Chương 77: Một Ngày Thôi
Blue Rose
03/11/2015
Chương 77 : Một Ngày Thôi
Phương tức giận , tới chỗ Khang và Như . Mọi chuyện ngoài sức tưởng tượng và tầm nhắm của cô . Cứ ngỡ rằng cả hai sẽ như trong những bộ phim tình yêu , sẽ đến được với nhau nhưng nỡ lòng nào lại đối xử với họ như vậy , bằng cách thêm một biến cố cho họ . Liệu sau vụ này , tình cảm của cả hai có rạn nứt không ??? Khó khăn lắm , trái tim đó hé mở nhưng bây giờ , mọi thứ bây giờ nó đi theo một quỹ đạo khác , quỹ đạo mà không ai mong muốn thấy .
- LÂM MINH KHANG
Chát
Một cái tát đau điếng vang lên , khuôn mặt Khang ửng đỏ , ánh mắt sầm xuống , khó chịu nhìn Phương , mọi người tròn mắt nhìn cô . Ánh mắt uất hận của cô nhìn Khang - người anh mà cô thương yêu và cũng yêu thương cô .
- Cô làm gì chồng tôi vậy ?_ Như tiến lên , đẩy Phương sang một bên . Ánh mắt phẫn nộ Như nhìn Phương .
- Ồ " chồng " luôn rồi đấy hả ?
- Thì sao ? Cô ý kiến gì ? Ít nhất tuần sau cũng là đám cưới của anh cô , bây giờ có nên chào chị dâu một tiếng không ?
- Tới đó rồi hẳn chào , biết đâu ngày mai biến cố khác sẽ xảy ra và cái đám cưới tội lỗi đó không xảy ra ?
- Cô ....................
- Tôi đến đây chỉ muốn nói với Khang là Băng đã biến mất và không có tung tích , nếu anh biết Băng ở đâu xin hãy báo cho chúng tôi .
- cô lấy tư cách gì mà ép chồng tôi làm vậy ?
- Chưa đến đám cưới , không có tư cách gọi chồng .
- Vậy gọi hộ là " bố " được không ?
- Ý em là gì ?_ Khang nhìn Như
Mọi người nhìn Như , lòng Phương có linh cảm xấu , chắc hẳn sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra ............ Hẳn là một điều tồi tệ ..........
- Mọi người không cần phải ngạc nhiên thế đâu , sắp đón cháu ................_ Như cười nham hiểm
- Rõ hơn đi .
- Tôi có thai với anh Khang .
Từng chữ " Tôi - Có - Thai - Với - Anh - Khang " lọt thẳng vào bộ óc của từng người có mặt trong căn phòng , kể cả Khang . Bản thân anh cũng không hiểu ý của Như .
- Anh không nhớ gì sao ? Đêm hôm đó
Bốp ..... Bốp .....
- Cái đầu tiên tao đánh mày là cơn tức giận của tao , thứ hai là tao thay mặt đứa em gái DUY NHẤT của tao . _ Minh nhấn mạnh hai chữ " DUY NHẤT "
Đến bây giờ , anh thật sự chỉ cảm nhận được Băng mới là đứa em gái của anh . Anh cảm thấy Như thật trơ trẽn , lại dám quyến rủ người yêu của chị mình để sự việc lái theo một hướng không hay ho gì . Anh cảm thấy xấu hổ .
- Anh hai .
- Im đi , tôi không có người em như cô . Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi . Cả hai người cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Băng _ Minh hét lên rồi kéo Phương rời khỏi .
Trước khi rời đi , Hữu cũng gửi lại một lời với Khang , hi vọng thức tỉnh được anh :
- Tiểu Băng yêu cậu rất nhiều .
Khang dựa tường nghĩ lại mọi thứ , nhìn lại . Bản thân anh thật sự không nhớ Như đang nhắc đến " đêm " nào ? Phải chăng cái hôm đầu tiên anh gặp cô ? Cái hôm mà anh nhận mấy tấm hình anh cho là đồi bại của Tiểu Băng ? Anh thẫn thờ , chẳng buồn nhìn lấy Như , anh rời đi khỏi .
- Có con ở đây , thử xem ai dám tách anh và em . _ Như cười nửa miệng nhìn theo bóng lưng cao lớn của Khang .
***
Băng ngồi suy nghĩ được một lúc , cô chẳng buồn nghĩ đến chuyện mấy tấm hình gì đó mà Jacker nhắc đến . Cô có thể vỗ ngực tự tin nói , cô hoàn toàn không hề làm chuyện gì lừa dối Khang . Cô đã vạch ra kế hoạch cho ngày tiếp theo của mình . Cầm điện thoại lên cô thấy có tin nhắn , từ một số máy lạ , chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủn :
" Khang có con với Như " .
Băng chẳng buồn quan tâm đến , bản thân cô không biết ai là người gửi đến cho cô nữa , và mục đích gửi đến là gì nữa . Cô vào tin nhắn mới , bấm bấm và gửi đến số điện thoại mang tên Khang .
" Xin lỗi , nhưng tôi có thể xin anh một ngày được không ? Tôi muốn anh sang Nga đi chơi với tôi một ngày , một ngày thôi . Cũng đừng nói với bất kì ai biết . Xem như tôi xin cậu - một người bạn của anh trai tôi . "
Đúng mười phút sau , tin nhắn trả lời được gửi đến . Nụ cười nửa miệng của Băng hiện ra , đôi mắt lạnh lùng nhìn vào điện thoại , sau đó , cô nằm xuống chiếc giường Khang từng nằm , nhắm mắt cho thời gian trôi đi ......
Tại sao ? Tại sao khi tình cảm dường như bước lên đỉnh cầu rồi thì lại tuột dốc đến mức không thể leo lên được . Thân hình trầy xước , đau rát liệu khi đi lên còn có đủ sức ? Liệu sẽ đi lên được hay được một đoạn lại trượt xuống nhanh ? Có ai còn đủ sức bám theo một tình yêu không có đoạn kết ? Đơn phương chăng , mọi thứ đã cố tình cản trở tại sao lại cứ lao đầu vào ? Có lẽ buông tay sẽ là cách tốt nhất bây giờ đối với cả Băng và Khang ...............
Phương tức giận , tới chỗ Khang và Như . Mọi chuyện ngoài sức tưởng tượng và tầm nhắm của cô . Cứ ngỡ rằng cả hai sẽ như trong những bộ phim tình yêu , sẽ đến được với nhau nhưng nỡ lòng nào lại đối xử với họ như vậy , bằng cách thêm một biến cố cho họ . Liệu sau vụ này , tình cảm của cả hai có rạn nứt không ??? Khó khăn lắm , trái tim đó hé mở nhưng bây giờ , mọi thứ bây giờ nó đi theo một quỹ đạo khác , quỹ đạo mà không ai mong muốn thấy .
- LÂM MINH KHANG
Chát
Một cái tát đau điếng vang lên , khuôn mặt Khang ửng đỏ , ánh mắt sầm xuống , khó chịu nhìn Phương , mọi người tròn mắt nhìn cô . Ánh mắt uất hận của cô nhìn Khang - người anh mà cô thương yêu và cũng yêu thương cô .
- Cô làm gì chồng tôi vậy ?_ Như tiến lên , đẩy Phương sang một bên . Ánh mắt phẫn nộ Như nhìn Phương .
- Ồ " chồng " luôn rồi đấy hả ?
- Thì sao ? Cô ý kiến gì ? Ít nhất tuần sau cũng là đám cưới của anh cô , bây giờ có nên chào chị dâu một tiếng không ?
- Tới đó rồi hẳn chào , biết đâu ngày mai biến cố khác sẽ xảy ra và cái đám cưới tội lỗi đó không xảy ra ?
- Cô ....................
- Tôi đến đây chỉ muốn nói với Khang là Băng đã biến mất và không có tung tích , nếu anh biết Băng ở đâu xin hãy báo cho chúng tôi .
- cô lấy tư cách gì mà ép chồng tôi làm vậy ?
- Chưa đến đám cưới , không có tư cách gọi chồng .
- Vậy gọi hộ là " bố " được không ?
- Ý em là gì ?_ Khang nhìn Như
Mọi người nhìn Như , lòng Phương có linh cảm xấu , chắc hẳn sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra ............ Hẳn là một điều tồi tệ ..........
- Mọi người không cần phải ngạc nhiên thế đâu , sắp đón cháu ................_ Như cười nham hiểm
- Rõ hơn đi .
- Tôi có thai với anh Khang .
Từng chữ " Tôi - Có - Thai - Với - Anh - Khang " lọt thẳng vào bộ óc của từng người có mặt trong căn phòng , kể cả Khang . Bản thân anh cũng không hiểu ý của Như .
- Anh không nhớ gì sao ? Đêm hôm đó
Bốp ..... Bốp .....
- Cái đầu tiên tao đánh mày là cơn tức giận của tao , thứ hai là tao thay mặt đứa em gái DUY NHẤT của tao . _ Minh nhấn mạnh hai chữ " DUY NHẤT "
Đến bây giờ , anh thật sự chỉ cảm nhận được Băng mới là đứa em gái của anh . Anh cảm thấy Như thật trơ trẽn , lại dám quyến rủ người yêu của chị mình để sự việc lái theo một hướng không hay ho gì . Anh cảm thấy xấu hổ .
- Anh hai .
- Im đi , tôi không có người em như cô . Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi . Cả hai người cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Băng _ Minh hét lên rồi kéo Phương rời khỏi .
Trước khi rời đi , Hữu cũng gửi lại một lời với Khang , hi vọng thức tỉnh được anh :
- Tiểu Băng yêu cậu rất nhiều .
Khang dựa tường nghĩ lại mọi thứ , nhìn lại . Bản thân anh thật sự không nhớ Như đang nhắc đến " đêm " nào ? Phải chăng cái hôm đầu tiên anh gặp cô ? Cái hôm mà anh nhận mấy tấm hình anh cho là đồi bại của Tiểu Băng ? Anh thẫn thờ , chẳng buồn nhìn lấy Như , anh rời đi khỏi .
- Có con ở đây , thử xem ai dám tách anh và em . _ Như cười nửa miệng nhìn theo bóng lưng cao lớn của Khang .
***
Băng ngồi suy nghĩ được một lúc , cô chẳng buồn nghĩ đến chuyện mấy tấm hình gì đó mà Jacker nhắc đến . Cô có thể vỗ ngực tự tin nói , cô hoàn toàn không hề làm chuyện gì lừa dối Khang . Cô đã vạch ra kế hoạch cho ngày tiếp theo của mình . Cầm điện thoại lên cô thấy có tin nhắn , từ một số máy lạ , chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủn :
" Khang có con với Như " .
Băng chẳng buồn quan tâm đến , bản thân cô không biết ai là người gửi đến cho cô nữa , và mục đích gửi đến là gì nữa . Cô vào tin nhắn mới , bấm bấm và gửi đến số điện thoại mang tên Khang .
" Xin lỗi , nhưng tôi có thể xin anh một ngày được không ? Tôi muốn anh sang Nga đi chơi với tôi một ngày , một ngày thôi . Cũng đừng nói với bất kì ai biết . Xem như tôi xin cậu - một người bạn của anh trai tôi . "
Đúng mười phút sau , tin nhắn trả lời được gửi đến . Nụ cười nửa miệng của Băng hiện ra , đôi mắt lạnh lùng nhìn vào điện thoại , sau đó , cô nằm xuống chiếc giường Khang từng nằm , nhắm mắt cho thời gian trôi đi ......
Tại sao ? Tại sao khi tình cảm dường như bước lên đỉnh cầu rồi thì lại tuột dốc đến mức không thể leo lên được . Thân hình trầy xước , đau rát liệu khi đi lên còn có đủ sức ? Liệu sẽ đi lên được hay được một đoạn lại trượt xuống nhanh ? Có ai còn đủ sức bám theo một tình yêu không có đoạn kết ? Đơn phương chăng , mọi thứ đã cố tình cản trở tại sao lại cứ lao đầu vào ? Có lẽ buông tay sẽ là cách tốt nhất bây giờ đối với cả Băng và Khang ...............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.