Chương 35:
Ma An
02/08/2022
Vì mỗi khi nhận được tin báo của quần chúng, đồn cảnh sát sẽ luôn vang lên "Người gặp tình huống khẩn cấp, vui lòng kiểm tra và tiếp nhận", nghe giống như một doanh nghiệp đang xử lý đơn đặt hàng bên ngoài. Vì thế tin tức báo nguy lại được một số người gọi đùa là cảnh sát “bắt”
đơn đặt hàng.
Là một người cảnh sát, nếu Mạnh Tư Duy nghe nói một cô gái trẻ đồng ý thuê chung nhà với người khác giới, cô chắc chắn sẽ không đồng ý tình huống này, thậm chí còn tiến hành phê bình giáo dục. Một người phụ nữ độc thân ở bên ngoài nỗ lực làm việc, học được cách bảo vệ chính mình là một điều vô cùng quan trọng.
Nhưng khi mọi thứ rơi xuống tình huống như cô, Mạnh Tư Duy mới biết được thực tế không đơn giản như lý thuyết.
Nếu không phải cuộc sống bức bách, ai chẳng muốn sống một mình ở một chung cư cao cấp, mười ngón tay không dính nước, một ngày ba bữa, dọn dẹp vệ sinh đều để người giúp việc làm.
Huống chi, lấy ưu thế của cô cũng không được coi là phụ nữ độc thân yếu đuối. Chỉ nói đến nghề nghiệp này của cô, nếu ai dám có suy nghĩ xấu xa, giống như Chung Ý từng miêu tả, thì quả thật là "Dám xúc phạm người có quyền thế”, “To gan lớn mật”, “Tập kích cảnh sát tăng thêm tội”, "Tự chui đầu vào lưới", "Nhàn đến đau trứng muốn tìm nhà giam ngồi.”
Lùi một bước mà nói, dù thực sự gặp phải chuyện gì, đối với loại trạch nam mê mệt internet, lười vận động, nghiện game thường thấy nhất hiện nay, cô cũng có thể dễ dàng quật ngã.
Ngay cả khi hạn chế về mặt giới tính, nhưng khi Mạnh Tư Duy nhớ tới Mao Lệ Lệ, kiểu người bề ngoài trông sạch sẽ, xinh đẹp lại có thói quen sinh hoạt bừa bộn, loại người này rõ ràng mới làm cô càng thêm suy sụp.
Nghĩ đến rác khăn giấy, lõi táo rơi đầy đất của Mao Lệ Lệ, da đầu Mạnh Tư Duy tê dại. Cô lập tức đứng dậy và gửi tin nhắn WeChat cho người môi giới, nói với người ta là cô không quan tâm giới tính, nhưng nhất định phải là một người thích sạch sẽ.
Người môi giới trả lời "OK".
...
Người môi giới tiếp tục dẫn người đến xem phòng ở, tình cờ gặp phải lúc Mạnh Tư Duy đang ngủ bù trong phòng.
Một trong những người đến thuê phòng có vẻ rất hài lòng, kết quả phát hiện Mạnh Tư Duy ở trong phòng ngủ, sau khi biết cô là cảnh sát thì từ bỏ.
Bởi vì khách thuê phòng nói bản thân làm việc trong lĩnh vực truyền thông, thường dành nhiều thời gian ở nhà. Ban ngày, anh ta tương đối thích chơi game, xem livestream và nghe nhạc. Nếu người thuê khác muốn ngủ bù vào ban ngày, rất khó để không gây ra tiếng ồn.
Dù không thuê nhà nhưng Mạnh Tư Duy có ấn tượng tốt về nhân viên làm truyền thông này. Trước khi thuê nhà thì chúng ta nên thoải mái cởi mở nói ra vấn đề, tốt hơn việc sau khi ở cùng nhau mới phát hiện các vấn đề không phù hợp.
Cuối tuần này, cô phải làm hai ca đêm, khu vực mà phân cục Trung Ninh quản lý là một trong những khu phồn hoa nhất ở thành phố C. Xung quanh tập trung rất nhiều phố ẩm thực, còn có các quán bar. Cuộc sống về đêm vô cùng phong phú, nên đôi khi vào buổi tối thì cảnh sát thậm chí còn bận rộn hơn ban ngày, trước khi công việc kết thúc đã phát hiện trời gần sáng.
Lại là một ca đêm, tại phân cục Trung Ninh, Cảnh Bằng quay đầu nhìn Mạnh Tư Duy, người đang lấy nước trước máy lọc nước để pha cà phê.
"Tiểu Mạnh, phòng ở hiện tại của em thế nào rồi? Chủ nhà có nói khi nào sẽ giao phòng không?”
Mạnh Tư Duy thổi hơi nước trắng xóa trên cốc, nghe thấy Cảnh Bằng hỏi cô, liền đáp: "Chưa có.”
“Mỗi lần đi đều gặp lúc mấy người công nhân đang sửa chữa, không biết sửa đến năm nào tháng nào.”
"Haiz. Thời gian thuê phòng không tốt rồi." Cảnh Bằng lắc đầu: "Nhân tiện, gần đây có phải em đang tìm người thuê chung phòng không, đã tìm được chưa?”
Mạnh Tư Duy dừng lại.
Chuyện cô đang tìm bạn cùng phòng có lẽ là do Chung Ý nói cho bạn trai cô ấy, sau đó Chu Vũ An lại nói với Cảnh Bằng.
Mạnh Tư Duy nghĩ tới ngày thanh toán tiền thuê nhà sắp tới thì bắt đầu rầu rĩ: "Vẫn chưa.”
"Gần đây ít người thuê nhà.”
Cảnh Bằng: "Tiền lương của anh đây cũng ít.”
Anh móc điện thoại ra: "Màn hình điện thoại của anh đã hỏng nửa năm rồi, anh còn không định thay cái mới, chấp nhận dùng tạm đây.”
Mạnh Tư Duy cười cười: "Chị dâu quản chặt như vậy sao?”
Cảnh Bằng mở video trên trang web, ở trang chủ tìm kiếm các phần của chương trình tạp kỹ nhiều lần đều không tìm được bất kỳ tin tức quảng cáo của "Người bảo vệ". Cuối cùng, anh ấy mới gõ tên vào thanh tìm kiếm.
Anh ấy nhấp mở video quảng cáo với lượt xem ít ỏi trên trang web, sau đó ở đoạn hai phút rưỡi tìm được cảnh quay của mình.
“Trên ống kính, anh nhìn cũng không tệ lắm.” Cảnh Bằng cười, vẫy tay với Mạnh Tư Duy: “Tiểu Mạnh, xem này, em cũng ở trong đây.”
đơn đặt hàng.
Là một người cảnh sát, nếu Mạnh Tư Duy nghe nói một cô gái trẻ đồng ý thuê chung nhà với người khác giới, cô chắc chắn sẽ không đồng ý tình huống này, thậm chí còn tiến hành phê bình giáo dục. Một người phụ nữ độc thân ở bên ngoài nỗ lực làm việc, học được cách bảo vệ chính mình là một điều vô cùng quan trọng.
Nhưng khi mọi thứ rơi xuống tình huống như cô, Mạnh Tư Duy mới biết được thực tế không đơn giản như lý thuyết.
Nếu không phải cuộc sống bức bách, ai chẳng muốn sống một mình ở một chung cư cao cấp, mười ngón tay không dính nước, một ngày ba bữa, dọn dẹp vệ sinh đều để người giúp việc làm.
Huống chi, lấy ưu thế của cô cũng không được coi là phụ nữ độc thân yếu đuối. Chỉ nói đến nghề nghiệp này của cô, nếu ai dám có suy nghĩ xấu xa, giống như Chung Ý từng miêu tả, thì quả thật là "Dám xúc phạm người có quyền thế”, “To gan lớn mật”, “Tập kích cảnh sát tăng thêm tội”, "Tự chui đầu vào lưới", "Nhàn đến đau trứng muốn tìm nhà giam ngồi.”
Lùi một bước mà nói, dù thực sự gặp phải chuyện gì, đối với loại trạch nam mê mệt internet, lười vận động, nghiện game thường thấy nhất hiện nay, cô cũng có thể dễ dàng quật ngã.
Ngay cả khi hạn chế về mặt giới tính, nhưng khi Mạnh Tư Duy nhớ tới Mao Lệ Lệ, kiểu người bề ngoài trông sạch sẽ, xinh đẹp lại có thói quen sinh hoạt bừa bộn, loại người này rõ ràng mới làm cô càng thêm suy sụp.
Nghĩ đến rác khăn giấy, lõi táo rơi đầy đất của Mao Lệ Lệ, da đầu Mạnh Tư Duy tê dại. Cô lập tức đứng dậy và gửi tin nhắn WeChat cho người môi giới, nói với người ta là cô không quan tâm giới tính, nhưng nhất định phải là một người thích sạch sẽ.
Người môi giới trả lời "OK".
...
Người môi giới tiếp tục dẫn người đến xem phòng ở, tình cờ gặp phải lúc Mạnh Tư Duy đang ngủ bù trong phòng.
Một trong những người đến thuê phòng có vẻ rất hài lòng, kết quả phát hiện Mạnh Tư Duy ở trong phòng ngủ, sau khi biết cô là cảnh sát thì từ bỏ.
Bởi vì khách thuê phòng nói bản thân làm việc trong lĩnh vực truyền thông, thường dành nhiều thời gian ở nhà. Ban ngày, anh ta tương đối thích chơi game, xem livestream và nghe nhạc. Nếu người thuê khác muốn ngủ bù vào ban ngày, rất khó để không gây ra tiếng ồn.
Dù không thuê nhà nhưng Mạnh Tư Duy có ấn tượng tốt về nhân viên làm truyền thông này. Trước khi thuê nhà thì chúng ta nên thoải mái cởi mở nói ra vấn đề, tốt hơn việc sau khi ở cùng nhau mới phát hiện các vấn đề không phù hợp.
Cuối tuần này, cô phải làm hai ca đêm, khu vực mà phân cục Trung Ninh quản lý là một trong những khu phồn hoa nhất ở thành phố C. Xung quanh tập trung rất nhiều phố ẩm thực, còn có các quán bar. Cuộc sống về đêm vô cùng phong phú, nên đôi khi vào buổi tối thì cảnh sát thậm chí còn bận rộn hơn ban ngày, trước khi công việc kết thúc đã phát hiện trời gần sáng.
Lại là một ca đêm, tại phân cục Trung Ninh, Cảnh Bằng quay đầu nhìn Mạnh Tư Duy, người đang lấy nước trước máy lọc nước để pha cà phê.
"Tiểu Mạnh, phòng ở hiện tại của em thế nào rồi? Chủ nhà có nói khi nào sẽ giao phòng không?”
Mạnh Tư Duy thổi hơi nước trắng xóa trên cốc, nghe thấy Cảnh Bằng hỏi cô, liền đáp: "Chưa có.”
“Mỗi lần đi đều gặp lúc mấy người công nhân đang sửa chữa, không biết sửa đến năm nào tháng nào.”
"Haiz. Thời gian thuê phòng không tốt rồi." Cảnh Bằng lắc đầu: "Nhân tiện, gần đây có phải em đang tìm người thuê chung phòng không, đã tìm được chưa?”
Mạnh Tư Duy dừng lại.
Chuyện cô đang tìm bạn cùng phòng có lẽ là do Chung Ý nói cho bạn trai cô ấy, sau đó Chu Vũ An lại nói với Cảnh Bằng.
Mạnh Tư Duy nghĩ tới ngày thanh toán tiền thuê nhà sắp tới thì bắt đầu rầu rĩ: "Vẫn chưa.”
"Gần đây ít người thuê nhà.”
Cảnh Bằng: "Tiền lương của anh đây cũng ít.”
Anh móc điện thoại ra: "Màn hình điện thoại của anh đã hỏng nửa năm rồi, anh còn không định thay cái mới, chấp nhận dùng tạm đây.”
Mạnh Tư Duy cười cười: "Chị dâu quản chặt như vậy sao?”
Cảnh Bằng mở video trên trang web, ở trang chủ tìm kiếm các phần của chương trình tạp kỹ nhiều lần đều không tìm được bất kỳ tin tức quảng cáo của "Người bảo vệ". Cuối cùng, anh ấy mới gõ tên vào thanh tìm kiếm.
Anh ấy nhấp mở video quảng cáo với lượt xem ít ỏi trên trang web, sau đó ở đoạn hai phút rưỡi tìm được cảnh quay của mình.
“Trên ống kính, anh nhìn cũng không tệ lắm.” Cảnh Bằng cười, vẫy tay với Mạnh Tư Duy: “Tiểu Mạnh, xem này, em cũng ở trong đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.