Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 92
Trần Thu Phương
19/06/2016
Ánh chiều bao phủ khắp nơi, chưa tối mà đường xá đã lên đèn, cả thành phố như được tắm mình dưới ánh sáng màu cam rực rỡ. Thủ đô vẫn như mọi
ngày, vào giờ cao điểm, đường phố chật ních, các phương tiện qua lại
chậm rì rì nối đuôi nhau nhích từng xen-ti-mét đường.
Chẳng mấy dễ chịu khi phải ngồi trên một chiếc xe đứng ì một chỗ hàng chục phút đồng hồ, Bảo Nhi quan sát thấy ô tô của lớp đang bị kẹt cứng ở cạnh vỉa hè, thỉnh thoảng lại di chuyển chậm rãi từng chút từng chút một. Thời gian cứ trôi qua một cách vô vị như vậy vốn cũng chẳng phải là chuyện quá to tát, nhưng từ tối hôm qua đến nay vẫn chưa có thứ gì vào bụng, khi đói chỉ cầm cự bằng nước hoặc một cốc sữa trắng nên bây giờ nó thấy không chịu nổi, bụng vừa cồn cào lại vừa âm ỉ đau. Cảm giác khó chịu cứ bủa vây lấy người Bảo Nhi, nó muốn thoát khỏi trạng thái này ngay tức khắc. Nhưng là bằng cách nào khi chưa về được nhà? Tìm một hiệu thuốc mua thuốc để xoa dịu cơn đau chăng? Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nó thấy biện pháp này là hợp lý nhất khi mà chẳng biết bao giờ cái xe này mới lết được đến trường.
Bảo Nhi xách túi đứng dậy đi về phía phụ xe, vận động nhẹ làm bụng nó càng thêm đau, sắc mặt cũng tái hơn so với lúc ban đầu, ''Tôi muốn xuống.''
Phụ xe nghiêm mặt, ''Đang trong thành phố không được dừng xe, hơn nữa còn có công an, chúng tôi không muốn bị phạt. Sắp đến trường rồi, mời em về chỗ cho.''
Nó nhíu mày gắt, ''Anh bị điếc à? Tôi bảo là muốn xuống!''
Phụ xe tức giận, nét mặt gã vẻ hung hăng lộ rõ mồn một khiến cho Bảo Nhi phải dùng ánh mắt thiếu khách quan để đánh giá gã. Tên này cao hơn nó một cái đầu, mày rậm mặt vuông chữ điền, mũi đeo khuyên, hai mắt lộ sắc tức tựa như phun lửa, nhìn sơ qua cũng biết gã chẳng phải loại tốt đẹp gì. Bọn người không tử tế trong xã hội thì nhiều không kể xiết, gã thanh niên đứng trước mặt nó là một ví dụ điển hình. Hình như gã chán sống, trước mặt cả lớp dám ra tay định đánh nó, nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói từ phía cuối xe vọng lên, kịp thời phân tán sự chú ý của gã, ''Tôi cũng muốn xuống.'' Minwoo vừa nói vừa đi đến, nó ngạc nhiên nhìn Minwoo, lâu lắm rồi nó mới nghe thấy giọng nói của cậu ta, thậm chí, nếu Minwoo không lên tiếng, nó cũng có lúc lầm tưởng rằng, Minwoo thật sự vẫn ở bên Hàn Quốc chứ không phải là quanh quẩn ở ngay gần đây.
Trước vẻ mặt hằm hè của gã phụ xe, Minwoo tiếp tục hỏi, ''Dù sao xe cũng đang dừng, tôi thấy công an ở khá xa chúng ta. Mở cửa vài phút chắc họ cũng chẳng để ý, anh không phải là muốn làm khó chúng tôi chứ?''
Phụ xe á khẩu, trước ngữ điệu không rắn cũng chẳng mềm của Minwoo, gã nhìn một vòng quanh xe, như phát hiện ra điều gì đó, gã phải dằn tính hung hăng muốn đánh người của mình xuống, đáp với vẻ không cam lòng, ''Được rồi, đợi một chút.''
Không lâu sau, sau khi gã bảo tài xế mở cửa, Bảo Nhi nói ''tạm biệt'' với bọn Thiên Vũ để giữ lịch sự rồi mới vòng qua khoảng cách nhỏ giữa đầu xe to và ô tô nhỏ ở phía trước để đặt chân lên vỉa hè. Hít khói bụi của xe cộ làm cơn đau của Bảo Nhi không có dấu hiệu thuyên giảm, mà theo xu hướng nó càng tiếp tục càn quét và hoành hành, tệ hơn là còn đau đến mức, mặt nó rịn ra một tầng mồ hôi. Do muốn áp chế cơn đau như con quái vật làm càn nên mong muốn uống thuốc của Bảo Nhi ngày càng cao. Nhưng kế hoạch tìm hiệu thuốc đúng là mất thời gian, trong tình trạng đường tắc không bắt được taxi, nó đành phải ôm bụng lần tìm một cửa hàng trong cảm xúc khó khăn như mò kim đáy bể.
Minwoo đi theo sau có vẻ như không quen khi nhìn thấy dáng vẻ vật vã này của nó, dù trong lòng quan tâm nhưng cậu vẫn lạnh nhạt hỏi bằng giọng khó chịu, ''Park Hyun Young, cô lại đóng kịch gì cho tôi xem đây?''
Bảo Nhi hơi sững người, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi, nhàn nhạt đáp, ''Tôi mà đóng kịch thì sẽ ngất luôn ở đây cho cậu xem. Con người tôi chưa bao giờ lấy bệnh tật làm trò đùa, tôi bị đau bụng, cậu đi theo rồi thì giúp tôi tìm một nhà thuốc luôn đi.'' Dừng lại một lúc, rồi như sợ Minwoo hiểu lầm, nó lại bổ sung thêm, ''Hãy quên tôi và cậu đã từng quen biết, coi như người với người giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.''
Bảo Nhi biết Minwoo đi theo mình chắc là có lý do, chính nó cũng không biết là gì nhưng tính cách của Minwoo cũng không tệ như nó. Từng có một thời nó đối xử vô cùng tệ bạc với cậu, chắc cậu vẫn luôn ghi nhớ, nhưng hai người nhìn vẫn hơn một người nhìn, biết đâu nhờ có sự trợ giúp của Minwoo thì nó có thể tìm thấy hiệu thuốc một cách nhanh hơn vào ngay lúc này. Mặc dù Minwoo hận nó, tiếp theo dù cậu có nhận hay chối lời thỉnh cầu này thì cũng đáng để thử. Trong những năm hai người làm bạn, thời gian đủ dài để Minwoo hiểu rõ con người của Bảo Nhi, vì vậy nó cũng chẳng tỏ vẻ thanh cao gì cho cam! Cứ sống theo bản năng của một con người, gặp khó khăn thì mở miệng cầu xin giúp đỡ.
Minwoo nở nụ cười lãnh đạm, nhếch miệng nói, ''Con người cô xảo trá, có thanh minh cũng chẳng ít gì.''
''Tôi chẳng thanh minh, sự thật rành rành là như vậy. Cậu chẳng cần thuyết khách ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra.''
Minwoo nheo mắt, ''Chỉ sợ ở nơi lắm kẻ vô tâm, không có ai vô công rồi nghề mà chú ý đến cô.''
Nó trầm mặc, quên mất cơn đau ở bụng, không tức giận mà thản nhiên gật đầu, ''Đúng, nếu như không có anh ấy, thì những người có tâm sẽ biến thành những kẻ vô tâm, giống như tôi trước kia, chẳng rỗi hơi mà chú ý đến cảm xúc của cậu.'' Thần sắc nó bỗng trở nên xa cách, ''Cậu chẳng thể nào hiểu được khi mình mất đi một người mà mình coi là toàn bộ thế giới mọi thứ sẽ trở nên vô vị như thế nào, kể cả là tình bạn. Đôi khi tôi muốn mình cũng may mắn như cậu, có thể gặp được một điểm ngoặt mà bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng là không ai cũng có thể tự cầu may rủi được số phận của mình, nếu cầu được, tang thương đã chỉ là viển vông.''
Minwoo ngẩn người, không biết từ lúc nào cậu đã đi bằng nó, ''Cô không quan tâm đến cảm xúc của tôi, tôi có thể chấp nhận. Nhưng cô có khi nào thật sự biết được suy nghĩ của tôi, cô cho là tôi may mắn lắm sao?''
Bảo Nhi không nói gì, Minwoo hiểu, cậu đã nhận được câu trả lời trong sự im lặng của nó. Nếu từ nhỏ cô không có gia đình, nếu lúc ở trường cô bị khinh thường và cô lập, nếu cô bị người mình thương yêu nhất quay lưng khiến cho rơi vào bước đường tuyệt vọng, để rồi ông trời cảm thấy có lỗi và bù đắp cho cô thì cô cho rằng đó chính là may mắn sao? Không, đó chỉ là sự thương hại mà đấng tối cao dành cho cô khi mà cô thảm thương đến nỗi gần như là muốn phát điên.
''Park Hyun Young, cô chỉ nhìn nhận sự việc bằng ánh mắt của mình mà không biết mình đã quá nông cạn.''
Miệng lưỡi của Minwoo đang ngày càng giảo hoạt hay là do nó quá kiệm lời? Trước đây lúc Minwoo hoạt náo nhất thì cậu ta cũng không bao giờ nói quá nhiều.
''Lee Minwoo, đối với những người tôi có bài xích thì tôi chỉ tin tưởng vào những gì mà mắt mình nhìn thấy, cậu không phải là ngoại lệ.''
''Phải rồi, dù tôi đã giàu có nhưng quá khứ của tôi vẫn gắn liền với hai từ mà tầng lớp của cô coi thường nhất. Làm sao mà có chuyện một người từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng không ghê tởm một kẻ nghèo hèn như tôi đây đây?''
Hơn sáu giờ đường phố dần thông thoáng, nhờ lưu thông tuyến đường mà các phương tiện qua lại không còn bị ngưng trệ, người dân đi đường ai cũng vui vẻ và thoải mái hơn. Bảo Nhi đang đứng trong một nhà thuốc, cuối cùng sau một chặng đường trên phố nó đã tìm thấy đúng nơi mình muốn đi, tất cả cũng là nhờ công của Minwoo. Đây là nhà thuốc nằm ở đầu một con hẻm nhỏ, ban đầu nó không để ý nhưng Minwoo lại nhìn thấy. Kết quả là hai người nán chân lại đây để mua thuốc theo đúng kế hoạch ban đầu của nó, dù rằng chứng đau bụng không hiểu sao đã dịu đi rất nhiều.
Khi về đến biệt thự thì trời đã tối om. Cơn say rượu dù khiến cho tâm trí con người không như lúc bình thường nhưng cũng không làm cho cảm nhận bằng mắt thấy của họ trở nên trì trệ. Dù đang trong trạng thái không mấy tỉnh táo, nhưng hương thơm ngọt ngào từ đâu cứ thoang thoảng nơi cánh mũi cũng làm Bảo Nhi phải khẽ nhướn khóe mắt nặng trịch. Cuối tầm nhìn là khu vườn trải đầy hoa như những tấm thảm nhung lụa nhờ gió và ánh trăng khẽ cuộn sáng, trong đầu nó bỗng nhiên lại nhớ đến một câu thơ đã từng được đọc rất hợp với quang cảnh nơi này, ''trăng lên hoa nở chẳng hề đơn sai,'' kỳ thực, đây là khoảnh khắc được đẽo gọt đẹp nhất đêm nay.
Ý thức còn sót lại giúp Bảo Nhi nhận thấy hiếm khi mình rơi vào tình trạng gần như là say đến bí tỉ như bây giờ, để đến nỗi muốn đứng lại nhìn ngắm cảnh đẹp một lúc mà nó thấy người cũng chẳng còn sức. Trong trạng thái nửa tỉnh táo nửa mơ hồ, Bảo Nhi nhớ không lầm thì tất cả những ngu xuẩn này đều do nó tự gây nên. Trí nhớ tái hiện chậm trong đầu kể rằng, buổi chiều nó bị đau bụng vì đói, lúc đi ra khỏi hiệu thuốc bằng lý do muốn trả công cho Minwoo vì đã đi theo để giúp mình nên nó đã mời cậu ta đi ăn, tiếp theo chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi bữa ăn trôi qua một cách vô cùng nhạt nhẽo, thiết nghĩ, chắc cũng là do mối quan hệ không mấy khá khẩm của hai người.
Sau đó tương truyền rằng, lúc bữa ăn trôi qua hơn phân nửa thời gian thì có một vị quản lý cấp cao đi ngang qua chỗ của Bảo Nhi và Minwoo. Ông ta nhận ra ngay, Bảo Nhi là khách quen của nhà hàng. Lại tinh mắt để ý thấy không như mọi lần, vị khách này mỗi khi dùng bữa đều yêu cầu thêm một chai rượu, lập lại vài lần, dần dần thành quen, đây đã là thông lệ của nhà hàng mỗi khi Bảo Nhi đến, đó là các nhân viên phải tự ý thức rằng, khi phục vụ phải mang theo một chai Whisky hoặc một chai vang mạnh. Thế nhưng hôm nay lại không có, qua ánh đèn chùm, quản lý nhận thấy vẻ mặt của Bảo Nhi không vui, ông ta liền âm thầm quở trách phục vụ rồi tự mình đi lấy một chai rượu, hòng để lấy lại uy tín cho nhà hàng về thái độ phục vụ tắc trách của nhân viên.
Nghe lời xin lỗi từ quản lý, lại nhận được ưu đãi hôm nay vì thiếu sót mà sẽ được giảm một nửa số tiền cần thanh toán, Bảo Nhi giải thích, ''À không, hôm nay tôi không yêu cầu rượu.'' Không khí trên bàn lát sau có lẽ sẽ càng buồn tẻ, nghĩ vậy, nó bèn đổi ý, ''Nhưng hiện tại lại rất cần, phiền ông để lại rượu và lấy cho tôi thêm một cái ly nữa. Cuối bữa, tôi vẫn sẽ thanh toán đầy đủ.'' Nói xong Bảo Nhi bật cười không rõ nguyên nhân, vén lại lọn tóc sang bên mang tai. Giảm giá bữa ăn? Nó lâm vào cảnh khốn khó đến mức phải đi ăn đồ giảm giá từ khi nào?
Quản lý không để ý đến nét mỉa mai trên mặt Bảo Nhi, nó cũng không biết là ông ta có nghe thấy câu cuối cùng trong lời nói của mình không nữa. Chắc cũng vốn chỉ định rời rượu đi, nhưng nghe nó nói vậy thì quản lý cũng chỉ giữ thái độ đúng khuôn phép, đặt ly xuống trước mặt nó rót một ít chất lỏng màu vàng với lưu lượng vừa phải rồi quay người đi lấy thêm ly theo đúng yêu cầu.
Trong lúc chờ đợi, Bảo Nhi trông thấy ánh pha lê dưới đáy ly lóe sáng, nó thấy vui mắt bèn dùng hai ngón tay lắc qua lắc lại, như chỉ để mong chờ cho thứ chất lỏng có mùi ngọt của mạch nha bị sánh ra ngoài thì mới vừa lòng. Hành động vô tình làm ra trong lúc chán nản ấy vô tình lọt vào mắt Minwoo ngồi phía đối diện lại rất giống trẻ con, khiến cậu thẫn thờ trong giây lát. Hình như cậu muốn nói một câu gì đó rất dài nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được năm từ, ''Không thể mãi vậy sao?''
''Sao cơ?''' Ngón tay Bảo Nhi đang linh hoạt bỗng nhiên dừng lại đột ngột khiến rượu bị văng vài giọt ra ngoài, bắn cả lên đốt ngón tay trắng ngần của nó. Nó thấy sắc mặt Minwoo hơi khó coi thì thấy khó hiểu. Đang yên đang lành, không thể mãi vậy? Không thể mãi vậy điều gì?
''Này, tôi vừa hỏi cậu, cậu nói gì thế?''
Đáy mắt Minwoo tối tăm, ''Không can dự đến cô!''
Bảo Nhi bật cười, ''Thế thì cậu chắc đang đối thoại với ma.''
Minwoo phủ nhận, ''Tôi là người trần mắt thịt, thấy ma chắc chỉ mình cô.''
Như hiểu ra điều gì đó, Bảo Nhi thành thật gật đầu, ''Ở đây không có ma, chắc cậu đang nói chuyện với tôi rồi.'' Nó chẳng có chút ngượng nghịu, quanh co một hồi lại mặt dày hỏi lại, ''Chẳng ai thích tiếp chuyện với người hay úp mở cả, trả lời đi, không thể mãi như vậy cái gì?''
Minwoo gắt, ''Không phải ma cũng chẳng phải cô, tôi nói chuyện một mình.''
Bảo Nhi vỡ lẽ, ''Ồ! Thì ra cậu mắc chứng depression (trầm cảm).''
''..."
Minwoo sa sầm nét mặt, cậu bỏ một miếng cá hồi vào miệng, không nói thêm câu nào. Lần đầu tiên Minwoo thấy phản bác một người mệt mỏi đến vậy.
Về phía bản thân của Bảo Nhi, việc đùa bỡn một người là chuyện trăm năm khó gặp. Minwoo lại không biết nắm lấy cơ hội, để rồi mai sau, khi thế sự thay đổi, lúc trước người muốn tiếp sát lại gần thì bây giờ lại muốn tránh xa, còn người trước kia muốn lẩn tránh khi đó lại muốn tiếp cận thật gần...
Chuyện tương lai, nhất là mối liên hệ giữa nhiều người, chỉ có thể nói là mặc do thiên mệnh định đoạt.
Sắc mặt của Bảo Nhi quay lại vẻ lạnh tanh như bình thường khi quản lý đem ly tới. Đợi cho ông ta đi khuất, nó rót nửa ly rượu rồi dùng tay đẩy mạnh về phía Minwoo. Không biết là do cố ý hay vô tình mà lực tới rất nhanh, chỉ thiếu có nước nếu Minwoo không đưa tay giữ kịp thì cả ly và rượu đều văng ra ngoài. Minwoo sau một giây ngạc nhiên, cậu trừng mắt nhìn Bảo Nhi, trầm giọng hỏi, ''Cô ngứa tay lắm à?''
Tất nhiên là Bảo Nhi chẳng hề để bụng đến vẻ phẫn nộ trên cơ mặt của Minwoo, nó thản nhiên nhìn cậu, hồi lâu mới uống cạn ly rượu, chờ cho vị hăng của đất bay khỏi đầu lưỡi rồi mới đưa chiếc ly lên, ra vẻ mời, nói, ''Ăn là một nghệ thuật, rượu là một trong những phần tử điểm xuyến cho bữa ăn nghệ thuật.''
Minwoo gật đầu, Bảo Nhi tưởng cậu đã đồng ý, nhưng không, Minwoo chỉ đồng quan điểm với vế trước trong câu nói của nó, ''Đúng, nhưng để ăn ngon thì không cần thiết phải ''cưỡng ép'' người khác làm theo ý mình.''
Bảo Nhi lại hỏi, ''Cậu đang khéo từ chối ư?''
Minwoo ôn tồn hỏi lại, điểm tương phản duy nhất là vẻ lạnh lùng hơn băng sơn của cậu, ''Còn cô, là đang mời rượu tôi sao?''
Chẳng hiểu có phải là do ảnh hưởng từ sự căng thẳng giữa hai người mà khu vực nơi họ đang ngồi mang bầu không khí im lặng tuyệt đối hay không?!
Bảo Nhi từ lâu đã hình thành thói quen rất ghét bị người ta vặn ngược lại, tâm tình lại dễ nổi nóng nên nghe vậy ánh mắt nó không khỏi thoáng qua tia sắc lạnh. Ngày hôm nay, khi nói chuyện với Minwoo, nó phải tự nhận là mình đã tốt tính lên rất nhiều, bằng không đã sớm vài lần vớ lấy chai Whisky hoặc thứ gì đó bên cạnh để ném thẳng vào mặt cậu ta.
''Tục ngữ phán, nam vô tửu như kỳ vô phong*.'' Bảo Nhi cười, nụ cười tươi tắn đến lạ lùng. Đối với một số người, nếu không quen biết nó, thì sẽ cho rằng chủ nhân sở hữu nụ cười rực rỡ như ánh ban mai này là một người vô cùng hướng thiện. Nhưng đối với Minwoo, một người đã từng quen biết Bảo Nhi lâu năm, khi bắt gặp vẻ ngây ngô trong sáng này của nó, thì cậu liền biết tiếp theo sẽ là phát ngôn khiến người đối diện phải điếng người. Quả nhiên, vẫn là phong cách hành sự đó, nó nhẹ nhàng nói, ''Minwoo, cậu là con đàn bà mang dáng dấp của thằng đàn ông đầu tiên mà tôi được gặp.''
Kết quả nhận được là toàn thân Minwoo hóa đá, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nhìn bát canh cậu liền hối hận vì mình không đủ can đảm để úp mặt xuống đấy mà tự tử...
Nguyễn Ngọc Bảo Nhi, cô ta đúng là danh bất hư truyền khẩu xà tâm xà!
Một tiếng ba mươi phút trôi qua, sau khi gánh chịu hàng loạt những lời đả kích, rốt cuộc một tiếng năm phút trước Minwoo cũng phải giơ tay xin hàng. Cậu nhìn Bảo Nhi, gằn từng chữ đáp, ''Để tôi cho cô biết thế nào gọi là không biết tự lượng sức mình.'' Trước cái nhìn tràn đầy khiêu khích của Bảo Nhi, cậu trực tiếp uống hết một ly rượu.
Bảo Nhi cười cười, nó rất nhanh cũng liền rót đầy chiếc ly của mình rồi đẩy chai rượu sang phía Minwoo.
Thời gian cứ thế trôi qua, trên bàn ăn, chỉ xảy ra vài cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, đó là chai rượu cứ chạy đi chạy về, một ly rồi một ly, một người uống rồi lại một người uống, không lâu sau đó, hai chai Whisky Scotch đã cạn đến đáy.
Thế nhưng, vẫn có ai đó mơ màng ngoan cố gọi phục vụ, ''Lấy cho tôi thêm một chai...''
Minwoo làm sao mà không hiểu ý của Bảo Nhi, khi phục vụ đến, cậu nhanh chóng ngắt lời nó, ''Mang cho tôi một ly trà giải rượu.''
Trong lòng Bảo Nhi trầm hẳn xuống. Minwoo bị điên à? Sao cậu ta lại chỉ yêu cầu mỗi trà giải rượu? Đã có ai say đâu. Hai người vẫn đang rất tỉnh táo mà!
''Tôi muốn rượu.'' Bảo Nhi lại nói với phục vụ.
Phục vụ khó xử, anh ta nhìn Minwoo, đôi mắt lạnh lẽo của cậu khiến anh ta rùng mình, ''Anh nghe người say hay người tỉnh? Tôi bảo đi lấy trà giải rượu đến đây.''
Người ta bảo, khi say là lúc sống thật nhất, không giấu, không che, không lừa dối, vì vậy, con người thật của Bảo Nhi đã hoàn toàn được bộ lộ ra ngoài. Bản tính ghét người khác chạm vào cũng biến mất, thậm chí, nó còn tự động níu chặt lấy tay áo của chàng trai phục vụ, kích động nói, ''Tôi mới là người trả tiền, anh không được nghe cậu ta.''
Minwoo thấy vậy, chậm rãi đứng lên, cậu đi về phía Bảo Nhi, tách bàn tay nó ra, nói bằng giọng dịu dàng, ''Ngoan nào.'' Rồi cậu nói tiếp với phục vụ bằng tông giọng lạnh như băng, ''Anh mang trà đến đây, hay phải để đích thân tôi đi lấy?''
Phục vụ đổ mồ hôi lạnh. Anh ta ''vâng'' một tiếng rồi làm theo. Ánh mắt của vị khách này, làm anh ta nhất thời cảm thấy ớn lạnh.
*Nam vô tửu như kỳ vô phong: Người con trai mà không có rượu thì chẳng khác nào lá cờ không gặp gió.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng bắt đầu lên cao, ánh sáng như được lát bạc soi chiếu xuống tận mặt đất. Thế giới của loài người vốn là một bức tranh của xã hội văn minh, phồn hoa, nơi nơi đầy ắp sự nhộn nhịp, nhưng dưới quang phổ trắng ngà lại pha thêm nét đẹp dịu dàng, cổ tích, khiến cho vạn vật theo một lẽ dĩ nhiên từ lâu đã trở nên nhu hòa.
Nhưng hình như dưới con mắt của Bảo Nhi, mọi sự tốt đẹp, yên bình đều là gian dối. Ánh trăng phải là thứ đem lại cảm giác trống vắng, cô quạnh nhất trên thế gian này. Cũng như đêm nay, khi Bảo Nhi nhìn ngắm cảnh bầu trời chỉ có một mặt trăng đơn độc, thứ nó cảm thấy thiếu thốn đó chính là rượu. Rượu để xua tan thực tại, rượu để tạm thời xoa dịu đi nỗi buồn, rượu để quên đi những ái ân mà bản thân đã đánh mất.
Trong men say, Bảo Nhi thầm ai oán, hóa ra một chút tiềm thức còn sót lại cũng đủ để nó nhận biết rượu chẳng thể nào giúp nó được bình tâm. Thực tại vẫn là thực tại, có những nỗi đau đã ăn sâu vào cốt tủy, dù dùng cách nào để cố lãng quên thì đến một thời khắc, nó cũng như những làn sóng nhẹ tênh thoáng qua trên mặt biển, nhưng đến khi tỉnh dậy thì lại hóa thành bão tố khiến người ta phải mặc sức đau lòng. Bảo Nhi đã từng tự động viên chính mình, thôi thì cứ học cách đối mặt đi vậy. Dẫu cho biết là trong mấy năm gần đây, dù rằng đã cố gắng rất nhiều nhưng Bảo Nhi vẫn không thể chấp nhận được sự thực là nó đã mất đi người mình yêu.
Mọi chuyện khi đó xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai có thể trở tay kịp. Năm Bảo Nhi mười ba tuổi, vào đúng ngày sinh nhật nó, vì cứu Bảo Nhi mà Hà Duy đã mất mạng. Thân là thiên kim của một gia tộc, lại là con gái của Nguyễn Trí Khôi - ông trùm Mafia Hàn Quốc khét tiếng nên có không ít người muốn trả thù và trút giận lên người Bảo Nhi - đứa con gái được bảo bọc kĩ càng, hồn nhiên đến độ không có một chút võ công để tự vệ, chỉ có thể dựa vào anh trai hoặc vệ sĩ đi theo bên mình.
Không giống như hai người anh trai, từ nhỏ Trí Phong và Trí Long đã tự ý thức được là con của một ông trùm sẽ nguy hiểm như thế nào, nên họ từ khi biết nhận thức đã học đủ các loại võ, hay được các chuyên gia trong gia tộc rèn luyện khả năng và cho tiếp xúc với súng đạn để khi nguy cấp có thể tự bảo vệ bản thân mình. Nhưng Bảo Nhi thì lại khác, nó hoàn toàn không hề có hứng thú với khóa đào tạo mà đáng lẽ ra là bắt buộc phải học trên. Bởi khi đó bỏ qua lời khuyên của mẹ hay lời ép buộc từ ba, nó nghĩ rằng nếu có Trí Long - người anh trai bằng tuổi đã là thiên tài võ thuật của gia tộc hằng ngày đi học cùng, hơn nữa còn có vệ sĩ đi theo 24/24 thì nó sẽ không bao giờ gặp hiểm nguy đến tính mạng. Nhưng người tính không bằng trời tính, với độ tuổi Bảo Nhi, làm sao nó có thể suy nghĩ sâu xa được kẻ thù của ba âm hiểm đến mức nào. Hôm đó, trên đường đi học về, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn chúng đã trực tiếp bắn chết hai vệ sĩ bảo vệ Bảo Nhi, Trí Long hôm đấy lại bị ốm nên không đi học, thế là kế hoạch bắt cóc của những kẻ đó thành công một cách dễ dàng.
Bản thân bị chuốc thuốc mê liều mạnh, đến khi tỉnh lại, Bảo Nhi mới phát hiện là miệng và mắt mình đều đã bị bịt, tay chân nó thì bị dây thừng trói chặt, tuy vậy, nhưng nó vẫn nghe được một giọng nam rất dữ tợn truyền đến, ''Không sai, con gái của mày bây giờ đang ở trong tay tao. Nội trong hai ngày nữa, mày phải chuyển đầy đủ số tiền mà tao yêu cầu, nếu không, một bàn tay của nó sẽ được chuyển đến Nguyễn gia.'' Bảo Nhi rùng mình, nghe hắn nói tiếp, ''Nguyễn Trí Khôi, tốt nhất mày nên nhanh lên, đừng để tao phải tức giận. Sang ngày thứ ba, nếu tao chưa thấy tiền, một bàn tay của con mày cũng sẽ đi nốt. Còn lân la sang các ngày khác, tao không chắc là các bộ phận khác trên cơ thể của nó vẫn còn lành lặn đâu.'' Toàn thân Bảo Nhi hóa đá, lần đầu tiên trong đời nó gặp một gã có tâm lý điên khùng đến vậy, ''Tao bây giờ đã lâm vào bước đường cùng, chẳng còn sợ hãi điều gì nữa. Người của tao vẫn luôn ở bên cạnh mày, nếu mày để cảnh sát can thiệp, thì đừng hòng nhìn thấy nó nữa, tao sẽ trực tiếp giết nó rồi tự sát luôn.'' Bên tai chỉ vang vọng tiếng cười điên cuồng của tên bắt cóc, chắc hắn đã tắt điện thoại. Đúng là kẻ biến thái, nghe giọng điệu của hắn, Bảo Nhi đoán, trước đây chắc hắn cũng từng có một thời huy hoàng, nhưng vì lý do gì đó mà lại bại dưới tay của ba.
Khi không nhìn thấy ánh sáng, Bảo Nhi thấy, tựa như mọi thứ đều trôi qua rất lâu, mệt mỏi thiếp đi vài lần rồi tỉnh lại, nó cũng chẳng biết là đã hết thời hạn hai ngày hay chưa. Chỉ biết là mấy tên bắt cóc này cũng chẳng vô nhân đạo như nó nghĩ, bởi chí ít, bọn chúng còn biết đường mua nước và đồ ăn cho nó. Thiết nghĩ, chắc bọn chúng cũng sợ Bảo Nhi chết vì đói, đến lúc đấy không nhận được tiền, có khi lại bị người của Nguyễn gia tức giận xử sạch, không phải là mất cả chì lẫn chài sao? Cho nên trong thời gian này, tuy lúc nói chuyện điện thoại tên cầm đầu có mạnh miệng là thế, nhưng khi nghĩ thông suốt rồi, Bảo Nhi cũng tạm thời yên tâm về tính mạng của mình.
''Pằng, pằng, pằng...'' Đúng lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng súng nổ. Bảo Nhi giật bắn mình, chắc là người của Nguyễn gia đến ứng cứu. Tốt quá, vậy là sắp thoát khỏi nơi này rồi.
Có tiếng ''két'' chói tai vang lên, giống như những lần chúng mang đồ ăn vào cho Bảo Nhi, cánh cửa hoen gỉ được mở ra, âm thanh của sắt gỉ vang lên rất to, nhưng cũng không thể át được tiếng đạn pháo mạnh như vũ bão đang tầng tầng lớp lớp truyền đến. Ngoài kia, có lẽ đang diễn ra một cuộc chiến rất khốc liệt. Bảo Nhi có thể chắc chắn được rằng phe nào đang yếu thế, bởi nó biết, về nhân lực và vũ khí, ở đại hàn dân quốc này, không ai có thể đối đầu với Nguyễn gia. Bọn bắt cóc, các ngươi chờ chết đi!
Hai người đi vào một người máu me be bét đầy mình đang ôm vai trái bị thương, nhìn sơ qua cũng biết là bị bắn trúng. Người còn lại bước đi không vững, tay cầm súng run run, tuy hắn không bị thương nhưng đã cạn cùng sức lực. Bảo Nhi liếc sơ qua đã nhận ra hai người bọn hắn chính là hai người luân phiên nhau canh chừng nó trong thời gian vừa qua, cũng là con trai và thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh tên bắt cóc.
Người bị bắn liếc Bảo Nhi một cái, dù cả người đã thành ra như thế này nhưng hắn vẫn không quên tỏ lòng hiếu kính với cha của mình, ''Cha, người của ta đã chết hơn phân nửa, e là chẳng còn bao lâu nữa thì bọn chúng sẽ đánh vào đây. Chúng ta cũng sắp cạn sạch đạn dược, không thể tiếp tục chống chọi được lâu. Chi bằng con ở lại đây nghênh chiến, nhân cơ hội cha hãy chạy trước đi. Con bé này cha để ở lại đây, có nó, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám làm gì con.''
Người của Nguyễn gia sắp đánh vào đây, nhanh vậy sao?! Bảo Nhi nghe vậy thì hết sức vui mừng. Nhưng nó chưa kịp mừng rỡ được bao lâu thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ''cạch''. Đại não Bảo Nhi vụt qua một ý nghĩ, nó bình tĩnh xoay người đối diện. Quả nhiên, thu vào đáy mắt Bảo Nhi chính là tên thủ lĩnh và họng súng lạnh lẽo đã lên nòng của ông ta. Nhưng lạ thay là tại sao mũi súng tại sao lại không không chĩa về phía nó mà lại hướng về phía con trai của Kim Dong Hyun? Lẽ nào ông ta định...? Bảo Nhi vừa nghĩ đến đây thì có hai tiếng ''pằng'' liên tiếp vang lên bên. Nó trợn tròn mắt nhìn Kim Dong Hyun không một chút do dự tự tay bắn chết đứa con trai và thuộc hạ của mình.
Cả quá trình khi đó Bảo Nhi ngây ra như phỗng, chỉ đến khi hai thân thể cao lớn ngã ''phịch'' xuống đất thì nó mới hoàn hồn trở lại. Nó nhìn Kim Dong Hyun, lắp bắp nói, ''Ông, ông,... ông bị điên rồi.'' Bảo Nhi không dám tin vào điều mà nó vừa nhìn thấy, lại càng không dám tin hai người vừa ngã xuống trước mặt mình lại bị chính cha ruột và thủ lĩnh của mình giết hại. Huống chi người xưa còn có câu, ''hổ dữ không ăn thịt con,'' tên Kim Dong Hyun này quả là một kẻ không bằng cầm thú.
Kim Dong Hyun dường như đọc được toàn bộ suy nghĩ trong đầu Bảo Nhi, ông ta nói, ''Tao sẽ sớm gặp lại và tạ tội với nó sau. Oắt con, nếu theo như lời nó, mày nghĩ đã đến bước này thì tao còn có cơ hội chạy thoát ư? Nếu được, tao cũng không muốn suốt phần đời còn lại phải sống trốn lui trốn lủi như một con chuột.''
Qua ánh sáng từ ngoài hắt vào, gương mặt của Kim Dong Hyun ngày càng thanh thản. Dựa vào những gì Kim Dong Hyun nói và vẻ mặt này của ông ta, Bảo Nhi chợt thấy sợ hãi, bởi chỉ có kẻ không thiết sống và sắp tìm tới cái chết mới có thể trưng ra được bộ mặt như vậy.
Tiếng súng vọng lại từ đâu vẫn chưa ngừng dứt, thấy Bảo Nhi nghệt ra nhìn mình, Kim Dong Hyun chĩa thẳng súng vào đầu nó, ông ta cất tiếng cười hung ác, tiếp tục nói, ''Tao sẽ cho mày chết không được tử tế, khiến mày sống không bằng chết. Đừng trách tao độc ác, tất cả là tại ba mày, chỉ vì hắn mà tao mới thảm hại như ngày hôm nay. Hắn gài bẫy khiến tao táng gia bại sản, làm tao tự tay bắn chết đứa con trai ruột của mình, một năm trước cũng chỉ vì tranh giành địa bàn ở khu vực phía tây mà hắn cũng đã hại chết cả vợ và con gái tao. Bây giờ tao không còn gì để mất, trước khi tao chết, mày đừng hòng toàn mạng. Mày nghĩ thử xem, có phải bộ dạng của Nguyễn Trí Khôi khi hắn nhìn thấy mày chết sẽ rất nực cười không?''
Bảo Nhi điếng người, nó chợt hiểu ra, Kim Dong Hyun làm những điều này chỉ vì muốn trả thù. Và vì nguyên nhân không thể làm gì được ba nên ông ta chọn cách bắt cóc nó, sau đó giết nó trước mặt ba rồi cùng nó đồng quy vô tận.
Không, Bảo Nhi nó không thể bỏ mạng ở nơi này, nó không muốn chết thêm một lần nữa! Dù đã mất hết đi ký ức nhưng trong tiềm thức nó vẫn còn khắc ghi nỗi đau đớn về thể xác khi chìm trong cơn hôn mê. Cảm giác chết hụt, quả không dễ chịu chút nào. Nếu ông trời lại một lần nữa muốn đẩy nó vào chỗ chết, vậy nó càng phải tìm mọi cách để vượt qua.
Ý nghĩ phải sống khiến Bảo Nhi như được tiếp thêm sức mạnh, vì muốn Kim Dong Hyun hành hạ mình thật lâu để kéo dài thời gian nên nó nhếch mép, khinh khỉnh nói, ''Kim Dong Hyun, ông quá ngu xuẩn. Không phải là do ba tôi mà là do ông không có đủ năng lực. Nếu ông có bản lĩnh thì trước khi ông giết tôi, hãy làm cho tôi phải thay đổi suy nghĩ đi, bằng không, ông đến lúc chết vẫn mãi chỉ là kẻ thua cuộc...''
Cách nhà kho không xa, những âm thanh chói tai cuối cùng đã biến mất, những gì còn sót lại chỉ là không gian tanh nồng mùi máu tươi. Cây cỏ xung quanh vì trận chiến mà gần như bị phá hủy hoàn toàn, dưới mặt đất là số lượng thi thể nhiều không kể xiết. Đội quân do cậu thiếu niên điển trai dẫn đầu đã tiêu diệt hoàn toàn phe đối đầu với tổn thất cực nhỏ. Có thể thấy, phe nào mới là bên áp đảo hoàn toàn.
Hai người thanh niên có thân hình cao lớn vạm vỡ, lần lượt cung kính với cậu thiếu niên, báo cáo, ''Thiếu gia, đây lớp thuộc hạ cuối cùng của Kim Dong Hyun, những tên còn sống đều đã cắn lưỡi tự sát. Kim Dong Hyun và Nguyễn tiểu thư chắc chắn đang ở gần đây.''
''Thiếu gia, theo thông tin vừa nhận được, người của Nguyễn gia đang trên đường tới, có cần đợi bọn họ không ạ?''
Cậu thiếu niên dắt khẩu súng vào hông, bước qua một xác chết, lạnh nhạt nói, "Không cần đợi. Chia ra nhiều tốp tìm bằng được Bảo Nhi trở về cho tôi. Gặp được Kim Dong Hyun hãy cố gắng thương lượng, chờ tôi đến giải quyết. Nhớ, bảo bọn họ không được tự ý hành động, tránh làm tổn thương đến cô ấy."
"Rõ." Hai người thanh niên đứng nghiêm theo kiểu quân nhân rồi chạy đi ban bố mệnh lệnh. Rất nhanh chóng, đám người đang mặc quân phục cũng hành động theo kế hoạch mà cậu thiếu niên đã vạch ra. Bọn họ ăn ý phân ra thành nhiều nhóm nhỏ, từng tốp từng tốp tản ra mọi ngõ ngách để hành động.
Cậu thiếu niên vẻ mặt hiện rõ vẻ lo lắng cũng dẫn theo mười người binh sĩ tiến về phía trước, mỗi hành động và cử chỉ ngầm của họ đều rất có hiệu quả. Lần theo tiếng súng từ xa vọng về, không lâu sau, cậu ta đã xác định được phương hướng của Bảo Nhi.
Trong nhà kho ẩm thấp lúc này, Kim Dong Hyun lại gầm thêm một tiếng nữa, ông ta liên tiếp đánh vào người và giáng cho Bảo Nhi hai cú tát khiến nó xây xẩm mặt mày, máu ở khóe miệng nó do ảnh hưởng từ chứng Haemophilia đang không ngừng rỉ ra. Chẳng mấy chốc, những ngụm máu tươi đã tràn ngập trong khoang miệng Bảo Nhi.
Nó cố gắng nuốt lại thứ nước tanh ngòm đó rất nhiều lần, tiếp tục chống đỡ đứng dậy. Ánh mắt nó nhìn Kim Dong Hyun hằn lên những vằn đỏ kiên cường và ngoan cố. Cái nhìn này của Bảo Nhi không hiểu sao lại khiến cho toàn thân Kim Dong Hyun trở nên chấn động, "Ông đánh tiếp đi, làm vậy cũng chẳng khiến tôi thay đổi suy nghĩ về ông, cũng không khiến ông lấy lại được những gì đã mất, và càng không thể làm cho vợ và hai đứa con của ông sống lại.''
Bị Bảo Nhi chạm vào những nỗi đau sâu kín nhất trong lòng, toàn thân Kim Dong Hyun run lên vì giận dữ. Bên dưới hàng lông mày là đôi mắt u tối với hai làn nước mắt chảy dài. Sự thống khổ như làm Kim Dong Hyun già thêm cả chục tuổi. Mấy câu nói của Bảo Nhi, chẳng khác nào xát muối vào vết thương bị lở loét của ông ta.
Cùng tiếng quát, ''Mày câm mồm cho tao.'' Kim Dong Hyun nhắm thẳng súng vào vai Bảo Nhi, bắn. Tiếng súng hôm nay nó đã nghe thấy rất nhiều lần, nhưng lần này mới là cảm giác chân thực khi bị đạn bắn xuyên qua. Sau tiếng súng, Bảo Nhi chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhanh như chớp găm sâu vào người mình, tiếp theo là cảm giác đau đớn thấm vào tận xương. Màu đỏ diễm sắc không có điểm dừng như thủy triều chảy ra ồ ạt từ vai Bảo Nhi. Chẳng mấy chốc, chiếc áo đồng phục đã ướt như bị nhúng nước. Đến lúc này, Bảo Nhi rốt cuộc cũng không chịu được nữa, nó mất thăng bằng ngã thẳng xuống nền đất lạnh lẽo, miệng không kìm được phun ra một ngụm máu tươi.
Bảo Nhi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nó thầm than lên một tiếng không ổn. Bất chấp móng tay có bị mài mòn đến mức bật móng, Bảo Nhi cào mạnh tay xuống nền xi măng bên dưới, nó nghiến răng để giảm thiểu cơn đau đồng thời cũng là để giúp cho bản thân giữ được tỉnh táo.
Về phía Kim Dong Hyun, ông ta vẫn tiếp tục ''công việc'' của mình. Kim Dong Hyun xách cổ áo Bảo Nhi lên, nhìn sâu vào đôi mắt dần lờ đờ của nó, lạnh lẽo nói, ''Mày không có tư cách để nhắc đến họ. Đừng tưởng tao không biết mày đang suy tính điều gì. Định kéo dài thời gian để cho bọn kia đến cứu hả? Rất tiếc, ông đây chơi đủ rồi. Mau đi chết đi.'' Kim Dong Hyun đã nhìn ra từ lúc nào? Nếu như được làm lại, Bảo Nhi chắc chắn sẽ không chạm vào kị húy của ông ta. Nhưng trên đời này không có hai chữ ''nếu như'', bởi kim loại còn vương một chút hơi nóng của thuốc súng đã ấn sâu vào giữa trán nó. Bảo Nhi biết, nó sắp tiêu đời rồi.
Nhưng đương lúc Bảo Nhi tuyệt vọng nhất thì bất chợt có một giọng nói thân thuộc vang lên, ''Kim Dong Hyun, mau bỏ súng xuống. Toàn bộ nơi này đã bị người của bộ Quốc phòng bao vây, nếu ông chịu hợp tác, tôi thề với danh dự là ông sẽ được an toàn.''
Trên cao, ánh mặt trời chói chang nhưng không đem đến cảm giác nóng rực, hệt như khuôn mặt của cậu thiếu niên lúc này, vẫn điệu bộ ấm áp thế nhưng chẳng thể gợi được nét hiền lành trong mắt mọi người xung quanh.
Bảo Nhi sững người, nó chẳng chú ý đến biểu cảm dị thường của Kim Dong Hyun. Vì ngoài cậu thiếu niên đó ra, có rất nhiều người mặc quân phục của quân đội Hàn Quốc đang từ ngoài chạy vào, họ bao vây xung quanh và ngắm thẳng súng vào người Kim Dong Hyun.
Bảo Nhi chậm rãi nở nụ cười mặc dù khắp thân thể nó dính đầy máu, nếu lúc này Kim Dong Hyun chưa nổ súng thì chứng tỏ ông ta vẫn chưa muốn chết, vậy cũng đồng nghĩa với việc bản thân nó tạm thời đã được an toàn. Nhưng tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, bởi Hà Duy của nó đã đến, anh là người đầu tiên đến cứu nó chứ không phải là người của Nguyễn gia.
''Kim Dong Hyun, mau thả người, hẳn là ông biết hoàn cảnh của mình bây giờ.''
Giọng nói nghiêm nghị và răn đe khác với mọi ngày của Hà Duy lại một lần nữa lọt vào tai Bảo Nhi, nó cảm động đến nỗi muốn bật khóc, Hà Duy ơi, tại sao người cứu em đầu tiên luôn là anh?
''Gọi Nguyễn Trí Khôi đến đây, tao muốn hắn ta đến cứu nó chứ không phải mày.''
Hà Duy nhíu mày, Bảo Nhi chợt bừng tỉnh. Phải rồi, tại sao nó có thể quên mục đích chính của Kim Dong Hyun chứ?
Bỏ qua sự kích động khiến mọi đau đớn đều tiêu tan, nước mắt Bảo Nhi ứa ra, nó không màng đến hiểm nguy của bản thân mà hét lớn đến lạc cả giọng, ''Hà Duy, đừng quan tâm đến em, anh mau cho người nổ súng đi.'' Kim Dong Hyun đã đến bước đường tuyệt vọng, cái chết là mục tiêu cũng như là cách giải thoát duy nhất cho bản thân ông ta. Và anh ơi, đời nào ông ta chịu thỏa hiệp với anh mà từ bỏ âm mưu từ bao lâu nay của mình. Cái Kim Dong Hyun cần chỉ là đợi ba tới để thực hiện nốt bước cuối cùng cho âm mưu mà ông ta đã ấp ủ từ hơn một năm nay. Em không muốn ông ta dùng em để uy hiếp ba, vì vậy xin anh, xin anh hãy mau nổ súng, dù cái giá em phải trả chính là mạng sống mà em quý trọng nhất thì xin anh cũng đừng do dự, hãy mau nổ súng đi.
''Bắn tao? Mày đừng mong nó sống sót.'' Kim Dong Hyun chuyển tư thế, ông ta lôi Bảo Nhi đứng dậy, đứng đằng sau nó, một tay ôm ngang lấy cổ đối phương, tay còn lại thì dí súng thẳng vào huyệt thái dương của Bảo Nhi. Bị chạm vào các vết thương trên người, Bảo Nhi nhăn mặt đau đớn, lúc này, nó mới nhớ ra là bản thân mình bị thương không hề nhẹ.
Hà Duy từ xa nhìn thấy tình trạng vết thương trên người và khuôn mặt tái mét do mất máu của Bảo Nhi thì sát khí từ người nổi lên, ''Mẹ kiếp, ông chán sống rồi. Thả cô ấy ra, nếu không đừng trách tôi sai người lật tung phần mộ tổ tiên nhà ông lên để ném hài cốt họ cho chó gặm.''
Bảo Nhi giật mình, nó nhìn Hà Duy trân trối. Những lời lẽ quyết đoán và đầy độc ác như thế là do Hà Duy thốt ra sao? Không, nó không thể để Hà Duy vì nó mà làm điều đại nghịch bất đạo như vậy.
Một phút đồng hồ trôi qua, tất cả mọi người đều trầm mặc, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Kim Dong Hyun căng thẳng đến ứa mồ hôi lạnh, động vào những chuyện có liên quan đến gia đình ông ta, người đàn ông này chưa bao giờ giữ được bình tĩnh. Lời nói của Hà Duy, làm ý chí trả thù của Kim Dong Hyun muốn sụp đổ.
Hà Duy thì lại khác, anh chưa bao giờ nặng lời với ai như vậy, đúng như ánh mắt Bảo Nhi nhìn anh, anh đang nói điều mà kẻ ác nhân nhất cũng không thể chấp nhận nổi. Nhưng vì Bảo Nhi, vì người con gái mà Hà Duy yêu, anh có thể bất chấp tất cả để đi ngược lại với nghĩa lý thông thường.
Song, người đau khổ từ thể xác đến tinh thần nhất vẫn là Bảo Nhi. Thời gian như hố đen vũ trũ vô tình từ từ nuốt gọn lấy sinh mạng nó, do chứng bệnh Haemophilia, nó biết mình không còn nhiều cơ hội để khuyên răn bất cứ ai. Cánh cửa thần chết do máu từ từ rộng mở, mọi vật xung quanh trong mắt Bảo Nhi ngày càng trở nên mơ hồ. Bảo Nhi dằn từng ngụm máu xuống cổ họng, khó nhọc cất tiếng. Trước khi Hà Duy phạm phải sai lầm thêm một lần nữa, nó phải kiềm chế cơn thịnh nộ vì nó mà phát sinh của Hà Duy, ''Hà Duy, em ổn, các vết bầm trên người em là do em chơi bóng ném ở trường nên bị ném trúng, còn vết máu ở vai không phải của em mà là của hai bọn hắn." Bảo Nhi hếch cằm về phía hai xác chết nằm giữa nhà kho, "Em đã giết người. Anh có tin em không?"
Tất nhiên là không!
Bảo Nhi vừa hỏi Hà Duy nhưng trong lòng nó đã biết rõ câu trả lời. Cả hai lời nói dối, Bảo Nhi dám chắc Hà Duy không tin một lời nào. Dù hôm nó bị bắt Hà Duy không đi học nhưng ở trường nó được đối đãi ra sao Hà Duy cũng thừa biết. Hơn nữa với sức lực và bản tính của Bảo Nhi, thì nó có thể liền một lúc giết hai mạng người sao? Thêm cả vết thương chảy máu ngày một nhiều trên vai, chắc chắn không thể là do của người khác dính vào được. Những lời này, chỉ có người không hiểu nó mới tin, huống chi là Hà Duy, anh là một trong số ít người hiểu nó nhất, chẳng lẽ lại tin vào mấy lời vô căn cứ này. Nhưng bây giờ, ngoài hai lý do đó ra, Bảo Nhi cũng không tìm được lý do gì thích hợp. Bảo Nhi hy vọng anh có thể hiểu được ngụ ý của nó, những người thân đã khuất của Kim Dong Hyun, họ không làm gì nên tội.
Bảo Nhi cứ tưởng rằng Hà Duy sẽ phủ định ngay lập tức, nhưng không, khác một trời một vực với thái độ khi nói chuyện với Kim Dong Hyun, anh chỉ nhẹ nhàng nói, ''Anh biết rồi.''
Khi nói điều đó, Bảo Nhi thấy Hà Duy nắm chặt các khớp ngón tay như để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, rồi anh cất giọng lạnh nhạt, ''Kim Dong Hyun, nhìn xung quanh mình xem, nếu ông dám nổ súng, người ông sẽ thành tổ ong ngay lập tức. Nếu ông không thả Bảo Nhi ra, phần mộ của Kim gia các ông đừng hòng yên ổn. Phận làm con cháu như ông không muốn trở thành tội đồ của cả gia tộc, đúng không?'' Kim Dong Hyun hoảng sợ. Đúng, ông ta không chịu nổi cảnh mấy đời sau vẫn bị miệng lưỡi người đời gièm pha. Tiếng nói đều đều của Hà Duy vẫn vang lên bên tai khiến Kim Dong Hyun lưỡng lự, ''Nhưng nếu ông thả cô ấy ra, tôi hứa mình sẽ không làm gì cả, hơn nữa còn bảo vệ ông thoát khỏi sự truy lùng của Nguyễn gia sau khi ông động vào tiểu thư của gia tộc bọn họ, đến hết đời.''
Đó là những lời vừa nghe đã thấy hết sức thuyết phục. Bảo Nhi chưa từng để ý đến gia thế nhà Hà Duy nhưng bây giờ lại hết sức tò mò, nếu anh có thể điều động người của bộ Quốc phòng thì chắc chắn gia đình anh có bối cảnh không tầm thường. Người nhà của anh làm việc cho chính phủ ư? Nếu vậy thì một lời đảm bảo của họ là vô giá, Kim Dong Hyun có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ mình lại nhận được đãi ngộ tốt từ trên trời rơi xuống như vậy. Có điều, ông ta sẽ bị cám dỗ mà bỏ qua sự thù hận trong lòng sao? Điều đó là hoàn toàn không có khả năng!
Từ thuở nhỏ, mẹ Bảo Nhi đã dạy rằng, con người một khi bị sự hận thù lấn át thì sẽ đánh mất bản tính vốn có của mình, rất khó có thể tìm lại. Giống như Kim Dong Hyun, qua sự tuyệt vọng và ánh mắt rất đỗi dịu dàng mỗi khi ông ta nhắc đến gia đình của mình, có lẽ, trước đây ông ta cũng là một người thiện tâm, chí ít, cũng là một người chồng và người cha tốt của hai đứa trẻ. Nhưng sự thăng trầm của cuộc sống tạo nên tính cách của một con người, nốt nhạc buồn nhất đã biến ông ta thành con người độc ác như ngày hôm nay, không gì có thể cứu chữa. Vậy nên, nó không kỳ vọng người đàn ông này hồi tâm chuyển ý, cũng chẳng hy vọng ông ta động tình thương xót nó mà thỏa hiệp với Hà Duy.
Ổn định lại cảm xúc, Bảo Nhi chưa kịp nói ''ông bắn đi'' để kết thúc mọi chuyện thì giọng nói ngờ vực của Kim Dong Hyun đã vang lên, ''Mày là ai?''
Hà Duy cười trừ, ''Là người thừa sức để bảo đảm an toàn cho ông.'' Thật ra anh cũng không biết, Bảo Nhi cũng rất thắc mắc.
''Mày dám chắc chứ?''
''Ông không tin? Được thôi, tất cả mau bỏ súng xuống.'' Ngay lập tức, đám người mặc quân phục để súng xuống đất mà không có bất cứ lời chất vấn nào.
''Tao sẽ thả nó. Chỉ mong mày có thể giữ lời.'' Kim Dong Hyun buông cánh tay ghì chặt lấy cổ Bảo Nhi ra, đẩy nó về phía trước trong tình trạng nó vẫn chưa bắt nhịp kịp cuộc ''giao dịch'' chớp nhoáng giữa ông ta và Hà Duy. Tên Kim Dong Hyun này từ bỏ hay không từ bỏ đây? Ông ta đang muốn tuyên bố mình quý trọng mạng sống hơn tất cả sao?
Tuy nhiên, nó không dám tin tên cáo già này.
Vậy Kim Dong Hyun tính làm gì? Thực tế đã chứng minh, ông ta rất nhanh đã cho nó biết rõ câu trả lời.
Ngay lúc nó tiến gần đến chỗ Hà Duy và anh cũng đang nhanh chóng đi về phía nó thì Kim Dong Hyun bất chợt giương khẩu súng trong tay lên, bắn hai phát đạn thẳng đến bóng lưng nó. Bảo Nhi nghiêng đầu kinh hãi nhìn, nó tính tránh nhưng không kịp nữa rồi, chỉ có thể thấy hai vật lóe lên ánh vàng kim nhanh như chớp rút gọn khoảng cách lao thẳng đến ngực nó. Đúng vậy, Kim Dong Hyun chính là nhằm thẳng vào tim nó mà bắn.
Hà Duy thấy vậy thì sắc mặt lập tức sa sầm, đáy mắt anh lóe sáng, thân thể dùng hết sức bình sinh huy động một vận tốc nhanh hơn cả đạn chạy đến để đứng chắn trước mặt Bảo Nhi. Có Hà Duy, Bảo Nhi sẽ không chết, nhưng đánh đổi bằng việc cứu nó chính là hai viên đạn cứ thể găm sâu vào khoảng trống bên trái ngực anh.
Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang khuỵu xuống mà tâm can buốt giá đến cùng cực, giống như con trai và thuộc hạ của Kim Dong Hyun, thân thể anh đổ ập xuống nền xi măng lạnh lẽo. Còn nó, thì cứ lần lượt nhìn từng người từng người một ra đi trước mắt mình.
Mặc cho thân thể rã rời, Bảo Nhi chạy đến chỗ Hà Duy, dùng chút sức tàn còn lại ôm chặt lấy người anh. Mà ở phía sau, cũng có rất nhiều tiếng súng vang lên át lấy tiếng hét thảm thương của nó, Kim Dong Hyun hẳn là đã bị người của bộ Quốc phòng liên tiếp nã đạn lên người.
Nhưng vào giây phút này, Kim Dong Hyun hoặc nó được sống hay phải chết có quan trọng không, khi mà Hà Duy đang nhìn nó bằng ánh mắt có chết cũng không hối tiếc, đứt đoạn nói, ''Bảo Nhi, anh vui lắm, em được an toàn rồi.''
Bảo Nhi, em sẽ không phải chết, song nếu vì em mà anh ra đi, thì em phải sống tiếp như thế nào đây?
Xung quanh vẫn hết sức ồn ào, có rất nhiều sĩ quan hoảng hốt đến xem tình trạng của Hà Duy, vừa lúc, bọn họ đều nghe được những lời thủ thỉ của Bảo Nhi, tất cả đều lặng im, không nói gì, chỉ có vài người lẳng lặng đến cầm máu giúp anh và nó, ''Xe cứu thương sắp đến rồi, Hà Duy, anh không được ngủ. Em kể chuyện cho anh nghe nhé. Anh có nhớ lần đầu tiên anh gặp em ở bờ biển California không? Lúc đó, em đi lạc, vừa nhìn thấy anh từ đằng sau, em liền lầm tưởng anh là Trí Long mà đuổi theo. Kể ra, tên Trí Long đó cũng thật đáng ghét, ham chơi dám bỏ em lại một mình, anh ấy bảo em đứng ở gốc cây dừa đợi anh ấy đi mua kem, thế mà mấy tiếng sau vẫn chưa quay lại. Có trời mới biết lúc đó em hoảng sợ đến mức nào, em không biết tiếng Anh, có rất nhiều người thấy em còn nhỏ nên đến hỏi han em, nhưng em chỉ biết lắc đầu cho qua. Em nhìn ra, cũng có người định dắt em đi gặp cảnh sát. Vừa lúc đó, bóng dáng anh hiện lên trong mắt em, em tức giận chạy đến đẩy ngã anh, còn đánh tới tấp vào lưng anh nữa chứ. Tuy bị đánh oan anh vẫn không hề nổi giận, thậm chí, còn đưa em đi tìm người nhà, kể từ lúc đó, trong mắt em, trong tim em chỉ có mình anh. Vì vậy, em đã quyết tâm theo đuổi anh, mặc kệ anh nổi giận mắng em là mặt dày thì em vẫn cứ nhất quyết theo đuổi anh, và cuối cùng, anh đã đồng ý. Chúng ta bắt đầu như thế đó, Hà Duy, anh có nhớ không?''
''...''
''Hà Duy, anh không được ngủ. Hôm nay là sinh nhật em, anh còn chưa tặng quà cho em mà. Mở mắt ra Hà Duy, mở mắt ra đi anh.''
Tuy Bảo Nhi có nói bao nhiêu, có kể bao nhiêu chuyện vui đi chăng nữa thì hai mắt Hà Duy vẫn từ từ nhắm nghiền, khuôn mặt anh không còn chút huyết sắc, bên khóe môi của anh vẫn còn đọng lại ý cười, đó là niềm vui khi anh nghe thấy lời giãi bày của Bảo Nhi trước khi anh trút hơi thở cuối cùng.
Bảo Nhi sợ hãi đến ngây người, nó run rẩy áp tai xuống lồng ngực anh, khóc nấc lên, quả nhiên, con tim trong lồng ngực anh đã ngừng đập. Trước khi mất đi ý thức, Bảo Nhi đã hiểu thế nào là sự thù hận, lần đầu tiên trong đời, nó hận bản thân mình đến thế. Vì mất máu quá nhiều, chắc nó cũng sắp ra đi cùng anh. Ngắm nhìn khuôn mặt lúc say ngủ của Hà Duy, nó thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Hà Duy, đợi em, em sắp đến với anh đây.
Mùa thu năm anh ra đi, là mùa thu lạnh lẽo nhất, cái băng giá của nó, khắc tạc trong trái tim em...
Chẳng mấy dễ chịu khi phải ngồi trên một chiếc xe đứng ì một chỗ hàng chục phút đồng hồ, Bảo Nhi quan sát thấy ô tô của lớp đang bị kẹt cứng ở cạnh vỉa hè, thỉnh thoảng lại di chuyển chậm rãi từng chút từng chút một. Thời gian cứ trôi qua một cách vô vị như vậy vốn cũng chẳng phải là chuyện quá to tát, nhưng từ tối hôm qua đến nay vẫn chưa có thứ gì vào bụng, khi đói chỉ cầm cự bằng nước hoặc một cốc sữa trắng nên bây giờ nó thấy không chịu nổi, bụng vừa cồn cào lại vừa âm ỉ đau. Cảm giác khó chịu cứ bủa vây lấy người Bảo Nhi, nó muốn thoát khỏi trạng thái này ngay tức khắc. Nhưng là bằng cách nào khi chưa về được nhà? Tìm một hiệu thuốc mua thuốc để xoa dịu cơn đau chăng? Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nó thấy biện pháp này là hợp lý nhất khi mà chẳng biết bao giờ cái xe này mới lết được đến trường.
Bảo Nhi xách túi đứng dậy đi về phía phụ xe, vận động nhẹ làm bụng nó càng thêm đau, sắc mặt cũng tái hơn so với lúc ban đầu, ''Tôi muốn xuống.''
Phụ xe nghiêm mặt, ''Đang trong thành phố không được dừng xe, hơn nữa còn có công an, chúng tôi không muốn bị phạt. Sắp đến trường rồi, mời em về chỗ cho.''
Nó nhíu mày gắt, ''Anh bị điếc à? Tôi bảo là muốn xuống!''
Phụ xe tức giận, nét mặt gã vẻ hung hăng lộ rõ mồn một khiến cho Bảo Nhi phải dùng ánh mắt thiếu khách quan để đánh giá gã. Tên này cao hơn nó một cái đầu, mày rậm mặt vuông chữ điền, mũi đeo khuyên, hai mắt lộ sắc tức tựa như phun lửa, nhìn sơ qua cũng biết gã chẳng phải loại tốt đẹp gì. Bọn người không tử tế trong xã hội thì nhiều không kể xiết, gã thanh niên đứng trước mặt nó là một ví dụ điển hình. Hình như gã chán sống, trước mặt cả lớp dám ra tay định đánh nó, nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói từ phía cuối xe vọng lên, kịp thời phân tán sự chú ý của gã, ''Tôi cũng muốn xuống.'' Minwoo vừa nói vừa đi đến, nó ngạc nhiên nhìn Minwoo, lâu lắm rồi nó mới nghe thấy giọng nói của cậu ta, thậm chí, nếu Minwoo không lên tiếng, nó cũng có lúc lầm tưởng rằng, Minwoo thật sự vẫn ở bên Hàn Quốc chứ không phải là quanh quẩn ở ngay gần đây.
Trước vẻ mặt hằm hè của gã phụ xe, Minwoo tiếp tục hỏi, ''Dù sao xe cũng đang dừng, tôi thấy công an ở khá xa chúng ta. Mở cửa vài phút chắc họ cũng chẳng để ý, anh không phải là muốn làm khó chúng tôi chứ?''
Phụ xe á khẩu, trước ngữ điệu không rắn cũng chẳng mềm của Minwoo, gã nhìn một vòng quanh xe, như phát hiện ra điều gì đó, gã phải dằn tính hung hăng muốn đánh người của mình xuống, đáp với vẻ không cam lòng, ''Được rồi, đợi một chút.''
Không lâu sau, sau khi gã bảo tài xế mở cửa, Bảo Nhi nói ''tạm biệt'' với bọn Thiên Vũ để giữ lịch sự rồi mới vòng qua khoảng cách nhỏ giữa đầu xe to và ô tô nhỏ ở phía trước để đặt chân lên vỉa hè. Hít khói bụi của xe cộ làm cơn đau của Bảo Nhi không có dấu hiệu thuyên giảm, mà theo xu hướng nó càng tiếp tục càn quét và hoành hành, tệ hơn là còn đau đến mức, mặt nó rịn ra một tầng mồ hôi. Do muốn áp chế cơn đau như con quái vật làm càn nên mong muốn uống thuốc của Bảo Nhi ngày càng cao. Nhưng kế hoạch tìm hiệu thuốc đúng là mất thời gian, trong tình trạng đường tắc không bắt được taxi, nó đành phải ôm bụng lần tìm một cửa hàng trong cảm xúc khó khăn như mò kim đáy bể.
Minwoo đi theo sau có vẻ như không quen khi nhìn thấy dáng vẻ vật vã này của nó, dù trong lòng quan tâm nhưng cậu vẫn lạnh nhạt hỏi bằng giọng khó chịu, ''Park Hyun Young, cô lại đóng kịch gì cho tôi xem đây?''
Bảo Nhi hơi sững người, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi, nhàn nhạt đáp, ''Tôi mà đóng kịch thì sẽ ngất luôn ở đây cho cậu xem. Con người tôi chưa bao giờ lấy bệnh tật làm trò đùa, tôi bị đau bụng, cậu đi theo rồi thì giúp tôi tìm một nhà thuốc luôn đi.'' Dừng lại một lúc, rồi như sợ Minwoo hiểu lầm, nó lại bổ sung thêm, ''Hãy quên tôi và cậu đã từng quen biết, coi như người với người giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.''
Bảo Nhi biết Minwoo đi theo mình chắc là có lý do, chính nó cũng không biết là gì nhưng tính cách của Minwoo cũng không tệ như nó. Từng có một thời nó đối xử vô cùng tệ bạc với cậu, chắc cậu vẫn luôn ghi nhớ, nhưng hai người nhìn vẫn hơn một người nhìn, biết đâu nhờ có sự trợ giúp của Minwoo thì nó có thể tìm thấy hiệu thuốc một cách nhanh hơn vào ngay lúc này. Mặc dù Minwoo hận nó, tiếp theo dù cậu có nhận hay chối lời thỉnh cầu này thì cũng đáng để thử. Trong những năm hai người làm bạn, thời gian đủ dài để Minwoo hiểu rõ con người của Bảo Nhi, vì vậy nó cũng chẳng tỏ vẻ thanh cao gì cho cam! Cứ sống theo bản năng của một con người, gặp khó khăn thì mở miệng cầu xin giúp đỡ.
Minwoo nở nụ cười lãnh đạm, nhếch miệng nói, ''Con người cô xảo trá, có thanh minh cũng chẳng ít gì.''
''Tôi chẳng thanh minh, sự thật rành rành là như vậy. Cậu chẳng cần thuyết khách ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra.''
Minwoo nheo mắt, ''Chỉ sợ ở nơi lắm kẻ vô tâm, không có ai vô công rồi nghề mà chú ý đến cô.''
Nó trầm mặc, quên mất cơn đau ở bụng, không tức giận mà thản nhiên gật đầu, ''Đúng, nếu như không có anh ấy, thì những người có tâm sẽ biến thành những kẻ vô tâm, giống như tôi trước kia, chẳng rỗi hơi mà chú ý đến cảm xúc của cậu.'' Thần sắc nó bỗng trở nên xa cách, ''Cậu chẳng thể nào hiểu được khi mình mất đi một người mà mình coi là toàn bộ thế giới mọi thứ sẽ trở nên vô vị như thế nào, kể cả là tình bạn. Đôi khi tôi muốn mình cũng may mắn như cậu, có thể gặp được một điểm ngoặt mà bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng là không ai cũng có thể tự cầu may rủi được số phận của mình, nếu cầu được, tang thương đã chỉ là viển vông.''
Minwoo ngẩn người, không biết từ lúc nào cậu đã đi bằng nó, ''Cô không quan tâm đến cảm xúc của tôi, tôi có thể chấp nhận. Nhưng cô có khi nào thật sự biết được suy nghĩ của tôi, cô cho là tôi may mắn lắm sao?''
Bảo Nhi không nói gì, Minwoo hiểu, cậu đã nhận được câu trả lời trong sự im lặng của nó. Nếu từ nhỏ cô không có gia đình, nếu lúc ở trường cô bị khinh thường và cô lập, nếu cô bị người mình thương yêu nhất quay lưng khiến cho rơi vào bước đường tuyệt vọng, để rồi ông trời cảm thấy có lỗi và bù đắp cho cô thì cô cho rằng đó chính là may mắn sao? Không, đó chỉ là sự thương hại mà đấng tối cao dành cho cô khi mà cô thảm thương đến nỗi gần như là muốn phát điên.
''Park Hyun Young, cô chỉ nhìn nhận sự việc bằng ánh mắt của mình mà không biết mình đã quá nông cạn.''
Miệng lưỡi của Minwoo đang ngày càng giảo hoạt hay là do nó quá kiệm lời? Trước đây lúc Minwoo hoạt náo nhất thì cậu ta cũng không bao giờ nói quá nhiều.
''Lee Minwoo, đối với những người tôi có bài xích thì tôi chỉ tin tưởng vào những gì mà mắt mình nhìn thấy, cậu không phải là ngoại lệ.''
''Phải rồi, dù tôi đã giàu có nhưng quá khứ của tôi vẫn gắn liền với hai từ mà tầng lớp của cô coi thường nhất. Làm sao mà có chuyện một người từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng không ghê tởm một kẻ nghèo hèn như tôi đây đây?''
Hơn sáu giờ đường phố dần thông thoáng, nhờ lưu thông tuyến đường mà các phương tiện qua lại không còn bị ngưng trệ, người dân đi đường ai cũng vui vẻ và thoải mái hơn. Bảo Nhi đang đứng trong một nhà thuốc, cuối cùng sau một chặng đường trên phố nó đã tìm thấy đúng nơi mình muốn đi, tất cả cũng là nhờ công của Minwoo. Đây là nhà thuốc nằm ở đầu một con hẻm nhỏ, ban đầu nó không để ý nhưng Minwoo lại nhìn thấy. Kết quả là hai người nán chân lại đây để mua thuốc theo đúng kế hoạch ban đầu của nó, dù rằng chứng đau bụng không hiểu sao đã dịu đi rất nhiều.
Khi về đến biệt thự thì trời đã tối om. Cơn say rượu dù khiến cho tâm trí con người không như lúc bình thường nhưng cũng không làm cho cảm nhận bằng mắt thấy của họ trở nên trì trệ. Dù đang trong trạng thái không mấy tỉnh táo, nhưng hương thơm ngọt ngào từ đâu cứ thoang thoảng nơi cánh mũi cũng làm Bảo Nhi phải khẽ nhướn khóe mắt nặng trịch. Cuối tầm nhìn là khu vườn trải đầy hoa như những tấm thảm nhung lụa nhờ gió và ánh trăng khẽ cuộn sáng, trong đầu nó bỗng nhiên lại nhớ đến một câu thơ đã từng được đọc rất hợp với quang cảnh nơi này, ''trăng lên hoa nở chẳng hề đơn sai,'' kỳ thực, đây là khoảnh khắc được đẽo gọt đẹp nhất đêm nay.
Ý thức còn sót lại giúp Bảo Nhi nhận thấy hiếm khi mình rơi vào tình trạng gần như là say đến bí tỉ như bây giờ, để đến nỗi muốn đứng lại nhìn ngắm cảnh đẹp một lúc mà nó thấy người cũng chẳng còn sức. Trong trạng thái nửa tỉnh táo nửa mơ hồ, Bảo Nhi nhớ không lầm thì tất cả những ngu xuẩn này đều do nó tự gây nên. Trí nhớ tái hiện chậm trong đầu kể rằng, buổi chiều nó bị đau bụng vì đói, lúc đi ra khỏi hiệu thuốc bằng lý do muốn trả công cho Minwoo vì đã đi theo để giúp mình nên nó đã mời cậu ta đi ăn, tiếp theo chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi bữa ăn trôi qua một cách vô cùng nhạt nhẽo, thiết nghĩ, chắc cũng là do mối quan hệ không mấy khá khẩm của hai người.
Sau đó tương truyền rằng, lúc bữa ăn trôi qua hơn phân nửa thời gian thì có một vị quản lý cấp cao đi ngang qua chỗ của Bảo Nhi và Minwoo. Ông ta nhận ra ngay, Bảo Nhi là khách quen của nhà hàng. Lại tinh mắt để ý thấy không như mọi lần, vị khách này mỗi khi dùng bữa đều yêu cầu thêm một chai rượu, lập lại vài lần, dần dần thành quen, đây đã là thông lệ của nhà hàng mỗi khi Bảo Nhi đến, đó là các nhân viên phải tự ý thức rằng, khi phục vụ phải mang theo một chai Whisky hoặc một chai vang mạnh. Thế nhưng hôm nay lại không có, qua ánh đèn chùm, quản lý nhận thấy vẻ mặt của Bảo Nhi không vui, ông ta liền âm thầm quở trách phục vụ rồi tự mình đi lấy một chai rượu, hòng để lấy lại uy tín cho nhà hàng về thái độ phục vụ tắc trách của nhân viên.
Nghe lời xin lỗi từ quản lý, lại nhận được ưu đãi hôm nay vì thiếu sót mà sẽ được giảm một nửa số tiền cần thanh toán, Bảo Nhi giải thích, ''À không, hôm nay tôi không yêu cầu rượu.'' Không khí trên bàn lát sau có lẽ sẽ càng buồn tẻ, nghĩ vậy, nó bèn đổi ý, ''Nhưng hiện tại lại rất cần, phiền ông để lại rượu và lấy cho tôi thêm một cái ly nữa. Cuối bữa, tôi vẫn sẽ thanh toán đầy đủ.'' Nói xong Bảo Nhi bật cười không rõ nguyên nhân, vén lại lọn tóc sang bên mang tai. Giảm giá bữa ăn? Nó lâm vào cảnh khốn khó đến mức phải đi ăn đồ giảm giá từ khi nào?
Quản lý không để ý đến nét mỉa mai trên mặt Bảo Nhi, nó cũng không biết là ông ta có nghe thấy câu cuối cùng trong lời nói của mình không nữa. Chắc cũng vốn chỉ định rời rượu đi, nhưng nghe nó nói vậy thì quản lý cũng chỉ giữ thái độ đúng khuôn phép, đặt ly xuống trước mặt nó rót một ít chất lỏng màu vàng với lưu lượng vừa phải rồi quay người đi lấy thêm ly theo đúng yêu cầu.
Trong lúc chờ đợi, Bảo Nhi trông thấy ánh pha lê dưới đáy ly lóe sáng, nó thấy vui mắt bèn dùng hai ngón tay lắc qua lắc lại, như chỉ để mong chờ cho thứ chất lỏng có mùi ngọt của mạch nha bị sánh ra ngoài thì mới vừa lòng. Hành động vô tình làm ra trong lúc chán nản ấy vô tình lọt vào mắt Minwoo ngồi phía đối diện lại rất giống trẻ con, khiến cậu thẫn thờ trong giây lát. Hình như cậu muốn nói một câu gì đó rất dài nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được năm từ, ''Không thể mãi vậy sao?''
''Sao cơ?''' Ngón tay Bảo Nhi đang linh hoạt bỗng nhiên dừng lại đột ngột khiến rượu bị văng vài giọt ra ngoài, bắn cả lên đốt ngón tay trắng ngần của nó. Nó thấy sắc mặt Minwoo hơi khó coi thì thấy khó hiểu. Đang yên đang lành, không thể mãi vậy? Không thể mãi vậy điều gì?
''Này, tôi vừa hỏi cậu, cậu nói gì thế?''
Đáy mắt Minwoo tối tăm, ''Không can dự đến cô!''
Bảo Nhi bật cười, ''Thế thì cậu chắc đang đối thoại với ma.''
Minwoo phủ nhận, ''Tôi là người trần mắt thịt, thấy ma chắc chỉ mình cô.''
Như hiểu ra điều gì đó, Bảo Nhi thành thật gật đầu, ''Ở đây không có ma, chắc cậu đang nói chuyện với tôi rồi.'' Nó chẳng có chút ngượng nghịu, quanh co một hồi lại mặt dày hỏi lại, ''Chẳng ai thích tiếp chuyện với người hay úp mở cả, trả lời đi, không thể mãi như vậy cái gì?''
Minwoo gắt, ''Không phải ma cũng chẳng phải cô, tôi nói chuyện một mình.''
Bảo Nhi vỡ lẽ, ''Ồ! Thì ra cậu mắc chứng depression (trầm cảm).''
''..."
Minwoo sa sầm nét mặt, cậu bỏ một miếng cá hồi vào miệng, không nói thêm câu nào. Lần đầu tiên Minwoo thấy phản bác một người mệt mỏi đến vậy.
Về phía bản thân của Bảo Nhi, việc đùa bỡn một người là chuyện trăm năm khó gặp. Minwoo lại không biết nắm lấy cơ hội, để rồi mai sau, khi thế sự thay đổi, lúc trước người muốn tiếp sát lại gần thì bây giờ lại muốn tránh xa, còn người trước kia muốn lẩn tránh khi đó lại muốn tiếp cận thật gần...
Chuyện tương lai, nhất là mối liên hệ giữa nhiều người, chỉ có thể nói là mặc do thiên mệnh định đoạt.
Sắc mặt của Bảo Nhi quay lại vẻ lạnh tanh như bình thường khi quản lý đem ly tới. Đợi cho ông ta đi khuất, nó rót nửa ly rượu rồi dùng tay đẩy mạnh về phía Minwoo. Không biết là do cố ý hay vô tình mà lực tới rất nhanh, chỉ thiếu có nước nếu Minwoo không đưa tay giữ kịp thì cả ly và rượu đều văng ra ngoài. Minwoo sau một giây ngạc nhiên, cậu trừng mắt nhìn Bảo Nhi, trầm giọng hỏi, ''Cô ngứa tay lắm à?''
Tất nhiên là Bảo Nhi chẳng hề để bụng đến vẻ phẫn nộ trên cơ mặt của Minwoo, nó thản nhiên nhìn cậu, hồi lâu mới uống cạn ly rượu, chờ cho vị hăng của đất bay khỏi đầu lưỡi rồi mới đưa chiếc ly lên, ra vẻ mời, nói, ''Ăn là một nghệ thuật, rượu là một trong những phần tử điểm xuyến cho bữa ăn nghệ thuật.''
Minwoo gật đầu, Bảo Nhi tưởng cậu đã đồng ý, nhưng không, Minwoo chỉ đồng quan điểm với vế trước trong câu nói của nó, ''Đúng, nhưng để ăn ngon thì không cần thiết phải ''cưỡng ép'' người khác làm theo ý mình.''
Bảo Nhi lại hỏi, ''Cậu đang khéo từ chối ư?''
Minwoo ôn tồn hỏi lại, điểm tương phản duy nhất là vẻ lạnh lùng hơn băng sơn của cậu, ''Còn cô, là đang mời rượu tôi sao?''
Chẳng hiểu có phải là do ảnh hưởng từ sự căng thẳng giữa hai người mà khu vực nơi họ đang ngồi mang bầu không khí im lặng tuyệt đối hay không?!
Bảo Nhi từ lâu đã hình thành thói quen rất ghét bị người ta vặn ngược lại, tâm tình lại dễ nổi nóng nên nghe vậy ánh mắt nó không khỏi thoáng qua tia sắc lạnh. Ngày hôm nay, khi nói chuyện với Minwoo, nó phải tự nhận là mình đã tốt tính lên rất nhiều, bằng không đã sớm vài lần vớ lấy chai Whisky hoặc thứ gì đó bên cạnh để ném thẳng vào mặt cậu ta.
''Tục ngữ phán, nam vô tửu như kỳ vô phong*.'' Bảo Nhi cười, nụ cười tươi tắn đến lạ lùng. Đối với một số người, nếu không quen biết nó, thì sẽ cho rằng chủ nhân sở hữu nụ cười rực rỡ như ánh ban mai này là một người vô cùng hướng thiện. Nhưng đối với Minwoo, một người đã từng quen biết Bảo Nhi lâu năm, khi bắt gặp vẻ ngây ngô trong sáng này của nó, thì cậu liền biết tiếp theo sẽ là phát ngôn khiến người đối diện phải điếng người. Quả nhiên, vẫn là phong cách hành sự đó, nó nhẹ nhàng nói, ''Minwoo, cậu là con đàn bà mang dáng dấp của thằng đàn ông đầu tiên mà tôi được gặp.''
Kết quả nhận được là toàn thân Minwoo hóa đá, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nhìn bát canh cậu liền hối hận vì mình không đủ can đảm để úp mặt xuống đấy mà tự tử...
Nguyễn Ngọc Bảo Nhi, cô ta đúng là danh bất hư truyền khẩu xà tâm xà!
Một tiếng ba mươi phút trôi qua, sau khi gánh chịu hàng loạt những lời đả kích, rốt cuộc một tiếng năm phút trước Minwoo cũng phải giơ tay xin hàng. Cậu nhìn Bảo Nhi, gằn từng chữ đáp, ''Để tôi cho cô biết thế nào gọi là không biết tự lượng sức mình.'' Trước cái nhìn tràn đầy khiêu khích của Bảo Nhi, cậu trực tiếp uống hết một ly rượu.
Bảo Nhi cười cười, nó rất nhanh cũng liền rót đầy chiếc ly của mình rồi đẩy chai rượu sang phía Minwoo.
Thời gian cứ thế trôi qua, trên bàn ăn, chỉ xảy ra vài cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, đó là chai rượu cứ chạy đi chạy về, một ly rồi một ly, một người uống rồi lại một người uống, không lâu sau đó, hai chai Whisky Scotch đã cạn đến đáy.
Thế nhưng, vẫn có ai đó mơ màng ngoan cố gọi phục vụ, ''Lấy cho tôi thêm một chai...''
Minwoo làm sao mà không hiểu ý của Bảo Nhi, khi phục vụ đến, cậu nhanh chóng ngắt lời nó, ''Mang cho tôi một ly trà giải rượu.''
Trong lòng Bảo Nhi trầm hẳn xuống. Minwoo bị điên à? Sao cậu ta lại chỉ yêu cầu mỗi trà giải rượu? Đã có ai say đâu. Hai người vẫn đang rất tỉnh táo mà!
''Tôi muốn rượu.'' Bảo Nhi lại nói với phục vụ.
Phục vụ khó xử, anh ta nhìn Minwoo, đôi mắt lạnh lẽo của cậu khiến anh ta rùng mình, ''Anh nghe người say hay người tỉnh? Tôi bảo đi lấy trà giải rượu đến đây.''
Người ta bảo, khi say là lúc sống thật nhất, không giấu, không che, không lừa dối, vì vậy, con người thật của Bảo Nhi đã hoàn toàn được bộ lộ ra ngoài. Bản tính ghét người khác chạm vào cũng biến mất, thậm chí, nó còn tự động níu chặt lấy tay áo của chàng trai phục vụ, kích động nói, ''Tôi mới là người trả tiền, anh không được nghe cậu ta.''
Minwoo thấy vậy, chậm rãi đứng lên, cậu đi về phía Bảo Nhi, tách bàn tay nó ra, nói bằng giọng dịu dàng, ''Ngoan nào.'' Rồi cậu nói tiếp với phục vụ bằng tông giọng lạnh như băng, ''Anh mang trà đến đây, hay phải để đích thân tôi đi lấy?''
Phục vụ đổ mồ hôi lạnh. Anh ta ''vâng'' một tiếng rồi làm theo. Ánh mắt của vị khách này, làm anh ta nhất thời cảm thấy ớn lạnh.
*Nam vô tửu như kỳ vô phong: Người con trai mà không có rượu thì chẳng khác nào lá cờ không gặp gió.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng bắt đầu lên cao, ánh sáng như được lát bạc soi chiếu xuống tận mặt đất. Thế giới của loài người vốn là một bức tranh của xã hội văn minh, phồn hoa, nơi nơi đầy ắp sự nhộn nhịp, nhưng dưới quang phổ trắng ngà lại pha thêm nét đẹp dịu dàng, cổ tích, khiến cho vạn vật theo một lẽ dĩ nhiên từ lâu đã trở nên nhu hòa.
Nhưng hình như dưới con mắt của Bảo Nhi, mọi sự tốt đẹp, yên bình đều là gian dối. Ánh trăng phải là thứ đem lại cảm giác trống vắng, cô quạnh nhất trên thế gian này. Cũng như đêm nay, khi Bảo Nhi nhìn ngắm cảnh bầu trời chỉ có một mặt trăng đơn độc, thứ nó cảm thấy thiếu thốn đó chính là rượu. Rượu để xua tan thực tại, rượu để tạm thời xoa dịu đi nỗi buồn, rượu để quên đi những ái ân mà bản thân đã đánh mất.
Trong men say, Bảo Nhi thầm ai oán, hóa ra một chút tiềm thức còn sót lại cũng đủ để nó nhận biết rượu chẳng thể nào giúp nó được bình tâm. Thực tại vẫn là thực tại, có những nỗi đau đã ăn sâu vào cốt tủy, dù dùng cách nào để cố lãng quên thì đến một thời khắc, nó cũng như những làn sóng nhẹ tênh thoáng qua trên mặt biển, nhưng đến khi tỉnh dậy thì lại hóa thành bão tố khiến người ta phải mặc sức đau lòng. Bảo Nhi đã từng tự động viên chính mình, thôi thì cứ học cách đối mặt đi vậy. Dẫu cho biết là trong mấy năm gần đây, dù rằng đã cố gắng rất nhiều nhưng Bảo Nhi vẫn không thể chấp nhận được sự thực là nó đã mất đi người mình yêu.
Mọi chuyện khi đó xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai có thể trở tay kịp. Năm Bảo Nhi mười ba tuổi, vào đúng ngày sinh nhật nó, vì cứu Bảo Nhi mà Hà Duy đã mất mạng. Thân là thiên kim của một gia tộc, lại là con gái của Nguyễn Trí Khôi - ông trùm Mafia Hàn Quốc khét tiếng nên có không ít người muốn trả thù và trút giận lên người Bảo Nhi - đứa con gái được bảo bọc kĩ càng, hồn nhiên đến độ không có một chút võ công để tự vệ, chỉ có thể dựa vào anh trai hoặc vệ sĩ đi theo bên mình.
Không giống như hai người anh trai, từ nhỏ Trí Phong và Trí Long đã tự ý thức được là con của một ông trùm sẽ nguy hiểm như thế nào, nên họ từ khi biết nhận thức đã học đủ các loại võ, hay được các chuyên gia trong gia tộc rèn luyện khả năng và cho tiếp xúc với súng đạn để khi nguy cấp có thể tự bảo vệ bản thân mình. Nhưng Bảo Nhi thì lại khác, nó hoàn toàn không hề có hứng thú với khóa đào tạo mà đáng lẽ ra là bắt buộc phải học trên. Bởi khi đó bỏ qua lời khuyên của mẹ hay lời ép buộc từ ba, nó nghĩ rằng nếu có Trí Long - người anh trai bằng tuổi đã là thiên tài võ thuật của gia tộc hằng ngày đi học cùng, hơn nữa còn có vệ sĩ đi theo 24/24 thì nó sẽ không bao giờ gặp hiểm nguy đến tính mạng. Nhưng người tính không bằng trời tính, với độ tuổi Bảo Nhi, làm sao nó có thể suy nghĩ sâu xa được kẻ thù của ba âm hiểm đến mức nào. Hôm đó, trên đường đi học về, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn chúng đã trực tiếp bắn chết hai vệ sĩ bảo vệ Bảo Nhi, Trí Long hôm đấy lại bị ốm nên không đi học, thế là kế hoạch bắt cóc của những kẻ đó thành công một cách dễ dàng.
Bản thân bị chuốc thuốc mê liều mạnh, đến khi tỉnh lại, Bảo Nhi mới phát hiện là miệng và mắt mình đều đã bị bịt, tay chân nó thì bị dây thừng trói chặt, tuy vậy, nhưng nó vẫn nghe được một giọng nam rất dữ tợn truyền đến, ''Không sai, con gái của mày bây giờ đang ở trong tay tao. Nội trong hai ngày nữa, mày phải chuyển đầy đủ số tiền mà tao yêu cầu, nếu không, một bàn tay của nó sẽ được chuyển đến Nguyễn gia.'' Bảo Nhi rùng mình, nghe hắn nói tiếp, ''Nguyễn Trí Khôi, tốt nhất mày nên nhanh lên, đừng để tao phải tức giận. Sang ngày thứ ba, nếu tao chưa thấy tiền, một bàn tay của con mày cũng sẽ đi nốt. Còn lân la sang các ngày khác, tao không chắc là các bộ phận khác trên cơ thể của nó vẫn còn lành lặn đâu.'' Toàn thân Bảo Nhi hóa đá, lần đầu tiên trong đời nó gặp một gã có tâm lý điên khùng đến vậy, ''Tao bây giờ đã lâm vào bước đường cùng, chẳng còn sợ hãi điều gì nữa. Người của tao vẫn luôn ở bên cạnh mày, nếu mày để cảnh sát can thiệp, thì đừng hòng nhìn thấy nó nữa, tao sẽ trực tiếp giết nó rồi tự sát luôn.'' Bên tai chỉ vang vọng tiếng cười điên cuồng của tên bắt cóc, chắc hắn đã tắt điện thoại. Đúng là kẻ biến thái, nghe giọng điệu của hắn, Bảo Nhi đoán, trước đây chắc hắn cũng từng có một thời huy hoàng, nhưng vì lý do gì đó mà lại bại dưới tay của ba.
Khi không nhìn thấy ánh sáng, Bảo Nhi thấy, tựa như mọi thứ đều trôi qua rất lâu, mệt mỏi thiếp đi vài lần rồi tỉnh lại, nó cũng chẳng biết là đã hết thời hạn hai ngày hay chưa. Chỉ biết là mấy tên bắt cóc này cũng chẳng vô nhân đạo như nó nghĩ, bởi chí ít, bọn chúng còn biết đường mua nước và đồ ăn cho nó. Thiết nghĩ, chắc bọn chúng cũng sợ Bảo Nhi chết vì đói, đến lúc đấy không nhận được tiền, có khi lại bị người của Nguyễn gia tức giận xử sạch, không phải là mất cả chì lẫn chài sao? Cho nên trong thời gian này, tuy lúc nói chuyện điện thoại tên cầm đầu có mạnh miệng là thế, nhưng khi nghĩ thông suốt rồi, Bảo Nhi cũng tạm thời yên tâm về tính mạng của mình.
''Pằng, pằng, pằng...'' Đúng lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng súng nổ. Bảo Nhi giật bắn mình, chắc là người của Nguyễn gia đến ứng cứu. Tốt quá, vậy là sắp thoát khỏi nơi này rồi.
Có tiếng ''két'' chói tai vang lên, giống như những lần chúng mang đồ ăn vào cho Bảo Nhi, cánh cửa hoen gỉ được mở ra, âm thanh của sắt gỉ vang lên rất to, nhưng cũng không thể át được tiếng đạn pháo mạnh như vũ bão đang tầng tầng lớp lớp truyền đến. Ngoài kia, có lẽ đang diễn ra một cuộc chiến rất khốc liệt. Bảo Nhi có thể chắc chắn được rằng phe nào đang yếu thế, bởi nó biết, về nhân lực và vũ khí, ở đại hàn dân quốc này, không ai có thể đối đầu với Nguyễn gia. Bọn bắt cóc, các ngươi chờ chết đi!
Hai người đi vào một người máu me be bét đầy mình đang ôm vai trái bị thương, nhìn sơ qua cũng biết là bị bắn trúng. Người còn lại bước đi không vững, tay cầm súng run run, tuy hắn không bị thương nhưng đã cạn cùng sức lực. Bảo Nhi liếc sơ qua đã nhận ra hai người bọn hắn chính là hai người luân phiên nhau canh chừng nó trong thời gian vừa qua, cũng là con trai và thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh tên bắt cóc.
Người bị bắn liếc Bảo Nhi một cái, dù cả người đã thành ra như thế này nhưng hắn vẫn không quên tỏ lòng hiếu kính với cha của mình, ''Cha, người của ta đã chết hơn phân nửa, e là chẳng còn bao lâu nữa thì bọn chúng sẽ đánh vào đây. Chúng ta cũng sắp cạn sạch đạn dược, không thể tiếp tục chống chọi được lâu. Chi bằng con ở lại đây nghênh chiến, nhân cơ hội cha hãy chạy trước đi. Con bé này cha để ở lại đây, có nó, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám làm gì con.''
Người của Nguyễn gia sắp đánh vào đây, nhanh vậy sao?! Bảo Nhi nghe vậy thì hết sức vui mừng. Nhưng nó chưa kịp mừng rỡ được bao lâu thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ''cạch''. Đại não Bảo Nhi vụt qua một ý nghĩ, nó bình tĩnh xoay người đối diện. Quả nhiên, thu vào đáy mắt Bảo Nhi chính là tên thủ lĩnh và họng súng lạnh lẽo đã lên nòng của ông ta. Nhưng lạ thay là tại sao mũi súng tại sao lại không không chĩa về phía nó mà lại hướng về phía con trai của Kim Dong Hyun? Lẽ nào ông ta định...? Bảo Nhi vừa nghĩ đến đây thì có hai tiếng ''pằng'' liên tiếp vang lên bên. Nó trợn tròn mắt nhìn Kim Dong Hyun không một chút do dự tự tay bắn chết đứa con trai và thuộc hạ của mình.
Cả quá trình khi đó Bảo Nhi ngây ra như phỗng, chỉ đến khi hai thân thể cao lớn ngã ''phịch'' xuống đất thì nó mới hoàn hồn trở lại. Nó nhìn Kim Dong Hyun, lắp bắp nói, ''Ông, ông,... ông bị điên rồi.'' Bảo Nhi không dám tin vào điều mà nó vừa nhìn thấy, lại càng không dám tin hai người vừa ngã xuống trước mặt mình lại bị chính cha ruột và thủ lĩnh của mình giết hại. Huống chi người xưa còn có câu, ''hổ dữ không ăn thịt con,'' tên Kim Dong Hyun này quả là một kẻ không bằng cầm thú.
Kim Dong Hyun dường như đọc được toàn bộ suy nghĩ trong đầu Bảo Nhi, ông ta nói, ''Tao sẽ sớm gặp lại và tạ tội với nó sau. Oắt con, nếu theo như lời nó, mày nghĩ đã đến bước này thì tao còn có cơ hội chạy thoát ư? Nếu được, tao cũng không muốn suốt phần đời còn lại phải sống trốn lui trốn lủi như một con chuột.''
Qua ánh sáng từ ngoài hắt vào, gương mặt của Kim Dong Hyun ngày càng thanh thản. Dựa vào những gì Kim Dong Hyun nói và vẻ mặt này của ông ta, Bảo Nhi chợt thấy sợ hãi, bởi chỉ có kẻ không thiết sống và sắp tìm tới cái chết mới có thể trưng ra được bộ mặt như vậy.
Tiếng súng vọng lại từ đâu vẫn chưa ngừng dứt, thấy Bảo Nhi nghệt ra nhìn mình, Kim Dong Hyun chĩa thẳng súng vào đầu nó, ông ta cất tiếng cười hung ác, tiếp tục nói, ''Tao sẽ cho mày chết không được tử tế, khiến mày sống không bằng chết. Đừng trách tao độc ác, tất cả là tại ba mày, chỉ vì hắn mà tao mới thảm hại như ngày hôm nay. Hắn gài bẫy khiến tao táng gia bại sản, làm tao tự tay bắn chết đứa con trai ruột của mình, một năm trước cũng chỉ vì tranh giành địa bàn ở khu vực phía tây mà hắn cũng đã hại chết cả vợ và con gái tao. Bây giờ tao không còn gì để mất, trước khi tao chết, mày đừng hòng toàn mạng. Mày nghĩ thử xem, có phải bộ dạng của Nguyễn Trí Khôi khi hắn nhìn thấy mày chết sẽ rất nực cười không?''
Bảo Nhi điếng người, nó chợt hiểu ra, Kim Dong Hyun làm những điều này chỉ vì muốn trả thù. Và vì nguyên nhân không thể làm gì được ba nên ông ta chọn cách bắt cóc nó, sau đó giết nó trước mặt ba rồi cùng nó đồng quy vô tận.
Không, Bảo Nhi nó không thể bỏ mạng ở nơi này, nó không muốn chết thêm một lần nữa! Dù đã mất hết đi ký ức nhưng trong tiềm thức nó vẫn còn khắc ghi nỗi đau đớn về thể xác khi chìm trong cơn hôn mê. Cảm giác chết hụt, quả không dễ chịu chút nào. Nếu ông trời lại một lần nữa muốn đẩy nó vào chỗ chết, vậy nó càng phải tìm mọi cách để vượt qua.
Ý nghĩ phải sống khiến Bảo Nhi như được tiếp thêm sức mạnh, vì muốn Kim Dong Hyun hành hạ mình thật lâu để kéo dài thời gian nên nó nhếch mép, khinh khỉnh nói, ''Kim Dong Hyun, ông quá ngu xuẩn. Không phải là do ba tôi mà là do ông không có đủ năng lực. Nếu ông có bản lĩnh thì trước khi ông giết tôi, hãy làm cho tôi phải thay đổi suy nghĩ đi, bằng không, ông đến lúc chết vẫn mãi chỉ là kẻ thua cuộc...''
Cách nhà kho không xa, những âm thanh chói tai cuối cùng đã biến mất, những gì còn sót lại chỉ là không gian tanh nồng mùi máu tươi. Cây cỏ xung quanh vì trận chiến mà gần như bị phá hủy hoàn toàn, dưới mặt đất là số lượng thi thể nhiều không kể xiết. Đội quân do cậu thiếu niên điển trai dẫn đầu đã tiêu diệt hoàn toàn phe đối đầu với tổn thất cực nhỏ. Có thể thấy, phe nào mới là bên áp đảo hoàn toàn.
Hai người thanh niên có thân hình cao lớn vạm vỡ, lần lượt cung kính với cậu thiếu niên, báo cáo, ''Thiếu gia, đây lớp thuộc hạ cuối cùng của Kim Dong Hyun, những tên còn sống đều đã cắn lưỡi tự sát. Kim Dong Hyun và Nguyễn tiểu thư chắc chắn đang ở gần đây.''
''Thiếu gia, theo thông tin vừa nhận được, người của Nguyễn gia đang trên đường tới, có cần đợi bọn họ không ạ?''
Cậu thiếu niên dắt khẩu súng vào hông, bước qua một xác chết, lạnh nhạt nói, "Không cần đợi. Chia ra nhiều tốp tìm bằng được Bảo Nhi trở về cho tôi. Gặp được Kim Dong Hyun hãy cố gắng thương lượng, chờ tôi đến giải quyết. Nhớ, bảo bọn họ không được tự ý hành động, tránh làm tổn thương đến cô ấy."
"Rõ." Hai người thanh niên đứng nghiêm theo kiểu quân nhân rồi chạy đi ban bố mệnh lệnh. Rất nhanh chóng, đám người đang mặc quân phục cũng hành động theo kế hoạch mà cậu thiếu niên đã vạch ra. Bọn họ ăn ý phân ra thành nhiều nhóm nhỏ, từng tốp từng tốp tản ra mọi ngõ ngách để hành động.
Cậu thiếu niên vẻ mặt hiện rõ vẻ lo lắng cũng dẫn theo mười người binh sĩ tiến về phía trước, mỗi hành động và cử chỉ ngầm của họ đều rất có hiệu quả. Lần theo tiếng súng từ xa vọng về, không lâu sau, cậu ta đã xác định được phương hướng của Bảo Nhi.
Trong nhà kho ẩm thấp lúc này, Kim Dong Hyun lại gầm thêm một tiếng nữa, ông ta liên tiếp đánh vào người và giáng cho Bảo Nhi hai cú tát khiến nó xây xẩm mặt mày, máu ở khóe miệng nó do ảnh hưởng từ chứng Haemophilia đang không ngừng rỉ ra. Chẳng mấy chốc, những ngụm máu tươi đã tràn ngập trong khoang miệng Bảo Nhi.
Nó cố gắng nuốt lại thứ nước tanh ngòm đó rất nhiều lần, tiếp tục chống đỡ đứng dậy. Ánh mắt nó nhìn Kim Dong Hyun hằn lên những vằn đỏ kiên cường và ngoan cố. Cái nhìn này của Bảo Nhi không hiểu sao lại khiến cho toàn thân Kim Dong Hyun trở nên chấn động, "Ông đánh tiếp đi, làm vậy cũng chẳng khiến tôi thay đổi suy nghĩ về ông, cũng không khiến ông lấy lại được những gì đã mất, và càng không thể làm cho vợ và hai đứa con của ông sống lại.''
Bị Bảo Nhi chạm vào những nỗi đau sâu kín nhất trong lòng, toàn thân Kim Dong Hyun run lên vì giận dữ. Bên dưới hàng lông mày là đôi mắt u tối với hai làn nước mắt chảy dài. Sự thống khổ như làm Kim Dong Hyun già thêm cả chục tuổi. Mấy câu nói của Bảo Nhi, chẳng khác nào xát muối vào vết thương bị lở loét của ông ta.
Cùng tiếng quát, ''Mày câm mồm cho tao.'' Kim Dong Hyun nhắm thẳng súng vào vai Bảo Nhi, bắn. Tiếng súng hôm nay nó đã nghe thấy rất nhiều lần, nhưng lần này mới là cảm giác chân thực khi bị đạn bắn xuyên qua. Sau tiếng súng, Bảo Nhi chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhanh như chớp găm sâu vào người mình, tiếp theo là cảm giác đau đớn thấm vào tận xương. Màu đỏ diễm sắc không có điểm dừng như thủy triều chảy ra ồ ạt từ vai Bảo Nhi. Chẳng mấy chốc, chiếc áo đồng phục đã ướt như bị nhúng nước. Đến lúc này, Bảo Nhi rốt cuộc cũng không chịu được nữa, nó mất thăng bằng ngã thẳng xuống nền đất lạnh lẽo, miệng không kìm được phun ra một ngụm máu tươi.
Bảo Nhi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nó thầm than lên một tiếng không ổn. Bất chấp móng tay có bị mài mòn đến mức bật móng, Bảo Nhi cào mạnh tay xuống nền xi măng bên dưới, nó nghiến răng để giảm thiểu cơn đau đồng thời cũng là để giúp cho bản thân giữ được tỉnh táo.
Về phía Kim Dong Hyun, ông ta vẫn tiếp tục ''công việc'' của mình. Kim Dong Hyun xách cổ áo Bảo Nhi lên, nhìn sâu vào đôi mắt dần lờ đờ của nó, lạnh lẽo nói, ''Mày không có tư cách để nhắc đến họ. Đừng tưởng tao không biết mày đang suy tính điều gì. Định kéo dài thời gian để cho bọn kia đến cứu hả? Rất tiếc, ông đây chơi đủ rồi. Mau đi chết đi.'' Kim Dong Hyun đã nhìn ra từ lúc nào? Nếu như được làm lại, Bảo Nhi chắc chắn sẽ không chạm vào kị húy của ông ta. Nhưng trên đời này không có hai chữ ''nếu như'', bởi kim loại còn vương một chút hơi nóng của thuốc súng đã ấn sâu vào giữa trán nó. Bảo Nhi biết, nó sắp tiêu đời rồi.
Nhưng đương lúc Bảo Nhi tuyệt vọng nhất thì bất chợt có một giọng nói thân thuộc vang lên, ''Kim Dong Hyun, mau bỏ súng xuống. Toàn bộ nơi này đã bị người của bộ Quốc phòng bao vây, nếu ông chịu hợp tác, tôi thề với danh dự là ông sẽ được an toàn.''
Trên cao, ánh mặt trời chói chang nhưng không đem đến cảm giác nóng rực, hệt như khuôn mặt của cậu thiếu niên lúc này, vẫn điệu bộ ấm áp thế nhưng chẳng thể gợi được nét hiền lành trong mắt mọi người xung quanh.
Bảo Nhi sững người, nó chẳng chú ý đến biểu cảm dị thường của Kim Dong Hyun. Vì ngoài cậu thiếu niên đó ra, có rất nhiều người mặc quân phục của quân đội Hàn Quốc đang từ ngoài chạy vào, họ bao vây xung quanh và ngắm thẳng súng vào người Kim Dong Hyun.
Bảo Nhi chậm rãi nở nụ cười mặc dù khắp thân thể nó dính đầy máu, nếu lúc này Kim Dong Hyun chưa nổ súng thì chứng tỏ ông ta vẫn chưa muốn chết, vậy cũng đồng nghĩa với việc bản thân nó tạm thời đã được an toàn. Nhưng tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, bởi Hà Duy của nó đã đến, anh là người đầu tiên đến cứu nó chứ không phải là người của Nguyễn gia.
''Kim Dong Hyun, mau thả người, hẳn là ông biết hoàn cảnh của mình bây giờ.''
Giọng nói nghiêm nghị và răn đe khác với mọi ngày của Hà Duy lại một lần nữa lọt vào tai Bảo Nhi, nó cảm động đến nỗi muốn bật khóc, Hà Duy ơi, tại sao người cứu em đầu tiên luôn là anh?
''Gọi Nguyễn Trí Khôi đến đây, tao muốn hắn ta đến cứu nó chứ không phải mày.''
Hà Duy nhíu mày, Bảo Nhi chợt bừng tỉnh. Phải rồi, tại sao nó có thể quên mục đích chính của Kim Dong Hyun chứ?
Bỏ qua sự kích động khiến mọi đau đớn đều tiêu tan, nước mắt Bảo Nhi ứa ra, nó không màng đến hiểm nguy của bản thân mà hét lớn đến lạc cả giọng, ''Hà Duy, đừng quan tâm đến em, anh mau cho người nổ súng đi.'' Kim Dong Hyun đã đến bước đường tuyệt vọng, cái chết là mục tiêu cũng như là cách giải thoát duy nhất cho bản thân ông ta. Và anh ơi, đời nào ông ta chịu thỏa hiệp với anh mà từ bỏ âm mưu từ bao lâu nay của mình. Cái Kim Dong Hyun cần chỉ là đợi ba tới để thực hiện nốt bước cuối cùng cho âm mưu mà ông ta đã ấp ủ từ hơn một năm nay. Em không muốn ông ta dùng em để uy hiếp ba, vì vậy xin anh, xin anh hãy mau nổ súng, dù cái giá em phải trả chính là mạng sống mà em quý trọng nhất thì xin anh cũng đừng do dự, hãy mau nổ súng đi.
''Bắn tao? Mày đừng mong nó sống sót.'' Kim Dong Hyun chuyển tư thế, ông ta lôi Bảo Nhi đứng dậy, đứng đằng sau nó, một tay ôm ngang lấy cổ đối phương, tay còn lại thì dí súng thẳng vào huyệt thái dương của Bảo Nhi. Bị chạm vào các vết thương trên người, Bảo Nhi nhăn mặt đau đớn, lúc này, nó mới nhớ ra là bản thân mình bị thương không hề nhẹ.
Hà Duy từ xa nhìn thấy tình trạng vết thương trên người và khuôn mặt tái mét do mất máu của Bảo Nhi thì sát khí từ người nổi lên, ''Mẹ kiếp, ông chán sống rồi. Thả cô ấy ra, nếu không đừng trách tôi sai người lật tung phần mộ tổ tiên nhà ông lên để ném hài cốt họ cho chó gặm.''
Bảo Nhi giật mình, nó nhìn Hà Duy trân trối. Những lời lẽ quyết đoán và đầy độc ác như thế là do Hà Duy thốt ra sao? Không, nó không thể để Hà Duy vì nó mà làm điều đại nghịch bất đạo như vậy.
Một phút đồng hồ trôi qua, tất cả mọi người đều trầm mặc, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Kim Dong Hyun căng thẳng đến ứa mồ hôi lạnh, động vào những chuyện có liên quan đến gia đình ông ta, người đàn ông này chưa bao giờ giữ được bình tĩnh. Lời nói của Hà Duy, làm ý chí trả thù của Kim Dong Hyun muốn sụp đổ.
Hà Duy thì lại khác, anh chưa bao giờ nặng lời với ai như vậy, đúng như ánh mắt Bảo Nhi nhìn anh, anh đang nói điều mà kẻ ác nhân nhất cũng không thể chấp nhận nổi. Nhưng vì Bảo Nhi, vì người con gái mà Hà Duy yêu, anh có thể bất chấp tất cả để đi ngược lại với nghĩa lý thông thường.
Song, người đau khổ từ thể xác đến tinh thần nhất vẫn là Bảo Nhi. Thời gian như hố đen vũ trũ vô tình từ từ nuốt gọn lấy sinh mạng nó, do chứng bệnh Haemophilia, nó biết mình không còn nhiều cơ hội để khuyên răn bất cứ ai. Cánh cửa thần chết do máu từ từ rộng mở, mọi vật xung quanh trong mắt Bảo Nhi ngày càng trở nên mơ hồ. Bảo Nhi dằn từng ngụm máu xuống cổ họng, khó nhọc cất tiếng. Trước khi Hà Duy phạm phải sai lầm thêm một lần nữa, nó phải kiềm chế cơn thịnh nộ vì nó mà phát sinh của Hà Duy, ''Hà Duy, em ổn, các vết bầm trên người em là do em chơi bóng ném ở trường nên bị ném trúng, còn vết máu ở vai không phải của em mà là của hai bọn hắn." Bảo Nhi hếch cằm về phía hai xác chết nằm giữa nhà kho, "Em đã giết người. Anh có tin em không?"
Tất nhiên là không!
Bảo Nhi vừa hỏi Hà Duy nhưng trong lòng nó đã biết rõ câu trả lời. Cả hai lời nói dối, Bảo Nhi dám chắc Hà Duy không tin một lời nào. Dù hôm nó bị bắt Hà Duy không đi học nhưng ở trường nó được đối đãi ra sao Hà Duy cũng thừa biết. Hơn nữa với sức lực và bản tính của Bảo Nhi, thì nó có thể liền một lúc giết hai mạng người sao? Thêm cả vết thương chảy máu ngày một nhiều trên vai, chắc chắn không thể là do của người khác dính vào được. Những lời này, chỉ có người không hiểu nó mới tin, huống chi là Hà Duy, anh là một trong số ít người hiểu nó nhất, chẳng lẽ lại tin vào mấy lời vô căn cứ này. Nhưng bây giờ, ngoài hai lý do đó ra, Bảo Nhi cũng không tìm được lý do gì thích hợp. Bảo Nhi hy vọng anh có thể hiểu được ngụ ý của nó, những người thân đã khuất của Kim Dong Hyun, họ không làm gì nên tội.
Bảo Nhi cứ tưởng rằng Hà Duy sẽ phủ định ngay lập tức, nhưng không, khác một trời một vực với thái độ khi nói chuyện với Kim Dong Hyun, anh chỉ nhẹ nhàng nói, ''Anh biết rồi.''
Khi nói điều đó, Bảo Nhi thấy Hà Duy nắm chặt các khớp ngón tay như để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, rồi anh cất giọng lạnh nhạt, ''Kim Dong Hyun, nhìn xung quanh mình xem, nếu ông dám nổ súng, người ông sẽ thành tổ ong ngay lập tức. Nếu ông không thả Bảo Nhi ra, phần mộ của Kim gia các ông đừng hòng yên ổn. Phận làm con cháu như ông không muốn trở thành tội đồ của cả gia tộc, đúng không?'' Kim Dong Hyun hoảng sợ. Đúng, ông ta không chịu nổi cảnh mấy đời sau vẫn bị miệng lưỡi người đời gièm pha. Tiếng nói đều đều của Hà Duy vẫn vang lên bên tai khiến Kim Dong Hyun lưỡng lự, ''Nhưng nếu ông thả cô ấy ra, tôi hứa mình sẽ không làm gì cả, hơn nữa còn bảo vệ ông thoát khỏi sự truy lùng của Nguyễn gia sau khi ông động vào tiểu thư của gia tộc bọn họ, đến hết đời.''
Đó là những lời vừa nghe đã thấy hết sức thuyết phục. Bảo Nhi chưa từng để ý đến gia thế nhà Hà Duy nhưng bây giờ lại hết sức tò mò, nếu anh có thể điều động người của bộ Quốc phòng thì chắc chắn gia đình anh có bối cảnh không tầm thường. Người nhà của anh làm việc cho chính phủ ư? Nếu vậy thì một lời đảm bảo của họ là vô giá, Kim Dong Hyun có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ mình lại nhận được đãi ngộ tốt từ trên trời rơi xuống như vậy. Có điều, ông ta sẽ bị cám dỗ mà bỏ qua sự thù hận trong lòng sao? Điều đó là hoàn toàn không có khả năng!
Từ thuở nhỏ, mẹ Bảo Nhi đã dạy rằng, con người một khi bị sự hận thù lấn át thì sẽ đánh mất bản tính vốn có của mình, rất khó có thể tìm lại. Giống như Kim Dong Hyun, qua sự tuyệt vọng và ánh mắt rất đỗi dịu dàng mỗi khi ông ta nhắc đến gia đình của mình, có lẽ, trước đây ông ta cũng là một người thiện tâm, chí ít, cũng là một người chồng và người cha tốt của hai đứa trẻ. Nhưng sự thăng trầm của cuộc sống tạo nên tính cách của một con người, nốt nhạc buồn nhất đã biến ông ta thành con người độc ác như ngày hôm nay, không gì có thể cứu chữa. Vậy nên, nó không kỳ vọng người đàn ông này hồi tâm chuyển ý, cũng chẳng hy vọng ông ta động tình thương xót nó mà thỏa hiệp với Hà Duy.
Ổn định lại cảm xúc, Bảo Nhi chưa kịp nói ''ông bắn đi'' để kết thúc mọi chuyện thì giọng nói ngờ vực của Kim Dong Hyun đã vang lên, ''Mày là ai?''
Hà Duy cười trừ, ''Là người thừa sức để bảo đảm an toàn cho ông.'' Thật ra anh cũng không biết, Bảo Nhi cũng rất thắc mắc.
''Mày dám chắc chứ?''
''Ông không tin? Được thôi, tất cả mau bỏ súng xuống.'' Ngay lập tức, đám người mặc quân phục để súng xuống đất mà không có bất cứ lời chất vấn nào.
''Tao sẽ thả nó. Chỉ mong mày có thể giữ lời.'' Kim Dong Hyun buông cánh tay ghì chặt lấy cổ Bảo Nhi ra, đẩy nó về phía trước trong tình trạng nó vẫn chưa bắt nhịp kịp cuộc ''giao dịch'' chớp nhoáng giữa ông ta và Hà Duy. Tên Kim Dong Hyun này từ bỏ hay không từ bỏ đây? Ông ta đang muốn tuyên bố mình quý trọng mạng sống hơn tất cả sao?
Tuy nhiên, nó không dám tin tên cáo già này.
Vậy Kim Dong Hyun tính làm gì? Thực tế đã chứng minh, ông ta rất nhanh đã cho nó biết rõ câu trả lời.
Ngay lúc nó tiến gần đến chỗ Hà Duy và anh cũng đang nhanh chóng đi về phía nó thì Kim Dong Hyun bất chợt giương khẩu súng trong tay lên, bắn hai phát đạn thẳng đến bóng lưng nó. Bảo Nhi nghiêng đầu kinh hãi nhìn, nó tính tránh nhưng không kịp nữa rồi, chỉ có thể thấy hai vật lóe lên ánh vàng kim nhanh như chớp rút gọn khoảng cách lao thẳng đến ngực nó. Đúng vậy, Kim Dong Hyun chính là nhằm thẳng vào tim nó mà bắn.
Hà Duy thấy vậy thì sắc mặt lập tức sa sầm, đáy mắt anh lóe sáng, thân thể dùng hết sức bình sinh huy động một vận tốc nhanh hơn cả đạn chạy đến để đứng chắn trước mặt Bảo Nhi. Có Hà Duy, Bảo Nhi sẽ không chết, nhưng đánh đổi bằng việc cứu nó chính là hai viên đạn cứ thể găm sâu vào khoảng trống bên trái ngực anh.
Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang khuỵu xuống mà tâm can buốt giá đến cùng cực, giống như con trai và thuộc hạ của Kim Dong Hyun, thân thể anh đổ ập xuống nền xi măng lạnh lẽo. Còn nó, thì cứ lần lượt nhìn từng người từng người một ra đi trước mắt mình.
Mặc cho thân thể rã rời, Bảo Nhi chạy đến chỗ Hà Duy, dùng chút sức tàn còn lại ôm chặt lấy người anh. Mà ở phía sau, cũng có rất nhiều tiếng súng vang lên át lấy tiếng hét thảm thương của nó, Kim Dong Hyun hẳn là đã bị người của bộ Quốc phòng liên tiếp nã đạn lên người.
Nhưng vào giây phút này, Kim Dong Hyun hoặc nó được sống hay phải chết có quan trọng không, khi mà Hà Duy đang nhìn nó bằng ánh mắt có chết cũng không hối tiếc, đứt đoạn nói, ''Bảo Nhi, anh vui lắm, em được an toàn rồi.''
Bảo Nhi, em sẽ không phải chết, song nếu vì em mà anh ra đi, thì em phải sống tiếp như thế nào đây?
Xung quanh vẫn hết sức ồn ào, có rất nhiều sĩ quan hoảng hốt đến xem tình trạng của Hà Duy, vừa lúc, bọn họ đều nghe được những lời thủ thỉ của Bảo Nhi, tất cả đều lặng im, không nói gì, chỉ có vài người lẳng lặng đến cầm máu giúp anh và nó, ''Xe cứu thương sắp đến rồi, Hà Duy, anh không được ngủ. Em kể chuyện cho anh nghe nhé. Anh có nhớ lần đầu tiên anh gặp em ở bờ biển California không? Lúc đó, em đi lạc, vừa nhìn thấy anh từ đằng sau, em liền lầm tưởng anh là Trí Long mà đuổi theo. Kể ra, tên Trí Long đó cũng thật đáng ghét, ham chơi dám bỏ em lại một mình, anh ấy bảo em đứng ở gốc cây dừa đợi anh ấy đi mua kem, thế mà mấy tiếng sau vẫn chưa quay lại. Có trời mới biết lúc đó em hoảng sợ đến mức nào, em không biết tiếng Anh, có rất nhiều người thấy em còn nhỏ nên đến hỏi han em, nhưng em chỉ biết lắc đầu cho qua. Em nhìn ra, cũng có người định dắt em đi gặp cảnh sát. Vừa lúc đó, bóng dáng anh hiện lên trong mắt em, em tức giận chạy đến đẩy ngã anh, còn đánh tới tấp vào lưng anh nữa chứ. Tuy bị đánh oan anh vẫn không hề nổi giận, thậm chí, còn đưa em đi tìm người nhà, kể từ lúc đó, trong mắt em, trong tim em chỉ có mình anh. Vì vậy, em đã quyết tâm theo đuổi anh, mặc kệ anh nổi giận mắng em là mặt dày thì em vẫn cứ nhất quyết theo đuổi anh, và cuối cùng, anh đã đồng ý. Chúng ta bắt đầu như thế đó, Hà Duy, anh có nhớ không?''
''...''
''Hà Duy, anh không được ngủ. Hôm nay là sinh nhật em, anh còn chưa tặng quà cho em mà. Mở mắt ra Hà Duy, mở mắt ra đi anh.''
Tuy Bảo Nhi có nói bao nhiêu, có kể bao nhiêu chuyện vui đi chăng nữa thì hai mắt Hà Duy vẫn từ từ nhắm nghiền, khuôn mặt anh không còn chút huyết sắc, bên khóe môi của anh vẫn còn đọng lại ý cười, đó là niềm vui khi anh nghe thấy lời giãi bày của Bảo Nhi trước khi anh trút hơi thở cuối cùng.
Bảo Nhi sợ hãi đến ngây người, nó run rẩy áp tai xuống lồng ngực anh, khóc nấc lên, quả nhiên, con tim trong lồng ngực anh đã ngừng đập. Trước khi mất đi ý thức, Bảo Nhi đã hiểu thế nào là sự thù hận, lần đầu tiên trong đời, nó hận bản thân mình đến thế. Vì mất máu quá nhiều, chắc nó cũng sắp ra đi cùng anh. Ngắm nhìn khuôn mặt lúc say ngủ của Hà Duy, nó thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Hà Duy, đợi em, em sắp đến với anh đây.
Mùa thu năm anh ra đi, là mùa thu lạnh lẽo nhất, cái băng giá của nó, khắc tạc trong trái tim em...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.