Chương 2: Sự Thật Được Phơi Bày
Trang Trang
30/10/2015
Và thế là nó hôn mê sau vụ tai nạn kinh hoàng đó. Bác sĩ bảo nó phải chuyển sang nước ngoài để chữa trị vì nó chỉ có 40 % cơ hội sống nên con bạn nó hiện giờ đang rất phân vân và lo lắng xem có thể cùng sang nước ngoài với nó được không và con bạn nó đã có quyết định . - Cua ơi, tao xin lỗi vì không đi được cùng mày sang nước ngoài trị bệnh nhưng tao hứa sẽ giúp mày thuê người về chăm sóc mày tử tế ! Mày phải nhanh chóng tỉnh dậy và mau khỏe nhé ! _ Khả Hân ngồi gần giường bệnh cầm tay nó và khóc ( mình quên bạn thân của An Kì sẽ tên là Khả Hân nhé ).
***Tại bệnh viện Sozoll***
- Ôi trời ơi con tôi, bác sĩ con tôi có sao không vậy? _ Mẹ của Bạch Du hỏi bác sĩ .
- Con bà không sao, chỉ bị trầy xước da bên ngoài thôi vì không bị ô tô lao trúng ! Con bà thật may mắn vì có người đã đẩy ra khỏi chiếc ô tô đó ! _ Bác sĩ nói
- Phù, vậy là may rồi ! _ Bà thở phù. - Vậy con tôi bao giờ được xuất viện ? _ Bà hỏi bác sĩ
- À mời bà ra làm thủ tục xuất viện, cô bé có thể xuất viện ! Sau này bảo con bà chú ý một chút . _ Bác sĩ nói với bà rồi đi ra ngoài .
- Con à, con không sao chứ ? _ Bà lo lắng hỏi
- Mẹ à con không sao, con khỏe rồi nè ! _ Bạch Du trả lời mẹ mình
- Ừ ! Vậy lần sau con phải chú ý hơn nhé làm mẹ lo quá ! _ Bà nói
- Vâng lần sau con sẽ chú ý ! _ Bạch Du
***Về đến nhà***
- Không biết ai là người đã lao ra cứu mình nhỉ, không biết người đó có sao không ! Cầu mong là người đó bình an. _ Bạch Du nói thầm.
Sáng hôm sau. Bạch Du lên trường đi qua lớp của nó nhưng không thấy nó ở trong lớp ! Tan học nó cũng không thấy nó đâu....và những ngày tiếp theo cũng vậy. Mà tại sao cô lại phải quan tâm đến con nhỏ giả tạo đó nhỉ, đúng là cô bị điên rồi. Bây giờ là cô phải làm thế nào để hàn gắn với người yêu cô mới phải chứ nhỉ !!! ( Mình không biết viết nên mong các bạn thông cảm ạ ! ).
5 tháng sau
Tại một ngôi biệt thự to và đẹp như lâu đài ở Mỹ . Nó tỉnh dậy sau trận hôn mê dài....nó từ từ mở mắt ra và một trần nhà màu trắng hiện lên trước mắt ! Ơ đây có phải nhà nó đâu nhỉ, đây là đâu và đã có chuyện gì xảy ra vậy ? Sao không nhớ chuyện gì vậy? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu nó và...
- Ơ cô chủ tỉnh dậy rồi ạ? Để tôi đỡ cô dậy. _ Chị giúp việc vừa mang đồ vào thì thấy nó tỉnh dậy nên rất vui....vì từ trước đến nay, nó luôn đối xử rất tốt với các người giúp việc trong nhà nên họ cũng có thiện cảm về cô vì vậy 1 chị giúp việc đã sang nước ngoài để chăm sóc cho nó mau khỏe lại .
- Chị Liên, em đang ở đâu vậy? Đây đâu phải là nhà mình đâu? Với lại có chuyện gì đã xảy ra vậy? _ Nó hỏi 1 loạt câu hỏi cho chị Liên trả lời
- À, em đang ở Mỹ vì em bị tai nạn sau nên đã bị hôn mê và phải đưa sang nước ngoài trị bệnh, em đã hôn mê 5 tháng rồi đấy ! May quá vì bây giờ em đã tỉnh rồi ! _ Chị Liên vui vẻ kể lại những chuyện xảy ra với nó . Và lúc này nó mới nhớ ra là hôm đó, nó đã đẩy Bạch Du ra khỏi cái ô tô đó và nó chỉ biết là Bạch Du đã an toàn nên nó yên tâm. Nhớ lại những lời nói mà trước khi nó bị ô tô đâm làm nó lại cảm thấy như ai đó đã lấy con dao và đâm nhiều nhát vào trái tim nó vậy . Nó muốn quên đi tất cả những chuyện buồn ở Việt Nam và từ bây giờ nó sẽ sống ổn định ở Mỹ, nó sẽ quên đi tất cả những kỉ niệm buồn, và nước Mỹ sẽ là 1 khởi đầu mới !!
- À chị Liên ơi bây giờ em tỉnh lại rồi, mấy ngày nữa chị làm thủ tục nhập học ở trường nào đó ở Mỹ nhé em sẽ đi học lại ! _ Nó mỉm cười nói với chị Liên.
- Vậy cũng được nhưng em phải nghỉ ngơi để lấy sức đã thì mới được đi học ! _ Chị Liên nói với nó .
- Vâng vậy chị ra ngoài đi em muốn ngủ ! _ Nó nói
- Ừ vậy chị ra ngoài nhé... khi nào em có việc cần giúp thì gọi chị nhé ! _ Chị Liên chu đáo.
- Vâng. _ Nó đáp
Bây giờ căn phòng chỉ còn mình nó, cô đơn, trống trải giống y hệt tâm trạng của nó hiện giờ . Nó nhìn ra cửa sổ, tại sao ông trời lại nhẫn tâm với nó như vậy? Tại sao ông trời lại để cho nó và Bạch Du được gặp nhau và nó đã trót yêu nhưng đối với Bạch Du nó vẫn luôn chỉ là một người mà cô ấy lợi dụng, người giả tạo 2 mặt không hơn không kém. Phải làm sao thì nó mới có thể quên được cái mối tình được gọi là " có vấn đề " bây giờ, mối tình đầu của nó tại sao lại không phải 1 người con trai mà lại là người con gái ? Những kỉ niệm về nó và Bạch Du hầu như chẳng bao giờ được tốt đẹp cả, những lời nói của Bạch Du như là 1 lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim nó, tại sao Bạch Du lại xuất hiện vào trái tim nó và rồi lại cầm lưỡi dao đâm vào tim nó? Nó muốn quên hết những kỉ niệm về Bạch Du, quên tất cả ! Nó không còn ai để làm chỗ dựa nữa rồi .
Bấy giờ nó mới nhớ là vẫn còn con bạn thân và nó mới lấy cái điện thoại và gọi điện cho Khả Hân coi như là để báo tin rằng nó đã tỉnh lại rồi không cần lo lắng cho nó nữa ! Phù may quá, may mà vẫn còn người này không thì coi như trong cuộc đời nó đã hết chỗ nương tựa !.
- Alo, Cua à mày tỉnh rồi sao ? _ Khả Hân rất vui
- Ừ tao vừa tỉnh thôi, nhớ mày quá ! _ Nó nói .
- Tao cũng rất nhớ mày đấy, mà mày tỉnh rồi có định về bên này sống cùng tao không vậy? _ Khả Hân hỏi nó .
- À...ờm tao định sẽ ở Mỹ một thời gian rồi tao sẽ về bên đó, mày đừng buồn nha ! _ Nó nói .
- Vậy à? Ừ vậy mày ở bên đấy nhớ giữ sức khỏe nhé ! _ Khả Hân dặn dò .
- Ừ ! Thôi tạm biệt mày nha tao ngủ đây, buồn ngủ quá...oáp...oáp ! _ Nó .
- Ừ ! PP mày. _ Khả Hân .
***Tại nhà của Bạch Du***
- Không biết An Kì đi đâu nhỉ ? Tại sao 5 tháng nay không thấy nó ở trường nhỉ, ở nhà cũng không có ? Mà mình dạo này cứ nghĩ đến việc này là sao nhỉ? Có phải mình bị điên rồi không? Cái cảm giác này thật khó chịu ! _ Bạch Du đi đi lại lại trong phòng và lẩm bẩm 1 mình . - Hay mình thử đi hỏi nhỏ Hân xem sao ! Rồi Bạch Du lấy điện thoại ra và gọi cho Khả Hân .
- Alo, ai vậy? _ Khả Hân nói .
- Là tôi Bạch Du đây . Chúng ta có thể gặp nhau 1 chút được không ? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ! _ Bạch Du trả lời .
- Ừ . _ Khả Hân lạnh lùng đáp vì cô biết đây là người mà nó yêu mà không dám nói với lại cô cũng biết chính Bạch Du đã làm cho Cua của cô đau và buồn như bây giờ !
**Tại quán cà phê Lung Linh**
- Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì không? _ Khả Hân lạnh lùng hỏi .
- Tôi hẹn cô ra đây là hỏi cô 1 chuyện ! 5 tháng gần đây, An Kì đã đi đâu vậy? Tôi không thấy cô ta trên trường, rốt cuộc cô ta đã đi đâu vậy? _ Bạch Du hỏi .
- Hừ...thật buồn cười, cô có bao giờ coi An Kì là gì đâu sao tự nhiên lại hỏi vậy? Tôi thấy An Kì thật tội nghiệp, đã cứu người khác mà không ai biết . _ Khả Hân khinh bỉ nhìn Bạch Du .
- Cái gì....cô nói An Kì cứu người là sao ? Mà cứu ai vậy? _ Bạch Du không hiểu mô tê gì .
- Cô còn hỏi được sao? Là cứu cô khỏi tai nạn lúc 5 tháng trước đó, những lúc cô gặp nguy hiểm luôn được An Kì bảo vệ vậy mà cô không biết......đã vậy lại còn hiểu lầm An Kì lại không coi An Kì là gì hết ! Cô không đáng để An Kì làm như vậy, tôi thấy thật không đáng mà . _ Khả Hân tức giận .
Nghe xong Khả Hân nói, Bạch Du đơ người, tại sao An Kì lại phải ngốc như vậy ? Bao lâu nay cô đâu có đối xử tốt với nó đâu, tại sao lại phải làm như vậy chứ .
- Vậy tại sao cô ta lại chia rẽ tình cảm của tôi và Duy Hải? Cô nói dối có đúng không, cô ta đâu ngu ngốc mà đi làm việc đó ! _ Bạch Du nói .
Nói xong, 1 cái tát thẳng vào mặt của Bạch Du .
- Cô là loại người gì vậy ? An Kì đã cứu cô khỏi tai nạn đó và bị thương rất nặng mà cô vẫn coi là tôi nói dối ư? Cô không xứng đáng để An Kì làm như vậy mà, thật không xứng đáng để An Kì yêu mà. Bao lâu nay cô đâu biết rằng An Kì đã yêu cô, luôn hi sinh chỉ vì cô... vậy mà cô luôn chà đạp lên cái tình cảm đó. Chuyện tình cảm của cô không phải là do An Kì làm, tất cả là vì anh ta không yêu cô chỉ lợi dụng cô thôi . _ Khả Hân tức đến giết người . Nói xong cô bỏ đi để lại một mình Bạch Du đang đơ ở đấy.
- An Kì đã cứu mình sao? Bao lâu nay mình luôn hiểu lầm cô ấy sao? An Kì yêu mình sao? _ Bạch Du khụy xuống vì sốc, quá sốc khi biết sự thật này....tại sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ ? Bao lâu nay không nhận ra rằng An Kì luôn làm những việc để tốt cho cô chứ . Thế là Bạch Du cứ ngồi ở quán cà phê đó mà khóc, khóc cho 1 người mà cô luôn hiểu lầm, lợi dụng, và không coi ra gì !
***Tại bệnh viện Sozoll***
- Ôi trời ơi con tôi, bác sĩ con tôi có sao không vậy? _ Mẹ của Bạch Du hỏi bác sĩ .
- Con bà không sao, chỉ bị trầy xước da bên ngoài thôi vì không bị ô tô lao trúng ! Con bà thật may mắn vì có người đã đẩy ra khỏi chiếc ô tô đó ! _ Bác sĩ nói
- Phù, vậy là may rồi ! _ Bà thở phù. - Vậy con tôi bao giờ được xuất viện ? _ Bà hỏi bác sĩ
- À mời bà ra làm thủ tục xuất viện, cô bé có thể xuất viện ! Sau này bảo con bà chú ý một chút . _ Bác sĩ nói với bà rồi đi ra ngoài .
- Con à, con không sao chứ ? _ Bà lo lắng hỏi
- Mẹ à con không sao, con khỏe rồi nè ! _ Bạch Du trả lời mẹ mình
- Ừ ! Vậy lần sau con phải chú ý hơn nhé làm mẹ lo quá ! _ Bà nói
- Vâng lần sau con sẽ chú ý ! _ Bạch Du
***Về đến nhà***
- Không biết ai là người đã lao ra cứu mình nhỉ, không biết người đó có sao không ! Cầu mong là người đó bình an. _ Bạch Du nói thầm.
Sáng hôm sau. Bạch Du lên trường đi qua lớp của nó nhưng không thấy nó ở trong lớp ! Tan học nó cũng không thấy nó đâu....và những ngày tiếp theo cũng vậy. Mà tại sao cô lại phải quan tâm đến con nhỏ giả tạo đó nhỉ, đúng là cô bị điên rồi. Bây giờ là cô phải làm thế nào để hàn gắn với người yêu cô mới phải chứ nhỉ !!! ( Mình không biết viết nên mong các bạn thông cảm ạ ! ).
5 tháng sau
Tại một ngôi biệt thự to và đẹp như lâu đài ở Mỹ . Nó tỉnh dậy sau trận hôn mê dài....nó từ từ mở mắt ra và một trần nhà màu trắng hiện lên trước mắt ! Ơ đây có phải nhà nó đâu nhỉ, đây là đâu và đã có chuyện gì xảy ra vậy ? Sao không nhớ chuyện gì vậy? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu nó và...
- Ơ cô chủ tỉnh dậy rồi ạ? Để tôi đỡ cô dậy. _ Chị giúp việc vừa mang đồ vào thì thấy nó tỉnh dậy nên rất vui....vì từ trước đến nay, nó luôn đối xử rất tốt với các người giúp việc trong nhà nên họ cũng có thiện cảm về cô vì vậy 1 chị giúp việc đã sang nước ngoài để chăm sóc cho nó mau khỏe lại .
- Chị Liên, em đang ở đâu vậy? Đây đâu phải là nhà mình đâu? Với lại có chuyện gì đã xảy ra vậy? _ Nó hỏi 1 loạt câu hỏi cho chị Liên trả lời
- À, em đang ở Mỹ vì em bị tai nạn sau nên đã bị hôn mê và phải đưa sang nước ngoài trị bệnh, em đã hôn mê 5 tháng rồi đấy ! May quá vì bây giờ em đã tỉnh rồi ! _ Chị Liên vui vẻ kể lại những chuyện xảy ra với nó . Và lúc này nó mới nhớ ra là hôm đó, nó đã đẩy Bạch Du ra khỏi cái ô tô đó và nó chỉ biết là Bạch Du đã an toàn nên nó yên tâm. Nhớ lại những lời nói mà trước khi nó bị ô tô đâm làm nó lại cảm thấy như ai đó đã lấy con dao và đâm nhiều nhát vào trái tim nó vậy . Nó muốn quên đi tất cả những chuyện buồn ở Việt Nam và từ bây giờ nó sẽ sống ổn định ở Mỹ, nó sẽ quên đi tất cả những kỉ niệm buồn, và nước Mỹ sẽ là 1 khởi đầu mới !!
- À chị Liên ơi bây giờ em tỉnh lại rồi, mấy ngày nữa chị làm thủ tục nhập học ở trường nào đó ở Mỹ nhé em sẽ đi học lại ! _ Nó mỉm cười nói với chị Liên.
- Vậy cũng được nhưng em phải nghỉ ngơi để lấy sức đã thì mới được đi học ! _ Chị Liên nói với nó .
- Vâng vậy chị ra ngoài đi em muốn ngủ ! _ Nó nói
- Ừ vậy chị ra ngoài nhé... khi nào em có việc cần giúp thì gọi chị nhé ! _ Chị Liên chu đáo.
- Vâng. _ Nó đáp
Bây giờ căn phòng chỉ còn mình nó, cô đơn, trống trải giống y hệt tâm trạng của nó hiện giờ . Nó nhìn ra cửa sổ, tại sao ông trời lại nhẫn tâm với nó như vậy? Tại sao ông trời lại để cho nó và Bạch Du được gặp nhau và nó đã trót yêu nhưng đối với Bạch Du nó vẫn luôn chỉ là một người mà cô ấy lợi dụng, người giả tạo 2 mặt không hơn không kém. Phải làm sao thì nó mới có thể quên được cái mối tình được gọi là " có vấn đề " bây giờ, mối tình đầu của nó tại sao lại không phải 1 người con trai mà lại là người con gái ? Những kỉ niệm về nó và Bạch Du hầu như chẳng bao giờ được tốt đẹp cả, những lời nói của Bạch Du như là 1 lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim nó, tại sao Bạch Du lại xuất hiện vào trái tim nó và rồi lại cầm lưỡi dao đâm vào tim nó? Nó muốn quên hết những kỉ niệm về Bạch Du, quên tất cả ! Nó không còn ai để làm chỗ dựa nữa rồi .
Bấy giờ nó mới nhớ là vẫn còn con bạn thân và nó mới lấy cái điện thoại và gọi điện cho Khả Hân coi như là để báo tin rằng nó đã tỉnh lại rồi không cần lo lắng cho nó nữa ! Phù may quá, may mà vẫn còn người này không thì coi như trong cuộc đời nó đã hết chỗ nương tựa !.
- Alo, Cua à mày tỉnh rồi sao ? _ Khả Hân rất vui
- Ừ tao vừa tỉnh thôi, nhớ mày quá ! _ Nó nói .
- Tao cũng rất nhớ mày đấy, mà mày tỉnh rồi có định về bên này sống cùng tao không vậy? _ Khả Hân hỏi nó .
- À...ờm tao định sẽ ở Mỹ một thời gian rồi tao sẽ về bên đó, mày đừng buồn nha ! _ Nó nói .
- Vậy à? Ừ vậy mày ở bên đấy nhớ giữ sức khỏe nhé ! _ Khả Hân dặn dò .
- Ừ ! Thôi tạm biệt mày nha tao ngủ đây, buồn ngủ quá...oáp...oáp ! _ Nó .
- Ừ ! PP mày. _ Khả Hân .
***Tại nhà của Bạch Du***
- Không biết An Kì đi đâu nhỉ ? Tại sao 5 tháng nay không thấy nó ở trường nhỉ, ở nhà cũng không có ? Mà mình dạo này cứ nghĩ đến việc này là sao nhỉ? Có phải mình bị điên rồi không? Cái cảm giác này thật khó chịu ! _ Bạch Du đi đi lại lại trong phòng và lẩm bẩm 1 mình . - Hay mình thử đi hỏi nhỏ Hân xem sao ! Rồi Bạch Du lấy điện thoại ra và gọi cho Khả Hân .
- Alo, ai vậy? _ Khả Hân nói .
- Là tôi Bạch Du đây . Chúng ta có thể gặp nhau 1 chút được không ? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ! _ Bạch Du trả lời .
- Ừ . _ Khả Hân lạnh lùng đáp vì cô biết đây là người mà nó yêu mà không dám nói với lại cô cũng biết chính Bạch Du đã làm cho Cua của cô đau và buồn như bây giờ !
**Tại quán cà phê Lung Linh**
- Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì không? _ Khả Hân lạnh lùng hỏi .
- Tôi hẹn cô ra đây là hỏi cô 1 chuyện ! 5 tháng gần đây, An Kì đã đi đâu vậy? Tôi không thấy cô ta trên trường, rốt cuộc cô ta đã đi đâu vậy? _ Bạch Du hỏi .
- Hừ...thật buồn cười, cô có bao giờ coi An Kì là gì đâu sao tự nhiên lại hỏi vậy? Tôi thấy An Kì thật tội nghiệp, đã cứu người khác mà không ai biết . _ Khả Hân khinh bỉ nhìn Bạch Du .
- Cái gì....cô nói An Kì cứu người là sao ? Mà cứu ai vậy? _ Bạch Du không hiểu mô tê gì .
- Cô còn hỏi được sao? Là cứu cô khỏi tai nạn lúc 5 tháng trước đó, những lúc cô gặp nguy hiểm luôn được An Kì bảo vệ vậy mà cô không biết......đã vậy lại còn hiểu lầm An Kì lại không coi An Kì là gì hết ! Cô không đáng để An Kì làm như vậy, tôi thấy thật không đáng mà . _ Khả Hân tức giận .
Nghe xong Khả Hân nói, Bạch Du đơ người, tại sao An Kì lại phải ngốc như vậy ? Bao lâu nay cô đâu có đối xử tốt với nó đâu, tại sao lại phải làm như vậy chứ .
- Vậy tại sao cô ta lại chia rẽ tình cảm của tôi và Duy Hải? Cô nói dối có đúng không, cô ta đâu ngu ngốc mà đi làm việc đó ! _ Bạch Du nói .
Nói xong, 1 cái tát thẳng vào mặt của Bạch Du .
- Cô là loại người gì vậy ? An Kì đã cứu cô khỏi tai nạn đó và bị thương rất nặng mà cô vẫn coi là tôi nói dối ư? Cô không xứng đáng để An Kì làm như vậy mà, thật không xứng đáng để An Kì yêu mà. Bao lâu nay cô đâu biết rằng An Kì đã yêu cô, luôn hi sinh chỉ vì cô... vậy mà cô luôn chà đạp lên cái tình cảm đó. Chuyện tình cảm của cô không phải là do An Kì làm, tất cả là vì anh ta không yêu cô chỉ lợi dụng cô thôi . _ Khả Hân tức đến giết người . Nói xong cô bỏ đi để lại một mình Bạch Du đang đơ ở đấy.
- An Kì đã cứu mình sao? Bao lâu nay mình luôn hiểu lầm cô ấy sao? An Kì yêu mình sao? _ Bạch Du khụy xuống vì sốc, quá sốc khi biết sự thật này....tại sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ ? Bao lâu nay không nhận ra rằng An Kì luôn làm những việc để tốt cho cô chứ . Thế là Bạch Du cứ ngồi ở quán cà phê đó mà khóc, khóc cho 1 người mà cô luôn hiểu lầm, lợi dụng, và không coi ra gì !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.