Chương 57: Hôn ước dài dòng (2)
Tư Minh
20/11/2018
Edit: Thu Lệ
Beta: Thảo My + Thu Lệ
"Không ạ." Yến Tu Minh hạ thấp giọng, để cho bản thân hiện ra vẻ buồn bã.
Lục Nhã Nhu thở dài, sau đó cầm tay của Yến Tu Minh đang đặt trên đầu gối phải, nghiêm mặt nói: "Tu Minh, con nói cho bác biết con có thích Lục Gia không?"
"Anh Thẩm ưu tú như vậy, con nghĩ người con gái nào cũng đều sẽ thích." Yến Tu Minh mỉm cười đáp.
"Haiz, có lẽ con không hiểu rõ lắm, Lục Gia không giống với các chàng trai khác, nó là một đứa rất thành thật, từ nhỏ đến lớn chưa từng chung đụng với con gái, trên mặt tình cảm tương đối chậm chạp." Lục Nhã Nhu bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Điều này cũng trách bác, từ nhỏ đã quản lý nó quá nghiêm."
Yến Tu Minh chỉ cười không nói, yên lặng đợi câu sau.
Lục Nhã Nhu đổi giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Chắc con cũng biết, dạo này những người phụ nữ mặt dày xương nhẹ đâu đâu cũng có, ai ai đều cũng đặc biệt bỏ công sức lên người đàn ông trẻ tuổi. Bác lại có một đứa con trai như vậy nên dù sao cũng phải thu xếp giúp nó." Dừng một chút, trên khuôn mặt trắng như sứ của bà hiện lên vẻ nhớ lại chuyện xưa: "Có lẽ con không biết, trước đây bác cũng từng khiêu vũ, chẳng qua chỉ là điệu múa dân tộc. Lúc Lục Gia mới năm tuổi, bác dẫn nó đi xem tuần diễn của đoàn múa kịch ba-lê Ukraine, lúc ấy còn nói giỡn là sau này sẽ cưới cho nó một người vợ múa ba-lê." Nói tới chỗ này, Lục Nhã Nhu nhìn Yến Tu Minh với ý vị sâu xa.
"Nếu như con có lòng thì hãy thân thiết với Lục Gia hơn một chút." Lục Nhã Nhu vừa nói vừa tháo vòng tay ngọc bích loại tơ vàng trên cổ tay trái mình xuống, muốn đeo vào cổ tay Yến Tu Minh.
"Nếu như bác thật sự có diễm phúc khi có con làm con dâu bác thì cho dù bác chết cũng nhắm mắt."
Yến Tu Minh không dám từ chối như thế nào, thứ nhất là sợ vòng tay này rơi trên mặt đất trái lại sẽ không hay lắm, thứ hai quá trình Lục Nhã Nhu đeo vòng tay cho cô nhanh đến nỗi giống như cảnh sát đeo còng tay cho phạm nhân, nên cô không thể một mực từ chối được.
Hai người cứ trò chuyện như vậy cho đến lúc gần ăn cơm trưa, Yến Tu Minh đứng dậy chuẩn bị xin từ biệt, dĩ nhiên Lục Nhã Nhu sẽ không đồng ý mà kiên quyết giữ cô ta ở lại ăn cơm trưa.
Ăn cơm trưa xong, Lục Nhã Nhu hỏi má Trương: "Súp vịt già hầm sa sâm(*) ngọc trúc(**) xong chưa?"
(*): Sa sâm: Sa có nghĩa là: Cát, Sâm: nghĩa là nhân sâm. Vì vị thuốc này có công dụng như nhân sâm mà lại mọc ở cát nên được gọi là Sa sâm.
(**): Ngọc trúc: là một loài thực vật có hoa thuộc chi Hoàng tinh. Đây là một loài cây trồng được dùng làm thuốc cũng như trồng làm cảnh trong các vườn cây.
"Còn phải hơn một tiếng nữa."
"Mùa thu phải nhuận táo(*), đợi chút nữa e rằng còn phải phiền Tu Minh đi đưa cho Lục Gia một chuyến. Nó bận rộn một chút là quên ăn quên ngủ, bác đi lại không tiện, lính cần vụ trong nhà thì con cũng nhìn thấy đấy, sau khi ông nội nó qua đời thì lập tức rút đi." Nói đến đây thì Lục Nhã Nhu đã mang giọng điệu thổn thức.
(*): Làm cho nhu nhuận hết sự khô ráo. Ví dụ như ho khan thì nhuận phế, đại tiện táo bón thì nhuận trường....
Dĩ nhiên Yến Tu Minh chỉ đành phải nhận lời.
Trong thời gian chờ đợi, Lục Nhã Nhu sai má Trương lên lầu cầm album ảnh xuống. Bên trong là thời kỳ tuổi thơ, thiếu niên và thanh niên của Thẩm Lục Gia. Trong thoáng chốc hai người nói chuyện hòa hợp với nhau giống như biến thành hai mẹ con rất thân mật trên thế giới.
Lúc Yến Tu Minh xách theo hộp giữ nhiệt rời khỏi nhà họ Thẩm đã hơn ba giờ. Lục Nhã Nhu chuyển xe lăn tiễn cô ta đến mái hiên hành lang ngoài phòng khách. Trong sân cành cây dạ hợp thật cao in dấu dưới bầu trời màu xanh nhạt, giống như những vết nứt thật nhỏ trên men sứ màu xanh. Dưới mái hiên hành lang còn để mấy cái sọt bằng nan tre, bên trong đựng măng khô và dược liệu, cô chỉ nhận ra sâm Mỹ.
Xa xa, nhìn lại mẹ Thẩm trầm tĩnh dịu dàng ngồi ngay thẳng trên xe lăn một cái, Yến Tu Minh nắm chặt vạt áo khoác rời đi.
Sau khi tới đại sảnh Thịnh Thời, Yến Tu Minh gọi điện thoại cho Thẩm Lục Gia nói mẹ Thẩm nhờ cô đưa chút đồ, hỏi đi lên có tiện không.
Trong điện thoại, Thẩm Lục Gia khách sáo mời cô đi thẳng đến phòng tổng giám đốc.
Ra trước thang máy, Yến Tu Minh lặng lẽ tháo vòng tay trên cổ tay xuống sau đó cất vào trong túi.
Sầm Ngạn mở cửa cho cô ta, anh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Yến Tu Minh xách theo hộp giữ nhiệt. Anh sẽ không nhận lầm gương mặt này, đây là người phụ nữ được lên trang bìa ba–lê cổ điển mới nhất nên lúc đầu cũng không nhận ra Yến Tu Minh. Chỉ có điều bởi vì trang bìa tạp chí thật sự khiến cho người ta kinh ngạc. Che phủ một bên tấm gương dài hình bầu dục trên trang bìa giấy tráng(*) chính là Yến Tu Minh mặc váy ba –lê màu trắng, bên còn lại cũng chính là cô ta nhưng mặc váy đen. Hình ảnh phản chiếu khéo léo giống như hai người sinh đôi đang nhìn nhau chăm chú. Bên cạnh còn có một hàng chữ, anh nhớ mang máng là "Phóng sự công chúa ba–lê Yến Tu Minh – Bài ca Thiên Nga(**)".
(*): Là loại giấy được tráng cao lanh hoặc các hợp chất vô cơ khác.
(**): Schwanengesang, D.957, là tiêu đề của một bộ sưu tập các bài hát được viết bởi Franz Schubert vào cuối đời và được xuất bản sau khi chết. Bộ sưu tập được đặt tên bởi nhà xuất bản đầu tiên của nó Tobias Haslinger, có lẽ muốn trình bày nó như là di chúc âm nhạc cuối cùng của Schubert với thế giới.
Cười cảm ơn Sầm Ngạn một tiếng, Yến Tu Minh đi vào phòng làm việc của Thẩm Lục Gia. Sầm Ngạn vừa cảm khái "Công chúa" thật bình dị gần gũi, vừa âm thầm nghĩ ngợi quan hệ của cô và Thẩm Tổng.
"Làm phiền cô chạy tới đây một chuyến." Thẩm Lục Gia đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Để hộp giữ nhiệt xuống, Yến Tu Minh vén tóc rơi lộn xộn trên trán ra sau tai cười nói: "Tiện đường thôi mà, huống chi tôi cũng thơm lây mà được nếm tay nghề xuất sắc của má Trương." Nói xong lại nhìn bốn phía một chút: "Anh Thẩm, ở đây có chén không? Nhân lúc còn nóng hãy uống đi, để nguội sẽ bị tanh."
"Cô cứ ngồi đi." Thẩm Lục Gia đưa tay ra hiệu xin mời, lại hỏi: "Cô muốn uống gì? Ở đây có cả trà và cà phê."
"Không cần phiền phức, tôi ngồi một lát rồi sẽ đi ngay." Yến Tu Minh nâng vạt áo khoác lên tao nhã ngồi xuống.
Mà bãi đỗ xe dưới lầu, Ngũ Mị mới vừa đưa Hạ Thiên trở về nhà trẻ đã lưu loát khóa chiếc xe Audi Q7 của mình lại rồi đi vào đại sảnh.
Beta: Thảo My + Thu Lệ
"Không ạ." Yến Tu Minh hạ thấp giọng, để cho bản thân hiện ra vẻ buồn bã.
Lục Nhã Nhu thở dài, sau đó cầm tay của Yến Tu Minh đang đặt trên đầu gối phải, nghiêm mặt nói: "Tu Minh, con nói cho bác biết con có thích Lục Gia không?"
"Anh Thẩm ưu tú như vậy, con nghĩ người con gái nào cũng đều sẽ thích." Yến Tu Minh mỉm cười đáp.
"Haiz, có lẽ con không hiểu rõ lắm, Lục Gia không giống với các chàng trai khác, nó là một đứa rất thành thật, từ nhỏ đến lớn chưa từng chung đụng với con gái, trên mặt tình cảm tương đối chậm chạp." Lục Nhã Nhu bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Điều này cũng trách bác, từ nhỏ đã quản lý nó quá nghiêm."
Yến Tu Minh chỉ cười không nói, yên lặng đợi câu sau.
Lục Nhã Nhu đổi giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Chắc con cũng biết, dạo này những người phụ nữ mặt dày xương nhẹ đâu đâu cũng có, ai ai đều cũng đặc biệt bỏ công sức lên người đàn ông trẻ tuổi. Bác lại có một đứa con trai như vậy nên dù sao cũng phải thu xếp giúp nó." Dừng một chút, trên khuôn mặt trắng như sứ của bà hiện lên vẻ nhớ lại chuyện xưa: "Có lẽ con không biết, trước đây bác cũng từng khiêu vũ, chẳng qua chỉ là điệu múa dân tộc. Lúc Lục Gia mới năm tuổi, bác dẫn nó đi xem tuần diễn của đoàn múa kịch ba-lê Ukraine, lúc ấy còn nói giỡn là sau này sẽ cưới cho nó một người vợ múa ba-lê." Nói tới chỗ này, Lục Nhã Nhu nhìn Yến Tu Minh với ý vị sâu xa.
"Nếu như con có lòng thì hãy thân thiết với Lục Gia hơn một chút." Lục Nhã Nhu vừa nói vừa tháo vòng tay ngọc bích loại tơ vàng trên cổ tay trái mình xuống, muốn đeo vào cổ tay Yến Tu Minh.
"Nếu như bác thật sự có diễm phúc khi có con làm con dâu bác thì cho dù bác chết cũng nhắm mắt."
Yến Tu Minh không dám từ chối như thế nào, thứ nhất là sợ vòng tay này rơi trên mặt đất trái lại sẽ không hay lắm, thứ hai quá trình Lục Nhã Nhu đeo vòng tay cho cô nhanh đến nỗi giống như cảnh sát đeo còng tay cho phạm nhân, nên cô không thể một mực từ chối được.
Hai người cứ trò chuyện như vậy cho đến lúc gần ăn cơm trưa, Yến Tu Minh đứng dậy chuẩn bị xin từ biệt, dĩ nhiên Lục Nhã Nhu sẽ không đồng ý mà kiên quyết giữ cô ta ở lại ăn cơm trưa.
Ăn cơm trưa xong, Lục Nhã Nhu hỏi má Trương: "Súp vịt già hầm sa sâm(*) ngọc trúc(**) xong chưa?"
(*): Sa sâm: Sa có nghĩa là: Cát, Sâm: nghĩa là nhân sâm. Vì vị thuốc này có công dụng như nhân sâm mà lại mọc ở cát nên được gọi là Sa sâm.
(**): Ngọc trúc: là một loài thực vật có hoa thuộc chi Hoàng tinh. Đây là một loài cây trồng được dùng làm thuốc cũng như trồng làm cảnh trong các vườn cây.
"Còn phải hơn một tiếng nữa."
"Mùa thu phải nhuận táo(*), đợi chút nữa e rằng còn phải phiền Tu Minh đi đưa cho Lục Gia một chuyến. Nó bận rộn một chút là quên ăn quên ngủ, bác đi lại không tiện, lính cần vụ trong nhà thì con cũng nhìn thấy đấy, sau khi ông nội nó qua đời thì lập tức rút đi." Nói đến đây thì Lục Nhã Nhu đã mang giọng điệu thổn thức.
(*): Làm cho nhu nhuận hết sự khô ráo. Ví dụ như ho khan thì nhuận phế, đại tiện táo bón thì nhuận trường....
Dĩ nhiên Yến Tu Minh chỉ đành phải nhận lời.
Trong thời gian chờ đợi, Lục Nhã Nhu sai má Trương lên lầu cầm album ảnh xuống. Bên trong là thời kỳ tuổi thơ, thiếu niên và thanh niên của Thẩm Lục Gia. Trong thoáng chốc hai người nói chuyện hòa hợp với nhau giống như biến thành hai mẹ con rất thân mật trên thế giới.
Lúc Yến Tu Minh xách theo hộp giữ nhiệt rời khỏi nhà họ Thẩm đã hơn ba giờ. Lục Nhã Nhu chuyển xe lăn tiễn cô ta đến mái hiên hành lang ngoài phòng khách. Trong sân cành cây dạ hợp thật cao in dấu dưới bầu trời màu xanh nhạt, giống như những vết nứt thật nhỏ trên men sứ màu xanh. Dưới mái hiên hành lang còn để mấy cái sọt bằng nan tre, bên trong đựng măng khô và dược liệu, cô chỉ nhận ra sâm Mỹ.
Xa xa, nhìn lại mẹ Thẩm trầm tĩnh dịu dàng ngồi ngay thẳng trên xe lăn một cái, Yến Tu Minh nắm chặt vạt áo khoác rời đi.
Sau khi tới đại sảnh Thịnh Thời, Yến Tu Minh gọi điện thoại cho Thẩm Lục Gia nói mẹ Thẩm nhờ cô đưa chút đồ, hỏi đi lên có tiện không.
Trong điện thoại, Thẩm Lục Gia khách sáo mời cô đi thẳng đến phòng tổng giám đốc.
Ra trước thang máy, Yến Tu Minh lặng lẽ tháo vòng tay trên cổ tay xuống sau đó cất vào trong túi.
Sầm Ngạn mở cửa cho cô ta, anh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Yến Tu Minh xách theo hộp giữ nhiệt. Anh sẽ không nhận lầm gương mặt này, đây là người phụ nữ được lên trang bìa ba–lê cổ điển mới nhất nên lúc đầu cũng không nhận ra Yến Tu Minh. Chỉ có điều bởi vì trang bìa tạp chí thật sự khiến cho người ta kinh ngạc. Che phủ một bên tấm gương dài hình bầu dục trên trang bìa giấy tráng(*) chính là Yến Tu Minh mặc váy ba –lê màu trắng, bên còn lại cũng chính là cô ta nhưng mặc váy đen. Hình ảnh phản chiếu khéo léo giống như hai người sinh đôi đang nhìn nhau chăm chú. Bên cạnh còn có một hàng chữ, anh nhớ mang máng là "Phóng sự công chúa ba–lê Yến Tu Minh – Bài ca Thiên Nga(**)".
(*): Là loại giấy được tráng cao lanh hoặc các hợp chất vô cơ khác.
(**): Schwanengesang, D.957, là tiêu đề của một bộ sưu tập các bài hát được viết bởi Franz Schubert vào cuối đời và được xuất bản sau khi chết. Bộ sưu tập được đặt tên bởi nhà xuất bản đầu tiên của nó Tobias Haslinger, có lẽ muốn trình bày nó như là di chúc âm nhạc cuối cùng của Schubert với thế giới.
Cười cảm ơn Sầm Ngạn một tiếng, Yến Tu Minh đi vào phòng làm việc của Thẩm Lục Gia. Sầm Ngạn vừa cảm khái "Công chúa" thật bình dị gần gũi, vừa âm thầm nghĩ ngợi quan hệ của cô và Thẩm Tổng.
"Làm phiền cô chạy tới đây một chuyến." Thẩm Lục Gia đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Để hộp giữ nhiệt xuống, Yến Tu Minh vén tóc rơi lộn xộn trên trán ra sau tai cười nói: "Tiện đường thôi mà, huống chi tôi cũng thơm lây mà được nếm tay nghề xuất sắc của má Trương." Nói xong lại nhìn bốn phía một chút: "Anh Thẩm, ở đây có chén không? Nhân lúc còn nóng hãy uống đi, để nguội sẽ bị tanh."
"Cô cứ ngồi đi." Thẩm Lục Gia đưa tay ra hiệu xin mời, lại hỏi: "Cô muốn uống gì? Ở đây có cả trà và cà phê."
"Không cần phiền phức, tôi ngồi một lát rồi sẽ đi ngay." Yến Tu Minh nâng vạt áo khoác lên tao nhã ngồi xuống.
Mà bãi đỗ xe dưới lầu, Ngũ Mị mới vừa đưa Hạ Thiên trở về nhà trẻ đã lưu loát khóa chiếc xe Audi Q7 của mình lại rồi đi vào đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.