Chương 13
Lâm Tát
26/12/2020
(56)
Lúc Phục Thành mở mắt ra thì điện thoại di động vẫn chưa báo chuông, ngoài cửa sổ mờ tối, Trần Thiên Dương ngủ an ổn bên người, tóc đen mềm mại dán sát trên trán, khuôn mặt ửng hồng, không hay biết gì, tinh khiết trong trẻo và rất đỗi ngây thơ.
Phục Thành đưa tay thử nhiệt độ trên trán cậu một chút. Không còn nóng nữa.
Hắn mơn trớn theo đường nét khuôn mặt Trần Thiên Dương tựa như phác hoạ, cuối cùng dừng ở cổ cậu. Làn da cậu mỏng mịn, trắng nõn ấm mượt, như là một khối ngọc trắng muốt.
Bác sĩ nói Trần Thiên Dương gặp chướng ngại thính lực gây ảnh hưởng tới khả năng nói chuyện chứ dây thanh quản không có vấn đề gì. Hơn nữa ông bà nội của cậu dạy cậu hơn mười năm, dựa theo lẽ thường hẳn là cậu có thể nói được.
Bây giờ không nói năng gì, rất có thể là do cậu không muốn.
Hắn muốn hỏi từ hôm qua, nhưng nhìn thấy Trần Thiên Dương căng thẳng như vậy thì lại muốn cho cậu thêm chút thời gian.
Trần Thiên Dương đã chịu khổ quá nhiều, cậu không nên phải chịu bất kì nỗi khó xử và khó chịu nào khi ở bên hắn nữa.
Phục Thành xoa nắn thịt mềm trên cằm Trần Thiên Dương, ngón tay cái đặt trên môi cậu thấy cũng thật mềm. Lúc hôn nhau hôm qua, trong miệng cậu rất nóng. Phục Thành suy tư một hồi bèn duỗi ngón trỏ vào.
Trần Thiên Dương không thể nhịn được nữa, đành mở mắt nhìn Phục Thành. Khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẫm kia, cậu thấy dường như trong ấy dấy lên ngọn lửa hừng hực nóng bỏng đến đáng sợ, khiến cậu lập tức nhắm mắt lại.
Phục Thành nhìn hàng dày mượt của cậu run rẩy, chan chứa ý cười cúi đầu hôn trán cậu một cái, rồi nói với giọng trầm thấp và ái muội: “Không muốn hả?”
Trên đầu Trần Thiên Dương nổi lên một chuỗi chấm lửng cạn lời. Tối lửa tắt đèn không làm gì mà sao ban ngày ban mặt lại thích giở trò lưu manh thế?
Lúc rời nhà thì giờ cao điểm buổi sáng đã qua, nơi này cách hiệp hội cũng không xa, lái xe mấy phút là đến.
Phục Thành dừng xe ở lối rẽ. Trần Thiên Dương phát hiện không mở được cửa xe, còn chưa kịp làm gì đã bị kéo lại bắt hôn một cái triền miên ướt át. Lúc xuống xe, Phục Thành lấy ra khẩu trang cho cậu đeo vào rồi mới mở khóa.
Trần Thiên Dương mới vừa băng qua đường thì bị người ta tóm lấy vai, cậu hoảng cả hồn, thấy là Trần Khoa Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, làm ngôn ngữ kí hiệu: “Sao em lại không đi học?”
Ngày hôm qua Trần Khoa Vũ không đi học, lo lắng Tống Hân quấn lấy Trần Thiên Dương, bèn canh Tống Hân chằm chặp. Tống Hân rủ đi uống rượu, cậu ta cũng đi, sáng nay tỉnh lại thì thấy mình đang ở khách sạn.
Đầu đau râm ran vì say rượu, cậu ta nhìn chằm chằm Trần Thiên Dương, cảm thấy cậu không giống ngày thường, đưa tay muốn lấy đi khẩu trang của cậu: “Anh bị sao vậy?”
Trần Thiên Dương tránh một chút, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Bị cảm.”
Trần Thiên Dương ngửi thấy trên người cậu ta có mùi rượu và mùi thuốc lá thì cau mày: “Để anh bảo ba tới đón em.”
Trần Khoa Vũ cũng không nói gì, chỉ đứng ở đó ấn huyệt thái dương, mặt mày bực bội và phiền muộn.
Hôm qua tên hồ ly Tống Hân kia đã dùng điện thoại của cậu ta gửi tin nhắn cho gia đình, bảo cậu ta đến nhà nhà trừng bày mỹ thuật chuẩn bị thi, không trở về.
Lưu Hạm trả lời một tin: “Đừng quá sức.”
Trần Khoa Vũ nhìn thấy Trần Thiên Dương lấy điện thoại ra thì sửng sốt một chút, nói: “Anh bắt đầu dùng di động rồi à?”
Trần Thiên Dương cúi đầu tính gửi một tin cho Trần Vân Học nhưng Trần Khoa Vũ đưa tay đoạt lấy di động, nói: “Em tự gửi, anh đi mua giúp em chai nước.”
Trần Thiên Dương vừa đi khỏi, Trần Khoa Vũ đứng ở rìa đường mở chiếc điện thoại như đã từng bị format của cậu ra.
Trần Thiên Dương hơi lo lắng cho đứa em trai trời sinh tính tình phản nghịch của mình, nhưng cậu có muốn lo cũng không lo nổi, thôi thì cứ nói cho vợ chồng Lưu Hạm vậy.
Trần Thiên Dương trả tiền xong, đầu tóc quẩy rối tung cả lên, kỳ quái, sao ví tiền lại dày lên nhỉ.
Trần Khoa Vũ trả lại điện thoại cho cậu, nhìn thấy trong tay cậu chính là nước uống mà mình thích thì vui vẻ hẳn: “Em về trường học, anh đi làm đi.”
Trần Thiên Dương cũng không quản được cậu ta, bèn vẫy một chiếc xe rồi đưa cậu ta lên xe. Đột nhiên Trần Khoa Vũ từ trong cửa xe thò đầu ra, nói: “Mấy ngày tới em đến đón anh, anh về nhà ở.”
Trần Thiên Dương hơi híp mắt cười, xoa xoa đầu cậu nhóc.
Trần Khoa Vũ ngồi trên xe, lấy điện thoại di động, nhìn chằm chằm hai dãy số ghi lại từ danh bạ của Trần Thiên Dương. Số có ghi tên là của Phục Thành, số không ghi tên bị ném vào danh sách block.
Ngay cả điện thoại di động mà Trần Thiên Dương cũng không cần, chắc chắn sẽ không biết thao tác kéo người vào danh sách block đâu.
Phục Thành.
Người này là ai?
(57)
Tống Hân tìm đến Phục Thành, bò lê ra ghế sô pha, tố khổ: “Ông biết tên nhóc kia khó chơi thế nào không? Nó cứ liều chết đối phó với tôi, hôm qua tôi suýt nữa bị nó chuốc gục, vào khách sạn còn phải hầu nó như hầu cậu lớn vậy.”
Ngày hôm qua gã gửi tin nhắn cho Phục Thành, Phục Thành bèn gọi lại hỏi chuyện gì xảy ra, còn bảo gã đi trông coi đứa nhóc kia, không cho cậu ta đi tìm Trần Thiên Dương.
Gã đã mệt gần chết còn bị người ta coi là biến thái. Tên biến thái chân chính thì đang dương dương đắc ý ra mặt kia kìa.
Phục Thành rót cho gã một ly cà phê, nói: “Ông cũng chỉ đưa cậu ta đến khách sạn thôi à?”
Tống Hân giận dữ, lửa giận trong cặp mắt đào hoa như sắp tóe ra ngoài: “Chứ tôi làm gì được? Thằng nhóc vẫn còn vị thành niên, vào khách sạn nôn đầy cả ra người tôi đây.”
Phục Thành đứng dậy, vỗ vỗ vai gã: “Cực khổ rồi, hôm khác mời ông ăn cơm.”
Tống Hân nhìn hắn đầy ranh mãnh: “Hôm qua ông mang nhóc câm đi đâu làm gì? Sao lại không cho em trai người ta đi tìm?”
Phục Thành nhìn màn hình, nói: “Đi bệnh viện khám.”
Chỉ có thế thì tôi đi bằng đầu. Tống Hân nhìn thấu mà không nói toạc ra, nói: “Ông không muốn nhà cậu ấy biết à?”
Thấy hắn không nói gì, Tống Hân hả hê cười trên nỗi đau của bạn: “Không ngờ còn có việc khiến ông bó tay kia đấy.”
Phục Thành dừng động tác trên tay, nhíu mày nói khẽ: “Bác sĩ nói em ấy không nói năng gì là do chướng ngại tâm lý.”
“Vấn đề từ gia đình cậu ta à?” Tống Hân đổi hướng gác chéo chân, xoay xoay bút máy trên tay: “Tiền bồi thường ngôi nhà ở thành phố Toại là của cậu ấy, chắc ba mẹ cậu ta sẽ không vì chỗ tiền ấy mà… Thôi, tôi miệng quạ, không nói nữa.”
Phục Thành trầm mặc chốc lát, nói: “Ông đi tìm người điều tra thử.”
Tống Hân không biết vì sao bầu không khí lại nghiêm túc hẳn lên, bèn đi tới, nói: “Được, tôi đi làm. Nhưng mà phỏng chừng cậu ấy cũng không có bạn bè gì, ông dẫn cậu ấy ra ngoài vui đùa một chút, nhiều người nói chuyện với cậu ấy, nói không chừng chướng ngại tâm lý lại được khắc phục ấy chứ.”
Quả thực xung quanh Trần Thiên Dương quá quạnh quẽ, Phục Thành suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi sẽ nói với em ấy thử rồi hẹn thời gian sau.”
Sau đó hắn từ chối lời đề nghị muốn cùng hắn đi đón Trần Thiên Dương của Tống Hân.
(58)
Khi Phục Thành nói chuyện Tống Hân muốn gặp Trần Thiên Dương cho cậu nghe thì cậu đang tham quan nhà hắn —— Phục Thành nói để trả lễ lại, cậu cũng có thể đến nhà hắn ở một đêm.
“Tống Hân muốn gặp em, lúc ấy có thể còn có mấy người bạn khác của anh.” Phục Thành đứng ở phía sau cậu, xoa vành tai của cậu.
Trần Thiên Dương gật đầu tỏ vẻ mình còn nhớ Tống Hân.
Phục Thành hôn sau gáy cậu một cái, Trần Thiên Dương hơi né đi. Xế chiều hôm nay cậu đến một phòng triển lãm quét tước vệ sinh, nóng đến mức cả người toàn mồ hôi.
Phục Thành giữ yên cậu, hôn thêm một cái rồi hỏi: “Mệt lắm à?”
Trần Thiên Dương gật đầu.
“Đi tắm đi. Anh lấy sữa bò nóng cho em.”
Nói xong thì buông cậu ra rồi đi về phía nhà bếp.
Trần Thiên Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Phục Thành, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cái dáng vẻ sáng sớm hôm nay, cậu cứ nghĩ Phục Thành sẽ mặt dày đòi tắm chung kia.
Cậu trách oan Phục Thành rồi. Hầu hết thời gian Phục Thành vẫn đứng đắn đấy.
Nhưng đến lúc cậu tắm xong đi ra thì câu nói này cũng sụp đổ theo.
Trần Thiên Dương rất trắng, vừa đi ra từ hơi nước và nước nóng, đến cả đầu ngón tay ửng hồng, đôi mắt ướt át nhìn Phục Thành mà nở nụ cười, ngoan đến mức tim Phục Thành mềm nhũn.
Ánh mắt Phục Thành thay đổi một chút, hắn vẫy tay gọi Trần Thiên Dương lại.
Trần Thiên Dương đi tới lấy sữa bò ấm áp, uống một hớp, ngọt.
Phục Thành hôn sau gáy cậu một cái, cũng ngọt theo.
“Đổi công việc khác đi, được không?”
Trần Thiên Dương hơi lúng túng, Phục Thành ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, đôi môi dán vào làn da của cậu, giọng nói hơi khàn: “Mệt quá, mình đổi việc khác nhé.”
Phục Thành vừa hôn cậu vừa nói: “Chúng ta cùng nhau tìm, anh nghe em, cứ tìm việc gì mà em thích ấy.”
Trần Thiên Dương bị hắn hôn ngứa ngáy, né ra một chút, làm ngôn ngữ kí hiệu, ý bảo “Người như em khó tìm công việc lắm.”
Phục Thành nhìn vào mắt cậu: “Em giỏi mà. Anh nhớ bà nội em nói từ tiểu học em có học thư pháp, tính nhẩm rất tốt, còn biết hội họa. Biết nhiều như thế, có thể tìm rất nhiều công việc đấy.”
Trần Thiên Dương cười híp mắt, nghiêm túc gật đầu, vui vẻ uống một hớp sữa bò.
Lúc Phục Thành ngậm vành tai của cậu, cậu chẳng dám nhúc nhích. Thấy cậu không uống nữa, Phục Thành rút cốc đi, nửa đẩy nửa ôm, ấn người lên giường.
Trên người Trần Thiên Dương không có tí thịt nào, tay chân nhỏ gầy sờ lên toàn thấy xương, chỉ có bụng là bằng phẳng và mềm mại như nhét đầy bông bên trong vậy.
Phục Thành mò lên phía trên, véo một cái, Trần Thiên Dương xấu hổ rên thành tiếng, trả thù cắn vào vai hắn.
Phục Thành day cắn thịt mềm trên người Trần Thiên Dương, nắn nhẹ cằm cậu để hôn môi rồi ôm siết trong lòng, thân dưới khẽ thúc vào người cậu.
Trần Thiên Dương đưa tay sờ lên hạ bộ cứng như sắt của Phục Thành. Hắn dừng lại, ánh mắt nguy hiểm làm Trần Thiên Dương nuốt ực một ngụm nước miếng.
“Em giúp anh.”
Vào lúc này dùng ngôn ngữ kí hiệu có hơi mất hứng, nhưng Phục Thành đã hiểu.
Khóe mắt Phục Thành đỏ lên. Hắn ghì lấy eo cậu như đói khát, ngậm lấy đôi môi đã sưng hồng, lùa đầu lưỡi vào quấn lấy cái lưỡi đang e dè bên trong khoang miệng cậu, mãnh liệt và hung ác như muốn nuốt trọn cậu vào trong bụng.
“Nhanh lên.” Phục Thành mút thịt mềm sau gáy cậu, giọng điệu nóng bỏng đến mức khiến cậu run lên.
Trần Thiên Dương như bị ném vào nước sôi, cưỡi hổ khó xuống, tay cậu run rẩy cởi quần của Phục Thành, bàn tay của hắn ấn mạnh trên người làm cậu hơi đau.
“Cạch”, khóa kim loại bật ra, Trần Thiên Dương chưa sờ vào đã phải hít sâu một hơi, bởi vì Phục Thành đã âm thầm luồn tay vào quần của cậu, cầm lấy “bé Dương” của cậu mà nở nụ cười: “Cứng rồi à?”
Trần Thiên Dương ít khi tự an ủi, chym nhỏ cũng nhạt màu, thế mà bây giờ cả nó lẫn chủ nhân đều ửng lên một màu hồng tình sắc, đầu nấm rỉ ra một chút dịch nhầy.
Trần Thiên Dương bị bàn tay có vết chai mỏng của Phục Thành nắm lấy, không chịu nổi, khóe mắt đỏ bừng lên.
Phục Thành hôn một cái khóe mắt của cậu, nói: “Em nhanh lên, anh sẽ chờ, chúng ta cùng bắn.”
Vừa nãy Trần Thiên Dương vừa sờ đã cảm thấy hàng của Phục Thành không nhỏ, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy nó ngẩng cao đầu hung hãn bắn ra khỏi quần lót thì vẫn chết sững cả người. Cậu bị Phục Thành ấn tay, nắm hàng của hắn, học cách làm cho hắn thoải mái.
Sau đó Phục Thành bỏ tay ra, chuyên tâm hầu hạ Trần Thiên Dương. Trần Thiên Dương bị hắn hôn mà ánh mắt mê ly, ngón tay như nhũn ra hết, đột nhiên cả người như bị điện giật, tự mình bắn ra trước.
Phục Thành không có cởi quần áo, tinh dịch dính lên trên áo sơ mi của hắn, sắc tình nói không nên lời. Hắn nhanh chóng cởi đồ ra, thân thể với những thớ cơ săn chắc mạnh mẽ ôm choàng lấy Trần Thiên Dương đang run rẩy, sau đó nắm lấy chym nhỏ đã mềm xuống của cậu.
“Dương Dương, em thế này là không được đâu nhé.”
Trần Thiên Dương suýt thì khóc, đầu lắc quầy quậy, đè tay Phục Thành lại, vội vã nắm chặt con hàng còn cứng như sắt của hắn trong tay. Một tay cậu bao lấy hai túi nặng trịch, tay kia phủ lên nòng súng đỏ thẫm mà tuốt như lấy lòng.
Phục Thành hôn lên làn da ửng hồng của người trong lòng rồi vòng tay ra phía sau bắt lấy cái mông mềm của cậu. Trần Thiên Dương còn không biết hắn muốn làm gì, vẻ mặt ngây thơ khiến hắn cực kì vui vẻ.
Cuối cùng tay Trần Thiên Dương tê rần mà Phục Thành vẫn chẳng hề muốn chấm dứt, còn khiến mình mẩy cậu tê dại, bắn thêm một lần nữa.
“Xoay lại nào em.”
Trần Thiên Dương chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, bèn nghe theo hắn, lập tức quay lưng lại, da dẻ trắng mịn ửng lên màu hồng tình dục mê người.
Phục Thành cười thâm thúy, véo mạnh một cái lên bờ mông trắng mềm, sau đó tách chân cậu ra, cắm cây hàng vào vào phần thịt mềm giữa hai đùi cậu: “Kẹp chặt.”
Trần Thiên Dương bị hắn làm cho mê li, phía trước cũng dần dần ngẩng đầu. Cậu muốn sờ phía trước nhưng bị Phục Thành gạt tay ra. Hắn cười đến tê cả da đầu: “Nhạy cảm thế?”
Trần Thiên Dương cắn tay, bị Phục Thành thúc cho suýt tông đầu vào thành giường. Phục Thành kéo cậu một cái, cắn gáy cậu, tinh dịch nóng bỏng đặc sệt tưới vào giữa hai chân cậu. Trước mắt Trần Thiên Dương phủ một màu trắng xóa, bắn ra lần thứ ba trong ngày.
“Hôm nay em mệt lắm rồi. Lần sau anh mới đưa vào.”
Trần Thiên Dương nghe không hiểu, run rẩy gật đầu.
Lúc Phục Thành mở mắt ra thì điện thoại di động vẫn chưa báo chuông, ngoài cửa sổ mờ tối, Trần Thiên Dương ngủ an ổn bên người, tóc đen mềm mại dán sát trên trán, khuôn mặt ửng hồng, không hay biết gì, tinh khiết trong trẻo và rất đỗi ngây thơ.
Phục Thành đưa tay thử nhiệt độ trên trán cậu một chút. Không còn nóng nữa.
Hắn mơn trớn theo đường nét khuôn mặt Trần Thiên Dương tựa như phác hoạ, cuối cùng dừng ở cổ cậu. Làn da cậu mỏng mịn, trắng nõn ấm mượt, như là một khối ngọc trắng muốt.
Bác sĩ nói Trần Thiên Dương gặp chướng ngại thính lực gây ảnh hưởng tới khả năng nói chuyện chứ dây thanh quản không có vấn đề gì. Hơn nữa ông bà nội của cậu dạy cậu hơn mười năm, dựa theo lẽ thường hẳn là cậu có thể nói được.
Bây giờ không nói năng gì, rất có thể là do cậu không muốn.
Hắn muốn hỏi từ hôm qua, nhưng nhìn thấy Trần Thiên Dương căng thẳng như vậy thì lại muốn cho cậu thêm chút thời gian.
Trần Thiên Dương đã chịu khổ quá nhiều, cậu không nên phải chịu bất kì nỗi khó xử và khó chịu nào khi ở bên hắn nữa.
Phục Thành xoa nắn thịt mềm trên cằm Trần Thiên Dương, ngón tay cái đặt trên môi cậu thấy cũng thật mềm. Lúc hôn nhau hôm qua, trong miệng cậu rất nóng. Phục Thành suy tư một hồi bèn duỗi ngón trỏ vào.
Trần Thiên Dương không thể nhịn được nữa, đành mở mắt nhìn Phục Thành. Khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẫm kia, cậu thấy dường như trong ấy dấy lên ngọn lửa hừng hực nóng bỏng đến đáng sợ, khiến cậu lập tức nhắm mắt lại.
Phục Thành nhìn hàng dày mượt của cậu run rẩy, chan chứa ý cười cúi đầu hôn trán cậu một cái, rồi nói với giọng trầm thấp và ái muội: “Không muốn hả?”
Trên đầu Trần Thiên Dương nổi lên một chuỗi chấm lửng cạn lời. Tối lửa tắt đèn không làm gì mà sao ban ngày ban mặt lại thích giở trò lưu manh thế?
Lúc rời nhà thì giờ cao điểm buổi sáng đã qua, nơi này cách hiệp hội cũng không xa, lái xe mấy phút là đến.
Phục Thành dừng xe ở lối rẽ. Trần Thiên Dương phát hiện không mở được cửa xe, còn chưa kịp làm gì đã bị kéo lại bắt hôn một cái triền miên ướt át. Lúc xuống xe, Phục Thành lấy ra khẩu trang cho cậu đeo vào rồi mới mở khóa.
Trần Thiên Dương mới vừa băng qua đường thì bị người ta tóm lấy vai, cậu hoảng cả hồn, thấy là Trần Khoa Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, làm ngôn ngữ kí hiệu: “Sao em lại không đi học?”
Ngày hôm qua Trần Khoa Vũ không đi học, lo lắng Tống Hân quấn lấy Trần Thiên Dương, bèn canh Tống Hân chằm chặp. Tống Hân rủ đi uống rượu, cậu ta cũng đi, sáng nay tỉnh lại thì thấy mình đang ở khách sạn.
Đầu đau râm ran vì say rượu, cậu ta nhìn chằm chằm Trần Thiên Dương, cảm thấy cậu không giống ngày thường, đưa tay muốn lấy đi khẩu trang của cậu: “Anh bị sao vậy?”
Trần Thiên Dương tránh một chút, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Bị cảm.”
Trần Thiên Dương ngửi thấy trên người cậu ta có mùi rượu và mùi thuốc lá thì cau mày: “Để anh bảo ba tới đón em.”
Trần Khoa Vũ cũng không nói gì, chỉ đứng ở đó ấn huyệt thái dương, mặt mày bực bội và phiền muộn.
Hôm qua tên hồ ly Tống Hân kia đã dùng điện thoại của cậu ta gửi tin nhắn cho gia đình, bảo cậu ta đến nhà nhà trừng bày mỹ thuật chuẩn bị thi, không trở về.
Lưu Hạm trả lời một tin: “Đừng quá sức.”
Trần Khoa Vũ nhìn thấy Trần Thiên Dương lấy điện thoại ra thì sửng sốt một chút, nói: “Anh bắt đầu dùng di động rồi à?”
Trần Thiên Dương cúi đầu tính gửi một tin cho Trần Vân Học nhưng Trần Khoa Vũ đưa tay đoạt lấy di động, nói: “Em tự gửi, anh đi mua giúp em chai nước.”
Trần Thiên Dương vừa đi khỏi, Trần Khoa Vũ đứng ở rìa đường mở chiếc điện thoại như đã từng bị format của cậu ra.
Trần Thiên Dương hơi lo lắng cho đứa em trai trời sinh tính tình phản nghịch của mình, nhưng cậu có muốn lo cũng không lo nổi, thôi thì cứ nói cho vợ chồng Lưu Hạm vậy.
Trần Thiên Dương trả tiền xong, đầu tóc quẩy rối tung cả lên, kỳ quái, sao ví tiền lại dày lên nhỉ.
Trần Khoa Vũ trả lại điện thoại cho cậu, nhìn thấy trong tay cậu chính là nước uống mà mình thích thì vui vẻ hẳn: “Em về trường học, anh đi làm đi.”
Trần Thiên Dương cũng không quản được cậu ta, bèn vẫy một chiếc xe rồi đưa cậu ta lên xe. Đột nhiên Trần Khoa Vũ từ trong cửa xe thò đầu ra, nói: “Mấy ngày tới em đến đón anh, anh về nhà ở.”
Trần Thiên Dương hơi híp mắt cười, xoa xoa đầu cậu nhóc.
Trần Khoa Vũ ngồi trên xe, lấy điện thoại di động, nhìn chằm chằm hai dãy số ghi lại từ danh bạ của Trần Thiên Dương. Số có ghi tên là của Phục Thành, số không ghi tên bị ném vào danh sách block.
Ngay cả điện thoại di động mà Trần Thiên Dương cũng không cần, chắc chắn sẽ không biết thao tác kéo người vào danh sách block đâu.
Phục Thành.
Người này là ai?
(57)
Tống Hân tìm đến Phục Thành, bò lê ra ghế sô pha, tố khổ: “Ông biết tên nhóc kia khó chơi thế nào không? Nó cứ liều chết đối phó với tôi, hôm qua tôi suýt nữa bị nó chuốc gục, vào khách sạn còn phải hầu nó như hầu cậu lớn vậy.”
Ngày hôm qua gã gửi tin nhắn cho Phục Thành, Phục Thành bèn gọi lại hỏi chuyện gì xảy ra, còn bảo gã đi trông coi đứa nhóc kia, không cho cậu ta đi tìm Trần Thiên Dương.
Gã đã mệt gần chết còn bị người ta coi là biến thái. Tên biến thái chân chính thì đang dương dương đắc ý ra mặt kia kìa.
Phục Thành rót cho gã một ly cà phê, nói: “Ông cũng chỉ đưa cậu ta đến khách sạn thôi à?”
Tống Hân giận dữ, lửa giận trong cặp mắt đào hoa như sắp tóe ra ngoài: “Chứ tôi làm gì được? Thằng nhóc vẫn còn vị thành niên, vào khách sạn nôn đầy cả ra người tôi đây.”
Phục Thành đứng dậy, vỗ vỗ vai gã: “Cực khổ rồi, hôm khác mời ông ăn cơm.”
Tống Hân nhìn hắn đầy ranh mãnh: “Hôm qua ông mang nhóc câm đi đâu làm gì? Sao lại không cho em trai người ta đi tìm?”
Phục Thành nhìn màn hình, nói: “Đi bệnh viện khám.”
Chỉ có thế thì tôi đi bằng đầu. Tống Hân nhìn thấu mà không nói toạc ra, nói: “Ông không muốn nhà cậu ấy biết à?”
Thấy hắn không nói gì, Tống Hân hả hê cười trên nỗi đau của bạn: “Không ngờ còn có việc khiến ông bó tay kia đấy.”
Phục Thành dừng động tác trên tay, nhíu mày nói khẽ: “Bác sĩ nói em ấy không nói năng gì là do chướng ngại tâm lý.”
“Vấn đề từ gia đình cậu ta à?” Tống Hân đổi hướng gác chéo chân, xoay xoay bút máy trên tay: “Tiền bồi thường ngôi nhà ở thành phố Toại là của cậu ấy, chắc ba mẹ cậu ta sẽ không vì chỗ tiền ấy mà… Thôi, tôi miệng quạ, không nói nữa.”
Phục Thành trầm mặc chốc lát, nói: “Ông đi tìm người điều tra thử.”
Tống Hân không biết vì sao bầu không khí lại nghiêm túc hẳn lên, bèn đi tới, nói: “Được, tôi đi làm. Nhưng mà phỏng chừng cậu ấy cũng không có bạn bè gì, ông dẫn cậu ấy ra ngoài vui đùa một chút, nhiều người nói chuyện với cậu ấy, nói không chừng chướng ngại tâm lý lại được khắc phục ấy chứ.”
Quả thực xung quanh Trần Thiên Dương quá quạnh quẽ, Phục Thành suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi sẽ nói với em ấy thử rồi hẹn thời gian sau.”
Sau đó hắn từ chối lời đề nghị muốn cùng hắn đi đón Trần Thiên Dương của Tống Hân.
(58)
Khi Phục Thành nói chuyện Tống Hân muốn gặp Trần Thiên Dương cho cậu nghe thì cậu đang tham quan nhà hắn —— Phục Thành nói để trả lễ lại, cậu cũng có thể đến nhà hắn ở một đêm.
“Tống Hân muốn gặp em, lúc ấy có thể còn có mấy người bạn khác của anh.” Phục Thành đứng ở phía sau cậu, xoa vành tai của cậu.
Trần Thiên Dương gật đầu tỏ vẻ mình còn nhớ Tống Hân.
Phục Thành hôn sau gáy cậu một cái, Trần Thiên Dương hơi né đi. Xế chiều hôm nay cậu đến một phòng triển lãm quét tước vệ sinh, nóng đến mức cả người toàn mồ hôi.
Phục Thành giữ yên cậu, hôn thêm một cái rồi hỏi: “Mệt lắm à?”
Trần Thiên Dương gật đầu.
“Đi tắm đi. Anh lấy sữa bò nóng cho em.”
Nói xong thì buông cậu ra rồi đi về phía nhà bếp.
Trần Thiên Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Phục Thành, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cái dáng vẻ sáng sớm hôm nay, cậu cứ nghĩ Phục Thành sẽ mặt dày đòi tắm chung kia.
Cậu trách oan Phục Thành rồi. Hầu hết thời gian Phục Thành vẫn đứng đắn đấy.
Nhưng đến lúc cậu tắm xong đi ra thì câu nói này cũng sụp đổ theo.
Trần Thiên Dương rất trắng, vừa đi ra từ hơi nước và nước nóng, đến cả đầu ngón tay ửng hồng, đôi mắt ướt át nhìn Phục Thành mà nở nụ cười, ngoan đến mức tim Phục Thành mềm nhũn.
Ánh mắt Phục Thành thay đổi một chút, hắn vẫy tay gọi Trần Thiên Dương lại.
Trần Thiên Dương đi tới lấy sữa bò ấm áp, uống một hớp, ngọt.
Phục Thành hôn sau gáy cậu một cái, cũng ngọt theo.
“Đổi công việc khác đi, được không?”
Trần Thiên Dương hơi lúng túng, Phục Thành ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, đôi môi dán vào làn da của cậu, giọng nói hơi khàn: “Mệt quá, mình đổi việc khác nhé.”
Phục Thành vừa hôn cậu vừa nói: “Chúng ta cùng nhau tìm, anh nghe em, cứ tìm việc gì mà em thích ấy.”
Trần Thiên Dương bị hắn hôn ngứa ngáy, né ra một chút, làm ngôn ngữ kí hiệu, ý bảo “Người như em khó tìm công việc lắm.”
Phục Thành nhìn vào mắt cậu: “Em giỏi mà. Anh nhớ bà nội em nói từ tiểu học em có học thư pháp, tính nhẩm rất tốt, còn biết hội họa. Biết nhiều như thế, có thể tìm rất nhiều công việc đấy.”
Trần Thiên Dương cười híp mắt, nghiêm túc gật đầu, vui vẻ uống một hớp sữa bò.
Lúc Phục Thành ngậm vành tai của cậu, cậu chẳng dám nhúc nhích. Thấy cậu không uống nữa, Phục Thành rút cốc đi, nửa đẩy nửa ôm, ấn người lên giường.
Trên người Trần Thiên Dương không có tí thịt nào, tay chân nhỏ gầy sờ lên toàn thấy xương, chỉ có bụng là bằng phẳng và mềm mại như nhét đầy bông bên trong vậy.
Phục Thành mò lên phía trên, véo một cái, Trần Thiên Dương xấu hổ rên thành tiếng, trả thù cắn vào vai hắn.
Phục Thành day cắn thịt mềm trên người Trần Thiên Dương, nắn nhẹ cằm cậu để hôn môi rồi ôm siết trong lòng, thân dưới khẽ thúc vào người cậu.
Trần Thiên Dương đưa tay sờ lên hạ bộ cứng như sắt của Phục Thành. Hắn dừng lại, ánh mắt nguy hiểm làm Trần Thiên Dương nuốt ực một ngụm nước miếng.
“Em giúp anh.”
Vào lúc này dùng ngôn ngữ kí hiệu có hơi mất hứng, nhưng Phục Thành đã hiểu.
Khóe mắt Phục Thành đỏ lên. Hắn ghì lấy eo cậu như đói khát, ngậm lấy đôi môi đã sưng hồng, lùa đầu lưỡi vào quấn lấy cái lưỡi đang e dè bên trong khoang miệng cậu, mãnh liệt và hung ác như muốn nuốt trọn cậu vào trong bụng.
“Nhanh lên.” Phục Thành mút thịt mềm sau gáy cậu, giọng điệu nóng bỏng đến mức khiến cậu run lên.
Trần Thiên Dương như bị ném vào nước sôi, cưỡi hổ khó xuống, tay cậu run rẩy cởi quần của Phục Thành, bàn tay của hắn ấn mạnh trên người làm cậu hơi đau.
“Cạch”, khóa kim loại bật ra, Trần Thiên Dương chưa sờ vào đã phải hít sâu một hơi, bởi vì Phục Thành đã âm thầm luồn tay vào quần của cậu, cầm lấy “bé Dương” của cậu mà nở nụ cười: “Cứng rồi à?”
Trần Thiên Dương ít khi tự an ủi, chym nhỏ cũng nhạt màu, thế mà bây giờ cả nó lẫn chủ nhân đều ửng lên một màu hồng tình sắc, đầu nấm rỉ ra một chút dịch nhầy.
Trần Thiên Dương bị bàn tay có vết chai mỏng của Phục Thành nắm lấy, không chịu nổi, khóe mắt đỏ bừng lên.
Phục Thành hôn một cái khóe mắt của cậu, nói: “Em nhanh lên, anh sẽ chờ, chúng ta cùng bắn.”
Vừa nãy Trần Thiên Dương vừa sờ đã cảm thấy hàng của Phục Thành không nhỏ, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy nó ngẩng cao đầu hung hãn bắn ra khỏi quần lót thì vẫn chết sững cả người. Cậu bị Phục Thành ấn tay, nắm hàng của hắn, học cách làm cho hắn thoải mái.
Sau đó Phục Thành bỏ tay ra, chuyên tâm hầu hạ Trần Thiên Dương. Trần Thiên Dương bị hắn hôn mà ánh mắt mê ly, ngón tay như nhũn ra hết, đột nhiên cả người như bị điện giật, tự mình bắn ra trước.
Phục Thành không có cởi quần áo, tinh dịch dính lên trên áo sơ mi của hắn, sắc tình nói không nên lời. Hắn nhanh chóng cởi đồ ra, thân thể với những thớ cơ săn chắc mạnh mẽ ôm choàng lấy Trần Thiên Dương đang run rẩy, sau đó nắm lấy chym nhỏ đã mềm xuống của cậu.
“Dương Dương, em thế này là không được đâu nhé.”
Trần Thiên Dương suýt thì khóc, đầu lắc quầy quậy, đè tay Phục Thành lại, vội vã nắm chặt con hàng còn cứng như sắt của hắn trong tay. Một tay cậu bao lấy hai túi nặng trịch, tay kia phủ lên nòng súng đỏ thẫm mà tuốt như lấy lòng.
Phục Thành hôn lên làn da ửng hồng của người trong lòng rồi vòng tay ra phía sau bắt lấy cái mông mềm của cậu. Trần Thiên Dương còn không biết hắn muốn làm gì, vẻ mặt ngây thơ khiến hắn cực kì vui vẻ.
Cuối cùng tay Trần Thiên Dương tê rần mà Phục Thành vẫn chẳng hề muốn chấm dứt, còn khiến mình mẩy cậu tê dại, bắn thêm một lần nữa.
“Xoay lại nào em.”
Trần Thiên Dương chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, bèn nghe theo hắn, lập tức quay lưng lại, da dẻ trắng mịn ửng lên màu hồng tình dục mê người.
Phục Thành cười thâm thúy, véo mạnh một cái lên bờ mông trắng mềm, sau đó tách chân cậu ra, cắm cây hàng vào vào phần thịt mềm giữa hai đùi cậu: “Kẹp chặt.”
Trần Thiên Dương bị hắn làm cho mê li, phía trước cũng dần dần ngẩng đầu. Cậu muốn sờ phía trước nhưng bị Phục Thành gạt tay ra. Hắn cười đến tê cả da đầu: “Nhạy cảm thế?”
Trần Thiên Dương cắn tay, bị Phục Thành thúc cho suýt tông đầu vào thành giường. Phục Thành kéo cậu một cái, cắn gáy cậu, tinh dịch nóng bỏng đặc sệt tưới vào giữa hai chân cậu. Trước mắt Trần Thiên Dương phủ một màu trắng xóa, bắn ra lần thứ ba trong ngày.
“Hôm nay em mệt lắm rồi. Lần sau anh mới đưa vào.”
Trần Thiên Dương nghe không hiểu, run rẩy gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.