Chương 14
Thiên Thiên
10/07/2015
“Trời ạ, bộ váy mới của tôi!”
“Thôi chết, đụng phải tiểu thư rồi!”
Chiro thầm than định đứng dậy chuồn êm.
“Ê, cô đứng lại đó!” – Một cánh tay liền giữ cô lại khiến Chiro giật mình.
Cả căn phòng bỗng vang lên tiếng xì xào.
“Là học sinh bốc thăm đó!”
“Tội nghiệp, đụng ai không đụng lại đụng đúng đại tiểu thư nhà công tước Piper.”
“Số xui rồi!”
“Chậc sắp xem án mạng rồi!”
“Hắc tôi đang ăn cơm đó! Không muốn ngắm hình ảnh kinh dị đâu!”
“Tôi đang hỏi cô ta không hỏi mấy người!”
Maria liền bắn ánh mắt sắc lạnh về phía đám người đang bàn tán to nhỏ ở đằng kia. Ngay lập tức tất cả tản ra coi như chưa có chuyện gì.
“Yuki!”
Sora định chạy lại gần thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô bạn liền đứng im một chỗ. Chiro hít một hơi thật sâu ngước mắt lên nhìn Maria.
“Được rồi, cậu muốn tôi làm cái gì?”
Maria định đánh kẻ đã làm đổ thức ăn lên người mình nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Chiro mặt cô liền tái lại. Cô liền kéo Chiro ra ngoài.
“Ngày cậu đưa tôi đi đâu đấy?”
Chiro ngạc nhiên giật tay lại nhìn Maria đầy nghi hoặc. Không phải cô ta định kéo cô đi xử bắn đấy chứ?
“Chiro, sao cậu lại ở đây? Cậu biết nơi này rất nguy hiểm không? Cậu có biết là lúc cậu mất tích tôi đã lo lắng như thế nào không? Tôi biết cậu không sao mà! Nh]ng khoan, màu mắt của cậu… tại sao lại…”
“Ơ, cậu là ai? Tôi không biết!”
“Sáu năm trước, trong buổi dạ tiệc cậu cũng va vào tôi như vậy. Và cũng không xin lỗi tôi, lẽ nào cậu đã quên mất cô bé sáu năm trước?”
Maria hướng đôi mắt về phía Chiro như cầu xin cô nhớ ra cuộc gặp gỡ sáu năm trước.
“Xin lỗi, tôi chưa gặp cậu bao giờ.”
Chiro thấp giọng lên tiếng.
“Không thể nào, Mình là Maria này! Sao cậu có thể quên được!
“Maria? Tôi không quen!”
“Sao cậu có thể vô tâm như vậy! Nghe tin cậu mất tích tôi đã rất buồn. Bây giờ thì cậu lại không nhớ ra tôi là cậu cố tình hay vô tình vậy, Chiro?”
“Xin lỗi, tôi không phải Chiro, tôi là Yuki, Yuki – Royale.”
“Cậu thật sự không nhớ gì ư?”
Maria buông thõng tay xuống. Lẽ nào là như vậy cơ chứ?
“Xin lỗi…”
“Vậy cậu nói là mình sẽ đền bù?”
Maria hẵng giọng lấy lại hình tượng.
“À… ừ.”
“Hãy đi đến quầy A mua cho tôi hai miếng xúc xích và một cốc sinh tố mang lên tầng 8 phòng 316. Đây là thẻ quầy A.”
Maria đưa một tấm thẻ cho cô rồi rời đi. Cô ấy không xử cô ư?
“Thôi kệ, con như số mình may.”
Chiro lẩm bẩm rồi bỏ đi.
*****
Maria nhìn theo bóng Chiro khẽ cười chua sót.
“Có lẽ mình đã nhầm! Làm sao cậu ấy có thể sống lại được cơ chứ! Mình ngốc thật!”
Tách… tách…
Những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống thấm vào những chiếc lá phong đỏ càng làm cho dáng vẻ người con gái thêm cô độc.
*****
Chiro quay lại canteen, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô.
“Yuki!”
Sora ngạc nhiên vỗ vai Chiro.
“Sao vậy?”
“Cậu chưa chết à?”
Cốp.
Chiro liền ban tặng cho cô bạn một cái cốc trời đánh.
“Cậu muốn tớ chết chứ gì?”
“À, không hì hì.”
“Vậy còn hỏi thế! Mà sao ai cũng nhìn tớ vậy?”
“Đơn giản thôi vì cậu là một trong số ít người được Maria tha cho.”
“Là sao?”
“Để tớ kể cho!”
Sora kéo Chiro ngồi xuống rồi liếc nhìn xung quanh.
“Kể đi, sao cứ như ăn trộm thế!”
“Chậc, cậu không hiểu đâu, xung quanh đây nhiều tai mắt của Maria lắm. Cô ấy mà nghe chúng ta nói gì thể nào cũng bị xử bắn cho xem.”
“Được rồi, được rồi cậu mau kể đi.”
“Maria là con gái của công tước Jony – Piper. Cô ấy là con cả vừa xinh đẹp vừa giỏi giang lại được hứa hôn với một trong hai vị hoàng tử của quốc vương Stomwindy vì thế cô ấy được đặc cách học lớp A dù không có cùng huyết thống với gia tộc.”
“Chà cô ấy sướng thật!”
“Nhưng tiểu thư như cô ấy đương nhiên là rất kiêu ngạo rồi, ai động vào cô ấy coi như gặp diêm vương đi là vừa.”
“Cô ấy giết người à?”
“Vớ vẩn, còn tệ hơn giết người ý! Cô ấy thì chỉ đánh người thôi nhưng em gái cô ấy thì không như vậy.”
“Em gái?”
“Ừ, là Meri – Piper, con bé mới 15 tuổi nhưng rất chảnh chọe, đáng ghét hay đánh người, được cái là nó rất yêu chị nó. Con bé rất giả tạo! Trước mặt mấy tên quý tộc luôn tỏ ra hiền dịu đặc biệt là hoàng tử Sky ý.”
“Bluesky ư?”
Chiro ngạc nhiên, trái tim cô khẽ nhói đau.
“Bluesky nào?”
“À, không có gì. Cậu kể tiếp đi.”
“Meri thường xuyên hành hạ người khác bằng cách lấy roi quất lên nhưng mà cây roi này rất đặc biệt đánh chỉ đau không hề chảy máu. Sau 5 tiếng đồng hồ thì vết thương sẽ rách ra máu tuôn ra không thể ngừng lại.”
“Trời ạ.”
“An tâm nó không giết được người đâu. Nhưng rất lợi hại đúng không? Đương nhiên rồi vì nó do nhị hoàng tử sáng chế ra mà. Nhị hoàng tử đã tạo ra ba món đồ vô cùng lợi hại là một chiếc roi làm rách vết thương, một khẩu súng có thể phóng ra độc dược, chỉ cần đạn cắm vào cơ thể đảm bảo chất độc sẽ lan ra khiến người đó đau đớn vô cùng cuối cùng là chết. Còn cái cuối thì tớ chịu.”
“Chà nhị hoàng tử giỏi thật. Cậu biết nhiều ghê.”
“Tớ thu thập tin tức giỏi lắm đó!”
“À, cậu về lớp trước đi. Tớ có việc rồi.”
“Này cậu đi đâu vậy? Sắp vào lớp rồi.”
“Không sao đâu, tớ sẽ tới liền.”
Sau khi dặn dò Sora cô liền ra quầy A mua những thứ Maria cần.
“Cô là Yuki?”
Một giọng nói vang lên khiến Chiro giật mình. Một cô gái nhíu mày nhìn cô, trông cô ta khá giống Maria nhưng màu mắt đậm hơn khuôn mặt thì son phấn hàng tấn.
“Cô là ai?”
“Con nhỏ này chán sống rồi.”
Giọng nói chảnh không thể chảnh hơn của Jan vang lên.
“Vừa lúc nãy cô đụng phải Maria đúng không?”
Cô gái đó liền phóng tia lửa về phía cô khiến Chiro rùng mình. Sao hôm nay cô xui quá vậy? Hết người này lại đến người kia gây khó dễ cho cô vậy?
“Cô muốn gì?”
“Giống hạ đẳng như cô được quyền thách thức ư? Cô vốn không phải quý tộc chỉ là lũ dân đen bẩn thỉu. Tốt nhất tôi mong cô mau rời khỏi nơi này, cô không thuộc về nơi này. Nếu cô nộp xin thôi học ở đây thì chuyện của Maria tôi sẽ bỏ qua!”
“Không!”
“Cái gì cơ?”
“Hạ đẳng? Bẩn thỉu ư? Các người nghĩ các người trong sạch lắm nhỉ? Tôi không phải quý tộc nhưng tôi có lòng tự trọng hơn quý tộc các người!”
Chiro tức giận liền lấy cốc sinh tố hất vào mặt Meri.
“Trời ạ, con nhỏ này điên rồi!”
Jan trợn tròn mắt, Meri nghiến răng nắm lấy cổ áo Chiro.
“Cô biết mình vừa làm gì không?”
Đôi mắt Meri rực lửa, con bé liền đẩy Chiro về phía một bàn ăn. Bị va đập mạnh khiến toàn thân cô đau nhói.
“Mau liếm sạch chỗ này!”
“Không!”
Bốp… Bốp…
Meri liền đánh Chiro hai cái khiến hai má cô sưng lên.
“Đừng tưởng vào được trường này là mày giỏi!”
Meri nắm lấy cổ áo Chiro hét lên.
“Cô cũng đừng tưởng cô là quý tộc có thể ức hiếp tôi.”
Chiro lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt con bé khiến Meri giật mình. Tại sao một con bé dân thường lại có khí chất vương giả khiến người khác run sợ như vậy? Cô ta có một khí thế cao ngạo dù che giấu thế nào cũng khiến cho người khác sợ.
“Hôm nay tao không muốn dùng đến roi vì mày sẽ làm bẩn nó nhưng mày cũng đừng mong bản thân mình lành lặn.”
Meri kéo Chiro đứng dậy khóe môi cong lên một nụ cười nguy hiểm sau đó đẩy mạnh Chiro về phía đống bát đĩa. Chiro nhắm mắt chuẩn bị hứng chịu cơn đau. Thế gian đúng là bất công, sao có những kẻ lấy cái chết của người khác ra làm trò vui cơ chứ!
Trong khi Chiro đang chuẩn bị săn tinh thần bị đống bát đĩa đâm vào thì một vòng tay ấm áp ôm lấy cô. Mùi thơm quen thuộc phảng phất khiến Chiro cảm thấy yên lòng.
Rầm.
Cả đống bát đĩa đổ xuống nhưng không cái nào trúng vào cô. Chiro ngạc nhiên mở mắt ra.
“Bluesky?”
“Em không sao chứ?”
Sky mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng. Chiro liền lắc đầu mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh Sky.”
Meri sợ hãi nhìn người con trai trước mặt mình.
“Meri, anh sẽ giải quyết em sau!”
“Em… cái này…”
Nhưng Sky dường như không thèm để ý, bế Chiro bỏ đi.
“Meri, có sao không? Meri?”
Jan khẽ lay người Meri.
“Yuki – Royale!”
Con bé rít lên đôi mắt tràn đầy hận thù.
*****
Sky bế Chiro xuống phòng y tế. Anh đặt cô xuống giường rồi mở tủ lấy hộp bông băng, xoa lên những vết bầm tím trên mặt và tay của cô.
“Tại sao em lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng vậy? Em hôm qua bị thương, hôm nay lại bị thương lần nữa. Em không thể bình yên được một ngày được sao?”
“Em… xin lỗi.”
“Haizz, đừng có suy nghĩ nhiều quá.”
“…”
Chiro không trả lời mắt chỉ đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc lá phong rơi ngày một nhiều.
“Sắp đến mùa đông rồi!”
“Đúng vậy.”
“Mùa đông là mùa em thích đúng không?”
“Ơ, sao anh biết!”
“Đoán!”
“Không tin!”
Chiro phì cười khẽ xua tay khiến chiếc vòng màu lam lộ ra trước mặt Sky.
“Chiro!”
“Em đã bảo em không phải cô gái mang tên Chiro đó mà, em là Yuki.”
“Đừng nói dối anh nữa, em mau thừa nhận đi.”
“Em nói thật, em là Yuki! Sao ai cũng nhầm em với Chiro vậy? Em là em, Chiro là Chiro cả hai người đều thuộc hai thế giới khác nhau!”
“Vậy cái này là gì?”
Sky nắm lấy tay Chiro để lộ ra chiếc vòng màu xanh.
“Là quà của mẹ em. Anh đừng nói nữa!”
Chiro tức giận giựt tay lại. Cô ghét bị người khác hiểu lầm, cô ghét bị biến thành cái bóng của người khác. Đột nhiên khuôn mặt Sky hơi tái lại khiến Chiro chú ý.
“Anh sao vậy?”
Chiro lo lắng đỡ Sky ngồi xuống thì thấy máu đã thấm đẫm chiếc áo sơ mi.
“Anh ổn mà!”
Anh khẽ cười an ủi Chiro nhưng càng khiến cho cô lo lắng hơn. Cô liền vén tay áo anh lên để lộ ra một vết cắt dài.
“Sao anh không nói với em?”
“Vết thương cũng không nặng lắm mà.”
“Bluesky đúng là đồ ngốc!”
“Anh là thiên tài ở nơi này đó!”
Chiro hừ lạnh rồi bắt đầu băng bó vết thương cho anh.
“Em nghỉ ngơi đi, ta có việc rồi!”
Sau khi băng bó xong, Sky liền ấn Chiro xuống giường rồi bỏ đi ra ngoài.
Chiro nhìn theo Sky sau đó cơn buồn ngủ kéo đến khiến mắt cô díp lại.
****
“Ngủ đã quá!”
Chiro vươn hai vai nhìn đồng hồ. Đã năm giờ chiều rồi ư? Thôi chết đồ ăn của Maria!
Cô vội vàng bước xuống canteen mua lại đồ ăn sau đó chạy một mạch lên lầu 8 mà quên mất rằng có thang máy. Chiro mở cửa phòng liền thấy Maria đang ngồi trên ghế khuôn mặt tái lại vì đói.
“Xin lỗi tôi gặp chút chuyện.”
Chiro vội vã giải thích chỉ sợ Maria sẽ tức giận ném cô cho Meri xử lí.
“Đừng hiểu lầm, không phải tôi đang chờ cậu mang đồ ăn đến đâu!”
Maria cầm lấy túi đồ ăn bước vào trong khóe môi bất giác cong lên. Cô đã nghĩ Chiro sẽ không tớ nhưng vẫn hi vọng chờ và cuối cùng cô ấy cúng tới. Chiro nhìn biểu hiện của Maria khẽ thở dài rồi bước ra ngoài.
****
Ở một nơi khác, trong căn phòng lạnh lẽ một người đàn ông đang ngồi trên ghế uống rượu.
“Con bé còn sống!”
“Làm sao người có thể chắc chắn? Cô gái đó đã chết rồi!”
“Ta có cách khiến con bé xuất hiện!”
“Ý người là gì?”
Chàng trai khẽ nhíu mày đôi mắt thoáng sợ hãi sau đó khôi phục lại vẻ bình thường. Chẳng lẽ ông ta đã biết gì đó?
“Thôi chết, đụng phải tiểu thư rồi!”
Chiro thầm than định đứng dậy chuồn êm.
“Ê, cô đứng lại đó!” – Một cánh tay liền giữ cô lại khiến Chiro giật mình.
Cả căn phòng bỗng vang lên tiếng xì xào.
“Là học sinh bốc thăm đó!”
“Tội nghiệp, đụng ai không đụng lại đụng đúng đại tiểu thư nhà công tước Piper.”
“Số xui rồi!”
“Chậc sắp xem án mạng rồi!”
“Hắc tôi đang ăn cơm đó! Không muốn ngắm hình ảnh kinh dị đâu!”
“Tôi đang hỏi cô ta không hỏi mấy người!”
Maria liền bắn ánh mắt sắc lạnh về phía đám người đang bàn tán to nhỏ ở đằng kia. Ngay lập tức tất cả tản ra coi như chưa có chuyện gì.
“Yuki!”
Sora định chạy lại gần thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô bạn liền đứng im một chỗ. Chiro hít một hơi thật sâu ngước mắt lên nhìn Maria.
“Được rồi, cậu muốn tôi làm cái gì?”
Maria định đánh kẻ đã làm đổ thức ăn lên người mình nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Chiro mặt cô liền tái lại. Cô liền kéo Chiro ra ngoài.
“Ngày cậu đưa tôi đi đâu đấy?”
Chiro ngạc nhiên giật tay lại nhìn Maria đầy nghi hoặc. Không phải cô ta định kéo cô đi xử bắn đấy chứ?
“Chiro, sao cậu lại ở đây? Cậu biết nơi này rất nguy hiểm không? Cậu có biết là lúc cậu mất tích tôi đã lo lắng như thế nào không? Tôi biết cậu không sao mà! Nh]ng khoan, màu mắt của cậu… tại sao lại…”
“Ơ, cậu là ai? Tôi không biết!”
“Sáu năm trước, trong buổi dạ tiệc cậu cũng va vào tôi như vậy. Và cũng không xin lỗi tôi, lẽ nào cậu đã quên mất cô bé sáu năm trước?”
Maria hướng đôi mắt về phía Chiro như cầu xin cô nhớ ra cuộc gặp gỡ sáu năm trước.
“Xin lỗi, tôi chưa gặp cậu bao giờ.”
Chiro thấp giọng lên tiếng.
“Không thể nào, Mình là Maria này! Sao cậu có thể quên được!
“Maria? Tôi không quen!”
“Sao cậu có thể vô tâm như vậy! Nghe tin cậu mất tích tôi đã rất buồn. Bây giờ thì cậu lại không nhớ ra tôi là cậu cố tình hay vô tình vậy, Chiro?”
“Xin lỗi, tôi không phải Chiro, tôi là Yuki, Yuki – Royale.”
“Cậu thật sự không nhớ gì ư?”
Maria buông thõng tay xuống. Lẽ nào là như vậy cơ chứ?
“Xin lỗi…”
“Vậy cậu nói là mình sẽ đền bù?”
Maria hẵng giọng lấy lại hình tượng.
“À… ừ.”
“Hãy đi đến quầy A mua cho tôi hai miếng xúc xích và một cốc sinh tố mang lên tầng 8 phòng 316. Đây là thẻ quầy A.”
Maria đưa một tấm thẻ cho cô rồi rời đi. Cô ấy không xử cô ư?
“Thôi kệ, con như số mình may.”
Chiro lẩm bẩm rồi bỏ đi.
*****
Maria nhìn theo bóng Chiro khẽ cười chua sót.
“Có lẽ mình đã nhầm! Làm sao cậu ấy có thể sống lại được cơ chứ! Mình ngốc thật!”
Tách… tách…
Những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống thấm vào những chiếc lá phong đỏ càng làm cho dáng vẻ người con gái thêm cô độc.
*****
Chiro quay lại canteen, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô.
“Yuki!”
Sora ngạc nhiên vỗ vai Chiro.
“Sao vậy?”
“Cậu chưa chết à?”
Cốp.
Chiro liền ban tặng cho cô bạn một cái cốc trời đánh.
“Cậu muốn tớ chết chứ gì?”
“À, không hì hì.”
“Vậy còn hỏi thế! Mà sao ai cũng nhìn tớ vậy?”
“Đơn giản thôi vì cậu là một trong số ít người được Maria tha cho.”
“Là sao?”
“Để tớ kể cho!”
Sora kéo Chiro ngồi xuống rồi liếc nhìn xung quanh.
“Kể đi, sao cứ như ăn trộm thế!”
“Chậc, cậu không hiểu đâu, xung quanh đây nhiều tai mắt của Maria lắm. Cô ấy mà nghe chúng ta nói gì thể nào cũng bị xử bắn cho xem.”
“Được rồi, được rồi cậu mau kể đi.”
“Maria là con gái của công tước Jony – Piper. Cô ấy là con cả vừa xinh đẹp vừa giỏi giang lại được hứa hôn với một trong hai vị hoàng tử của quốc vương Stomwindy vì thế cô ấy được đặc cách học lớp A dù không có cùng huyết thống với gia tộc.”
“Chà cô ấy sướng thật!”
“Nhưng tiểu thư như cô ấy đương nhiên là rất kiêu ngạo rồi, ai động vào cô ấy coi như gặp diêm vương đi là vừa.”
“Cô ấy giết người à?”
“Vớ vẩn, còn tệ hơn giết người ý! Cô ấy thì chỉ đánh người thôi nhưng em gái cô ấy thì không như vậy.”
“Em gái?”
“Ừ, là Meri – Piper, con bé mới 15 tuổi nhưng rất chảnh chọe, đáng ghét hay đánh người, được cái là nó rất yêu chị nó. Con bé rất giả tạo! Trước mặt mấy tên quý tộc luôn tỏ ra hiền dịu đặc biệt là hoàng tử Sky ý.”
“Bluesky ư?”
Chiro ngạc nhiên, trái tim cô khẽ nhói đau.
“Bluesky nào?”
“À, không có gì. Cậu kể tiếp đi.”
“Meri thường xuyên hành hạ người khác bằng cách lấy roi quất lên nhưng mà cây roi này rất đặc biệt đánh chỉ đau không hề chảy máu. Sau 5 tiếng đồng hồ thì vết thương sẽ rách ra máu tuôn ra không thể ngừng lại.”
“Trời ạ.”
“An tâm nó không giết được người đâu. Nhưng rất lợi hại đúng không? Đương nhiên rồi vì nó do nhị hoàng tử sáng chế ra mà. Nhị hoàng tử đã tạo ra ba món đồ vô cùng lợi hại là một chiếc roi làm rách vết thương, một khẩu súng có thể phóng ra độc dược, chỉ cần đạn cắm vào cơ thể đảm bảo chất độc sẽ lan ra khiến người đó đau đớn vô cùng cuối cùng là chết. Còn cái cuối thì tớ chịu.”
“Chà nhị hoàng tử giỏi thật. Cậu biết nhiều ghê.”
“Tớ thu thập tin tức giỏi lắm đó!”
“À, cậu về lớp trước đi. Tớ có việc rồi.”
“Này cậu đi đâu vậy? Sắp vào lớp rồi.”
“Không sao đâu, tớ sẽ tới liền.”
Sau khi dặn dò Sora cô liền ra quầy A mua những thứ Maria cần.
“Cô là Yuki?”
Một giọng nói vang lên khiến Chiro giật mình. Một cô gái nhíu mày nhìn cô, trông cô ta khá giống Maria nhưng màu mắt đậm hơn khuôn mặt thì son phấn hàng tấn.
“Cô là ai?”
“Con nhỏ này chán sống rồi.”
Giọng nói chảnh không thể chảnh hơn của Jan vang lên.
“Vừa lúc nãy cô đụng phải Maria đúng không?”
Cô gái đó liền phóng tia lửa về phía cô khiến Chiro rùng mình. Sao hôm nay cô xui quá vậy? Hết người này lại đến người kia gây khó dễ cho cô vậy?
“Cô muốn gì?”
“Giống hạ đẳng như cô được quyền thách thức ư? Cô vốn không phải quý tộc chỉ là lũ dân đen bẩn thỉu. Tốt nhất tôi mong cô mau rời khỏi nơi này, cô không thuộc về nơi này. Nếu cô nộp xin thôi học ở đây thì chuyện của Maria tôi sẽ bỏ qua!”
“Không!”
“Cái gì cơ?”
“Hạ đẳng? Bẩn thỉu ư? Các người nghĩ các người trong sạch lắm nhỉ? Tôi không phải quý tộc nhưng tôi có lòng tự trọng hơn quý tộc các người!”
Chiro tức giận liền lấy cốc sinh tố hất vào mặt Meri.
“Trời ạ, con nhỏ này điên rồi!”
Jan trợn tròn mắt, Meri nghiến răng nắm lấy cổ áo Chiro.
“Cô biết mình vừa làm gì không?”
Đôi mắt Meri rực lửa, con bé liền đẩy Chiro về phía một bàn ăn. Bị va đập mạnh khiến toàn thân cô đau nhói.
“Mau liếm sạch chỗ này!”
“Không!”
Bốp… Bốp…
Meri liền đánh Chiro hai cái khiến hai má cô sưng lên.
“Đừng tưởng vào được trường này là mày giỏi!”
Meri nắm lấy cổ áo Chiro hét lên.
“Cô cũng đừng tưởng cô là quý tộc có thể ức hiếp tôi.”
Chiro lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt con bé khiến Meri giật mình. Tại sao một con bé dân thường lại có khí chất vương giả khiến người khác run sợ như vậy? Cô ta có một khí thế cao ngạo dù che giấu thế nào cũng khiến cho người khác sợ.
“Hôm nay tao không muốn dùng đến roi vì mày sẽ làm bẩn nó nhưng mày cũng đừng mong bản thân mình lành lặn.”
Meri kéo Chiro đứng dậy khóe môi cong lên một nụ cười nguy hiểm sau đó đẩy mạnh Chiro về phía đống bát đĩa. Chiro nhắm mắt chuẩn bị hứng chịu cơn đau. Thế gian đúng là bất công, sao có những kẻ lấy cái chết của người khác ra làm trò vui cơ chứ!
Trong khi Chiro đang chuẩn bị săn tinh thần bị đống bát đĩa đâm vào thì một vòng tay ấm áp ôm lấy cô. Mùi thơm quen thuộc phảng phất khiến Chiro cảm thấy yên lòng.
Rầm.
Cả đống bát đĩa đổ xuống nhưng không cái nào trúng vào cô. Chiro ngạc nhiên mở mắt ra.
“Bluesky?”
“Em không sao chứ?”
Sky mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng. Chiro liền lắc đầu mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh Sky.”
Meri sợ hãi nhìn người con trai trước mặt mình.
“Meri, anh sẽ giải quyết em sau!”
“Em… cái này…”
Nhưng Sky dường như không thèm để ý, bế Chiro bỏ đi.
“Meri, có sao không? Meri?”
Jan khẽ lay người Meri.
“Yuki – Royale!”
Con bé rít lên đôi mắt tràn đầy hận thù.
*****
Sky bế Chiro xuống phòng y tế. Anh đặt cô xuống giường rồi mở tủ lấy hộp bông băng, xoa lên những vết bầm tím trên mặt và tay của cô.
“Tại sao em lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng vậy? Em hôm qua bị thương, hôm nay lại bị thương lần nữa. Em không thể bình yên được một ngày được sao?”
“Em… xin lỗi.”
“Haizz, đừng có suy nghĩ nhiều quá.”
“…”
Chiro không trả lời mắt chỉ đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc lá phong rơi ngày một nhiều.
“Sắp đến mùa đông rồi!”
“Đúng vậy.”
“Mùa đông là mùa em thích đúng không?”
“Ơ, sao anh biết!”
“Đoán!”
“Không tin!”
Chiro phì cười khẽ xua tay khiến chiếc vòng màu lam lộ ra trước mặt Sky.
“Chiro!”
“Em đã bảo em không phải cô gái mang tên Chiro đó mà, em là Yuki.”
“Đừng nói dối anh nữa, em mau thừa nhận đi.”
“Em nói thật, em là Yuki! Sao ai cũng nhầm em với Chiro vậy? Em là em, Chiro là Chiro cả hai người đều thuộc hai thế giới khác nhau!”
“Vậy cái này là gì?”
Sky nắm lấy tay Chiro để lộ ra chiếc vòng màu xanh.
“Là quà của mẹ em. Anh đừng nói nữa!”
Chiro tức giận giựt tay lại. Cô ghét bị người khác hiểu lầm, cô ghét bị biến thành cái bóng của người khác. Đột nhiên khuôn mặt Sky hơi tái lại khiến Chiro chú ý.
“Anh sao vậy?”
Chiro lo lắng đỡ Sky ngồi xuống thì thấy máu đã thấm đẫm chiếc áo sơ mi.
“Anh ổn mà!”
Anh khẽ cười an ủi Chiro nhưng càng khiến cho cô lo lắng hơn. Cô liền vén tay áo anh lên để lộ ra một vết cắt dài.
“Sao anh không nói với em?”
“Vết thương cũng không nặng lắm mà.”
“Bluesky đúng là đồ ngốc!”
“Anh là thiên tài ở nơi này đó!”
Chiro hừ lạnh rồi bắt đầu băng bó vết thương cho anh.
“Em nghỉ ngơi đi, ta có việc rồi!”
Sau khi băng bó xong, Sky liền ấn Chiro xuống giường rồi bỏ đi ra ngoài.
Chiro nhìn theo Sky sau đó cơn buồn ngủ kéo đến khiến mắt cô díp lại.
****
“Ngủ đã quá!”
Chiro vươn hai vai nhìn đồng hồ. Đã năm giờ chiều rồi ư? Thôi chết đồ ăn của Maria!
Cô vội vàng bước xuống canteen mua lại đồ ăn sau đó chạy một mạch lên lầu 8 mà quên mất rằng có thang máy. Chiro mở cửa phòng liền thấy Maria đang ngồi trên ghế khuôn mặt tái lại vì đói.
“Xin lỗi tôi gặp chút chuyện.”
Chiro vội vã giải thích chỉ sợ Maria sẽ tức giận ném cô cho Meri xử lí.
“Đừng hiểu lầm, không phải tôi đang chờ cậu mang đồ ăn đến đâu!”
Maria cầm lấy túi đồ ăn bước vào trong khóe môi bất giác cong lên. Cô đã nghĩ Chiro sẽ không tớ nhưng vẫn hi vọng chờ và cuối cùng cô ấy cúng tới. Chiro nhìn biểu hiện của Maria khẽ thở dài rồi bước ra ngoài.
****
Ở một nơi khác, trong căn phòng lạnh lẽ một người đàn ông đang ngồi trên ghế uống rượu.
“Con bé còn sống!”
“Làm sao người có thể chắc chắn? Cô gái đó đã chết rồi!”
“Ta có cách khiến con bé xuất hiện!”
“Ý người là gì?”
Chàng trai khẽ nhíu mày đôi mắt thoáng sợ hãi sau đó khôi phục lại vẻ bình thường. Chẳng lẽ ông ta đã biết gì đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.