Chương 23: Chào Ông , Ông Ngoại
Blue Rose
19/06/2015
- Em định đi bao lâu ?
- Với sức của em , em nghĩ là ít nhất là 1 tuần cao nhất là 1 tháng
- Anh sẽ cho người chuẩn bị cho em . Em liên lạc với Victor đi .
- Muốn liên lạc với Victor phải nhờ đến Hunter rồi . _ Nó nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng . Hữu nhìn theo bóng lưng của Nó , anh khẽ thở dài . Anh cũng đứng dậy rời khỏi phòng đi chuẩn bị hành lí cho Nó .
Còn Nó , Nó đi dọc theo hành lang dãy các phòng , chân khẽ dừng lại trước cửa phòng Hunter . Tay khẽ nâng lên định gõ cửa nhưng rồi Nó lại buông tay xuống , dùng chân đạp mạnh cửa mở ra . Đó chính là phong cách của Nó . Hunter bên trong cũng không khỏi giật mình . Ông quay lại nhìn xem tên nào cả gan dám xông vào thế thì thoáng giật mình . Nó đưa mắt lên nhìn ông và cũng rất tự nhiên Nó đi vào sopha ngồi đối diện ông . Hunter đưa mắt nhìn Nó khó hiểu sao lại tìm ông ?
- Ông còn nhớ Victor chứ ?
- Victor ? Thằng Minh Hoàng đó hả ?
- Phải
- Ừm , thì sao ?
- Cho tôi số điện thoại của anh ta , tôi muốn hỏi thăm
- Không đơn thuần là hỏi thăm
- Tuỳ ông suy nghĩ , số điện thoại đưa đây
- Cháu mà nói với ông ngoại thế sao ?
- Ông không đưa , vậy tôi tự tìm _ Nó toan đứng dậy quay lưng
- 0903XXXXXX_ Ông nói chậm rãi và dãy số đó nhanh chóng được bộ óc của Nó tiếp nhận
- .................
- Con tìm Victor làm gì ? Không lẽ ..........
- Phải . Tôi sẽ tham gia buổi huấn luyện đó
- Con điên sao ? Buổi tập đó khủng khiếp gấp 10 lần buổi tập của ta khi xưa
- Ông cũng biết rằng khủng khiếp sao ?
- Ta không cho con đi
- Ông quản được tôi sao ?
- Lí do gì ? Lí do gì mà con phải tham gia ?
- Tôi nghĩ làm sát thủ thì không nên có chút sai sót .
- Đây chỉ là ngoài ý muốn . Ta thực sự không muốn con lúng sâu vào nó nữa .
- Chẳng phải đây là điều ông ban tặng cho tôi ?
- Ta ...... ta muốn con quay đầu lại . Lí ra ta không nên ép con
- Quá trễ rồi . Đã leo lên lưng cọp thì không thể nào xuống được
- Còn có thể mà Tiểu Băng _ Hunter nói như van nài Nó . Ông thực sự hối hận khi cho Nó tham gia vào buổi huấn luyện ấy .
- Có thể ? Điều đó quá xa vời
- Ta chấp nhận huỷ lời nói đó . Chỉ mong con buông bỏ giới giang hồ , hận thù để quay lại làm Tiểu Băng như khi mẹ con còn sống . Ta chấp nhận rút khỏi giới giang hồ , ta chỉ muốn được làm ông ngoại của con thôi . Ta ..... ta xin lỗi ..... Xin lỗi vì tất cả lỗi lầm mà ta đã gây ra cho con _ Hunter rất thương Nó , thương Nó như Hải Băng
Giá mà năm ấy ông sớm nhận ra Nó thì có lẽ mọi việc đã không thế này . Ông thực sự hối hận , ông chỉ muốn Nó rời bỏ việc làm sát thủ để mà quay lại với bản chất thật của Nó thôi . Và có thể chấp nhận , gọi ông một tiếng " ông ngoại "
- Đừng nói nữa . Quá muộn rồi . Chào ông _ Nó quay lưng bước ra phía cửa . Dừng chân lại Nó buông lời xong bước thẳng ra ngoài
- Tất cả đã là quá khứ . Thời gian trôi qua không bao giờ lấy lại được . Tôi rất vui vì ông nhận ra sự sai lầm của mình nhưng phải chi ông nhận ra sớm hơn thì hay quá . Tất cả đã quá trễ để kết thúc . Với sức của tôi , buổi huấn luyện đó chắc không sao đâu . Còn nữa , khoảng thời gian tôi đi , tôi xin ông đừng động tới Thiên Hữu . Coi như ông chuộc lỗi với tôi đi . Chào ông , ông ngoại .
Hunter đứng nhìn Nó , ông hoàn toàn không tin rằng mình đã nghe gì . " Ông ngoại " sao ? Nó đã gọi ông như thế sao ? Nó thực sự tha thứ cho ông sao ? Ông vui mừng vô cùng . Ông sẽ trả tự do cho Nó từ đây , ông cũng không đem Thiên Hữu ra hâm doạ Nó nữa . Nhưng có một chuyện ông không thể nào tha thứ đó chính là cái chết của Hải Băng .
-----------------------------
- Với sức của em , em nghĩ là ít nhất là 1 tuần cao nhất là 1 tháng
- Anh sẽ cho người chuẩn bị cho em . Em liên lạc với Victor đi .
- Muốn liên lạc với Victor phải nhờ đến Hunter rồi . _ Nó nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng . Hữu nhìn theo bóng lưng của Nó , anh khẽ thở dài . Anh cũng đứng dậy rời khỏi phòng đi chuẩn bị hành lí cho Nó .
Còn Nó , Nó đi dọc theo hành lang dãy các phòng , chân khẽ dừng lại trước cửa phòng Hunter . Tay khẽ nâng lên định gõ cửa nhưng rồi Nó lại buông tay xuống , dùng chân đạp mạnh cửa mở ra . Đó chính là phong cách của Nó . Hunter bên trong cũng không khỏi giật mình . Ông quay lại nhìn xem tên nào cả gan dám xông vào thế thì thoáng giật mình . Nó đưa mắt lên nhìn ông và cũng rất tự nhiên Nó đi vào sopha ngồi đối diện ông . Hunter đưa mắt nhìn Nó khó hiểu sao lại tìm ông ?
- Ông còn nhớ Victor chứ ?
- Victor ? Thằng Minh Hoàng đó hả ?
- Phải
- Ừm , thì sao ?
- Cho tôi số điện thoại của anh ta , tôi muốn hỏi thăm
- Không đơn thuần là hỏi thăm
- Tuỳ ông suy nghĩ , số điện thoại đưa đây
- Cháu mà nói với ông ngoại thế sao ?
- Ông không đưa , vậy tôi tự tìm _ Nó toan đứng dậy quay lưng
- 0903XXXXXX_ Ông nói chậm rãi và dãy số đó nhanh chóng được bộ óc của Nó tiếp nhận
- .................
- Con tìm Victor làm gì ? Không lẽ ..........
- Phải . Tôi sẽ tham gia buổi huấn luyện đó
- Con điên sao ? Buổi tập đó khủng khiếp gấp 10 lần buổi tập của ta khi xưa
- Ông cũng biết rằng khủng khiếp sao ?
- Ta không cho con đi
- Ông quản được tôi sao ?
- Lí do gì ? Lí do gì mà con phải tham gia ?
- Tôi nghĩ làm sát thủ thì không nên có chút sai sót .
- Đây chỉ là ngoài ý muốn . Ta thực sự không muốn con lúng sâu vào nó nữa .
- Chẳng phải đây là điều ông ban tặng cho tôi ?
- Ta ...... ta muốn con quay đầu lại . Lí ra ta không nên ép con
- Quá trễ rồi . Đã leo lên lưng cọp thì không thể nào xuống được
- Còn có thể mà Tiểu Băng _ Hunter nói như van nài Nó . Ông thực sự hối hận khi cho Nó tham gia vào buổi huấn luyện ấy .
- Có thể ? Điều đó quá xa vời
- Ta chấp nhận huỷ lời nói đó . Chỉ mong con buông bỏ giới giang hồ , hận thù để quay lại làm Tiểu Băng như khi mẹ con còn sống . Ta chấp nhận rút khỏi giới giang hồ , ta chỉ muốn được làm ông ngoại của con thôi . Ta ..... ta xin lỗi ..... Xin lỗi vì tất cả lỗi lầm mà ta đã gây ra cho con _ Hunter rất thương Nó , thương Nó như Hải Băng
Giá mà năm ấy ông sớm nhận ra Nó thì có lẽ mọi việc đã không thế này . Ông thực sự hối hận , ông chỉ muốn Nó rời bỏ việc làm sát thủ để mà quay lại với bản chất thật của Nó thôi . Và có thể chấp nhận , gọi ông một tiếng " ông ngoại "
- Đừng nói nữa . Quá muộn rồi . Chào ông _ Nó quay lưng bước ra phía cửa . Dừng chân lại Nó buông lời xong bước thẳng ra ngoài
- Tất cả đã là quá khứ . Thời gian trôi qua không bao giờ lấy lại được . Tôi rất vui vì ông nhận ra sự sai lầm của mình nhưng phải chi ông nhận ra sớm hơn thì hay quá . Tất cả đã quá trễ để kết thúc . Với sức của tôi , buổi huấn luyện đó chắc không sao đâu . Còn nữa , khoảng thời gian tôi đi , tôi xin ông đừng động tới Thiên Hữu . Coi như ông chuộc lỗi với tôi đi . Chào ông , ông ngoại .
Hunter đứng nhìn Nó , ông hoàn toàn không tin rằng mình đã nghe gì . " Ông ngoại " sao ? Nó đã gọi ông như thế sao ? Nó thực sự tha thứ cho ông sao ? Ông vui mừng vô cùng . Ông sẽ trả tự do cho Nó từ đây , ông cũng không đem Thiên Hữu ra hâm doạ Nó nữa . Nhưng có một chuyện ông không thể nào tha thứ đó chính là cái chết của Hải Băng .
-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.