Chương 73: Thành viên mới
artermis_lyn
13/06/2022
Từ sau buổi gặp Kaylin ở bệnh viện đến giờ Tinh Tuyết không có đến gặp cô bé lần nào nữa. Cũng vì mấy lần đến thì bị vệ sĩ đuổi về nên cô không biết làm sao.
Trùng hợp thay là hôm nay cô cũng đến bệnh viện để khám sức khỏe nên tính khám xong sẽ qua phòng của Kaylin xem cô bé đỡ hơn chưa.
Mà cũng vì dạo gần đây cô cảm thấy cơ thể rất lạ. Ăn gì cũng không nuốt trôi, hơn nữa còn cảm thấy hay buồn ngủ nữa. Cô lên mạng tìm kiếm thì có rất nhiều thể loại bệnh vì thế nên cô quyết định đi khám sẽ tốt hơn.
- Bệnh nhân số 11 mời vào trong. - Cô y tá đi ra cầm bảng danh sách để nói.
Tinh Tuyết nghe đến gọi mình thì liền đứng dậy rồi đi vào phòng khám. Cũng may bác sĩ là một người phụ nữ đã trung niên nên Tinh Tuyết cảm giác tự nhiên hơn.
- Mạc Tinh Tuyết, 23 tuổi. - Người bác sĩ cầm giấy khám lên để đọc.
- Dạ vâng ạ.
- Ngoài việc cảm thấy chán ăn với buồn ngủ ra thì cô còn cảm thấy cơ thể mình ra sao không?
- Ừm... cháu cảm thấy ngửi mùi đồ ăn cũng buồn nôn, với lại cảm thấy khá nóng trong người ạ. - Tinh Tuyết trầm ngâm suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói.
Vị bác sĩ nghe vậy thì đưa ánh mắt quét lên người Tinh Tuyết từ mặt xuống dưới. Với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề thì bà cũng có thể ngầm đoán ra là bệnh gì nhưng còn một số chuyện muốn hỏi thêm vì dù sao nó cũng có khả năng trong phạm trù của bà.
- Vậy kỳ sinh lý thì thế nào? Vẫn đều đặn hay có gì bất thường không?
Nghe đến đây thì Tinh Tuyết hơi đơ ra. Cô ít khi để ý đến việc này, chỉ dùng điện thoại để thông báo ngày mình sắp đến. Nhưng mà hình như điện thoại không thông báo, cô cũng quên mất việc này.
Lập tức lôi điện thoại ra tính nhầm ngày. Cũng hơn tháng rồi, sao bây giờ nó vẫn không có dấu hiệu?
Trong đầu Tinh Tuyết lúc này rối loạn không nghĩ thông suốt được điều gì. Cô không tin sẽ có trường hợp kia xảy ra.1
Ngẩng đầu nhìn về phía vị bác sĩ trung niên, ánh mắt Tinh Tuyết hiện rõ sự lo lắng và hoang mang trong đó.
Vị bác sĩ nhìn cô còn trẻ như vậy, hơn nữa bà thoạt nhìn liền có thể đoán được tư chất cô gái này không tồi, còn được rèn giũa kỹ lưỡng. Nhưng trong đầu bà lại cứ có suy nghĩ cô bé này bị hại nên mới dẫn đến cớ sự ngày hôm nay.
Đứng dậy đi đến tủ đồ dùng dụng cụ, bác sĩ Lệ cầm theo một que thử thai đến đưa cho Tinh Tuyết. Cô ngây người ra nhìn bà.
- Còn nhìn tôi làm gì, vào trong kia thử xem, tôi chỉ đoán vậy nhưng vẫn có xác xuất là không phải.
Nghe thấy vậy Tinh Tuyết lại có thêm niềm tin hơn. Cô sợ nó sẽ thành sự thật, nếu cô có con với Nhất Thiên thật thì biết làm sao? Mọi thứ cứ như đang muốn dồn cô vào chỗ chết không ngóc đầu lên được vậy.
Tinh Tuyết lúi húi đi vào trong phòng vệ sinh. Cô làm theo hướng dẫn ghi trên bao bì rồi lấy tay che đi phần kết quả của qua thử.
Bao bì có ghi hai đến năm phút là có kết quả nhưng Tinh Tuyết đã đợi mười phút rồi run run hé mở từng tí một. Trong đầu còn đang niệm rằng chỉ là vấn đề sức khỏe thôi. Nhưng đến khi kết quả mở ra thì đập vào mắt cô lại là hai vạch đỏ chót.
Dương tính???
Dương tính thật sao? Tại sao lại như vậy?
Phải làm sao bây giờ?...
Tinh Tuyết rối rắm trong đầu có vô vàn câu hỏi đang quẩn quanh. Cô biết phải làm gì trong lúc này. Đứa bé không hẹn mà gặp này sắp khiến cuộc đời cô trở nên tối tăm đi rồi.
Lững thững bước ra ngoài, vị bác sĩ nhìn vậy cũng hiểu ra. Bà cũng không có khuyên cô phá thai hay giữ lại. Bà chỉ là một bác sĩ, cũng muốn cứu sống bệnh nhân như bao người, vì thế nên bà cũng không có muốn cô gái với tuổi xuân tràn trề này lại tự cướp đi mạng sống của đứa bé vô tội không hiểu chuyện gì.
- Cô gái này... tôi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi dám chắc cô bỏ đứa bé này đi, sau này cô sẽ vô cùng hối hận vì quyết định khi đó của mình. Đứa bé cũng chỉ là một người vô tội giữa cuộc chiến mà hai người lớn gây ra, không thể đổ hết lên đầu đứa nhỏ chưa chào đời được.
Lời nói của bác sĩ Lệ làm Tinh Tuyết hơi bất ngờ. Nhưng rồi cô lại mỉm cười nhìn bà.
- Cháu không có nói sẽ bỏ đứa bé, nó là con của cháu đương nhiên phải hưởng những điều tốt đẹp nhất rồi. Chỉ là cháu có đang bất ngờ một chút thôi.
Vị bác sĩ Lệ nghe vậy cũng nhẹ lòng. Có không ít các cô gái trẻ vì dại dột dâng hiến tuổi xuân cho tên không ra gì và đổi lại kết quả là tự tay sát hại chính đứa con của mình. Bà cảm thấy Tinh Tuyết tố chất không tồi, mạnh mẽ như vậy là rất tốt. Chỉ có như vậy mới có thể bải vệ được bản thân và đứa con của mình.
Kê đơn thuốc và dặn dò Tinh Tuyết vài câu rồi đến lượt bệnh nhân khác đi vào.
Tinh Tuyết đến quầy thanh toán tính tiền rồi lững thững đi ra ngoài sảnh lớn. Cùng với lúc đó lại thấy Zane Anthony đang bế Kaylin từ hành lang đi ra. Cô tính đi đến chào hỏi thì liền bị vệ sĩ chặn lại. Kaylin cũng không dám nhìn cô mà chỉ im lặng cúi đầu mặc cho Tinh Tuyết có gọi tên cô.
Đi ra bên ngòi tính nói chuyện với Zane Anthony để hỏi về hành động thiếu lịch sự của anh nhưng chiếc xe Cadillac màu đen mà Zane Anthony cùng Kaylin ngồi vừa khởi động thì cũng có vài chiếc xe khác dàn hàng bảo vệ làm cho Tinh Tuyết không tài nào gặp nổi.
Tinh Tuyết chỉ có thể ngậm ngùi mà đi về phía cổng bệnh viện. Cô mím môi nghĩ lại chuyện vừa nãy. Một tay xách túi thuốc, tay còn lại bất giác đưa lên bụng xoa.
Trong bụng cô bây giờ đang có sinh linh nhỏ bé, cô cũng đâu thể không chú ý tới bản thân được. Dù thế nào cô cũng sinh đứa bé này ra, nó là con của cô, chỉ là của một mình cô cũng được.
Trùng hợp thay là hôm nay cô cũng đến bệnh viện để khám sức khỏe nên tính khám xong sẽ qua phòng của Kaylin xem cô bé đỡ hơn chưa.
Mà cũng vì dạo gần đây cô cảm thấy cơ thể rất lạ. Ăn gì cũng không nuốt trôi, hơn nữa còn cảm thấy hay buồn ngủ nữa. Cô lên mạng tìm kiếm thì có rất nhiều thể loại bệnh vì thế nên cô quyết định đi khám sẽ tốt hơn.
- Bệnh nhân số 11 mời vào trong. - Cô y tá đi ra cầm bảng danh sách để nói.
Tinh Tuyết nghe đến gọi mình thì liền đứng dậy rồi đi vào phòng khám. Cũng may bác sĩ là một người phụ nữ đã trung niên nên Tinh Tuyết cảm giác tự nhiên hơn.
- Mạc Tinh Tuyết, 23 tuổi. - Người bác sĩ cầm giấy khám lên để đọc.
- Dạ vâng ạ.
- Ngoài việc cảm thấy chán ăn với buồn ngủ ra thì cô còn cảm thấy cơ thể mình ra sao không?
- Ừm... cháu cảm thấy ngửi mùi đồ ăn cũng buồn nôn, với lại cảm thấy khá nóng trong người ạ. - Tinh Tuyết trầm ngâm suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói.
Vị bác sĩ nghe vậy thì đưa ánh mắt quét lên người Tinh Tuyết từ mặt xuống dưới. Với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề thì bà cũng có thể ngầm đoán ra là bệnh gì nhưng còn một số chuyện muốn hỏi thêm vì dù sao nó cũng có khả năng trong phạm trù của bà.
- Vậy kỳ sinh lý thì thế nào? Vẫn đều đặn hay có gì bất thường không?
Nghe đến đây thì Tinh Tuyết hơi đơ ra. Cô ít khi để ý đến việc này, chỉ dùng điện thoại để thông báo ngày mình sắp đến. Nhưng mà hình như điện thoại không thông báo, cô cũng quên mất việc này.
Lập tức lôi điện thoại ra tính nhầm ngày. Cũng hơn tháng rồi, sao bây giờ nó vẫn không có dấu hiệu?
Trong đầu Tinh Tuyết lúc này rối loạn không nghĩ thông suốt được điều gì. Cô không tin sẽ có trường hợp kia xảy ra.1
Ngẩng đầu nhìn về phía vị bác sĩ trung niên, ánh mắt Tinh Tuyết hiện rõ sự lo lắng và hoang mang trong đó.
Vị bác sĩ nhìn cô còn trẻ như vậy, hơn nữa bà thoạt nhìn liền có thể đoán được tư chất cô gái này không tồi, còn được rèn giũa kỹ lưỡng. Nhưng trong đầu bà lại cứ có suy nghĩ cô bé này bị hại nên mới dẫn đến cớ sự ngày hôm nay.
Đứng dậy đi đến tủ đồ dùng dụng cụ, bác sĩ Lệ cầm theo một que thử thai đến đưa cho Tinh Tuyết. Cô ngây người ra nhìn bà.
- Còn nhìn tôi làm gì, vào trong kia thử xem, tôi chỉ đoán vậy nhưng vẫn có xác xuất là không phải.
Nghe thấy vậy Tinh Tuyết lại có thêm niềm tin hơn. Cô sợ nó sẽ thành sự thật, nếu cô có con với Nhất Thiên thật thì biết làm sao? Mọi thứ cứ như đang muốn dồn cô vào chỗ chết không ngóc đầu lên được vậy.
Tinh Tuyết lúi húi đi vào trong phòng vệ sinh. Cô làm theo hướng dẫn ghi trên bao bì rồi lấy tay che đi phần kết quả của qua thử.
Bao bì có ghi hai đến năm phút là có kết quả nhưng Tinh Tuyết đã đợi mười phút rồi run run hé mở từng tí một. Trong đầu còn đang niệm rằng chỉ là vấn đề sức khỏe thôi. Nhưng đến khi kết quả mở ra thì đập vào mắt cô lại là hai vạch đỏ chót.
Dương tính???
Dương tính thật sao? Tại sao lại như vậy?
Phải làm sao bây giờ?...
Tinh Tuyết rối rắm trong đầu có vô vàn câu hỏi đang quẩn quanh. Cô biết phải làm gì trong lúc này. Đứa bé không hẹn mà gặp này sắp khiến cuộc đời cô trở nên tối tăm đi rồi.
Lững thững bước ra ngoài, vị bác sĩ nhìn vậy cũng hiểu ra. Bà cũng không có khuyên cô phá thai hay giữ lại. Bà chỉ là một bác sĩ, cũng muốn cứu sống bệnh nhân như bao người, vì thế nên bà cũng không có muốn cô gái với tuổi xuân tràn trề này lại tự cướp đi mạng sống của đứa bé vô tội không hiểu chuyện gì.
- Cô gái này... tôi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi dám chắc cô bỏ đứa bé này đi, sau này cô sẽ vô cùng hối hận vì quyết định khi đó của mình. Đứa bé cũng chỉ là một người vô tội giữa cuộc chiến mà hai người lớn gây ra, không thể đổ hết lên đầu đứa nhỏ chưa chào đời được.
Lời nói của bác sĩ Lệ làm Tinh Tuyết hơi bất ngờ. Nhưng rồi cô lại mỉm cười nhìn bà.
- Cháu không có nói sẽ bỏ đứa bé, nó là con của cháu đương nhiên phải hưởng những điều tốt đẹp nhất rồi. Chỉ là cháu có đang bất ngờ một chút thôi.
Vị bác sĩ Lệ nghe vậy cũng nhẹ lòng. Có không ít các cô gái trẻ vì dại dột dâng hiến tuổi xuân cho tên không ra gì và đổi lại kết quả là tự tay sát hại chính đứa con của mình. Bà cảm thấy Tinh Tuyết tố chất không tồi, mạnh mẽ như vậy là rất tốt. Chỉ có như vậy mới có thể bải vệ được bản thân và đứa con của mình.
Kê đơn thuốc và dặn dò Tinh Tuyết vài câu rồi đến lượt bệnh nhân khác đi vào.
Tinh Tuyết đến quầy thanh toán tính tiền rồi lững thững đi ra ngoài sảnh lớn. Cùng với lúc đó lại thấy Zane Anthony đang bế Kaylin từ hành lang đi ra. Cô tính đi đến chào hỏi thì liền bị vệ sĩ chặn lại. Kaylin cũng không dám nhìn cô mà chỉ im lặng cúi đầu mặc cho Tinh Tuyết có gọi tên cô.
Đi ra bên ngòi tính nói chuyện với Zane Anthony để hỏi về hành động thiếu lịch sự của anh nhưng chiếc xe Cadillac màu đen mà Zane Anthony cùng Kaylin ngồi vừa khởi động thì cũng có vài chiếc xe khác dàn hàng bảo vệ làm cho Tinh Tuyết không tài nào gặp nổi.
Tinh Tuyết chỉ có thể ngậm ngùi mà đi về phía cổng bệnh viện. Cô mím môi nghĩ lại chuyện vừa nãy. Một tay xách túi thuốc, tay còn lại bất giác đưa lên bụng xoa.
Trong bụng cô bây giờ đang có sinh linh nhỏ bé, cô cũng đâu thể không chú ý tới bản thân được. Dù thế nào cô cũng sinh đứa bé này ra, nó là con của cô, chỉ là của một mình cô cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.