Chương 56: TẤT CẢ CHỈ VÌ YÊU
Shade
03/03/2017
Angela tiến gần đến Danson hơn, mỗi bước đi của cô là một lời hối thúc của Tang gia. Cô giơ thanh kiếm lên ở ngay ngực của Danson, đầu kiếm nhọn hoát chỉ cần khẽ dùng lực một chút thì nó sẽ cắm sâu vào trong ngực của anh. Danson vẫn đang thở khó nhọc và đau đớn, anh ngước lên nhìn người con gái đang cầm mũi kiếm hướng về mình. Dù đó là một khuôn mặt khác nhưng anh nhận ra đó là cô gái mà anh yêu.
- Mau lên! Angela. Ta sắp không chịu nổi nữa.
Tang gia hét lên khi năng lực của ông đang yếu dần. Thực chất, ông đang dùng năng lực của mình để kéo dài thời gian xẩy ra hiện tượng Nguyệt thực. Nhưng bàn tay của Angela đang run lên, cô hơi đâm mũi kiếm vào ngực của Danson, một dòng máu đỏ chảy ra, mũi kiếm thuỷ tinh giờ đang có những vết máu.
- Danson!
Angela nói trong nước mắt khi nhìn hình ảnh Danson đang gần như kiệt sức ngồi ở dưới giếng. Đây là cơ hội cuối cùng để giết Tử Quỷ. Nhưng trong lòng Angela lúc này lại vô cùng hỗn loạn, cô đã hứa với Ella khi tỉnh lại sẽ làm điều này nhưng cô nhìn anh đang nằm đó và…
- Không! Cháu không thể làm được.
Angela hét lên và buông rơi thanh kiếm xuống dưới đất. Cô biết cô ích kỷ nhưng cô không thể nào chính tay giết anh. Anh đâu có lỗi gì? Mọi thứ đều là vì cô mà ra. Anh sử dụng năng lực của Tử Quỷ, bị năng lực đó khống chế, người không ra người ma không ra ma… tất cả đều là vì cô. Vậy mà cô lại muốn giết anh sao?
- Cháu thật sự không thể giết anh ấy. Đừng bắt cháu làm điều này.
Angela gục xuống dưới đất và nắm chặt lấy thanh kiếm.
- Angela! Cháu làm gì vậy?
Tang gia hét lên khi mà năng lực của ông sắp không thể khống chế nguyệt thực được nữa. Chỉ còn mấy giây nữa mọi thứ sẽ kết thúc. Ông biết ông làm điều này là tàn nhẫn với Angela và Danson, nếu như có cách khác ông sẽ làm nhưng mọi thứ đã quá muộn để cứu vãn.
- Angela! Hãy nghe lời ông. Hãy cầm kiếm lên.
Angela kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn người vừa nới với mình. Cô nhìn thấy Danson đang mỉm cười trong đau đớn. Anh đang cố gắng chịu cơn đau giằng xé.
- Danson!
Angela lắp bắp chạm tay vào người anh. Tại sao anh lại nói với cô như vậy? Tại sao anh lại muốn chính tay cô giết anh.
- Em không làm được. Tất cả là vì em nên anh mới thế.
Angela ôm chặt lấy Danson. Còn Danson, đó là lần đầu tiên Angela ôm lấy anh, thì ra cảm giác được ôm lấy người con gái mà mình yêu lại hạnh phúc và yên bình như thế này. Danson biết anh đã lún quá sâu vào tội ác. Anh đã từng bước từng bước cướp đi mạng sống của mọi người để mong rằng đổi lấy cơ hội sống cho Angela nhưng tất cả chỉ đơn giản vì anh muốn có được giây phút này mà thôi, được ôm cô ấy trong vòng tay mình. Ước mơ giản dị đó đáng nhẽ đã được thực hiện từ lâu nếu như anh không đi sai đường.
Lúc này, bóng đen đã chiếm ¾, Tang gia gần như muốn buông xuôi thì đột nhiên một nguồn năng lực mạnh mẽ phát ra từ phía sau của Tang gia và chiếu thẳng vào mặt trời.
Tang gia kinh ngạc quay lại, ông nhận ra người giúp việc của Zhang gia đang đứng ở dưới và giúp ông kéo dài Nguyệt thực. Nhưng năng lực đó không phải của một người ở trần thế, đằng sau cái bóng của người quản gia là một người đàn ông mà Tang gia không thể nắm bắt được tuổi tác.
- ông là ai?
Tang gia vội vàng hỏi người đàn ông. Ông ta mỉm cười và nói: “Ta chính là người đã cho họ cơ hội được đâu thai thành người.”
Người đàn ông nói và tập trung năng lực của mình mạnh hơn, ánh mặt trời đã quay trở lại. Đó chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát - người đứng trên cả Diêm Vương. Ông vốn dĩ không màng đến chuyện của địa ngục nhưng sự kiện 500 năm trước đã khiến ông phải xuất hiện để giải quyết nó. Tất cả đều có nhân quả của nó, chuyện này chỉ có thể kết thúc ở trên nhân gian. Chính vì vậy, ông đã đồng ý để Ngoạ Quỷ và khóm hoa Thuỷ tiên đầu thai thành người, ông mong rằng mọi thứ sẽ từ ác duyên mà trở thành thiện duyên. Và giờ đây, ông xuất hiện dưới vỏ bọc của người quản lý biệt thự Zhang gia để giúp họ đi hết đoạn đường còn lại.
- Angela! Hãy mau làm đi.
Danson đẩy Angela và hét lên với cô. Anh đã sai lầm quá nhiều và anh không thể sai lầm như vậy được nữa. Trong lúc, anh vẫn còn là Danson, anh mong Angela sẽ dùng mũi kiếm đó đâm anh
Angela nhìn đôi mắt của Danson, nó đang dần trở thành màu đỏ, cô nhìn Tang gia và Địa Tạng Vương, họ đang nỗ lực để nguyệt thực có thể kéo dài hơn.
Tại sao lại bắt cô làm việc độc ác này?
Angela khó nhọc nhặt thanh kiếm lên. Danson nhắm mắt để chờ giây phút quyết định cuộc đời mình.
……………………
………………………….
- Không! Em sẽ không giết anh.
Một lần nữa, Angela lại buông thanh kiếm. Dù cho cô thêm bao nhiêu thời gian, dù ai nói gì với cô, cô cũng không làm điều này. Một giọt nước mắt lăn ra từ đôi mắt màu đỏ rực như lửa của Danson.
Tang gia và Địa Tạng Vương không còn đủ sức để nói, nguyệt thực đang dần biến mất, ánh sáng mặt trời đang dần lùi đi.
Bầu trời là một mầu xám, những đám mây trở thành một lốc xoáy như hút hết tất cả mọi thứ vào.
Angela bật khóc và ôm chặt lấy Danson. Nếu anh ấy thực sự biến thành Tử Quỷ thì cô cũng phải ở bên cạnh anh.
- Em thực sự yêu anh ta đến mức này sao?
Một giọng nói trầm và lạnh vang lên, Angela kinh ngạc quay lại nhìn người vừa nói. Đó là Chun nhưng giọng nói đó không phải là của anh ấy. Giọng nói đó là của một người khác mà Angela muốn quên đi từ rất lâu.
- Ngoạ… Quỷ…
Angela nhìn người thanh niên ở trước mặt, Ngoạ Quỷ nhìn Angela và Danson, nhìn Quỷ nữ và Tử Quỷ trong hình dáng của cả 2 người. Ngoạ Quỷ nghĩ rằng mục đích mình đầu thai chính là nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy họ đau khổ nhưng khi cảnh đó xuất hiện trước mặt hắn, Ngoạ Quỷ lại có cảm giác nhói đau giống như 500 năm trước khi Quỷ nữ khóc. Hắn sống 500 năm, đầu thai thành người tất cả không phải là chờ giây phút này sao?
- Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi anh về chuyện 500 năm trước.
Angela bật khóc khi nghĩ đến những ký ức nơi địa ngục. Cô đã vì tình yêu mà lừa gạt hắn, để hắn ôm lấy mối hận suốt 500 năm.
- Không! Hãy nói cho ta biết anh ta quan trọng với em đến như vậy sao?
Ngoạ Quỷ lạnh lùng hỏi Angela, cô quay lại nhìn Danson, khuôn mặt anh vẫn đang vô cùng đau đớn. Cô chạm tay vào khuôn mặt của anh ấy và khẽ gật đầu.
- Dù anh ấy là Danson hay là Tử Quỷ, em cũng không thể làm điều đó được.
Ngoạ Quỷ nhìn Angela và anh như thấy được hình ảnh của Quỷ nữ vào 500 năm trước. Hắn cảm thấy trái tim đau nhói, có lẽ vì hắn nhận ra ở một nơi nào đó trong trái tim mình, vẫn còn có hình ảnh của một cô gái với khóm hoa Thuỷ tiên trong tay nở nụ cười của thiên thần nhìn hắn. Ngoạ Quỷ đầu thai thành người để mong trả thù nhưng sự thật, hắn chỉ là mong muốn một cơ hội để có thể được yêu cô ấy thêm một lần nữa.
Chun nhìn hình ảnh của Danson và Angela, nhìn họ đau khổ ở trước mặt mình. Anh và Ella đã không thể ở bên cạnh nhau nên anh không muốn họ đau khổ như anh. Chun nghĩ anh sẽ hận Danson sau những gì anh ta đã gây ra cho anh và mọi người nhưng khi nhìn anh ta đang bị Tử Khí làm cho đau đớn, anh nhận ra Danson Tang là kẻ đáng thương nhất. Anh ta chỉ vì yêu Angela mà trong lúc bế tắc, anh ta đã bước vào con đường sai lầm, để rồi không thể khống chế được bản thân mình.
- Hãy làm theo những gì mà anh nghĩ mình nên làm.
Chun khẽ nói với Ngoạ Quỷ. Bây giờ, Chun chỉ là một cái bóng ở đằng sau lưng của Ngoạ Quỷ. Ngoạ Quỷ kinh ngạc nghe Chun nói. Anh ta biết anh muốn làm gì sao?
- Chun! Cậu có hiểu nếu tôi cứu anh ta thì cậu sẽ thế nào không?
Chun hiểu Ngoạ Quỷ muốn làm gì, hắn muốn dùng chính sức mạnh và sinh mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống cho Danson, hắn làm vậy cuối cùng cũng là vì Quỷ nữ.
- Hãy làm điều đó vì tôi biết anh yêu cô ấy.
Chun khẽ nói. Tuy không phải là Ngoạ Quỷ nhưng Chun hiểu càm giác của Ngoạ Quỷ, anh ta sống được thêm 500 năm nữa ở dưới địa ngục chẳng qua chỉ vì tia hy vọng rằng anh ta sẽ được gặp Quỷ nữ. Còn Chun, anh biết nếu như anh sống thì Ella cũng không quay trở lại, anh và cô ấy sẽ không thể gặp lại nhau. Điều bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời của một con người không phải là cái chết mà là ôm mối tương tư không có đoạn kết. Nếu như vậy sao anh không chọn cách cứu lấy một mối tình và bản thân anh sẽ tan biến cùng với Ella. Được ở bên cạnh cô ấy dù dưới hình thức nào cũng là hạnh phúc.
- Tôi sẽ cứu anh ta vì đó là người em chọn.
Angela kinh ngạc khi nghe Ngoạ Quỷ nói thế, anh ta từ từ tiến về phía của Angela và Danson.
Lùc này, mặt trời đang chuẩn bị biến mất, Tang gia và Địa Tạng Vương quay lại nhìn về hướng giếng cổ. Một luồng ánh sáng chói loà phát ra và sau đó, mọi thứ trở nên tối tăm hơn.
……………………………
……………………………
- Chị Hebe! Đừng đến đó.
Hebe đang bước đi về phía có ánh sáng thì một giọng nói quen thuộc goi cô lại. Hebe quay lại và nhìn kỹ vào trong bóng tối. Một cô gái xuất hiện trong luồng ánh sáng trắng xanh. Cố gắng nhìn kỹ hơn, Hebe nhận ra khuôn mặt quen thuộc của một người.
- Ella! Ella! Là em thật sao?
Hebe vội vàng chạy lại và ôm chặt lấy Ella. Cô ngước nhìn khuôn mặt của đứa em gái ruột của mình. Ella đang mỉm cười nhìn cô.
- Mắt của em…
Hebe lúng túng nói, Ella khẽ gật đầu: “Ở đây, em có thể nhìn thấy.”
- Sao em lại ở đây?
Hebe ngơ ngác khi nhìn Ella, cô đã một mình ở đây rất lâu và chỉ có bóng tối nhưng hôm nay cô nhìn thấy một tia sáng và cô nghĩ mình nên đi đến đó. Vậy mà khi cô dịnh đi đến đó thì Ella xuất hiện.
- Em phải đi đến đó.
Ella chỉ tay về phía ánh sáng, Hebe ngạc nhiên nhìn Ella, cô nắm lấy tay của Ella và vui mừng nói
- Chúng ta cùng đi nhé.
Nhưng Ella khẽ lắc đầu, nơi mà Hebe nên đi không phải là ở đây. Cô nhớ trước đây có một lần cô cũng như vậy, cũng đã nói với một người như thế và anh ta đã bảo Ella rằng “giờ chưa phải lúc”.
- Chị Hebe. Giờ chưa phải lúc. Chị nên đi về hướng đó.
Ella chỉ tay và trong bóng tối xuất hiện hình ảnh của một chàng trai. Trong lúc Hebe ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì Ella đã đẩy cô về phía của người thanh niên, còn Ella cô bước dần về phía ánh sáng.
- Em phải đến đó cùng họ.
Hebe thấy Ella mỉm cười, em cô quay người và bước về phía ánh sáng, ở phía đó dường như có 2 người đang đứng đó đưa tay ra đón Ella.
Bóng Ella ngày càng mờ hơn và rồi Hebe thấy người thanh niên nắm lấy tay của cô.
- Về thôi! Hebe.
..............................................
………………………………….
Tại một bệnh viện của Đài Bắc.
- Hebe! Giá như em tỉnh dậy thì hay biết mấy. Em biết không nguyệt thực vừa mới kết thúc.
Aaron mỉm cười quay lại nói với Hebe. Anh vừa chứng kiến hiện tượng nguyệt thực dài nhất trong lịch sử.
Và như không tin vào mắt mình, Aaron như bị đóng băng khi nhìn Hebe.
- Bác sĩ! Bác sĩ! Cô ấy tỉnh rồi.
Tiếng cánh cửa phòng bật mở và giọng một thanh niên hét lên ở khu chăm sóc đặc biệt đã buộc đánh thức các bác sĩ trực.
Cô gái nằm trên chiếc giường trắng tinh mặc bộ đồ bệnh nhân dường như vẫn đang say giấc ngủ. Nhưng kỳ lạ thay là cô ấy đang khóc và đầu ngón tay bắt đầu cử động
@ Khi tôi tỉnh dậy và hoàn toàn có thể nhận thức được mọi việc thì đã là 2 tháng sau. Aaron luôn ở bên cạnh chăm sóc, mọi chuyện tôi biết đều là do anh và Angela kể lại với tôi.
Sau ngày nguyệt thực hôm đó, Tang gia đã đứng lên làm yên lòng mọi người, tất cả người dân Đài Loan đều mong muốn tất cả chỉ là ác mộng nên họ không hề nhắc đến 3 ngày đó. Tất cả đang quay về cuộc sống của riêng mình. Câu truyện ở giếng cổ và biệt thự của Zhang gia là do Angela kể lại cho tôi nghe. Sau khi con bé tỉnh dậy, Chun và Ella đã biến mất như làn khói, Angela không hiểu làm cách nào mà nó lại có thể trở về thân xác của chính bản thân mình. Ông Chen, Tang gia và Danson đều đang nằm ngất trên nền đất.
Nửa năm sau, tôi hoàn toàn trở lại công việc của mình và chuẩn bị lại hôn lễ với Aaron. Đó cũng là lúc Tang gia quyết định không bói toán nữa mà quay trở về ngôi đền cổ trên núi của ông để cầu phúc cho mọi người vì những gì mà Danson đã gây ra. Angela và Danson chuyển đến sống cùng với ông Chen ở biệt thự của Chen gia – nơi gần như xa cách với mọi người và bác sĩ Cao cũng đến sống cùng họ để tiện chăm sóc Danson. Sau sự kiện đó, Danson không chết nhưng anh ta gần giống như một cái xác không hồn. Dù Angela có nói gì, làm gì thì Danson cũng chỉ như một bức tượng sống. Nhưng con bé vẫn quyết định ở bên cạnh Danson. Nó nói rằng dù cho Danson sống như vậy cả đời, nó sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh ta như vậy. Đó là lời hứa của nó với Danson và cũng là cách để nó thay Danson chuộc lỗi lầm mà anh ta đã gây ra.
Tôi không phản đối quyết định của Angela vì tôi nghĩ đó là cách tốt nhất cho nó và Danson.
Lúc tôi đang mang thai được 3 tháng thì có một chuyện kỳ lạ xẩy ra. Đêm đó, tôi nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tôi thấy mình đứng trên một con phố, đối diện với một quán Bar mà tôi nghĩ là rất quen vì cái tên của nó “Secret”. Nhưng có vẻ nó đã được sửa sang nên đẹp hơn, đường phố cũng có gì đó khác mà tôi không biết.
Tôi nhìn thấy một cô gái trẻ đang bước xuống dưới vỉa hè. Hình như cô ta đang định nhặt một thứ gì đó.
- Cẩn thận!
Tôi hét lên khi thấy một chiếc xe đang lao đến phía của cô gái nhưng dường như cô ấy không hề nhìn thấy hoặc nghe thấy. Tôi thấy người của mình xuyên qua những chiếc xe, còn cô ấy thì vẫn đang cúi đầu xuống.
- Cẩn thận!
Lần này, không phải là tiếng hét của tôi mà là của một người đàn ông và tôi thấy ở phía bên kia đường, một người thanh niên chạy từ hướng của quán Secret ra và kéo cô gái lại.
Tôi gần như đóng băng khi nhìn thấy chàng thanh niên đó. Tôi biết mình đang mơ nhưng nó cũng khiến cho tôi xúc động.
- Cô không sao chứ? Cô không nhìn thấy chiếc xe đó sao?
Anh ta lo lắng hỏi cô gái và ôm lấy cánh tay của cô ta. Khi cô gái ngước mặt lên nhìn anh ta, tôi thoáng thấy anh ta hơi ngần ngại. Cô ấy đang đeo một chiếc kính đen dù lúc này đang là trời tối.
- Mắt của cô…
Trái tim tôi đập nhanh khi nghe những từ đó, trước cả khi cô gái đó quay lại để tôi nhìn kỹ mặt của cô ấy hơn và trước cả khi cô ấy nói tên, trái tim tôi đã lên tiếng nói cho tôi biết họ là ai.
- Tôi vừa được ghép giác mạc nên thị lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Cám ơn anh nếu không tôi sẽ chẳng còn có cơ hội nhìn ánh mặt trời rồi.
Cô gái đó nói và mỉm cười, tôi nhận ra khuôn mặt chàng trai thoáng bối rối.
- Ella!
Lại một giọng nói nữa vang lên, tôi quay về hướng phát ra tiếng nói, cô gái và chàng trai cũng quay lại. Cô gái mà bây giờ tôi chắc chắn rằng đó là Ella mỉm cười quay về phía của người thanh niên.
- Anh hai!
Chàng trai đi nhanh đến chỗ 2 người, có lẽ vì anh ta biết em gái mình vừa gặp chuyện gì.
- Anh đã bảo em đứng yên mà không nghe. Chuyện gì đã xẩy ra?
Ella mỉm cười nhìn anh trai mình, cô ấy nói rằng vì lúc đó cô ấy thấy có vật gì đó phát sáng ở dưới lòng đường nên mới nhặt nó lên. Vì vậy mà cô ấy không hề để ý chiếc xe, cũng may nhờ có người thanh niên đó cứu nên cô ấy mới không sao.
- Cám ơn anh đã cứu em gái tôi. Tôi là Calvin Chen, còn đây là em gái tôi – Ella Chen.
Chàng thanh niên trẻ tuổi mỉm cười với Calvin và Ella, anh ta đưa tay ra đáp lễ.
- Chào anh. Tôi là Wu Chun! Rất vui vì biết 2 người.
Lúc đó, mắt tôi đã nhoà đi khi nghe thấy họ giới thiệu và mỉm cười với nhau. Có phải, họ đã gặp lại nhau không?
- Ella! Vật mà cô nói là phát sáng đó là gì vậy?
Chun tò mò hỏi cô gái khi mà rõ ràng thị lực của cô ấy chưa hồi phục lại có thể nhìn thấy một vật gì phát sáng rực rỡ. Ella mỉm cười đưa ra cho mọi người. Đó là một chiếc lọ thuỷ tinh và trong đó chứa một chiếc vỏ ốc. Tôi thoáng thấy cả Chun và Ella đều đang mỉm cười khi nhìn nó.
Khi tôi muốn đứng lại để có thể nhìn họ lâu hơn thì đột nhiên tôi như bị kéo đi, mọi thứ vụt qua và thay đổi nhanh chóng, tôi thấy mình đang dứng trong một quán ăn nhỏ, một cô gái dáng vẻ đễ thương đang thu dọn mọi thứ có lẽ quán đã đến giờ đóng cửa. Đúng lúc này, một cô gái khá xinh xuất hiện ở cửa.
- Xin lỗi. Chúng tôi đóng cửa rồi.
Cô gái phục vụ trả lời người khách nhưng vị khách vẫn bước vào và ngồi xuống bàn.
- Xin lỗi cô. Tôi đã đi tìm các quán quanh đây nhưng tất cả đều đã đóng cửa. Tôi thực sự rất đói và muốn ăn một chút gì đó, là gì cũng được.
Cô gái phục vụ hơi khó xử, đúng lúc này, một người khác cũng đi ra, cô ấy là một cô gái có vẻ mặt hiền lành.
- Được rồi! Vậy nếu cô không ngại thì em tôi đang chuẩn bị nấu mỳ. Nó mới học việc và đây là bát mỳ đầu tiên chính thức đãi khách.
Cô chủ nhỏ nói, vị khách gật đầu vì giờ cô ấy cũng chỉ muốn ăn một cái gì đó cho no mà thôi.
- Jiro Wang! Mau nấu mỳ đi.
Và sau đó, tôi nhìn thấy một mái tóc màu vàng rực lấp ló ở trong bếp.
Một lần nữa cánh cửa lại mở ra, lần này lại một chàng thanh niên khác xuất hiện. Anh ta đang mặc áo bác sĩ thực tập và chống tay đứng ở cửa với chiếc cặp, anh ta cũng khá đẹp trai nhưng khuôn mặt hơi lạnh lùng. Cô gái phục vụ vừa thấy chàng trai xuất hiện liền mỉm cười.
- Ariel. Em để đấy, lát chị dọn nốt cho. Đừng để Joe chờ nữa.
Tôi thấy cô chủ nói vậy và ngay lập tức cô gái tên Ariel cởi tạp đề và chưa đầy mấy giây sau đã thấy xuất hiện bên cạnh chàng trai và nắm chặt lấy tay của anh ta.
- Joe! Cậu đến đón mình về hả?
Chàng trai tên Joe thoáng khó chịu và gạt tay cô gái ra: “Đấy là vì mẹ tôi bắt thôi.”
Họ nhanh chóng chào mọi người và đi về, tôi nhìn theo và phát hiện lát sau, tay của cô gái đã nằm gọn trong tay của chàng trai. Họ giống ai vậy nhỉ?
- Oa! Thơm quá.
Tiếng nói của vị khách khiến tôi giật mình quay lại nhìn họ, lúc này bát mỳ đã được đem ra, cô chủ nhìn vị khách ăn mỳ với vẻ mặt háo hức, ở gian bếp, tôi thấy chàng trai với mái tóc vàng đang bước ra và đi về phía chiếc bàn.
- Thế nào cô bé?
Cô chủ hỏi vị khách, trong chưa đầy 5 phút, cô gái đó đã ăn xong bát mỳ và như một đứa trẻ, cô ấy vui mừng nói với cô gái.
- Ngon lắm chị ah.
Cô chủ mỉm cười nhìn cô gái, chàng trai vừa di ra cũng tỏ vẻ vui mừng nhưng lại cố gắng che giấu cảm xúc.
- Mỳ của Jiro Wang này nấu mà lại.
Tôi thấy cả 2 người con gái bật cười.
- Chị là Genie. Đây là quán mỳ nhà chị. Còn em, chị thấy em không phải là người ở đây.
Cô chủ nhỏ mỉm cười hỏi vị khách, cô gái gật đầu và trả lời.
- Em là Selina Wu! Hôm nay em với anh trai vừa đến Đài Bắc.
Chỉ cần nghe tên cô gái tôi hiểu ngay được rằng cô ấy và Chun có quan hệ gì. Điện thoại của cô gái reo vang và đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc.
- Selina! Em đang ở đâu thế? Anh đi tìm em mãi.
- Anh ah! Em đang ở một quán mỳ phía cuối đường. Anh mau đến đây đi.
Selina mỉm cười và dập máy, cô ấy quay sang nói với Jiro.
- Anh tôi nói muốn ăn mỳ và còn có thêm 2 người đi cùng nữa. Liệu anh có thể nấu cho chúng tôi chứ?
Chàng trai tên Jiro mỉm cười tự hào: “Đương nhiên, tôi là Jiro Wang mà”.
Và ở bên ngoài, có 3 dáng người xuất hiện ngay trước cửa.
- Hebe! Hebe!
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình và rồi cảnh vật lại chạy qua tôi một cách nhanh chóng. Tôi giật mình tỉnh dậy thì phát hiện Aaron đang lo lắng nắm lấy tay tôi.
- Em sao vậy? Sao em lại khóc?
Aaron đỡ tôi ngồi dậy, tôi không biết nên nói gì với anh. Tôi muốn kể cho anh nghe về giấc mơ của tôi về những người mà tôi đã gặp trong giấc mơ đó nhưng kỳ lạ là tôi xúc động đến nỗi không nói lên lời.
Tiếng chuông điện thoại réo làm tôi và Aaron giật mình, chúng tôi nhìn nhau vì không biết ai lại gọi điên thoại cho chúng tôi vào lúc 5h sáng thế này.
- Chị! Là em đây.
Tôi nghe thấy giọng của Angela nức nở ở bên đầu kia của điện thoại.
- Có chuyện gì vậy Angela?
Tôi lo lắng hỏi nó vì tôi sợ có chuyện gì đã xẩy ra với Danson.
- Chị ơi! Lúc nãy, Danson vừa mới nắm lấy tay của em. Anh ấy khóc và nắm tay của em chị ah. Đó là lần đầu tiên đó chị ạh….
Tiếng nói của Angela đứt quãng cùng với những tiếng khóc, tôi không nói gì trong điện thoại mà bỗng nhiên nước mắt rơi ra nhiều hơn, Aaron cũng không hỏi gì mà chỉ ôm lấy tôi vào trong lòng anh.
……………………………..
…………………………….
- Ngài cho họ cơ hội đầu thai sao?
- Ta chỉ là muốn trao cho họ một món quà và cũng là một thử thách. Đi đường nào và đi như thế nào là do họ quyết định chứ không phải là chúng ta.
Diêm Vương kinh ngạc nhìn Địa Tạng Vương, đó là lần đầu tiên, Diêm Vương nhìn thấy Địa Tạng Vương cười.
Diêm Vương liếc nhìn thuỷ kính một lần nữa, ở đó là hình ảnh của 6 thanh niên đang mỉm cười ngồi quanh một chiếc bàn.
Ông khẽ xua tay và bỗng chốc Thuỷ kính biến mất chỉ còn lại một khối đá.
Số mệnh chỉ vừa mới bắt đầu.
………………………………
…………………………………..
Tôi tin trên thế gian này có cái được gọi là số mệnh.
Khi họ gặp nhau, một vòng quay mới lại bắt đầu.
Nhưng cũng giống như đường chỉ tay của con người, nó sẽ biến đổi và số mệnh cũng vậy.
…………………….
………………………………
“Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền.
Tu nghìn năm mới cùng chung chăn gối”
Duyên phận con người là một điều kỳ diệu.
Gặp nhau đã là có duyên. Còn đó là ác duyên hay thiện duyên, tất cả đều do chính con người quyết định.
…………………………
………………………………
Một lần luân hồi là một lần để chúng ta có thể trả lời những câu hỏi mà mình thắc mắc: yêu - hận, ân – oán.
Có lẽ đích đến của Luân Hồi rất đơn giản.
Hạnh phúc có lẽ đơn giản là được ở bên cạnh những người mà mình yêu mến.
THE END
- Mau lên! Angela. Ta sắp không chịu nổi nữa.
Tang gia hét lên khi năng lực của ông đang yếu dần. Thực chất, ông đang dùng năng lực của mình để kéo dài thời gian xẩy ra hiện tượng Nguyệt thực. Nhưng bàn tay của Angela đang run lên, cô hơi đâm mũi kiếm vào ngực của Danson, một dòng máu đỏ chảy ra, mũi kiếm thuỷ tinh giờ đang có những vết máu.
- Danson!
Angela nói trong nước mắt khi nhìn hình ảnh Danson đang gần như kiệt sức ngồi ở dưới giếng. Đây là cơ hội cuối cùng để giết Tử Quỷ. Nhưng trong lòng Angela lúc này lại vô cùng hỗn loạn, cô đã hứa với Ella khi tỉnh lại sẽ làm điều này nhưng cô nhìn anh đang nằm đó và…
- Không! Cháu không thể làm được.
Angela hét lên và buông rơi thanh kiếm xuống dưới đất. Cô biết cô ích kỷ nhưng cô không thể nào chính tay giết anh. Anh đâu có lỗi gì? Mọi thứ đều là vì cô mà ra. Anh sử dụng năng lực của Tử Quỷ, bị năng lực đó khống chế, người không ra người ma không ra ma… tất cả đều là vì cô. Vậy mà cô lại muốn giết anh sao?
- Cháu thật sự không thể giết anh ấy. Đừng bắt cháu làm điều này.
Angela gục xuống dưới đất và nắm chặt lấy thanh kiếm.
- Angela! Cháu làm gì vậy?
Tang gia hét lên khi mà năng lực của ông sắp không thể khống chế nguyệt thực được nữa. Chỉ còn mấy giây nữa mọi thứ sẽ kết thúc. Ông biết ông làm điều này là tàn nhẫn với Angela và Danson, nếu như có cách khác ông sẽ làm nhưng mọi thứ đã quá muộn để cứu vãn.
- Angela! Hãy nghe lời ông. Hãy cầm kiếm lên.
Angela kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn người vừa nới với mình. Cô nhìn thấy Danson đang mỉm cười trong đau đớn. Anh đang cố gắng chịu cơn đau giằng xé.
- Danson!
Angela lắp bắp chạm tay vào người anh. Tại sao anh lại nói với cô như vậy? Tại sao anh lại muốn chính tay cô giết anh.
- Em không làm được. Tất cả là vì em nên anh mới thế.
Angela ôm chặt lấy Danson. Còn Danson, đó là lần đầu tiên Angela ôm lấy anh, thì ra cảm giác được ôm lấy người con gái mà mình yêu lại hạnh phúc và yên bình như thế này. Danson biết anh đã lún quá sâu vào tội ác. Anh đã từng bước từng bước cướp đi mạng sống của mọi người để mong rằng đổi lấy cơ hội sống cho Angela nhưng tất cả chỉ đơn giản vì anh muốn có được giây phút này mà thôi, được ôm cô ấy trong vòng tay mình. Ước mơ giản dị đó đáng nhẽ đã được thực hiện từ lâu nếu như anh không đi sai đường.
Lúc này, bóng đen đã chiếm ¾, Tang gia gần như muốn buông xuôi thì đột nhiên một nguồn năng lực mạnh mẽ phát ra từ phía sau của Tang gia và chiếu thẳng vào mặt trời.
Tang gia kinh ngạc quay lại, ông nhận ra người giúp việc của Zhang gia đang đứng ở dưới và giúp ông kéo dài Nguyệt thực. Nhưng năng lực đó không phải của một người ở trần thế, đằng sau cái bóng của người quản gia là một người đàn ông mà Tang gia không thể nắm bắt được tuổi tác.
- ông là ai?
Tang gia vội vàng hỏi người đàn ông. Ông ta mỉm cười và nói: “Ta chính là người đã cho họ cơ hội được đâu thai thành người.”
Người đàn ông nói và tập trung năng lực của mình mạnh hơn, ánh mặt trời đã quay trở lại. Đó chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát - người đứng trên cả Diêm Vương. Ông vốn dĩ không màng đến chuyện của địa ngục nhưng sự kiện 500 năm trước đã khiến ông phải xuất hiện để giải quyết nó. Tất cả đều có nhân quả của nó, chuyện này chỉ có thể kết thúc ở trên nhân gian. Chính vì vậy, ông đã đồng ý để Ngoạ Quỷ và khóm hoa Thuỷ tiên đầu thai thành người, ông mong rằng mọi thứ sẽ từ ác duyên mà trở thành thiện duyên. Và giờ đây, ông xuất hiện dưới vỏ bọc của người quản lý biệt thự Zhang gia để giúp họ đi hết đoạn đường còn lại.
- Angela! Hãy mau làm đi.
Danson đẩy Angela và hét lên với cô. Anh đã sai lầm quá nhiều và anh không thể sai lầm như vậy được nữa. Trong lúc, anh vẫn còn là Danson, anh mong Angela sẽ dùng mũi kiếm đó đâm anh
Angela nhìn đôi mắt của Danson, nó đang dần trở thành màu đỏ, cô nhìn Tang gia và Địa Tạng Vương, họ đang nỗ lực để nguyệt thực có thể kéo dài hơn.
Tại sao lại bắt cô làm việc độc ác này?
Angela khó nhọc nhặt thanh kiếm lên. Danson nhắm mắt để chờ giây phút quyết định cuộc đời mình.
……………………
………………………….
- Không! Em sẽ không giết anh.
Một lần nữa, Angela lại buông thanh kiếm. Dù cho cô thêm bao nhiêu thời gian, dù ai nói gì với cô, cô cũng không làm điều này. Một giọt nước mắt lăn ra từ đôi mắt màu đỏ rực như lửa của Danson.
Tang gia và Địa Tạng Vương không còn đủ sức để nói, nguyệt thực đang dần biến mất, ánh sáng mặt trời đang dần lùi đi.
Bầu trời là một mầu xám, những đám mây trở thành một lốc xoáy như hút hết tất cả mọi thứ vào.
Angela bật khóc và ôm chặt lấy Danson. Nếu anh ấy thực sự biến thành Tử Quỷ thì cô cũng phải ở bên cạnh anh.
- Em thực sự yêu anh ta đến mức này sao?
Một giọng nói trầm và lạnh vang lên, Angela kinh ngạc quay lại nhìn người vừa nói. Đó là Chun nhưng giọng nói đó không phải là của anh ấy. Giọng nói đó là của một người khác mà Angela muốn quên đi từ rất lâu.
- Ngoạ… Quỷ…
Angela nhìn người thanh niên ở trước mặt, Ngoạ Quỷ nhìn Angela và Danson, nhìn Quỷ nữ và Tử Quỷ trong hình dáng của cả 2 người. Ngoạ Quỷ nghĩ rằng mục đích mình đầu thai chính là nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy họ đau khổ nhưng khi cảnh đó xuất hiện trước mặt hắn, Ngoạ Quỷ lại có cảm giác nhói đau giống như 500 năm trước khi Quỷ nữ khóc. Hắn sống 500 năm, đầu thai thành người tất cả không phải là chờ giây phút này sao?
- Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi anh về chuyện 500 năm trước.
Angela bật khóc khi nghĩ đến những ký ức nơi địa ngục. Cô đã vì tình yêu mà lừa gạt hắn, để hắn ôm lấy mối hận suốt 500 năm.
- Không! Hãy nói cho ta biết anh ta quan trọng với em đến như vậy sao?
Ngoạ Quỷ lạnh lùng hỏi Angela, cô quay lại nhìn Danson, khuôn mặt anh vẫn đang vô cùng đau đớn. Cô chạm tay vào khuôn mặt của anh ấy và khẽ gật đầu.
- Dù anh ấy là Danson hay là Tử Quỷ, em cũng không thể làm điều đó được.
Ngoạ Quỷ nhìn Angela và anh như thấy được hình ảnh của Quỷ nữ vào 500 năm trước. Hắn cảm thấy trái tim đau nhói, có lẽ vì hắn nhận ra ở một nơi nào đó trong trái tim mình, vẫn còn có hình ảnh của một cô gái với khóm hoa Thuỷ tiên trong tay nở nụ cười của thiên thần nhìn hắn. Ngoạ Quỷ đầu thai thành người để mong trả thù nhưng sự thật, hắn chỉ là mong muốn một cơ hội để có thể được yêu cô ấy thêm một lần nữa.
Chun nhìn hình ảnh của Danson và Angela, nhìn họ đau khổ ở trước mặt mình. Anh và Ella đã không thể ở bên cạnh nhau nên anh không muốn họ đau khổ như anh. Chun nghĩ anh sẽ hận Danson sau những gì anh ta đã gây ra cho anh và mọi người nhưng khi nhìn anh ta đang bị Tử Khí làm cho đau đớn, anh nhận ra Danson Tang là kẻ đáng thương nhất. Anh ta chỉ vì yêu Angela mà trong lúc bế tắc, anh ta đã bước vào con đường sai lầm, để rồi không thể khống chế được bản thân mình.
- Hãy làm theo những gì mà anh nghĩ mình nên làm.
Chun khẽ nói với Ngoạ Quỷ. Bây giờ, Chun chỉ là một cái bóng ở đằng sau lưng của Ngoạ Quỷ. Ngoạ Quỷ kinh ngạc nghe Chun nói. Anh ta biết anh muốn làm gì sao?
- Chun! Cậu có hiểu nếu tôi cứu anh ta thì cậu sẽ thế nào không?
Chun hiểu Ngoạ Quỷ muốn làm gì, hắn muốn dùng chính sức mạnh và sinh mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống cho Danson, hắn làm vậy cuối cùng cũng là vì Quỷ nữ.
- Hãy làm điều đó vì tôi biết anh yêu cô ấy.
Chun khẽ nói. Tuy không phải là Ngoạ Quỷ nhưng Chun hiểu càm giác của Ngoạ Quỷ, anh ta sống được thêm 500 năm nữa ở dưới địa ngục chẳng qua chỉ vì tia hy vọng rằng anh ta sẽ được gặp Quỷ nữ. Còn Chun, anh biết nếu như anh sống thì Ella cũng không quay trở lại, anh và cô ấy sẽ không thể gặp lại nhau. Điều bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời của một con người không phải là cái chết mà là ôm mối tương tư không có đoạn kết. Nếu như vậy sao anh không chọn cách cứu lấy một mối tình và bản thân anh sẽ tan biến cùng với Ella. Được ở bên cạnh cô ấy dù dưới hình thức nào cũng là hạnh phúc.
- Tôi sẽ cứu anh ta vì đó là người em chọn.
Angela kinh ngạc khi nghe Ngoạ Quỷ nói thế, anh ta từ từ tiến về phía của Angela và Danson.
Lùc này, mặt trời đang chuẩn bị biến mất, Tang gia và Địa Tạng Vương quay lại nhìn về hướng giếng cổ. Một luồng ánh sáng chói loà phát ra và sau đó, mọi thứ trở nên tối tăm hơn.
……………………………
……………………………
- Chị Hebe! Đừng đến đó.
Hebe đang bước đi về phía có ánh sáng thì một giọng nói quen thuộc goi cô lại. Hebe quay lại và nhìn kỹ vào trong bóng tối. Một cô gái xuất hiện trong luồng ánh sáng trắng xanh. Cố gắng nhìn kỹ hơn, Hebe nhận ra khuôn mặt quen thuộc của một người.
- Ella! Ella! Là em thật sao?
Hebe vội vàng chạy lại và ôm chặt lấy Ella. Cô ngước nhìn khuôn mặt của đứa em gái ruột của mình. Ella đang mỉm cười nhìn cô.
- Mắt của em…
Hebe lúng túng nói, Ella khẽ gật đầu: “Ở đây, em có thể nhìn thấy.”
- Sao em lại ở đây?
Hebe ngơ ngác khi nhìn Ella, cô đã một mình ở đây rất lâu và chỉ có bóng tối nhưng hôm nay cô nhìn thấy một tia sáng và cô nghĩ mình nên đi đến đó. Vậy mà khi cô dịnh đi đến đó thì Ella xuất hiện.
- Em phải đi đến đó.
Ella chỉ tay về phía ánh sáng, Hebe ngạc nhiên nhìn Ella, cô nắm lấy tay của Ella và vui mừng nói
- Chúng ta cùng đi nhé.
Nhưng Ella khẽ lắc đầu, nơi mà Hebe nên đi không phải là ở đây. Cô nhớ trước đây có một lần cô cũng như vậy, cũng đã nói với một người như thế và anh ta đã bảo Ella rằng “giờ chưa phải lúc”.
- Chị Hebe. Giờ chưa phải lúc. Chị nên đi về hướng đó.
Ella chỉ tay và trong bóng tối xuất hiện hình ảnh của một chàng trai. Trong lúc Hebe ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì Ella đã đẩy cô về phía của người thanh niên, còn Ella cô bước dần về phía ánh sáng.
- Em phải đến đó cùng họ.
Hebe thấy Ella mỉm cười, em cô quay người và bước về phía ánh sáng, ở phía đó dường như có 2 người đang đứng đó đưa tay ra đón Ella.
Bóng Ella ngày càng mờ hơn và rồi Hebe thấy người thanh niên nắm lấy tay của cô.
- Về thôi! Hebe.
..............................................
………………………………….
Tại một bệnh viện của Đài Bắc.
- Hebe! Giá như em tỉnh dậy thì hay biết mấy. Em biết không nguyệt thực vừa mới kết thúc.
Aaron mỉm cười quay lại nói với Hebe. Anh vừa chứng kiến hiện tượng nguyệt thực dài nhất trong lịch sử.
Và như không tin vào mắt mình, Aaron như bị đóng băng khi nhìn Hebe.
- Bác sĩ! Bác sĩ! Cô ấy tỉnh rồi.
Tiếng cánh cửa phòng bật mở và giọng một thanh niên hét lên ở khu chăm sóc đặc biệt đã buộc đánh thức các bác sĩ trực.
Cô gái nằm trên chiếc giường trắng tinh mặc bộ đồ bệnh nhân dường như vẫn đang say giấc ngủ. Nhưng kỳ lạ thay là cô ấy đang khóc và đầu ngón tay bắt đầu cử động
@ Khi tôi tỉnh dậy và hoàn toàn có thể nhận thức được mọi việc thì đã là 2 tháng sau. Aaron luôn ở bên cạnh chăm sóc, mọi chuyện tôi biết đều là do anh và Angela kể lại với tôi.
Sau ngày nguyệt thực hôm đó, Tang gia đã đứng lên làm yên lòng mọi người, tất cả người dân Đài Loan đều mong muốn tất cả chỉ là ác mộng nên họ không hề nhắc đến 3 ngày đó. Tất cả đang quay về cuộc sống của riêng mình. Câu truyện ở giếng cổ và biệt thự của Zhang gia là do Angela kể lại cho tôi nghe. Sau khi con bé tỉnh dậy, Chun và Ella đã biến mất như làn khói, Angela không hiểu làm cách nào mà nó lại có thể trở về thân xác của chính bản thân mình. Ông Chen, Tang gia và Danson đều đang nằm ngất trên nền đất.
Nửa năm sau, tôi hoàn toàn trở lại công việc của mình và chuẩn bị lại hôn lễ với Aaron. Đó cũng là lúc Tang gia quyết định không bói toán nữa mà quay trở về ngôi đền cổ trên núi của ông để cầu phúc cho mọi người vì những gì mà Danson đã gây ra. Angela và Danson chuyển đến sống cùng với ông Chen ở biệt thự của Chen gia – nơi gần như xa cách với mọi người và bác sĩ Cao cũng đến sống cùng họ để tiện chăm sóc Danson. Sau sự kiện đó, Danson không chết nhưng anh ta gần giống như một cái xác không hồn. Dù Angela có nói gì, làm gì thì Danson cũng chỉ như một bức tượng sống. Nhưng con bé vẫn quyết định ở bên cạnh Danson. Nó nói rằng dù cho Danson sống như vậy cả đời, nó sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh ta như vậy. Đó là lời hứa của nó với Danson và cũng là cách để nó thay Danson chuộc lỗi lầm mà anh ta đã gây ra.
Tôi không phản đối quyết định của Angela vì tôi nghĩ đó là cách tốt nhất cho nó và Danson.
Lúc tôi đang mang thai được 3 tháng thì có một chuyện kỳ lạ xẩy ra. Đêm đó, tôi nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tôi thấy mình đứng trên một con phố, đối diện với một quán Bar mà tôi nghĩ là rất quen vì cái tên của nó “Secret”. Nhưng có vẻ nó đã được sửa sang nên đẹp hơn, đường phố cũng có gì đó khác mà tôi không biết.
Tôi nhìn thấy một cô gái trẻ đang bước xuống dưới vỉa hè. Hình như cô ta đang định nhặt một thứ gì đó.
- Cẩn thận!
Tôi hét lên khi thấy một chiếc xe đang lao đến phía của cô gái nhưng dường như cô ấy không hề nhìn thấy hoặc nghe thấy. Tôi thấy người của mình xuyên qua những chiếc xe, còn cô ấy thì vẫn đang cúi đầu xuống.
- Cẩn thận!
Lần này, không phải là tiếng hét của tôi mà là của một người đàn ông và tôi thấy ở phía bên kia đường, một người thanh niên chạy từ hướng của quán Secret ra và kéo cô gái lại.
Tôi gần như đóng băng khi nhìn thấy chàng thanh niên đó. Tôi biết mình đang mơ nhưng nó cũng khiến cho tôi xúc động.
- Cô không sao chứ? Cô không nhìn thấy chiếc xe đó sao?
Anh ta lo lắng hỏi cô gái và ôm lấy cánh tay của cô ta. Khi cô gái ngước mặt lên nhìn anh ta, tôi thoáng thấy anh ta hơi ngần ngại. Cô ấy đang đeo một chiếc kính đen dù lúc này đang là trời tối.
- Mắt của cô…
Trái tim tôi đập nhanh khi nghe những từ đó, trước cả khi cô gái đó quay lại để tôi nhìn kỹ mặt của cô ấy hơn và trước cả khi cô ấy nói tên, trái tim tôi đã lên tiếng nói cho tôi biết họ là ai.
- Tôi vừa được ghép giác mạc nên thị lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Cám ơn anh nếu không tôi sẽ chẳng còn có cơ hội nhìn ánh mặt trời rồi.
Cô gái đó nói và mỉm cười, tôi nhận ra khuôn mặt chàng trai thoáng bối rối.
- Ella!
Lại một giọng nói nữa vang lên, tôi quay về hướng phát ra tiếng nói, cô gái và chàng trai cũng quay lại. Cô gái mà bây giờ tôi chắc chắn rằng đó là Ella mỉm cười quay về phía của người thanh niên.
- Anh hai!
Chàng trai đi nhanh đến chỗ 2 người, có lẽ vì anh ta biết em gái mình vừa gặp chuyện gì.
- Anh đã bảo em đứng yên mà không nghe. Chuyện gì đã xẩy ra?
Ella mỉm cười nhìn anh trai mình, cô ấy nói rằng vì lúc đó cô ấy thấy có vật gì đó phát sáng ở dưới lòng đường nên mới nhặt nó lên. Vì vậy mà cô ấy không hề để ý chiếc xe, cũng may nhờ có người thanh niên đó cứu nên cô ấy mới không sao.
- Cám ơn anh đã cứu em gái tôi. Tôi là Calvin Chen, còn đây là em gái tôi – Ella Chen.
Chàng thanh niên trẻ tuổi mỉm cười với Calvin và Ella, anh ta đưa tay ra đáp lễ.
- Chào anh. Tôi là Wu Chun! Rất vui vì biết 2 người.
Lúc đó, mắt tôi đã nhoà đi khi nghe thấy họ giới thiệu và mỉm cười với nhau. Có phải, họ đã gặp lại nhau không?
- Ella! Vật mà cô nói là phát sáng đó là gì vậy?
Chun tò mò hỏi cô gái khi mà rõ ràng thị lực của cô ấy chưa hồi phục lại có thể nhìn thấy một vật gì phát sáng rực rỡ. Ella mỉm cười đưa ra cho mọi người. Đó là một chiếc lọ thuỷ tinh và trong đó chứa một chiếc vỏ ốc. Tôi thoáng thấy cả Chun và Ella đều đang mỉm cười khi nhìn nó.
Khi tôi muốn đứng lại để có thể nhìn họ lâu hơn thì đột nhiên tôi như bị kéo đi, mọi thứ vụt qua và thay đổi nhanh chóng, tôi thấy mình đang dứng trong một quán ăn nhỏ, một cô gái dáng vẻ đễ thương đang thu dọn mọi thứ có lẽ quán đã đến giờ đóng cửa. Đúng lúc này, một cô gái khá xinh xuất hiện ở cửa.
- Xin lỗi. Chúng tôi đóng cửa rồi.
Cô gái phục vụ trả lời người khách nhưng vị khách vẫn bước vào và ngồi xuống bàn.
- Xin lỗi cô. Tôi đã đi tìm các quán quanh đây nhưng tất cả đều đã đóng cửa. Tôi thực sự rất đói và muốn ăn một chút gì đó, là gì cũng được.
Cô gái phục vụ hơi khó xử, đúng lúc này, một người khác cũng đi ra, cô ấy là một cô gái có vẻ mặt hiền lành.
- Được rồi! Vậy nếu cô không ngại thì em tôi đang chuẩn bị nấu mỳ. Nó mới học việc và đây là bát mỳ đầu tiên chính thức đãi khách.
Cô chủ nhỏ nói, vị khách gật đầu vì giờ cô ấy cũng chỉ muốn ăn một cái gì đó cho no mà thôi.
- Jiro Wang! Mau nấu mỳ đi.
Và sau đó, tôi nhìn thấy một mái tóc màu vàng rực lấp ló ở trong bếp.
Một lần nữa cánh cửa lại mở ra, lần này lại một chàng thanh niên khác xuất hiện. Anh ta đang mặc áo bác sĩ thực tập và chống tay đứng ở cửa với chiếc cặp, anh ta cũng khá đẹp trai nhưng khuôn mặt hơi lạnh lùng. Cô gái phục vụ vừa thấy chàng trai xuất hiện liền mỉm cười.
- Ariel. Em để đấy, lát chị dọn nốt cho. Đừng để Joe chờ nữa.
Tôi thấy cô chủ nói vậy và ngay lập tức cô gái tên Ariel cởi tạp đề và chưa đầy mấy giây sau đã thấy xuất hiện bên cạnh chàng trai và nắm chặt lấy tay của anh ta.
- Joe! Cậu đến đón mình về hả?
Chàng trai tên Joe thoáng khó chịu và gạt tay cô gái ra: “Đấy là vì mẹ tôi bắt thôi.”
Họ nhanh chóng chào mọi người và đi về, tôi nhìn theo và phát hiện lát sau, tay của cô gái đã nằm gọn trong tay của chàng trai. Họ giống ai vậy nhỉ?
- Oa! Thơm quá.
Tiếng nói của vị khách khiến tôi giật mình quay lại nhìn họ, lúc này bát mỳ đã được đem ra, cô chủ nhìn vị khách ăn mỳ với vẻ mặt háo hức, ở gian bếp, tôi thấy chàng trai với mái tóc vàng đang bước ra và đi về phía chiếc bàn.
- Thế nào cô bé?
Cô chủ hỏi vị khách, trong chưa đầy 5 phút, cô gái đó đã ăn xong bát mỳ và như một đứa trẻ, cô ấy vui mừng nói với cô gái.
- Ngon lắm chị ah.
Cô chủ mỉm cười nhìn cô gái, chàng trai vừa di ra cũng tỏ vẻ vui mừng nhưng lại cố gắng che giấu cảm xúc.
- Mỳ của Jiro Wang này nấu mà lại.
Tôi thấy cả 2 người con gái bật cười.
- Chị là Genie. Đây là quán mỳ nhà chị. Còn em, chị thấy em không phải là người ở đây.
Cô chủ nhỏ mỉm cười hỏi vị khách, cô gái gật đầu và trả lời.
- Em là Selina Wu! Hôm nay em với anh trai vừa đến Đài Bắc.
Chỉ cần nghe tên cô gái tôi hiểu ngay được rằng cô ấy và Chun có quan hệ gì. Điện thoại của cô gái reo vang và đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc.
- Selina! Em đang ở đâu thế? Anh đi tìm em mãi.
- Anh ah! Em đang ở một quán mỳ phía cuối đường. Anh mau đến đây đi.
Selina mỉm cười và dập máy, cô ấy quay sang nói với Jiro.
- Anh tôi nói muốn ăn mỳ và còn có thêm 2 người đi cùng nữa. Liệu anh có thể nấu cho chúng tôi chứ?
Chàng trai tên Jiro mỉm cười tự hào: “Đương nhiên, tôi là Jiro Wang mà”.
Và ở bên ngoài, có 3 dáng người xuất hiện ngay trước cửa.
- Hebe! Hebe!
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình và rồi cảnh vật lại chạy qua tôi một cách nhanh chóng. Tôi giật mình tỉnh dậy thì phát hiện Aaron đang lo lắng nắm lấy tay tôi.
- Em sao vậy? Sao em lại khóc?
Aaron đỡ tôi ngồi dậy, tôi không biết nên nói gì với anh. Tôi muốn kể cho anh nghe về giấc mơ của tôi về những người mà tôi đã gặp trong giấc mơ đó nhưng kỳ lạ là tôi xúc động đến nỗi không nói lên lời.
Tiếng chuông điện thoại réo làm tôi và Aaron giật mình, chúng tôi nhìn nhau vì không biết ai lại gọi điên thoại cho chúng tôi vào lúc 5h sáng thế này.
- Chị! Là em đây.
Tôi nghe thấy giọng của Angela nức nở ở bên đầu kia của điện thoại.
- Có chuyện gì vậy Angela?
Tôi lo lắng hỏi nó vì tôi sợ có chuyện gì đã xẩy ra với Danson.
- Chị ơi! Lúc nãy, Danson vừa mới nắm lấy tay của em. Anh ấy khóc và nắm tay của em chị ah. Đó là lần đầu tiên đó chị ạh….
Tiếng nói của Angela đứt quãng cùng với những tiếng khóc, tôi không nói gì trong điện thoại mà bỗng nhiên nước mắt rơi ra nhiều hơn, Aaron cũng không hỏi gì mà chỉ ôm lấy tôi vào trong lòng anh.
……………………………..
…………………………….
- Ngài cho họ cơ hội đầu thai sao?
- Ta chỉ là muốn trao cho họ một món quà và cũng là một thử thách. Đi đường nào và đi như thế nào là do họ quyết định chứ không phải là chúng ta.
Diêm Vương kinh ngạc nhìn Địa Tạng Vương, đó là lần đầu tiên, Diêm Vương nhìn thấy Địa Tạng Vương cười.
Diêm Vương liếc nhìn thuỷ kính một lần nữa, ở đó là hình ảnh của 6 thanh niên đang mỉm cười ngồi quanh một chiếc bàn.
Ông khẽ xua tay và bỗng chốc Thuỷ kính biến mất chỉ còn lại một khối đá.
Số mệnh chỉ vừa mới bắt đầu.
………………………………
…………………………………..
Tôi tin trên thế gian này có cái được gọi là số mệnh.
Khi họ gặp nhau, một vòng quay mới lại bắt đầu.
Nhưng cũng giống như đường chỉ tay của con người, nó sẽ biến đổi và số mệnh cũng vậy.
…………………….
………………………………
“Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền.
Tu nghìn năm mới cùng chung chăn gối”
Duyên phận con người là một điều kỳ diệu.
Gặp nhau đã là có duyên. Còn đó là ác duyên hay thiện duyên, tất cả đều do chính con người quyết định.
…………………………
………………………………
Một lần luân hồi là một lần để chúng ta có thể trả lời những câu hỏi mà mình thắc mắc: yêu - hận, ân – oán.
Có lẽ đích đến của Luân Hồi rất đơn giản.
Hạnh phúc có lẽ đơn giản là được ở bên cạnh những người mà mình yêu mến.
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.