Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 127: Tâm tư em cất giấu
Trần Thu Phương
23/12/2017
Ngày 23 tháng 10.
Tôi không biết nên làm thế nào, hình như có những thứ tôi không thể kiểm soát. Mấy hôm nay, đêm nào tôi cũng suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã tự hứa với lòng “hãy giữ khoảng cách với Hà Duy”, nhưng tôi không làm được. Tôi không thể chịu nổi cảm giác trống vắng khi phải học một mình, không quen với việc một khi đã thân, lại tự động tránh xa tất cả mọi người, lại càng chẳng thể phủ nhận những lý do đó chỉ là cái cớ để tôi dễ dàng gạt bỏ đi những cảm xúc khác lạ đang dần chiếm lĩnh tâm hồn.
…
Nếu ban đầu, Bảo Nam cho tôi hiểu thế nào là tình anh em, Thiên Vũ cho tôi biết ai mới là người đưa ra những lời khuyên, ai mới là người bạn chân thành nhất thì Hà Duy lại hoàn toàn khác bọn họ. Đến giờ, tôi vẫn chưa thể định hình vị trí của anh ấy trong lòng tôi. Là anh trai? Tôi không cần thêm một người anh sau này có thể sẽ giống như Bảo Nam. Là bạn? Dường như điều tôi mong muốn không phải là thứ tình cảm đơn thuần như thế. Vậy tôi đang chờ đợi điều gì? Tôi mong tôi sẽ sớm tìm ra câu trả lời.
###
Ngày 27 tháng 10.
Tôi bắt đầu không tự chủ được để ý đến Hà Duy nhiều hơn. Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy anh ấy mặc áo sơ mi trắng. Ừm, nếu theo như lời của anh Quang Anh, thì Hà Duy hôm nay “rất hợp” mắt tôi. Tế nhị hơn là tôi đang khen chiếc áo này được may ra như để dành riêng cho anh ấy. Hà Duy nói anh ấy sợ tôi đã chán ăn đồ trong canteen nên mới nhờ đầu bếp gia đình chuẩn bị bữa trưa cho tôi. Nhìn ánh mắt như muốn hỏi, “Rốt cuộc giữa chị và em, ai mới là em gái anh ấy” của Hà My, tôi bỗng thấy vô cùng vui sướng.
###
Ngày 30 tháng 10.
Hôm nay chúng tôi đến tham quan những điểm du lịch nổi tiếng của Paris. Đó sẽ là một ngày tuyệt vời nếu tôi không phải tự chọn cho mình một đề tài, để làm tư liệu phục vụ cho bài thuyết trình thứ hai. Điều này khiến tôi vô cùng sầu não. May mà lần này được làm theo nhóm. Tôi được chỉ định cùng nhóm với Hà Duy. Cuối buổi chiều, anh ấy đề xuất lấy cầu khóa tình yêu Ponts des Arts là nội dung chính cho bài thuyết trình sắp tới.
…
Liên quan đến tình yêu! Hình như đó là chuyện của người lớn, mấy đứa con nít như chúng tôi thì làm sao đủ thâm thúy để hiểu được những vấn đề ấy? Có vẻ Hà Duy thấu được điều tôi đang thắc mắc, anh ấy trách tại tôi lề mề, tạo cơ hội cho mấy nhóm còn lại đăng ký hết đề tài cho trước nên cũng đành hết cách. Tôi dám chắc, nụ cười trên khuôn mặt tôi lúc đó đã trở nên méo xệch.
###
Ngày 31 tháng 10.
Tôi tìm tư liệu và viết bài, còn Hà Duy thì đảm đương phần quan trọng nhất, đó là thuyết trình. Cách anh ấy phân công công việc rất hợp với ý tôi. Tuy nhiên chúng tôi chỉ có ba ngày để chuẩn bị. Một ngày sắp trôi qua, vậy mà tôi vẫn chưa đặt bút viết được một chữ. Thực ra không phải do tôi lười, chỉ là tôi không biết tôi nên bắt đầu từ đâu. Tôi rất muốn chạy đi hỏi Trí Phong, nhưng lại sợ anh ấy cảm thấy phiền phức.
###
Ngày 1 tháng 11.
Liên quan đến cầu khóa Ponts des Arts, trên Internet có rất nhiều bài đăng thuyết trình. Đêm muộn hôm nay sau khi lên mạng để tìm tư liệu, tôi không chỉ hoàn thành xong bài viết, mà cuối cùng tôi còn ngộ ra được rất nhiều vấn đề. Tôi đã thích Hà Duy! Ngẫm lại cũng đúng, đến giờ nhớ lại tôi mới sáng tỏ, mỗi khi đứng trước Hà Duy thì tôi không còn là chính tôi nữa. Tôi luôn muốn được nói chuyện cùng với anh ấy. Thấy hồi hộp, ngượng ngùng mỗi khi anh ấy mỉm cười với tôi. Nhiều đêm, tôi chỉ muốn trời sáng thật mau để có thể gặp lại anh ấy. Thậm chí nếu anh ấy thân cận, gần gũi với bạn khác giới thì tôi sẽ cảm thấy bức bối, khó chịu.
…
Đã gần mười hai giờ đêm, vậy mà tôi vẫn không sao ngủ được. Một ngày mới lại sắp bắt đầu, cũng là lúc toàn bộ thế giới trong mắt tôi đổi thay.
###
Ngày 2 tháng 11.
Có lẽ giờ này Hà Duy đang cố gắng thuộc lòng bài thuyết minh tôi đưa ban sáng. Liệu khi đọc kỹ từng dòng trong đó, anh ấy có giống như tôi, nhận ra trái tim mình đã bị rung động? Tôi không thể ảo tưởng Hà Duy cũng có cảm xúc khác lạ với tôi. Thế nhưng tôi vẫn hy vọng vị trí của tôi trong lòng anh ấy sẽ đặc biệt hơn một vài cô bé du học sinh khác.
###
Ngày 3 tháng 11.
Nhóm tôi đạt được điểm cao nhất. Hôm nay, sau khi bài thuyết trình kết thúc, Hà Duy xuất sắc dành trọn toàn bộ tiếng vỗ tay của tất cả mọi người. Tôi không thể phủ nhận chất giọng truyền cảm của anh ấy chính là một trong những yếu tố khiến lòng tôi xao động. Dưới khoảng trời bao la, chúng tôi mắt đối mắt nhìn nhau, đôi mắt của Hà Duy ấm áp như ánh mặt trời, khoảnh khắc đó sự rung cảm đã lấp đầy tâm trí tôi.
###
Ngày 6 tháng 11.
Hình như chỉ có mình tôi đơn phương. Tôi không cảm nhận được sau ngày hôm đó, thái độ của Hà Duy dành cho tôi có sự thay đổi. Anh ấy vẫn hay trêu đùa tôi như trước đây. Cõ lẽ Hà Duy thật sự coi tôi là em gái của anh ấy. Tôi không rõ tôi nên vui mừng hay nên ủ rũ. Nhưng ít ra tôi có thể viện đó làm lý do để thân cận với anh ấy.
###
Ngày 11 tháng 11.
Tôi lại không hoàn thành đầy đủ bài tập tiếng Pháp. Hà Duy trách tôi ỷ mình thông minh nên mới sao nhãng và lười biếng hơn trước. Tôi không thể nói với anh ấy thật ra dạo gần đây tôi học không vào. Nhưng không phải là do tôi biếng nhác, mà là do mỗi khi ở gần Hà Duy thì trái tim tôi lại nhộn nhịp không yên, lý do đó khiến tôi chẳng thể nào tập trung vào đống sách vở trước mắt.
###
Ngày 17 tháng 11.
Lâu lắm rồi tôi mới bị ốm, nguyên nhân chắc do dạo gần đây tôi thiếu ngủ. Sáng nay tôi mệt đến nỗi không xuống nổi giường. Đồng hồ điểm tám giờ sáng mà không có ai đến gõ cửa phòng tôi. Có lẽ do tôi quá trầm lặng nên mọi người mới không chú ý.
…
Tôi chẳng biết tôi đã thiếp đi bao lâu. Nhưng khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình ở trong bệnh viện. Thì ra người đưa tôi vào đây là Hà Duy. Tôi rất vui mừng vì khi mở mắt, điều tôi trông thấy đầu tiên chính là nét lo lắng trên khuôn mặt của anh ấy.
###
Ngày 18 tháng 11.
Tôi nghe Hà My nói Hà Duy đã làm quá lên. Tôi chỉ bị cảm thông thường và lả đi do thiếu ngủ mà anh ấy lại không thèm để ý đến lời của y tá trong trường, hốt hoảng bắt mọi người phải đưa tôi đến bệnh viện. Hà My còn bảo theo trí nhớ của mình, thì đây là lần đầu tiên chị ấy trông thấy Hà Duy hành xử như người mất trí. Thậm chí, đến cả chị ấy cũng chưa bao giờ nhận được đãi ngộ tốt như vậy từ anh trai. Tôi quay sang Hà Duy, chờ mong anh ấy sẽ nói lời khiến tôi cảm động. Kết quả Hà Duy chẳng buồn nhướn mắt lên nhìn tôi, lại giống như anh Quang Anh, anh ấy vẫn chăm chú vào thiết bị cảm ứng, nhưng vẫn không quên mở miệng trả lời chị Hà My theo một lẽ đương nhiên, “Hà My, đừng bắt anh phải đặt một cán cân trong lòng giữa em và Hiểu Du để xem nó nghiêng nhiều hơn về phía bên nào, vì nếu lúc đó người anh lay mãi vẫn không tỉnh là em, thì anh cũng sẽ làm như thế.”
…
Tôi gượng cười. Từ lâu tôi cũng đã biết Hà Duy chỉ coi tôi là một người em gái.
###
Ngày 25 tháng 11.
Tôi trông thấy một du học sinh người Úc tỏ tình với Hà Duy. Tôi đã đoán được kết quả từ
trước nên khi thấy anh ấy lạnh nhạt từ chối thì tôi cũng chẳng bất ngờ. Hình như tôi đã quá mải chìm trong thế giới nội tâm của bản thân, vì thế nên Hà Duy đến bên tôi từ lúc nào tôi cũng chẳng hề hay biết.
Anh ấy hỏi tôi, “Em đang suy tư gì vậy?”
Trong lúc thất thần, tôi buột miệng trả lời, “Đang suy nghĩ xem vì sao em lại không có đủ dũng khí như Rebecca.”
…
Em rất muốn giống như chị ấy, có đủ can đảm đến trước mặt để bày tỏ tình cảm với anh. Thế nhưng em lại sợ ngoài lời từ chối thẳng thừng, anh sẽ không cho em được điều em muốn.
###
Ngày 4 tháng 12.
Càng tiếp xúc nhiều với Hà Duy, tôi lại chẳng thể kìm nổi ham muốn, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy mọi lúc mọi nơi.
Hà Duy khác với những cậu bé tầm tuổi, chí ít là đối với tôi, anh ấy ân cần và chu đáo đến lạ lùng. Tôi không sao quên được ngày tuyết rơi hôm ấy, Hà Duy choàng chiếc khăn ấm áp vào cổ của tôi, ban đầu có lẽ trong tôi chỉ phảng phất sự biết ơn, nhưng khi biết vì tôi mà bệnh viêm họng của anh ấy trở nặng thì tôi mới cảm thấy sự xúc động đã giống sợi tơ mỏng manh, dần dần cuốn chặt lấy tâm trí tôi.
Rồi sau khi giảng xong bài, Hà Duy đều không quên hỏi xem tôi có hiểu không, nếu chưa, anh ấy sẽ hướng dẫn lại cho tôi thêm một lần nữa. Dù biết dường như đó đã là câu hỏi cửa miệng của một gia sư, nhưng điều ấy vẫn khiến tâm hồn non nớt của tôi trở nên rạo rực.
Còn cả những lúc chúng tôi ngồi ăn cùng nhau, Hà Duy bao giờ cũng đặt trước mặt tôi một cốc nước. Tôi luôn nhấp vài ngụm nước trước bữa ăn, không biết anh ấy đã để ý đến thói quen này của tôi từ lúc nào. Thậm chí đến cả khẩu vị của tôi, tôi thích ăn thanh đạm hay ăn cay, thích cá, ghét thịt ra sao, anh ấy không hiểu sao cũng nắm được toàn bộ, sau đó còn dặn đầu bếp chuẩn bị suất ăn riêng cho tôi…
Tôi rất dễ bị làm cho cảm động, nhất là khi có người đối tốt với tôi. Thế nên lâu dần, Hà Duy đã trở thành người quan trọng trong lòng tôi, tôi đang ngày càng thích anh ấy, thích đến nỗi mỗi khi ngồi vào bàn học, ngoài việc vô thức viết đi viết lại tên của anh ấy thì tôi chẳng còn tâm trí tập trung làm những việc khác.
…
Tôi không rõ “thích” có phải là yêu hay không, nhưng đây có lẽ chỉ là rung động đầu đời. Người ta nói đó là loại cảm xúc mà bất kỳ ai cũng phải một lần trải qua, tuy nhiên nếu buộc phải trả lời thực lòng, thì tôi không hy vọng trái tim tôi thổn thức khi tôi còn quá nhỏ như thế. Bởi sắp đến kì thi sát hạch do trường quốc tế tôi nộp hồ sơ xin học vào năm học sau tổ chức, vì vậy giờ đây tôi chỉ muốn chú tâm vào việc học, nếu không, tôi sẽ để tuột khỏi tầm tay chế độ học bổng hấp dẫn mà tôi hướng tới ngay từ khi đặt chân đến đây.
###
Ngày 15 tháng 12.
Tôi thật sự hoảng sợ. Hôm nay có kết quả của đợt thi thử đầu tiên, điểm toán lẫn bài thi tiếng Pháp của tôi thấp đến nỗi bố tôi ở bên Anh cũng không tin, phải gọi điện cho tôi để xác thực lại. Tiếng Pháp thì không nói làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên tôi không đạt nổi bảy mươi điểm toán. Ngay từ đầu tôi đã được giới thiệu là một trong những du học sinh có thành tích xuất sắc, bởi vậy, điểm số tệ hại của tôi khiến một vài học sinh biết tôi từ trước, nay lại tham gia cùng cuộc thi bàn tán? Tôi không quan tâm họ nghĩ gì, thế còn Hà Duy thì sao? Anh ấy ngoài mặt tuy vẫn động viên, nhưng trong lòng liệu có thất vọng về tôi, bởi số điểm bốn mươi là thành quả mà tôi trả cho tâm huyết dạy kèm tiếng Pháp mấy tháng của anh ấy?
…
Đêm nay, tôi chỉ biết vùi mặt vào sách vở, vậy mà đầu óc tôi vẫn rối như tơ vò. Những giọt nước mắt thấm ướt trang giấy, tôi không thể kìm nén cảm xúc, gục mặt xuống bàn bật khóc nức nở.
###
Ngày 17 tháng 12.
Tôi viện một vài lý do để ở phòng riêng trong ký túc ôn tập, thôi không đến nhà Hà Duy nữa.
Tôi chỉ có thể tự nhủ với bản thân là anh ấy có lẽ cũng thông cảm cho tôi, nên mới không từ chối. Thế nhưng tôi không thể chối bỏ sự thật rằng, trong lòng tôi đang rất sợ hãi, tôi sợ Hà Duy khinh thường tôi, sợ anh ấy sẽ mở miệng nói điều khiến tôi phiền lòng. Có phải tôi quá dễ bị tổn thương, vậy nên mới có những suy nghĩ ngốc nghếch và yếu đuối đến thế?
###
Ngày 20 tháng 12.
Trí Phong bảo anh ấy sẽ dạy kèm cho tôi, anh ấy nhận ra tôi đang khó khăn từ lúc nào? Hôm nay tôi mới biết khả năng nói tiếng Pháp của Trí Phong rất tốt, đồng thời cũng cảm thấy hơi mất mặt vì làm sai dạng toán nâng cao mà trong kỳ thi quốc tế lần trước tôi giải được. May mà anh ấy không chê cười. Tôi hy vọng Trí Phong sẽ giúp tôi lấy lại được “phong độ” tôi đã đánh mất.
###
Ngày 25 tháng 12.
Đêm nay đêm là giáng sinh. Thông thường thì mọi người chỉ gửi lời chúc cho người thân hay những người mà họ cảm thấy quý mến, vậy nên tôi hơi bất ngờ khi tôi nhận được nhiều thiệp chúc mừng. Ngoài chị Hà My, anh Quang Anh và anh Trí Phong, chẳng lẽ những du học sinh khác chỉ làm theo phong tục văn hóa ngày Noel ở Pháp? Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến vấn đề đó, bởi khi nhìn thấy tên của Hà Duy trên một tấm thiệp đỏ, tôi đã sung sướng đến nỗi vứt toàn bộ mọi thứ ra khỏi đầu.
###
Ngày 29 tháng 12.
Chị Hà My trách dạo gần đây tôi hay bỏ rơi chị ấy để đi chơi cùng với Trí Phong. Tôi chỉ biết lảng sang chuyện khác mà không thể nói, thật ra anh Trí Phong đang dạy kèm riêng cho tôi. Hà My hơi nhăn mặt, có vẻ như không riêng gì chị ấy, mà đến cả Quang Anh và Hà Duy cũng bảo tôi nên tránh xa Trí Phong. Chị Hà My nói chị ấy bài xích Trí Phong như vậy là do anh ấy là đại thiếu gia của gia tộc họ Nguyễn. Tôi không hiểu cho lắm, rốt cuộc gia tộc của Trí Phong có liên quan gì đến việc tôi coi anh ấy như một người anh trai?
###
Năm 2007.
Ngày 3 tháng 1.
Tôi được miễn tất cả các hoạt động ở hội trại do chỉ còn hơn một tuần nữa là đến kỳ thi. Mấy ngày nay ngoài lúc dùng bữa thì không có lúc nào là tôi bước chân ra khỏi phòng. Trí Phong bảo anh ấy sợ tôi học nhiều quá nên đầu óc sau này có thể sẽ không bình thường. Dù biết là anh ấy đùa nhưng tôi vẫn giả bộ tức giận, “Anh thì biết gì chứ, có giỏi thì đi thi, lấy học bổng hộ em đi.”
Ánh mắt Trí Phong bỗng trở nên lạnh lùng, anh ấy làm tôi cảm thấy hơi xa lạ, “80% học bổng đó vì sao đối với em lại quan trọng như vậy, Trần gia chẳng lẽ để cho em thiếu thốn đến mức ấy ư?”
Tôi hơi đờ người, giờ phút này tôi không quan tâm đến việc vì sao ngoài chị Hà My và anh Hà Duy, còn có người thứ ba biết được thân phận thực của tôi. Đơn giản là do tôi bỗng nhớ đến Trần gia – nơi có gia đình mà lâu lắm rồi, gần như ngoài bố thì tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mẹ và anh trai. Thế nhưng kỳ lạ là bây giờ, khi nghĩ đến họ, tôi cũng không còn bất kỳ một cảm giác chua xót nào nữa. Chắc do tôi thuộc tuýp người tuyệt tình, có thể dễ dàng nói buông là buông, nói bỏ là bỏ với những điều mà tôi biết tôi không thể nào chạm tới.
###
Ngày 11 tháng 1.
Đêm muộn hôm nay khi đóng lại sách vở, tôi đã sẵn sàng cho đợt kiểm tra vào ngày mai. Điện thoại vang lên hai hồi chuông báo có tin nhắn mới. Ngoài anh Trí Phong, thì Hà Duy cũng nhắn tin dặn dò, khuyên nhủ tôi khi làm bài hãy luôn bình tĩnh. Nếu Hà Duy cứ đối tốt với tôi như vậy thì tôi sẽ ngày càng thích anh ấy hơn. Vậy nhưng phải làm sao bây giờ, hình như tôi không bài xích thứ tình cảm mà trong lòng, tôi trao trọn cho Hà Duy.
###
Ngày 12 tháng 1.
Tất cả đều thuận lợi. Tôi tự tin vào bài làm của mình. Nếu đúng như hai tờ đáp án mà Hà Duy vừa gửi tới, thì chắc chắn điểm số của tôi sẽ không hề tồi.
Tiếng chuông báo vang lên, Hà Duy nhanh chóng trả lời tin nhắn. Tôi vội vàng đọc từng chữ trên màn hình điện thoại, “Tại sao khi em tự học một mình, kết quả em đạt được lại cao hơn rất nhiều so với khoảng thời gian em học với anh? Chẳng lẽ phương pháp sư phạm của anh kém đến thế? Anh thấy bị tổn thương, lòng tự trọng đang bị đả kích nặng nề đấy.”
Tôi phì cười. Có nằm mơ tôi cũng không tin Hà Duy lại nói ra được những lời như vậy. Tôi gửi một tin, trêu anh ấy, “Chị Hà My, trả máy cho anh trai chị đi.”
Hà Duy, “Đếm từ một đến ba đi, Hà My sắp đến trước cửa phòng em đấy.”
Hơn mười giờ đêm, mặt tôi nghệt ra, tôi chẳng kịp hiểu nổi lời Hà Duy vừa gửi tới. Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng tôi. Tôi không chần chừ một giây, “lao” từ trên giường ra chỗ cửa phòng. Người tới là chị Hà My và anh Quang Anh. Chưa để tôi có cơ hội lên tiếng, chị Hà My đã vội giục, “Mau đi thay đồ đi, hiếm khi Hà Duy nổi hứng kéo mọi người đi chơi đêm lắm.”
Tầm mắt tôi phóng ra phía sau, cách chị Hà My một quãng, Hà Duy đang đứng tựa lưng vào bức tường, trên tay anh ấy là chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình. Đúng lúc này, chiếc máy trên tay tôi lại rung lên bần bật, “Em đã tin người nói chuyện với em từ nãy đến giờ là anh rồi chứ?”
Tôi đóng cửa phòng, sau đó vẫn ngoan cố gửi một biểu tượng cảm xúc với vẻ mặt ngây thơ, kèm theo tin nhắn, “Ai mà biết anh và chị Hà My có phối hợp để trêu em hay không?”
Hà Duy cũng nhanh chóng đáp lại bằng một biểu tượng tin nhắn, tôi phì cười khi nhìn thấy nắm đấm to đùng mà anh ấy vừa gửi tới, “Thì ra đối với em, anh là người ấu trĩ như vậy.”
Tôi, “Ừm,… Vậy đợi em năm phút nhé.”
…
Khi đóng lại nhật ký đã là hơn bốn giờ sáng, nghĩ đến những điều mà mình vừa mới trải qua, tôi thấy trong lòng còn ngọt ngào hơn khi được ăn một viên kẹo.
###
Ngày 19 tháng 1.
Hôm nay có kết quả của đợt kiểm tra, không nằm ngoài dự đoán, tôi đã “săn” được học bổng, thậm chí với số điểm đó, tôi còn thành công nhảy vượt một lớp, sang năm học sau có thể trực tiếp vào học cùng khóa với Hà My và Hà Duy. Chị Hà My rất ngạc nhiên, hình như chị ấy không tin tôi đã có thể được coi là bạn cùng lớp với chị ấy. Điều này khiến anh Quang Anh coi thường, anh ấy bảo với tôi, “Có bạn như Hà My thì thà không có còn sướng hơn”. Trong lúc hai người đó chí chóe, tôi không quên quan sát sắc mặt của Hà Duy, sao tôi cảm thấy khi nhìn thấy giấy thông báo trúng tuyển của tôi thì anh ấy còn vui mừng hơn cả tôi nhỉ?
###
Ngày 23 tháng 1.
Hôm nay giáo viên thông báo, chỉ còn một tuần nữa là chương trình “trao đổi du học sinh bậc tiểu học giữa các nước trong nhóm G20” sẽ kết thúc. Tôi không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy, chớp mắt tôi đã đến Paris được hơn sáu tháng. Ngoài anh Hà Duy và chị Hà My, ai rồi cũng sẽ phải trở về quê hương, đất nước của mình. Thực lòng, tôi sẽ rất hoài niệm những lúc anh Quang Anh và chị Hà My lời qua tiếng lại với nhau. Đặc biệt, tôi cũng không nỡ chào tạm biệt Trí Phong, người đã luôn âm thầm giúp đỡ tôi trong những lúc tôi cảm thấy khó khăn nhất.
Trí Phong hỏi tôi, “Hiểu Du, em có muốn sang Hàn Quốc với anh không?”
Tôi trả lời anh ấy, “Có chứ, nhưng để dịp khác đi, đợi sau khi em hoàn tất được toàn bộ thủ tục nhập học ở bên này rồi sẽ sang Hàn Quốc thăm anh.”
Trí Phong nhíu mày, có lẽ lúc đó tôi đã hiểu sai hàm ý của anh ấy, “Không phải, ý anh là em có muốn sang Hàn Quốc học không?”
Tôi hơi bất ngờ trước lời đề nghị của anh ấy, “Không, em…”
Vẻ mặt của Trí Phong trở nên nghiệm nghị hẳn, anh ấy cắt lời tôi, “Em không cần lo về chỗ ở, hãy đến nhà anh. Về phần trường học, với thành tích trong các cuộc thi quốc tế của em, em có thể theo học ở bất kỳ ngôi trường nào em muốn.”
Tôi không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng từ chối, “Cảm ơn anh, nhưng từ đầu, Pháp mới là đất nước có môi trường học tập lý tưởng mà em muốn hướng tới. Hơn nữa em thực sự không nỡ rồi xa nơi này.” Nói đúng hơn, là tôi không nỡ rời xa Hà Duy.
Trí Phong nở nụ cười nửa miệng, anh ấy không nói thêm một lời, xoay bước rời đi.
…
Hồi chiều, trong khoảnh khắc đó, nét mặt của Trí Phong bỗng trở nên lạnh lẽo, tia sắc lạnh trong ánh mắt anh ấy khiến tâm can tôi run rẩy. Tôi thấy hơi sợ hãi khi phải đối diện với một Trí Phong lạnh lùng như vậy.
###
Ngày 25 tháng 1.
Những ngày chia xa cuối cùng cũng đã đến, một số du học sinh lần lượt chào tạm biệt mọi người để quay trở về đất nước nơi họ lớn lên. Mấy ngày gần đây, hầu như hôm nào cũng có vài ba người rời đi, dù chỉ là sáu tháng, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ để nhiều tình bạn đẹp ươm mầm. Trông cảnh họ lưu luyến, tạm biệt rồi tiễn nhau ra sân bay, tôi thấy hơi nghẹn ngào, nhưng rồi lại nghĩ xã hội của những đứa trẻ nhà giàu thực dụng là vậy, liệu khi mỗi người một phương, sẽ có mấy ai thực lòng nhớ về những người mà mình đã từng cho là thân thiết?
Lúc tôi, Hà My và Hà Duy tiễn Quang Anh, như hiểu được sự thật tàn khốc đó, trước khi theo quản gia lên máy bay, anh ấy còn dúi vào tay chúng tôi mỗi người một tấm ảnh, “Cầm đi, nếu ba người nhớ bổn thiếu gia thì cứ lấy ra xem là được.” Tôi phì cười khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Quang Anh trên tấm hình. Hà Duy day day thái dương, anh ấy dựt lấy bức ảnh trên tay tôi, nhét cả của tôi và của anh ấy trở lại vào tay của Quang Anh, sau đó lập tức kéo tôi quay trở lại xe, “Mau đi thôi, đứng đây lâu kẻo bị lây bệnh thần kinh!”
“Còn chị Hà My?” Tôi ngoảnh đầu lại thì vẫn thấy chị ấy đứng im không nhúc nhích.
Hà Duy bình thản đáp, “Nó có ước mơ trở thành bác sĩ, bây giờ thực tập, tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần cũng không phải là quá sớm.”
Tôi thực sự không còn lời nào để nói.
Trong lúc đó, Hà Duy vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi dám chắc khuôn mặt của tôi dùng một từ “đỏ” để hình dung thôi thì vẫn chưa đủ, may mà tôi đang cúi mặt nên anh ấy mới không nhìn thấy. Thế nhưng bàn tay của Hà Duy ấm áp thật đấy, tôi rất thích cảm giác này. Bấy giờ tôi ước, giá như đoạn đường quay trở lại bãi đỗ xe là vô tận thì tốt biết bao.
###
Ngày 26 tháng 1.
Một vài du học sinh mà tôi cho là khá thân thiết với Trí Phong đã về nước từ vài hôm trước, vậy nên sáng ngày hôm sau chỉ có mình tôi đi tiễn anh ấy.
Trước lúc chào tạm biệt, Trí Phong đột nhiên kéo tôi vào lòng, tôi còn chưa kịp định thần thì anh ấy đã cúi xuống, một nụ hôn dừng lại trên khóe môi tôi. Tôi rất tức giận nhưng vẫn không tài nào đẩy được bàn tay đang ôm chặt lấy thắt lưng mình.
Tuy nhiên, câu hỏi mang ý giải thích tiếp theo của Trí Phong khiến tôi không thể nào nặng lời với anh ấy, “Đây không phải là văn hóa giao tiếp ở đất nước em đang sống ư?”
…
Qua bức tường kính, tôi đứng trầm ngâm nhìn chiếc máy bay đang dần mất hút giữa khoảng trời bao la. Tôi đã quên nói với Trí Phong, thực ra anh ấy đã nhớ lầm, bởi người Anh khá dè dặt trong cách chào hỏi, thông thường chỉ khi đối với những người thân, thì bạn mới nên dùng một nụ hôn vào má để thay cho hình thức giao tiếp là bắt tay thông thường.
…
Trí Phong trở về Hàn Quốc xa xôi. Người bạn thân nhất trong suốt sáu tháng qua của tôi, hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại.
…
Một chiếc áo choàng khoác lên vai tôi, khi quay lại, tôi kinh ngạc phát hiện ra Hà Duy đã đứng ở bên tôi rất gần. Quả thực tôi không ngờ Hà Duy cũng đến đây, vậy nhưng ánh mắt của anh ấy lúc này lại tối thẫm, tựa hồ như đang tức giận một điều gì đó, “Mau về thôi, trời trở lạnh rồi.”
Bỗng nhiên tôi rất muốn khóc. Nhưng không phải là vì tôi buồn, mà là do tôi đang quá hạnh phúc.
###
Ngày 28 tháng 1.
Khoảng cách đến năm học mới ở Pháp là gần tám tháng nữa, hơn hết cũng vì chương trình trao đổi du học sinh đã kết thúc nên tôi không ngạc nhiên khi bố gọi điện đến bảo tôi trở về nhà một thời gian. Tôi không thể không vâng lời vì sau khi dọn khỏi kí túc mà khóa học đã chuẩn bị riêng cho các du học sinh, thì tôi cũng chẳng biết phải đi đâu.
Khi ngồi uống nước cùng nhau, nhìn nét mặt tôi khi tôi thông báo điều này, chị Hà My thấy hơi khó hiểu, “Em nên vui mừng mới phải chứ, dù sao thì cũng được gặp lại bố mẹ mà.”
Tôi im lặng, không đáp lời.
Cuộc sống gia đình biến tôi thành đứa trẻ như vậy đấy, tôi tình nguyện ở một đất nước xa lạ thêm nhiều năm nữa, còn hơn là phải về thăm nhà trong tám tháng rồi lại tiếp tục quay bước rời đi.
…
Sẩm tối, Paris đón thêm một trận tuyết rơi. Mường tưởng ra những điều mà về đến Anh quốc tôi sẽ phải đối mặt, tôi thấy lòng mình còn lạnh giá hơn những bông tuyết lất phất bên ngoài cửa sổ. Sáu tháng qua đã đủ để tôi nhận ra không có họ tôi vẫn sống tốt, vậy mà giờ đây tôi lại phát hiện hóa ra tất cả chỉ ảo mộng tôi thêu dệt nên để tự huyễn hoặc bản thân. Phải chăng vì do tôi vẫn cảm thấy e ngại, do dự chưa muốn đặt chân quay trở về?
###
Ngày 29 tháng 1.
Đêm nay là đêm đầu tiên tôi ngủ ở nhà Hà Duy. Đã hơn một giờ sáng mà tôi vẫn trằn trọc, mãi vẫn chẳng thể khép lại mí mắt. Tôi sợ tôi làm chị Hà My tỉnh giấc nên mới xuống giường, ôm theo quyển nhật ký ra ngoài ban công, sau đó đặt bút viết vài dòng.
Không biết giờ này Hà Duy đã ngủ chưa? Tôi rất muốn sang phòng tìm anh ấy.
…
Vài tiếng trước, chẳng biết tôi đã đi đi lại lại trước cửa phòng Hà Duy bao nhiêu lâu. Nhưng dường như đến khi tôi bắt đầu cảm thấy chân mình mỏi nhức thì cuối cùng, dù biết giờ này có lẽ Hà Duy cũng không còn thức, nhưng tôi vẫn không kìm nổi gửi cho anh ấy một tin nhắn, “Hà Duy, anh ngủ chưa?”
Không ngờ chưa đến một phút sau, Hà Duy đã trả lời, “Anh vừa bị em làm cho tỉnh giấc.”
“Em xin lỗi. Vậy anh ngủ tiếp đi, em về phòng đây.”
Chống tay vào bức tường, tôi vừa đứng dậy thì một tiếng “cạch” vang lên, tiếp theo đó, toàn thân tôi bị bao phủ bởi ánh sáng.
Trước ngưỡng cửa, Hà Duy chăm chú nhìn tôi, đèn ngủ trong phòng chiếu vào bóng lưng, khiến cả người anh ấy bị bao phủ trong ánh vàng. Giây phút đó, Hà Duy như một vị thần thắp sáng lên ngọn lửa trong trái tim tôi.
…
Đêm hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện và tâm sự với nhau rất nhiều, thế nhưng điều duy nhất tôi vẫn còn nhớ là lời thổ lộ của tôi trước lúc tôi rời đi, “Hà Duy, ngày mai em phải về Anh rồi, vì vậy em quyết định sẽ không trốn tránh nữa, thực ra em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi… Anh đừng nói gì cả, cũng đừng vội từ chối em, mà tám tháng sau khi em quay trở lại hãy cho em biết câu trả lời. Nếu lúc đó anh nói anh không thích em, thì nhất định em sẽ giữ chừng mực, không mơ mộng nữa.”
…
Đến bây giờ, tôi không hối hận vì tôi đã nhất thời kích động. Thậm chí tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm, bởi ít ra tôi đã không mập mờ, đã nói cho Hà Duy hiểu tấm lòng mà tôi giấu kín bấy lâu. Có lẽ vì điều đó mà sau này, đến cả mối quan hệ bạn bè chúng tôi cũng không duy trì được nữa. Vậy nhưng tôi phải cho bản thân một cơ hội, bởi chẳng phải hạnh phúc không phải do ai ban tặng, mà là do chúng ta có đủ dũng cảm để tiến tới hay không? Tôi thà chấp nhận bị tổn thương, chứ không muốn để mai sau mỗi khi nhớ lại, tôi sẽ phải nuối tiếc vì trong quá khứ, khi thật lòng thích một người, tôi đã không có đủ dũng khí để tiến tới nói câu, “Em thích anh, thật lòng rất thích anh!”
###
Ngày 30 tháng 1.
Hôm nay khi mở nhật ký, là lúc tôi đang ngồi trên máy bay. Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, tuy nhiên sự u ám đó lại khiến tôi bình tâm đến lạ. Sáng nay trước giờ bay, tôi lại một lần nữa chọn cách trì hoãn, chọn cách đổi vé máy bay sang chuyến lúc mười một rưỡi đêm, để khi về đến nơi được gọi là nhà, tôi sẽ không phải chạm mặt bất kỳ một ai. Tôi biết quãng thời gian tiếp theo sẽ rất khó khăn, vậy nhưng khi nghĩ cả cuộc đời này, tôi chỉ cần có vài người thật lòng yêu thương mình, thế là đủ rồi.
Tối nay, chỉ có một mình Hà Duy đi tiễn tôi. Anh đã nói những điều tôi không ngờ nhất, anh nói anh nghĩ thời gian qua anh đủ tốt với tôi để tôi có thể cảm nhận được tất cả. Vậy nhưng anh lại hỏi tôi đã suy nghĩ kĩ càng chưa, tôi có thực lòng có tình cảm với anh, hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Dù xã hội ngày nay những đứa trẻ tầm tuổi như chúng tôi yêu nhau đã không phải là chuyện quá lạ lẫm, nhưng anh ấy không muốn cả hai dấn thân vào thứ tình mang tính “tạm bợ”. Anh còn bảo anh hy vọng khi tôi quay trở lại Paris, tôi sẽ nói cho anh biết khoảng thời gian tám tháng đã đủ để tôi tự hỏi bản thân, rằng chúng tôi có nên bắt đầu một mối tình? Dù lúc đó tôi mang đến cho anh đáp án như thế nào, thì anh cũng sẽ giúp tôi nhận ra đó là sự lựa chọn sáng suốt.
…
Hà Duy, anh là người mang đến ánh sáng cứu rỗi tâm hồn em, cũng là người cho em biết thì ra trên đời này, vẫn còn có người tôn trọng mọi quyết định của em. Cảm ơn anh, người con trai đã cho em hiểu trong phương diện để có được tình cảm từ người khác, em đã không thất bại như em vẫn nghĩ. Hẹn gặp lại anh ở Paris - mảnh đất ánh sáng mang đến hy vọng về một cuộc sống chỉ còn niềm vui.
***
Những hình ảnh trong quá khứ giống như động cơ tên lửa nào đó đang gầm rú bên tai, tra tấn tâm hồn của Bảo Nam. Giờ đây, kí ức tuổi thơ của anh chẳng khác nào một đống hoang tàn, đổ nát. Khoảng thời gian đó, Candy vừa là em gái, vừa là kỵ húy của Bảo Nam, có lẽ đến giờ vẫn là nhược điểm chí mạng trong trái tim anh. Nhưng để đổi lấy nụ cười của Candy, anh vẫn tình nguyện không yêu thương, bảo bọc cô bé như thuở ban đầu.
Đến đây, Bảo Nam chợt sáng tỏ một điều, ích kỷ nơi anh không giúp anh thoát khỏi sự cấm kỵ, u mê, mà còn khiến cho Candy - em gái của anh lầm tưởng mình đã rơi xuống đáy vực sâu nhất của sự ruồng bỏ. Nếu lúc đó anh biết trước việc gì sẽ xảy ra, thì phải chăng anh sẽ cắn răng tự mình chịu đựng, không làm ra những loại lạnh nhạt hèn hạ như thế?
Nhật ký chưa kết thúc.
Thế nhưng tiếp theo, không như dự tính, Bảo Nam vẫn không dám đọc tiếp các trang sau cùng. Bởi chẳng hơn gì, mọi điều được ghi chép trong đó gần như đều là tinh thần bị tổn thương, tuyệt vọng của Candy trong những ngày tháng cuối của cuộc đời.
Bảo Nam nhìn thoáng qua Bảo Nhi, ngữ khí của anh chẳng có gì khác ngoài sự bi thương, “Anh không ngờ không phải Trí Phong, Hà Duy mới là người em yêu thương. Em bảo em rất dễ bị làm cho cảm động, nhất là khi có người đối tốt với em. Có lúc anh từng nghĩ, nếu như ngay từ đầu, anh không mở lời nhờ cậy Hà Duy để ý đến em, cũng như nói cho cậu ta biết mọi thói quen sinh hoạt để âm thầm giúp đỡ em, thì em có đặt toàn bộ tâm tư của mình lên người cậu ta? Thế nhưng mặc dù không cam lòng, nhưng anh vẫn muốn trả cho Hà Duy một món nợ ân tình. Vì nếu không có cậu ta thì có lẽ cả cuộc đời này, chắc sẽ chẳng còn ai khác có thể mang đến cho em cảm giác hạnh phúc.”
Giọng nói của Bảo Nam nhỏ dần rồi cứ thế biến mất, căn phòng dường như chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của anh. Bảo Nam gục xuống giường bệnh của Bảo Nhi, nhờ chút men rượu còn sót lại mà rốt cuộc sau đó anh cũng chìm vào giấc mộng. Nhưng cũng vì lẽ đó, mà Bảo Nam đã bỏ lỡ một giọt lệ rịn ra từ khóe mắt vẫn đang nhắm nghiền của Bảo Nhi.
Tôi không biết nên làm thế nào, hình như có những thứ tôi không thể kiểm soát. Mấy hôm nay, đêm nào tôi cũng suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã tự hứa với lòng “hãy giữ khoảng cách với Hà Duy”, nhưng tôi không làm được. Tôi không thể chịu nổi cảm giác trống vắng khi phải học một mình, không quen với việc một khi đã thân, lại tự động tránh xa tất cả mọi người, lại càng chẳng thể phủ nhận những lý do đó chỉ là cái cớ để tôi dễ dàng gạt bỏ đi những cảm xúc khác lạ đang dần chiếm lĩnh tâm hồn.
…
Nếu ban đầu, Bảo Nam cho tôi hiểu thế nào là tình anh em, Thiên Vũ cho tôi biết ai mới là người đưa ra những lời khuyên, ai mới là người bạn chân thành nhất thì Hà Duy lại hoàn toàn khác bọn họ. Đến giờ, tôi vẫn chưa thể định hình vị trí của anh ấy trong lòng tôi. Là anh trai? Tôi không cần thêm một người anh sau này có thể sẽ giống như Bảo Nam. Là bạn? Dường như điều tôi mong muốn không phải là thứ tình cảm đơn thuần như thế. Vậy tôi đang chờ đợi điều gì? Tôi mong tôi sẽ sớm tìm ra câu trả lời.
###
Ngày 27 tháng 10.
Tôi bắt đầu không tự chủ được để ý đến Hà Duy nhiều hơn. Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy anh ấy mặc áo sơ mi trắng. Ừm, nếu theo như lời của anh Quang Anh, thì Hà Duy hôm nay “rất hợp” mắt tôi. Tế nhị hơn là tôi đang khen chiếc áo này được may ra như để dành riêng cho anh ấy. Hà Duy nói anh ấy sợ tôi đã chán ăn đồ trong canteen nên mới nhờ đầu bếp gia đình chuẩn bị bữa trưa cho tôi. Nhìn ánh mắt như muốn hỏi, “Rốt cuộc giữa chị và em, ai mới là em gái anh ấy” của Hà My, tôi bỗng thấy vô cùng vui sướng.
###
Ngày 30 tháng 10.
Hôm nay chúng tôi đến tham quan những điểm du lịch nổi tiếng của Paris. Đó sẽ là một ngày tuyệt vời nếu tôi không phải tự chọn cho mình một đề tài, để làm tư liệu phục vụ cho bài thuyết trình thứ hai. Điều này khiến tôi vô cùng sầu não. May mà lần này được làm theo nhóm. Tôi được chỉ định cùng nhóm với Hà Duy. Cuối buổi chiều, anh ấy đề xuất lấy cầu khóa tình yêu Ponts des Arts là nội dung chính cho bài thuyết trình sắp tới.
…
Liên quan đến tình yêu! Hình như đó là chuyện của người lớn, mấy đứa con nít như chúng tôi thì làm sao đủ thâm thúy để hiểu được những vấn đề ấy? Có vẻ Hà Duy thấu được điều tôi đang thắc mắc, anh ấy trách tại tôi lề mề, tạo cơ hội cho mấy nhóm còn lại đăng ký hết đề tài cho trước nên cũng đành hết cách. Tôi dám chắc, nụ cười trên khuôn mặt tôi lúc đó đã trở nên méo xệch.
###
Ngày 31 tháng 10.
Tôi tìm tư liệu và viết bài, còn Hà Duy thì đảm đương phần quan trọng nhất, đó là thuyết trình. Cách anh ấy phân công công việc rất hợp với ý tôi. Tuy nhiên chúng tôi chỉ có ba ngày để chuẩn bị. Một ngày sắp trôi qua, vậy mà tôi vẫn chưa đặt bút viết được một chữ. Thực ra không phải do tôi lười, chỉ là tôi không biết tôi nên bắt đầu từ đâu. Tôi rất muốn chạy đi hỏi Trí Phong, nhưng lại sợ anh ấy cảm thấy phiền phức.
###
Ngày 1 tháng 11.
Liên quan đến cầu khóa Ponts des Arts, trên Internet có rất nhiều bài đăng thuyết trình. Đêm muộn hôm nay sau khi lên mạng để tìm tư liệu, tôi không chỉ hoàn thành xong bài viết, mà cuối cùng tôi còn ngộ ra được rất nhiều vấn đề. Tôi đã thích Hà Duy! Ngẫm lại cũng đúng, đến giờ nhớ lại tôi mới sáng tỏ, mỗi khi đứng trước Hà Duy thì tôi không còn là chính tôi nữa. Tôi luôn muốn được nói chuyện cùng với anh ấy. Thấy hồi hộp, ngượng ngùng mỗi khi anh ấy mỉm cười với tôi. Nhiều đêm, tôi chỉ muốn trời sáng thật mau để có thể gặp lại anh ấy. Thậm chí nếu anh ấy thân cận, gần gũi với bạn khác giới thì tôi sẽ cảm thấy bức bối, khó chịu.
…
Đã gần mười hai giờ đêm, vậy mà tôi vẫn không sao ngủ được. Một ngày mới lại sắp bắt đầu, cũng là lúc toàn bộ thế giới trong mắt tôi đổi thay.
###
Ngày 2 tháng 11.
Có lẽ giờ này Hà Duy đang cố gắng thuộc lòng bài thuyết minh tôi đưa ban sáng. Liệu khi đọc kỹ từng dòng trong đó, anh ấy có giống như tôi, nhận ra trái tim mình đã bị rung động? Tôi không thể ảo tưởng Hà Duy cũng có cảm xúc khác lạ với tôi. Thế nhưng tôi vẫn hy vọng vị trí của tôi trong lòng anh ấy sẽ đặc biệt hơn một vài cô bé du học sinh khác.
###
Ngày 3 tháng 11.
Nhóm tôi đạt được điểm cao nhất. Hôm nay, sau khi bài thuyết trình kết thúc, Hà Duy xuất sắc dành trọn toàn bộ tiếng vỗ tay của tất cả mọi người. Tôi không thể phủ nhận chất giọng truyền cảm của anh ấy chính là một trong những yếu tố khiến lòng tôi xao động. Dưới khoảng trời bao la, chúng tôi mắt đối mắt nhìn nhau, đôi mắt của Hà Duy ấm áp như ánh mặt trời, khoảnh khắc đó sự rung cảm đã lấp đầy tâm trí tôi.
###
Ngày 6 tháng 11.
Hình như chỉ có mình tôi đơn phương. Tôi không cảm nhận được sau ngày hôm đó, thái độ của Hà Duy dành cho tôi có sự thay đổi. Anh ấy vẫn hay trêu đùa tôi như trước đây. Cõ lẽ Hà Duy thật sự coi tôi là em gái của anh ấy. Tôi không rõ tôi nên vui mừng hay nên ủ rũ. Nhưng ít ra tôi có thể viện đó làm lý do để thân cận với anh ấy.
###
Ngày 11 tháng 11.
Tôi lại không hoàn thành đầy đủ bài tập tiếng Pháp. Hà Duy trách tôi ỷ mình thông minh nên mới sao nhãng và lười biếng hơn trước. Tôi không thể nói với anh ấy thật ra dạo gần đây tôi học không vào. Nhưng không phải là do tôi biếng nhác, mà là do mỗi khi ở gần Hà Duy thì trái tim tôi lại nhộn nhịp không yên, lý do đó khiến tôi chẳng thể nào tập trung vào đống sách vở trước mắt.
###
Ngày 17 tháng 11.
Lâu lắm rồi tôi mới bị ốm, nguyên nhân chắc do dạo gần đây tôi thiếu ngủ. Sáng nay tôi mệt đến nỗi không xuống nổi giường. Đồng hồ điểm tám giờ sáng mà không có ai đến gõ cửa phòng tôi. Có lẽ do tôi quá trầm lặng nên mọi người mới không chú ý.
…
Tôi chẳng biết tôi đã thiếp đi bao lâu. Nhưng khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình ở trong bệnh viện. Thì ra người đưa tôi vào đây là Hà Duy. Tôi rất vui mừng vì khi mở mắt, điều tôi trông thấy đầu tiên chính là nét lo lắng trên khuôn mặt của anh ấy.
###
Ngày 18 tháng 11.
Tôi nghe Hà My nói Hà Duy đã làm quá lên. Tôi chỉ bị cảm thông thường và lả đi do thiếu ngủ mà anh ấy lại không thèm để ý đến lời của y tá trong trường, hốt hoảng bắt mọi người phải đưa tôi đến bệnh viện. Hà My còn bảo theo trí nhớ của mình, thì đây là lần đầu tiên chị ấy trông thấy Hà Duy hành xử như người mất trí. Thậm chí, đến cả chị ấy cũng chưa bao giờ nhận được đãi ngộ tốt như vậy từ anh trai. Tôi quay sang Hà Duy, chờ mong anh ấy sẽ nói lời khiến tôi cảm động. Kết quả Hà Duy chẳng buồn nhướn mắt lên nhìn tôi, lại giống như anh Quang Anh, anh ấy vẫn chăm chú vào thiết bị cảm ứng, nhưng vẫn không quên mở miệng trả lời chị Hà My theo một lẽ đương nhiên, “Hà My, đừng bắt anh phải đặt một cán cân trong lòng giữa em và Hiểu Du để xem nó nghiêng nhiều hơn về phía bên nào, vì nếu lúc đó người anh lay mãi vẫn không tỉnh là em, thì anh cũng sẽ làm như thế.”
…
Tôi gượng cười. Từ lâu tôi cũng đã biết Hà Duy chỉ coi tôi là một người em gái.
###
Ngày 25 tháng 11.
Tôi trông thấy một du học sinh người Úc tỏ tình với Hà Duy. Tôi đã đoán được kết quả từ
trước nên khi thấy anh ấy lạnh nhạt từ chối thì tôi cũng chẳng bất ngờ. Hình như tôi đã quá mải chìm trong thế giới nội tâm của bản thân, vì thế nên Hà Duy đến bên tôi từ lúc nào tôi cũng chẳng hề hay biết.
Anh ấy hỏi tôi, “Em đang suy tư gì vậy?”
Trong lúc thất thần, tôi buột miệng trả lời, “Đang suy nghĩ xem vì sao em lại không có đủ dũng khí như Rebecca.”
…
Em rất muốn giống như chị ấy, có đủ can đảm đến trước mặt để bày tỏ tình cảm với anh. Thế nhưng em lại sợ ngoài lời từ chối thẳng thừng, anh sẽ không cho em được điều em muốn.
###
Ngày 4 tháng 12.
Càng tiếp xúc nhiều với Hà Duy, tôi lại chẳng thể kìm nổi ham muốn, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy mọi lúc mọi nơi.
Hà Duy khác với những cậu bé tầm tuổi, chí ít là đối với tôi, anh ấy ân cần và chu đáo đến lạ lùng. Tôi không sao quên được ngày tuyết rơi hôm ấy, Hà Duy choàng chiếc khăn ấm áp vào cổ của tôi, ban đầu có lẽ trong tôi chỉ phảng phất sự biết ơn, nhưng khi biết vì tôi mà bệnh viêm họng của anh ấy trở nặng thì tôi mới cảm thấy sự xúc động đã giống sợi tơ mỏng manh, dần dần cuốn chặt lấy tâm trí tôi.
Rồi sau khi giảng xong bài, Hà Duy đều không quên hỏi xem tôi có hiểu không, nếu chưa, anh ấy sẽ hướng dẫn lại cho tôi thêm một lần nữa. Dù biết dường như đó đã là câu hỏi cửa miệng của một gia sư, nhưng điều ấy vẫn khiến tâm hồn non nớt của tôi trở nên rạo rực.
Còn cả những lúc chúng tôi ngồi ăn cùng nhau, Hà Duy bao giờ cũng đặt trước mặt tôi một cốc nước. Tôi luôn nhấp vài ngụm nước trước bữa ăn, không biết anh ấy đã để ý đến thói quen này của tôi từ lúc nào. Thậm chí đến cả khẩu vị của tôi, tôi thích ăn thanh đạm hay ăn cay, thích cá, ghét thịt ra sao, anh ấy không hiểu sao cũng nắm được toàn bộ, sau đó còn dặn đầu bếp chuẩn bị suất ăn riêng cho tôi…
Tôi rất dễ bị làm cho cảm động, nhất là khi có người đối tốt với tôi. Thế nên lâu dần, Hà Duy đã trở thành người quan trọng trong lòng tôi, tôi đang ngày càng thích anh ấy, thích đến nỗi mỗi khi ngồi vào bàn học, ngoài việc vô thức viết đi viết lại tên của anh ấy thì tôi chẳng còn tâm trí tập trung làm những việc khác.
…
Tôi không rõ “thích” có phải là yêu hay không, nhưng đây có lẽ chỉ là rung động đầu đời. Người ta nói đó là loại cảm xúc mà bất kỳ ai cũng phải một lần trải qua, tuy nhiên nếu buộc phải trả lời thực lòng, thì tôi không hy vọng trái tim tôi thổn thức khi tôi còn quá nhỏ như thế. Bởi sắp đến kì thi sát hạch do trường quốc tế tôi nộp hồ sơ xin học vào năm học sau tổ chức, vì vậy giờ đây tôi chỉ muốn chú tâm vào việc học, nếu không, tôi sẽ để tuột khỏi tầm tay chế độ học bổng hấp dẫn mà tôi hướng tới ngay từ khi đặt chân đến đây.
###
Ngày 15 tháng 12.
Tôi thật sự hoảng sợ. Hôm nay có kết quả của đợt thi thử đầu tiên, điểm toán lẫn bài thi tiếng Pháp của tôi thấp đến nỗi bố tôi ở bên Anh cũng không tin, phải gọi điện cho tôi để xác thực lại. Tiếng Pháp thì không nói làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên tôi không đạt nổi bảy mươi điểm toán. Ngay từ đầu tôi đã được giới thiệu là một trong những du học sinh có thành tích xuất sắc, bởi vậy, điểm số tệ hại của tôi khiến một vài học sinh biết tôi từ trước, nay lại tham gia cùng cuộc thi bàn tán? Tôi không quan tâm họ nghĩ gì, thế còn Hà Duy thì sao? Anh ấy ngoài mặt tuy vẫn động viên, nhưng trong lòng liệu có thất vọng về tôi, bởi số điểm bốn mươi là thành quả mà tôi trả cho tâm huyết dạy kèm tiếng Pháp mấy tháng của anh ấy?
…
Đêm nay, tôi chỉ biết vùi mặt vào sách vở, vậy mà đầu óc tôi vẫn rối như tơ vò. Những giọt nước mắt thấm ướt trang giấy, tôi không thể kìm nén cảm xúc, gục mặt xuống bàn bật khóc nức nở.
###
Ngày 17 tháng 12.
Tôi viện một vài lý do để ở phòng riêng trong ký túc ôn tập, thôi không đến nhà Hà Duy nữa.
Tôi chỉ có thể tự nhủ với bản thân là anh ấy có lẽ cũng thông cảm cho tôi, nên mới không từ chối. Thế nhưng tôi không thể chối bỏ sự thật rằng, trong lòng tôi đang rất sợ hãi, tôi sợ Hà Duy khinh thường tôi, sợ anh ấy sẽ mở miệng nói điều khiến tôi phiền lòng. Có phải tôi quá dễ bị tổn thương, vậy nên mới có những suy nghĩ ngốc nghếch và yếu đuối đến thế?
###
Ngày 20 tháng 12.
Trí Phong bảo anh ấy sẽ dạy kèm cho tôi, anh ấy nhận ra tôi đang khó khăn từ lúc nào? Hôm nay tôi mới biết khả năng nói tiếng Pháp của Trí Phong rất tốt, đồng thời cũng cảm thấy hơi mất mặt vì làm sai dạng toán nâng cao mà trong kỳ thi quốc tế lần trước tôi giải được. May mà anh ấy không chê cười. Tôi hy vọng Trí Phong sẽ giúp tôi lấy lại được “phong độ” tôi đã đánh mất.
###
Ngày 25 tháng 12.
Đêm nay đêm là giáng sinh. Thông thường thì mọi người chỉ gửi lời chúc cho người thân hay những người mà họ cảm thấy quý mến, vậy nên tôi hơi bất ngờ khi tôi nhận được nhiều thiệp chúc mừng. Ngoài chị Hà My, anh Quang Anh và anh Trí Phong, chẳng lẽ những du học sinh khác chỉ làm theo phong tục văn hóa ngày Noel ở Pháp? Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến vấn đề đó, bởi khi nhìn thấy tên của Hà Duy trên một tấm thiệp đỏ, tôi đã sung sướng đến nỗi vứt toàn bộ mọi thứ ra khỏi đầu.
###
Ngày 29 tháng 12.
Chị Hà My trách dạo gần đây tôi hay bỏ rơi chị ấy để đi chơi cùng với Trí Phong. Tôi chỉ biết lảng sang chuyện khác mà không thể nói, thật ra anh Trí Phong đang dạy kèm riêng cho tôi. Hà My hơi nhăn mặt, có vẻ như không riêng gì chị ấy, mà đến cả Quang Anh và Hà Duy cũng bảo tôi nên tránh xa Trí Phong. Chị Hà My nói chị ấy bài xích Trí Phong như vậy là do anh ấy là đại thiếu gia của gia tộc họ Nguyễn. Tôi không hiểu cho lắm, rốt cuộc gia tộc của Trí Phong có liên quan gì đến việc tôi coi anh ấy như một người anh trai?
###
Năm 2007.
Ngày 3 tháng 1.
Tôi được miễn tất cả các hoạt động ở hội trại do chỉ còn hơn một tuần nữa là đến kỳ thi. Mấy ngày nay ngoài lúc dùng bữa thì không có lúc nào là tôi bước chân ra khỏi phòng. Trí Phong bảo anh ấy sợ tôi học nhiều quá nên đầu óc sau này có thể sẽ không bình thường. Dù biết là anh ấy đùa nhưng tôi vẫn giả bộ tức giận, “Anh thì biết gì chứ, có giỏi thì đi thi, lấy học bổng hộ em đi.”
Ánh mắt Trí Phong bỗng trở nên lạnh lùng, anh ấy làm tôi cảm thấy hơi xa lạ, “80% học bổng đó vì sao đối với em lại quan trọng như vậy, Trần gia chẳng lẽ để cho em thiếu thốn đến mức ấy ư?”
Tôi hơi đờ người, giờ phút này tôi không quan tâm đến việc vì sao ngoài chị Hà My và anh Hà Duy, còn có người thứ ba biết được thân phận thực của tôi. Đơn giản là do tôi bỗng nhớ đến Trần gia – nơi có gia đình mà lâu lắm rồi, gần như ngoài bố thì tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mẹ và anh trai. Thế nhưng kỳ lạ là bây giờ, khi nghĩ đến họ, tôi cũng không còn bất kỳ một cảm giác chua xót nào nữa. Chắc do tôi thuộc tuýp người tuyệt tình, có thể dễ dàng nói buông là buông, nói bỏ là bỏ với những điều mà tôi biết tôi không thể nào chạm tới.
###
Ngày 11 tháng 1.
Đêm muộn hôm nay khi đóng lại sách vở, tôi đã sẵn sàng cho đợt kiểm tra vào ngày mai. Điện thoại vang lên hai hồi chuông báo có tin nhắn mới. Ngoài anh Trí Phong, thì Hà Duy cũng nhắn tin dặn dò, khuyên nhủ tôi khi làm bài hãy luôn bình tĩnh. Nếu Hà Duy cứ đối tốt với tôi như vậy thì tôi sẽ ngày càng thích anh ấy hơn. Vậy nhưng phải làm sao bây giờ, hình như tôi không bài xích thứ tình cảm mà trong lòng, tôi trao trọn cho Hà Duy.
###
Ngày 12 tháng 1.
Tất cả đều thuận lợi. Tôi tự tin vào bài làm của mình. Nếu đúng như hai tờ đáp án mà Hà Duy vừa gửi tới, thì chắc chắn điểm số của tôi sẽ không hề tồi.
Tiếng chuông báo vang lên, Hà Duy nhanh chóng trả lời tin nhắn. Tôi vội vàng đọc từng chữ trên màn hình điện thoại, “Tại sao khi em tự học một mình, kết quả em đạt được lại cao hơn rất nhiều so với khoảng thời gian em học với anh? Chẳng lẽ phương pháp sư phạm của anh kém đến thế? Anh thấy bị tổn thương, lòng tự trọng đang bị đả kích nặng nề đấy.”
Tôi phì cười. Có nằm mơ tôi cũng không tin Hà Duy lại nói ra được những lời như vậy. Tôi gửi một tin, trêu anh ấy, “Chị Hà My, trả máy cho anh trai chị đi.”
Hà Duy, “Đếm từ một đến ba đi, Hà My sắp đến trước cửa phòng em đấy.”
Hơn mười giờ đêm, mặt tôi nghệt ra, tôi chẳng kịp hiểu nổi lời Hà Duy vừa gửi tới. Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng tôi. Tôi không chần chừ một giây, “lao” từ trên giường ra chỗ cửa phòng. Người tới là chị Hà My và anh Quang Anh. Chưa để tôi có cơ hội lên tiếng, chị Hà My đã vội giục, “Mau đi thay đồ đi, hiếm khi Hà Duy nổi hứng kéo mọi người đi chơi đêm lắm.”
Tầm mắt tôi phóng ra phía sau, cách chị Hà My một quãng, Hà Duy đang đứng tựa lưng vào bức tường, trên tay anh ấy là chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình. Đúng lúc này, chiếc máy trên tay tôi lại rung lên bần bật, “Em đã tin người nói chuyện với em từ nãy đến giờ là anh rồi chứ?”
Tôi đóng cửa phòng, sau đó vẫn ngoan cố gửi một biểu tượng cảm xúc với vẻ mặt ngây thơ, kèm theo tin nhắn, “Ai mà biết anh và chị Hà My có phối hợp để trêu em hay không?”
Hà Duy cũng nhanh chóng đáp lại bằng một biểu tượng tin nhắn, tôi phì cười khi nhìn thấy nắm đấm to đùng mà anh ấy vừa gửi tới, “Thì ra đối với em, anh là người ấu trĩ như vậy.”
Tôi, “Ừm,… Vậy đợi em năm phút nhé.”
…
Khi đóng lại nhật ký đã là hơn bốn giờ sáng, nghĩ đến những điều mà mình vừa mới trải qua, tôi thấy trong lòng còn ngọt ngào hơn khi được ăn một viên kẹo.
###
Ngày 19 tháng 1.
Hôm nay có kết quả của đợt kiểm tra, không nằm ngoài dự đoán, tôi đã “săn” được học bổng, thậm chí với số điểm đó, tôi còn thành công nhảy vượt một lớp, sang năm học sau có thể trực tiếp vào học cùng khóa với Hà My và Hà Duy. Chị Hà My rất ngạc nhiên, hình như chị ấy không tin tôi đã có thể được coi là bạn cùng lớp với chị ấy. Điều này khiến anh Quang Anh coi thường, anh ấy bảo với tôi, “Có bạn như Hà My thì thà không có còn sướng hơn”. Trong lúc hai người đó chí chóe, tôi không quên quan sát sắc mặt của Hà Duy, sao tôi cảm thấy khi nhìn thấy giấy thông báo trúng tuyển của tôi thì anh ấy còn vui mừng hơn cả tôi nhỉ?
###
Ngày 23 tháng 1.
Hôm nay giáo viên thông báo, chỉ còn một tuần nữa là chương trình “trao đổi du học sinh bậc tiểu học giữa các nước trong nhóm G20” sẽ kết thúc. Tôi không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy, chớp mắt tôi đã đến Paris được hơn sáu tháng. Ngoài anh Hà Duy và chị Hà My, ai rồi cũng sẽ phải trở về quê hương, đất nước của mình. Thực lòng, tôi sẽ rất hoài niệm những lúc anh Quang Anh và chị Hà My lời qua tiếng lại với nhau. Đặc biệt, tôi cũng không nỡ chào tạm biệt Trí Phong, người đã luôn âm thầm giúp đỡ tôi trong những lúc tôi cảm thấy khó khăn nhất.
Trí Phong hỏi tôi, “Hiểu Du, em có muốn sang Hàn Quốc với anh không?”
Tôi trả lời anh ấy, “Có chứ, nhưng để dịp khác đi, đợi sau khi em hoàn tất được toàn bộ thủ tục nhập học ở bên này rồi sẽ sang Hàn Quốc thăm anh.”
Trí Phong nhíu mày, có lẽ lúc đó tôi đã hiểu sai hàm ý của anh ấy, “Không phải, ý anh là em có muốn sang Hàn Quốc học không?”
Tôi hơi bất ngờ trước lời đề nghị của anh ấy, “Không, em…”
Vẻ mặt của Trí Phong trở nên nghiệm nghị hẳn, anh ấy cắt lời tôi, “Em không cần lo về chỗ ở, hãy đến nhà anh. Về phần trường học, với thành tích trong các cuộc thi quốc tế của em, em có thể theo học ở bất kỳ ngôi trường nào em muốn.”
Tôi không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng từ chối, “Cảm ơn anh, nhưng từ đầu, Pháp mới là đất nước có môi trường học tập lý tưởng mà em muốn hướng tới. Hơn nữa em thực sự không nỡ rồi xa nơi này.” Nói đúng hơn, là tôi không nỡ rời xa Hà Duy.
Trí Phong nở nụ cười nửa miệng, anh ấy không nói thêm một lời, xoay bước rời đi.
…
Hồi chiều, trong khoảnh khắc đó, nét mặt của Trí Phong bỗng trở nên lạnh lẽo, tia sắc lạnh trong ánh mắt anh ấy khiến tâm can tôi run rẩy. Tôi thấy hơi sợ hãi khi phải đối diện với một Trí Phong lạnh lùng như vậy.
###
Ngày 25 tháng 1.
Những ngày chia xa cuối cùng cũng đã đến, một số du học sinh lần lượt chào tạm biệt mọi người để quay trở về đất nước nơi họ lớn lên. Mấy ngày gần đây, hầu như hôm nào cũng có vài ba người rời đi, dù chỉ là sáu tháng, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ để nhiều tình bạn đẹp ươm mầm. Trông cảnh họ lưu luyến, tạm biệt rồi tiễn nhau ra sân bay, tôi thấy hơi nghẹn ngào, nhưng rồi lại nghĩ xã hội của những đứa trẻ nhà giàu thực dụng là vậy, liệu khi mỗi người một phương, sẽ có mấy ai thực lòng nhớ về những người mà mình đã từng cho là thân thiết?
Lúc tôi, Hà My và Hà Duy tiễn Quang Anh, như hiểu được sự thật tàn khốc đó, trước khi theo quản gia lên máy bay, anh ấy còn dúi vào tay chúng tôi mỗi người một tấm ảnh, “Cầm đi, nếu ba người nhớ bổn thiếu gia thì cứ lấy ra xem là được.” Tôi phì cười khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Quang Anh trên tấm hình. Hà Duy day day thái dương, anh ấy dựt lấy bức ảnh trên tay tôi, nhét cả của tôi và của anh ấy trở lại vào tay của Quang Anh, sau đó lập tức kéo tôi quay trở lại xe, “Mau đi thôi, đứng đây lâu kẻo bị lây bệnh thần kinh!”
“Còn chị Hà My?” Tôi ngoảnh đầu lại thì vẫn thấy chị ấy đứng im không nhúc nhích.
Hà Duy bình thản đáp, “Nó có ước mơ trở thành bác sĩ, bây giờ thực tập, tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần cũng không phải là quá sớm.”
Tôi thực sự không còn lời nào để nói.
Trong lúc đó, Hà Duy vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi dám chắc khuôn mặt của tôi dùng một từ “đỏ” để hình dung thôi thì vẫn chưa đủ, may mà tôi đang cúi mặt nên anh ấy mới không nhìn thấy. Thế nhưng bàn tay của Hà Duy ấm áp thật đấy, tôi rất thích cảm giác này. Bấy giờ tôi ước, giá như đoạn đường quay trở lại bãi đỗ xe là vô tận thì tốt biết bao.
###
Ngày 26 tháng 1.
Một vài du học sinh mà tôi cho là khá thân thiết với Trí Phong đã về nước từ vài hôm trước, vậy nên sáng ngày hôm sau chỉ có mình tôi đi tiễn anh ấy.
Trước lúc chào tạm biệt, Trí Phong đột nhiên kéo tôi vào lòng, tôi còn chưa kịp định thần thì anh ấy đã cúi xuống, một nụ hôn dừng lại trên khóe môi tôi. Tôi rất tức giận nhưng vẫn không tài nào đẩy được bàn tay đang ôm chặt lấy thắt lưng mình.
Tuy nhiên, câu hỏi mang ý giải thích tiếp theo của Trí Phong khiến tôi không thể nào nặng lời với anh ấy, “Đây không phải là văn hóa giao tiếp ở đất nước em đang sống ư?”
…
Qua bức tường kính, tôi đứng trầm ngâm nhìn chiếc máy bay đang dần mất hút giữa khoảng trời bao la. Tôi đã quên nói với Trí Phong, thực ra anh ấy đã nhớ lầm, bởi người Anh khá dè dặt trong cách chào hỏi, thông thường chỉ khi đối với những người thân, thì bạn mới nên dùng một nụ hôn vào má để thay cho hình thức giao tiếp là bắt tay thông thường.
…
Trí Phong trở về Hàn Quốc xa xôi. Người bạn thân nhất trong suốt sáu tháng qua của tôi, hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại.
…
Một chiếc áo choàng khoác lên vai tôi, khi quay lại, tôi kinh ngạc phát hiện ra Hà Duy đã đứng ở bên tôi rất gần. Quả thực tôi không ngờ Hà Duy cũng đến đây, vậy nhưng ánh mắt của anh ấy lúc này lại tối thẫm, tựa hồ như đang tức giận một điều gì đó, “Mau về thôi, trời trở lạnh rồi.”
Bỗng nhiên tôi rất muốn khóc. Nhưng không phải là vì tôi buồn, mà là do tôi đang quá hạnh phúc.
###
Ngày 28 tháng 1.
Khoảng cách đến năm học mới ở Pháp là gần tám tháng nữa, hơn hết cũng vì chương trình trao đổi du học sinh đã kết thúc nên tôi không ngạc nhiên khi bố gọi điện đến bảo tôi trở về nhà một thời gian. Tôi không thể không vâng lời vì sau khi dọn khỏi kí túc mà khóa học đã chuẩn bị riêng cho các du học sinh, thì tôi cũng chẳng biết phải đi đâu.
Khi ngồi uống nước cùng nhau, nhìn nét mặt tôi khi tôi thông báo điều này, chị Hà My thấy hơi khó hiểu, “Em nên vui mừng mới phải chứ, dù sao thì cũng được gặp lại bố mẹ mà.”
Tôi im lặng, không đáp lời.
Cuộc sống gia đình biến tôi thành đứa trẻ như vậy đấy, tôi tình nguyện ở một đất nước xa lạ thêm nhiều năm nữa, còn hơn là phải về thăm nhà trong tám tháng rồi lại tiếp tục quay bước rời đi.
…
Sẩm tối, Paris đón thêm một trận tuyết rơi. Mường tưởng ra những điều mà về đến Anh quốc tôi sẽ phải đối mặt, tôi thấy lòng mình còn lạnh giá hơn những bông tuyết lất phất bên ngoài cửa sổ. Sáu tháng qua đã đủ để tôi nhận ra không có họ tôi vẫn sống tốt, vậy mà giờ đây tôi lại phát hiện hóa ra tất cả chỉ ảo mộng tôi thêu dệt nên để tự huyễn hoặc bản thân. Phải chăng vì do tôi vẫn cảm thấy e ngại, do dự chưa muốn đặt chân quay trở về?
###
Ngày 29 tháng 1.
Đêm nay là đêm đầu tiên tôi ngủ ở nhà Hà Duy. Đã hơn một giờ sáng mà tôi vẫn trằn trọc, mãi vẫn chẳng thể khép lại mí mắt. Tôi sợ tôi làm chị Hà My tỉnh giấc nên mới xuống giường, ôm theo quyển nhật ký ra ngoài ban công, sau đó đặt bút viết vài dòng.
Không biết giờ này Hà Duy đã ngủ chưa? Tôi rất muốn sang phòng tìm anh ấy.
…
Vài tiếng trước, chẳng biết tôi đã đi đi lại lại trước cửa phòng Hà Duy bao nhiêu lâu. Nhưng dường như đến khi tôi bắt đầu cảm thấy chân mình mỏi nhức thì cuối cùng, dù biết giờ này có lẽ Hà Duy cũng không còn thức, nhưng tôi vẫn không kìm nổi gửi cho anh ấy một tin nhắn, “Hà Duy, anh ngủ chưa?”
Không ngờ chưa đến một phút sau, Hà Duy đã trả lời, “Anh vừa bị em làm cho tỉnh giấc.”
“Em xin lỗi. Vậy anh ngủ tiếp đi, em về phòng đây.”
Chống tay vào bức tường, tôi vừa đứng dậy thì một tiếng “cạch” vang lên, tiếp theo đó, toàn thân tôi bị bao phủ bởi ánh sáng.
Trước ngưỡng cửa, Hà Duy chăm chú nhìn tôi, đèn ngủ trong phòng chiếu vào bóng lưng, khiến cả người anh ấy bị bao phủ trong ánh vàng. Giây phút đó, Hà Duy như một vị thần thắp sáng lên ngọn lửa trong trái tim tôi.
…
Đêm hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện và tâm sự với nhau rất nhiều, thế nhưng điều duy nhất tôi vẫn còn nhớ là lời thổ lộ của tôi trước lúc tôi rời đi, “Hà Duy, ngày mai em phải về Anh rồi, vì vậy em quyết định sẽ không trốn tránh nữa, thực ra em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi… Anh đừng nói gì cả, cũng đừng vội từ chối em, mà tám tháng sau khi em quay trở lại hãy cho em biết câu trả lời. Nếu lúc đó anh nói anh không thích em, thì nhất định em sẽ giữ chừng mực, không mơ mộng nữa.”
…
Đến bây giờ, tôi không hối hận vì tôi đã nhất thời kích động. Thậm chí tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm, bởi ít ra tôi đã không mập mờ, đã nói cho Hà Duy hiểu tấm lòng mà tôi giấu kín bấy lâu. Có lẽ vì điều đó mà sau này, đến cả mối quan hệ bạn bè chúng tôi cũng không duy trì được nữa. Vậy nhưng tôi phải cho bản thân một cơ hội, bởi chẳng phải hạnh phúc không phải do ai ban tặng, mà là do chúng ta có đủ dũng cảm để tiến tới hay không? Tôi thà chấp nhận bị tổn thương, chứ không muốn để mai sau mỗi khi nhớ lại, tôi sẽ phải nuối tiếc vì trong quá khứ, khi thật lòng thích một người, tôi đã không có đủ dũng khí để tiến tới nói câu, “Em thích anh, thật lòng rất thích anh!”
###
Ngày 30 tháng 1.
Hôm nay khi mở nhật ký, là lúc tôi đang ngồi trên máy bay. Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, tuy nhiên sự u ám đó lại khiến tôi bình tâm đến lạ. Sáng nay trước giờ bay, tôi lại một lần nữa chọn cách trì hoãn, chọn cách đổi vé máy bay sang chuyến lúc mười một rưỡi đêm, để khi về đến nơi được gọi là nhà, tôi sẽ không phải chạm mặt bất kỳ một ai. Tôi biết quãng thời gian tiếp theo sẽ rất khó khăn, vậy nhưng khi nghĩ cả cuộc đời này, tôi chỉ cần có vài người thật lòng yêu thương mình, thế là đủ rồi.
Tối nay, chỉ có một mình Hà Duy đi tiễn tôi. Anh đã nói những điều tôi không ngờ nhất, anh nói anh nghĩ thời gian qua anh đủ tốt với tôi để tôi có thể cảm nhận được tất cả. Vậy nhưng anh lại hỏi tôi đã suy nghĩ kĩ càng chưa, tôi có thực lòng có tình cảm với anh, hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Dù xã hội ngày nay những đứa trẻ tầm tuổi như chúng tôi yêu nhau đã không phải là chuyện quá lạ lẫm, nhưng anh ấy không muốn cả hai dấn thân vào thứ tình mang tính “tạm bợ”. Anh còn bảo anh hy vọng khi tôi quay trở lại Paris, tôi sẽ nói cho anh biết khoảng thời gian tám tháng đã đủ để tôi tự hỏi bản thân, rằng chúng tôi có nên bắt đầu một mối tình? Dù lúc đó tôi mang đến cho anh đáp án như thế nào, thì anh cũng sẽ giúp tôi nhận ra đó là sự lựa chọn sáng suốt.
…
Hà Duy, anh là người mang đến ánh sáng cứu rỗi tâm hồn em, cũng là người cho em biết thì ra trên đời này, vẫn còn có người tôn trọng mọi quyết định của em. Cảm ơn anh, người con trai đã cho em hiểu trong phương diện để có được tình cảm từ người khác, em đã không thất bại như em vẫn nghĩ. Hẹn gặp lại anh ở Paris - mảnh đất ánh sáng mang đến hy vọng về một cuộc sống chỉ còn niềm vui.
***
Những hình ảnh trong quá khứ giống như động cơ tên lửa nào đó đang gầm rú bên tai, tra tấn tâm hồn của Bảo Nam. Giờ đây, kí ức tuổi thơ của anh chẳng khác nào một đống hoang tàn, đổ nát. Khoảng thời gian đó, Candy vừa là em gái, vừa là kỵ húy của Bảo Nam, có lẽ đến giờ vẫn là nhược điểm chí mạng trong trái tim anh. Nhưng để đổi lấy nụ cười của Candy, anh vẫn tình nguyện không yêu thương, bảo bọc cô bé như thuở ban đầu.
Đến đây, Bảo Nam chợt sáng tỏ một điều, ích kỷ nơi anh không giúp anh thoát khỏi sự cấm kỵ, u mê, mà còn khiến cho Candy - em gái của anh lầm tưởng mình đã rơi xuống đáy vực sâu nhất của sự ruồng bỏ. Nếu lúc đó anh biết trước việc gì sẽ xảy ra, thì phải chăng anh sẽ cắn răng tự mình chịu đựng, không làm ra những loại lạnh nhạt hèn hạ như thế?
Nhật ký chưa kết thúc.
Thế nhưng tiếp theo, không như dự tính, Bảo Nam vẫn không dám đọc tiếp các trang sau cùng. Bởi chẳng hơn gì, mọi điều được ghi chép trong đó gần như đều là tinh thần bị tổn thương, tuyệt vọng của Candy trong những ngày tháng cuối của cuộc đời.
Bảo Nam nhìn thoáng qua Bảo Nhi, ngữ khí của anh chẳng có gì khác ngoài sự bi thương, “Anh không ngờ không phải Trí Phong, Hà Duy mới là người em yêu thương. Em bảo em rất dễ bị làm cho cảm động, nhất là khi có người đối tốt với em. Có lúc anh từng nghĩ, nếu như ngay từ đầu, anh không mở lời nhờ cậy Hà Duy để ý đến em, cũng như nói cho cậu ta biết mọi thói quen sinh hoạt để âm thầm giúp đỡ em, thì em có đặt toàn bộ tâm tư của mình lên người cậu ta? Thế nhưng mặc dù không cam lòng, nhưng anh vẫn muốn trả cho Hà Duy một món nợ ân tình. Vì nếu không có cậu ta thì có lẽ cả cuộc đời này, chắc sẽ chẳng còn ai khác có thể mang đến cho em cảm giác hạnh phúc.”
Giọng nói của Bảo Nam nhỏ dần rồi cứ thế biến mất, căn phòng dường như chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của anh. Bảo Nam gục xuống giường bệnh của Bảo Nhi, nhờ chút men rượu còn sót lại mà rốt cuộc sau đó anh cũng chìm vào giấc mộng. Nhưng cũng vì lẽ đó, mà Bảo Nam đã bỏ lỡ một giọt lệ rịn ra từ khóe mắt vẫn đang nhắm nghiền của Bảo Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.