Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 48: Khó cứu thiên hà

Châu Văn Văn

09/02/2017

Chẳng đợi mọi người lên tiếng hỏi, đã nghe tiếng chuông ngọc khánh vàng trong điện, báo hiệu hoàng đế lên triều.

Tuy đứng xa xa, cách cả dãy bệ rồng và khói trầm bảng lảng, nhưng các thần tử bên dưới vừa thoáng thấy mặt rồng đều ngạc nhiên khôn xiết. Ba ngày cầu phúc dường như không được ích lợi gì, trái lại mặt rồng còn xám xịt như tro tàn, chân bước lảo đảo, gần như phải dựa vào Từ Phùng Hàn dìu đỡ mới đi nổi. Thấy hoàng đế run rẩy bước vào, chúng thần đều luống cuống.

Đợi triều thần hành lễ tung hô vạn tuế xong, đại học sĩ mới bẩm báo sự việc vừa xảy ra trước điện. Đại điện im phăng phắc, gương mặt hoàng đế đã khó coi lại àng khó coi hơn.

Thật lâu mới nghe tiếng hoàng đếm yếu ớt đến mức chỉ Từ Phùng Hàn đứng cạnh là tường tận. Y nghiêng tai lắng nghe, rồi cao giọng truyền đạt: "Ý thánh thượng là người chết đã chết rồi, người sống phải tự trân trọng lấy mình. Ngạc vương đã từ trần, bệ hạ không muốn nhắc đến lỗi lầm của vương gia nữa, bỏ qua đi". Các triều thần bên dưới ồ lên xôn xao, không ngờ một việc lớn như vậy mà hoàng đế chỉ nhẹ nhàng kết luận một câu, không nghe không hỏi.

Dù không muốn nghe về lỗi lầm của Ngạc vương, nhưng còn nỗi oan của Quỳ vương, có phải cũng được gạt bỏ từ nay?

Mọi người đang xì xầm suy đoán thì Từ Phùng Hàn lại nghe thấy thánh dụ của hoàng đế, lập tức truyền lại: "Thánh thượng có chỉ, ba ngày nay quỳ lạy cầu phúc, thiếu ăn thiếu ngủ nên không được khỏe, các khang gia không cần lo lắng. Hôm nay đưa cốt Phật rời cung, đến các chùa miếu trong kinh lễ bái, tắm gội Phật quang, cầu phúc cho xã tắc, an định cho Đại Đường, phong Lý Kiến làm truyền tống sứ, lên điện cung nghênh cốt Phật."

Cốt Phật do Lý Thư Bạch rước vào cung, lúc này cung nhân đã bưng tháp xá lợi đựng cốt Phật ra, đương nhiên cũng do y đứng dậy tiễn ra khỏi cửa điện.

Tháp xá lợi rất nặng, đúng bằng bạc, phải đến một thước vuông, cách một lớp bảo tướng hoa chạm rỗng trên bề mặt, thấp thoáng trông thấy quách vàng khảm châu báu bên trong, trong quách vàng là áo quan bằng ngọc, trong áo quan mới là xá lợi Phật.

Tất cả đại thần đều quỳ rạp cung kính tiễn xá lợi Phật.

Cũng như lễ rước xá lợi ba ngày trước, Lý Thư Bạch tay cầm cành liễu, nhúng tịnh thủy, tay trái đỡ nhẹ tháp xá lợi, tay phải vẩy chín lần.

Hoàng Tử Hà quỳ tít phía sau, nhìn chằm chằm vào làn nước cam lồ từ cành liễu vẫy lên tháp xá lợi.

Sau đó, Lý Thư Bạch đón lấy tháp xá lợi từ tay cung nhân, rồi từ cửa điện theo bậc thềm đi lên, đến trước mặt Lý Kiến, trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Lý Kiến dập đầu vái lạy, đủ ba quỳ chín lạy mới đứng dậy đón lấy tháp xá lợi.

Tháp xá lợi vừa rời tay, Lý Thư Bạch đang định bỏ tay xuống thì các cung nhân đứng hầu bên cạnh nhất loạt "á" lên kinh hãi. Thì ra tay Lý Thư Bạch bỗng loang lổ vết máu, vô cùng đáng sợ.

Trong tiếng la hoảng của mọi người, Lý Kiến giơ tháp xá lợi lên nhìn kỹ bên dưới, thấy lờ mờ hai dấu tay bằng máu, trùng hớp với hai bàn tay Lý Thư Bạch vừa bưng tháp, nhất thời cũng tái mét mặt, luống cuống. Mọi người vừa dậy lên xôn xao thì đã có người đứng dậy chạy ra trước điện, quỳ mọp xuống đất: "Tâu bệ hạ! Quỳ vương tuy đã chứng minh mình bị Ngạc vương vu hãm, nhưng dù sao Ngạc vương cũng qua đời ngay trên tay Quỳ vương ở chùa Hương Tích! Nhất định là sau khi bị Ngạc vương vạch rõ bộ mặt thật Quỳ vương đã ôm hận trong lòng, thẹn quá hóa giận, ra tay giết chết Ngạc vương. Sao bệ hạ có thể để hạng người táng tận lương tâm như vậy che mắt, còn để hắn làm vấy bẩn cốt Phật? Hiện giờ... hiện giờ cốt Phật hiển linh, Quỳ vương hai tay vấy máu, ắt là trời đất đã nổi giận!"

Kẻ này chính là Điền Lệnh Tư hầu cận thái tử, thái tử Lý Nghiễm rất nghe lời hắn, lập tức chạy ra theo, quỳ xuống trước điện. Thấy vậy, rất nhiều người khác cũng lũ lượt tỉnh ngộ, chen nhau chạy ra trước điện tâu bày: "Trời đất nổi giận, cốt Phật hiển linh, hẳn là muốn bệ hạ sớm xử lý kẻ phạm tội không thể dung tha này!"

Lý Thư Bạch nhíu mày nhìn hai bàn tay, rồi quay sang nhìn cung nhân vừa rồi giao tháp xá lợi cho mình.

Chính là nữ quan Trường Linh bên cạnh hoàng hậu. Vừa thấy Lý Thư Bạch nhìn về phía mình, ả vội quỳ ngay xuống, hoảng hốt thưa: "Vương gia tha mạng! Lúc nô tỳ giao tháp xá lợi cho vương gia, bên trên vẫn sạch bong! Nếu không tin, không tin xin vương gia cứ nhìn tay nô tỳ đây..."

Nói rồi ả rung rẩy xòe hai tay ra trước mặt mọi người, chỉ thấy lòng bàn tay khô ráo trắng trẻo, không hề có vết máu.

Nghe trước điện ồn ào, lại thêm đám người thái tử kích động, hoàng đế bèn phái Từ Phùng Hàn ra hỏi đầu đuôi. Thấy tình hình như vậy, Từ Phùng Hàn vội triệu tất cả mọi người trở vào trong điện.

Lý Kiến ôm tháp xá lợi rảo bước đi vào. Trường Linh nơm nớp theo sau. Lý Thư Bạch theo bậc thềm mà lên, lúc ngang qua Hoàng Tử Hà bèn ra hiệu cho cô theo.

Vương Uẩn giơ tay nắm lấy tay áo cô. Hoàng Tử Hà vội vã ngoái lại, gặp ngay một cặp mắt buồn rầu tuyệt vọng. Y nói: "Nếu bây giờ cô rời khỏi đây, ta vẫn có thể giúp cô."

Song Hoàng Tử Hà chậm rãi lắc đầu, rút tay áo ra khỏi tay y.

Tay áo bay bay, sợi dây vàng trong tay đung đưa, khiến hai hạt đậu đỏ thình lình tách nhau ra, rồi lại theo sợi dây mà chập lại, chạm khẽ vào nhau. Cô cúi mặt nhìn hai hạt đậu dính sát vào nhau trên cổ tay, khẽ đáp: "Đa tạ, nhưng... tôi nhất định phải đi."

Đại điện mới rồi còn rộng thênh thang không một bóng người, giờ đã chật như nêm.

Dưới bệ rồng, gần hoàng đế nhất là Lý Thư Bạch, Lý Kiến và Trường Linh. Lý Kiến sợ sệt dâng tháp xá lợi lên cho hoàng đế xem, run rẩy phân trần: "Tâu bệ hạ, lúc vi thần nhận tháp đã thế này, chẳng biết... chẳng biết là xảy ra chuyện gì!" Hoàng đế nhìn lướt qua hắn rồi vẫy tay. Từ Phùng Hàn vội đưa khăn cho, Lý Kiến lau sạch vết máu dưới đáy tháp xá lợi rồi trả khăn lại cho Từ Phùng Hàn.

Nhìn mảnh khăn thấm máu, Từ Phùng Hàn cũng ghê tay, còn nghĩ xem có nên nhận lấy hay không thì Hoàng Tử Hà đứng sau Lý Kiến thấy vậy bèn nói: "Từ công công, nô tài có thể xem qua vết máu không?"

Từ Phùng Hàn ngẩn người, tới khi nhận ra cô thì tần ngần nhìn sang hoàng đế, nào ngờ hoàng đế vẫn thẫn thờ dán mắt vào mông lung, rõ ràng phản ứng của ngài ngự rất chậm, không nhận ra có xáo trộn.

Chẳng đợi Tự Phùng Hàn hỏi ý hoàng đế, Hoàng Tử Hà đã cầm lấy mảnh khăn trong tay Lý Kiến, săm soi vết máu đỏ trên đó, lại nhìn sang sắc vàng nhạt ở những chỗ không dính máu, rồi đưa lên mũi ngửi.



Từ Phùng Hàn rảo bước đến cạnh hoàng đế, ghé tai nói nhỏ.

Chỉ nghe hoàng đế yếu ớt lên tiếng, tuy nhỏ nhưng cũng đủ lọt tai mấy người phía trước: "Tứ đệ, trẫm biết đệ bị ma xui quỷ khiến nên mới sát hại Thất đệ... Song trẫm vẫn muốn đệ thay trẫm nghênh đón cốt Phật, vốn là... không nỡ để đệ càng lún càng sâu, muốn mượn cốt Phật thanh tẩy tâm can đệ, thế mà... thế mà..." Đến đây thì hoàng đế hết hơi, không nói tiếp được nữa.

Điền Lệnh Tư vội cao giọng tâu: "Bệ hạ thánh minh! Quỳ vương lòng lang dạ sói, lừa được người đời nhưng không lừa nổi thần Phật! Hai tay đang bưng tháp xá lợi lại lấm máu, rõ là cốt Phật hiển linh cảnh báo, hạng người tay vấy máu người thân này, bệ hạ còn nể tình huynh đệ, e ngại thể diện hoàng thất nỗi gì?" Lý Thư Bạch quay sang nhìn hắn vẻ lạnh lùng pha lẫn khinh miệt.

Điền Lệnh Tư giật bắn mình, run cầm cập quỳ phục xuống, không dám hó hé gì nữa. Ngay cả thái tử Lý Nghiễm bên cạnh cũng sợ đến không dám ngẩn lên, ôm chặt cánh tay hắn.

Hoàng đế ngừng giây lát rồi từ từ giơ tay lên, đúng lúc này, Hoàng Tử Hà lao ra quỳ trước bệ rồng, nói rành rọt: "Tâu bệ hạ, vết máu này là có người hãm hại Quỳ Vương, xin bệ hạ minh xét!"

Bàn tay hoàng đế khựng lại rồi từ từ buông xuống: "Ai đấy?"

Từ Phùng Hàn ghé tai nói nhỏ: "Tâu, là Dương Sùng Cổ."

Hoàng đế tức thì biến sắc, hừ khẽ trong họng, thái độ vừa căm hận vừa chế nhạo. Từ Phùng Hàn chưa kịp đoán ý, Hoàng Tử Hà đã dập đầu trước bệ rồng rồi giơ cao mảnh khăn trong tay, giở ra cho mọi người cùng xem: "Trên chiếc khăn tay ngoài vết máu đỏ còn có dính chút phấn vàng, nô tày vừa ngửi thử, xác định là bột nghệ."

"Bột nghệ ư?" Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn đang suy đoán thì Hoàng Tử Hà đã rút ra một chiếc khăn trắng, lót xuống bên dưới tháp xá lợi rồi đập bộp bộp mấy cái vào tháp.

Lý Kiến đang bưng tháp xá lợi tái mét mặt, ú ở ngăn: "Công công, đây... đây là cốt Phật mà!"

Hoàng Tử Hà chẳng buồn để ý đến hắn, mang khăn tay đi thẳng đến chổ cung nhân bưng bình tịnh thủy, cầm lấy cành liễu nhúng tịnh thủy vẩy vào chiếc khăn trên tay, sau đó giơ lên cho mọi người xem.

Trong tiếng ồ à kinh hãi của mọi người, chỉ thấy tấm khăn vừa rồi còn trắng muốt, giờ đã loang lổ đầy máu.

"Đây không phải tịnh thủy, mà là nước kiềm." Hoàng Tử Hà trỏ bình tịnh thủy trên tay cung nhân, cao giọng giải thích, "Còn bột nghệ được bôi bên trong các hoa văn chạm rỗng trên tháp xá lợi. Đây vốn là trò vặt của đám đồng cốt tầm xàm ngoài phố, bột nghệ gặp nước kiềm sẽ tạo thành màu đỏ như máu, thoạt nhìn cứ tưởng là chảy máu. Thế nên vừa rồi sau khi Quỳ vương vẩy tịnh thủy, lại đỡ lấy tháp xá lợi, trên tay mới loang lổ máu!"

Tức thì trong điện vang lên tiếng xì xào bàn tán. Hoàng Tử Hà quỳ xuống hành lễ với hoàng đế trên cao, lớn tiếng tâu: "Bệ hạ minh xét, việc này ắt có kẻ tiểu nhân giở trò, ngay trong cung, trước mắt bệ hạ mà cũng dám lừa gạt thánh thượng, mưu hại Quỳ vương! Xin bê hạ xét rõ!"

Cả đại điện chìm trong không khí nơm nớp căng thẳng. Hoàng đế mấp máy môi nói với Từ Phùng Hàn. Từ Phùng Hàn hiểu ý, lập tức truyền lệnh xuống: "Bệ hạ có chỉ, việc tiễn cốt Phật không thể chậm trễ, tháp xá lợi cứ đưa ra theo lệ. Quỳ vương và các cung nhân ở lại trong điện, bệ hạ sẽ tra rõ việc này. Những người khác giải tán."

Đợi các triều thần quỳ bái rồi lần lượt lui ra, phượng giá cũng đến ngay phía sau, Vương hoàng hậu bước vào điện, giữa các thái giám cung nữ tùy tùng.

Theo sau hoàng hậu là Vương Uẩn và Vương Tông Thực.

Vương hoàng hậu đi về phía hoàng đế, ánh mắt dừng ở Hoàng Tử Hà giây lát rồi trầm tư lướt qua.

Sau khi tham kiến, thấy hoàng đế vẫy tay, hoàng hậu bèn nghiêng người ngồi xuống bên cạnh, vừa tựa vừa đỡ ngài, hỏi nhỏ: "Chẳng rõ bệ hạ giữ Quỳ vương lại vì việcgì?"

Hoàng đế chỉ Trường Linh đáp: "Nữ quan của hậu... bị nghi hãm hại Quỳ vương."

Vương hoàng hậu nhìn Trường Linh vẻ nghi hoặc: "Rốt cuộc là chuyện gì?" Trường Linh dập đầu lia lịa, khóc lóc thưa: "Nô tỳ cũng chẳng biết vì sao trong tháp xá lợi lại bị bôi bột nghệ, sau đó tịnh thủy bị đổi thành nước kiềm, nên mới xảy ra chuyện. Nương nương minh xét, nô tỳ không bao giờ dám làm như thế!" Ánh mắt Vương hoàng hậu lại dừng ở Hoàng Tử Hà, biết là cô bóc trần bí ẩn này, hoàng hậu quay sang bảo Quỳ vương: "Chuyện này ta phải nói rõ với Quỳ vương gia. Trường Linh là nữ quan hầu cận bên cạnh bản cung, nhiều năm nay hành xử thận trọng, chưa từng lầm lỗi. Lần này cũng chỉ muốn chạm vào tháp xá lấy khước nên mới xin bản cung giao cho vương gia. Ả hết lòng kính cốt phật, sao dám giở trò bôi nghệ đổi nước kiềm hãm hại vương gia được?” Lý Thư Bạch thản nhiên đáp: "Hoàng hậu nương nương nói có lý, thực ra bản vương cũng biết, một nữ quan nhỏ nhoi nhất định không dám gây ra việc tày đình như thế này." Trường Linh bấy giờ mới như được tái sinh, hơi thở cũng liền mạch trở lại, cuống quýt dập đầu với đế hậu và Quỳ vương rồi hấp tấp lui xuống.

Vương Tông Thực ngẩng đầu, giấu hai tay trong tay áo, chẳng nói chẳng rằng.

Hoàng đế dựa vào hoàng hậu, từ từ khôi phục khỏi trạng thái mệt mỏi ủ rũ, tuy giọng hơi khó nhọc, nhưng vẫn gắng gượng nói được, không cần Từ Phùng Hàn truyền đạt nữa: "Tứ đệ, trẫm muốn hỏi đệ một chuyện."

Lý Thư Bạch chấp tay hành lễ: "Xin bệ hạ cứ hỏi."

"Trước đây, vì chuyện của Thất đệ, trẫm đã đưa đệ vào Tông Chính Tự. Rồi vì thể diện hoàng gia nên vẫn chần chừ chưa giao đệ cho nha môn thẩm lý..." Nói được mấy câu, hoàng đế lại dựa vào hoàng hậu thở dốc, hoàng hậu phải vuốt ngực một lúc lâu, ngài ngự mới từ từ nói tiếp: "Giờ trẫm hỏi đệ, việc của Thất đệ, đệ định giải thích với trẫm, với triều đình, với thiên hạ ra sao?"

Lý Thư Bạch buông thõng hai tay, đứng trước điện tâu: "Lúc ở Tông Chính Tự, thần đệ đã tâu với bệ hạ, vụ này có nhiều điểm kỳ lạ, cần phải điều tra thêm. Từ việc hôm nay mà suy, trong triều có người muốn vu hãm thần đệ, không từ tủ đoạn, xin bệ hạ ban lệnh giao cho tam ty xử lý vụ này, thần đệ sẽ hết sức phối hợp."

"Nếu trẫm không làm vậy thì sao?" Hoàng đế gay gắt ngắt lời y, rồi lại thở hồng hộc. Vương hoàng hậu vỗ lưng hoàng đế, nhìn xuống Lý Thư Bạch: "Việc này dù gì cũng liên quan tới thể diện hoàng gia, Ngạc vương điện hạ đã từ trần, Quỳ vương cần gì phải rước thêm cái nhục, chuốc lấy vạ hình ngục nữa?"

Lý Thư Bạch nhìn đế hậu trên bệ rồng, chậm rãi hỏi: "Ý bệ hạ là chuyện này không cần điều tra nữa, cứ kết thúc ở đây sao?" Hoàng đế không đáp, chỉ nhắm nghiền mắt lại.

Thấy thế, Lý Thư Bạch bất giác mỉm cười, nụ cười đầy lạnh lẽo chế nhạo: "Vậy bệ hạ định xử lý thần đệ như thế nào đây?"



"Nước có phép nước, nhà có lệ nhà. Dù Quỳ vương vì lý do gì mà giết hại Ngạc vương, triều định cũng không thể dung thứ cho hung thủ giết chết huynh đệ ruột thịt được."

Vương hoàng hậu thở dài nhìn hoàng đế, thấy ngài ngự gật đầu mới quay sang nói với Lý Thư Bạch: "Thể diện hoàng gia không thể mất, bệ hạ đã chuẩn bị cho Quỳ vương ly rượu từ biệt, đích thân tiễn vương gia lên đường."

Dứt lời, hoàng hậu đưa mắt cho Vương Tông Thực, tên hoạn quan sau lưng Vương Tông Thực lập tức bưng ra một ly rượu đã chuẩn bị sẵn.

Lý Thư Bạch liếc ly rượu, rồi lại nhìn lên hoàng đế: "Đa tạ thịnh tình của bệ hạ. Vốn dĩ bệ hạ đã có lệnh, thần đệ cũng không nên nhiều lời, nhưng hôm nay sắp vĩnh biệt nhau, thần đệ chỉ muốn hỏi, bệ hạ định giải thích việc của thần đệ với người ngoài thế nào?"

Vương hoàng hậu thong dong đáp: "Bệ hạ nhân từ, Quỳ vương lỡ tay giết chết Ngạc vương, hối hận đến phát điên."

"Nhưng thần đệ đã viết sẵn bản tự thuật, nếu thần đệ xảy ra chuyện gì, sẽ công bố trước toàn thiên hạ, vạch trần bí ẩn bên trong. Đến lúc đó mọi người trong thiên hạ sẽ biết thần đệ bị oan, hung thủ là kẻ khác. E rằng lời giải thích này của bệ hạ không ổn."

Vương hoàng hậu ngạc nhiên ngoái lại nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế cũng biến sắc chống người ngồi thẳng dậy, hạ giọng hỏi: "Bản tự thuật à?"

"Cũng không hẳn, chỉ là một cuốn tiểu thuyết truyền kỳ, tên họ các nhân vật đều thay đổi cả, nhưng nội dung vẫn được giữ nguyên, thuật lại tất cả những chuyện quỷ quái kỳ dị trong vòng mười mấy năm nay, khởi đầu từ lá bùa và con cá nhỏ bên cạnh đệ, cho tới khi vạch trần hung thủ sau màn, có bằng có cớ, chỉ cần để ý một chút là nhận ra ngay tất cả các nhân vật được ám chỉ."

Hoàng đế tím mặt trừng trừng nhìn y, giọng khản đặc: "Vậy hung thủ thật sự mà đệ muốn ám chỉ là ai?"

Lý Thư Bạch quay sang nhìn Hoàng Tử Hà.

Hoàng Tử Hà gật đầu, mở chiếc rương bên cạnh ra thưa: "Xin bệ hạ để nô tài giải thích cặn kẻ."

Vương Tông Thực đứng yên nãy giờ cũng nhìn chằm chằm Hoàng Tử Hà, cất tiếng: "Hai vị nên biết nặng nhẹ thì hơn. Dưới gầm rời này, có lẽ việc gì cũng có chân tướng, nhưng không phải chân tướng nào cũng nói ra được đâu."

"Xin Vương công công thứ cho nô tài vô tri. Tôi chỉ biết đạo trời lồng lộng, thiện ác ắt có báo ứng, bất luận người ngồi trên ngôi cao hay kẻ bần cùng hạ tiện, những việc đã gây ra, không bao giờ có thể che giấu được mãi." Ánh mắt Hoàng Tử Hà trong veo đầy quả quyết, nhìn thẳng vào Vương Tông Thực, không chút e dè: "Những chuyện ngụy tạo dù gạt được phần lớn mọi người, dù giấu giếm được một lúc, nhưng mây mù không che khuất mặt trời được mãi, ngọc đẹp vùi sâu dưới bùn lầy ắt có ngày được gột sạch bùn nhơ."

"Vương công công cần gì lo lắng? Bản vương chỉ nói ra những khả năng chúng ta đoán được để mọi người tham khảo, còn đúng hay sai thì kẻ gây ra mọi chuyện lúc này cũng có mặt trong điện, đương nhiên biết phải phán đoán thế nào, giải thích ra sao." Lý Thư Bạch thản nhiên như không, chẳng buồn nhìn mọi người đang tái mặt trầm tư, ngẫm nghĩ một lát rồi bảo Hoàng Tử Hà: "Kể từ cái chết của Ngạc vương điện hạ đi."

"Vâng." Hoàng Tử Hà chắp tay hành lễ với mọi người, "Vừa rồi nhân lúc tang tảng, trời vẫn còn tối, nô tài đã diễn lại cảnh Ngạc vương tự tử, là rõ cách Ngạc vương biến mất trước tất cả mọi người. Giờ chúng ta lại phải đối mặt với một câu hỏi, chính là Ngạc vương biết rõ sau chuyện lần này mình sẽ phải rời bỏ địa vị vương gia, cũng có thể phải mai dan ẩn tích suốt đời, vì sao còn kích động mắng chửi Quỳ vương điện hạ trước mắt bao người như thế?"

"Ngạc vương vì tổ tông xã tắc, muôn dân trăm họ mới từ bỏ tất cả hòng vạch trần dã tâm của Quỳ vương." Vương hoàng hậu lạnh lùng kết luận.

"Có thật thế không? Lần cuối Quỳ vương tới thăm Ngạc vương, nô tài cũng đi cùng, bấy giờ Ngạc vương còn nhờ Quỳ vương điều tra nguyên nhân bệnh điên của mẹ mình. Từ đó về sau Ngạc vương đóng cửa không ra ngoài, trong thời gian đó có người mạo danh Quỳ vương hai lần đưa đồ đến. Xin hỏi tại sao chỉ trong một tuần trăng ngắn ngủi đóng cửa ở nhà, Ngạc vương lại sinh lòng oán hận Quỳ vương sâu sắc đến thế?"

"Ắt hẳn thứ Ngạc vương nhận được khiến vương gia thay đổi cách nghĩ." Vương Tông Thực khoanh tay nói.

"Đúng vậy. Nô tài hỏi dò người trong phủ Ngạc, biết được Ngạc vương đã nhận những gì, hơn nữa còn phát hiện ra ba thứ đó đã bị thiêu hủy trong lò hương trước linh vị Trần Thái Phi."

Hoàng Tử Hà lấy thanh đoản kiếm lưỡi cong, mấy sợ tơ cháy sém cùng vài mảnh ngọc vỡ trong rương ra đặt xuống đất.

"Đoản kiếm, dãi đồng tâm, vòng ngọc." Cô chậm rãi giải thích, "Tôi đã nghĩ nát óc mà không sao tìm ra mối liên hệ giữa chúng. Cho tới một ngày nghe được tiên sinh kể chuyện trên phố kể lại tích Tùy Dạng Đế tặng dải đồng tâm cho Tuyên Hoa phu nhân, mới vỡ lẽ. Thanh đoản kiếm của Tắc Thiên hoàng đế, dải đồng tâm của Tuyên Hoa phu nhân, đều là tượng trưng cho bọn họ. Điểm tương đồng giữa hai người này là..."

Nói tới đây cô cắn môi, không tiếp tục nữa.

Nhưng tất cả mọi người trong điện đều đã hiểu. Tắc Thiên hoàng đế từng là tài nhân của Thái Tông, về sau thành hoàng hậu của Cao Tông, Tuyên Hoa phu nhân của Tùy Văn Đế, sau khi Văn Đế băng hà lại nhận dải đồng tâm Dạng Đế(1) tặng.

(1) Đây đều là những chuyện loạn luân, con tư thông với phi tần của cha.

Bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm đại điện. Hoàng đế tím mặt, hoàng hậu nghi hoặc, Vương Tông Thực và Vương Uẩn im thin thít, ngay Lý Thư Bạch xưa nay bình thản cũng phải hít sâu một hơi, ép mình trấn tĩnh lại.

Riêng Hoàng Tử Hà chỉ ngừng lại giây lát, rồi chậm rãi tiếp: "Vòng ngọc của Trần thái phi đã bị ám chỉ cũng có ý nghĩa tương tự, bằng không sao Ngạc vương có thể giận dữ đập vỡ di vật mà mẫu phi yêu thích nhất lúc sinh thời, ném cả vào lò hương cùng hai vật này? Rốt cuộc Ngạc vương lúc ấy đã nhận được ám hiệu gì, thứ gì đã dẫn dụ vương gia?"

Lúc này, đến Từ Phùng Hàn cũng toát mồ hôi lạnh, các hoạn quan cung nữ trong điện đều run cầm cập, thầm hiểu bí mật nghe được hôm nay rất có thể sẽ lấy mạng mình.

Vương hoàng hậu nhìn Từ Phùng Hàn khẽ ra lệnh: "Các người lui xuống trước đi."

"Vâng!" Từ Phùng Hàn như được đại xá, hấp tấp khom người bước xuống thềm, dắt tất cả cung nhân ra khỏi điện rồi đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trâm 4: Chim Liền Cánh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook