Chương 20: Ra Mắt
Queen Bảo Bối
19/09/2024
Sống trong lo sợ như vậy chắc là Di Nguyệt cũng không dễ chịu gì. Mình không thể để cô ấy cứ suốt ngày nghĩ tới nó được!
“Phải rồi! Hôm nay cô nhóc không đi học hả?”
Trạch Thần dường như rất biết cách khiến người ta thay đổi cảm xúc. Không phải bây giờ vừa biết yêu mới thế, mà trước đây hắn đã như vậy.
Di Nguyệt nhìn hắn đang nheo mắt cười mà thấy không cam tâm.
“Ai là cô nhóc chứ? Anh còn gọi như vậy một lần nữa thì em…”
Đang lúc khua tay múa chân, thì Trạch Thần bất ngờ nắm cổ tay cô mà giữ ở trước mặt. Hắn nhìn cô cong môi, ý cười ngập trong ánh mắt.
Cô chưa từng nhìn thấy hắn trong gương mặt như thế, càng không nghĩ có ngày lại rơi vào lưới tình này.
“Em làm sao?”
“Em… em em…”
Trạch Thần nhìn đồng hồ, thời gian hoá thành con người của hắn cũng không còn lâu nữa. Hắn thật muốn ở bên cạnh Di Nguyệt cả ngày, muốn nói chuyện với cô nhiều hơn. Nhưng hắn không thể làm thế, vì ánh nắng mặt trời chói chang kia sẽ thiêu rụi da thịt hắn.
Dù có là than hồng hỏa, cũng không thể nào so được với sức nóng của Mặt trời.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ của Di Nguyệt bằng ánh mắt tiếc nuối, rồi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán của cô.
“Tôi phải đi rồi! Tối lại đến tìm em được không?”
Mình đúng là không thể trả lời khác hơn được. Giá như mà Trạch Thần… mà thôi vậy! Bây giờ chẳng phải cũng rất tốt sao? Dù mỗi ngày chỉ gặp nhau hai tiếng buổi sáng và thời gian buổi tối, nhưng cộng nhiều ngày lại thì mình cũng lời quá rồi?
Di Nguyệt nhìn hắn mỉm cười.
“Được!”
Mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ vậy! Mình thật sự không còn thấy sợ ranh giới giữa sự sống và cái chết nữa. Điều mà mình sợ, chỉ là việc phải xa Trạch Thần thôi!
Nghĩ đến đây, Di Nguyệt lại thở ngắn thở dài. Lúc ngước mắt nhìn ra cửa sổ, dưới bóng râm của tán cây mận thì mới thấy Trạch Thần còn ở đó.
Cô nhìn hắn cong môi, vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Hắn nhếch môi cười, sau đó theo làn gió mà biến mất.
Từ sau đêm xác nhận tình cảm với Thần Chết, cả ngày Di Nguyệt cứ thơ thẩn nghĩ đâu đâu. Thời gian nghỉ phép vẫn còn, nên cô ở nhà làm gì cũng nghĩ đến hắn.
“Di Nguyệt! Cậu có nhà không?”
Là tiếng của A Ngư?
Di Nguyệt chạy ra ngoài cổng, nhìn thấy A Ngư và Mễ Ly đang đứng trước cổng, trên tay còn mang theo mấy món đồ linh tinh.
Vừa được vào sân nhà, Mễ Ly đã nhiệt tình đưa chúng vào tay Di Nguyệt mà nói.
“Nè nè! Nhìn cậu đi! Sao mà gầy quá chừng vậy hả? Là tại cậu biết hôm nay mình đem thuốc bổ qua đúng không?”
Cô chớp mắt.
“Thuốc bổ hả?”
“Chứ còn gì nữa? Hai ngày qua bọn mình học hành kín lịch hết trơn, hôm nay mới qua thăm cậu được nè! Biết ngay là cậu sẽ ốm nhom luôn nên mình mới mang thuốc bổ qua á!”
Sự nhiệt tình của Mễ Ly khiến cô vừa cảm động vừa thấy buồn cười. Cô nhận lấy tấm lòng của cô ấy, tiếp theo là đến A Ngư mang theo cả giỏ trái cây.
Lúc nhìn lên cành cây mận to kia, Di Nguyệt đã trông thấy bóng dáng của Trạch Thần. Cô của lúc này như để ngoài tai mấy câu hỏi của hai cô bạn, nhìn hắn đang vẫy tay với mình.
“Di Nguyệt! Di Nguyệt!”
“Hả?”
Mễ Ly nhìn theo hướng của cô ở trên cành cây mận, ngoài con chim vàng anh ra thì chẳng thấy gì. Cô ấy tò mò hỏi.
“Cậu đang nhìn con chim đó hả? Cậu có nghe bọn mình nói gì không á?”
Di Nguyệt trả lời cho qua loa, mắt vẫn liếc nhìn con chim kia do Trạch Thần hoá thành.
“Có mà! Có mà! Thôi đừng đứng đây nữa! Tụi mình vô nhà nè!”
Cả ba cùng nhau vào nhà rửa trái cây rồi gọt để bày ra dĩa. Mễ Ly rất thích không khí thoải mái ở nhà Di Nguyệt, mỗi lần tới chơi lại hay đến bên cửa sổ ngồi.
Mà hôm nay đặc biệt hơn hẳn, vì trên cành cây mận có thêm một con chim vàng anh.
Chim vàng anh này không hót líu lo cũng chẳng bay lượn, chỉ đứng yên trên cành cây mà ngó nghiêng.
“Con chim này ngộ ghê ha! Nó cứ đứng đó không bay cũng không hót luôn!”
Di Nguyệt cười gượng, bỗng nhiên thấy chột dạ trong lòng.
“Mình cũng không biết nữa!”
Chỉ trong nháy mắt Mễ Ly bận tâm ăn miếng táo, quay lại đã không nhìn thấy nó đâu. Mà lúc này, Trạch Thần đã đứng ở ngay sau lưng của Di Nguyệt, hắn nghiêng đầu nhìn sát vào nửa gương mặt của cô.
“Cô bạn của em làm sao vậy? Làm chim thì nhất định phải hót hả?”
Cô giật mình khi nghe thấy giọng nói của hắn bên cạnh. Tuy chỉ là một linh hồn, nhưng hắn đối với cô lại hiện hữu như một con người hoàn thiện.
Thính tai bất giác đỏ lên, biểu cảm này của Di Nguyệt bị A Ngư tinh mắt trông thấy.
“Cậu đỏ mặt hả Di Nguyệt?”
Cô chớp mi mắt, vội vàng lắc đầu.
“Đâu… đâu có!”
Mình có nên nói chuyện giữa mình với Trạch Thần không ha? Nếu mà nói thì nhất định A Ngư với Mễ Ly sẽ không thể tin được, không chừng còn nghĩ mình thần kinh nữa! Nhưng mà… cứ ngày này qua ngày khác thấy mình như vậy thì hai người họ cũng khó chịu cho coi!
Di Nguyệt phân vân một hồi lâu, cuối cùng hít vào thở ra một hơi mới lên tiếng.
“Mình có chuyện quan trọng này muốn nói cho hai cậu biết!”
Cô hé môi, còn chưa kịp nói chuyện giữa mình và Trạch Thần thì có một cơn gió xẹt qua. Cả A Ngư và Mễ Ly đều ngỡ ngàng, ngơ ngác. Miếng táo trên tay Mễ Ly rơi xuống đất, hai mắt mở to cứ như thấy ma quỷ gì. Biểu cảm của A Ngư càng kinh ngạc hơn, miệng há ra không khép lại được.
Vì Trạch Thần xuất hiện ngay sau lưng Di Nguyệt, với hình dáng là một con người.
Hắn từ giữa không trung hiện ra, như một nhà ảo thuật, như một vật thể gì đó không ai xác định được.
“Di… Di Nguyệt à!”
Mễ Ly sợ đến mồ hôi trên trán tuôn ra nườm nượp.
“Anh… anh ta… anh ta…”
Trạch Thần bước tới ngồi xuống ngay bên cạnh Di Nguyệt, lúc này cô mới biết hoá ra hắn đã xuất hiện từ khi nào. Cô cũng giật mình, không nghĩ rằng hắn lại lộ liễu như vậy.
“Xin chào!”
Di Nguyệt nhăn mày nhìn hắn.
“Tại sao anh lại không nói em biết trước? Hai người họ sẽ sợ lắm đó!”
A Ngư nuốt nước bọt.
“Đây… có phải là…”
Trạch Thần hắn giọng.
“Tôi là người… à không! Tôi là Thần Chết mà Di Nguyệt vẫn thường hay nhắc tới! Rất hân hạnh được gặp!”
Mễ Ly vò đầu mình.
“Trời ơi! Mình đang thấy cái gì vậy nè?”
“Thật xin lỗi vì để hai người phải sợ! Nhưng nếu tôi không làm thế, thì Di Nguyệt sẽ rất khó xử.”
Sau khi giới thiệu từ đầu đến đuôi và nói rõ mọi chuyện, phải gần hơn nửa tiếng sau A Ngư và Mễ Ly mới có thể bình tĩnh và chấp nhận. Lúc này, hai người họ mới có thể nhìn rõ được dung mạo của Trạch Thần.
Tóc có hai màu trắng đen vuốt ngược ra sau, Âu phục đen huyền bí cùng với đôi môi mỏng thanh tú làm nên nụ cười ngạo mạn thương hiệu.
“Phải công nhận là bạn trai của cậu đẹp trai thiệt luôn á! Là Thần Chết mà đẹp cỡ này thì làm người còn cỡ nào nữa?”
Mễ Ly dùng giọng điệu ngất ngây khi nhắc đến nhan sắc của Trạch Thần, khiến cả đám người được một phen cười giải trí.
“Nhưng mà… cậu là người còn anh này thì lại là Thần Chết nên chắc là có nhiều rắc rối lắm hả?”
____
“Phải rồi! Hôm nay cô nhóc không đi học hả?”
Trạch Thần dường như rất biết cách khiến người ta thay đổi cảm xúc. Không phải bây giờ vừa biết yêu mới thế, mà trước đây hắn đã như vậy.
Di Nguyệt nhìn hắn đang nheo mắt cười mà thấy không cam tâm.
“Ai là cô nhóc chứ? Anh còn gọi như vậy một lần nữa thì em…”
Đang lúc khua tay múa chân, thì Trạch Thần bất ngờ nắm cổ tay cô mà giữ ở trước mặt. Hắn nhìn cô cong môi, ý cười ngập trong ánh mắt.
Cô chưa từng nhìn thấy hắn trong gương mặt như thế, càng không nghĩ có ngày lại rơi vào lưới tình này.
“Em làm sao?”
“Em… em em…”
Trạch Thần nhìn đồng hồ, thời gian hoá thành con người của hắn cũng không còn lâu nữa. Hắn thật muốn ở bên cạnh Di Nguyệt cả ngày, muốn nói chuyện với cô nhiều hơn. Nhưng hắn không thể làm thế, vì ánh nắng mặt trời chói chang kia sẽ thiêu rụi da thịt hắn.
Dù có là than hồng hỏa, cũng không thể nào so được với sức nóng của Mặt trời.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ của Di Nguyệt bằng ánh mắt tiếc nuối, rồi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán của cô.
“Tôi phải đi rồi! Tối lại đến tìm em được không?”
Mình đúng là không thể trả lời khác hơn được. Giá như mà Trạch Thần… mà thôi vậy! Bây giờ chẳng phải cũng rất tốt sao? Dù mỗi ngày chỉ gặp nhau hai tiếng buổi sáng và thời gian buổi tối, nhưng cộng nhiều ngày lại thì mình cũng lời quá rồi?
Di Nguyệt nhìn hắn mỉm cười.
“Được!”
Mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ vậy! Mình thật sự không còn thấy sợ ranh giới giữa sự sống và cái chết nữa. Điều mà mình sợ, chỉ là việc phải xa Trạch Thần thôi!
Nghĩ đến đây, Di Nguyệt lại thở ngắn thở dài. Lúc ngước mắt nhìn ra cửa sổ, dưới bóng râm của tán cây mận thì mới thấy Trạch Thần còn ở đó.
Cô nhìn hắn cong môi, vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Hắn nhếch môi cười, sau đó theo làn gió mà biến mất.
Từ sau đêm xác nhận tình cảm với Thần Chết, cả ngày Di Nguyệt cứ thơ thẩn nghĩ đâu đâu. Thời gian nghỉ phép vẫn còn, nên cô ở nhà làm gì cũng nghĩ đến hắn.
“Di Nguyệt! Cậu có nhà không?”
Là tiếng của A Ngư?
Di Nguyệt chạy ra ngoài cổng, nhìn thấy A Ngư và Mễ Ly đang đứng trước cổng, trên tay còn mang theo mấy món đồ linh tinh.
Vừa được vào sân nhà, Mễ Ly đã nhiệt tình đưa chúng vào tay Di Nguyệt mà nói.
“Nè nè! Nhìn cậu đi! Sao mà gầy quá chừng vậy hả? Là tại cậu biết hôm nay mình đem thuốc bổ qua đúng không?”
Cô chớp mắt.
“Thuốc bổ hả?”
“Chứ còn gì nữa? Hai ngày qua bọn mình học hành kín lịch hết trơn, hôm nay mới qua thăm cậu được nè! Biết ngay là cậu sẽ ốm nhom luôn nên mình mới mang thuốc bổ qua á!”
Sự nhiệt tình của Mễ Ly khiến cô vừa cảm động vừa thấy buồn cười. Cô nhận lấy tấm lòng của cô ấy, tiếp theo là đến A Ngư mang theo cả giỏ trái cây.
Lúc nhìn lên cành cây mận to kia, Di Nguyệt đã trông thấy bóng dáng của Trạch Thần. Cô của lúc này như để ngoài tai mấy câu hỏi của hai cô bạn, nhìn hắn đang vẫy tay với mình.
“Di Nguyệt! Di Nguyệt!”
“Hả?”
Mễ Ly nhìn theo hướng của cô ở trên cành cây mận, ngoài con chim vàng anh ra thì chẳng thấy gì. Cô ấy tò mò hỏi.
“Cậu đang nhìn con chim đó hả? Cậu có nghe bọn mình nói gì không á?”
Di Nguyệt trả lời cho qua loa, mắt vẫn liếc nhìn con chim kia do Trạch Thần hoá thành.
“Có mà! Có mà! Thôi đừng đứng đây nữa! Tụi mình vô nhà nè!”
Cả ba cùng nhau vào nhà rửa trái cây rồi gọt để bày ra dĩa. Mễ Ly rất thích không khí thoải mái ở nhà Di Nguyệt, mỗi lần tới chơi lại hay đến bên cửa sổ ngồi.
Mà hôm nay đặc biệt hơn hẳn, vì trên cành cây mận có thêm một con chim vàng anh.
Chim vàng anh này không hót líu lo cũng chẳng bay lượn, chỉ đứng yên trên cành cây mà ngó nghiêng.
“Con chim này ngộ ghê ha! Nó cứ đứng đó không bay cũng không hót luôn!”
Di Nguyệt cười gượng, bỗng nhiên thấy chột dạ trong lòng.
“Mình cũng không biết nữa!”
Chỉ trong nháy mắt Mễ Ly bận tâm ăn miếng táo, quay lại đã không nhìn thấy nó đâu. Mà lúc này, Trạch Thần đã đứng ở ngay sau lưng của Di Nguyệt, hắn nghiêng đầu nhìn sát vào nửa gương mặt của cô.
“Cô bạn của em làm sao vậy? Làm chim thì nhất định phải hót hả?”
Cô giật mình khi nghe thấy giọng nói của hắn bên cạnh. Tuy chỉ là một linh hồn, nhưng hắn đối với cô lại hiện hữu như một con người hoàn thiện.
Thính tai bất giác đỏ lên, biểu cảm này của Di Nguyệt bị A Ngư tinh mắt trông thấy.
“Cậu đỏ mặt hả Di Nguyệt?”
Cô chớp mi mắt, vội vàng lắc đầu.
“Đâu… đâu có!”
Mình có nên nói chuyện giữa mình với Trạch Thần không ha? Nếu mà nói thì nhất định A Ngư với Mễ Ly sẽ không thể tin được, không chừng còn nghĩ mình thần kinh nữa! Nhưng mà… cứ ngày này qua ngày khác thấy mình như vậy thì hai người họ cũng khó chịu cho coi!
Di Nguyệt phân vân một hồi lâu, cuối cùng hít vào thở ra một hơi mới lên tiếng.
“Mình có chuyện quan trọng này muốn nói cho hai cậu biết!”
Cô hé môi, còn chưa kịp nói chuyện giữa mình và Trạch Thần thì có một cơn gió xẹt qua. Cả A Ngư và Mễ Ly đều ngỡ ngàng, ngơ ngác. Miếng táo trên tay Mễ Ly rơi xuống đất, hai mắt mở to cứ như thấy ma quỷ gì. Biểu cảm của A Ngư càng kinh ngạc hơn, miệng há ra không khép lại được.
Vì Trạch Thần xuất hiện ngay sau lưng Di Nguyệt, với hình dáng là một con người.
Hắn từ giữa không trung hiện ra, như một nhà ảo thuật, như một vật thể gì đó không ai xác định được.
“Di… Di Nguyệt à!”
Mễ Ly sợ đến mồ hôi trên trán tuôn ra nườm nượp.
“Anh… anh ta… anh ta…”
Trạch Thần bước tới ngồi xuống ngay bên cạnh Di Nguyệt, lúc này cô mới biết hoá ra hắn đã xuất hiện từ khi nào. Cô cũng giật mình, không nghĩ rằng hắn lại lộ liễu như vậy.
“Xin chào!”
Di Nguyệt nhăn mày nhìn hắn.
“Tại sao anh lại không nói em biết trước? Hai người họ sẽ sợ lắm đó!”
A Ngư nuốt nước bọt.
“Đây… có phải là…”
Trạch Thần hắn giọng.
“Tôi là người… à không! Tôi là Thần Chết mà Di Nguyệt vẫn thường hay nhắc tới! Rất hân hạnh được gặp!”
Mễ Ly vò đầu mình.
“Trời ơi! Mình đang thấy cái gì vậy nè?”
“Thật xin lỗi vì để hai người phải sợ! Nhưng nếu tôi không làm thế, thì Di Nguyệt sẽ rất khó xử.”
Sau khi giới thiệu từ đầu đến đuôi và nói rõ mọi chuyện, phải gần hơn nửa tiếng sau A Ngư và Mễ Ly mới có thể bình tĩnh và chấp nhận. Lúc này, hai người họ mới có thể nhìn rõ được dung mạo của Trạch Thần.
Tóc có hai màu trắng đen vuốt ngược ra sau, Âu phục đen huyền bí cùng với đôi môi mỏng thanh tú làm nên nụ cười ngạo mạn thương hiệu.
“Phải công nhận là bạn trai của cậu đẹp trai thiệt luôn á! Là Thần Chết mà đẹp cỡ này thì làm người còn cỡ nào nữa?”
Mễ Ly dùng giọng điệu ngất ngây khi nhắc đến nhan sắc của Trạch Thần, khiến cả đám người được một phen cười giải trí.
“Nhưng mà… cậu là người còn anh này thì lại là Thần Chết nên chắc là có nhiều rắc rối lắm hả?”
____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.