Chương 32: Nếu em có, anh sẽ làm thế nào?
Liêm Thập Lí
08/10/2018
Lý Đại Cường cũng dậy sớm vì muốn tới chờ bày quầy bán hàng. Đêm qua bắt được rất nhiều cua, mùa thu đông là lúc chúng béo tốt nhất.
Ông ta nhét lưới ở cốp phía sau, ngước mắt đã thấy Lục Trầm Ngân nhưng cũng không nói chuyện.
Lục Trầm Ngân càng không muốn giải thích nhiều mà chỉ về phòng thay quần áo. Trên áo phông vẫn còn lưu lại hương vị triền miên của đêm qua, cẩn thận ngửi sẽ nhận ra đó là mùi hương của Lương Vi.
Cát Vân gõ cửa phòng anh, trong tay còn bưng lọ thủy tinh, bên trong là dưa muối.
Cô ấy nói: “Đưa cái này cho cô Lương giúp tôi đi.”
Lục Trầm Ngân mặc áo khoác vào: “Sao lại muốn đưa cho cô ấy thứ này?”
“Cảm ơn cô ấy vì ngày hôm qua, nếu không nhờ cô ấy thì Tiểu Oánh không thể kịp thời tới bệnh viện được. Con người cô ấy rất tốt, thấy quần áo của tôi bị bẩn nên mua giúp tôi áo khoác mới, tôi muốn gửi tiền nhưng cô ấy nhất định không chịu. Tôi cũng không có đồ gì tốt cho cô ấy, chỉ có dưa này đã muối xong, giờ có thể ăn luôn, chỉ là chút tâm ý nhỏ thôi.”
“Cô ấy mua quần áo cho cô?” Lục Trầm Ngân nhận lọ thủy tinh thì hơi giật mình.
Cát Vân gật đầu: “Cô ấy rất tốt, tối qua tôi đã kể chuyện này với cậu của cậu rồi.” Cô ấy muốn nói lại thôi, tới cùng vẫn không nói gì.
Lục Trầm Ngân định tối về sẽ đem dưa muối cho Lương Vi.
Anh lái xe đưa Lý Đại Cường lên trấn trên, tiện thể đi ăn bát mì hoành thánh.
Lý Đại Cường khó chịu cả một đường, lúc gần đến trấn trên mới mở miệng: “Cháu tự cân nhắc cho tốt, đến cùng cô ta có phải người thích hợp hay không. Dù sao cậu cũng sẽ không đồng ý, có nghe cậu hay không là tùy cháu. Cậu cũng không phải bố mẹ cháu mà quản nhiều như vậy.”
“Cậu, chuyện gì cháu cũng nghe theo cậu, chỉ có chuyện này là không được.”
Lý Đại Cường: “Cậu cũng tùy cháu làm gì cũng được, chỉ có chuyện này là không được!”
“Lương Vi đã làm gì để cậu bực bội sao? Cô ấy tình nguyện ở bên cháu cũng không phải nhất thời xúc động.”
Lý Đại Cường quanh co nửa ngày mới phun ra một câu: “Cô ta quá có tiền, kẻ có tiền đều không phải người tốt!”
Lý Đại Cường giơ tay lên nói: “Cậu cũng mặc kệ hai người, dù sao cuối năm hết hạn hợp đồng sẽ đi, cháu có theo cậu hay không cũng tùy.”
Lục Trầm Ngân nhíu mày, không đáp lại ông ta.
Việc này khiến anh có chút dao động.
Lục Trầm Ngân dừng xe ở cửa siêu thị, anh giúp Lý Đại Cường chuyển đồ hải sản, sau đó vào tiệm mì hoành thánh kia ăn sáng. Lúc anh trở lại cũng là lúc siêu thị mở cửa.
Anh nghĩ tới tối qua không tránh thai thì hơi lo cho Lương Vi.
Sáng sớm, siêu thị vừa mở cửa cũng không có ai cả. Lục Trầm Ngân đứng ở quầy thu ngân nhìn một vòng, tiện tay cầm một hộp đồ ra tính tiền. Nhân viên thu ngân trông không có gì bất thường, anh lại cực kỳ không được tự nhiên.
Vội vàng tính tiền hộp đồ kia rồi nhét vào túi, anh ngồi trên xe tải chờ tới 7 giờ. 7 giờ tiệm thuốc mới mở cửa.
Trong lúc rảnh rỗi, Lục Trầm Ngân lật chiếc hộp nhỏ kia nhìn thử, anh xé mở vỏ bên ngoài rồi lấy một cái ra nhìn thử, trông như gói gia vị vậy.
Trên bao bì có ghi: Okatomo 003 Plantinum (1).
(1) Okamoto – top đầu nhãn hiệu bao cao su dai và siêu mỏng.
Đây là loại đắt tiền nhất trên kệ hàng, anh nghĩ đắt nhất có lẽ dùng sẽ tốt. Thứ dùng trên người Lương Vi vẫn nên đắt một chút thì tốt hơn.
Rất mau đã tới 7 giờ, nhìn gương chiếu hậu thấy người bán thuốc đã mở cửa, anh xuống xe.
Ông chủ còn chưa kịp thay áo blouse trắng đã nghe Lục Trầm Ngân nói: “Cho hộp thuốc tránh thai.”
Ông chủ đang rửa tay: “Muốn loại nào?”
Lục Trầm Ngân ngẩn ra, sau đó nói: “Lấy loại tốt nhất.”
Ông chủ: “Cần mấy hộp?”
“Một hộp.”
Ông chủ: “Một hộp là đủ rồi sao? Không uống mấy ngày liền sẽ không có tác dụng. Cậu hỏi vợ xem có đúng là muốn mua một hộp không?”
Tai Lục Trầm Ngân hơi nóng lên: “Chỉ uống một lần.”
“Một lần? Cái này phải dùng dài hạn mới có tác dụng.”
“…”
Lục Trầm Ngân cầm thuốc tránh thai nhìn trước sau một chút: “Nghe nói ăn cái này không tốt cho cơ thể, sao lại dùng lâu dài được?”
Ông chủ cười cười: “Chàng trai à, cậu vẫn nên gọi điện thoại hỏi xem vợ cậu cần mấy hộp, phụ nữ đến chỗ tôi mua đều lấy 4, 5 hộp một lần.”
Lục Trầm Ngân thực sự không xác định được, vì thế dù biết cô đang ngủ nhưng vẫn phải gọi điện thoại cho Lương Vi.
Chuông điện thoại vang lên thật lâu nhưng không có ai tiếp, tới lần thứ hai mới được kết nối.
Lương Vi miễn cưỡng “A lô” một tiếng.
Lục Trầm Ngân cầm điện thoại tới chỗ hẻo lánh, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang mua thuốc cho em, ông chủ nói bình thường đều bán 4, 5 hộp, cần uống nhiều như vậy sao?”
Lương Vi không hiểu gì cả, một lúc lâu sau mới ngộ ra. Cô phì cười, trong nháy mắt đó đã tỉnh cả ngủ.
Cô nói: “Anh mua sai rồi.”
Lục Trầm Ngân: “…”
“Nói với ông chủ lấy loại tránh thai khẩn cấp. Anh mua là loại tránh thai trường kì.”
Lục Trầm Ngân ho một tiếng: “Biết rồi.”
Ông chủ: “Vợ cậu bảo muốn mấy hộp?”
Lục Trầm Ngân hơi xấu hổ: “Cô ấy nói tránh thai khẩn cấp.”
Ông chủ hiểu ra, sau đó lấy một hộp nhỏ từ tủ kính: “32 tệ, uống trong vòng 72 giờ.”
Lục Trầm Ngân: “Nếu tối nay mới uống, liệu có hết tác dụng không?”
Ông chủ nhắc lại: “Trong vòng 72 giờ, không phải tất cả thuốc tránh thai đều có thể tránh thai, chắc chắn vẫn có rủi ro.”
Lục Trầm Ngân mua xong thì gọi điện thoại cho Lương Vi.
Giọng Lương Vi rõ ràng đã nhẹ nhàng, khoan khoái hơn nhiều so với vừa nãy, cô mỉm cười hỏi: “Mua xong rồi?”
“Ừ, có cần mang về luôn cho em không.”
“Không cần, anh đi làm đi, em ngủ tiếp đã. Tối đưa cho em là được.”
“Tối nay uống cũng không sao à?”
Lương Vi: “Nếu em có, anh sẽ làm thế nào?”
“Chúng ta kết hôn.”
Lương Vi: “Vậy được rồi, về sau chúng ta không cần tránh thai nữa.”
Hôm nay ánh nắng chói lọi, Lục Trầm Ngân vừa đi vừa nói: “Lương Vi, đừng náo loạn.” Với giọng điệu cưng chiều.
Lương Vi thấp giọng nói: “Em ngủ tiếp đây, mắt không mở ra nổi.”“Ừ, em nghỉ ngơi thật tốt đi, trưa nhớ ăn gì đó. Tối có muốn ăn gì không? Anh mua về cho em.”
“Lục Trầm Ngân, anh có biết nấu ăn không?”
“Ừ, có.”
“Vậy em muốn ăn canh gà, gà tươi nấu canh, tối sang nấu cho em đi.”
“Được, em ngủ đi, anh cúp đây.”
…
Lương Vi ngủ một giấc tới 3 giờ chiều, cô bị đói mới tỉnh. Cô nằm trong chăn mãi nhưng thực sự không chịu được cơn đói nên phải rời giường. Vào lúc hai chân chạm đất, cô suýt chút nữa đã khuỵu xuống.
Cô vốn không có sức đứng thẳng.
Hai đùi cô suy yếu bất lực như trúng Nhuyễn Cân Tán (2), Lương Vi bĩu môi ngồi xuống mép giường.
(2) Nhuyễn Cân Tán: có tên gọi đầy đủ là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, đây là loại độc dược được quận chúa Triệu Mẫn trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký sử dụng với Trương Vô Kỵ. Người bị trúng độc Thập hương nhuyễn cân tán thường bị tê liệt, trở nên hoàn toàn vô lực, yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.
Trong thùng rác đều là khăn giấy màu trắng, trên đó vẫn lưu lại chất lỏng sền sệt. Cô nhớ buổi sáng lau xong đã tiện tay ném dưới sàn, nhất định là sáng nay anh đã nhặt lên giúp cô.
Túi giấy ăn kia mới mở ra đã dùng hết một nửa, vậy mới biết hai màn say mê sáng nay kịch liệt tới mức nào.
Nhớ tới dáng vẻ ra sức trên người mình của Lục Trầm Ngân, Lương Vi lại mềm người, chân cũng run lên, dường như có thứ gì đó chảy ra từ bên trong.
Cô kéo quần lót xuống, bên trên là một mảng sền sệt, có của anh cũng có của cô.
Lương Vi cởi đồ lót, chậm rì rì bước vào nhà vệ sinh.
Tắm rửa thoải mái xong, tuy chân vẫn mềm như cũ nhưng cả người cô đã có chút tinh thần.
Lương Vi ốp hai quả trứng và hâm cốc sữa tươi, đơn giản lại đỡ đói.
Cô mở TV, trên đó đang chiếu chương trình thực tế, cô không thích nên lập tức chuyển kênh khác, có điều tìm mãi không thấy chương trình nào hợp ý. Cuối cùng cô dừng lại ở chương trình pháp trị xã hội, nữ MC đang nói về một vụ án giết người.
Lương Vi cuộn mình trên sofa, vừa uống sữa tươi vừa xem.
Xem tới lúc cao trào thì quảng cáo nhảy ra.
Điện thoại trên bàn rung lên, là Chu Lâm gọi điện thoại đến.
Lương Vi bỏ lòng đỏ trứng đi, ăn lòng trắng rồi nghe máy.
Câu đầu tiên của Chu Lâm là: “Đây là chuyện gì vậy!”
Lương Vi nghẹn lời: “Chuyện gì?”
“Chuyện gì chuyện gì chuyện gì, cậu không tự xem Weibo của mình sao? Đã hot lắm rồi!”
“Weibo của tôi luôn hot.”
Chu Lâm: “Không phải, tôi muốn nói là… Cậu xuất hiện trên mục ‘hot search’ đấy, cậu biết không hả?”
Lương Vi: “Ồ? Tôi gặp may?”
“Ai da! Trên mạng nói cậu là tiểu tam bức chết vợ cả!”
“Phụt ——” Ngụm sữa bò trong miệng Lương Vi đều phun hết ra ngoài: “Lũ khốn nói vớ vẩn gì vậy.”
“Người ta lên Weibo mắng chửi cậu thành chó rồi. Bọn tôi biết cậu không làm việc đó, nhưng lũ dân mạng tinh thần trọng nghĩa bất diệt kia thì không biết đâu.”
Lương Vi: “Trên mạng đều như vậy cả.”
“Có người nói cậu mưu sát vợ cả, tính chất của việc này đâu giống bức chết.”
“Bỏ đi, đồn đại trên mạng thì lời nào chẳng có. Đừng để trong lòng, đợi một thời gian là tốt rồi.”
Chu Lâm: “Cậu nghĩ thoáng thật đấy, không phải gần đây cậu muốn phát sóng trực tiếp sao? Cậu muốn trên màn hình là một đống mưa bình luận ‘kĩ nữ’ với ‘hung thủ tiểu tam’ sao?”
Lương Vi hít vào một tiếng, nheo mắt lại: “Cúp đã, tôi lên Weibo xem thử.”
Vừa làm mở Weibo đã thấy 3596 PM, 28751 bình luận, 2788 @ cô.
Lương Vi ấn mở xem bình luận, tất cả đều là mắng chửi cô, mắng tới cả 18 đời tổ tông nhà cô.
Cô lại mở ‘hot search’ của Weibo ra, từ khóa tìm kiếm đầu tiên là: Chủ bá tiểu tam chen chân vào hôn nhân của người khác, dẫn đến vợ cả tai nạn giao thông bỏ mình.
Nội dung bài viết bên trong bao gồm ảnh của Lương Vi bị làm mờ, ở dưới viết đại khái là cô làm thế nào để chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, khiến nhà trai mê luyến tới choáng váng. Vợ cả khó tiếp nhận chuyện này nên đã bỏ mình trong tai nạn giao thông trước ngày hôn lễ.
Bình luận xếp thứ nhất trong bài viết đó là: Theo nguồn tin đáng tin cậy, cái chết của vợ cả không chỉ đơn giản là một vụ tai nạn giao thông.
Lương Vi thấy nực cười đến đỉnh điểm, cô tắt bình luận rồi đăng Weibo: Ăn không nói có, một vừa hai phải thôi.
Vợ cả gặp tai nạn giao thông bỏ mình.
Lương Vi nhớ tới vị hôn thê của Lâm Trí Thâm, tên là Trần gì đó.
Rõ ràng là việc không hề liên quan tới cô, vì sao trên mạng lại lan truyền tới mức độ này.
Lúc Lục Trầm Ngân về đến nhà, mấy người nhà Lý Oánh vẫn đang ở bệnh viện chưa về. Anh cầm bình dưa muối và nửa con gà sang nhà Lương Vi.
Lương Vi vẫn đang xem chương trình pháp luật kia, câu chuyện trên đó cũng sắp kết thúc.
Lục Trầm Ngân đặt hộp đồ ăn lên bàn trà, nói: “Đây là mẹ Tiểu Oánh cho em, cô ấy tự muối nên ngon lắm, mùa đông ăn cùng cháo là hợp nhất.”
Lương Vi mở ra chọn một miếng nếm thử: “Cái này… hơi giống dưa muối đặc sản ở quê em.”
“Quê em ở đâu?”
“Thành phố Long.”
Lục Trầm Ngân đang rửa gà, động tác trên tay đột nhiên dừng lại: “Anh nhớ cô ấy cũng là người của thành phố Long.”
Lương Vi: “Trùng hợp vậy, bảo sao em thấy khẩu âm của cô ấy quen quen.”
Điện thoại của Lương Vi reo lên, là số máy lạ gọi đến, cô hơi do dự nhưng vẫn bắt máy.
Đầu bên kia mở miệng đã mắng chửi người một hồi.
Lương Vi lấy điện thoại ra nhìn một chút, là điện thoại từ nơi khác: “Cô à, có phải cô gọi nhầm số không?”
“Không gọi nhầm! Chính là gọi cho mày đấy, đồ hồ ly tinh! Đồ kĩ nữ không biết xấu hổ!”
“Thần kinh.” Lương Vi dập máy, cho số điện thoại đó vào danh sách đen.
Lục Trầm Ngân thấy giọng điệu của cô không đúng lắm thì hỏi: “Ai gọi điện thoại vậy?”
Lương Vi nhìn chằm chằm điện thoại như suy nghĩ điều gì: “Người lạ, có lẽ gọi nhầm số.”
Ông ta nhét lưới ở cốp phía sau, ngước mắt đã thấy Lục Trầm Ngân nhưng cũng không nói chuyện.
Lục Trầm Ngân càng không muốn giải thích nhiều mà chỉ về phòng thay quần áo. Trên áo phông vẫn còn lưu lại hương vị triền miên của đêm qua, cẩn thận ngửi sẽ nhận ra đó là mùi hương của Lương Vi.
Cát Vân gõ cửa phòng anh, trong tay còn bưng lọ thủy tinh, bên trong là dưa muối.
Cô ấy nói: “Đưa cái này cho cô Lương giúp tôi đi.”
Lục Trầm Ngân mặc áo khoác vào: “Sao lại muốn đưa cho cô ấy thứ này?”
“Cảm ơn cô ấy vì ngày hôm qua, nếu không nhờ cô ấy thì Tiểu Oánh không thể kịp thời tới bệnh viện được. Con người cô ấy rất tốt, thấy quần áo của tôi bị bẩn nên mua giúp tôi áo khoác mới, tôi muốn gửi tiền nhưng cô ấy nhất định không chịu. Tôi cũng không có đồ gì tốt cho cô ấy, chỉ có dưa này đã muối xong, giờ có thể ăn luôn, chỉ là chút tâm ý nhỏ thôi.”
“Cô ấy mua quần áo cho cô?” Lục Trầm Ngân nhận lọ thủy tinh thì hơi giật mình.
Cát Vân gật đầu: “Cô ấy rất tốt, tối qua tôi đã kể chuyện này với cậu của cậu rồi.” Cô ấy muốn nói lại thôi, tới cùng vẫn không nói gì.
Lục Trầm Ngân định tối về sẽ đem dưa muối cho Lương Vi.
Anh lái xe đưa Lý Đại Cường lên trấn trên, tiện thể đi ăn bát mì hoành thánh.
Lý Đại Cường khó chịu cả một đường, lúc gần đến trấn trên mới mở miệng: “Cháu tự cân nhắc cho tốt, đến cùng cô ta có phải người thích hợp hay không. Dù sao cậu cũng sẽ không đồng ý, có nghe cậu hay không là tùy cháu. Cậu cũng không phải bố mẹ cháu mà quản nhiều như vậy.”
“Cậu, chuyện gì cháu cũng nghe theo cậu, chỉ có chuyện này là không được.”
Lý Đại Cường: “Cậu cũng tùy cháu làm gì cũng được, chỉ có chuyện này là không được!”
“Lương Vi đã làm gì để cậu bực bội sao? Cô ấy tình nguyện ở bên cháu cũng không phải nhất thời xúc động.”
Lý Đại Cường quanh co nửa ngày mới phun ra một câu: “Cô ta quá có tiền, kẻ có tiền đều không phải người tốt!”
Lý Đại Cường giơ tay lên nói: “Cậu cũng mặc kệ hai người, dù sao cuối năm hết hạn hợp đồng sẽ đi, cháu có theo cậu hay không cũng tùy.”
Lục Trầm Ngân nhíu mày, không đáp lại ông ta.
Việc này khiến anh có chút dao động.
Lục Trầm Ngân dừng xe ở cửa siêu thị, anh giúp Lý Đại Cường chuyển đồ hải sản, sau đó vào tiệm mì hoành thánh kia ăn sáng. Lúc anh trở lại cũng là lúc siêu thị mở cửa.
Anh nghĩ tới tối qua không tránh thai thì hơi lo cho Lương Vi.
Sáng sớm, siêu thị vừa mở cửa cũng không có ai cả. Lục Trầm Ngân đứng ở quầy thu ngân nhìn một vòng, tiện tay cầm một hộp đồ ra tính tiền. Nhân viên thu ngân trông không có gì bất thường, anh lại cực kỳ không được tự nhiên.
Vội vàng tính tiền hộp đồ kia rồi nhét vào túi, anh ngồi trên xe tải chờ tới 7 giờ. 7 giờ tiệm thuốc mới mở cửa.
Trong lúc rảnh rỗi, Lục Trầm Ngân lật chiếc hộp nhỏ kia nhìn thử, anh xé mở vỏ bên ngoài rồi lấy một cái ra nhìn thử, trông như gói gia vị vậy.
Trên bao bì có ghi: Okatomo 003 Plantinum (1).
(1) Okamoto – top đầu nhãn hiệu bao cao su dai và siêu mỏng.
Đây là loại đắt tiền nhất trên kệ hàng, anh nghĩ đắt nhất có lẽ dùng sẽ tốt. Thứ dùng trên người Lương Vi vẫn nên đắt một chút thì tốt hơn.
Rất mau đã tới 7 giờ, nhìn gương chiếu hậu thấy người bán thuốc đã mở cửa, anh xuống xe.
Ông chủ còn chưa kịp thay áo blouse trắng đã nghe Lục Trầm Ngân nói: “Cho hộp thuốc tránh thai.”
Ông chủ đang rửa tay: “Muốn loại nào?”
Lục Trầm Ngân ngẩn ra, sau đó nói: “Lấy loại tốt nhất.”
Ông chủ: “Cần mấy hộp?”
“Một hộp.”
Ông chủ: “Một hộp là đủ rồi sao? Không uống mấy ngày liền sẽ không có tác dụng. Cậu hỏi vợ xem có đúng là muốn mua một hộp không?”
Tai Lục Trầm Ngân hơi nóng lên: “Chỉ uống một lần.”
“Một lần? Cái này phải dùng dài hạn mới có tác dụng.”
“…”
Lục Trầm Ngân cầm thuốc tránh thai nhìn trước sau một chút: “Nghe nói ăn cái này không tốt cho cơ thể, sao lại dùng lâu dài được?”
Ông chủ cười cười: “Chàng trai à, cậu vẫn nên gọi điện thoại hỏi xem vợ cậu cần mấy hộp, phụ nữ đến chỗ tôi mua đều lấy 4, 5 hộp một lần.”
Lục Trầm Ngân thực sự không xác định được, vì thế dù biết cô đang ngủ nhưng vẫn phải gọi điện thoại cho Lương Vi.
Chuông điện thoại vang lên thật lâu nhưng không có ai tiếp, tới lần thứ hai mới được kết nối.
Lương Vi miễn cưỡng “A lô” một tiếng.
Lục Trầm Ngân cầm điện thoại tới chỗ hẻo lánh, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang mua thuốc cho em, ông chủ nói bình thường đều bán 4, 5 hộp, cần uống nhiều như vậy sao?”
Lương Vi không hiểu gì cả, một lúc lâu sau mới ngộ ra. Cô phì cười, trong nháy mắt đó đã tỉnh cả ngủ.
Cô nói: “Anh mua sai rồi.”
Lục Trầm Ngân: “…”
“Nói với ông chủ lấy loại tránh thai khẩn cấp. Anh mua là loại tránh thai trường kì.”
Lục Trầm Ngân ho một tiếng: “Biết rồi.”
Ông chủ: “Vợ cậu bảo muốn mấy hộp?”
Lục Trầm Ngân hơi xấu hổ: “Cô ấy nói tránh thai khẩn cấp.”
Ông chủ hiểu ra, sau đó lấy một hộp nhỏ từ tủ kính: “32 tệ, uống trong vòng 72 giờ.”
Lục Trầm Ngân: “Nếu tối nay mới uống, liệu có hết tác dụng không?”
Ông chủ nhắc lại: “Trong vòng 72 giờ, không phải tất cả thuốc tránh thai đều có thể tránh thai, chắc chắn vẫn có rủi ro.”
Lục Trầm Ngân mua xong thì gọi điện thoại cho Lương Vi.
Giọng Lương Vi rõ ràng đã nhẹ nhàng, khoan khoái hơn nhiều so với vừa nãy, cô mỉm cười hỏi: “Mua xong rồi?”
“Ừ, có cần mang về luôn cho em không.”
“Không cần, anh đi làm đi, em ngủ tiếp đã. Tối đưa cho em là được.”
“Tối nay uống cũng không sao à?”
Lương Vi: “Nếu em có, anh sẽ làm thế nào?”
“Chúng ta kết hôn.”
Lương Vi: “Vậy được rồi, về sau chúng ta không cần tránh thai nữa.”
Hôm nay ánh nắng chói lọi, Lục Trầm Ngân vừa đi vừa nói: “Lương Vi, đừng náo loạn.” Với giọng điệu cưng chiều.
Lương Vi thấp giọng nói: “Em ngủ tiếp đây, mắt không mở ra nổi.”“Ừ, em nghỉ ngơi thật tốt đi, trưa nhớ ăn gì đó. Tối có muốn ăn gì không? Anh mua về cho em.”
“Lục Trầm Ngân, anh có biết nấu ăn không?”
“Ừ, có.”
“Vậy em muốn ăn canh gà, gà tươi nấu canh, tối sang nấu cho em đi.”
“Được, em ngủ đi, anh cúp đây.”
…
Lương Vi ngủ một giấc tới 3 giờ chiều, cô bị đói mới tỉnh. Cô nằm trong chăn mãi nhưng thực sự không chịu được cơn đói nên phải rời giường. Vào lúc hai chân chạm đất, cô suýt chút nữa đã khuỵu xuống.
Cô vốn không có sức đứng thẳng.
Hai đùi cô suy yếu bất lực như trúng Nhuyễn Cân Tán (2), Lương Vi bĩu môi ngồi xuống mép giường.
(2) Nhuyễn Cân Tán: có tên gọi đầy đủ là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, đây là loại độc dược được quận chúa Triệu Mẫn trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký sử dụng với Trương Vô Kỵ. Người bị trúng độc Thập hương nhuyễn cân tán thường bị tê liệt, trở nên hoàn toàn vô lực, yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.
Trong thùng rác đều là khăn giấy màu trắng, trên đó vẫn lưu lại chất lỏng sền sệt. Cô nhớ buổi sáng lau xong đã tiện tay ném dưới sàn, nhất định là sáng nay anh đã nhặt lên giúp cô.
Túi giấy ăn kia mới mở ra đã dùng hết một nửa, vậy mới biết hai màn say mê sáng nay kịch liệt tới mức nào.
Nhớ tới dáng vẻ ra sức trên người mình của Lục Trầm Ngân, Lương Vi lại mềm người, chân cũng run lên, dường như có thứ gì đó chảy ra từ bên trong.
Cô kéo quần lót xuống, bên trên là một mảng sền sệt, có của anh cũng có của cô.
Lương Vi cởi đồ lót, chậm rì rì bước vào nhà vệ sinh.
Tắm rửa thoải mái xong, tuy chân vẫn mềm như cũ nhưng cả người cô đã có chút tinh thần.
Lương Vi ốp hai quả trứng và hâm cốc sữa tươi, đơn giản lại đỡ đói.
Cô mở TV, trên đó đang chiếu chương trình thực tế, cô không thích nên lập tức chuyển kênh khác, có điều tìm mãi không thấy chương trình nào hợp ý. Cuối cùng cô dừng lại ở chương trình pháp trị xã hội, nữ MC đang nói về một vụ án giết người.
Lương Vi cuộn mình trên sofa, vừa uống sữa tươi vừa xem.
Xem tới lúc cao trào thì quảng cáo nhảy ra.
Điện thoại trên bàn rung lên, là Chu Lâm gọi điện thoại đến.
Lương Vi bỏ lòng đỏ trứng đi, ăn lòng trắng rồi nghe máy.
Câu đầu tiên của Chu Lâm là: “Đây là chuyện gì vậy!”
Lương Vi nghẹn lời: “Chuyện gì?”
“Chuyện gì chuyện gì chuyện gì, cậu không tự xem Weibo của mình sao? Đã hot lắm rồi!”
“Weibo của tôi luôn hot.”
Chu Lâm: “Không phải, tôi muốn nói là… Cậu xuất hiện trên mục ‘hot search’ đấy, cậu biết không hả?”
Lương Vi: “Ồ? Tôi gặp may?”
“Ai da! Trên mạng nói cậu là tiểu tam bức chết vợ cả!”
“Phụt ——” Ngụm sữa bò trong miệng Lương Vi đều phun hết ra ngoài: “Lũ khốn nói vớ vẩn gì vậy.”
“Người ta lên Weibo mắng chửi cậu thành chó rồi. Bọn tôi biết cậu không làm việc đó, nhưng lũ dân mạng tinh thần trọng nghĩa bất diệt kia thì không biết đâu.”
Lương Vi: “Trên mạng đều như vậy cả.”
“Có người nói cậu mưu sát vợ cả, tính chất của việc này đâu giống bức chết.”
“Bỏ đi, đồn đại trên mạng thì lời nào chẳng có. Đừng để trong lòng, đợi một thời gian là tốt rồi.”
Chu Lâm: “Cậu nghĩ thoáng thật đấy, không phải gần đây cậu muốn phát sóng trực tiếp sao? Cậu muốn trên màn hình là một đống mưa bình luận ‘kĩ nữ’ với ‘hung thủ tiểu tam’ sao?”
Lương Vi hít vào một tiếng, nheo mắt lại: “Cúp đã, tôi lên Weibo xem thử.”
Vừa làm mở Weibo đã thấy 3596 PM, 28751 bình luận, 2788 @ cô.
Lương Vi ấn mở xem bình luận, tất cả đều là mắng chửi cô, mắng tới cả 18 đời tổ tông nhà cô.
Cô lại mở ‘hot search’ của Weibo ra, từ khóa tìm kiếm đầu tiên là: Chủ bá tiểu tam chen chân vào hôn nhân của người khác, dẫn đến vợ cả tai nạn giao thông bỏ mình.
Nội dung bài viết bên trong bao gồm ảnh của Lương Vi bị làm mờ, ở dưới viết đại khái là cô làm thế nào để chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, khiến nhà trai mê luyến tới choáng váng. Vợ cả khó tiếp nhận chuyện này nên đã bỏ mình trong tai nạn giao thông trước ngày hôn lễ.
Bình luận xếp thứ nhất trong bài viết đó là: Theo nguồn tin đáng tin cậy, cái chết của vợ cả không chỉ đơn giản là một vụ tai nạn giao thông.
Lương Vi thấy nực cười đến đỉnh điểm, cô tắt bình luận rồi đăng Weibo: Ăn không nói có, một vừa hai phải thôi.
Vợ cả gặp tai nạn giao thông bỏ mình.
Lương Vi nhớ tới vị hôn thê của Lâm Trí Thâm, tên là Trần gì đó.
Rõ ràng là việc không hề liên quan tới cô, vì sao trên mạng lại lan truyền tới mức độ này.
Lúc Lục Trầm Ngân về đến nhà, mấy người nhà Lý Oánh vẫn đang ở bệnh viện chưa về. Anh cầm bình dưa muối và nửa con gà sang nhà Lương Vi.
Lương Vi vẫn đang xem chương trình pháp luật kia, câu chuyện trên đó cũng sắp kết thúc.
Lục Trầm Ngân đặt hộp đồ ăn lên bàn trà, nói: “Đây là mẹ Tiểu Oánh cho em, cô ấy tự muối nên ngon lắm, mùa đông ăn cùng cháo là hợp nhất.”
Lương Vi mở ra chọn một miếng nếm thử: “Cái này… hơi giống dưa muối đặc sản ở quê em.”
“Quê em ở đâu?”
“Thành phố Long.”
Lục Trầm Ngân đang rửa gà, động tác trên tay đột nhiên dừng lại: “Anh nhớ cô ấy cũng là người của thành phố Long.”
Lương Vi: “Trùng hợp vậy, bảo sao em thấy khẩu âm của cô ấy quen quen.”
Điện thoại của Lương Vi reo lên, là số máy lạ gọi đến, cô hơi do dự nhưng vẫn bắt máy.
Đầu bên kia mở miệng đã mắng chửi người một hồi.
Lương Vi lấy điện thoại ra nhìn một chút, là điện thoại từ nơi khác: “Cô à, có phải cô gọi nhầm số không?”
“Không gọi nhầm! Chính là gọi cho mày đấy, đồ hồ ly tinh! Đồ kĩ nữ không biết xấu hổ!”
“Thần kinh.” Lương Vi dập máy, cho số điện thoại đó vào danh sách đen.
Lục Trầm Ngân thấy giọng điệu của cô không đúng lắm thì hỏi: “Ai gọi điện thoại vậy?”
Lương Vi nhìn chằm chằm điện thoại như suy nghĩ điều gì: “Người lạ, có lẽ gọi nhầm số.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.