Chương 23:
Ma An
02/08/2022
Mạnh Tư Duy ngẩn ngơ, Chung Ý cũng bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì Chung Ý vừa nhìn thấy Bùi Thầm vừa đi ra khỏi văn phòng, và đang đi đến chỗ này của hai người.
Mạnh Tư Duy lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bùi Thậm, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi.
Nhưng mà Bùi Thầm không để ý đến cô.
Ánh mắt giống như đang nhìn người qua đường nhìn lướt qua cô và Chung Ý, sau đó đi vào lớp học.
Giốn như chuyện xảy ra vào tối cuối tuần vừa rồi chưa từng xảy ra. Anh và Mạnh Tư Duy cũng không thay đổi gì, vẫn giống như lúc trước, chỉ là một sự theo đuổi đầy khinh thường, suy nghĩ viển vông.
Nhưng Mạnh Tư Duy nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, mỗi một chi tiết nhỏ cô đều nhớ rất rõ ràng.
Khóe môi anh còn chút máu bầm chưa tan hết.
Cô nghĩ có lẽ Bùi Thầm không muốn bị phát hiện, cho nên mới xem như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Chung Ý là người ngoài, đối với cô ấy mà nói chẳng qua đây chỉ là một trong vô số lần mà Bùi Thầm phớt lờ Mạnh Tư Duy thôi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thấy rồi chưa, tỉnh đi.”
Kết quả cô ấy nghe thấy Mạnh Tư Duy lại dùng giọng kiên định hơn nói: “Tớ phải vào đại học P.”
Cô đi theo hướng mà anh đi.
… Sau khi lão Hàn biết Mạnh Tư Duy từ bỏ luyện tập thì bất ngờ mãi không thôi.
Lúc đầu ông nghĩ điều kiện kinh tế trong nhà Mạnh Tư Duy gặp khó khăn, ngỏ ý sẽ cố gắng giúp cô xin học bổng trong trường học, còn nếu không được ông thậm chí còn có thể cho cô vay tiền.
Mạnh Tư Duy vô cùng cảm động, chẳng qua cô vẫn xin từ chối ý tốt của lão Hàn.
Cô không hối hận vì đã không tham gia trại huấn luyện và từ bỏ chuyện tuyển chọn riêng của trường cao đẳng sư phạm, bởi vì đây là nơi huấn luyện chuyên nghiệp cho nên chi phi thật sự rất cao, huống chi đây là môn khúc côn cầu trên băng, mà môn thể thao này cần có thiết bị chuyên nghiệp và sân chơi chuyên nghiệp, nghiệp dư thích chơi thì không sao, nhưng nếu đào tạo chuyên nghiệp, thì một năm phải tốn trên dưới một trăm ngàn tệ.
Mẹ cô đi là rất vất vả, đi sớm về khuya, thỉnh thoảng còn phải tăng ca.
Lão Hàn không còn cách nào khác chỉ có thể lắc đầu, thấy Mạnh Tư Duy kiên trì, nên ông nói nhìn cô nói sau này cố lên.
Sau đó, lớp 12 của trường trung học Trường Nghi bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, Mạnh Tư Duy thì trở thành học sinh cuối cấp.
Chung Ý xách túi, muốn đến tham gia huấn luyện khép kín.
Trước lúc đi, cô ấy đưa tất cả đồ dùng học tập của mình cho Mạnh Tư Duy. Đều do bố mẹ Chung Ý mua cho cô ấy, cô ấy đều chưa từng dùng qua.
“Cậu đã quyết định học thì phải chăm chỉ đọc sách vào.”
Khóe mắt Chung Ý dần đỏ lên, không biết vì sắp chia tay nhau, hay là vì tình cảm mà bạn thân mình vẫn luôn kiên trì.”
Chung Ý nhìn thấy chữ đại học P sau tên của Mạnh Tư Duy ở bức tường phía sau lớp học, “Chờ tớ trở lại chúng ta lại sẽ bên cạnh nhau.”
Mạnh Tư Duy cho Chung Ý một ánh mắt “Cậu yên tâm đi”, nói: “Cậu chờ chuẩn bị mua vé đi.”
Hai người cũng đã tiết kiệm được một số tiền. Với số tiền tiết kiệm khi hai người làm nhân viên thu ngân trong siêu thị này hai người dành để mua vé cho cho buổi concert của Superboys vào năm sau, thời gian vừa khéo là sau khi diễn ra kỳ thi đại học, Mạnh Tư Duy muốn cùng Chung Ý đi gặp thần tượng và người tình trong mộng của cô, nhóm trưởng của nhóm nhạc Superboys.
Chung Ý liên tục gật đầu: “Được!”
Đối với phần lớn mọi người, sau khi lên lớp 12 thì không có nhiều thay đổi, những người vượt qua bài thi đều đang chăm chỉ học tập, còn những người thu không tốt thì vẫn ngu ngốc như trước.
Chẳng qua bây giờ người vùi đầu vào học lại có nhiều thêm một người, là Mạnh Tư Duy.
Mọi người đều biết Mạnh Tư Duy, người vẫn luôn thích Bùi Thầm, đã quyết định thi vào đại học P, sau khi Bùi Thầm được cử đi học ở đại học P.
Lúc đầu còn có người đi ngang qua trêu chọc vài ba câu, đại khái là nói cô không biết tự lượng sức mình, sau một thời gian thì cũng dần mất đi hứng thú trêu chọc, cả ngày đều bận rộn thân mình còn lo chưa xong.
Cho dù Bùi Thầm đã được tuyển thẩn, nhưng mỗi ngày đều đến trường học, chỉ lo so với những người khác đang bận đến sứt đầu mẻ trán, thì anh vẫn vô cùng thoải mái đi kéo thù hận, giáo viên cũng chưa từng quan tâm xem anh có làm bài tập hay không, khi đi học muốn ngủ thì cứ nằm sấp xuống bàn mà ngủ.
Bởi vì Chung Ý vừa nhìn thấy Bùi Thầm vừa đi ra khỏi văn phòng, và đang đi đến chỗ này của hai người.
Mạnh Tư Duy lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bùi Thậm, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi.
Nhưng mà Bùi Thầm không để ý đến cô.
Ánh mắt giống như đang nhìn người qua đường nhìn lướt qua cô và Chung Ý, sau đó đi vào lớp học.
Giốn như chuyện xảy ra vào tối cuối tuần vừa rồi chưa từng xảy ra. Anh và Mạnh Tư Duy cũng không thay đổi gì, vẫn giống như lúc trước, chỉ là một sự theo đuổi đầy khinh thường, suy nghĩ viển vông.
Nhưng Mạnh Tư Duy nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, mỗi một chi tiết nhỏ cô đều nhớ rất rõ ràng.
Khóe môi anh còn chút máu bầm chưa tan hết.
Cô nghĩ có lẽ Bùi Thầm không muốn bị phát hiện, cho nên mới xem như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Chung Ý là người ngoài, đối với cô ấy mà nói chẳng qua đây chỉ là một trong vô số lần mà Bùi Thầm phớt lờ Mạnh Tư Duy thôi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thấy rồi chưa, tỉnh đi.”
Kết quả cô ấy nghe thấy Mạnh Tư Duy lại dùng giọng kiên định hơn nói: “Tớ phải vào đại học P.”
Cô đi theo hướng mà anh đi.
… Sau khi lão Hàn biết Mạnh Tư Duy từ bỏ luyện tập thì bất ngờ mãi không thôi.
Lúc đầu ông nghĩ điều kiện kinh tế trong nhà Mạnh Tư Duy gặp khó khăn, ngỏ ý sẽ cố gắng giúp cô xin học bổng trong trường học, còn nếu không được ông thậm chí còn có thể cho cô vay tiền.
Mạnh Tư Duy vô cùng cảm động, chẳng qua cô vẫn xin từ chối ý tốt của lão Hàn.
Cô không hối hận vì đã không tham gia trại huấn luyện và từ bỏ chuyện tuyển chọn riêng của trường cao đẳng sư phạm, bởi vì đây là nơi huấn luyện chuyên nghiệp cho nên chi phi thật sự rất cao, huống chi đây là môn khúc côn cầu trên băng, mà môn thể thao này cần có thiết bị chuyên nghiệp và sân chơi chuyên nghiệp, nghiệp dư thích chơi thì không sao, nhưng nếu đào tạo chuyên nghiệp, thì một năm phải tốn trên dưới một trăm ngàn tệ.
Mẹ cô đi là rất vất vả, đi sớm về khuya, thỉnh thoảng còn phải tăng ca.
Lão Hàn không còn cách nào khác chỉ có thể lắc đầu, thấy Mạnh Tư Duy kiên trì, nên ông nói nhìn cô nói sau này cố lên.
Sau đó, lớp 12 của trường trung học Trường Nghi bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, Mạnh Tư Duy thì trở thành học sinh cuối cấp.
Chung Ý xách túi, muốn đến tham gia huấn luyện khép kín.
Trước lúc đi, cô ấy đưa tất cả đồ dùng học tập của mình cho Mạnh Tư Duy. Đều do bố mẹ Chung Ý mua cho cô ấy, cô ấy đều chưa từng dùng qua.
“Cậu đã quyết định học thì phải chăm chỉ đọc sách vào.”
Khóe mắt Chung Ý dần đỏ lên, không biết vì sắp chia tay nhau, hay là vì tình cảm mà bạn thân mình vẫn luôn kiên trì.”
Chung Ý nhìn thấy chữ đại học P sau tên của Mạnh Tư Duy ở bức tường phía sau lớp học, “Chờ tớ trở lại chúng ta lại sẽ bên cạnh nhau.”
Mạnh Tư Duy cho Chung Ý một ánh mắt “Cậu yên tâm đi”, nói: “Cậu chờ chuẩn bị mua vé đi.”
Hai người cũng đã tiết kiệm được một số tiền. Với số tiền tiết kiệm khi hai người làm nhân viên thu ngân trong siêu thị này hai người dành để mua vé cho cho buổi concert của Superboys vào năm sau, thời gian vừa khéo là sau khi diễn ra kỳ thi đại học, Mạnh Tư Duy muốn cùng Chung Ý đi gặp thần tượng và người tình trong mộng của cô, nhóm trưởng của nhóm nhạc Superboys.
Chung Ý liên tục gật đầu: “Được!”
Đối với phần lớn mọi người, sau khi lên lớp 12 thì không có nhiều thay đổi, những người vượt qua bài thi đều đang chăm chỉ học tập, còn những người thu không tốt thì vẫn ngu ngốc như trước.
Chẳng qua bây giờ người vùi đầu vào học lại có nhiều thêm một người, là Mạnh Tư Duy.
Mọi người đều biết Mạnh Tư Duy, người vẫn luôn thích Bùi Thầm, đã quyết định thi vào đại học P, sau khi Bùi Thầm được cử đi học ở đại học P.
Lúc đầu còn có người đi ngang qua trêu chọc vài ba câu, đại khái là nói cô không biết tự lượng sức mình, sau một thời gian thì cũng dần mất đi hứng thú trêu chọc, cả ngày đều bận rộn thân mình còn lo chưa xong.
Cho dù Bùi Thầm đã được tuyển thẩn, nhưng mỗi ngày đều đến trường học, chỉ lo so với những người khác đang bận đến sứt đầu mẻ trán, thì anh vẫn vô cùng thoải mái đi kéo thù hận, giáo viên cũng chưa từng quan tâm xem anh có làm bài tập hay không, khi đi học muốn ngủ thì cứ nằm sấp xuống bàn mà ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.