Chương 18: Chậm tửu
Dật Lạc
13/07/2024
Hành quân từ Thăng Long đến thành Phật Thệ bằng đường núi mất chừng bốn mươi ngày. Cho nên Nhật Tôn quyết định sẽ đi bằng đường thủy, nhưng phải trước mùa bão lên. Y ra lệnh sửa chữa chiến thuyền và đóng thêm thuyền mới, tất cả ước chừng hai trăm chiếc.
Thường Kiệt làm Đại tướng tiên phong, Thường Hiến giữ chức Tán kỵ Võ úy. Ỷ Lan ở lại giám quốc, phân sự cùng nàng còn có Thái sư Lý Đạo Thành.
Bảy ngày sau khi rời khỏi Thăng Long, các đạo quân Việt đã có mặt ở Nghệ An, ba ngày sau tới phía Nam núi Hồng Lĩnh, vào hải phận Chiêm Thành.
Năm ngày sau, Thường Kiệt tới cửa Nhật Lệ là nơi tập trung của thủy quân Chiêm Thành. Tại Nhật Lệ, một nhóm nhỏ thủy quân Chiêm xông ra chặn quân Việt. Tướng của quân Lý là Hoàng Kiện đánh lui họ rồi tiến về phía Nam không bị ngăn trở, mục đích của quân Đại Việt là tiến thẳng tới thành Phật Thệ phá kinh đô và bắt quốc vương. Bốn ngày sau nữa tới cửa Tư Dung là cửa sông để vào các đầm phá và sông. Quân Lý mất ba ngày nữa, tính tất cả là hai mươi sáu ngày từ Thăng Long đến đấy.
Thành Phật Thệ ba phía Tây-Nam-Bắc có núi che chở, phía Đông giáp biển. Thủy quân của nhà Lý đổ bộ ở đây. Tướng Chiêm là Bố Bì Đà La dàn trận trên bờ sông Tu Mao chặn đánh. Quân Lý xông lên giết được Bố Bì Đà La và rất nhiều binh sĩ.
Thường Kiệt vượt được sông Tu Mao, lại qua hai con sông nữa mới tới kinh đô Chiêm Thành. Đêm ấy, quan quân nhà Lý tràn vào thành Phật Thệ, đến bến Đồng La, dân ở thành Phật Thệ phải xin hàng.
Đánh Chiêm thì dễ, nhưng để bắt được quốc vương Chiêm thì khó. Nhật Tôn ăn dằm nằm dề ở Phật Thệ gần hai tháng trời vẫn chưa có tin tức gì. Sĩ khí quân chỉ duy trì được lúc hành quân, còn giờ thì lòng quân đã uể oải hơn nửa. Y đành đem quân trở về. Đi nửa đường đến châu Cư Liên, nghe thấy nhân dân ca ngợi Ỷ Lan ở nhà giám quốc, trong nước được yên trị. Nhật Tôn liền dùng đó để làm kế khích tướng binh sĩ.
- Người đàn bà trị nước còn được như thế, mà mình đi đánh Chiêm Thành không thành công, thế ra đàn ông hèn lắm sao?
Nghe vậy, sĩ khí toàn quân tăng vọt lên, đội quân quay trở lại truy bắt quốc vương Chiêm Thành.
Thường Kiệt đem quân về phía Nam. Một tháng sau thì bắt được quốc vương Chiêm là Chế Củ. Đêm biết quân mình đại bại, Chế Củ bỏ trốn cùng vợ con. Mà trốn đâu không trốn lại trốn sang Chân Lạp vốn có thù hằn. Kết quả là bị quốc vương Chân Lạp bắt giao nộp.
Nam chinh đại thắng. Nhật Tôn mở đại tiệc ở thành Phật Thệ, lại thân hành múa thuẫn rồi đánh cầu ở thềm điện.
Trước khi về Thăng Long còn không quên sai đếm tất cả nhà của dân ở trong và ngoài thành Phật Thệ, gồm có hơn hai nghìn căn đều thiêu rụi sạch, và bắt về hơn năm vạn người.
Ngày ca khúc khải hoàn trở về, Nhật Tôn lên bộ ngự trên xe, quần thần cưỡi ngựa theo sau. Chế Củ và gia quyến phải mặc áo vải trắng, đầu đội mũ làm bằng cây gai, tay bị trói sau lưng do năm người lính Võ đô dắt.
Chế Củ bị nhốt trong nhà lao không những không sợ hãi mà ngày nào cũng cười phá lên như người điên. Nhật Tôn và Hoàng Chí Hiển liền bắt hắn ra thẩm vấn.
- Cẩu hoàng đế, ngươi sắp chết rồi.
- Ngươi nói trẫm sắp chết, ý là sao?
- Con người phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Đó vốn là quy luật của trời đất. Ngươi không muốn chết, vậy định tu luyện trường sinh bất tử hả?
Chế Củ cười phá lên, Hoàng Chí Hiển bên cạnh rút kiếm toan giết chết ông ta thì Nhật Tôn đã giữ tay y lại, tra kiếm vào vỏ. Y bình tĩnh gọi một tên lính vào, trên tay hắn bế theo một đứa bé. Chế Củ nhìn thấy đứa bé thì mặt không còn chút máu.
Nhật Tôn nựng chiếc má búng ra sữa của nó.
- Đứa bé này tên là gì vậy? Nó cũng đáng yêu quá chứ hả.
Y đưa tay lên cổ của đứa bé. Chế Củ hoảng loạn lao đến nhưng bị Hoàng Chí Hiển giữ lại.
- Ngươi định làm gì? Muốn giết thì giết ta này, đừng động đến nó.
- Trẫm không muốn giết ngươi... trẫm muốn giết cả nhà ngươi.
- Chuyện ta làm tự ta chịu, xin ngươi hãy tha cho gia đình ta.
Nhật Tôn đưa đứa bé cho tên lính rồi ra hiệu lui ra ngoài.
- Được thôi, chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện, trẫm không chỉ tha cho gia đình ngươi, mà còn tha cho ngươi.
- Điều kiện gì?
- Ngươi phải dâng cho trẫm ba châu Bố Chính, Ma Linh, Địa Lý.
- Được, chỉ cần ngươi giữ lời hứa tha cho gia đình ta.
Hoàng Chí Hiển chợt lên tiếng.
- Thiên tử Đại Việt không nói hai lời.
Nói xong y kéo Chế Củ đứng dậy, toan đưa hắn về lại nhà lao, chợt hắn khựng lại, quay về phía Nhật Tôn.
- Ngươi tha cho gia đình ta, cũng chính là đại ân đối với Chế Củ này. Ta đã làm một điều có lỗi với ngươi, chỉ mong ngươi thứ tội.
- Nói đi.
Chế Củ ngập ngừng một lúc, sau mới lên tiếng.
- Ngươi có biết loài Chậm không? Nó ở phía nam phương Bắc. Lông vũ của loài chim này có chứa chất cực độc, chỉ cần dùng lông vũ nhúng vào rượu một lúc, rượu sẽ bị biến thành Chậm tửu, độc tính cực lớn và không thể tìm thấy thuốc giải. Nhớ kĩ lại xem rượu ngươi uống ở thành Phật Thệ như thế nào.
Nhật Tôn ngỡ ra, thảo nào từ lúc lên thuyền trở về Thăng Long, cả người y cứ lâng lâng khó tả. Y từng suy đoán là do say sóng, nên cũng không bận tâm đến nó nhiều.
Hoàng Chí Hiển cuộn chặt tay đấm vào mặt Chế Củ. Hắn ngã lăn ra đất, y liền túm cổ áo hắn bồi thêm mấy phát nữa.
- Tên chó má nhà ngươi, đến cả Thiên tử Đại Việt cũng dám động thủ.
Y toan đấm thêm thì Nhật Tôn lên tiếng ngăn lại.
- Hoàng Chí Hiển, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi khoan hãy giết hắn.
Nhật Tôn vừa dứt lời, Hoàng Chí Hiển mới lôi hắn đứng dậy.
- Các tướng lĩnh khác cũng uống rượu, họ có bị trúng độc không?
- Một nước nếu mất vua thì cũng như rắn mất đầu, ta cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ có vò rượu chuẩn bị cho ngươi mới là Chậm tửu.
Nhật Tôn thở phào, cũng may Chế Củ không có ý muốn giết những người vô tội khác.
- Trẫm còn bao nhiêu thời gian?
- Đúng như tên gọi của nó, Chậm tửu này sẽ từng ngày từng ngày dày vò người uống, sau thì khiến người uống chết một cách bất ngờ. Không quá ba năm nữa, ngươi sẽ về chầu Tiên đế.
Ba năm, khoảng thời gian này, có lẽ cũng đủ rồi.
Bước ra khỏi nhà lao, Nhật Tôn nghiêng đầu về phía Hoàng Chí Hiển.
- Đừng để Thường Kiệt học thói nóng tính của ngươi.
Hoàng Chí Hiển ho khan mấy tiếng rồi lại đi tiếp phía sau Nhật Tôn.
Về đến điện Hội Tiên, Nhật Tôn soạn một bản thánh chỉ, nội dung đại khái là ban quốc tính cho Thường Kiệt, phong Thường Kiệt làm Phụ quốc Thái phó kiêm các hàm Dao thụ chư trấn Tiết độ, Đồng trung thư môn hạ, Thượng trụ quốc, Thiên tử nghĩa đệ cùng Phụ quốc thượng tướng quân, và phong tước Khai quốc công.
Thường Kiệt làm Đại tướng tiên phong, Thường Hiến giữ chức Tán kỵ Võ úy. Ỷ Lan ở lại giám quốc, phân sự cùng nàng còn có Thái sư Lý Đạo Thành.
Bảy ngày sau khi rời khỏi Thăng Long, các đạo quân Việt đã có mặt ở Nghệ An, ba ngày sau tới phía Nam núi Hồng Lĩnh, vào hải phận Chiêm Thành.
Năm ngày sau, Thường Kiệt tới cửa Nhật Lệ là nơi tập trung của thủy quân Chiêm Thành. Tại Nhật Lệ, một nhóm nhỏ thủy quân Chiêm xông ra chặn quân Việt. Tướng của quân Lý là Hoàng Kiện đánh lui họ rồi tiến về phía Nam không bị ngăn trở, mục đích của quân Đại Việt là tiến thẳng tới thành Phật Thệ phá kinh đô và bắt quốc vương. Bốn ngày sau nữa tới cửa Tư Dung là cửa sông để vào các đầm phá và sông. Quân Lý mất ba ngày nữa, tính tất cả là hai mươi sáu ngày từ Thăng Long đến đấy.
Thành Phật Thệ ba phía Tây-Nam-Bắc có núi che chở, phía Đông giáp biển. Thủy quân của nhà Lý đổ bộ ở đây. Tướng Chiêm là Bố Bì Đà La dàn trận trên bờ sông Tu Mao chặn đánh. Quân Lý xông lên giết được Bố Bì Đà La và rất nhiều binh sĩ.
Thường Kiệt vượt được sông Tu Mao, lại qua hai con sông nữa mới tới kinh đô Chiêm Thành. Đêm ấy, quan quân nhà Lý tràn vào thành Phật Thệ, đến bến Đồng La, dân ở thành Phật Thệ phải xin hàng.
Đánh Chiêm thì dễ, nhưng để bắt được quốc vương Chiêm thì khó. Nhật Tôn ăn dằm nằm dề ở Phật Thệ gần hai tháng trời vẫn chưa có tin tức gì. Sĩ khí quân chỉ duy trì được lúc hành quân, còn giờ thì lòng quân đã uể oải hơn nửa. Y đành đem quân trở về. Đi nửa đường đến châu Cư Liên, nghe thấy nhân dân ca ngợi Ỷ Lan ở nhà giám quốc, trong nước được yên trị. Nhật Tôn liền dùng đó để làm kế khích tướng binh sĩ.
- Người đàn bà trị nước còn được như thế, mà mình đi đánh Chiêm Thành không thành công, thế ra đàn ông hèn lắm sao?
Nghe vậy, sĩ khí toàn quân tăng vọt lên, đội quân quay trở lại truy bắt quốc vương Chiêm Thành.
Thường Kiệt đem quân về phía Nam. Một tháng sau thì bắt được quốc vương Chiêm là Chế Củ. Đêm biết quân mình đại bại, Chế Củ bỏ trốn cùng vợ con. Mà trốn đâu không trốn lại trốn sang Chân Lạp vốn có thù hằn. Kết quả là bị quốc vương Chân Lạp bắt giao nộp.
Nam chinh đại thắng. Nhật Tôn mở đại tiệc ở thành Phật Thệ, lại thân hành múa thuẫn rồi đánh cầu ở thềm điện.
Trước khi về Thăng Long còn không quên sai đếm tất cả nhà của dân ở trong và ngoài thành Phật Thệ, gồm có hơn hai nghìn căn đều thiêu rụi sạch, và bắt về hơn năm vạn người.
Ngày ca khúc khải hoàn trở về, Nhật Tôn lên bộ ngự trên xe, quần thần cưỡi ngựa theo sau. Chế Củ và gia quyến phải mặc áo vải trắng, đầu đội mũ làm bằng cây gai, tay bị trói sau lưng do năm người lính Võ đô dắt.
Chế Củ bị nhốt trong nhà lao không những không sợ hãi mà ngày nào cũng cười phá lên như người điên. Nhật Tôn và Hoàng Chí Hiển liền bắt hắn ra thẩm vấn.
- Cẩu hoàng đế, ngươi sắp chết rồi.
- Ngươi nói trẫm sắp chết, ý là sao?
- Con người phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Đó vốn là quy luật của trời đất. Ngươi không muốn chết, vậy định tu luyện trường sinh bất tử hả?
Chế Củ cười phá lên, Hoàng Chí Hiển bên cạnh rút kiếm toan giết chết ông ta thì Nhật Tôn đã giữ tay y lại, tra kiếm vào vỏ. Y bình tĩnh gọi một tên lính vào, trên tay hắn bế theo một đứa bé. Chế Củ nhìn thấy đứa bé thì mặt không còn chút máu.
Nhật Tôn nựng chiếc má búng ra sữa của nó.
- Đứa bé này tên là gì vậy? Nó cũng đáng yêu quá chứ hả.
Y đưa tay lên cổ của đứa bé. Chế Củ hoảng loạn lao đến nhưng bị Hoàng Chí Hiển giữ lại.
- Ngươi định làm gì? Muốn giết thì giết ta này, đừng động đến nó.
- Trẫm không muốn giết ngươi... trẫm muốn giết cả nhà ngươi.
- Chuyện ta làm tự ta chịu, xin ngươi hãy tha cho gia đình ta.
Nhật Tôn đưa đứa bé cho tên lính rồi ra hiệu lui ra ngoài.
- Được thôi, chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện, trẫm không chỉ tha cho gia đình ngươi, mà còn tha cho ngươi.
- Điều kiện gì?
- Ngươi phải dâng cho trẫm ba châu Bố Chính, Ma Linh, Địa Lý.
- Được, chỉ cần ngươi giữ lời hứa tha cho gia đình ta.
Hoàng Chí Hiển chợt lên tiếng.
- Thiên tử Đại Việt không nói hai lời.
Nói xong y kéo Chế Củ đứng dậy, toan đưa hắn về lại nhà lao, chợt hắn khựng lại, quay về phía Nhật Tôn.
- Ngươi tha cho gia đình ta, cũng chính là đại ân đối với Chế Củ này. Ta đã làm một điều có lỗi với ngươi, chỉ mong ngươi thứ tội.
- Nói đi.
Chế Củ ngập ngừng một lúc, sau mới lên tiếng.
- Ngươi có biết loài Chậm không? Nó ở phía nam phương Bắc. Lông vũ của loài chim này có chứa chất cực độc, chỉ cần dùng lông vũ nhúng vào rượu một lúc, rượu sẽ bị biến thành Chậm tửu, độc tính cực lớn và không thể tìm thấy thuốc giải. Nhớ kĩ lại xem rượu ngươi uống ở thành Phật Thệ như thế nào.
Nhật Tôn ngỡ ra, thảo nào từ lúc lên thuyền trở về Thăng Long, cả người y cứ lâng lâng khó tả. Y từng suy đoán là do say sóng, nên cũng không bận tâm đến nó nhiều.
Hoàng Chí Hiển cuộn chặt tay đấm vào mặt Chế Củ. Hắn ngã lăn ra đất, y liền túm cổ áo hắn bồi thêm mấy phát nữa.
- Tên chó má nhà ngươi, đến cả Thiên tử Đại Việt cũng dám động thủ.
Y toan đấm thêm thì Nhật Tôn lên tiếng ngăn lại.
- Hoàng Chí Hiển, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi khoan hãy giết hắn.
Nhật Tôn vừa dứt lời, Hoàng Chí Hiển mới lôi hắn đứng dậy.
- Các tướng lĩnh khác cũng uống rượu, họ có bị trúng độc không?
- Một nước nếu mất vua thì cũng như rắn mất đầu, ta cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ có vò rượu chuẩn bị cho ngươi mới là Chậm tửu.
Nhật Tôn thở phào, cũng may Chế Củ không có ý muốn giết những người vô tội khác.
- Trẫm còn bao nhiêu thời gian?
- Đúng như tên gọi của nó, Chậm tửu này sẽ từng ngày từng ngày dày vò người uống, sau thì khiến người uống chết một cách bất ngờ. Không quá ba năm nữa, ngươi sẽ về chầu Tiên đế.
Ba năm, khoảng thời gian này, có lẽ cũng đủ rồi.
Bước ra khỏi nhà lao, Nhật Tôn nghiêng đầu về phía Hoàng Chí Hiển.
- Đừng để Thường Kiệt học thói nóng tính của ngươi.
Hoàng Chí Hiển ho khan mấy tiếng rồi lại đi tiếp phía sau Nhật Tôn.
Về đến điện Hội Tiên, Nhật Tôn soạn một bản thánh chỉ, nội dung đại khái là ban quốc tính cho Thường Kiệt, phong Thường Kiệt làm Phụ quốc Thái phó kiêm các hàm Dao thụ chư trấn Tiết độ, Đồng trung thư môn hạ, Thượng trụ quốc, Thiên tử nghĩa đệ cùng Phụ quốc thượng tướng quân, và phong tước Khai quốc công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.