[Tr/alltakemichi] Tử Thần Thiếu Niên (Tổng Mạn)
Chương 1
Maii2208
17/02/2022
" Oy Takemichi " Một người tóc bờm ngựa màu đỏ rượu đang cùng 3 người còn lại đứng trời trồng kêu réo tóc vàng nắng thiếu niên
" Akkun ?? " Mái tóc màu vàng hơi rối phát sáng như ánh nắng chói chang . Gương mặt thanh toát trong trẻo như một thiên sứ không bị nhiễm bụi trần , đôi môi hồng hào nhỏ nhắn , chiếc mũi cao gầy vừa vặn . Quan trọng hơn cả , là đôi con ngươi màu lam xinh đẹp luôn chứa ý cười và sự bao dung , rực rỡ một cách lóa mắt
Dù bao lần vẫn không thể không ngẩn người vì vẻ đẹp ấy , Akkun hay còn gọi Sendo Atsushi bất ngờ cứng đông không nói nên lời . Cậu chàng thiếu niên kế bên dường như đã quá quen lên tiếng thay thế
" Takemichi có rảnh đi chơi cùng tụi tao không "
" Xin lỗi nha Takuya , tụi bây . Tao còn phải đi làm thêm rồi ây da bận quá mà ~~ " Tóc vàng thiếu niên áy náy chấp tay thành khẩn sau đó vẫy tay chào tốc biến trong vài giây đã không thấy người
" Thằng Takemichi cũng quá mức cố gắng đi ?? nó mới có 14 tuổi đã tự kiếm tiền trang trải cho bản thân "
" Haizz . Nhà nó có chút khác tụi mình mà " Từ khi quen biết thiếu niên Hanagaki Takemichi cả đám người họ vẫn chưa bao giờ gặp mặt cha hay mẹ của cậu cả , chỉ biết một điều cậu sống một mình không họ hàng thân thiết và tự lập tự lo cho bản thân
Nhiều lần họ cũng đã nói hãy để họ giúp đỡ nhưng thằng nhóc này cũng rất cứng đầu không đồng ý . Thôi thì họ lực bất tòng tâm , chỉ tranh thủ mọi lúc mọi nơi bao ăn bao uống còn cưng chiều nó một chút ... Aizz ai bảo nó là linh vật của Bộ ngũ Mizo
Quay về với cậu , Takemichi hôm nay cũng không có ủy thác nào nên cậu quyết định đi làm bán thời gian tiếp để kiếm chút đỉnh tiền . Hiện tại cậu đang thay đi bộ đồng phục của mình bằng đồng phục quán ăn gia đình
' Ây.. lao động là hạnh phúc nha ~ Lạy ba đã luân hồi chuyển kiếp thú ăn kiến xin hãy phù hộ con . Ít ủy thác một chút thì tốt hơn, tiền mua công cụ tử thần hơi bị mắc đó hic hic .. Ôi số tôi , lí do không bao giờ giàu lên được '
" Leng Keng "
" Kính chào quý khách " Phản xạ có điều kiện khi nghe tiếng chuông cửa vang lên . Takemichi nở nụ cười siêu tiêu chuẩn hướng về hai người đang đi tới
" Kenchin tao quên mang tiền rồi mày trả nha "
" Cái thằng mứt dạy này ! " Có lẽ vì quá quen nên hắn miệng thì cằn nhằn tay lại móc túi ra " Ba cái Taiyaki với một cái Hambeger "
" Vâng . Dùng tại quán hay mang về thưa quý khách "
" Tại đây " Người to con với hình xăm trên thái dương cúi xuống nhìn cậu trai kia với vẻ khó hiểu nhưng cũng không nói gì . Người nọ nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt đen láy như cái hố đen vũ trụ nhưng giống nhất là cái cuộc đời tràn ngập chữ nợ và nợ hơn nữa của cậu
' Nhưng mà....đáng sợ quá !!!! làm ơn làm phước quay mặt ra chỗ khác giùm tôi đi trời '
" Mikey đi tìm chỗ ngồi thôi " Đội ơn trời là hắn đã nghe lời cái người kế bên bĩu môi quay đi
" Nè Mikey làm gì mày nhìn cậu trai bán hàng lúc nãy dữ vậy "
" Mày không hiểu Kenchin " Tìm chỗ ngồi không xa , ngồi bệt xuống ghế cuộn thành một cục tròn ủm dùng cặp mắt đen không sức sống tiếp tục công cuộc nhìn chòng chọc vào thân ảnh đang loay hoay kia
Cậu ta cũng không hiểu tại sao mình lại thích đôi lam sắc con ngươi kia đến vậy . Thật lạ
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
' Cha mẹ thánh thần thiên địa hột vịt lộn ơi !!!!! cái người đó lại tiếp tục nhìn mình sợ quá !!! hình như mấy sạp tạp hoá Âm phủ đang mở sale nước thánh thì phải '
Sau một ngày đi làm thêm về mệt mỏi , cậu chậm rãi đi về nhà mình trên con đường tối thui lay ray vài ba ánh đèn nhấp nháy
" hu hu mẹ ơi mẹ đừng bỏ con mà..con hứa con sẽ ngoan hu hu " Âm thanh nức nở của một đứa trẻ đang đi ngược hướng với cậu , nó vừa che mặt vừa khóc trông khá đáng thương
" Này ! Em lạc mẹ sao nhóc ? có cần anh đưa về hay không ? "
" ....Anh thấy được em ?? anh có thể đưa em về với mẹ sao ?? " Đúng vậy , đứa trẻ này chân không hề chạm đất chút nào , đôi mắt còn đang chảy máu hai dòng mờ mịt tựa búp bê hỏi ngược lại . Người thường gặp cảnh này không ngất xỉu thì hét toáng bỏ chạy rồi , Takemichi bình tĩnh khụy hai chân đối mắt với nó dịu dàng nói " Ừm để anh giúp em nhé có được không "
" Um . Cám ơn anh ạ he he " Đứa trẻ mở mồm miệng máu đỏ au tươi cười với cậu nhưng mặt cậu vẫn bất biến cười mỉm nắm lấy tay nó dắt đi
" Mẹ em tên gì ? nhà ở đâu có nhớ không ? "
" Mẹ em tên Fumiya Yuko . nhà em ở quận 3 ạ "
" Vậy tên của em là gì ? "
" Là Fumiya Ryu . Mẹ em đặt vì mong em lớn lên mạnh mẽ như một chú rồng đó , nghe có ngầu không he he " Đứa trẻ háo hức múa may loạn xạ với cậu
" Ừm cực kì ngầu luôn Ryu-kun " Takemichi xoa đầu thằng bé , giọng điệu cưng chiều cứ như anh lớn với em trai nhỏ
Mất nửa tiếng cuối cùng cũng đến trước nhà Fumiya , ngôi nhà của mẹ đứa trẻ này . Takemichi nhìn đứa trẻ nhẹ giọng nói " Đến rồi , em có còn muốn vào gặp mẹ hay không Ryu-kun "
" Em... mẹ sẽ không chán ghét em chứ ? tại em là đứa con hư trốn mẹ đi chơi quên luôn đường về thế này " Có vẻ đứa trẻ sau khi chết đã quên đi một bộ phận kí ức không tốt đối với mình , thôi vậy cũng ổn ...
" Ryu-kun mẹ em rất thương em . Chắc chắn mẹ sẽ không giận em đâu tin tưởng anh nhé " Lời nói cùng cái nắm chặt tay khiến đứa trẻ tiếp thêm dòng nước ấm . Lần này tràn đầy quyết tâm chuẩn bị mở cửa bước vào nhà thì bất chợt em bị níu giữ lại
" Anh ? "
" Trên người em có vết thương do té trầy này , em không muốn để mẹ thấy để phải lo lắng đúng không . Lấy cái chăn nhà anh trùm lên che đi nhé " Takemichi kéo khóa balo mình lấy ra Áo choàng màu xanh đậm lật ngược mặt trong ra quấn lên người bé
" Anh nói đúng , mẹ sẽ khóc mất thôi . Em thật là ngốc mà " Ở nơi đứa trẻ không thấy đôi lam sắc tràn ngập đau xót và tức giận xen lẫn lộn nhau . Đâu chỉ là vết trầy xước đơn giản như vậy chứ..
" Đi đi Ryu-kun . Anh sẽ ở ngoài này "
Bên trong căn nhà là một thân ảnh gầy guộc , đầu tóc bù xù . Dưới đất tràn đầy hình ảnh của một đứa trẻ và một tờ báo bị xé nát bươm không rõ nội dung . Người nọ cứ lẩm nhẩm trong miệng cái tên quen thuộc không ngừng
" Mẹ . mẹ ơi ..Ryu về rồi ạ , mẹ..mẹ đừng giận con nhé "
Âm thanh ăn năn mà mỗi lần bị cô răng dạy đều sẽ nghe thấy , người nọ khẽ giật mình nhưng lại tự huyễn hoặc bản thân là lại tưởng tượng ra thôi , đúng vậy ... đứa con trai của cô vẫn chưa về.. chưa về..chưa về
là KHÔNG BAO GIỜ VỀ sao...
KHÔNG !! ĐỪNG MÀ.. TRẢ CON LẠI CHO TÔI ĐI
TÔI CHỈ CÒN MỖI NGƯỜI THÂN LÀ RYU THÔI
" mẹ..mẹ ơi . Sao mẹ lại ốm đi nhiều rồi...tại con là tại con hư sao "
" Ryu ?? là con ..là con thật sao " Người mẹ không tin vào mắt mình , cô quay đâu lại thì thấy đứa con trai bé bỏng của mình đang đứng ở đó
" Mẹ ơi..con xin lỗi . Con sẽ không không ngoan như vậy đâu hức hức.. mẹ " Đứa trẻ hối hận vì làm mẹ mình thành ra như vậy , hình dáng lúc này dần bị thay đổi đi . Đôi mắt lấy lại sức sống , ngay cả gương mặt cùng cơ thể đều lành lặn như trước lúc nó bỏ nhà đi .
" Akkun ?? " Mái tóc màu vàng hơi rối phát sáng như ánh nắng chói chang . Gương mặt thanh toát trong trẻo như một thiên sứ không bị nhiễm bụi trần , đôi môi hồng hào nhỏ nhắn , chiếc mũi cao gầy vừa vặn . Quan trọng hơn cả , là đôi con ngươi màu lam xinh đẹp luôn chứa ý cười và sự bao dung , rực rỡ một cách lóa mắt
Dù bao lần vẫn không thể không ngẩn người vì vẻ đẹp ấy , Akkun hay còn gọi Sendo Atsushi bất ngờ cứng đông không nói nên lời . Cậu chàng thiếu niên kế bên dường như đã quá quen lên tiếng thay thế
" Takemichi có rảnh đi chơi cùng tụi tao không "
" Xin lỗi nha Takuya , tụi bây . Tao còn phải đi làm thêm rồi ây da bận quá mà ~~ " Tóc vàng thiếu niên áy náy chấp tay thành khẩn sau đó vẫy tay chào tốc biến trong vài giây đã không thấy người
" Thằng Takemichi cũng quá mức cố gắng đi ?? nó mới có 14 tuổi đã tự kiếm tiền trang trải cho bản thân "
" Haizz . Nhà nó có chút khác tụi mình mà " Từ khi quen biết thiếu niên Hanagaki Takemichi cả đám người họ vẫn chưa bao giờ gặp mặt cha hay mẹ của cậu cả , chỉ biết một điều cậu sống một mình không họ hàng thân thiết và tự lập tự lo cho bản thân
Nhiều lần họ cũng đã nói hãy để họ giúp đỡ nhưng thằng nhóc này cũng rất cứng đầu không đồng ý . Thôi thì họ lực bất tòng tâm , chỉ tranh thủ mọi lúc mọi nơi bao ăn bao uống còn cưng chiều nó một chút ... Aizz ai bảo nó là linh vật của Bộ ngũ Mizo
Quay về với cậu , Takemichi hôm nay cũng không có ủy thác nào nên cậu quyết định đi làm bán thời gian tiếp để kiếm chút đỉnh tiền . Hiện tại cậu đang thay đi bộ đồng phục của mình bằng đồng phục quán ăn gia đình
' Ây.. lao động là hạnh phúc nha ~ Lạy ba đã luân hồi chuyển kiếp thú ăn kiến xin hãy phù hộ con . Ít ủy thác một chút thì tốt hơn, tiền mua công cụ tử thần hơi bị mắc đó hic hic .. Ôi số tôi , lí do không bao giờ giàu lên được '
" Leng Keng "
" Kính chào quý khách " Phản xạ có điều kiện khi nghe tiếng chuông cửa vang lên . Takemichi nở nụ cười siêu tiêu chuẩn hướng về hai người đang đi tới
" Kenchin tao quên mang tiền rồi mày trả nha "
" Cái thằng mứt dạy này ! " Có lẽ vì quá quen nên hắn miệng thì cằn nhằn tay lại móc túi ra " Ba cái Taiyaki với một cái Hambeger "
" Vâng . Dùng tại quán hay mang về thưa quý khách "
" Tại đây " Người to con với hình xăm trên thái dương cúi xuống nhìn cậu trai kia với vẻ khó hiểu nhưng cũng không nói gì . Người nọ nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt đen láy như cái hố đen vũ trụ nhưng giống nhất là cái cuộc đời tràn ngập chữ nợ và nợ hơn nữa của cậu
' Nhưng mà....đáng sợ quá !!!! làm ơn làm phước quay mặt ra chỗ khác giùm tôi đi trời '
" Mikey đi tìm chỗ ngồi thôi " Đội ơn trời là hắn đã nghe lời cái người kế bên bĩu môi quay đi
" Nè Mikey làm gì mày nhìn cậu trai bán hàng lúc nãy dữ vậy "
" Mày không hiểu Kenchin " Tìm chỗ ngồi không xa , ngồi bệt xuống ghế cuộn thành một cục tròn ủm dùng cặp mắt đen không sức sống tiếp tục công cuộc nhìn chòng chọc vào thân ảnh đang loay hoay kia
Cậu ta cũng không hiểu tại sao mình lại thích đôi lam sắc con ngươi kia đến vậy . Thật lạ
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
' Cha mẹ thánh thần thiên địa hột vịt lộn ơi !!!!! cái người đó lại tiếp tục nhìn mình sợ quá !!! hình như mấy sạp tạp hoá Âm phủ đang mở sale nước thánh thì phải '
Sau một ngày đi làm thêm về mệt mỏi , cậu chậm rãi đi về nhà mình trên con đường tối thui lay ray vài ba ánh đèn nhấp nháy
" hu hu mẹ ơi mẹ đừng bỏ con mà..con hứa con sẽ ngoan hu hu " Âm thanh nức nở của một đứa trẻ đang đi ngược hướng với cậu , nó vừa che mặt vừa khóc trông khá đáng thương
" Này ! Em lạc mẹ sao nhóc ? có cần anh đưa về hay không ? "
" ....Anh thấy được em ?? anh có thể đưa em về với mẹ sao ?? " Đúng vậy , đứa trẻ này chân không hề chạm đất chút nào , đôi mắt còn đang chảy máu hai dòng mờ mịt tựa búp bê hỏi ngược lại . Người thường gặp cảnh này không ngất xỉu thì hét toáng bỏ chạy rồi , Takemichi bình tĩnh khụy hai chân đối mắt với nó dịu dàng nói " Ừm để anh giúp em nhé có được không "
" Um . Cám ơn anh ạ he he " Đứa trẻ mở mồm miệng máu đỏ au tươi cười với cậu nhưng mặt cậu vẫn bất biến cười mỉm nắm lấy tay nó dắt đi
" Mẹ em tên gì ? nhà ở đâu có nhớ không ? "
" Mẹ em tên Fumiya Yuko . nhà em ở quận 3 ạ "
" Vậy tên của em là gì ? "
" Là Fumiya Ryu . Mẹ em đặt vì mong em lớn lên mạnh mẽ như một chú rồng đó , nghe có ngầu không he he " Đứa trẻ háo hức múa may loạn xạ với cậu
" Ừm cực kì ngầu luôn Ryu-kun " Takemichi xoa đầu thằng bé , giọng điệu cưng chiều cứ như anh lớn với em trai nhỏ
Mất nửa tiếng cuối cùng cũng đến trước nhà Fumiya , ngôi nhà của mẹ đứa trẻ này . Takemichi nhìn đứa trẻ nhẹ giọng nói " Đến rồi , em có còn muốn vào gặp mẹ hay không Ryu-kun "
" Em... mẹ sẽ không chán ghét em chứ ? tại em là đứa con hư trốn mẹ đi chơi quên luôn đường về thế này " Có vẻ đứa trẻ sau khi chết đã quên đi một bộ phận kí ức không tốt đối với mình , thôi vậy cũng ổn ...
" Ryu-kun mẹ em rất thương em . Chắc chắn mẹ sẽ không giận em đâu tin tưởng anh nhé " Lời nói cùng cái nắm chặt tay khiến đứa trẻ tiếp thêm dòng nước ấm . Lần này tràn đầy quyết tâm chuẩn bị mở cửa bước vào nhà thì bất chợt em bị níu giữ lại
" Anh ? "
" Trên người em có vết thương do té trầy này , em không muốn để mẹ thấy để phải lo lắng đúng không . Lấy cái chăn nhà anh trùm lên che đi nhé " Takemichi kéo khóa balo mình lấy ra Áo choàng màu xanh đậm lật ngược mặt trong ra quấn lên người bé
" Anh nói đúng , mẹ sẽ khóc mất thôi . Em thật là ngốc mà " Ở nơi đứa trẻ không thấy đôi lam sắc tràn ngập đau xót và tức giận xen lẫn lộn nhau . Đâu chỉ là vết trầy xước đơn giản như vậy chứ..
" Đi đi Ryu-kun . Anh sẽ ở ngoài này "
Bên trong căn nhà là một thân ảnh gầy guộc , đầu tóc bù xù . Dưới đất tràn đầy hình ảnh của một đứa trẻ và một tờ báo bị xé nát bươm không rõ nội dung . Người nọ cứ lẩm nhẩm trong miệng cái tên quen thuộc không ngừng
" Mẹ . mẹ ơi ..Ryu về rồi ạ , mẹ..mẹ đừng giận con nhé "
Âm thanh ăn năn mà mỗi lần bị cô răng dạy đều sẽ nghe thấy , người nọ khẽ giật mình nhưng lại tự huyễn hoặc bản thân là lại tưởng tượng ra thôi , đúng vậy ... đứa con trai của cô vẫn chưa về.. chưa về..chưa về
là KHÔNG BAO GIỜ VỀ sao...
KHÔNG !! ĐỪNG MÀ.. TRẢ CON LẠI CHO TÔI ĐI
TÔI CHỈ CÒN MỖI NGƯỜI THÂN LÀ RYU THÔI
" mẹ..mẹ ơi . Sao mẹ lại ốm đi nhiều rồi...tại con là tại con hư sao "
" Ryu ?? là con ..là con thật sao " Người mẹ không tin vào mắt mình , cô quay đâu lại thì thấy đứa con trai bé bỏng của mình đang đứng ở đó
" Mẹ ơi..con xin lỗi . Con sẽ không không ngoan như vậy đâu hức hức.. mẹ " Đứa trẻ hối hận vì làm mẹ mình thành ra như vậy , hình dáng lúc này dần bị thay đổi đi . Đôi mắt lấy lại sức sống , ngay cả gương mặt cùng cơ thể đều lành lặn như trước lúc nó bỏ nhà đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.