Chương 51: Chương 22.2
Châu Văn Văn
09/02/2017
Vương Uẩn ngỡ ngàng nhìn người trước mặt: "Cảnh Hữu? Ngươi không chết ở Thục sao?"
"Lúc ở Thục, nhờ ơn Vương thống lĩnh, vốn định sớm ngày trở về báo đáp, nhưng gia còn có việc căn dặn nên tôi về muộn." Giọng hắn vẫn không nóng không lạnh như vậy, ngay vết máu dính trên mặt cũng chẳng đáng sợ cho lắm.
"Nói vậy là việc các nơi rục rịch nổi loạn, cũng do ngươi âm thầm liên lạc?" Vương Uẩn gắng trấn tĩnh, "Đúng là cánh tay đắc lực của Quỳ vương."
Cảnh Hữu chỉ cười: "Thực không dám nhận, mấy hôm trước nô tài mới hoàn thành lời dặn của gia, suýt nữa đến chậm."
Đao kề trước ngực, song Vương Uẩn chỉ liếc qua rồi chậm rãi giơ đao lên chặn lại: "Cảnh Hữu công công yên tâm, Ngự Lâm quân vẫn khách sáo với vương gia nhà các vị. Không tin cứ vào trong mà xem." Dứt lời y lùi một bước, tránh mũi đao của Cảnh Hữu, thấy hắn cũng không sấn tới bèn quay rảo bước đi vào điện.
Bên trong vốn chỉ còn mấy chục Ngự Lâm quân bị quân giáp đen bao vây trùng trùng điệp điệp, giờ lại thấy Cảnh Hữu dẫn quân ập vào, đương kinh hoàng nhìn nhau thì nghe Lý Thư Bạch quát: "Tất cả mọi người, nếu còn muốn sống thì bỏ binh khí xuống, lui ra ngoài." Các binh sĩ ngây ra, trong lúc hốt hoảng, chỉ biết đổ dồn mắt vào Vương Uẩn đợi lệnh.
Vương Uẩn giơ đao chắn trước ngực, nhìn về phía đế hậu, vờ như không nghe thấy. Mãi tới khi Vương Tông Thực ấn vai y hỏi khẽ: "Uẩn Chi, ngươi muốn làm liên lụy cả nhà họ Vương sao?" Vương Uẩn mới sững sờ, tay vô thức lỏng ra, thanh đao sắc bén vô song cuối cùng cũng rơi xuống đất. Sau một tiếng "keng" đanh gọn là hàng loạt tiếng leng keng liên tiếp, các Ngự Lâm quân khác đều buông vũ khí.
Vương Uẩn lùi hai bước, đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hà. Nhưng trong mắt cô, không hề có y.
Cặp mắt cô hướng về phía Lý Thư Bạch. Dù là khi cả hai rơi vào vòng nguy hiểm, họa sát thân chực chờ ập xuống hay khi thoát khỏi nạn lớn, bình yên vô sự.
Từ đầu đến cuối, đau đớn hay mừng vui, người cô hướng về đều là Lý Thư Bạch.
Vương Uẩn nhắm nghiền mắt, quay mặt đi, lòng đau như xé, đồng thời lại thấy như trút được gánh nặng.
Kết thúc tất cả, hiểu ra rằng có những việc, những người vĩnh viễn nằm ngoài tầm tay với, có lẽ vẫn tốt hơn để tới tay rồi mới phát hiện đôi bên vốn vô duyên.
Dù chỉ mình y tương tư suốt kiếp.
Vương Uẩn thở hắt ra, lặng lẽ lùi ra sau lưng Vương Tông Thực. Cấm quân đã buông vũ khí cũng đưa nhau lui ra, bị quân giáp đen bắt giữ.
Dường như chỉ trong nháy mắt, như thể tia nắng chiếu vào mới cao lên đôi chút, trong điện mới thêm vài vết máu, mà cục thế điện hàm Nguyên đã xoay chuyển hoàn toàn.
Hoàng đế tái xám mặt tuyệt vọng, chỉ hít vào mà không có thở ra. Vương hoàng hậu quỳ trước mặt ngài ngự, lặng lẽ rơi lệ.
Lý Thư Bạch liếc qua hai người họ, rồi quay lại nhìn Hoàng Tử Hà.
Cô đã cất thanh đoản kiếm trong tay đi, thấy y nhìn bèn gật đầu cười, trừ sắc mặt hơi tái, còn lại vẫn như thường, tựa hồ mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Bụi trần tan hết, tiếng ồn ào ngoài điện cũng dẫn lắng xuống.
Lý Thư Bạch băng qua đại điện thênh thang, tiến về phía cô: "Bảo cô đi trước, sao chẳng nghe lời ta?"
Hoàng Tử Hà ngước lên, ánh mặt trời từ sau lưng chiếu lại làm nổi bật đường nét của y, vừa thoát đại nạn, tuy mặt mũi đầu tóc hơi rối loạn, nhưng càng thêm tuấn tú cao ráo.
Rõ ràng cô định nhoẻn cười, nhưng chưa kịp hé môi đã thấy mắt rơm rớm, đành hít sâu một hơi, gắng bình ổn tâm tình, ngước nhìn y đáp khẽ: "Vì lúc trước gia gạt tôi, không cho tôi ở bên cạnh gia."
Y phì cười: "Cũng vì cô không tin ta trước. Ta đã bảo mọi việc cứ tin vào ta mà."
Hoàng Tử Hà cong môi lên, nhưng không giấu được giọt nước mắt từ từ lăn xuống: "Vâng, sau này tôi sẽ ghi nhớ."
Y ngoái đầu nhìn đế hậu, rồi lại nhìn Hoàng Tử Hà trước mặt, nhất thời chỉ thấy sung sướng vì trời cao hậu đãi, mọi việc trên đời đều được viên mãn như ý.
Lý Thư Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi ghé tai thì thầm: "Đi thôi, chúng ta về."
Hoàng Tử Hà gật đầu hỏi: "Gia chuẩn bị sẵn trúc đào rồi ư?"
"Đâu có, ta nói vậy thôi. Xem ra trên đường về vẫn phải ghé mua một ít."
Chưa dứt câu đã nghe bên cạnh có người chen vào: "Lão nô thấy Quỳ vương điện hạ chẳng mua cũng không sao." Ra là Vương Tông Thực, y chắp tay vái Lý Thư Bạch rồi nói khẽ: "Thực ra trong hai ly rượu chỉ có một chén là trứng A Già Thập Niết, chén kia chỉ có một đốm bột phấn màu đỏ, giống như lần trước Hoàng tiểu thư lừa lão nô thôi."
Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, rồi từ từ quay sang Vương hoàng hậu.
Hoàng đế đã mê man, hoàng hậu đang lạnh lùng nhìn long thể, như tính toán xem phải đối xử với ngài ngự ra sao mới phải.
Giọng Vương Tông Thực khẽ khàng mà âm trầm, nhất định Vương hoàng hậu ngồi trên bệ rồng không nghe thấy được.
"Ý bệ hạ là bỏ vào cả hai chén. Một là đề phòng vạn nhất, hai là bệ hạ không nỡ để hoàng hậu sống cô đơn một mình."
Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, cùng sởn cả gai ốc, nín lặng.
Hoàng đế đương nhiên đề phòng hoàng hậu, nhất là sau khi biết hoàng hậu không phải người nhà họ Vương, càng không có máu mủ gì với thái tử, lại nghĩ đến lời đồn trong kinh, ắt không thể để hoàng hậu sống yên ổn.
Đối với nhà họ Vương, con cờ này đã trở nên vô dụng, thậm chí còn có thể là trở ngại, hiển nhiên phải vứt bỏ, mau lẹ dứt khoát.
Vương Tông Thực hiểu hai người đang nghĩ gì, song cũng chẳng buồn để tâm, tiếp tục nói: "Nhưng lão nô cảm thấy Quỳ Vương điện hạ chính là trụ cột chống đỡ triều đình, một khi bệ hạ xuôi tay chầu trời, nếu không có vương gia chống đỡ, e rằng thiên hạ Đại Đường sẽ nguy ngập trong sớm tối. Bởi vậy, lão nô mới noi theo gương Hoàng tiểu thư, lấy bột phấn đỏ thay thế. Vương gia không cần bận tâm, thà lão nô làm trái lời bệ hạ, chứ ngàn vạn lần không dám thương tổn vương gia mảy may."
Nghe y nói vậy, Lý Thư Bạch bèn chắp tay hành lễ: "Đa tạ ý tốt của Vương công công."
Vương Tông Thực cao giọng, để Vương hoàng hậu trên bệ rồng cũng nghe rõ: "Tâu Quỳ vương điện hạ, họ Vương Lang Gia xưa nay luôn có thiện cảm với điện hạ. Lúc trước tuy có điều không phải, nhưng đều là lệnh vua khó trái. Những chuyện xảy ra trong ngày tiên đế băng hà, ngay hoàng hậu nương nương cũng không biết, khiến vương gia bị hoàng thượng lợi dụng, cũng là bất đắc dĩ ... "
Lý Thư Bạch thản nhiên đáp: "Thực ra ta cũng rất cảm kích. Dù gì Tử Hà cũng được các vị chăm sóc, nếu không phải Vương công công có lòng giúp đỡ, Tử Hà làm sao tiếp cận được đủ thứ chân tướng, cục diện ắt cũng không thể thuận lợi như hiện nay."
Hoàng Tử Hà sực nhớ tới lúc còn ở nhà họ Vương, Vương Tông Thực đã nửa cố ý, nửa vô tình nhắc nhở mình.
Giờ ngẫm lại, y nhận lời để cô tham gia điều tra án Quỳ vương, lẽ nào quả thật nhằm giảm bớt áp lực hoàng đế áp xuống ư? Nói trắng ra, hoàng đế chẳng hề quan tâm tới chân tướng vụ án này, vì chân tướng chính là do họ bày ra. Nhà họ Vương loan tin Chấn Vũ quân thất bại rút lui, cần điều Quỳ vương đi đánh Sa Đà, tuy là ép hoàng đế ra tay trừ khử Quỳ vương sớm hơn, nhưng cũng giúp y thoát khỏi Tông Chính Tự. Nếu không phải lần này hoàng đế đột ngột phát bệnh, liệu Lý Thư Bạch có thoát nổi không?
Hoàng Tử Hà quay sang Vương Tông Thực, thấy gương mặt y vẫn tái nhợt, nửa cười nửa không. Song nhìn nụ cười ấy, cô chỉ cảm giác lưng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhìn lên hoàng đế đang thoi thóp hơi tàn trên bệ rồng, cô thầm nhủ, vốn dĩ Quỳ vương thất thế, tiếp theo là đến lượt nhà họ Vương mười mấy năm nay vẫn như khúc xương mắc ngang họng bệ hạ. Song giờ đây, hoàng đế bệnh nặng khó mà hồi phục, Quỳ vương bị muôn dân nguyền rủa, còn nhà họ Vương chỉ cần giở một chiêu nho nhỏ giúp đỡ Quỳ vương, cũng đủ khiến Quỳ vương che chở cho họ thoát họa diệt tộc.
Ván cờ mười mấy năm nay đi đến tận bây giờ, kẻ vốn nắm chắc thế ngư ông đắc lợi như hoàng đế, e rằng hiện tại chẳng biết ai mới là ngư ông đắc lợi.
Dĩ nhiên, Lý Thư Bạch đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng y chỉ vỗ nhẹ vai Hoàng Tử Hà rồi thưa với Vương hoàng hậu: "Bệ hạ trải một phen kinh hoàng vừa rồi, e rằng hại đến mình rồng, nương nương mau cho người đưa bệ hạ về điện Hàm Ninh thôi."
Hoàng hậu thấy hoàng đế đã hôn mê, bèn từ từ buông tay ra, mặc cho ngài ngự ngã xuống sập. Gạt lệ đứng dậy nhìn xuống bọn họ bên dưới, Vương hoàng hậu lạnh lùng hỏi: "Chuyện hôm nay đã đến nước này, Quỳ vương huy động binh lính, là muốn tranh ngôi đoạt vị đúng không?"
Ánh mắt Lý Thư Bạch dừng trên sập rồng thếp vàng, huynh trưởng của y đang nằm giữa ngai vị khảm đầy châu báu, lộng lẫy huy hoàng ấy, mặt xám như tro, hơi thở thoi thóp, ai cũng có thể nhận ra hoàng đế chẳng còn được bao lâu nữa.
Nhưng chẳng ai để tâm đến hoàng đế. Ngay cả hoàng hậu phong hoa tuyệt đại của ngài, cũng vứt bỏ ngài trên ngai vị cao quý nhất, quay ra bàn luận với người khác xem phải xử lý ngài ra sao.
Lý Thư Bạch bật cười hỏi lại: "Đúng thế, phụ hoàng đã băng hà mười năm nay, bản vương cuối cùng cũng có thể lấy lại thứ thuộc về mình rồi chứ?"
Vương hoàng hậu thoáng tái mặt, nhưng vẫn cố giữ chút kiêu ngạo cuối cùng, hơi hếch cằm lên.
Vương Tông Thực cũng nói: "Quả nên như thế. Năm xưa tiên đế cũng là hoàng thái thúc lên kế vị, sáng suốt cai trị thiên hạ đâu ra đấy, muôn dân đều lấy làm mừng. Giờ Quỳ vương điện hạ anh minh thần võ, nếu đăng cơ làm hoàng đế, ắt ngày dẹp yên thiên hạ không xa."
"Sau đó thì sao?" Lý Thư Bạch hỏi vặn.
Vương Tông Thực cạn lời, không biết y có ý gì.
"Sau đó ta phải giết hết những kẻ uy hiếp ngai vàng của ta. Ví như mấy đứa cháu trai, thái thử Nghiễm nhi mười hai tuổi, Kiệt nhi con trai hoàng hậu năm nay bảy tuổi, phải không nào?"
Vương hoàng hậu rúng động toàn thân, gương mặt bây giờ mới thật sự là cắt không còn giọt máu, lớp son tô đậm cũng không giấu nổi đôi môi tím tái run rẩy.
Vương Tông Thực lặng thinh không nói, vẻ nghi hoặc.
Nhưng Lý Thư Bạch cứ như không trông thấy y, chậm rãi tiếp: "Trong triều cũng có vài đại thần dâng thư xin bệ hạ giết ta, thậm chí hôm nay còn có kẻ thẳng thắn nói ta đáng chết, hạng người này sao có thể đứng trong triều đình của ta được? Sau đó vì chuyện ta giết Ngạc vương, phải chém thêm một loạt người; ngai vị của ta là ép vua đoạt vị, lại phải giết thêm một đám; cứ như thế, thay máu cả triều đình, cũng coi như một sự khởi đầu mới."
Hoàng Tử Hà lặng lẽ mỉm cười lắc đầu rồi cúi xuống nhặt chiếc rương bị đám Ngự Lâm quân hốt hoảng lui ra vừa nãy đá đổ, mải miết sắp xếp lại các vật dụng bên trong.
"Còn như những lời ong tiếng ve trong dân gian, lại càng không sao kể xiết. Kẻ nói ta giết vua giết em, kẻ loan tin đồn nhảm nói rằng sớm biết Quỳ vương sẽ khuynh đảo thiên hạ, kẻ lén lút thuật lại việc ta ép vua đoạt vị... nhiều không đếm xuể, nguy hại xã tắc, làm lòng người xáo động. Cứ tiếp tục như thế sao được? Ít ra cũng phải giết quá nửa người trong kinh, cho tới những kẻ qua đường, có vậy ta mới ngồi vững được trên ngai vàng này, đúng không?"
Vương Tông Thực đáp: "Vương gia khoan dung độ lượng, cần gì phải làm thế."
"Có lẽ giờ đây ta chưa muốn giết họ, nhưng ngồi lâu trên ngai vị ấy sẽ trở thành người như thế nào, chẳng ai biết được. Giống như bệ hạ vậy, trước đây cũng chưa từng nghĩ sẽ giết ta và Thất đệ, chỉ là ngồi ở đâu thì mưu việc ở đó, lòng người dễ đổi, đi đến nước ấy, ai mà điều khiển được tâm tư hành động của mình nữa?" Nói tới đây, Lý Thư Bạch lắc đầu cười giễu, "Nhờ ơn bệ hạ, giờ ta đã mất hết thanh danh, trở thành loạn thần tặc tử. Nếu còn dám vọng tưởng xưng đế, e rằng sẽ bị muôn dân chửi rủa, mang tội ngàn năm. Nghiễm nhi vốn là thái tử, sau khi kế vị triều đình đương nhiên bình ổn, sao phải vì lòng tham của một mình ta mà đẩy dân đen vào cảnh nước lửa?"
Vương hoàng hậu thở hắt ra, thẫn thờ nhìn Lý Thư Bạch như vẫn chưa định thần lại được, hồi lâu không dám lên tiếng.
Lý Thư Bạch lại nói: "Vừa rồi hoàng hậu nương nương hỏi thần muốn tranh ngôi đoạt vị đúng không? Hôm nay, giữa điện Hàm Nguyên này, thần xin thưa với nương nương, cũng nói luôn với tất cả mọi người trong thiên hạ, đừng nói là ngai vị kia, ngay bước một bước lên bệ rồng, thần cũng không có hứng thú!" Dứt lời, y quay lại nhìn Hoàng Tử Hà, cô cũng đã sắp xếp xong chiếc rương mình đem đến, nhoẻn cười bước lại gần y.
Lý Thư Bạch nhìn cô nói khẽ: "Đi nào." Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi sực nhớ ra chuyện gì đó, vội lấy bức di chiếu tiên đế trong rương ra đưa cho Vương Tông Thực: "Vương công công, vật này xin tặng công công, để trả lời câu hỏi của công công vừa nãy."
Vương Tông Thực nghi hoặc chậm rãi mở ra nhìn, không khỏi trợn tròn mắt: "Đây... đây không phải bản di chiếu đó!"
"Đúng thế, di chiếu thực sự đã bị hủy rồi. Cách bóc tách mực đó chỉ có thể làm nét chữ hiện ra trong khoảnh khắc lau đi lớp mực phía trên thôi. Tôi đã dựa theo nội dung và nét chữ cũ, làm thành một bức di chiếu giả, thoạt nhìn thì giống hệt, song cầm trên tay xem xét sẽ nhận ra ngay." Lúc này cô đã thoát được nạn lớn, nắm tay Lý Thư Bạch cười tươi như hoa, "Thực ra Vương công công rất đúng, trên đời làm gì có chuyện thần kỳ như vậy."
Vương Tông Thực ngây người nhìn cô, hồi lâu mới mỉm cười khổ não: "Thực không ngờ, đến ta cũng thua dưới tay ngươi."
Hoàng Tử Hà tươi cười gật đầu với y rồi nhìn sang Vương Uẩn.
Vương Uẩn đứng sau lưng Vương Tông Thực, lặng lẽ nhìn cô.
Y là cháu đích tôn họ Vương Lang Gia, hy vọng lớn nhất hiện giờ của gia tộc, vọng tộc mấy trăm năm tuổi mà y vẫn lấy làm kiêu hãnh ấy còn cần y gánh vác.
Y có quá nhiều việc phải đảm đương, số mệnh đã định không thể đánh cược tất cả, vứt bỏ tất cả vì cô. Trong lòng y, cô vĩnh viễn phải xếp sau gia tộc.
Giờ đây, cô đã tìm được người dám đặt cô lên trước hết thảy mọi thứ trên đời.
Thế nên y đành cam tâm tình nguyện nhận thua, buông tay cô ra.
Hoàng Tử Hà buông tay Lý Thư Bạch, khom lưng cúi đầu hành lễ với Vương Uẩn.
Vương Uẩn cũng cúi đầu đáp lễ.
Y không nhắc tới tờ hôn ước, cô cũng không nhắc tới giấy từ hôn.
Từ nay, đôi bên cùng hiểu, mọi thứ đã kết thúc.
Những vị trí trọng yếu của Ngự Lâm quân trong cung đều đã thay bằng Thần Uy quân, Lý Thư Bạch bước xuống hành lang Long Vĩ, nghe thấy ngoài điện rộ lên tiếng hoan hô vang dội.
Quỳ vương hơi ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà. Cô đi ngay sau lưng y, cách chừng nửa bước, song y không đi nhanh hơn, cô cũng chẳng hề tụt lại.
Lý Thư Bạch mỉm cười dừng bước, đứng từ nơi cao nhất kinh thành nhìn ra cung Đại Minh thênh thang trước mặt cùng cả thành Trường An trải dài tít tắp đằng xa.
Dưới ánh nắng đầu xuân, liễu trong kinh đã bắt đầu thắm sắc, cây cối đua nhau đâm chồi nảy lộc, đủ màu xanh nõn hồng tươi tô điểm cho thành thị phồn hoa nhất dưới gầm trời, xán lạn huy hoàng, tươi đẹp lóa mắt.
Đây là Trường An, là Trường An với bảy mươi hai phường và cả trăm vạn con người.
Đây là Đại Đường, là Đại Đường có mưa xuân Giang Nam, trăng treo ải Bắc.
Giữa trời cao, trong gió lộng, trước nắng xuân, Lý Thư Bạch mỉm cười, lặng lẽ chìa tay ra phía sau.
Chỉ trong nháy mắt, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đã nhẹ nhàng đặt vào tay y. Y cũng siết chặt tay, nắm lấy tay cô.
Mười ngón đan nhau, không bao giờ buông lơi nữa.
"Lúc ở Thục, nhờ ơn Vương thống lĩnh, vốn định sớm ngày trở về báo đáp, nhưng gia còn có việc căn dặn nên tôi về muộn." Giọng hắn vẫn không nóng không lạnh như vậy, ngay vết máu dính trên mặt cũng chẳng đáng sợ cho lắm.
"Nói vậy là việc các nơi rục rịch nổi loạn, cũng do ngươi âm thầm liên lạc?" Vương Uẩn gắng trấn tĩnh, "Đúng là cánh tay đắc lực của Quỳ vương."
Cảnh Hữu chỉ cười: "Thực không dám nhận, mấy hôm trước nô tài mới hoàn thành lời dặn của gia, suýt nữa đến chậm."
Đao kề trước ngực, song Vương Uẩn chỉ liếc qua rồi chậm rãi giơ đao lên chặn lại: "Cảnh Hữu công công yên tâm, Ngự Lâm quân vẫn khách sáo với vương gia nhà các vị. Không tin cứ vào trong mà xem." Dứt lời y lùi một bước, tránh mũi đao của Cảnh Hữu, thấy hắn cũng không sấn tới bèn quay rảo bước đi vào điện.
Bên trong vốn chỉ còn mấy chục Ngự Lâm quân bị quân giáp đen bao vây trùng trùng điệp điệp, giờ lại thấy Cảnh Hữu dẫn quân ập vào, đương kinh hoàng nhìn nhau thì nghe Lý Thư Bạch quát: "Tất cả mọi người, nếu còn muốn sống thì bỏ binh khí xuống, lui ra ngoài." Các binh sĩ ngây ra, trong lúc hốt hoảng, chỉ biết đổ dồn mắt vào Vương Uẩn đợi lệnh.
Vương Uẩn giơ đao chắn trước ngực, nhìn về phía đế hậu, vờ như không nghe thấy. Mãi tới khi Vương Tông Thực ấn vai y hỏi khẽ: "Uẩn Chi, ngươi muốn làm liên lụy cả nhà họ Vương sao?" Vương Uẩn mới sững sờ, tay vô thức lỏng ra, thanh đao sắc bén vô song cuối cùng cũng rơi xuống đất. Sau một tiếng "keng" đanh gọn là hàng loạt tiếng leng keng liên tiếp, các Ngự Lâm quân khác đều buông vũ khí.
Vương Uẩn lùi hai bước, đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hà. Nhưng trong mắt cô, không hề có y.
Cặp mắt cô hướng về phía Lý Thư Bạch. Dù là khi cả hai rơi vào vòng nguy hiểm, họa sát thân chực chờ ập xuống hay khi thoát khỏi nạn lớn, bình yên vô sự.
Từ đầu đến cuối, đau đớn hay mừng vui, người cô hướng về đều là Lý Thư Bạch.
Vương Uẩn nhắm nghiền mắt, quay mặt đi, lòng đau như xé, đồng thời lại thấy như trút được gánh nặng.
Kết thúc tất cả, hiểu ra rằng có những việc, những người vĩnh viễn nằm ngoài tầm tay với, có lẽ vẫn tốt hơn để tới tay rồi mới phát hiện đôi bên vốn vô duyên.
Dù chỉ mình y tương tư suốt kiếp.
Vương Uẩn thở hắt ra, lặng lẽ lùi ra sau lưng Vương Tông Thực. Cấm quân đã buông vũ khí cũng đưa nhau lui ra, bị quân giáp đen bắt giữ.
Dường như chỉ trong nháy mắt, như thể tia nắng chiếu vào mới cao lên đôi chút, trong điện mới thêm vài vết máu, mà cục thế điện hàm Nguyên đã xoay chuyển hoàn toàn.
Hoàng đế tái xám mặt tuyệt vọng, chỉ hít vào mà không có thở ra. Vương hoàng hậu quỳ trước mặt ngài ngự, lặng lẽ rơi lệ.
Lý Thư Bạch liếc qua hai người họ, rồi quay lại nhìn Hoàng Tử Hà.
Cô đã cất thanh đoản kiếm trong tay đi, thấy y nhìn bèn gật đầu cười, trừ sắc mặt hơi tái, còn lại vẫn như thường, tựa hồ mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Bụi trần tan hết, tiếng ồn ào ngoài điện cũng dẫn lắng xuống.
Lý Thư Bạch băng qua đại điện thênh thang, tiến về phía cô: "Bảo cô đi trước, sao chẳng nghe lời ta?"
Hoàng Tử Hà ngước lên, ánh mặt trời từ sau lưng chiếu lại làm nổi bật đường nét của y, vừa thoát đại nạn, tuy mặt mũi đầu tóc hơi rối loạn, nhưng càng thêm tuấn tú cao ráo.
Rõ ràng cô định nhoẻn cười, nhưng chưa kịp hé môi đã thấy mắt rơm rớm, đành hít sâu một hơi, gắng bình ổn tâm tình, ngước nhìn y đáp khẽ: "Vì lúc trước gia gạt tôi, không cho tôi ở bên cạnh gia."
Y phì cười: "Cũng vì cô không tin ta trước. Ta đã bảo mọi việc cứ tin vào ta mà."
Hoàng Tử Hà cong môi lên, nhưng không giấu được giọt nước mắt từ từ lăn xuống: "Vâng, sau này tôi sẽ ghi nhớ."
Y ngoái đầu nhìn đế hậu, rồi lại nhìn Hoàng Tử Hà trước mặt, nhất thời chỉ thấy sung sướng vì trời cao hậu đãi, mọi việc trên đời đều được viên mãn như ý.
Lý Thư Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi ghé tai thì thầm: "Đi thôi, chúng ta về."
Hoàng Tử Hà gật đầu hỏi: "Gia chuẩn bị sẵn trúc đào rồi ư?"
"Đâu có, ta nói vậy thôi. Xem ra trên đường về vẫn phải ghé mua một ít."
Chưa dứt câu đã nghe bên cạnh có người chen vào: "Lão nô thấy Quỳ vương điện hạ chẳng mua cũng không sao." Ra là Vương Tông Thực, y chắp tay vái Lý Thư Bạch rồi nói khẽ: "Thực ra trong hai ly rượu chỉ có một chén là trứng A Già Thập Niết, chén kia chỉ có một đốm bột phấn màu đỏ, giống như lần trước Hoàng tiểu thư lừa lão nô thôi."
Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, rồi từ từ quay sang Vương hoàng hậu.
Hoàng đế đã mê man, hoàng hậu đang lạnh lùng nhìn long thể, như tính toán xem phải đối xử với ngài ngự ra sao mới phải.
Giọng Vương Tông Thực khẽ khàng mà âm trầm, nhất định Vương hoàng hậu ngồi trên bệ rồng không nghe thấy được.
"Ý bệ hạ là bỏ vào cả hai chén. Một là đề phòng vạn nhất, hai là bệ hạ không nỡ để hoàng hậu sống cô đơn một mình."
Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, cùng sởn cả gai ốc, nín lặng.
Hoàng đế đương nhiên đề phòng hoàng hậu, nhất là sau khi biết hoàng hậu không phải người nhà họ Vương, càng không có máu mủ gì với thái tử, lại nghĩ đến lời đồn trong kinh, ắt không thể để hoàng hậu sống yên ổn.
Đối với nhà họ Vương, con cờ này đã trở nên vô dụng, thậm chí còn có thể là trở ngại, hiển nhiên phải vứt bỏ, mau lẹ dứt khoát.
Vương Tông Thực hiểu hai người đang nghĩ gì, song cũng chẳng buồn để tâm, tiếp tục nói: "Nhưng lão nô cảm thấy Quỳ Vương điện hạ chính là trụ cột chống đỡ triều đình, một khi bệ hạ xuôi tay chầu trời, nếu không có vương gia chống đỡ, e rằng thiên hạ Đại Đường sẽ nguy ngập trong sớm tối. Bởi vậy, lão nô mới noi theo gương Hoàng tiểu thư, lấy bột phấn đỏ thay thế. Vương gia không cần bận tâm, thà lão nô làm trái lời bệ hạ, chứ ngàn vạn lần không dám thương tổn vương gia mảy may."
Nghe y nói vậy, Lý Thư Bạch bèn chắp tay hành lễ: "Đa tạ ý tốt của Vương công công."
Vương Tông Thực cao giọng, để Vương hoàng hậu trên bệ rồng cũng nghe rõ: "Tâu Quỳ vương điện hạ, họ Vương Lang Gia xưa nay luôn có thiện cảm với điện hạ. Lúc trước tuy có điều không phải, nhưng đều là lệnh vua khó trái. Những chuyện xảy ra trong ngày tiên đế băng hà, ngay hoàng hậu nương nương cũng không biết, khiến vương gia bị hoàng thượng lợi dụng, cũng là bất đắc dĩ ... "
Lý Thư Bạch thản nhiên đáp: "Thực ra ta cũng rất cảm kích. Dù gì Tử Hà cũng được các vị chăm sóc, nếu không phải Vương công công có lòng giúp đỡ, Tử Hà làm sao tiếp cận được đủ thứ chân tướng, cục diện ắt cũng không thể thuận lợi như hiện nay."
Hoàng Tử Hà sực nhớ tới lúc còn ở nhà họ Vương, Vương Tông Thực đã nửa cố ý, nửa vô tình nhắc nhở mình.
Giờ ngẫm lại, y nhận lời để cô tham gia điều tra án Quỳ vương, lẽ nào quả thật nhằm giảm bớt áp lực hoàng đế áp xuống ư? Nói trắng ra, hoàng đế chẳng hề quan tâm tới chân tướng vụ án này, vì chân tướng chính là do họ bày ra. Nhà họ Vương loan tin Chấn Vũ quân thất bại rút lui, cần điều Quỳ vương đi đánh Sa Đà, tuy là ép hoàng đế ra tay trừ khử Quỳ vương sớm hơn, nhưng cũng giúp y thoát khỏi Tông Chính Tự. Nếu không phải lần này hoàng đế đột ngột phát bệnh, liệu Lý Thư Bạch có thoát nổi không?
Hoàng Tử Hà quay sang Vương Tông Thực, thấy gương mặt y vẫn tái nhợt, nửa cười nửa không. Song nhìn nụ cười ấy, cô chỉ cảm giác lưng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhìn lên hoàng đế đang thoi thóp hơi tàn trên bệ rồng, cô thầm nhủ, vốn dĩ Quỳ vương thất thế, tiếp theo là đến lượt nhà họ Vương mười mấy năm nay vẫn như khúc xương mắc ngang họng bệ hạ. Song giờ đây, hoàng đế bệnh nặng khó mà hồi phục, Quỳ vương bị muôn dân nguyền rủa, còn nhà họ Vương chỉ cần giở một chiêu nho nhỏ giúp đỡ Quỳ vương, cũng đủ khiến Quỳ vương che chở cho họ thoát họa diệt tộc.
Ván cờ mười mấy năm nay đi đến tận bây giờ, kẻ vốn nắm chắc thế ngư ông đắc lợi như hoàng đế, e rằng hiện tại chẳng biết ai mới là ngư ông đắc lợi.
Dĩ nhiên, Lý Thư Bạch đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng y chỉ vỗ nhẹ vai Hoàng Tử Hà rồi thưa với Vương hoàng hậu: "Bệ hạ trải một phen kinh hoàng vừa rồi, e rằng hại đến mình rồng, nương nương mau cho người đưa bệ hạ về điện Hàm Ninh thôi."
Hoàng hậu thấy hoàng đế đã hôn mê, bèn từ từ buông tay ra, mặc cho ngài ngự ngã xuống sập. Gạt lệ đứng dậy nhìn xuống bọn họ bên dưới, Vương hoàng hậu lạnh lùng hỏi: "Chuyện hôm nay đã đến nước này, Quỳ vương huy động binh lính, là muốn tranh ngôi đoạt vị đúng không?"
Ánh mắt Lý Thư Bạch dừng trên sập rồng thếp vàng, huynh trưởng của y đang nằm giữa ngai vị khảm đầy châu báu, lộng lẫy huy hoàng ấy, mặt xám như tro, hơi thở thoi thóp, ai cũng có thể nhận ra hoàng đế chẳng còn được bao lâu nữa.
Nhưng chẳng ai để tâm đến hoàng đế. Ngay cả hoàng hậu phong hoa tuyệt đại của ngài, cũng vứt bỏ ngài trên ngai vị cao quý nhất, quay ra bàn luận với người khác xem phải xử lý ngài ra sao.
Lý Thư Bạch bật cười hỏi lại: "Đúng thế, phụ hoàng đã băng hà mười năm nay, bản vương cuối cùng cũng có thể lấy lại thứ thuộc về mình rồi chứ?"
Vương hoàng hậu thoáng tái mặt, nhưng vẫn cố giữ chút kiêu ngạo cuối cùng, hơi hếch cằm lên.
Vương Tông Thực cũng nói: "Quả nên như thế. Năm xưa tiên đế cũng là hoàng thái thúc lên kế vị, sáng suốt cai trị thiên hạ đâu ra đấy, muôn dân đều lấy làm mừng. Giờ Quỳ vương điện hạ anh minh thần võ, nếu đăng cơ làm hoàng đế, ắt ngày dẹp yên thiên hạ không xa."
"Sau đó thì sao?" Lý Thư Bạch hỏi vặn.
Vương Tông Thực cạn lời, không biết y có ý gì.
"Sau đó ta phải giết hết những kẻ uy hiếp ngai vàng của ta. Ví như mấy đứa cháu trai, thái thử Nghiễm nhi mười hai tuổi, Kiệt nhi con trai hoàng hậu năm nay bảy tuổi, phải không nào?"
Vương hoàng hậu rúng động toàn thân, gương mặt bây giờ mới thật sự là cắt không còn giọt máu, lớp son tô đậm cũng không giấu nổi đôi môi tím tái run rẩy.
Vương Tông Thực lặng thinh không nói, vẻ nghi hoặc.
Nhưng Lý Thư Bạch cứ như không trông thấy y, chậm rãi tiếp: "Trong triều cũng có vài đại thần dâng thư xin bệ hạ giết ta, thậm chí hôm nay còn có kẻ thẳng thắn nói ta đáng chết, hạng người này sao có thể đứng trong triều đình của ta được? Sau đó vì chuyện ta giết Ngạc vương, phải chém thêm một loạt người; ngai vị của ta là ép vua đoạt vị, lại phải giết thêm một đám; cứ như thế, thay máu cả triều đình, cũng coi như một sự khởi đầu mới."
Hoàng Tử Hà lặng lẽ mỉm cười lắc đầu rồi cúi xuống nhặt chiếc rương bị đám Ngự Lâm quân hốt hoảng lui ra vừa nãy đá đổ, mải miết sắp xếp lại các vật dụng bên trong.
"Còn như những lời ong tiếng ve trong dân gian, lại càng không sao kể xiết. Kẻ nói ta giết vua giết em, kẻ loan tin đồn nhảm nói rằng sớm biết Quỳ vương sẽ khuynh đảo thiên hạ, kẻ lén lút thuật lại việc ta ép vua đoạt vị... nhiều không đếm xuể, nguy hại xã tắc, làm lòng người xáo động. Cứ tiếp tục như thế sao được? Ít ra cũng phải giết quá nửa người trong kinh, cho tới những kẻ qua đường, có vậy ta mới ngồi vững được trên ngai vàng này, đúng không?"
Vương Tông Thực đáp: "Vương gia khoan dung độ lượng, cần gì phải làm thế."
"Có lẽ giờ đây ta chưa muốn giết họ, nhưng ngồi lâu trên ngai vị ấy sẽ trở thành người như thế nào, chẳng ai biết được. Giống như bệ hạ vậy, trước đây cũng chưa từng nghĩ sẽ giết ta và Thất đệ, chỉ là ngồi ở đâu thì mưu việc ở đó, lòng người dễ đổi, đi đến nước ấy, ai mà điều khiển được tâm tư hành động của mình nữa?" Nói tới đây, Lý Thư Bạch lắc đầu cười giễu, "Nhờ ơn bệ hạ, giờ ta đã mất hết thanh danh, trở thành loạn thần tặc tử. Nếu còn dám vọng tưởng xưng đế, e rằng sẽ bị muôn dân chửi rủa, mang tội ngàn năm. Nghiễm nhi vốn là thái tử, sau khi kế vị triều đình đương nhiên bình ổn, sao phải vì lòng tham của một mình ta mà đẩy dân đen vào cảnh nước lửa?"
Vương hoàng hậu thở hắt ra, thẫn thờ nhìn Lý Thư Bạch như vẫn chưa định thần lại được, hồi lâu không dám lên tiếng.
Lý Thư Bạch lại nói: "Vừa rồi hoàng hậu nương nương hỏi thần muốn tranh ngôi đoạt vị đúng không? Hôm nay, giữa điện Hàm Nguyên này, thần xin thưa với nương nương, cũng nói luôn với tất cả mọi người trong thiên hạ, đừng nói là ngai vị kia, ngay bước một bước lên bệ rồng, thần cũng không có hứng thú!" Dứt lời, y quay lại nhìn Hoàng Tử Hà, cô cũng đã sắp xếp xong chiếc rương mình đem đến, nhoẻn cười bước lại gần y.
Lý Thư Bạch nhìn cô nói khẽ: "Đi nào." Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi sực nhớ ra chuyện gì đó, vội lấy bức di chiếu tiên đế trong rương ra đưa cho Vương Tông Thực: "Vương công công, vật này xin tặng công công, để trả lời câu hỏi của công công vừa nãy."
Vương Tông Thực nghi hoặc chậm rãi mở ra nhìn, không khỏi trợn tròn mắt: "Đây... đây không phải bản di chiếu đó!"
"Đúng thế, di chiếu thực sự đã bị hủy rồi. Cách bóc tách mực đó chỉ có thể làm nét chữ hiện ra trong khoảnh khắc lau đi lớp mực phía trên thôi. Tôi đã dựa theo nội dung và nét chữ cũ, làm thành một bức di chiếu giả, thoạt nhìn thì giống hệt, song cầm trên tay xem xét sẽ nhận ra ngay." Lúc này cô đã thoát được nạn lớn, nắm tay Lý Thư Bạch cười tươi như hoa, "Thực ra Vương công công rất đúng, trên đời làm gì có chuyện thần kỳ như vậy."
Vương Tông Thực ngây người nhìn cô, hồi lâu mới mỉm cười khổ não: "Thực không ngờ, đến ta cũng thua dưới tay ngươi."
Hoàng Tử Hà tươi cười gật đầu với y rồi nhìn sang Vương Uẩn.
Vương Uẩn đứng sau lưng Vương Tông Thực, lặng lẽ nhìn cô.
Y là cháu đích tôn họ Vương Lang Gia, hy vọng lớn nhất hiện giờ của gia tộc, vọng tộc mấy trăm năm tuổi mà y vẫn lấy làm kiêu hãnh ấy còn cần y gánh vác.
Y có quá nhiều việc phải đảm đương, số mệnh đã định không thể đánh cược tất cả, vứt bỏ tất cả vì cô. Trong lòng y, cô vĩnh viễn phải xếp sau gia tộc.
Giờ đây, cô đã tìm được người dám đặt cô lên trước hết thảy mọi thứ trên đời.
Thế nên y đành cam tâm tình nguyện nhận thua, buông tay cô ra.
Hoàng Tử Hà buông tay Lý Thư Bạch, khom lưng cúi đầu hành lễ với Vương Uẩn.
Vương Uẩn cũng cúi đầu đáp lễ.
Y không nhắc tới tờ hôn ước, cô cũng không nhắc tới giấy từ hôn.
Từ nay, đôi bên cùng hiểu, mọi thứ đã kết thúc.
Những vị trí trọng yếu của Ngự Lâm quân trong cung đều đã thay bằng Thần Uy quân, Lý Thư Bạch bước xuống hành lang Long Vĩ, nghe thấy ngoài điện rộ lên tiếng hoan hô vang dội.
Quỳ vương hơi ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà. Cô đi ngay sau lưng y, cách chừng nửa bước, song y không đi nhanh hơn, cô cũng chẳng hề tụt lại.
Lý Thư Bạch mỉm cười dừng bước, đứng từ nơi cao nhất kinh thành nhìn ra cung Đại Minh thênh thang trước mặt cùng cả thành Trường An trải dài tít tắp đằng xa.
Dưới ánh nắng đầu xuân, liễu trong kinh đã bắt đầu thắm sắc, cây cối đua nhau đâm chồi nảy lộc, đủ màu xanh nõn hồng tươi tô điểm cho thành thị phồn hoa nhất dưới gầm trời, xán lạn huy hoàng, tươi đẹp lóa mắt.
Đây là Trường An, là Trường An với bảy mươi hai phường và cả trăm vạn con người.
Đây là Đại Đường, là Đại Đường có mưa xuân Giang Nam, trăng treo ải Bắc.
Giữa trời cao, trong gió lộng, trước nắng xuân, Lý Thư Bạch mỉm cười, lặng lẽ chìa tay ra phía sau.
Chỉ trong nháy mắt, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đã nhẹ nhàng đặt vào tay y. Y cũng siết chặt tay, nắm lấy tay cô.
Mười ngón đan nhau, không bao giờ buông lơi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.