Chương 6:
Ma An
01/08/2022
Từ Đạt Long bị Chung Ý mắng từng câu từng câu “không biết xấu hổ”, “hèn hạ” trước mặt mọi người, vẻ mặt không nén được giận, vung phắt tay Chung Ý ra chửi lại: “Miệng cậu nói sạch sẽ chút đi! Ai con mẹ nó thèm đọc trộm thư của người khác, cái này ở trong thùng rác, ông đây nhặt được ở trong thùng rác!”
Anh ta lại nhìn về phía Mạnh Tư Duy, ở trong lớp học yên tĩnh, giọng điệu của anh ta có vẻ cực kỳ chua ngoa: “Là thứ đồ người ta liếc qua tên liền ném vào thùng rác! Có vài người thành tích không tốt nhưng tâm tư không ít tí nào đâu, dám làm còn xấu hổ không dám để người khác biết à?”
Ở trong lớp, xếp hạng thành tích của Từ Đạt Long rất khá, luôn thuộc về loại có chút thông minh.
Mạnh Tư Duy căng chặt môi.
Từ Đạt Long thậm chí còn đè cổ họng, đọc lên bài thơ Mạnh Tư Duy viết trong thư một cách châm chọc: “Ai yoo còn khá có học thức đấy chứ, thi ngữ văn được bao nhiêu điểm vậy? Chàng kia cổ áo xanh xanh, để ta vương mối tơ mành bấy nay. Đành ta cách trở gió mây, sao chàng cũng nỡ bặt ngay tin hồng?…… Aizz cái chữ phía sau này đọc thế nào ý nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha ha.” Xung quanh đều là tiếng cười trêu chọc.
Bởi vì Trần Xuân Hồng là người đầu tiên không thích Mạnh Tư Duy, ở trong mắt bà ta, Mạnh Tư Duy là kiểu học sinh nữ trơ tráo tứ chi phát triển, không để tâm vào việc học, đến chết cũng không tiến bộ. Cộng thêm bình thường Mạnh Tư Duy ngoại trừ đi học cũng là huấn luyện, ít thời gian ngồi rảnh rồi trong lớp, nên ngoài Chung Ý ra, người chơi được với cô ở trong lớp không nhiều, nên giờ phút này, người ở đây phần nhiều là ngồi xem kịch vui.
Bức thư tình của Mạnh Tư Duy bị công khai lớn tiếng đọc diễn cảm, nếu đổi lại là học sinh nữ khác, đoán chừng lúc này đã sớm khóc lóc chạy ra ngoài rồi.
Nhưng cô không giống họ, cô là Mạnh Tư Duy.
Trái tim của phần nhiều các thiếu nữ độ tuổi mơ mộng chuyện tình yêu đều được làm bằng thủy tinh, chỉ chạm nhẹ thôi cũng vỡ, không chịu nổi một chút va chạm tàn phá dù là nhỏ nhất. Còn trái tim của cô lại được làm bằng sắt thép, cứng như kim cương, không gì phá được.
Trong tiếng cười đùa, Mạnh Tư Duy bước lên, đón nhận những ánh mắt khác nhau của những người xung quanh, bình tĩnh lấy lại bức thư tình đã rách thành hai mảnh và phong bì màu hồng phấn đã bẩn của mình từ trong tay Chung Ý, rồi khẽ ngước lên phía trước, nhìn đến vị trí Bùi Thầm đang không có người ngồi.
Anh bị giáo viên gọi đến văn phòng.
Mạnh Tư Duy siết chặt nắm tay, bắt đầu thấy vui mừng vì lúc này Bùi Thầm không ở đây.
Sau đó một giây tiếp theo, Từ Đạt Long vừa rồi còn móc mỉa châm chọc bỗng kêu thảm một tiếng: “Aaaa!”
Học sinh nữ trong lớp học bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức thét chói tai.
Mạnh Tư Duy vậy mà lại đánh nhau với Từ Đạt Long!
Từ Đạt Long là học sinh nam, ở mấy chuyện đánh nhau này hẳn là chiếm ưu thế thể lực bẩm sinh. Nhưng Mạnh Tư Duy là học sinh thể thao, quanh năm rèn luyện, chiều cao bây giờ đã hơn Từ Đạt Long gần nửa cái đầu. Lúc này hai người đang sáp vào nhau, Mạnh Tư Duy bất ngờ dần dần dành được ưu thế.
Bọn họ đánh nhau rất dữ dội, Mạnh Tư Duy đè Từ Đạt Long xuống đất, Từ Đạt Long cũng chết không chịu nhận thua mà véo mạnh cổ Mạnh Tư Duy, hai người đều mặt đỏ tía tai, không ai chịu buông tay trước, những người đứng bên cạnh thậm chí không thể tìm thấy chỗ có thể nhúng tay can ngăn, mãi đến khi có người bỗng nhiên hô một tiếng: “Bùi Thầm đến rồi!”
Vì thế ngay trong nháy mắt, không khí cãi cọ ồn ào đột ngột im bặt.
Bởi vì một nhân vật chính khác của chuyện này cuối cùng cũng xuất hiện.
Lúc này Mạnh Tư Duy và Từ Đạt Long mới ngừng lại.
Hai người dừng tay, toàn thân dính đầy bụi đất chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào cậu thiếu niên trước mặt.
Cậu thiếu niên ấy dùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khung cảnh ngổn ngang bừa bộn phía cuối lớp học.
Hai người vừa đánh nhau, bức thư tình đã bị xé rách nơi đầy đất.
“Bùi Thầm.” Có học sinh nam rất có hứng thú mà gọi Bùi Thầm lại, dường như đang hỏi anh có cô gái đang đánh nhau vì cậu, cậu định làm thế nào bây giờ.
Hồi nãy đánh nhau, cổ Mạnh Tư Duy bị Từ Đạt Long cào vài vết chảy máu, lúc này vẫn còn hơi âm ỷ đau, lòng bàn tay cố sức nắm chặt một mảnh nhỏ thư tình bị xé.
Cô cắn môi, không thể rời mắt khỏi người Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy thấy tầm mắt của Bùi Thầm cứ thế lướt qua cô, hoặc là nói trong mắt anh từ trước đến nay chưa bao giờ có cô, anh chỉ xoay người kéo ghế ra, ngồi xuống.
Giống như tất cả mọi thứ chẳng liên quan gì đến anh.
Anh ta lại nhìn về phía Mạnh Tư Duy, ở trong lớp học yên tĩnh, giọng điệu của anh ta có vẻ cực kỳ chua ngoa: “Là thứ đồ người ta liếc qua tên liền ném vào thùng rác! Có vài người thành tích không tốt nhưng tâm tư không ít tí nào đâu, dám làm còn xấu hổ không dám để người khác biết à?”
Ở trong lớp, xếp hạng thành tích của Từ Đạt Long rất khá, luôn thuộc về loại có chút thông minh.
Mạnh Tư Duy căng chặt môi.
Từ Đạt Long thậm chí còn đè cổ họng, đọc lên bài thơ Mạnh Tư Duy viết trong thư một cách châm chọc: “Ai yoo còn khá có học thức đấy chứ, thi ngữ văn được bao nhiêu điểm vậy? Chàng kia cổ áo xanh xanh, để ta vương mối tơ mành bấy nay. Đành ta cách trở gió mây, sao chàng cũng nỡ bặt ngay tin hồng?…… Aizz cái chữ phía sau này đọc thế nào ý nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha ha.” Xung quanh đều là tiếng cười trêu chọc.
Bởi vì Trần Xuân Hồng là người đầu tiên không thích Mạnh Tư Duy, ở trong mắt bà ta, Mạnh Tư Duy là kiểu học sinh nữ trơ tráo tứ chi phát triển, không để tâm vào việc học, đến chết cũng không tiến bộ. Cộng thêm bình thường Mạnh Tư Duy ngoại trừ đi học cũng là huấn luyện, ít thời gian ngồi rảnh rồi trong lớp, nên ngoài Chung Ý ra, người chơi được với cô ở trong lớp không nhiều, nên giờ phút này, người ở đây phần nhiều là ngồi xem kịch vui.
Bức thư tình của Mạnh Tư Duy bị công khai lớn tiếng đọc diễn cảm, nếu đổi lại là học sinh nữ khác, đoán chừng lúc này đã sớm khóc lóc chạy ra ngoài rồi.
Nhưng cô không giống họ, cô là Mạnh Tư Duy.
Trái tim của phần nhiều các thiếu nữ độ tuổi mơ mộng chuyện tình yêu đều được làm bằng thủy tinh, chỉ chạm nhẹ thôi cũng vỡ, không chịu nổi một chút va chạm tàn phá dù là nhỏ nhất. Còn trái tim của cô lại được làm bằng sắt thép, cứng như kim cương, không gì phá được.
Trong tiếng cười đùa, Mạnh Tư Duy bước lên, đón nhận những ánh mắt khác nhau của những người xung quanh, bình tĩnh lấy lại bức thư tình đã rách thành hai mảnh và phong bì màu hồng phấn đã bẩn của mình từ trong tay Chung Ý, rồi khẽ ngước lên phía trước, nhìn đến vị trí Bùi Thầm đang không có người ngồi.
Anh bị giáo viên gọi đến văn phòng.
Mạnh Tư Duy siết chặt nắm tay, bắt đầu thấy vui mừng vì lúc này Bùi Thầm không ở đây.
Sau đó một giây tiếp theo, Từ Đạt Long vừa rồi còn móc mỉa châm chọc bỗng kêu thảm một tiếng: “Aaaa!”
Học sinh nữ trong lớp học bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức thét chói tai.
Mạnh Tư Duy vậy mà lại đánh nhau với Từ Đạt Long!
Từ Đạt Long là học sinh nam, ở mấy chuyện đánh nhau này hẳn là chiếm ưu thế thể lực bẩm sinh. Nhưng Mạnh Tư Duy là học sinh thể thao, quanh năm rèn luyện, chiều cao bây giờ đã hơn Từ Đạt Long gần nửa cái đầu. Lúc này hai người đang sáp vào nhau, Mạnh Tư Duy bất ngờ dần dần dành được ưu thế.
Bọn họ đánh nhau rất dữ dội, Mạnh Tư Duy đè Từ Đạt Long xuống đất, Từ Đạt Long cũng chết không chịu nhận thua mà véo mạnh cổ Mạnh Tư Duy, hai người đều mặt đỏ tía tai, không ai chịu buông tay trước, những người đứng bên cạnh thậm chí không thể tìm thấy chỗ có thể nhúng tay can ngăn, mãi đến khi có người bỗng nhiên hô một tiếng: “Bùi Thầm đến rồi!”
Vì thế ngay trong nháy mắt, không khí cãi cọ ồn ào đột ngột im bặt.
Bởi vì một nhân vật chính khác của chuyện này cuối cùng cũng xuất hiện.
Lúc này Mạnh Tư Duy và Từ Đạt Long mới ngừng lại.
Hai người dừng tay, toàn thân dính đầy bụi đất chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào cậu thiếu niên trước mặt.
Cậu thiếu niên ấy dùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khung cảnh ngổn ngang bừa bộn phía cuối lớp học.
Hai người vừa đánh nhau, bức thư tình đã bị xé rách nơi đầy đất.
“Bùi Thầm.” Có học sinh nam rất có hứng thú mà gọi Bùi Thầm lại, dường như đang hỏi anh có cô gái đang đánh nhau vì cậu, cậu định làm thế nào bây giờ.
Hồi nãy đánh nhau, cổ Mạnh Tư Duy bị Từ Đạt Long cào vài vết chảy máu, lúc này vẫn còn hơi âm ỷ đau, lòng bàn tay cố sức nắm chặt một mảnh nhỏ thư tình bị xé.
Cô cắn môi, không thể rời mắt khỏi người Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy thấy tầm mắt của Bùi Thầm cứ thế lướt qua cô, hoặc là nói trong mắt anh từ trước đến nay chưa bao giờ có cô, anh chỉ xoay người kéo ghế ra, ngồi xuống.
Giống như tất cả mọi thứ chẳng liên quan gì đến anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.