Chương 8: Nấu ăn
artermis_lyn
13/06/2022
Buổi sáng hôm sau Tinh Tuyết cũng phải dậy sớm như hôm qua để làm việc. Còn phải là một mình cô tự thân vận động. Chưa nói đến dọn dẹp nhà mà chỉ cần nói đến dọn vườn với dọn sân cũng đủ mệt rồi. Sức Tinh Tuyết yếu từ trước, ngay cả người làm trong nhà cũng dễ dàng nhận ra. Nhưng vì Nhất Thiên nên họ vẫn chưa dám động tay động chân giúp cô.
Bàn tay thon nhỏ của Tinh Tuyết đỏ nên. Còn có chút rộp da. Đối với người khác là đau nhẹ nhưng đối với Tinh Tuyết thì điều này cũng rất đau rồi. Trước kia cô chưa từng phải làm lụng nhiều, bây giờ làm đương nhiên sẽ như vậy. Nhưng Tinh Tuyết vẫn im lặng chịu đựng. Cô chỉ đi lên phòng rồi bôi thôi.
Đến sáng hẳn còn phải nấu ăn nhưng điều này đối với Tinh Tuyết là rất khó, vô cùng khó. Cô muốn khóc quá đi mất thôi, còn không biết nấu ăn ra sao, người làm trong nhà cũng không ai dạy cô nấu món gì. Đành phải cầm điện thoại xuống để xem.
Nhưng nấu ăn đối với Tinh Tuyết quá là cực hình rồi. Cô phải rửa thức ăn sống rồi đem thái. Còn không dám thái nhanh, cô sợ đứt tay. Nhưng điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến. Cô lại tự làm đứt tay chính bản thân mình. Tinh Tuyết cắn môi chịu đựng lại đi lên phòng. Bây giờ cả căn biệt thự vẫn còn rất yên ắng chỉ có mình cô hoạt động đi lại nên chả ai biết gì.
Băng bó xong cô lại phải lật đật đi xuống dưới nhà. Đột nhiên lại ngưởi thấy mùi khét. Vội chạy đến xem thì thịt cô đem rang bị quá lửa mà đen ngòm. Tinh Tuyết bội tắt bếp tính cầm nồi ra nhưng vừa cầm liền vứt ngay xuống đất. Tay cô vừa nãy bị rộp bây giờ còn nghiêm trọng hơn. Vì tiếng động đổ vỡ nên người làm trong nhà phải đi đến xem sao. Nhất Thiên cũng đi xuống dưới nhà để xem.
Mọi người đều ngửi thấy được mùi cháy khét. Nhìn cả đống "đổ nát" ở bếp thì liền hiểu ra. Tinh Tuyết thì xấu hổ không biết nói gì. Cô đã cố hết sức nhưng lại chả thể làm điều gì ra hồn.
- Cô, đang làm cái quái gì thể hả? - Nhất Thiên tức giận gằn giọng nói.
- Em... em nấu ăn... nhưng mà là lần đầu nên...
- Nên cô định phá nhà tôi?
Nhất Thiên chặn họng Tinh Tuyết còn đi đến nhìn cô với ánh mắt lạnh băng. Tinh Tuyết cũng rất sợ, bàn tay của cô khéo đằng sau lưng còn run hơn cả ban nãy. Cũng không dám lên tiếng nữa vì cô biết làm như vậy chỉ khiến Nhất Thiên tức giận hơn mà thôi.
- Còn đứng đấy, dọn sạch sẽ cho tôi. Để tôi nhìn thấy còn chỗ nào không trở về như tình trạng ban đầu thì đừng trách tôi.
- Dạ.
Tinh Tuyết gật đầu mấy cái rồi quay lưng đi. Cô muốn lên phòng băng bó trước, nếu không sẽ rất đau thậm chí còn chả cầm được đồ gì.
Nhưng còn đang đi thì Nhất Thiên kéo tay cô lại. Anh nắm bàn tay cô rất mạnh, đúng hơn là giống bóp nó. Tinh Tuyết thì đau, cô cố gắng muốn rời khỏi bàn tay anh thì anh càng bóp tay cô mạnh hơn.
- Em... sẽ dọn... Cho em chút thời gian...
- Cô nghe không hiểu?
Trong thế này thì Tinh Tuyết chỉ là người chịu thiệt. Cô đau đớn còn không nghĩ ra được lời nào để nói. Nước ở da tay cũng vỡ ra còn cảm thấy sót vô cùng. Tinh Tuyết mặt bạc ra giống như sắp ngất vì đau vậy.
Còn đang diễn ra "chiến tranh" thì cô bạn Ngân Án của Tinh Tuyết đi tới. Cũng vì tối qua thấy bạn mình gọi điện tầm giờ đó, mặc dù không nói là vì sao nhưng Ngân Án vẫn cảm thấy giữa hai vợ chồng mới cưới này có gì đó không đúng, mà cô thì lại không thể để Tiểu Tinh Tuyết của cô phải chịu khổ rồi.
Vừa nhìn thấy Ngân Án thì Nhất Thiên lại nghĩ ra cái cớ để gần gũi với Tinh Tuyết. Anh còn ôm cô vào lòng mà cưng chiều làm Tinh Tuyết không thích nghi nổi.
- Anh đã nói không cần phải làm rồi. Từ lần sau để người làm trong nhà này làm biết chưa?
Tinh Tuyết chỉ dám gật đầu diễn theo anh. Ngân Án đi vào vẫn chưa biết đầu đuôi câu chuyện ra dao nhưng cô nhìn bàn tay đỏ ửng lên còn bị đứt tay rồi rộp da làm cô cũng sót. Từ trước đến nay Tinh Tuyết của cô chưa phải làm gì, nhất là nấu ăn. Nếu yêu Tinh Tuyết đủ lâu chắc chắn Nhất Thiên phải biết rõ, thế mà vẫn để cho Tinh Tuyết làm?
- Anh chăm sóc cậu ấy kiểu gì đấy? Không lo được thì đừng có lấy nữa. Ngay từ đầu đã không thấy ưa nổi, giờ lại càng không. Tiểu Tinh, cậu không sao chứ? Mình đưa cậu đi bệnh viện, nào đứng dậy.
Ngân Án mắng Nhất Thiên một hồi rồi quay ra chỗ Tinh Tuyết để đưa cô đi bệnh viện. Tinh Tuyết cũng muốn đi theo cô bạn của mình. Nhưng cô còn chưa bước được một bước thì bị Nhất Thiên ôm chặt hơn trước. Sắc mặt anh cũng đen lại làm Tinh Tuyết sợ rằng anh sẽ làm gì Ngân Án.
- Âu quản gia, tiễn khách giúp tôi. Hôm nay vợ chồng tôi đóng cửa không có tiếp ai.
Nói rồi Nhất Thiên bế Tinh Tuyết lên trên phòng. Ngân Án càng muốn chửi rủa nhiều hơn. Tại sao Tinh Tuyết của cô cứ đâm đầu đi yêu cái tên như thế này cơ chứ.
Còn nghĩ anh bế cô về phòng mình, ai ngờ lại bế về phòng anh. Tinh Tuyết từ khi về đây, sống trong ngôi nhà này thì đây là lần thứ hai cô được bước vào căn phòng này. Cả hai lần đều là do Nhất Thiên chủ động nhưng cô vẫn thấy sợ. Hơn nữa, cô biết anh chỉ là diễn thôi nhưng tại sao hôm qua đến hôm nay cô đều cảm thấy được tình yêu của anh đối với cô. Hay là do cô chỉ ảo tưởng ra mà thôi?
Nhất Thiên đặt Tinh Tuyết xuống giường, anh đi lấy hộp sơ cứu cá nhân ra đặt bên cạnh Tinh Tuyết. Còn lấy thuốc sát trùng ra nhẹ nhàng làm giúp cô. Vì điều này làm Tinh Tuyết ngây người ra. Nhất Thiên nhìn thấy được điều đấy trong mắt cô. Anh liền đứng dậy cất đồ lại vào hộp còn đuổi Tinh Tuyết ra ngoài. Tinh Tuyết đành ngậm ngùi quay về phòng để tự làm. Nhưng ít nhất là cô vẫn chưa phải làm việc nữa. Người làm trong nhà đã làm hết rồi.
Bàn tay thon nhỏ của Tinh Tuyết đỏ nên. Còn có chút rộp da. Đối với người khác là đau nhẹ nhưng đối với Tinh Tuyết thì điều này cũng rất đau rồi. Trước kia cô chưa từng phải làm lụng nhiều, bây giờ làm đương nhiên sẽ như vậy. Nhưng Tinh Tuyết vẫn im lặng chịu đựng. Cô chỉ đi lên phòng rồi bôi thôi.
Đến sáng hẳn còn phải nấu ăn nhưng điều này đối với Tinh Tuyết là rất khó, vô cùng khó. Cô muốn khóc quá đi mất thôi, còn không biết nấu ăn ra sao, người làm trong nhà cũng không ai dạy cô nấu món gì. Đành phải cầm điện thoại xuống để xem.
Nhưng nấu ăn đối với Tinh Tuyết quá là cực hình rồi. Cô phải rửa thức ăn sống rồi đem thái. Còn không dám thái nhanh, cô sợ đứt tay. Nhưng điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến. Cô lại tự làm đứt tay chính bản thân mình. Tinh Tuyết cắn môi chịu đựng lại đi lên phòng. Bây giờ cả căn biệt thự vẫn còn rất yên ắng chỉ có mình cô hoạt động đi lại nên chả ai biết gì.
Băng bó xong cô lại phải lật đật đi xuống dưới nhà. Đột nhiên lại ngưởi thấy mùi khét. Vội chạy đến xem thì thịt cô đem rang bị quá lửa mà đen ngòm. Tinh Tuyết bội tắt bếp tính cầm nồi ra nhưng vừa cầm liền vứt ngay xuống đất. Tay cô vừa nãy bị rộp bây giờ còn nghiêm trọng hơn. Vì tiếng động đổ vỡ nên người làm trong nhà phải đi đến xem sao. Nhất Thiên cũng đi xuống dưới nhà để xem.
Mọi người đều ngửi thấy được mùi cháy khét. Nhìn cả đống "đổ nát" ở bếp thì liền hiểu ra. Tinh Tuyết thì xấu hổ không biết nói gì. Cô đã cố hết sức nhưng lại chả thể làm điều gì ra hồn.
- Cô, đang làm cái quái gì thể hả? - Nhất Thiên tức giận gằn giọng nói.
- Em... em nấu ăn... nhưng mà là lần đầu nên...
- Nên cô định phá nhà tôi?
Nhất Thiên chặn họng Tinh Tuyết còn đi đến nhìn cô với ánh mắt lạnh băng. Tinh Tuyết cũng rất sợ, bàn tay của cô khéo đằng sau lưng còn run hơn cả ban nãy. Cũng không dám lên tiếng nữa vì cô biết làm như vậy chỉ khiến Nhất Thiên tức giận hơn mà thôi.
- Còn đứng đấy, dọn sạch sẽ cho tôi. Để tôi nhìn thấy còn chỗ nào không trở về như tình trạng ban đầu thì đừng trách tôi.
- Dạ.
Tinh Tuyết gật đầu mấy cái rồi quay lưng đi. Cô muốn lên phòng băng bó trước, nếu không sẽ rất đau thậm chí còn chả cầm được đồ gì.
Nhưng còn đang đi thì Nhất Thiên kéo tay cô lại. Anh nắm bàn tay cô rất mạnh, đúng hơn là giống bóp nó. Tinh Tuyết thì đau, cô cố gắng muốn rời khỏi bàn tay anh thì anh càng bóp tay cô mạnh hơn.
- Em... sẽ dọn... Cho em chút thời gian...
- Cô nghe không hiểu?
Trong thế này thì Tinh Tuyết chỉ là người chịu thiệt. Cô đau đớn còn không nghĩ ra được lời nào để nói. Nước ở da tay cũng vỡ ra còn cảm thấy sót vô cùng. Tinh Tuyết mặt bạc ra giống như sắp ngất vì đau vậy.
Còn đang diễn ra "chiến tranh" thì cô bạn Ngân Án của Tinh Tuyết đi tới. Cũng vì tối qua thấy bạn mình gọi điện tầm giờ đó, mặc dù không nói là vì sao nhưng Ngân Án vẫn cảm thấy giữa hai vợ chồng mới cưới này có gì đó không đúng, mà cô thì lại không thể để Tiểu Tinh Tuyết của cô phải chịu khổ rồi.
Vừa nhìn thấy Ngân Án thì Nhất Thiên lại nghĩ ra cái cớ để gần gũi với Tinh Tuyết. Anh còn ôm cô vào lòng mà cưng chiều làm Tinh Tuyết không thích nghi nổi.
- Anh đã nói không cần phải làm rồi. Từ lần sau để người làm trong nhà này làm biết chưa?
Tinh Tuyết chỉ dám gật đầu diễn theo anh. Ngân Án đi vào vẫn chưa biết đầu đuôi câu chuyện ra dao nhưng cô nhìn bàn tay đỏ ửng lên còn bị đứt tay rồi rộp da làm cô cũng sót. Từ trước đến nay Tinh Tuyết của cô chưa phải làm gì, nhất là nấu ăn. Nếu yêu Tinh Tuyết đủ lâu chắc chắn Nhất Thiên phải biết rõ, thế mà vẫn để cho Tinh Tuyết làm?
- Anh chăm sóc cậu ấy kiểu gì đấy? Không lo được thì đừng có lấy nữa. Ngay từ đầu đã không thấy ưa nổi, giờ lại càng không. Tiểu Tinh, cậu không sao chứ? Mình đưa cậu đi bệnh viện, nào đứng dậy.
Ngân Án mắng Nhất Thiên một hồi rồi quay ra chỗ Tinh Tuyết để đưa cô đi bệnh viện. Tinh Tuyết cũng muốn đi theo cô bạn của mình. Nhưng cô còn chưa bước được một bước thì bị Nhất Thiên ôm chặt hơn trước. Sắc mặt anh cũng đen lại làm Tinh Tuyết sợ rằng anh sẽ làm gì Ngân Án.
- Âu quản gia, tiễn khách giúp tôi. Hôm nay vợ chồng tôi đóng cửa không có tiếp ai.
Nói rồi Nhất Thiên bế Tinh Tuyết lên trên phòng. Ngân Án càng muốn chửi rủa nhiều hơn. Tại sao Tinh Tuyết của cô cứ đâm đầu đi yêu cái tên như thế này cơ chứ.
Còn nghĩ anh bế cô về phòng mình, ai ngờ lại bế về phòng anh. Tinh Tuyết từ khi về đây, sống trong ngôi nhà này thì đây là lần thứ hai cô được bước vào căn phòng này. Cả hai lần đều là do Nhất Thiên chủ động nhưng cô vẫn thấy sợ. Hơn nữa, cô biết anh chỉ là diễn thôi nhưng tại sao hôm qua đến hôm nay cô đều cảm thấy được tình yêu của anh đối với cô. Hay là do cô chỉ ảo tưởng ra mà thôi?
Nhất Thiên đặt Tinh Tuyết xuống giường, anh đi lấy hộp sơ cứu cá nhân ra đặt bên cạnh Tinh Tuyết. Còn lấy thuốc sát trùng ra nhẹ nhàng làm giúp cô. Vì điều này làm Tinh Tuyết ngây người ra. Nhất Thiên nhìn thấy được điều đấy trong mắt cô. Anh liền đứng dậy cất đồ lại vào hộp còn đuổi Tinh Tuyết ra ngoài. Tinh Tuyết đành ngậm ngùi quay về phòng để tự làm. Nhưng ít nhất là cô vẫn chưa phải làm việc nữa. Người làm trong nhà đã làm hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.