Trái Tim Người Câm

Chương 16

Lâm Tát

26/12/2020

(69)

Lúc Phục Thành ôm eo cậu tiến vào từ phía sau, Trần Thiên Dương đỡ lấy cánh tay hắn vòng qua sau lưng, xương vai đẹp đẽ rung động rõ ràng như là cánh ve dưới ánh đèn trắng trong buồng tắm.

“Dương Dương.” Âm thanh Phục Thành bị dục vọng thiêu đốt mà nặng nề âm u, hơi thở nóng bỏng rơi vào tấm lưng trần trụi.

Nụ hôn trên lưng cậu ấm áp, động tác phía sau lại không nhẹ nhàng xíu nào. Chậm rãi rút ra, lại nặng nề đâm vào, gây nên một trận sóng trên thịt đùi mềm đã đỏ lên. Tính khí phía trước của cậu không biết từ lúc nào đã đứng thẳng, liên tục không ngừng phun ra tí dịch thưa thớt.

Trước mắt trắng dã bị sương mù nóng bỏng ẩm ướt thay thế, khóe mắt chảy xuống những giọt nước tinh tế trong suốt, miệng đỏ tươi hé mở, phát ra từng tiếng thở dốc không hề có âm thanh.

“Nói chuyện.”

Phục Thành cầm tay cậu mò lên bụng. Cậu sợ thứ chống đỡ cho mình chỉ còn lại thứ chôn trong mặt sau thân thể nên giữ thật chặt tay Phục Thành. Cách một tầng thịt bụng mỏng, cái cảm giác bị đâm xuyên cũng càng thêm rõ ràng.

Trần Thiên Dương khóc ác hơn, chỉ là không có âm thanh, khóe mắt bị nhòe ra sắc đỏ bởi nước mắt.

Cậu tựa như là một khối thịt mềm nhất trong lòng Phục Thành.

Phục Thành dừng động tác, lật cậu lại, cả người Trần Thiên Dương đều run một cái.

Tính khí cứng rắn làm Trần Thiên Dương dằn vặt đau lại không đau. Tay cậu để trên cơ bụng Phục Thành, liều mạng lắc đầu, lấy lòng hôn Phục Thành.

Phục Thành tiếp nhận nụ hôn của cậu, bắp thịt trên cánh tay thon dài căng lên, ôm người ấn lên trên tường.

Sau lưng cậu là gạch men lạnh lẽo và thân thể Phục Thành đẫm mồ hôi phía trước lại nóng bỏng khiến Trần Thiên Dương như được hồi sinh dưới động tác của hắn. Khởi tử hoàn sinh. Nhiệt độ bất ngờ và khoái cảm trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm, ngón tay cậu cào ra vài vệt hồng sau lưng Phục Thành, trong lúc sung sướng bắn tinh thì hôn mê bất tỉnh.

(70)

Đêm đó Trần Thiên Dương bắt đầu sốt cao, lúc Phục Thành ôm cậu đi ra từ buồng tắm, cậu đã có chút mơ hồ.

Phục Thành lấy rượu cồn và thuốc đi đến thì thấy trong mền có một cái ụ nhỏ nhô ra, Trần Thiên Dương như con rùa rúc vào bên trong vỏ, mặt nóng đỏ rần.

Khi Phục Thành chà rượu cho cậu, cậu cho là Phục Thành vẫn chưa xong, vô thức lắc đầu, né tránh tay Phục Thành, cả người rụt lui vào trong mền. Cậu bị Phục Thành mò vào, khóe mắt ngấn nước, cứ như trẻ con giả bộ đáng thương.

Phục Thành đặt một nụ hôn mang theo mùi rượu nồng nặc lên trán cậu. Cậu như bé ngoan bất động, còn dụi dụi lồng ngực của Phục Thành.

Dù cậu ở đâu trong tim hắn, cậu cũng sẽ sinh trưởng ở nơi ấy, ngay trong tim Phục Thành.

Phục Thành đè nén kích động như muốn bay mà chà rượu lên cơ thể cậu. Trần Thiên Dương vốn trắng, dấu vết mấy ngày mới tan, hiện tại lại thêm hồng tím loạn xà ngầu, như là vừa bị ngược đãi. Phục Thành nắm mắt cá chân nhỏ gầy của cậu, lại nhìn thấy trên đó có mấy dấu răng bị mình cắn.

Có phải mình hơi quá đáng không?

Hơn nữa lúc nãy điên quá mức, băng gạc cùng vải băng trên người Trần Thiên Dương đã lỏng lẽo rơi ra. Khi đi tắm, hắn đã lấy xuống rồi, bây giờ còn phải bôi thuốc thêm một lần nữa.

Chuẩn bị xong đâu ra đó, nhiệt độ Trần Thiên Dương giảm xuống một ít, nhưng vẫn như thiêu đốt.

Phục Thành gọi điện thoại cho bác sĩ, thuận tiện ra ngoài hút một điếu thuốc.

Ánh đèn sáng như ban ngày bên ngoài cửa sổ đã tắt, Phục Thành bị gió thổi tản bớt một thân ngập ngụa mùi rượu và tình dục, nhìn về sắc tói cuối cùng trước khi bình minh ló dạng ở Thành Yên, phun ra một miệng khói. Hắn nhìn khói thuốc bay đi, tàn thuốc trong tay chất thành lớp bụi mỏng.

Khi hắn trở lại trong phòng ngủ, lần này Trần Thiên Dương thành thật ngủ ở trên gối, lúc Phục Thành thử nhiệt độ, cậu cau mày dưới mền.

Bác sĩ tới rất nhanh.

Bệnh nhân hôn mê bất tỉnh, tuấn tú xán lạn, như là chim hoàng yến bị nuôi ở nhà. Trên cổ tay cậu có vết ứ bị nắm tím bầm, đáng sợ nhất chính là, trên người còn có những vết thương mức độ không giống nhau.

Suy diễn ra một vài thứ mà bác sĩ âm thầm hít một hơi khí lạnh.

“Em ấy thế nào? Có sao không?”

Bác sĩ ho khan một chút, nói: “Không sao, vết thương hơi nhiễm trùng, chờ cậu ấy tỉnh rồi uống thuốc tiêu viêm, với bôi ít thuốc, sẽ từ từ hạ nhiệt.”

Phục Thành đợi đến khi bác sĩ rời đi mới trở về phòng. Hắn nhìn thấy Trần Thiên Dương không biết tỉnh từ bao giờ, đôi mắt ướt át nhìn sang, có chút mờ mịt chớp một cái.

“Vừa nãy là bác sĩ.” Phục Thành đút cho cậu một ngụm nước, xem cậu vẫn ngây ngây dại dại, hỏi, “Khó chịu không?”

Trần Thiên Dương rất muốn vờ không nghe thấy, thế nhưng hiện tại không dám.

Cậu ngơ ngác gật đầu, vươn tay khỏi mền, làm động tác “một chút chút”.

Phục Thành nắm tay cậu: “Thật không?”

Trần Thiên Dương ngả vào lồng ngực của hắn, yếu ớt nhắm lại hai mắt.

Phục Thành mỉm cười, ngay lúc Trần Thiên Dương thật sự muốn ngủ thiếp đi, nói: “Hiểu cách làm người khác đau lòng như thế, vì sao trước giờ không nói cái gì với anh?”

Trần Thiên Dương mất công tốn sức mở mắt ra, không có sức làm thủ ngữ, không nhúc nhích nhìn hắn.

“Vốn dĩ anh muốn đi từ từ, chờ em chuẩn bị xong, chủ động nói cho anh.” Phục Thành ngừng một chút, sờ lên mí mắt mỏng của cậu, nói tiếp: “Anh từng nói cho Tống Hân, cái gì em cũng rõ, chỉ là không ngờ em lại hiểu rõ quá.”

Đôi mắt Trần Thiên Dương chớp một cái.

Phục Thành thấy cậu buồn ngủ, trong mắt nằng nặng, nói: “Có phải bây giờ anh chia tay em, ở cùng người khác, em cũng sẽ lập tức thẳng thắn đồng ý không?”

Trần Thiên Dương ngoác mồm, yết hầu nhói nhói, ngượng ngùng nhắm lại, không có lắc đầu.

Phút chốc, đáy mắt Phục Thành triệt để tối lại.



Triệu Dương nói không sai. Trần Thiên Dương không cảm thấy được chân tâm của Phục Thành. Đại khái Phục Thành đối xử với cậu cũng chỉ là vui đùa một chút.

Trần Thiên Dương cũng cảm thấy mình không có ý nghĩa gì trên thế gian này, cậu chưa hề nghĩ tới việc muốn cùng ai sống hết đời, cũng sẽ không có ai sẽ yêu cậu như thế, huống chi là một người như Phục Thành.

“Chúng ta mới vừa lên giường xong, em lại có thể dễ dàng buông tay anh. Nếu anh không trói em lại, ngày nào đó em rời đi, anh cũng không biết đâu nhỉ? Và em sẽ chờ anh đến với và người khác, đúng hay không?”

Trần Thiên Dương thấy đôi mắt Phục Thành đỏ lên thì bị dọa, buồn ngủ mù mờ trôi đi một nửa, vội vàng làm thủ ngữ, anh cũng phải kết hôn mà.

Phục Thành tức giận đến phát điên, “Anh kết hôn? Được lắm, em chờ anh cưới người khác, vậy em thì sao, làm tình nhân của anh à? Trần Thiên Dương, làm sao trái tim em lại tàn nhẫn như vậy?”

Trần Thiên Dương bị quật lại: “…”

Cậu đặt tay Phục Thành ở trên cổ mình, sau đó lắc đầu.

Phục Thành hiểu ý cậu, loại cảm giác không thể làm gì kia lần đầu tiên tập kích khiến hắn tước hết vũ khí đầu hàng.

Trần Thiên Dương không chờ được hắn mở miệng, lén lút nhắm lại hai mắt, hô hấp có chút nóng rơi vào ngực Phục Thành, như là mèo nhỏ cào cào.

Phục Thành cho là mình đã kiếm được mấu chốt ở Trần Thiên Dương rồi, nhưng hóa ra cậu chính là ốc sên thành tinh, chuẩn bị xong thì rụt vào.

Hết lần này tới lần khác Phục Thành lo lắng thương tổn thịt mềm bên trong, không nỡ cạy ra tầng vỏ kia của cậu.

Phục Thành nhìn Trần Thiên Dương ngủ, chuẩn bị đi bôi thuốc cho cậu, Trần Thiên Dương lại mơ màng ôm chặt cánh tay của hắn không buông. Phục Thành không cam lòng đẩy ra, thời khắc sắc trời mờ mịt bên ngoài, hắn ôm Trần Thiên Dương ngủ thiếp đi.

(71)

Ngày hôm nay nên đi báo cáo ở chỗ Thạch Xuyên, nhưng Trần Thiên Dương phát sốt, một buổi tối ngủ cũng không sao, lúc dậy thì đầu nặng chân nhẹ (*), hai chân như nhũn ra.

(*) đầu nặng chân nhẹ (头重脚轻 – đầu trọng cước khinh): thành ngữ, là đầu óc phình to, dưới chân không có sức; hình dung thân thể khó chịu, xây xẩm

Phục Thành không ở trong phòng. Cậu cũng không biết rốt cuộc đã mấy giờ rồi, cửa sổ bị rèm cửa sổ dày nặng che không có chút ánh sáng.

Cậu đạp dép lê chậm rì rì nâng vài bước, dừng lại, nhíu chặt mi, đi mấy bước thì lại dừng lại.

Từ trên giường tới cửa, Trần Thiên Dương đã nghỉ ngơi hai lần, cậu cảm thấy được chân này không phải của mình, đi một chút, chỗ nào cũng là lạ, cảm giác sau lưng càng kỳ quái hơn.

Không lẽ Phục Thành chơi mình hỏng rồi?

Trong đầu Trần Thiên Dương đánh lộn vài cái, cửa tự mình mở ra, Phục Thành đứng ở ngoài cửa. Hắn mặc áo sơ mi cẩn thận tỉ mỉ, đeo cà vạt, là trang phục khi hắn chuẩn bị đi làm.

Phục Thành đưa tay ướm thử nhiệt độ của cậu, “Còn khó chịu không?”

Trần Thiên Dương có chút nóng nảy làm thủ ngữ, em muốn tới chỗ thầy.

“Ông ấy biết em bị bệnh. Sáng sớm không đi được, buổi chiều hãy đi.”

Hiện tại cậu bước đi có hơi tốn sức, chấp nhận sắp xếp của Phục Thành. Cậu cầm lấy tay của hắn, lại bắt đầu dịch về giường, mỗi một bước đều đi đến cẩn thận từng li từng tí.

Phục Thành nhìn cậu đi vất vả, ôm đầu gối của cậu nhấc lên, “Khó chịu như vậy, thế hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.”

Trần Thiên Dương lập tức lắc đầu, không để ý tới Phục Thành ôm cậu xuống dưới.

Phục Thành ôm cậu đi ra ngoài, ở phía dưới ghế lót đệm, sau lưng nhét vào một cái gối mềm, “Sáng sớm ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều anh chở em đi.”

Trần Thiên Dương cúi đầu húp cháo, không hiểu làm sao Phục Thành không hề giống bộ dáng một đêm không ngủ.

Toàn thân đều là cơ bắp thật tốt, dùng mãi không hết sức.

Trần Thiên Dương vô cùng tiếc nuối ngắt cánh tay mềm nhũn một chút.

Phục Thành sáng sớm không thích ăn đồ ăn mà hay uống cà phê. Hắn uống hết một ly, cũng chuẩn bị đi làm. Trần Thiên Dương liếc mắt thấy, muốn đứng lên, lại ảnh hướng đến một số bộ vị trên người, trong chốc lát biểu tình trên mặt có chút vi diệu.

Phục Thành nhìn mà muốn cười, “Muốn tiễn anh?”

Thật ra Trần Thiên Dương có chút nghĩ mà sợ, cũng còn chưa nói rõ ràng, Phục Thành lại tỏ ra như không có việc gì. Điều này làm Trần Thiên Dương hoang mang không thôi.

Phục Thành nghiêng người qua, cách một cái bàn, chóp mũi cọ chóp mũi, “Muốn nói cái gì?”

Trần Thiên Dương bị hắn làm cho sợ, đến gần hôn một cái, mím ra một cái lúm đồng tiền.

Phục Thành ngậm lấy môi cậu, cạy ra, liếm qua hàm răng trắng tinh tế. Cuối cùng lúc tách ra, trên mặt Trần Thiên Dương đã đỏ như phát sốt, ánh mắt mơ màng. Cậu nghe Phục Thành ghé vào lỗ tai cậu nói: “Không cho ra vẻ, anh chờ em khỏi bệnh rồi, sẽ hỏi rõ một lần. Nếu không cố gắng trả lời, hãy chờ xin nghỉ với thầy của em đi, phải xin một tuần.”

(72)

Trần Thiên Dương đã lâu không có thanh nhàn như thế, cậu ôm gối mềm nhìn TV chằm chằm, ở trên ghế sô pha mơ màng, sau khi dì quét tước vệ sinh đến thì cậu chuyển địa bàn vào phòng ngủ. Cuối cùng một chút ý thức tỉnh táo về vấn đề xoắn xuýt cùng Phục Thành cũng theo ổ chăn mềm mại triệt để dập tắt, nằm lỳ trên giường ngủ say.

Cậu không chú ý tới điện thoại di động để ở một bên, liên tục sáng lên rất nhiều lần.

Lúc Tưởng Thừa Ân được sắp xếp đến đây đưa bữa trưa, gõ cửa nửa ngày mới nghĩ đến tai người trong nhà không dùng được, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Tưởng Thừa Ân không ngờ người ngủ đến vô tri vô giác bên trong, thế mà lại là nam.

Ba năm trước, vòng xã giao của Phục Thành tại Thành Yên, quay chung quanh bên người vẫn là người khác phái. Tưởng Thừa Ân làm việc cho hắn lâu như vậy cũng không biết Phục Thành sẽ thích người cùng giới.

Hơn nữa, ánh mắt Tưởng Thừa Ân khắc chế không đi xem mấy vết thương sâu sắc nhợt nhạt trên người Trần Thiên Dương. Anh thu hồi ánh mắt kinh ngạc của mình lúc Trần Thiên Dương mở mắt, khiêm tốn mỉm cười với Trần Thiên Dương, sau đó chỉ đặt điện thoại ở đầu giường một lát thì lễ phép rời phòng.



Trần Thiên Dương mới vừa tỉnh lại có chút hạ đường huyết, không có nhìn rõ ràng bộ dáng người đến. Cậu đợi cảm giác khá hơn một chút, cầm điện thoại lên, nhìn thấy Trần Khoa Vũ đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho mình, tin nhắn Phục Thành kẹp ở giữa.

“Anh có chút chuyện, bảo trợ lý về đưa em đi.”

Cái người kia là trợ lý của Phục Thành.

Trần Thiên Dương chà mặt, nhắn lại cho Phục Thành, gửi xong thì hồi âm cho Trần Khoa Vũ, “Gì thế?”

Trần Khoa Vũ điện thoại đến lúc cậu chưa vào phòng ngủ, Trần Thiên Dương nhận điện thoại, Trần Khoa Vũ bên kia rống lên, “Anh ở đâu?”

Trần Thiên Dương gõ lên cửa, bên kia nháy mắt im lặng, cúp điện thoại. Lúc Trần Thiên Dương gật đầu cười với Tưởng Thừa Ân, tin nhắn tràn vào.

“Anh ở đâu, em chờ bên ngoài nhà anh cả buổi sáng mà cũng không xuất hiện.”

Trần Thiên Dương nhìn thời gian một chút, mới thứ tư. Cậu cau mày, “Em không đến trường sao?”

Đại khái là Trần Khoa Vũ sợ cậu đi nói cho hai người Lưu Hạm, không gửi tin tức đến nữa.

Tưởng Thừa Ân bày thức ăn trên bàn, ra hiệu Trần Thiên Dương đi sang ngồi. Anh hòa khí chu đáo, kính gọng vàng mỏng, nhìn nhã nhặn tuấn tú, khí chất tinh anh rõ ràng. Thế nhưng trong mắt Trần Thiên Dương, loại cẩn thận tỉ mỉ, âu phục cổ áo sơ mi, chính là cấm dục tinh anh giống Phục Thành, hảo cảm trong lòng đối với Tưởng Thừa Ân dâng lên nhanh chóng.

Nói đến Trần Thiên Dương cũng không biết Phục Thành làm công việc gì, nhìn bộ dáng Tưởng Thừa Ân chu đáo, Trần Thiên Dương nghĩ, trách không được bình thường hắn có chút nhàn.

Đồng thời đó Tưởng Thừa Ân cũng bất động thanh sắc đánh giá Trần Thiên Dương đối diện, nhìn thấy cậu lúc ngồi xuống mặt nhăn một cái, khi cúi đầu còn thấy dấu hôn tụ huyết dọc theo cổ đi xuống liên miên, trên màu da trắng nhợt đều là vết bầm.

Tưởng Thừa Ân thu tầm mắt lại, im lặng nghĩ, không nhìn ra cậu cả là người như vậy.

(73)

Phục Thành có chút nhàn lúc này đang ngồi ở một gian trong phòng bệnh. Tường trắng như tuyết, trang hoàng tinh xảo, thiết bị đầy đủ, cửa sổ thủy tinh có thể nhìn ra cảnh biển sóng sau xô sóng trước bên ngoài.

Trên người Phục Đông Niên cắm đầy các loại dây nhựa máy móc, như là người giả rời khỏi bồn nuôi cấy sớm quá, dịch dinh dưỡng trôi hết, phải dựa vào các loại máy móc lạnh lẽo mà duy trì sinh mệnh.

Sáng sớm ông ta mới vừa trải qua một trận giải phẫu cấp cứu, lúc bệnh viện thông báo Phục Thành, còn tưởng rằng ông ta không qua được.

Phục Thành khoan thai đến chậm, Phục Đông Niên đã thoát khỏi nguy hiểm. Ở ngoài phòng bệnh hắn nhìn thấy Tần Minh Nguyệt với Phục Minh đã lâu không gặp, chỉ thiếu Phục Việt đi công tác ở nước ngoài. Người mà đủ thì như đến đưa tang Phục Đông Niên.

Phục Đông Niên tỉnh lại thì gọi Phục Thành vào phòng bệnh xa hoa của mình. Phục Thành đứng ở bên cửa sổ, vai thẳng lưng gầy, nghe Phục Đông Niên thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít nói xong, hắn bắt được trọng điểm hỏi: “Ba muốn con cưới ai?”

Phục Đông Niên còn chưa kịp lộ ra vẻ vui mừng, thì nghe thấy Phục Thành nói: “Cơ mà, con sắp cầu hôn người khác, nếu không bị từ chối thì tụi con sẽ đi Anh lĩnh chứng. Bên Lý gia chắc có thể sẽ không chịu.”

Bộ mặt đã cứng ngắc Phục Đông Niên run lên, hai mắt khiếp sợ, huyết áp tăng cao trên máy đo huyết áp, “Phục Thành, mày nhất định phải đối nghịch với tao sao?”

Phục Thành ấn chuống dùm ông ta, nói: “Đừng nóng giận, ăn Tết con sẽ dẫn em ấy đến gặp ba. Công ty còn có chút việc, con đi đây.”

Phục Đông Niên tức giận đến múc ngực thở gấp, như là muốn cấp cứu lần nữa, nhưng mà lần này ông ta chịu được, ấn ngực gọi lại Phục Thành đang đi ra ngoài, nói: “Cô ta là ai?”

Phục Thành không phản ứng, trực tiếp rời phòng bệnh, trên điện thoại di động có tin nhắn Tưởng Thừa Ân gửi tới: đã đưa Trần Thiên Dương đến chỗ Thạch Xuyên.

Màn hình điện thoại là nửa khuôn mặt Trần Thiên Dương chôn trên gối, tóc đen rơi vào vải gối tuyết trắng, không biết cậu đang mơ cái gì, lúm đồng tiền trên mặt hiện ra.

Phục Minh đi tới, Phục Thành cất điện thoại vào túi, ngăn cản người.

Phục Minh lành lùng khinh miệt liếc hắn một cái, “Anh cả, tôi muốn đi vào xem ba.”

Phục Thành vỗ vỗ bờ vai hắn ta, mặt không hề cảm xúc nhích người, “Lần sau đừng nên xuất hiện đúng lúc như thế, bằng không mấy người đừng hòng bước vào được của ở đây.”

Trên mặt Phục Minh lúc xanh lúc trắng, bị Tần Minh Nguyệt sắc mặt lúng túng kéo vào phòng bệnh.

Phục Thành cũng không quan tâm Phục Đông Niên có thể bị hai người không ngừng cố gắng sau lưng làm cho tức giận đến cấp cứu “mức hai” hay không, ngồi trên xe, gởi tin nhắn cho Trần Thiên Dương.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng Trần Thiên Dương đang làm việc sẽ không nhìn thấy, không ngờ mới một lát đã có hồi âm, “Anh hết bận rồi?”

“Hết bận, tới đón em đây.”

Trần Thiên Dương chậm rì rì trả lời: “Hai giờ nữa em mới tan tầm.”

“Thầy em cho em dùng di động?”

Trần Thiên Dương tiếp tục chậm rì rì trả lời, “Giờ đang nghỉ ngơi.”

”Điện thoại di động của em cũ quá rồi, trả lời có một tin mà chậm như vậy, buổi tối chúng ta đi mua một cái mới.”

Lần này Trần Thiên Dương xoắn xuýt một phút chốc mới trả lời, “Do em chậm, không phải điện thoại.”

”Điện thoại di động có thể đổi, em lại không thể đổi. Đổi một cái có thể gọi video, lúc anh muốn nhìn em thì còn có thể gọi.”

(74)

Hôm nay Trần Thiên Dương mặc một cái áo tay dài nhưng vẫn bị người ta thấy được dấu hôn đạm màu ở gáy. Cậu bị mọi người đoán Tưởng Thừa Ân đưa cậu tới là bạn trai cậu —— bạn gái nào có sức lực ác như vậy?

Từ Ấu Lâm biết quan hệ của Trần Thiên Dương và Phục Thành, cảm thấy mới tới ngày đầu mà có chút đồn đại sợ ảnh hưởng sẽ cảm xúc đến Trần Thiên Dương nên đi tìm cậu.

Trần Thiên Dương còn chưa biết mình vừa tới đã bị mọi người xào xáo, nhìn tin nhắn của Phục Thành mà cười đến đỏ mặt.

Từ Ấu Lâm nhìn thấy đàn em vành tai đo đỏ, như là dính vào thuốc nhuộm son sắc. Anh còn tính nhắc nhở thì nhìn thấy cậu đang đánh chữ trên điện thoại, đành ho khan một chút. Chỉ là Trần Thiên Dương không nghe thấy, lúm đồng tiền sâu hơn, đáp với Phục Thành, “Được.”

Cậu mới vừa thu hồi di động, quay đầu lại thấy gương mặt một lời khó nói hết của đàn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Người Câm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook