làm sao vậy?
Angela bước vào bếp và hỏi Hebe khi thấy thái độ của chị cô vô cùng khác thường với Jiro.
Nhưng Hebe vừa thái rau vừa xào nấu, không hề để ý đến câu hỏi của Angela, dường như cô trở nên rất vui vẻ.
- Chị! Chị có nghe em nói không thế?
Angela hét lên và giật tay của Hebe lại. Trong thoáng chốc, cô phát hiện đôi mắt của chị cô có gì đó hơi kỳ lạ. Nó hằn lên một sự thù địch, điều này khiến cho Angela đột nhiên sợ hãi và thụt lùi vài bước.
- Ngươi định ngăn cản ta sao? Ngay cả nấu cơm cho anh ấy ngươi cũng không cho ta làm sao? Ta căm ghét các ngươi, căm ghét ả ta.
Angela không hiểu chuyện gì xẩy ra với chị mình nhưng cô cảm thấy người ở trước mặt mình thật sự rất đáng sợ, đó không phải là người chị Hebe của cô.
- C…h…ị…
Angela lắp bắp khi thấy Hebe vừa cầm con dao vừa tiến đến gần mình hơn.
Heb cúi xuống và ngùi khắp người của Angela: “Kỳ lạ! Ngươi cũng có mùi của ả ta. Cô ta cũng có. Vậy ai trong 2 người mới là con yêu nữ đó?”
Angela thật sự cảm thấy hoảng sợ và khi cô chưa kịp định hình chuyện gì xẩy ra thì đã thấy con dao trong tay Hebe vung lên, chém vào không khí một phát sắc ngọt cùng với nụ cười lạnh lùng nở trên môi của Hebe.
- Ta giết hết. Nhưng người ngăn cản ta và anh ấy. Ta giết.
..........................................
…………………………..
………………………….
Ngoài trời, bắt đầu bước vào buổi tối, sấm chớp và những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rơi nhiều hơn khiến mọi người đều nhận ra có một cơn giông đang bắt đầu ập xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.