Trẫm (Bản Dịch)

Chương 5: Bắt Đầu Cướp Cây Gậy Đánh Chó (3)

Vương Tử Quân

03/08/2021

Lão Lưu nhìn huynh muội Triệu Hãn một cái, phân phó: “Thả người qua, sống hay chết, xem tạo hóa của chính bọn nó.”

Triệu Hãn mang hết sức toàn thân đứng dạy, bằng vào ký ức thời không này còn sót lại, chắp tay nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh ân công, huynh muội hai người ta nếu có thể sống sót, ngày khác nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp.”

Lão Lưu thấy Triệu Hãn đủ lễ tiết, thế mà cũng trịnh trọng đáp lễ: “Thì ra là vị tiểu tướng công gặp nạn, ta tên Lưu Mãng, một tiểu quản đội của tân quân Thiên Tân.”

“Ghi nhớ đại danh ân công, ngày khác có duyên gặp lại.” Triệu Hãn phi thường cố sức ngồi xổm xuống, một lần nữa nằm úp sấp xuống đất, để tiểu muội suy yếu vô lực nằm ở trên lưng mình bám chắc, lại giống như chó chậm rãi bò về phía trước.

Lưu quản đội nghĩ nghĩ, lấy ra mấy đồng tiền, đưa tới trước mặt Triệu Hãn: “Cầm mua chút đồ ăn.”

“Cảm ơn ân công.” Triệu Hãn mừng rỡ.

Hắn vừa chắp tay, vừa nho nhã nói chuyện, chỉ muốn dẫn tới đối phương chú ý mà thôi, hôm nay may mắn tạo ra được một ít hiệu quả.

Huynh muội hai người chậm rãi bò đi, Ngụy Tứ nói: “Lão Lưu, ngươi bỏ tiền làm chi? Hai đứa nhỏ này, đói đến mức không thể đi đường, ngay cả vào thành cũng phải bò đi, hôm nay ăn no ngày mai cũng phải chết đói.”

Lưu quản đội nhìn theo hai huynh muội qua cầu, thở dài nói: “Hai đứa con kia nhà ta, cũng là lớn như vậy, chỉ cầu an lòng mà thôi. Cái thế đạo này... Ài!”

Thành Thiên Tân tuy dựa vào sông mà xây, nhưng tường thành có một khoảng cách với kênh đào. Ngoài bốn phía tường thành, có lượng lớn dân cư phi pháp, hơn nữa đã hình thành phố xá.

Đặc biệt ngoài thành bắc, nơi đó có bến tàu Bắc vận hà, cửa hàng mọc san sát, dị thường phồn hoa, sông đào bảo vệ thành bắc thậm chí biến thành sông bên trong của khu bến tàu.

Triệu Hãn cõng muội muội bò đến phố ngõ ngoài thành, một đường ngửi mùi thức ăn mà tiến lên.

Tới trước quầy mỳ, Triệu Hãn thở dốc khôi phục một lúc, muốn đứng lên lại chân mềm nhũn ngã sấp xuống, cuối cùng chỉ có thể ngồi ở trên mặt đất, lấy ra mấy đồng tiền kia nói: “Ăn.”

Bởi vì Tây Ban Nha suy sụp, cuối đời Minh xuất hiện nguy cơ bạc trắng.

Tiền tệ bạc trắng thắt chặt, đồng tiền lạm phát, đồng tiền là càng ngày càng không đáng tiền.

Hơn nữa đang gặp thiên tai, giá lương thực rất đắt, mấy đồng tiền này chỉ có thể mua được bánh bao các loại hoa màu phụ (ngô, cao lương, đậu...).

Chủ sạp thu lấy đồng tiền, đưa cho Triệu Hãn một cái bánh bao, vẻ mặt chán ghét phất tay nói: “Đi xa chút mà ăn, đừng trì hoãn ta làm ăn.”

“Cảm... Cảm ơn.”

Triệu Hãn miễn cưỡng cười đáp lại, dùng miệng ngậm bánh bao, cõng tiểu muội xoay người bò về phía góc đường.



Còn chưa bò đến góc đường, đột nhiên lao ra mấy tên ăn xin, cướp đi bánh bao hung tợn nói: “Ở Thiên Tân xin cơm ăn, đã bái bến tàu chưa? Cái bánh bao này xem như tiền nhập bọn, sau này mỗi ngày cống năm xu, không có tiền thì cống đồ ăn, thì cho phép bọn mày ở bến tàu phố bắc xin cơm.”

Quỳ xuống ăn xin người ta, bị người ta tay xách chân đá, còn bị ép chui háng, Triệu Hãn vì mạng sống đều nhịn.

Thật không dễ gì kiếm được cái ăn, thế mà lại bị mấy tên ăn xin bắt nạt, Triệu Hãn rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ rồi. Hắn buông muội muội xuống, lảo đảo bò dậy, giận dữ hét: “Trả lại cho ta!”

“Nhãi con, đứng cũng đứng không vững, còn dám hung hăng với ông mày?” Tên ăn xin cầm đầu thò một chân ra, dễ dàng ngáng Triệu Hãn vấp ngã.

“Ha ha ha ha!”

Người ăn xin khác cất tiếng cười to, bọn họ là tầng dưới chót xã hội, cả ngày gặp kỳ thị ức hiếp, chỉ có thể tìm việc vui ở trên thân kẻ yếu hơn nữa.

Triệu Hãn đã sớm đói choáng váng rồi, lúc này thấy mọi người là cái bóng chồng chất. Hắn không còn sức đứng lên nữa, liền dùng sức bò về phía trước, túm lấy mắt cá chân tên ăn xin cầm đầu nói: “Bánh bao, trả lại cho ta!”

“Cút ngay!”

Tên ăn xin cầm đầu một chân bị nắm, vì thế nâng lên một chân khác, giống như giẫm con kiến giẫm lên đỉnh đầu Triệu Hãn.

“Không cho phép đánh nhị ca ta!”

Đột nhiên, Triệu Trinh Phương đói hầu như hôn mê, chợt bổ nhào lên cắn chân tên ăn xin cầm đầu.

“Ai u!”

Tên ăn xin cầm đầu bị đau, thò chân mang Triệu Trinh Phương đá văng ra.

Thừa dịp đối phương đứng một chân, Triệu Hãn đột nhiên dùng ra khí lực cuối cùng, cầm lấy mắt cá chân tên ăn xin cầm đầu vận sức kéo.

“A!”

Tên ăn xin cầm đầu ngửa người ngã xuống, hơn nữa cái ót chạm đất, nhất thời bị ngã đầu choáng váng.

“Ha ha ha ha!”

Tên ăn xin khác còn đang chế giễu, cũng không cảm thấy hai đứa trẻ con, có thể có gì uy hiếp đối với thủ lĩnh của bọn họ.



Cũng có một số dân chúng qua đường dừng bước ở đây, bừng bừng hứng thú xem ăn xin đánh nhau, còn có người chỉ trỏ đùa giỡn việc vui.

“Hô hô hô...”

Trong miệng Triệu Hãn thở hổn hển, không đợi đối phương phản ứng lại, hắn đã bò đến trên người tên ăn xin cầm đầu, nhằm cái cổ tràn đầy cáu bẩn của đối phương cắn xuống.

“Nhả ra, mau nhả ra!”

Tên ăn xin cầm đầu kinh hoảng giãy dụa, sợ tới mức quên hướng đồng bạn cầu cứu, chỉ là quát to muốn đẩy Triệu Hãn ra.

Người ăn xin khác rốt cuộc không xem náo nhiệt nữa, đối với Triệu Hãn vừa đá vừa đánh vừa túm, Triệu Trinh Phương lao tới hỗ trợ lại bị đá đi.

Triệu Hãn ôm tên ăn xin cầm đầu, chết không nhả miệng cắn, cắn nát khí quản đối phương, cắn nát động mạch đối phương. Máu tươi chảy tới trong miệng cũng không ghê tởm, ngược lại bởi vì trong bụng đói khát, theo bản năng điên cuồng hút máu xuống bụng.

Rốt cuộc, tên ăn xin cầm đầu không nhúc nhích nữa.

Triệu Hãn miệng đầy bọt máu thịt, quay đầu hướng tới mọi người cười dữ tợn.

“Giết người rồi!”

Người qua đường hô to.

Ăn xin khác ngẩn người, cũng không nghĩ báo thù cho lão đại, nhặt gậy đánh chó lên cùng bát vỡ bỏ chạy.

Triệu Hãn nhặt lên bánh bao trên mặt đất, dùng sức xé thành hai nửa, một nửa nhét vào trong miệng mình, một nửa đưa cho tiểu muội nói: “Ăn!”

Triệu Trinh Phương không để ý nhiều như vậy, cầm lấy bánh bao ăn như hùm như sói.

Triệu Hãn mang nửa cái bánh bao ngũ cốc thô ăn xong, mới giơ tay áo lau vết máu ngoài miệng, toàn bộ quá trình tựa như đang ăn sống máu thịt.

Bên đường có tai nạn chết người, thế mà không có ai đi báo quan.

Chết một tên ăn xin mà thôi, thành Thiên Tân ngày nào không có người đói bụng chết?

Triệu Hãn khôi phục một chút sức, ở trước mắt bao người, bắt đầu mò thi thể tên ăn xin cầm đầu, đáng tiếc chưa mò được bất cứ hàng hóa gì.

Hắn nhặt lên gậy đánh chó của đối phương, chống gậy gian nan đứng lên, đỡ tiểu muội nói: “Đi, nhị ca mang muội đi tìm nơi qua đêm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trẫm (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook