Trái Tim Phản Nghịch

Chương 6

Nguyễn Nhật Thương

15/11/2022

Lúc này, An Chi ở trong phòng lại loay hoay băng vết thương cho mình, nhưng toàn đến giữa đường thì bị chen ngang bởi tiếng gõ cửa. Cô có phần mệt mỏi thở mạnh 1 tiếng rồi đặt miếng băng xuống mà đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Ái Phương đứng trước mặt, An Chi liền sửng sốt. Chưa nói hôm nay là ngày gì mà 2 anh em nhà họ hạ cố đến tìm cô, chỉ nói đến việc Ái Phương gõ cửa phòng đã khiến An Chi kinh diễm 1 phen.

– Có….chuyện gì sao?

Ái Phương cố tỏ ra cái vẻ kiêu ngạo, nhưng vẫn không giấu được vài nét lúng túng:

– Tôi vào trong được không?

An Chi vẫn chưa hết kinh ngạc, nghe vậy càng cảm thấy hoang mang:

– À….được! Vào đi!

Nói rồi cô cũng mở rộng cửa ra mà lui gọn sang 1 bên, Ái Phương liền tiến thẳng vào bên trong không có chút dè chừng.

Cho đến hiện tại thì cô vẫn không biết Ái Phương đến tìm cô làm gì, An Chi đóng cửa rồi quay vào thấy Ái Phương đang đứng ở bàn trang điểm của cô cầm mấy lọ mỹ phẩm lên soi xét:

– Giờ vẫn có người dùng mấy loại bình dân này đó hả? Có tốt thật không?

An Chi nghe vậy cũng trả lời:

– Kem chống nắng và dưỡng ẩm da thôi, nó hợp với da chị.

Ái Phương bĩu môi 1 cái rồi đặt xuống, sau đó lại quay mặt ngắm nhìn xung quanh căn phòng của cô.

An Chi thì đợi xem rốt cuộc cô ta đến đây có chuyện gì nhưng mãi vẫn không thấy Ái Phương lên tiếng, cô mới đành mở lời:

– Em…..đến tìm chị….có việc gì sao?

– Sao? Tôi không được vào phòng chị à?

– Tất nhiên không phải, chỉ là chị thấy lạ, muộn như vậy rồi còn sang phòng chị, không lẽ chỉ để xem mấy loại mỹ phẩm bình dị này sao?

– Vậy thì sao? Hôm nay tôi rảnh, không có việc gì làm, qua đây xem phòng riêng của 1 người nghèo nó như thế nào thôi.

Mặc dù là Ái Phương dùng từ có vẻ coi thường, nhưng cái ngữ điệu của con bé thật là trẻ con khiến An Chi cũng cảm thấy buồn cười. Cô chỉ “Oh” 1 tiếng, sau đó cũng không để tâm đến nữa mà đi lại phía giường tiếp tục công việc đã dở 2 lần của mình.

Vì vết thương nằm ở phần sau, nên việc tự mình xử lý cũng có phần hơi khó khăn. Riêng khoản xoay mặt lại sau cũng khiến cho vết thương bị động nhẹ mà đau nhói lên, chưa kể đến việc cô phải vòng tay ra sau, An Chi phải xuýt xoa vài tiếng.

Ái Phương vốn dĩ cũng chẳng có việc gì để làm, chỉ mong làm sao 1h trôi qua nhanh nhanh, nên nhìn thấy cô loay hoay mãi lại lên tiếng:

– Có mỗi việc băng lại cũng không làm được, ra vẻ tiểu thư cái gì, có cần tôi giúp không?

– Không sao, đại khái là được rồi!

Mặc dù An Chi đã nói vậy nhưng Ái Phương lúc này đã bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, giật luôn miếng băng trong tay An Chi rồi che lên vết thương mà nói:

– Hôm đó là do chị tự ngã, tôi không có làm gì, kể cả Thanh Ly cũng nói cô ấy không hề đẩy chị.

An Chi nghe vậy cũng gật đầu 1 cái:

– Là do chị không cẩn thận, cũng đâu nói là tại 2 người.

– Nhưng anh trai tôi vì chị mà nghĩ xấu cho tôi đấy.

– Vậy hôm nay em sang đây là muốn nói chuyện này sao?

Ái Phương dùng băng dính dán lại miếng băng cho cô rồi quay đi:

– Không phải! Tôi chỉ vì lợi ích của mình thôi.

– Lợi ích?

– Dior ra mẫu túi mới, hàng giới hạn vậy nên muốn có nó thì cần nhờ đến anh trai tôi. Anh ấy nói chỉ cần tôi ở trong phòng chị đủ 1 giờ, thì anh ấy sẽ đặt em nó về cho tôi.

An Chi nghe vậy lại cười hắt ra, cô còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm, hoá ra chỉ vì 1 chiếc túi.

An Chi thu dọn là hộp thuốc đứng dậy đi cất mà tiện miệng nói:

– Xem ra anh ấy cũng rất chiều em gái của mình.

Ái Phương lúc này lại thuận tiện ngả lưng nằm xuống giường rồi đáp lại:

– Trước giờ, chỉ cần không quá đáng thì tôi thích thứ gì anh ấy cũng đều mua cho tôi. Mặc dù có lúc hơi nghiêm khắc làm tôi ghét nhưng mà ít thôi, thích vẫn nhiều hơn. Ai cũng nói tôi tốt số, có anh trai chiều chuộng. Nhưng giờ chị về đây, cũng là em gái của anh ấy, Nhật Minh cũng sẽ đối xử với chị như thế, vậy thì sẽ không còn quan tâm tôi nhiều nữa.

– Sao có thể! 2 người đã sống cùng nhau từ lúc nhỏ, mặc dù chị cũng là em anh ấy, nhưng mới chỉ gặp lại nhau chưa được bao lâu, dù thế nào tình cảm cũng không thể tốt bằng 2 người được.

– Anh tôi là kiểu người rất công bằng lắm đấy. Mặc dù đối với con gái bên ngoài, anh ấy không quan tâm đâu, có khi còn lơ họ, nhưng đối với mẹ và em gái thì quan tâm từng ly. Vậy nên cho dù chị cũng mới về đây thôi, nhưng 1 khi anh ấy đã xem là người nhà, coi chị như em gái thì tất nhiên anh ấy sẽ đối xử công bằng. Giống như bây giờ, anh ấy ra điều kiện muốn tôi sang phòng chị, chẳng phải là để tôi kết thân với chị sao?

An Chi khẽ cười 1 cái:

– Vậy em sang đây là kết thân rồi sao?

Ái Phương tính khí vốn trẻ con, lúc đầu không ưa cô, bây giờ tuy thành kiến không còn nhiều nhưng sẽ không dễ dàng thừa nhận:

– Chị nằm mơ đi! Tôi sang đây chỉ vì em gái Dior của mình thôi. Đủ 1 giờ tôi sẽ về.

An Chi cười thầm rồi gật đầu 1 cái:

– Vậy tuỳ em! Phòng chị nhỏ cũng không có quá nhiều đồ chơi, em có thể làm gì gi..ết thời gian thì làm.

Cô chỉ nói như vậy, sau đó đi lại bàn tràn điểm ngồi xuống, tiếp tục lấy cuốn sách trong ngăn kéo ra để xem tiếp.

Ái Phương khi ấy nằm trên giường chỉ lăn qua lăn lại, sau đó như ngửi được mùi gì đấy mà hỏi:

– Ê, chị dùng nước hoa à? Mùi gì thơm vậy?

An Chi nghe nhưng vẫn tập trung vào cuốn sách mà trả lời:

– Không!

– Vậy sữa tắm?

– Uhm, oải hương!

– Không đúng, không giống mùi oải hương. Vậy nước hoa phòng thì sao?

– Không có!

Ái Phương nghe thế ngồi bật dậy, sau đó đi quanh căn phòng cố hít hít cái gì đấy, rồi tiến lại phía cô, cúi xuống ngửi ngửi da thịt ở bên cổ cô mà nói:

– Đúng rồi, mùi này! Chị dùng nước hoa body sao?

An Chi lúc này mới ngẩng đầu lên, cô sau đó khẽ nhíu mày, kéo tay áo lên rồi đưa cánh tay mình lên mũi ngửi, sau đó nói:

– Chị không dùng nước hoa, đây là mùi cơ thể từ nhỏ chị đã có rồi!

– Mùi cơ thể? Mùi cơ thể mà cũng thơm được vậy sao? Không tin, chắc chắn chị dùng nước hoa.

Nói rồi, Ái Phương lại đảo đảo mấy lọ mỹ phẩm trên bàn của cô lên xem, An Chi thấy vậy liền gàn lại:

– Thật mà, chị không dùng nước hoa.

– Vô lý! Chị nói trước ở bên Pháp có nghiên cứu về nước hoa mà, vậy tại sao không dùng?

– Nghiên cứu là phải dùng sao?

– Tuỳ chị thôi, tôi cũng chỉ là tiện miệng hỏi, không nói chẳng sao. Ba tôi và anh trai có cả công ty nước hoa, tôi thích mùi nào mà chẳng được.



Nói rồi Ái Phương quay đi, lượn lờ trong căn phòng của cô tiện cái gì thì nghịch cái đó. An Chi thấy vậy cũng không muốn đôi co thêm nữa, cô tiếp tục việc đọc sách, nhưng trước đó lại ngửi xuống cánh tay của mình, tại sao cô không cảm thấy được mùi thơm như Ái Phương nói, hay là do cô từ nhỏ đã quen với nó nên không cảm nhận rõ được.

Chu An Chi ngồi coi sách 1 lúc lâu, sau đó mới nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ, mà hình như ai đấy không còn ồn ào nữa thì phải.

Cô quay đầu nhìn lại, thấy Ái Phương nằm ở trên giường cô đã ngủ ngon lành từ lúc nào. Phòng của An Chi vốn nhỏ, nên chiếc giường của cô cũng không quá to, thế nằm của Ái Phương đã chiếm quá nửa rồi, giờ thấy con bé ngủ ngon vậy đánh thức cũng không nỡ đánh thức, mà ngủ cùng thì cũng chưa biết nằm đâu.

An Chi chỉ thở dài 1 cái, sau đó đứng dậy tiến lại giường với lấy cái chăn đắp lên cho Ái Phương. Cô tính lại đọc sách tiếp nhưng lúc đấy có người gõ cửa phòng, An Chi quay đầu nhìn ra, lần này mà Tô Ngọc Dung đến nữa thì chắc chắn ngày mai bão lớn lắm đây.

Nghĩ là vậy nhưng An Chi cũng đi ra mở cửa, thật may trước mặt cô là Nhật Minh, anh nhìn thấy cô liền hỏi:

– Ái Phương ở trong phòng em phải không?

An Chi gật đầu 1 cái, sau đó mở cửa rộng ra nhìn về phía giường:

– Nhưng em ấy ngủ rồi!

Nhật Minh nhìn về phía đó, sau đấy lên tiếng:

– Bảo sao đợi mãi không thấy con bé trở ra, anh lại lo nghĩ nó gây rắc rối gì cho em.

An Chi nghe vậy khẽ cười 1 cái mà gật đầu:

– Đúng là có hơi nói nhiều, nhưng mà rất dễ thương. Giờ cũng muộn rồi, cứ để em ấy ngủ ở đây cũng được.

– Không sao, anh sẽ bế em ấy về phòng. Bằng không sáng mai nếu con bé thức dậy ở phòng em, thì chắc nó sẽ nhốt mình trong phòng mất 1 tuần đấy.

Nói rồi, Nhật Minh cũng đi thẳng vào bên trong, tiến lại giường rồi cúi người xuống bế bổng Ái Phương lên mà trở ra ngoài.

An Chi đứng ở cửa nhìn theo cái bóng lưng rộng lớn ấy, trong lòng cô rấy lên 1 cảm xúc khát khao tình thân, nhưng càng khát khao bao nhiêu thì nỗi căm hận trong lòng cô lại sôi sục bấy nhiêu.

Sáng hôm sau, Nhật Minh xuống dưới nhà trong bộ vest Tây tối màu sang trọng. Anh đi thẳng ra ngoài, bắt gặp Vĩnh Bảo lái xe chạy vào trong sân.

Chú ta bước xuống, nhìn thấy cũng liền cúi đầu chào:

– Cậu chủ!

Nhật Minh gật đầu 1 cái, sau đó lại nhìn đồng hồ rồi hỏi:

– Nay Ái Phương đến trường sớm vậy sao?

– À….không phải, là cô An Chi.

– An Chi? Em ấy đi đâu mà sớm vậy?

Vĩnh Bảo định trả lời, nhưng sau đó nhớ ra chuyện cô đã nhờ vả nên đành qua loa:

– Cô ấy nói có chút việc riêng, tôi cũng không tiện hỏi.

Khi ấy, ở phía cổng, 1 chiếc xe sang trọng cũng dừng lại, Nhật Minh nhìn thấy nó, chie gật đầu với Vĩnh Bảo 1 cái rồi cũng không nói gì nữa mà đi thẳng lại phía chiếc xe kia mở cửa ngồi vào.

Cao Nhất Long ở vị trí ghế lái, đem chiếc laptop vòng ra sau đưa cho anh:

– Giám đốc, nội dung của cuộc họp hôm nay, anh xem qua đi.

Nhật Minh nhận lấy laptop kê lên đùi mình mà mở lên xem, thái độ lãnh đạm nói với Nhất Long nhưng vẫn nhìn vào màn hình:

– Cậu liên hệ với Store của Dior, đặt cho tôi 2 đơn hàng.

Nhất Long đối với chuyện này cũng không lấy làm kỳ lạ, cậu ta khởi động xe chạy đi mà đáp lại:

– Anh mua cho cô Phương sao?

– Em ấy nói bên đó ra mẫu mới, có dịch vụ khắc tên khách hàng lên túi xách, số lượng có hạn. Cậu giúp tôi đặt 2 chiếc.

– Tận 2 chiếc, sếp à, anh không hổ với cái danh người anh trai quốc dân đấy.

– Bớt xu nịnh đi. Nói với họ, 1 chiếc khắc Chu Ái Phương, 1 chiếc khắc Chu An Chi.

Lần này thì Nhất Long mới có chút kinh ngạc:

– Anh đặt cả cho cô An Chi sao?

– Tôi là anh trai của cả 2 người họ, Ái Phương có mà An Chi không có thì không công bằng.

Cao Nhất Long nhìn anh qua chiếc gương chiếu hậu, bày ra vẻ mặt ngượng mộ không ngớt:

– Tôi cũng mong mình có 1 người anh trai. Giám đốc, anh nghĩ sao nếu chúng ta kết nghĩa huynh đệ?

Nhật Minh nghe thế dáng vẻ vẫn bình thản mà đáp lại không chút cảm xúc:

– Như vậy sau này, đáng lẽ tôi chỉ mua 2 chiếc váy cho 2 em ấy, thì phải thêm 1 chiếc nữa cho cậu đúng không?

Cao Nhất Long bị anh nói thế khiến cơ mặt cũng cứng lại, cậu ta sau đó cũng tự biết thân mà khoá khẩu lại rồi yên phận mà lái xe.

Đợt này Thiên Mỹ Hương đang tập trung vào điều chế nước hoa mới theo ý tưởng mà An Chi đã gợi ý cho anh, công việc thì thay đổi giữa chừng nên mọi thứ đều phải gấp rút.

Những ngày này, Chu Nhật Minh và Quang Lẫm đều phải ở lại công ty để giám sát quy trình, nên việc An Chi đi làm quả thực 2 người họ không để ý đến.

Vài ngày sau đó, tại công ty Yên Thái, Chu An Chi ngồi ở góc bàn làm việc, những ngón tay mềm mại gõ lách cách trên bàn phím đen, cái dáng vẻ làm việc vô cùng tập trung.

– Cô là An Chi?

Tiếng gọi vang lên từ phía sau, cô cũng dừng mà quay người lại, là 1 người phụ nữ ngoài 30:

– Phải, có việc gì sao?

– Giám đốc gọi cô đến phòng anh ấy!

Nghe thế, An Chi cũng đứng dậy:

– Có chuyện gì vậy ạ?

– Tôi không rõ, bảo cô đến thì cứ đến đi!

Nói rồi chị ta cũng quay người rời đi, An Chi sau đấy theo lời mà đi thẳng đến phòng Giám đốc gõ cửa, bên trong giọng nói truyền ra:

– Vào đi!

Nghe vậy, cô mới đẩy cửa rồi tiến vào bên trong, đi đến trước bàn làm việc của 1 người đàn ông trung niên mà lên tiếng:

– Giám đốc, anh tìm tôi có việc gì sao?

Gã ta sau đó mới ngước nhìn lên cô:

– Chu An Chi! Cô là người mới đến phải không?

– Vâng!

– Vẫn đang trong giai đoạn thử việc?

– Phải ạ!

– Tôi có xem hồ sơ của cô rồi, trình độ học vấn không tệ, thực ra có thể nhận được vào làm chính thức. Chỉ là quy định là quy định, nhân viên mới đến đây đều phải trải qua thời gian thử việc, có năng lực thì mới được nhận. Nhưng vì nhìn hồ sơ của cô, tôi thấy điều kiện khá ổn, tôi muốn cho cô 1 cơ hội. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ lần này thì sẽ trở thành nhân viên chính thức.

An Chi nghe thế nét mặt lộ rõ vui mừng:

– Là nhiệm vụ gì vậy Giám đốc!



Gã ta lúc này đưa cho cô 1 tệp tài liệu rồi nói:

– Tối nay có 1 cuộc hẹn gặp khách hàng, là 1 người rất quan trọng trong dự án mới của công ty. Nếu như cô có thể khiến anh ta chịu đầu tư cho dự án, thì không chỉ trở thành nhân viên chính thức, tôi còn có thể cho cô vị trí cao hơn 1 bậc.

An Chi nhận lấy tập tài liệu mở ra xem, rồi lại có hơi lo lắng mà hỏi:

– Giám đốc, việc quan trọng như thế này mà lại để 1 nhân viên mới như tôi làm sao? Anh không sợ tôi làm hỏng việc?

– Vậy nên tôi mới coi đây là nhiệm thử thách cho cô, có nghĩa là cô không có quyền từ chối. Hoàn thành tốt thì cô được nhận vào làm chính thức.

– Vậy nếu tôi không hoàn thành?

– Tôi còn phải xem mức độ như thế nào.

– Giám đốc! Tôi nghĩ việc này anh nên để cho người khác, tôi thật sự sợ làm hỏng việc của công ty.

– Vậy được! Nếu như cô đã không muốn làm thì giờ có thể đi về rồi, không cần phải thử việc nữa.

An Chi nghe vậy lại sửng sốt, mới xin được công việc, đi làm được mấy ngày đầu đã bị đuổi, cô như vậy thật sự cảm thấy không suôn sẻ. Hơn nữa giờ xin việc ở công ty cũng đâu phải là dễ dàng, được nhận rồi thì không nên để lỡ. An Chi giữ lại tài liệu rồi nói:

– Tôi sẽ thử xem sao.

Gã ta nghe vậy cười gật đầu 1 cái:

– Tôi tin với sự thông minh của cô nhất định sẽ hoàn thành tốt. Được rồi, ra ngoài đi, thời gian từ giờ đến tôi hãy tranh thủ xem tài liệu, tìm hiểu kỹ về dự án để tối nay gặp khách hàng không bị lớ ngớ.

– Vâng!

An Chi sau đó cũng quay người trở ra ngoài, cửa vừa đóng lại, gã đàn ông ngồi đấy nhếch nửa khoé miệng lên rồi lẩm bẩm:

– Những cô gái tham vọng bao giờ cũng có hiệu quả làm việc rất tốt!

********

Buổi trưa hôm đấy, dự án của Thiên Mỹ Hương sau khi được kiểm tra kỹ, bắt đầu đi vào quy trình thì cũng không còn quá bận bịu nữa. Chu Quang Lẫm cùng Nhật Minh cũng không cần phải ở lại công ty, nên về nhà dùng bữa. Chỉ là bữa cơm hôm nay của nhà họ Chu vắng mặt An Chi, Quang Lẫm ngồi vào bàn không thấy liền hỏi:

– Dì Lý, An Chi đâu?

Dì ta nghe vậy cũng vội đi lại trả lời:

– Ông chủ, sáng sớm chú Bảo đã lái xe đưa cô Chi ra ngoài, từ đó đến giờ chưa thấy cô ấy về.

– Đi ra ngoài cả buổi sáng chưa về sao?

– Vâng!

– Dì gọi chú Bảo vào cho tôi!

Dì ta nghe thế liền vội trở ra ngoài, lúc sau Vĩnh Bảo cũng đi vào:

– Ông chủ gọi tôi?

– Sáng nay chú đưa con bé An Chi đi đâu?

– À, cô chủ nói có chút việc riêng, tôi đưa cô ấy đến 1 quán coffee rồi cũng không tiện hỏi nhiều.

– Việc riêng là việc gì mà giờ này còn chưa về.

– Nãy tôi có gọi hỏi có cần đón không, cô ấy nói không cần, bảo là đi ăn với người quen cũ. Tôi quên mất không báo lại cho ông chủ.

– Người quen cũ? Vậy sao?

Vĩnh Bảo gật đầu 1 cái, sau đó thấy Chu Quang Lẫm cũng không nghi ngờ gì, chú ta mới thở phào 1 tiếng rất nhỏ. Mọi người không ai để ý, duy chỉ có Nhật Minh phát hiện ra thái độ có hơi khác của chú ta, nhưng sau đó anh cũng lên tiếng:

– Ba, em ấy cũng lớn rồi, cũng phải có bạn bè. An Chi mới về nước, có thể vẫn chưa quen với cuộc sống của gia đình, cứ để em ấy ra ngoài 1 chút cho thoải mái.

Chu Quang Lẫm nghe vậy cũng chỉ gật đầu không nghĩ đến nữa, rồi tất cả cùng dùng bữa.

Chỉ là không ngờ ngày hôm đó, đến cả bữa tối cũng không thấy mặt An Chi, Chu Quang Lẫm sinh nghi mà gọi lớn:

– Vĩnh Bảo! VĨNH BẢO!

Phải gọi mấy tiếng sau mới thấy chú ta chạy vào, dáng vẻ có phần căng thẳng:

– Ông chủ gọi tôi?

– Con Chi nó vẫn chưa về sao?

– Cô chủ nói…..sẽ về muộn!

Chu Quang Lẫm tức giận đập tay lên bàn:

– NGANG NGƯỢC! Nó đi 1 phát từ sáng đến tối không nói với ai, nó không xem cái nhà này không ra gì đúng không? GỌI NÓ VỀ CHO TÔI!

Vĩnh Bảo nghe vậy trở nên túng quẫn không biết phải làm gì, Nhật Minh nhìn thấy thái độ của chú ta liền lên tiếng:

– Chú Bảo, đừng giấu nữa, nói thật đi, rốt cuộc em ấy đi đâu? Khi trưa là cháu nghĩ em ấy chỉ muốn đi chơi 1 chút, nhưng giờ đã đến bữa tối rồi vẫn không về, mọi người rất lo lắng.

Vĩnh Bảo đến nước này cũng không thể giấu được nữa, đành nói thật:

– Cô chủ không phải đi chơi, mà là đi làm!

– Đi làm? Làm gì? Ở đâu?

– Cô ấy xin được vào 1 công ty bất động sản, dặn tôi là không được nói với ông chủ, sợ ông chủ không đồng ý. Tôi có bảo cô ấy sao không xin vào công ty của nhà, cô ấy nói là vì cô mới trở về không lâu, xin vào công ty của nhà chỉ sợ mọi người nghĩ sai về cô. Hôm nay là công ty tăng ca, cô An Chi nói vì là nhân viên mới trong quá trình thử việc nên công việc hơi nhiều, phải ở lại. Tôi cứ nghĩ giấu được buổi trưa là xong, nhưng không ngờ đến tối cô An Chi báo Giám đốc của cô ấy, muốn cô ấy đi gặp khách hàng nên không về được.

Nhật Minh nghe vậy khẽ nhíu mày:

– Đi gặp khách hàng? Không phải mới chỉ là nhân viên thử việc, tại sao lại muốn em ấy đi gặp khách hàng?

– Tôi cũng nghĩ vậy, lo lắng không biết cô An Chi có phải bị ép uổng gì không. Tôi bảo hay nói với cậu chủ nhưng cô ấy không cho, nói đây là công việc của cô ấy xin được, không được làm phiền đến cậu chủ. Tôi cũng dặn cô ấy cẩn thận rồi, nhưng mấy bữa tiệc gặp khách hàng mà lại để 1 nhân viên mới đi, liệu có phải có gì đó mờ ám không?

– Công ty đó tên gì?

– Yên Thái!

Nhật Minh nghe vậy liền lấy điện thoại ra, bấm 1 con số rồi áp lên tai mình, đợi bên kia nhấc máy liền nói:

– Nhất Long, cậu có biết gì về công ty Yên Thái không?

– Yên Thái? Tên nghe quen quen! Giám đốc đợi tôi 1 lát!

Sau 1 hồi bên kia chỉ vang lên tiếng cạch cạch như gõ bàn phím, thì giọng nói vang lên:

– Đây rồi! Công ty Bất động sản Yên Thái, ở đường Hoan Yên phải không? Bảo sao nghe quen, Giám đốc của Yên Thái là Lưu Tôn Thái, dạo trước hắn và công ty có dính vào 1 vụ lùm xùm, 1 nhân viên nữ tố công ty ép cô ta phải dùng thân để trao đổi lấy hợp đồng với khách hàng. Nhưng vụ đấy nhanh chóng sau đó được dập tắt, nạn nhân lại trở mặt nói vì tư thù cá nhân muốn hạ uy tín công ty nên tung tin như vậy. Hầu như ai cũng tin, nhưng sự thật thì chỉ ở bên trong mới biết được. Còn cô gái kia sau vụ đó không những bị công ty kiện ngược lại, mà thấy cô ta ngày ngày ăn diện sang chảnh, đi du lịch. Tôi đoán chắc bên phía công ty đã dùng tiền chặn miệng cô ta rồi. Mà Giám đốc, anh hỏi chuyện này làm gì?

Chu Nhật Minh khi ấy cả người toát ra 1 luồng tà khí đáng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ như được chạm từ bạch ngọc lúc này cũng trở nên lạnh lẽo, trong đáy mắt cất giấu lưỡi dao sắc lẹm mà đanh giọng lại:

– NẾU HẮN DÁM ĐỘNG ĐẾN NGƯỜI CỦA TÔI, CHU NHẬT MINH NÀY SẼ CHO CẢ NHÀ HẮN XOÁ SỔ KHỎI DÒNG HỌ LƯU!

Sau đó, anh nhìn đến Vĩnh Bảo lên tiếng:

– Có biết địa điểm hẹn gặp ở đâu không?

– Vì cô An Chi nói Giám đốc sẽ đưa đi nên tôi cũng không hỏi được!

Nhật Minh gằn giọng nói qua điện thoại:

– BẰNG MỌI CÁCH ĐIỀU TRA CHO TÔI XEM HÔM NAY HẮN GẶP KHÁCH HÀNG Ở ĐÂU!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Phản Nghịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook