Chương 5: " Băng"
Thiên Như
21/04/2016
Chap 05: "Băng "
Gió thổi lồng lộng mang theo cơn mưa của nỗi buồn phiền đến biển. Chiếc xe của Minh cũng dừng lại, cả hai bước xuống. Trong không gian bao la, dấu chân của cả hai in trên bãi cát vàng mịn, hằn sâu xuống đó là những nỗi buồn vô định. Cả hai đi men bờ biển rồi dừng lại ngắm cảnh hoàng hôn. Im lặng đến lạ thường, chỉ nghe được mỗi tiếng gió và tiếng sóng biển đang cuồn cuộn ở đây. Song song đó, Phối Như cũng đang cùng Thiếu Phong đi dạo, địa điểm cả hai dừng chân cách Minh và Phương khoảng vài bước. Bốn người từng quen biết nhưng bây giờ lại xa lạ đến thế. Bỗng trực Phương khóc. Tiếng khóc của cô vang lớn, lúc nước mắt cô rơi cũng là lúc mặt trời đi ngủ. Đương nhiên với khoảng cách gần thì tiếng khóc của Phương, Phối Như cũng nghe. Cả hai nhìn họ, không hiểu chuyện gì. Minh biết nên quay sang:
-Xin lỗi, cô ấy đang buồn, có làm phiền đến mọi người không ?
-Không đâu anh gì ơi, đến biển là đến nơi để giải toả nỗi buồn mà._Phối Như trả lời.
Nhìn thấy Phối Như, Minh cũng không khỏi giật mình. Gương mặt của cô làm anh sợ nhưng mà khi Phương nhìn thấy cô. Phương bất giác gọi:
-Băng
Giật mình với cái tên, Phối Như khó hiểu. Cả bốn chỉ vì một cái tên mà đứng nhìn nhau chẳng biết nói gì.
-Phương, cô ấy không phải Băng. _Minh nhắc khéo - Xin lỗi, vợ tôi nhầm thôi.
Phối Như cũng đâu bận tâm đến, cô chỉ cười gật đầu. Cô quay sang kéo Phong rời đi. Cô biết khuôn mặt của cô sẽ khiến mọi người sợ hãi, tốt nhất cô nên tránh mặt. Phong lạnh lùng rời đi. Anh không quan tâm đến mấy chuyện này. Đến khi cả hai đi được một đoạn xa, Minh mới hỏi, anh biết trước giờ Phương không hề kích động chuyện gì cả nhưng trừ mỗi chuyện của Băng và Khang
-Sao em gọi cô ấy là Băng? Băng chết rồi Phương à
-Em thấy cô ấy rất quen, cảm giác gặp cô gái đó cũng giống lần đầu em gặp Băng._Phương lại khóc, cô nhớ Băng và người anh của cô. Một năm rồi chuyện này cô vẫn còn là cú sốc với cô, cô không nghĩ Băng và Khang chết. Phương hận Jacker, và hơn hết là cô hận Tiểu Như, người gián tiếp gây nên cái chết cho Băng và Khang. Nếu mà cô có cơ hội, cô cũng sẽ giết Như cho bỏ thoả cơn giận. Như bây giờ lại là một diễn viên nổi tiếng nữa chứ ? Nhiều lần cô muốn tung tin đồn về Như thời quá khứ để Như nếm mùi đau khổ nhưng Minh đều ngăn cản. Nếu Như bây giờ biết đi con đường của bản thân thì không nên hại con bé.
-Em muốn gặp Khang, em muốn gặp anh ấy._Phương ngồi thụp xuống, cô khóc nức nở. Mưa lại rơi tiếp, những hạt mưa lần này rơi xuống có phần đau buồn, nhớ nhung hơn lúc đầu, nỗi mất mác lớn.
-Phương à, ở một nơi nào đó, nhất định Khang đang nhìn em. Rồi đến ngày nào đó, em sẽ gặp được Khang trong cơn mộng._Minh không biết phải làm sao để Phương ngừng khóc. Mưa ngày một nặng hơn, Minh sợ cô bị cảm lạnh nên anh khoác áo trùm lên đầu cho cô và kéo cô chạy. Xe để ở phía xa, gần đấy lại có ngôi nhà, vậy nên chạy ra xa hay lại gần ? Anh kéo Phương chạy đến ngôi nhà gần đó. Anh cố tìm kiếm một sự giúp đỡ, có lẽ anh sẽ xin ở qua đêm nay.
-Xin cho hỏi có ai ở nhà không ?_Minh gõ cửa, một tay anh ôm Phương vào lòng. Lúc này vì quá lạnh nên cô đã ngất đi.
-Ai vậy ?_Bối Ân ra mở cửa, nhìn thấy cả hai cô ngạc nhiên. Nhưng thấy Phương gục, cô không cần biết họ là người xấu hay tốt nhưng cứu người là quan trọng nhất.
-Vào nhà đi.
Bối Ân dẫn cả hai vào nhà. Cô để Minh đưa Phương lên phòng dành cho khách và để anh chăm sóc. Cô vào bếp nấu ít cháo. Phương được giữ ấm cơ thể, uống thuốc vào cô cũng khoẻ hơn nhiều nên cô đã thiếp đi. Minh ngồi cạnh nắm lấy bàn tay đang se lạnh của cô một lúc rồi anh xuống nhà. Lúc này Bối Ân đang xem tivi.
-Cô ấy đỡ hơn chưa ? Anh ngồi đi
-Cám ơn cô, Phương khoẻ hơn rồi._Minh ngồi xuống ghế
-Vậy thì tốt, nếu đến khuya cô ấy chưa tỉnh thì hai người cứ ở đây một đêm.
-Cám ơn cô. Cô cho chúng tôi vào nhà, không sợ chúng tôi sẽ cướp hay là hại cô sao ?
-Nhà tôi chả có gì để cướp cả. Hại tôi, anh chưa đủ trình đâu._Bối Ân cười, anh cũng cười.
Bảo Quốc từ ngoài đi vào, anh ngạc nhiên khi thấy có người lạ ở đây. Anh lại ngồi gần Bối Ân hỏi:
-Ai vậy ?
-Đây là Minh, cậu ấy bị mắc mưa, có cô bạn bị bệnh nằm trên phòng nên em cho bạn ấy ở nhờ một đêm._Bối Ân vừa nói vừa rót nước.
-À xin chào, anh là........?_Minh đưa tay bắt lấy tay Quốc, anh cười
-Tôi là Bảo Quốc, anh trai của Bối Ân. Rất vui được gặp anh._Quốc cũng đáp lại sự chào hỏi gặp gỡ của Minh.
-Anh nộp hồ sơ sao rồi JLJ nhận anh chứ ?_Bối Ân hỏi Quốc. Vì anh nói anh đi nộp hồ sơ xin việc để không bỏ mất có hội.
Nghe đến ba từ "JLJ", Minh cũng ngạc nhiên, bất ngờ. Anh khẽ cười, đúng lúc để trả ơn rồi nhỉ ?
-Họ nói là tổng đốc trung tâm bận việc nên chưa xét đơn được._Bảo Quốc nâng ly nước lên uống
-Chỉ làm bảo vệ thôi mà ? Cần đến lệnh của tổng đốc luôn sao ?
-Sao anh không làm chức vụ gì đó trong trung tâm mà lại làm bảo vệ ?_Minh đột nhiên hỏi. Bảo Quốc nghĩ là mới gặp nên muốn xã giao nói chuyện cho thân thiết ấy mà. Anh cũng không ngần ngại nói chuyện với Minh một cách thân thiết.
-Tôi đâu dám, đâu phải ai cũng vào đó làm được. Tôi may mắn thì vào làm bảo vệ cũng được rồi, tôi không ham nhiều.
-Nhưng anh có muốn làm chức vụ cao không ?
-Tôi ước được làm thư ký hay quản lí của Tổng đốc luôn kìa._Bảo Quốc đùa tạo nên tiếng cười
-Lát dùng cơm luôn nhé. Em đi nấu đây. Mà không biết Phong đi đâu rồi ?
-Phong là ai vậy ?_Minh hỏi, anh thấy tên nghe quen quen.
-Là một người bạn của chúng tôi.
-Về rồi đây._Nghe tiếng từ cửa, cả ba đồng loạt quay ra nhìn.
Thiếu Phong với bờ ngực vạm vỡ ướt sũng, thân hình đang bị đè xuống. Anh đang cõng một cô gái, cô gục đầu vào người anh. Người cô cũng ướt sũng. Anh đang cởi trần, áo anh khoác lên người Như.
-Sao lại ướt chèm nhẹp vậy ? _Bối Ân lại đỡ, nhưng Phong lại không cho.
-Để anh đưa Như lên phòng, em lên thay đồ cho Như nha.
-Chơi gì lắm thế ?_Bảo Quốc hỏi
-Như đòi tắm mưa, nó lại bắt cõng, và thế nó gục luôn_Phong đưa đôi dép anh cầm cho Ân. Anh cõng Như lên phòng, anh không quan tâm đến vị khách trong nhà.
-Thời tiết này gió lạnh ngoài biển độc lắm, còn tắm mưa, chắc muốn liệt giường đây mà._Bối Ân thầm trách, cô lắc đầu, ánh mắt dời đi, cô vào bếp.
Minh nhìn thấy hết, có một cảm giác gì gì đó đang len lỏi trong anh. Một cảm giác rất đỗi quen thuộc. Minh cũng không tò mò nhiều, anh ngồi yên ngay ghế suy nghĩ về việc làm của Bảo Quốc. Theo ánh quan sát của Minh, Quốc là người có thể quản lí tốt, cũng có thể anh có tiềm năng ẩn bên trong. Nếu một người có thực lực vậy mà làm bảo vệ thì hơi uổng. Minh và Quốc ngồi nói chuyện qua loa, Ân lên phòng thay đồ cho Như. Phong sau khi thay đồ thì từ lầu đi xuống, giờ anh mới biết đến sự hiện diện của một vị khách trong nhà. Phong tiến lại ghế ngồi.
----- END CHAP 05 -----
Gió thổi lồng lộng mang theo cơn mưa của nỗi buồn phiền đến biển. Chiếc xe của Minh cũng dừng lại, cả hai bước xuống. Trong không gian bao la, dấu chân của cả hai in trên bãi cát vàng mịn, hằn sâu xuống đó là những nỗi buồn vô định. Cả hai đi men bờ biển rồi dừng lại ngắm cảnh hoàng hôn. Im lặng đến lạ thường, chỉ nghe được mỗi tiếng gió và tiếng sóng biển đang cuồn cuộn ở đây. Song song đó, Phối Như cũng đang cùng Thiếu Phong đi dạo, địa điểm cả hai dừng chân cách Minh và Phương khoảng vài bước. Bốn người từng quen biết nhưng bây giờ lại xa lạ đến thế. Bỗng trực Phương khóc. Tiếng khóc của cô vang lớn, lúc nước mắt cô rơi cũng là lúc mặt trời đi ngủ. Đương nhiên với khoảng cách gần thì tiếng khóc của Phương, Phối Như cũng nghe. Cả hai nhìn họ, không hiểu chuyện gì. Minh biết nên quay sang:
-Xin lỗi, cô ấy đang buồn, có làm phiền đến mọi người không ?
-Không đâu anh gì ơi, đến biển là đến nơi để giải toả nỗi buồn mà._Phối Như trả lời.
Nhìn thấy Phối Như, Minh cũng không khỏi giật mình. Gương mặt của cô làm anh sợ nhưng mà khi Phương nhìn thấy cô. Phương bất giác gọi:
-Băng
Giật mình với cái tên, Phối Như khó hiểu. Cả bốn chỉ vì một cái tên mà đứng nhìn nhau chẳng biết nói gì.
-Phương, cô ấy không phải Băng. _Minh nhắc khéo - Xin lỗi, vợ tôi nhầm thôi.
Phối Như cũng đâu bận tâm đến, cô chỉ cười gật đầu. Cô quay sang kéo Phong rời đi. Cô biết khuôn mặt của cô sẽ khiến mọi người sợ hãi, tốt nhất cô nên tránh mặt. Phong lạnh lùng rời đi. Anh không quan tâm đến mấy chuyện này. Đến khi cả hai đi được một đoạn xa, Minh mới hỏi, anh biết trước giờ Phương không hề kích động chuyện gì cả nhưng trừ mỗi chuyện của Băng và Khang
-Sao em gọi cô ấy là Băng? Băng chết rồi Phương à
-Em thấy cô ấy rất quen, cảm giác gặp cô gái đó cũng giống lần đầu em gặp Băng._Phương lại khóc, cô nhớ Băng và người anh của cô. Một năm rồi chuyện này cô vẫn còn là cú sốc với cô, cô không nghĩ Băng và Khang chết. Phương hận Jacker, và hơn hết là cô hận Tiểu Như, người gián tiếp gây nên cái chết cho Băng và Khang. Nếu mà cô có cơ hội, cô cũng sẽ giết Như cho bỏ thoả cơn giận. Như bây giờ lại là một diễn viên nổi tiếng nữa chứ ? Nhiều lần cô muốn tung tin đồn về Như thời quá khứ để Như nếm mùi đau khổ nhưng Minh đều ngăn cản. Nếu Như bây giờ biết đi con đường của bản thân thì không nên hại con bé.
-Em muốn gặp Khang, em muốn gặp anh ấy._Phương ngồi thụp xuống, cô khóc nức nở. Mưa lại rơi tiếp, những hạt mưa lần này rơi xuống có phần đau buồn, nhớ nhung hơn lúc đầu, nỗi mất mác lớn.
-Phương à, ở một nơi nào đó, nhất định Khang đang nhìn em. Rồi đến ngày nào đó, em sẽ gặp được Khang trong cơn mộng._Minh không biết phải làm sao để Phương ngừng khóc. Mưa ngày một nặng hơn, Minh sợ cô bị cảm lạnh nên anh khoác áo trùm lên đầu cho cô và kéo cô chạy. Xe để ở phía xa, gần đấy lại có ngôi nhà, vậy nên chạy ra xa hay lại gần ? Anh kéo Phương chạy đến ngôi nhà gần đó. Anh cố tìm kiếm một sự giúp đỡ, có lẽ anh sẽ xin ở qua đêm nay.
-Xin cho hỏi có ai ở nhà không ?_Minh gõ cửa, một tay anh ôm Phương vào lòng. Lúc này vì quá lạnh nên cô đã ngất đi.
-Ai vậy ?_Bối Ân ra mở cửa, nhìn thấy cả hai cô ngạc nhiên. Nhưng thấy Phương gục, cô không cần biết họ là người xấu hay tốt nhưng cứu người là quan trọng nhất.
-Vào nhà đi.
Bối Ân dẫn cả hai vào nhà. Cô để Minh đưa Phương lên phòng dành cho khách và để anh chăm sóc. Cô vào bếp nấu ít cháo. Phương được giữ ấm cơ thể, uống thuốc vào cô cũng khoẻ hơn nhiều nên cô đã thiếp đi. Minh ngồi cạnh nắm lấy bàn tay đang se lạnh của cô một lúc rồi anh xuống nhà. Lúc này Bối Ân đang xem tivi.
-Cô ấy đỡ hơn chưa ? Anh ngồi đi
-Cám ơn cô, Phương khoẻ hơn rồi._Minh ngồi xuống ghế
-Vậy thì tốt, nếu đến khuya cô ấy chưa tỉnh thì hai người cứ ở đây một đêm.
-Cám ơn cô. Cô cho chúng tôi vào nhà, không sợ chúng tôi sẽ cướp hay là hại cô sao ?
-Nhà tôi chả có gì để cướp cả. Hại tôi, anh chưa đủ trình đâu._Bối Ân cười, anh cũng cười.
Bảo Quốc từ ngoài đi vào, anh ngạc nhiên khi thấy có người lạ ở đây. Anh lại ngồi gần Bối Ân hỏi:
-Ai vậy ?
-Đây là Minh, cậu ấy bị mắc mưa, có cô bạn bị bệnh nằm trên phòng nên em cho bạn ấy ở nhờ một đêm._Bối Ân vừa nói vừa rót nước.
-À xin chào, anh là........?_Minh đưa tay bắt lấy tay Quốc, anh cười
-Tôi là Bảo Quốc, anh trai của Bối Ân. Rất vui được gặp anh._Quốc cũng đáp lại sự chào hỏi gặp gỡ của Minh.
-Anh nộp hồ sơ sao rồi JLJ nhận anh chứ ?_Bối Ân hỏi Quốc. Vì anh nói anh đi nộp hồ sơ xin việc để không bỏ mất có hội.
Nghe đến ba từ "JLJ", Minh cũng ngạc nhiên, bất ngờ. Anh khẽ cười, đúng lúc để trả ơn rồi nhỉ ?
-Họ nói là tổng đốc trung tâm bận việc nên chưa xét đơn được._Bảo Quốc nâng ly nước lên uống
-Chỉ làm bảo vệ thôi mà ? Cần đến lệnh của tổng đốc luôn sao ?
-Sao anh không làm chức vụ gì đó trong trung tâm mà lại làm bảo vệ ?_Minh đột nhiên hỏi. Bảo Quốc nghĩ là mới gặp nên muốn xã giao nói chuyện cho thân thiết ấy mà. Anh cũng không ngần ngại nói chuyện với Minh một cách thân thiết.
-Tôi đâu dám, đâu phải ai cũng vào đó làm được. Tôi may mắn thì vào làm bảo vệ cũng được rồi, tôi không ham nhiều.
-Nhưng anh có muốn làm chức vụ cao không ?
-Tôi ước được làm thư ký hay quản lí của Tổng đốc luôn kìa._Bảo Quốc đùa tạo nên tiếng cười
-Lát dùng cơm luôn nhé. Em đi nấu đây. Mà không biết Phong đi đâu rồi ?
-Phong là ai vậy ?_Minh hỏi, anh thấy tên nghe quen quen.
-Là một người bạn của chúng tôi.
-Về rồi đây._Nghe tiếng từ cửa, cả ba đồng loạt quay ra nhìn.
Thiếu Phong với bờ ngực vạm vỡ ướt sũng, thân hình đang bị đè xuống. Anh đang cõng một cô gái, cô gục đầu vào người anh. Người cô cũng ướt sũng. Anh đang cởi trần, áo anh khoác lên người Như.
-Sao lại ướt chèm nhẹp vậy ? _Bối Ân lại đỡ, nhưng Phong lại không cho.
-Để anh đưa Như lên phòng, em lên thay đồ cho Như nha.
-Chơi gì lắm thế ?_Bảo Quốc hỏi
-Như đòi tắm mưa, nó lại bắt cõng, và thế nó gục luôn_Phong đưa đôi dép anh cầm cho Ân. Anh cõng Như lên phòng, anh không quan tâm đến vị khách trong nhà.
-Thời tiết này gió lạnh ngoài biển độc lắm, còn tắm mưa, chắc muốn liệt giường đây mà._Bối Ân thầm trách, cô lắc đầu, ánh mắt dời đi, cô vào bếp.
Minh nhìn thấy hết, có một cảm giác gì gì đó đang len lỏi trong anh. Một cảm giác rất đỗi quen thuộc. Minh cũng không tò mò nhiều, anh ngồi yên ngay ghế suy nghĩ về việc làm của Bảo Quốc. Theo ánh quan sát của Minh, Quốc là người có thể quản lí tốt, cũng có thể anh có tiềm năng ẩn bên trong. Nếu một người có thực lực vậy mà làm bảo vệ thì hơi uổng. Minh và Quốc ngồi nói chuyện qua loa, Ân lên phòng thay đồ cho Như. Phong sau khi thay đồ thì từ lầu đi xuống, giờ anh mới biết đến sự hiện diện của một vị khách trong nhà. Phong tiến lại ghế ngồi.
----- END CHAP 05 -----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.