Chương 8
Thiên Thiên
10/07/2015
Buổi bốc thăm đã qua được năm ngày, tất cả học sinh của học viện đã đi học trở lại. Chiro cũng vậy nhưng hôm nay đã có một sự thay đổi lớn ở trường học.
“A Chiro!”
Thấy xe trở Chiro đi tới Jiji vui vẻ chạy lại gần. Chiro hơi ngạc nhiên với sự xuất hiện của Jiji nhưng ngay sau đó cô liền khôi phục vẻ bất cần mọi khi. Nhưng đấy là Chiro còn những người khác lại phải ứng kinh ngạc. Cũng phải thôi, một con người khó gần như Chiro để cho một đứa nhà nghèo tiếp xúc thì quả là chuyện lạ.
“Cảm ơn cậu đã chọn tớ, chúng ta có duyên quá nhỉ?!”
“Mau về lớp đi! Sắp vào học rồi.”
“Được rồi, ra về tớ đợi cậu.”
Chiro liền đi thẳng không thèm ngoái đầu nhìn Jiji. Tiết học trôi qua rất nhanh, cả lớp ra về gần hết còn mỗi cô. Chiro có thói quen đợi mọi người đi hết mới ra về, hôm nay cũng vậy. Khi cô ra đến cổng thì một giọng nói vang lên:
“A, Chiro.”
Là Jiji, cô ấy đợi cô suốt từ nãy đến giờ sao? Thấy cách gọi của Jiji quản gia của cô liền nhắc nhở:
“Thưa tiểu thư, cô không được gọi thẳng tên công nương ra.”
“Không sao đâu.”
Chiro liền lên tiếng. Sau đó cô quay sang Jiji:
“Không cần đợi tôi, cậu mau về đi.”
“Không sao, tớ không mệt đâu. Vậy nhé, mai gặp!”
Jiji mỉm cười vui vẻ rồi lên xe đạp. Chiro im lặng nhìn theo bóng dáng của cô ấy sau đó liền bước lên xe. Cô vì Jiji quá khác biệt, có lẽ giữa hai người không thể có tình bạn được. Từ hôm đó, ngày nào Jiji cũng đứng đợi Chiro rồi mới về dần dần Chiro cũng hình thành thói quen mỗi lần ra ngoài đều nhìn xung quanh tìm Jiji.
Hôm nay Chiro vẫn đến trường bình thường nhưng sớm hơn một chút có lẽ cô mong muốn gặp Jiji chăng?
“Cậu biết gì chưa?”
“Hử?”
“Con bé mới đến chơi thân với công nương nhà Sakura đó!”
Vài tiếng thì thầm trên ghế đá vang lên khiến Chiro nhíu mày. Con bé mới đến? Chẳng phải là Jiji sao.
“Vậy à? Công nương đó khó gần lắm mà. Nhìn thấy cô ta tớ đã rét run người rồi.”
“Ai mà biết được! Nhưng tớ đoán con bé đó chỉ lợi dụng công nương thôi, làm gì có ai muốn làm bạn với cô ta chứ.”
Cả người Chiro bất động. Không ai muốn làm bạn với cô ư? Jiji chỉ lợi dụng cô ư? Không, không phải vậy! Jiji không phải loại người như vậy.
“Cũng đúng ha, cũng có thể con bé ấy thương hại cô ta và cô ta không có bạn.”
Lòng cô chợt thắt lại một cảm giác đau đớn truyền từ tim.
“A, chiro!”
Chiro lạnh lùng bỏ vào lớp lướt qua Jiji. Đúng như cô nghĩ, tình bạn này không bao giờ được lâu!
*****
Tiết học trôi qua một cách nặng nề, Chiro bước ra cổng vẫn như mọi khi Jiji đang đứng đợi cô. Nhưng hôm nay Chiro không có tâm trạng để nói chuyện với cô ấy liền bước qua Jiji liền giữ tay cô lại.
“Chiro, đã có chuyện gì vậy? Nói cho tớ biết đi.”
“Bỏ tay ra!”
“Chiro, chúng ta là bạn mà!”
“Bạn ư? Tôi không cần, cậu muốn làm bạn với tôi hay chỉ vì thương hại tôi?”
“Cậu nói gì vậy?”
Chiro cười lạnh, giật tay ra giọng nói như muốn hét lên.
“Cậu không cần giả tạo nữa!”
Nụ cười trên môi Jiji vụt tắt, khuôn mặt cô cúi gằm xuống đất sau đó liền ngẩng lên.
“Hóa ra… Chiro coi tớ giống như những người khác!”
Cả người cô chợt khựng lại, Jiji đang khóc ư? Nhưng ngay sau đó cô liền bước lên xe bỏ mặc Jiji đứng đó. Từ hôm ấy, Chiro và Jiji cũng không gặp nhau có gặp nhau cũng coi như người qua đường. Jiji cũng không chờ Chiro tất cả quay lại vạch số không. Chiro biết, rồi một lúc nào đó Jiji cũng sẽ thân với một cô bạn khác, rồi một lúc nào đó Jiji sẽ quên mất cô và một lúc nào đó Jiji sẽ ân hận khi từng chơi với cô.
Như mọi lần, hôm nay Chiro lại lên sân thượng hóng gió. Nó sẽ giúp cô bình tĩnh lại.
“Con bé kia đáng lẽ mày không nên ở đây!”
Một giọng nói vang lên. Có người trên sân thượng sao? Chắc lại mấy vụ đe dọa của mấy tiểu thư quý tộc đây mà, giới quý tộc là vậy, những kẻ chức càng cao thì càng nghênh ngang, kiêu ngạo bắt nạt những kẻ yếu hơn.
“Cậu nói gì vậy, mình được chọn vào trường mà.”
Giọng nói này. Jiji? Chiro định đi về phía phát ra tiếng động nhưng sau đó cô liền dừng lại. Cô và cô ấy không còn quan hệ gì nữa rồi!
“Hừ tao ngứa mắt mày lâu rồi không phải có công nương gia tộc Sakura thì mày sớm bị tao cho ăn đánh rồi.”
“yện này liên quan gì đến Chiro!” “Gọi hẳn tên nữa à? Thân nhau quá nhỉ! Tao biết rõ mày chơi với cô ta chỉ vì tiền không vì tiền cũng là vì thương hại.”
“Không phải! Mấy người không hiểu gì hết!”
Jiji liền hét lên ngay sau đó cô liền ăn một cái tát.
“Dám hỗn à? Mày chơi với con bé tự kỉ đó không có mục đích chắc? Nực cười! Loại khác người như nó có ai thèm quan tâm!”
“Chiro không phải loại người như vậy! Tôi thực sự coi Chiro là bạn.”
“Hừ không nói nhiều nữa, đánh nó! Coi như là cảnh cáo!”
Cả người Chiro run nhẹ, Jiji thật lòng tin tưởng cô sao? Có phải vậy không? Ngay sau đó cô liền chạy về phía phát ra tiếng động hét lên:
“Mấy người làm gì vậy?”
“A, công nương!”
Tất cả giật mình nhìn cô gái trước mặt. Dù tuổi còn rất nhỏ nhưng người cô gái này tỏa ra một khí chất vương giả khiến ai cũng sợ.
“Xuống phòng hiệu trưởng nhanh!”
Cô lạnh lùng lên tiếng. Tất cả liền cầu xin cô nhưng Chiro không thèm bận tâm cuối cùng bọn chúng cũng bỏ cuộc bước xuồng phòng hiệu trưởng.
“Chiro?”
Lúc này Jiji mới hoàn hồn ngước lên nhìn Chiro.
“Cậu bị ngốc à? Sao không biết chạy đi?” – Cô cốc đầu Jiji một cái.
“Vì tớ tin Chiro sẽ đến giúp tớ.”
Jiji mỉm cười lên tiếng. Chiro khẽ cười, cô nàng này, lúc nào cũng chỉ biết cười mà thôi!
“Oa Chiro cười lên trông xinh quá!”
“Nhiều chuyện, mau đứng dậy đi!”
Cô thẹn quá hóa giận liền đứng dậy chìa tay ra trước mặt Jiji. Jiji vui vẻ nắm lấy, vậy là mấy ngày giận nhau của họ cũng đã chấm dứt. Sau đó tất cả lại trở về như cũ, Jiji lại đợi Chiro. Nhưng họ biết không thể như cũ được nữa vì giữa hai người bọn họ đã hình thành một sợ giây liên kết mang tên “tình bạn”.
*****
“Hử về nhà cậu?”
Chiro ngạc nhiên đặt quyển sách xuống.
“Đúng vậy, mọi người đều mong muốn gặp cậu đó. An tâm mọi người rất tốt bụng.”
“Nhưng…”
“Vậy nhé, thứ bảy cậu sẽ tới chứ? Do đường vào nhà mình khá nhỏ nên chúng ta sẽ đi xe đạp. Gặp nhau tại cổng trường nhé! Bye.”
Jiji vui vẻ lên tiếng sau đó liền chạy đi. Chiro định gọi theo nhưng thôi. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà người khác chơi nên có chút lo lắng. Sáng thứ bảy Chiro liền đến trường, có lẽ do hồi hộp nên hôm nay cô đến hơi sớm. Gia đình Jiji sẽ như thế nào nhỉ? Họ có hòa đồng không? Họ sẽ thích cô chứ? Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu cô. Và nếu học biết cô là Trái tim màu đỏ thẫm liệu họ và Jiji sẽ ghét cô chứ? Chiro khựng lại. Họ sẽ ghét cô? Họ sẽ xa lánh cô nếu biết dòng máu của cô khác với mọi người?
“Chiro đang suy nghĩ gì vậy?”
Một giọng nói vang lên khiến Chiro giật mình.
“Jiji?”
“Hử?”
“Không có gì.”
Chiro khẽ cười, Jiji vẫn ở đây cô ấy không hề ghét hay xa lánh cô. Jiji dắt xe đạp ra kêu Chiro ngồi lên. Do lần đầu ngồi xe đạp nên Chiro ngó nghiêng khắp nơi khiến chiếc xe mất thăng bằng. Dù Jiji nói Chiro ngồi yên nhưng lời nói đó giống như gió thoảng qua tai. Hay lúc lên dốc, Jiji phải gồng mình đạp thì Chiro lại lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh không thèm quan tâm đến người đang vất vả đèo cô. Cuối cùng sau bao gian nan họ cũng đến “nhà” Jiji.
“Cô nhi viện ư?”
“Ừ, cậu ngạc nhiên lắm phải không? Mình được nhặt về khi mới 5 tuổi nên không nhớ gì hết! Mọi người ở đây đều rất tốt với mình. Sơ Jiko pha trà rất ngon đó mau vào thôi.” – Jiji cười cười với cô rồi dắt xe vào nhà gọi lớn. – “Các em, chị về rồi!”
Ngay lập tức hơn chục đứa trẻ chạy ra vây quanh Jiji. Nhưng khi thấy Chiro bọn chúng lại chạy về phía cô.
“A, đây là bạn chị hả? Chị ấy xinh quá! Chị tên là gì vậy?”
“Oa chị ấy có màu mắt đẹp quá đi!”
“Chị mau vào đây! Ở ngoài lạnh lắm!”
Rồi đám trẻ dẫn cô vào trong nhà. Cô nhi viện này không to lắm nhưng rất ấm cúng, mọi người trong này đều coi đây là nhà của chúng. Chợt một người phụ nữ trung niên bước ra cúi đầu chào cô.
“Chiro đây là sơ Jiko đó! Cậu ngồi đây nhé để tớ pha trà.”
Jiji vui vẻ giới thiệu rồi chạy vào trong bếp.
“Chào công nương Sakura.” – Sơ Jiko mỉm cười hiền hậu.
“Người không thấy ngạc nhiên sao?”
“Vì điều gì? Ý công nương là màu mắt của người?”
“Có lẽ vậy.”
Chiro cụp mắt xuống nhưng chợt một bàn tay ấm áp xoa đầu cô.
“Người không cần tự ti về đôi mắt của người. Đôi mắt của người rất đẹp, đẹp như chính con người của công nương.”
“Nhưng nếu chính đôi mắt này sẽ làm hại đến mọi người liệu nó còn đẹp nữa không?”
“Nó vẫn đẹp! Tôi tin rằng người sẽ bảo vệ được mọi người. Tôi tin công nương sẽ tìm được mục đích để mình tồn tại trên thế giới này.”
“Chị Chiro mau ra nghịch tuyết với tụi em đi.”
Chợt một cô bé chạy vào kéo tay Chiro. Thấy vậy sơ Jiko liền mỉm cười.
“Công nương thấy không, người dân của người đang tin tưởng người đó.”
Một lúc sau Jiji mang trà ra vui vẻ lên tiếng:
“Trà đến rồi! Ơ Chiro đâu ạ?”
Jiji ngạc nhiên nhìn sơ đang ngồi một mình.
“Cô gái này sẽ thay đổi tất cả, ta tin rằng cô bé sẽ bảo vệ được đất nước Violetsun.”
Bà khẽ thì thầm đôi mắt hướng về phía người con gái đang chơi đùa cùng bọn trẻ. Liệu có thật sẽ bảo vệ được không?
Đến trưa, sau khi ăn xong tất cả đứa trẻ đều đi ngủ. Chiro ngồi dưới gốc cây ngước nhìn bầu trời. Chợt một quả táo chìa ra trước mặt cô.
“Làm gì mà thẫn thờ vậy?”
“Không có gì.”
“Xin lỗi nhé có lẽ bữa cơm trưa nay hơi đạm bạc. Mình không biết nấu mấy món cậu thường ăn ở nhà.”
“Không, cơm hôm nay rất ngon đây là bữa cơm ngon nhất mình từng ăn. Mình cảm thấy nơi này thật yên bình thật ấm áp. Mọi đứa trẻ đều rất đáng yêu, dù không có cha mẹ chúng vẫn vui vẻ cười. Đây chính là cái hạnh phúc tớ mong đợi.”
“Nếu Chiro thích có thể thường xuyên đến đây.”
“Cảm ơn cậu.”
Chiro mỉm cười. Cảm ơn vì tất cả cậu làm cho mình, cậu chính là người kéo mình ra khỏi bóng đêm để đối diện với ánh sáng.
“Chị Jiji, Kohame sốt cao quá.” – Chợt một đứa trẻ chạy ra khiến cả hai giật mình.
Jiji và Chiro liền vào trong xem tình hình. Đứa trẻ sốt rất cao vì thế Jiji quyết định lên núi hái thuốc nhưng…
“Chiro, cậu đi theo làm cái gì?”
“Chỉ xem tí thôi.”
“Được rồi, theo sát tớ đấy!”
Jiji thở dài bước về phía trước nhưng không may cô bước hụt vào một cái hố khá sâu cả người chao đảo như sắp ngã.
“Jiji! Nắm lấy tay tớ.”
Chiro hét lên nắm lấy tay Jiji nhưng không kéo lên được kết quả cả hai liền rơi xuống hố. Chiro bị một hòn đá đập vào gáy bất tỉnh,
“Chiro… Chiro… Chiro…”
“A Chiro!”
Thấy xe trở Chiro đi tới Jiji vui vẻ chạy lại gần. Chiro hơi ngạc nhiên với sự xuất hiện của Jiji nhưng ngay sau đó cô liền khôi phục vẻ bất cần mọi khi. Nhưng đấy là Chiro còn những người khác lại phải ứng kinh ngạc. Cũng phải thôi, một con người khó gần như Chiro để cho một đứa nhà nghèo tiếp xúc thì quả là chuyện lạ.
“Cảm ơn cậu đã chọn tớ, chúng ta có duyên quá nhỉ?!”
“Mau về lớp đi! Sắp vào học rồi.”
“Được rồi, ra về tớ đợi cậu.”
Chiro liền đi thẳng không thèm ngoái đầu nhìn Jiji. Tiết học trôi qua rất nhanh, cả lớp ra về gần hết còn mỗi cô. Chiro có thói quen đợi mọi người đi hết mới ra về, hôm nay cũng vậy. Khi cô ra đến cổng thì một giọng nói vang lên:
“A, Chiro.”
Là Jiji, cô ấy đợi cô suốt từ nãy đến giờ sao? Thấy cách gọi của Jiji quản gia của cô liền nhắc nhở:
“Thưa tiểu thư, cô không được gọi thẳng tên công nương ra.”
“Không sao đâu.”
Chiro liền lên tiếng. Sau đó cô quay sang Jiji:
“Không cần đợi tôi, cậu mau về đi.”
“Không sao, tớ không mệt đâu. Vậy nhé, mai gặp!”
Jiji mỉm cười vui vẻ rồi lên xe đạp. Chiro im lặng nhìn theo bóng dáng của cô ấy sau đó liền bước lên xe. Cô vì Jiji quá khác biệt, có lẽ giữa hai người không thể có tình bạn được. Từ hôm đó, ngày nào Jiji cũng đứng đợi Chiro rồi mới về dần dần Chiro cũng hình thành thói quen mỗi lần ra ngoài đều nhìn xung quanh tìm Jiji.
Hôm nay Chiro vẫn đến trường bình thường nhưng sớm hơn một chút có lẽ cô mong muốn gặp Jiji chăng?
“Cậu biết gì chưa?”
“Hử?”
“Con bé mới đến chơi thân với công nương nhà Sakura đó!”
Vài tiếng thì thầm trên ghế đá vang lên khiến Chiro nhíu mày. Con bé mới đến? Chẳng phải là Jiji sao.
“Vậy à? Công nương đó khó gần lắm mà. Nhìn thấy cô ta tớ đã rét run người rồi.”
“Ai mà biết được! Nhưng tớ đoán con bé đó chỉ lợi dụng công nương thôi, làm gì có ai muốn làm bạn với cô ta chứ.”
Cả người Chiro bất động. Không ai muốn làm bạn với cô ư? Jiji chỉ lợi dụng cô ư? Không, không phải vậy! Jiji không phải loại người như vậy.
“Cũng đúng ha, cũng có thể con bé ấy thương hại cô ta và cô ta không có bạn.”
Lòng cô chợt thắt lại một cảm giác đau đớn truyền từ tim.
“A, chiro!”
Chiro lạnh lùng bỏ vào lớp lướt qua Jiji. Đúng như cô nghĩ, tình bạn này không bao giờ được lâu!
*****
Tiết học trôi qua một cách nặng nề, Chiro bước ra cổng vẫn như mọi khi Jiji đang đứng đợi cô. Nhưng hôm nay Chiro không có tâm trạng để nói chuyện với cô ấy liền bước qua Jiji liền giữ tay cô lại.
“Chiro, đã có chuyện gì vậy? Nói cho tớ biết đi.”
“Bỏ tay ra!”
“Chiro, chúng ta là bạn mà!”
“Bạn ư? Tôi không cần, cậu muốn làm bạn với tôi hay chỉ vì thương hại tôi?”
“Cậu nói gì vậy?”
Chiro cười lạnh, giật tay ra giọng nói như muốn hét lên.
“Cậu không cần giả tạo nữa!”
Nụ cười trên môi Jiji vụt tắt, khuôn mặt cô cúi gằm xuống đất sau đó liền ngẩng lên.
“Hóa ra… Chiro coi tớ giống như những người khác!”
Cả người cô chợt khựng lại, Jiji đang khóc ư? Nhưng ngay sau đó cô liền bước lên xe bỏ mặc Jiji đứng đó. Từ hôm ấy, Chiro và Jiji cũng không gặp nhau có gặp nhau cũng coi như người qua đường. Jiji cũng không chờ Chiro tất cả quay lại vạch số không. Chiro biết, rồi một lúc nào đó Jiji cũng sẽ thân với một cô bạn khác, rồi một lúc nào đó Jiji sẽ quên mất cô và một lúc nào đó Jiji sẽ ân hận khi từng chơi với cô.
Như mọi lần, hôm nay Chiro lại lên sân thượng hóng gió. Nó sẽ giúp cô bình tĩnh lại.
“Con bé kia đáng lẽ mày không nên ở đây!”
Một giọng nói vang lên. Có người trên sân thượng sao? Chắc lại mấy vụ đe dọa của mấy tiểu thư quý tộc đây mà, giới quý tộc là vậy, những kẻ chức càng cao thì càng nghênh ngang, kiêu ngạo bắt nạt những kẻ yếu hơn.
“Cậu nói gì vậy, mình được chọn vào trường mà.”
Giọng nói này. Jiji? Chiro định đi về phía phát ra tiếng động nhưng sau đó cô liền dừng lại. Cô và cô ấy không còn quan hệ gì nữa rồi!
“Hừ tao ngứa mắt mày lâu rồi không phải có công nương gia tộc Sakura thì mày sớm bị tao cho ăn đánh rồi.”
“yện này liên quan gì đến Chiro!” “Gọi hẳn tên nữa à? Thân nhau quá nhỉ! Tao biết rõ mày chơi với cô ta chỉ vì tiền không vì tiền cũng là vì thương hại.”
“Không phải! Mấy người không hiểu gì hết!”
Jiji liền hét lên ngay sau đó cô liền ăn một cái tát.
“Dám hỗn à? Mày chơi với con bé tự kỉ đó không có mục đích chắc? Nực cười! Loại khác người như nó có ai thèm quan tâm!”
“Chiro không phải loại người như vậy! Tôi thực sự coi Chiro là bạn.”
“Hừ không nói nhiều nữa, đánh nó! Coi như là cảnh cáo!”
Cả người Chiro run nhẹ, Jiji thật lòng tin tưởng cô sao? Có phải vậy không? Ngay sau đó cô liền chạy về phía phát ra tiếng động hét lên:
“Mấy người làm gì vậy?”
“A, công nương!”
Tất cả giật mình nhìn cô gái trước mặt. Dù tuổi còn rất nhỏ nhưng người cô gái này tỏa ra một khí chất vương giả khiến ai cũng sợ.
“Xuống phòng hiệu trưởng nhanh!”
Cô lạnh lùng lên tiếng. Tất cả liền cầu xin cô nhưng Chiro không thèm bận tâm cuối cùng bọn chúng cũng bỏ cuộc bước xuồng phòng hiệu trưởng.
“Chiro?”
Lúc này Jiji mới hoàn hồn ngước lên nhìn Chiro.
“Cậu bị ngốc à? Sao không biết chạy đi?” – Cô cốc đầu Jiji một cái.
“Vì tớ tin Chiro sẽ đến giúp tớ.”
Jiji mỉm cười lên tiếng. Chiro khẽ cười, cô nàng này, lúc nào cũng chỉ biết cười mà thôi!
“Oa Chiro cười lên trông xinh quá!”
“Nhiều chuyện, mau đứng dậy đi!”
Cô thẹn quá hóa giận liền đứng dậy chìa tay ra trước mặt Jiji. Jiji vui vẻ nắm lấy, vậy là mấy ngày giận nhau của họ cũng đã chấm dứt. Sau đó tất cả lại trở về như cũ, Jiji lại đợi Chiro. Nhưng họ biết không thể như cũ được nữa vì giữa hai người bọn họ đã hình thành một sợ giây liên kết mang tên “tình bạn”.
*****
“Hử về nhà cậu?”
Chiro ngạc nhiên đặt quyển sách xuống.
“Đúng vậy, mọi người đều mong muốn gặp cậu đó. An tâm mọi người rất tốt bụng.”
“Nhưng…”
“Vậy nhé, thứ bảy cậu sẽ tới chứ? Do đường vào nhà mình khá nhỏ nên chúng ta sẽ đi xe đạp. Gặp nhau tại cổng trường nhé! Bye.”
Jiji vui vẻ lên tiếng sau đó liền chạy đi. Chiro định gọi theo nhưng thôi. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà người khác chơi nên có chút lo lắng. Sáng thứ bảy Chiro liền đến trường, có lẽ do hồi hộp nên hôm nay cô đến hơi sớm. Gia đình Jiji sẽ như thế nào nhỉ? Họ có hòa đồng không? Họ sẽ thích cô chứ? Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu cô. Và nếu học biết cô là Trái tim màu đỏ thẫm liệu họ và Jiji sẽ ghét cô chứ? Chiro khựng lại. Họ sẽ ghét cô? Họ sẽ xa lánh cô nếu biết dòng máu của cô khác với mọi người?
“Chiro đang suy nghĩ gì vậy?”
Một giọng nói vang lên khiến Chiro giật mình.
“Jiji?”
“Hử?”
“Không có gì.”
Chiro khẽ cười, Jiji vẫn ở đây cô ấy không hề ghét hay xa lánh cô. Jiji dắt xe đạp ra kêu Chiro ngồi lên. Do lần đầu ngồi xe đạp nên Chiro ngó nghiêng khắp nơi khiến chiếc xe mất thăng bằng. Dù Jiji nói Chiro ngồi yên nhưng lời nói đó giống như gió thoảng qua tai. Hay lúc lên dốc, Jiji phải gồng mình đạp thì Chiro lại lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh không thèm quan tâm đến người đang vất vả đèo cô. Cuối cùng sau bao gian nan họ cũng đến “nhà” Jiji.
“Cô nhi viện ư?”
“Ừ, cậu ngạc nhiên lắm phải không? Mình được nhặt về khi mới 5 tuổi nên không nhớ gì hết! Mọi người ở đây đều rất tốt với mình. Sơ Jiko pha trà rất ngon đó mau vào thôi.” – Jiji cười cười với cô rồi dắt xe vào nhà gọi lớn. – “Các em, chị về rồi!”
Ngay lập tức hơn chục đứa trẻ chạy ra vây quanh Jiji. Nhưng khi thấy Chiro bọn chúng lại chạy về phía cô.
“A, đây là bạn chị hả? Chị ấy xinh quá! Chị tên là gì vậy?”
“Oa chị ấy có màu mắt đẹp quá đi!”
“Chị mau vào đây! Ở ngoài lạnh lắm!”
Rồi đám trẻ dẫn cô vào trong nhà. Cô nhi viện này không to lắm nhưng rất ấm cúng, mọi người trong này đều coi đây là nhà của chúng. Chợt một người phụ nữ trung niên bước ra cúi đầu chào cô.
“Chiro đây là sơ Jiko đó! Cậu ngồi đây nhé để tớ pha trà.”
Jiji vui vẻ giới thiệu rồi chạy vào trong bếp.
“Chào công nương Sakura.” – Sơ Jiko mỉm cười hiền hậu.
“Người không thấy ngạc nhiên sao?”
“Vì điều gì? Ý công nương là màu mắt của người?”
“Có lẽ vậy.”
Chiro cụp mắt xuống nhưng chợt một bàn tay ấm áp xoa đầu cô.
“Người không cần tự ti về đôi mắt của người. Đôi mắt của người rất đẹp, đẹp như chính con người của công nương.”
“Nhưng nếu chính đôi mắt này sẽ làm hại đến mọi người liệu nó còn đẹp nữa không?”
“Nó vẫn đẹp! Tôi tin rằng người sẽ bảo vệ được mọi người. Tôi tin công nương sẽ tìm được mục đích để mình tồn tại trên thế giới này.”
“Chị Chiro mau ra nghịch tuyết với tụi em đi.”
Chợt một cô bé chạy vào kéo tay Chiro. Thấy vậy sơ Jiko liền mỉm cười.
“Công nương thấy không, người dân của người đang tin tưởng người đó.”
Một lúc sau Jiji mang trà ra vui vẻ lên tiếng:
“Trà đến rồi! Ơ Chiro đâu ạ?”
Jiji ngạc nhiên nhìn sơ đang ngồi một mình.
“Cô gái này sẽ thay đổi tất cả, ta tin rằng cô bé sẽ bảo vệ được đất nước Violetsun.”
Bà khẽ thì thầm đôi mắt hướng về phía người con gái đang chơi đùa cùng bọn trẻ. Liệu có thật sẽ bảo vệ được không?
Đến trưa, sau khi ăn xong tất cả đứa trẻ đều đi ngủ. Chiro ngồi dưới gốc cây ngước nhìn bầu trời. Chợt một quả táo chìa ra trước mặt cô.
“Làm gì mà thẫn thờ vậy?”
“Không có gì.”
“Xin lỗi nhé có lẽ bữa cơm trưa nay hơi đạm bạc. Mình không biết nấu mấy món cậu thường ăn ở nhà.”
“Không, cơm hôm nay rất ngon đây là bữa cơm ngon nhất mình từng ăn. Mình cảm thấy nơi này thật yên bình thật ấm áp. Mọi đứa trẻ đều rất đáng yêu, dù không có cha mẹ chúng vẫn vui vẻ cười. Đây chính là cái hạnh phúc tớ mong đợi.”
“Nếu Chiro thích có thể thường xuyên đến đây.”
“Cảm ơn cậu.”
Chiro mỉm cười. Cảm ơn vì tất cả cậu làm cho mình, cậu chính là người kéo mình ra khỏi bóng đêm để đối diện với ánh sáng.
“Chị Jiji, Kohame sốt cao quá.” – Chợt một đứa trẻ chạy ra khiến cả hai giật mình.
Jiji và Chiro liền vào trong xem tình hình. Đứa trẻ sốt rất cao vì thế Jiji quyết định lên núi hái thuốc nhưng…
“Chiro, cậu đi theo làm cái gì?”
“Chỉ xem tí thôi.”
“Được rồi, theo sát tớ đấy!”
Jiji thở dài bước về phía trước nhưng không may cô bước hụt vào một cái hố khá sâu cả người chao đảo như sắp ngã.
“Jiji! Nắm lấy tay tớ.”
Chiro hét lên nắm lấy tay Jiji nhưng không kéo lên được kết quả cả hai liền rơi xuống hố. Chiro bị một hòn đá đập vào gáy bất tỉnh,
“Chiro… Chiro… Chiro…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.