Chương 9: Ngôi sao rơi lệ
Tư Minh
11/04/2016
Khi Thẩm Lục Gia
đến trường mầm non, đập vào mắt là các loại bong bóng hồng xanh vàng,
trên thảm đỏ rải đầy các vụn giấy vàng, hai bên lối đi đặt hai lãng hoa
lớn, dải băng màu đỏ hạnh phất phơ theo gió, trong lãng hoa là hoa hồng, bách hợp, hải dụ, thử vĩ thảo, cẩm chướng, hương thơm trộn lẫn thành
một đoàn, ánh nắng mặt trời lên cao khiến mùi thơm càng nồng đậm, Thẩm
Lục Gia lại bị dị ứng với phấn hoa, nhất thời cảm thấy hô hấp không
thông, sắc mặt cũng khó nhìn hơn.
"Chú Thẩm." Một đứa nhỏ từ hội trường như tên lửa chạy tới, ôm chặt ống quần của anh, đôi mắt đen tuyền ướt át trong sáng như nai con lo lắng nhìn anh, "Chú ơi, chú làm sao vậy?"
Thẩm Lục Gia nhịn xuống cảm giác không thoải mái, xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của đứa nhỏ, hòa nhã nói: "Chú không sao, chúng ta đi vào trước đi."
Hạ Thiên lại kiễng chân lên nhìn ra phía ngoài cửa, lông mi dày đen chớp chớp vài cái, rầu rĩ đáp “vâng” một tiếng. Trong lòng Thẩm Lục Gia thở dài một tiếng, người phụ nữ kia đúng là lòng dạ sắt đá, thương tiếc khom lưng ôm lấy đứa nhỏ.
Khi sắp tiến vào cổng hình vòm của hội trường, bỗng nhiên Hạ Thiên có chút do dự mở miệng, "Chú ơi, cháu. . .cháu có thể. . .gọi chú. . . có thể gọi chú. . . là ba ba không? Chỉ một buổi chiều thôi, có được hay không?"
Ánh mắt đứa nhỏ đen trắng rõ ràng, luôn ướt át mang theo vẻ nhu thuận đáng thương của trẻ con, dường như có thể nhìn đến đáy lòng người. Thẩm Lục Gia trầm ngâm nhìn chính mình trong con ngươi của cậu bé, rõ ràng biết không thích đáng, nhưng vẫn đáp ứng.
Ở cửa hội trường có một cô giáo trẻ tuổi phụ trách chỉ dẫn chỗ ngồi cho phụ huynh. Thấy Thẩm Lục Gia, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Ngũ quan của người đàn ông này rất anh tuấn sắc sảo, trên người là áo sơ-mi màu lam nhạt, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, trời nóng như vậy nhưng trang phục rất chỉnh tề, ngay cả một chiếc cúc áo sơ-mi cũng không cởi bỏ, cổ tay áo là hai chiếc khuy hình thoi bằng bạch kim lạnh lẽo mà sáng rỡ. Vì thế giọng nói cũng không tự chủ được mang theo vài phần ý vị thân thiết, "Vị phụ huynh, xin hỏi ngài có thiệp mời khách quý không?"
Thẩm Lục Gia ngước mắt nhìn thoáng qua phía trước bục của người chủ trì là hai hàng ghế ngồi rộng rãi bọc vải tơ tằm vàng sáng, lại nhìn đến xếp phía sau là chỗ ngồi nhỏ hẹp, ghế bọc nhung màu tím rất tầm thường không có gì đặc biệt, ngay cả một trường mầm non còn phân chia người thành ba bảy cấp bậc, trong lòng dâng lên vài phần không vui, lạnh nhạt nói, "Không có."
"Mời phụ huynh học trò lớp lớn (4-5 tuổi) đến ngồi ở khu thứ hai phía nam." Lập tức thanh âm của cô giáo kia cứng nhắc vài phần.
"Cảm ơn." Thẩm Lục Gia mặt không thay đổi nhấc chân đi về phía nam.
Khi đi qua mấy ghế phụ huynh khách quý thưa thớt, bỗng nhiên có giọng nam kinh ngạc vang lên, "Lục Gia?"
Thẩm Lục Gia quay đầu, là bạn tốt Tô Quân Nghiễm, trong ngực người đàn ông tuấn tú đang ôm cục cưng của mình. Lúc này anh mới nhớ tới hình như Hổ Phách cùng tuổi với Hạ Thiên, chỉ là không nghĩ tới lại ở cùng trường mầm non này.
"Chào chú Thẩm." Hổ Phách hướng về phía Thẩm Lục Gia nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra một cái lúm đồng tiền, lại chỉ chỉ Hạ Thiên, "Ba ba, chú Thẩm ôm chính là Hạ Thiên."
Nói vậy tiểu nam sinh và tiểu cô nương trước mặt này cũng biết nhau rồi, Hạ Thiên ở trong ngực Thẩm Lục Gia giãy giụa. Thẩm Lục Gia có chút buồn cười buông nó xuống.
"Chào chú, cháu là Hạ Thiên, là bạn tốt của Hổ Phách." Hạ Thiên thẳng tắp sống lưng, còn biết vuốt vuốt lại quần áo, mới nghiêm túc nhìn người đàn ông đeo kính trước mắt.
"Chào cháu. Ở nhà Hổ Phách thường xuyên nhắc tới cháu đấy." Tô Quân Nghiễm cũng thả con gái xuống đất, nhìn cậu bé vẻ mặt thông minh trước mắt, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác như bố vợ xem mặt con rể.
Hổ Phách sớm đã chủ động tiến lên nắm tay của Hạ Thiên, "Sao bạn còn chưa thay quần áo nha, lập tức chúng ta đều phải biểu diễn rồi."
Hạ Thiên gật đầu "Ừ" một tiếng, cũng nắm chặt tay của Hổ Phách, còn không quên hướng về phía hai đại nhân chào hỏi, "Chú, chúng con đi trước thay quần áo."
"Ba ba, nhớ rõ phải chụp tấm ảnh con xinh đẹp nhất đó." Vừa dứt lời, Hổ Phách liền kéo Hạ Thiên như chim nhỏ chạy ra phía sau hậu trường.
Tô Quân Nghiễm thở dài dưới đáy lòng, năm đó tình cảnh hắn lo lắng theo đuổi rất cực khổ, giờ con gái lại thoải mái đưa tay vào trong tay tiểu nam sinh này như vậy, còn là chủ động, làm hắn nghĩ lại mà đều buồn bực. Bất quá quan hệ của bạn tốt trước mắt với đứa nhỏ này lại càng làm hắn hứng thú hơn, nghe con gái nói, Hạ Thiên không có ba, chỉ có mẹ. Hổ Phách chỉ gặp qua người phụ nữ kia một lần, liền vô cùng tôn sùng phong thái người đó, sau khi về nhà làm ầm ĩ muốn đi giày cao gót, còn bắt đầu nắm chặt eo tập bước đi, khiến Ngu Cảnh rất tức giận, hung hăng đánh mông nhỏ của bé vài cái. Lấy hiểu biết của hắn về Thẩm Lục Gia, Hạ Thiên tuyệt đối không phải là thành quả tình yêu của cậu ta. Chẳng lẽ Lục Gia và người phụ nữ kia có quan hệ gì sao?
"Lục Gia, đứa nhỏ này với cậu —— "
Thẩm Lục Gia phát hiện muốn giải thích rõ ràng quan hệ của anh và Hạ Thiên thật đúng là có chút khó khăn, chẳng lẽ nói “con trai” đột nhiên lòi ra này là do xen vào việc của người khác à? Chỉ nhàn nhạt cười nói, "Chiều hôm nay mình là ba ba của Hạ Thiên."
Tô Quân Nghiễm cũng không truy vấn thêm, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, "Ngồi đây đi, ở đây xem rõ hơn một chút."
"Nhưng mình không có thiệp mời ghế khách quý đâu." Thẩm Lục Gia hiếm khi mở miệng nói đùa.
Tô Quân Nghiễm cười đánh bạn thân một quyền, "Thôi đi, nếu hiệu trưởng nhà trẻ mà biết Thẩm tổng đại giá quang lâm, chỉ sợ hận không được muốn bắn hai quả pháo ăn mừng đấy. Không nói cái khác, chỉ về phần Thẩm tổng cậu đã tài trợ, hai hàng ghế khách quý này đều là từ cậu đấy."
Thẩm Lục Gia bật cười, cuối cùng vẫn ngồi xuống. Thấy Tô Quân Nghiễm đến một mình liền hỏi, "Một mình cậu tới đây à?"
"Chúng ta đều là người nhàn rỗi, Ngu Cảnh so với mình còn bận rộn hơn, thường xuyên bay khắp thế giới." Tô Quân Nghiễm nói giọng tự giễu, đáy mắt rõ ràng lại mang theo ý cười, "Tần Diệc Tranh thì ngược lại tốt rồi, một thời gian trước trực tiếp giao Phi Phàm cho cô ấy quản lý, ông chủ liền phủi tay đi mất." Nói xong chỉ chỉ máy quay phim DV bên cạnh, thở dài nói, "Ôi, vừa làm cha lại làm mẹ, còn phải làm nhiếp ảnh gia."
Trong giới ai cũng biết Tô Quân Nghiễm đối với cô con gái này gần như là cưng chiều vô nguyên tắc, Thẩm Lục Gia cũng không chọc phá hắn "giả ủy khuất", chỉ hỏi nói, "Trường mầm non này không phải có quy định ở ký túc à? Sao cậu lại chấp nhận vậy?"
Môi mỏng của Tô Quân Nghiễm nói một câu, "Không có biện pháp, mẹ mình cũng nuông chiều Hổ Phách quá mức, sợ Ngu Cảnh không chăm sóc được, liền đưa con đến đây, chỉ có buổi tối mới đón về."
Hai người đang nói chuyện thì thấy Hổ Phách hai mắt đẫm lệ kéo Hạ Thiên chạy về phía bên này. Phía sau là một cô giáo vẻ mặt lo lắng đi theo.
Tô Quân Nghiễm đã sớm bước nhanh lên nghênh đón.
"Ba ba, có người làm bẩn quần áo của Hạ Thiên, bạn ấy không biểu diễn được, con không muốn ca hát với người khác, con chỉ muốn hát với Hạ Thiên." Trong tay Hổ Phách còn đang cầm một chiếc áo sơ-mi vàng dính đầy màu nước các loại, khuôn mặt nhỏ khóc đến như mặt mèo.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Lục Gia cũng cảm thấy cơn giận bắt đầu dâng trào, trầm giọng hỏi cô giáo đi theo sau lưng đứa nhỏ.
"Vị tiên sinh này, thật sự xin lỗi, không biết đứa nhỏ nào đùa dai, làm bẩn áo sơ-mi biểu diễn của Hạ Thiên cất trong tủ đựng đồ. Vốn là Hạ Thiên và Hổ Phách cùng nhau hát đầu, áo sơ-mi vàng cậu bé mặc lại chỉ có duy nhất một cái, bé trai còn lại đều là sơ-mi trắng, mỗi người chỉ có một cái, không còn dư cái nào cả. Hiện tại phát sinh chuyện này, chúng tôi cũng không tiện bảo đứa nhỏ nào cởi áo của mình cho cậu bé." Cô giáo nói liên miên giải thích.
"Đây là do nhà trẻ quản lý thất trách." Trong lòng Tô Quân Nghiễm biết, nếu làm bẩn quần áo của Hạ Thiên thì sẽ thay đổi bạn hát với Hổ Phách, giờ phút này sợ là đã sớm thay đứa bé khác vào rồi, bởi vậy lời nói rất không khách khí.
Cô giáo đầu đầy mồ hôi lạnh, chỉ phải ở một bên cười làm lành.
Bộ dáng của Hạ Thiên lại như tiểu đại nhân an ủi tiểu cô nương, "Hổ Phách đừng khóc, Hứa Hạo Thiên hát cũng rất tốt, mình ở bên dưới xem các bạn hát cũng như nhau."
Thẩm Lục Gia dằn xuống chua xót trong lòng, hạ thấp người hỏi Hạ Thiên, "Không phải là cháu ở đây sao? Ký túc xá có áo sơ-mi khác không?"
Hạ Thiên đầu tiên là lắc đầu, bỗng nhiên ánh mắt lại sáng ngời, "Ngày hôm qua có thay một chiếc áo sơ-mi nên có lẽ là có, tại Mị. . . ở nhà, nhưng là màu xanh."
"Tốt." Thẩm Lục Gia đứng lên, đưa một tấm danh thiếp cùng một xấp tiền mặt cho cô giáo quản lý, "Tôi là ba ba của Hạ Thiên, đây là danh thiếp của tôi. Mời các cô hiện tại cho người ra cửa hàng gần đây mua một chiếc sơ-mi cùng loại của trẻ em đến." Giọng nói của anh lạnh buốt, mang theo cảm giác uy hiếp không cho phép kháng cự.
Cô giáo quản lý lung túng tiếp nhận danh thiếp, nhìn danh hiệu phía trên, trợn tròn mắt.
Trong lòng Tô Quân Nghiễm lại chấn động mạnh, Thẩm gia cùng Tô gia có sức lực ngang nhau, tuy Lục Gia không đi theo con đường chính trị như hắn, nhưng tóm lại vẫn hạn chế với gia tộc sau lưng, năm đó hắn lần đầu tiên đưa Hổ Phách đến trường, trở ngại với hàng rào thân phận, không có cách nào đành đưa danh thiếp ra. Nhưng bây giờ Lục Gia lại vì một đứa nhỏ không hề có quan hệ máu mủ, làm đến một bước này, hắn dường như chợt hiểu nói câu mà Mạc Phó Tư nói sau lần say rượu kia —— Trong một đám người bọn mình thì Thẩm Lục Gia là người duy nhất.
Trong lúc tim hắn còn đang đập loạn nhịp, Thẩm Lục Gia lại hỏi Hạ Thiên số di động của Ngũ Mị.
"Ai vậy?" Đầu bên kia điện thoại là giọng nữ lười biếng, làm cho người nghe không tự chủ được liên tưởng đến con mèo ngủ gật dưới bóng cây ngày hè.
Thẩm Lục Gia có chút không được tự nhiên trả lời, "Là tôi, Thẩm Lục Gia. Cô giáo Ngũ, mời cô đem áo sơ-mi màu xanh của Hạ Thiên đến hội trường nhà trẻ, trang phục biểu diễn của cậu bé bị đứa nhỏ khác làm bẩn rồi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng cười duyên, "Thẩm tổng, vì cái gì muốn tôi phải chạy ra ngoài trong khi mặt trời chói chang như vậy đây? Tôi không tiếp nhận cảm tình của người khác, chỉ nhận giao tình cùng lợi ích, anh lấy cái gì đến trao đổi với tôi?"
"Cô muốn cái gì?" Thẩm Lục Gia liếc nhìn ánh mắt chờ đợi của đứa nhỏ, kiềm nén lại tức giận, hạ thấp giọng hỏi.
Ngũ Mị đã từ trên giường đứng lên, vừa thay quần áo, vừa nói, "Như vậy đi, nghe nói năm đó khi Thẩm tổng làm nhà quản lý quỹ nổi danh là bàn tay vàng, bình quân mỗi năm thu được 30% lợi nhuận. Tôi có một khoản tiền, muốn mời Thẩm tổng hỗ trợ vận hành một chút."
"Được." Thẩm Lục Gia lạnh nhạt nói, "Tôi sẽ hết lòng giữ lời hứa, cũng hi vọng Ngũ tiểu thư nói là làm." Dứt lời, ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại.
Xem ra ở trong lòng Thẩm tổng, cô như vậy tựa hồ là bị xỉ vả rồi. “Cô giáo"chính là nghề nghiệp cao quý nha. Ngũ Mị lơ đễnh cười, mang giày cao gót ba phân, cầm lấy áo sơ-mi, túi xách, móng tay đỏ sẫm cầm lên chìa khóa xe còn xoay tròn trên đầu ngón tay vài lần, chầm chậm ra cửa.
Khi chạy tới hội trường thì đã sắp mở màn buổi diễn.
Ngũ Mị xuất hiện khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thiên lộ ra thần sắc hưng phấn, cho dù cô chỉ lạnh nhạt quăng áo sơ-mi ném vào trong lòng cậu bé.
Tô Quân Nghiễm bất động thanh sắc đánh giá cô gái này. Cô trời sinh đúng là móc treo quần áo, vai vát, eo thon, chân dài, bộ áo liền váy tơ tằm màu xanh ngọc may đơn giản phối hợp với đôi giày cao gót cùng màu, vừa mạnh mẽ lại vừa phong tình vạn chủng. Người phụ nữ như vậy, đứng yên đã là một bức họa, di chuyển lại càng phong tư yểu điệu, Tô Quân Nghiễm không thể không thừa nhận, toàn thân cô gái này đều chảy xuôi một loại cảm giác quyến rũ, tuy rằng hắn không thích, cũng không thể phủ nhận sức quyến rũ của cô, khó trách có thể mê hoặc được cả cô bé năm sáu tuổi đến thất điên bát đảo.
Bỏ lại quần áo, Ngũ Mị đang muốn rời đi. Thẩm Lục Gia chợt nắm cổ tay mảnh khảnh của cô lại, trong đôi mắt màu nâu không hề có cảm xúc: "Đưa một chiếc áo tới liền muốn hưởng 30% tiền lời, Ngũ tiểu thư nghĩ tôi bị ngu sao? Xem đứa bé biểu diễn xong rồi lại nói."
"Anh ——" Đôi mắt đen nhánh của Ngũ Mị lập tức trợn to, căm hận liếc mắt nhìn Thẩm Lục Gia, tức giận ngồi xuống bên cạnh anh.
"Chú Thẩm." Một đứa nhỏ từ hội trường như tên lửa chạy tới, ôm chặt ống quần của anh, đôi mắt đen tuyền ướt át trong sáng như nai con lo lắng nhìn anh, "Chú ơi, chú làm sao vậy?"
Thẩm Lục Gia nhịn xuống cảm giác không thoải mái, xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của đứa nhỏ, hòa nhã nói: "Chú không sao, chúng ta đi vào trước đi."
Hạ Thiên lại kiễng chân lên nhìn ra phía ngoài cửa, lông mi dày đen chớp chớp vài cái, rầu rĩ đáp “vâng” một tiếng. Trong lòng Thẩm Lục Gia thở dài một tiếng, người phụ nữ kia đúng là lòng dạ sắt đá, thương tiếc khom lưng ôm lấy đứa nhỏ.
Khi sắp tiến vào cổng hình vòm của hội trường, bỗng nhiên Hạ Thiên có chút do dự mở miệng, "Chú ơi, cháu. . .cháu có thể. . .gọi chú. . . có thể gọi chú. . . là ba ba không? Chỉ một buổi chiều thôi, có được hay không?"
Ánh mắt đứa nhỏ đen trắng rõ ràng, luôn ướt át mang theo vẻ nhu thuận đáng thương của trẻ con, dường như có thể nhìn đến đáy lòng người. Thẩm Lục Gia trầm ngâm nhìn chính mình trong con ngươi của cậu bé, rõ ràng biết không thích đáng, nhưng vẫn đáp ứng.
Ở cửa hội trường có một cô giáo trẻ tuổi phụ trách chỉ dẫn chỗ ngồi cho phụ huynh. Thấy Thẩm Lục Gia, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Ngũ quan của người đàn ông này rất anh tuấn sắc sảo, trên người là áo sơ-mi màu lam nhạt, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, trời nóng như vậy nhưng trang phục rất chỉnh tề, ngay cả một chiếc cúc áo sơ-mi cũng không cởi bỏ, cổ tay áo là hai chiếc khuy hình thoi bằng bạch kim lạnh lẽo mà sáng rỡ. Vì thế giọng nói cũng không tự chủ được mang theo vài phần ý vị thân thiết, "Vị phụ huynh, xin hỏi ngài có thiệp mời khách quý không?"
Thẩm Lục Gia ngước mắt nhìn thoáng qua phía trước bục của người chủ trì là hai hàng ghế ngồi rộng rãi bọc vải tơ tằm vàng sáng, lại nhìn đến xếp phía sau là chỗ ngồi nhỏ hẹp, ghế bọc nhung màu tím rất tầm thường không có gì đặc biệt, ngay cả một trường mầm non còn phân chia người thành ba bảy cấp bậc, trong lòng dâng lên vài phần không vui, lạnh nhạt nói, "Không có."
"Mời phụ huynh học trò lớp lớn (4-5 tuổi) đến ngồi ở khu thứ hai phía nam." Lập tức thanh âm của cô giáo kia cứng nhắc vài phần.
"Cảm ơn." Thẩm Lục Gia mặt không thay đổi nhấc chân đi về phía nam.
Khi đi qua mấy ghế phụ huynh khách quý thưa thớt, bỗng nhiên có giọng nam kinh ngạc vang lên, "Lục Gia?"
Thẩm Lục Gia quay đầu, là bạn tốt Tô Quân Nghiễm, trong ngực người đàn ông tuấn tú đang ôm cục cưng của mình. Lúc này anh mới nhớ tới hình như Hổ Phách cùng tuổi với Hạ Thiên, chỉ là không nghĩ tới lại ở cùng trường mầm non này.
"Chào chú Thẩm." Hổ Phách hướng về phía Thẩm Lục Gia nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra một cái lúm đồng tiền, lại chỉ chỉ Hạ Thiên, "Ba ba, chú Thẩm ôm chính là Hạ Thiên."
Nói vậy tiểu nam sinh và tiểu cô nương trước mặt này cũng biết nhau rồi, Hạ Thiên ở trong ngực Thẩm Lục Gia giãy giụa. Thẩm Lục Gia có chút buồn cười buông nó xuống.
"Chào chú, cháu là Hạ Thiên, là bạn tốt của Hổ Phách." Hạ Thiên thẳng tắp sống lưng, còn biết vuốt vuốt lại quần áo, mới nghiêm túc nhìn người đàn ông đeo kính trước mắt.
"Chào cháu. Ở nhà Hổ Phách thường xuyên nhắc tới cháu đấy." Tô Quân Nghiễm cũng thả con gái xuống đất, nhìn cậu bé vẻ mặt thông minh trước mắt, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác như bố vợ xem mặt con rể.
Hổ Phách sớm đã chủ động tiến lên nắm tay của Hạ Thiên, "Sao bạn còn chưa thay quần áo nha, lập tức chúng ta đều phải biểu diễn rồi."
Hạ Thiên gật đầu "Ừ" một tiếng, cũng nắm chặt tay của Hổ Phách, còn không quên hướng về phía hai đại nhân chào hỏi, "Chú, chúng con đi trước thay quần áo."
"Ba ba, nhớ rõ phải chụp tấm ảnh con xinh đẹp nhất đó." Vừa dứt lời, Hổ Phách liền kéo Hạ Thiên như chim nhỏ chạy ra phía sau hậu trường.
Tô Quân Nghiễm thở dài dưới đáy lòng, năm đó tình cảnh hắn lo lắng theo đuổi rất cực khổ, giờ con gái lại thoải mái đưa tay vào trong tay tiểu nam sinh này như vậy, còn là chủ động, làm hắn nghĩ lại mà đều buồn bực. Bất quá quan hệ của bạn tốt trước mắt với đứa nhỏ này lại càng làm hắn hứng thú hơn, nghe con gái nói, Hạ Thiên không có ba, chỉ có mẹ. Hổ Phách chỉ gặp qua người phụ nữ kia một lần, liền vô cùng tôn sùng phong thái người đó, sau khi về nhà làm ầm ĩ muốn đi giày cao gót, còn bắt đầu nắm chặt eo tập bước đi, khiến Ngu Cảnh rất tức giận, hung hăng đánh mông nhỏ của bé vài cái. Lấy hiểu biết của hắn về Thẩm Lục Gia, Hạ Thiên tuyệt đối không phải là thành quả tình yêu của cậu ta. Chẳng lẽ Lục Gia và người phụ nữ kia có quan hệ gì sao?
"Lục Gia, đứa nhỏ này với cậu —— "
Thẩm Lục Gia phát hiện muốn giải thích rõ ràng quan hệ của anh và Hạ Thiên thật đúng là có chút khó khăn, chẳng lẽ nói “con trai” đột nhiên lòi ra này là do xen vào việc của người khác à? Chỉ nhàn nhạt cười nói, "Chiều hôm nay mình là ba ba của Hạ Thiên."
Tô Quân Nghiễm cũng không truy vấn thêm, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, "Ngồi đây đi, ở đây xem rõ hơn một chút."
"Nhưng mình không có thiệp mời ghế khách quý đâu." Thẩm Lục Gia hiếm khi mở miệng nói đùa.
Tô Quân Nghiễm cười đánh bạn thân một quyền, "Thôi đi, nếu hiệu trưởng nhà trẻ mà biết Thẩm tổng đại giá quang lâm, chỉ sợ hận không được muốn bắn hai quả pháo ăn mừng đấy. Không nói cái khác, chỉ về phần Thẩm tổng cậu đã tài trợ, hai hàng ghế khách quý này đều là từ cậu đấy."
Thẩm Lục Gia bật cười, cuối cùng vẫn ngồi xuống. Thấy Tô Quân Nghiễm đến một mình liền hỏi, "Một mình cậu tới đây à?"
"Chúng ta đều là người nhàn rỗi, Ngu Cảnh so với mình còn bận rộn hơn, thường xuyên bay khắp thế giới." Tô Quân Nghiễm nói giọng tự giễu, đáy mắt rõ ràng lại mang theo ý cười, "Tần Diệc Tranh thì ngược lại tốt rồi, một thời gian trước trực tiếp giao Phi Phàm cho cô ấy quản lý, ông chủ liền phủi tay đi mất." Nói xong chỉ chỉ máy quay phim DV bên cạnh, thở dài nói, "Ôi, vừa làm cha lại làm mẹ, còn phải làm nhiếp ảnh gia."
Trong giới ai cũng biết Tô Quân Nghiễm đối với cô con gái này gần như là cưng chiều vô nguyên tắc, Thẩm Lục Gia cũng không chọc phá hắn "giả ủy khuất", chỉ hỏi nói, "Trường mầm non này không phải có quy định ở ký túc à? Sao cậu lại chấp nhận vậy?"
Môi mỏng của Tô Quân Nghiễm nói một câu, "Không có biện pháp, mẹ mình cũng nuông chiều Hổ Phách quá mức, sợ Ngu Cảnh không chăm sóc được, liền đưa con đến đây, chỉ có buổi tối mới đón về."
Hai người đang nói chuyện thì thấy Hổ Phách hai mắt đẫm lệ kéo Hạ Thiên chạy về phía bên này. Phía sau là một cô giáo vẻ mặt lo lắng đi theo.
Tô Quân Nghiễm đã sớm bước nhanh lên nghênh đón.
"Ba ba, có người làm bẩn quần áo của Hạ Thiên, bạn ấy không biểu diễn được, con không muốn ca hát với người khác, con chỉ muốn hát với Hạ Thiên." Trong tay Hổ Phách còn đang cầm một chiếc áo sơ-mi vàng dính đầy màu nước các loại, khuôn mặt nhỏ khóc đến như mặt mèo.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Lục Gia cũng cảm thấy cơn giận bắt đầu dâng trào, trầm giọng hỏi cô giáo đi theo sau lưng đứa nhỏ.
"Vị tiên sinh này, thật sự xin lỗi, không biết đứa nhỏ nào đùa dai, làm bẩn áo sơ-mi biểu diễn của Hạ Thiên cất trong tủ đựng đồ. Vốn là Hạ Thiên và Hổ Phách cùng nhau hát đầu, áo sơ-mi vàng cậu bé mặc lại chỉ có duy nhất một cái, bé trai còn lại đều là sơ-mi trắng, mỗi người chỉ có một cái, không còn dư cái nào cả. Hiện tại phát sinh chuyện này, chúng tôi cũng không tiện bảo đứa nhỏ nào cởi áo của mình cho cậu bé." Cô giáo nói liên miên giải thích.
"Đây là do nhà trẻ quản lý thất trách." Trong lòng Tô Quân Nghiễm biết, nếu làm bẩn quần áo của Hạ Thiên thì sẽ thay đổi bạn hát với Hổ Phách, giờ phút này sợ là đã sớm thay đứa bé khác vào rồi, bởi vậy lời nói rất không khách khí.
Cô giáo đầu đầy mồ hôi lạnh, chỉ phải ở một bên cười làm lành.
Bộ dáng của Hạ Thiên lại như tiểu đại nhân an ủi tiểu cô nương, "Hổ Phách đừng khóc, Hứa Hạo Thiên hát cũng rất tốt, mình ở bên dưới xem các bạn hát cũng như nhau."
Thẩm Lục Gia dằn xuống chua xót trong lòng, hạ thấp người hỏi Hạ Thiên, "Không phải là cháu ở đây sao? Ký túc xá có áo sơ-mi khác không?"
Hạ Thiên đầu tiên là lắc đầu, bỗng nhiên ánh mắt lại sáng ngời, "Ngày hôm qua có thay một chiếc áo sơ-mi nên có lẽ là có, tại Mị. . . ở nhà, nhưng là màu xanh."
"Tốt." Thẩm Lục Gia đứng lên, đưa một tấm danh thiếp cùng một xấp tiền mặt cho cô giáo quản lý, "Tôi là ba ba của Hạ Thiên, đây là danh thiếp của tôi. Mời các cô hiện tại cho người ra cửa hàng gần đây mua một chiếc sơ-mi cùng loại của trẻ em đến." Giọng nói của anh lạnh buốt, mang theo cảm giác uy hiếp không cho phép kháng cự.
Cô giáo quản lý lung túng tiếp nhận danh thiếp, nhìn danh hiệu phía trên, trợn tròn mắt.
Trong lòng Tô Quân Nghiễm lại chấn động mạnh, Thẩm gia cùng Tô gia có sức lực ngang nhau, tuy Lục Gia không đi theo con đường chính trị như hắn, nhưng tóm lại vẫn hạn chế với gia tộc sau lưng, năm đó hắn lần đầu tiên đưa Hổ Phách đến trường, trở ngại với hàng rào thân phận, không có cách nào đành đưa danh thiếp ra. Nhưng bây giờ Lục Gia lại vì một đứa nhỏ không hề có quan hệ máu mủ, làm đến một bước này, hắn dường như chợt hiểu nói câu mà Mạc Phó Tư nói sau lần say rượu kia —— Trong một đám người bọn mình thì Thẩm Lục Gia là người duy nhất.
Trong lúc tim hắn còn đang đập loạn nhịp, Thẩm Lục Gia lại hỏi Hạ Thiên số di động của Ngũ Mị.
"Ai vậy?" Đầu bên kia điện thoại là giọng nữ lười biếng, làm cho người nghe không tự chủ được liên tưởng đến con mèo ngủ gật dưới bóng cây ngày hè.
Thẩm Lục Gia có chút không được tự nhiên trả lời, "Là tôi, Thẩm Lục Gia. Cô giáo Ngũ, mời cô đem áo sơ-mi màu xanh của Hạ Thiên đến hội trường nhà trẻ, trang phục biểu diễn của cậu bé bị đứa nhỏ khác làm bẩn rồi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng cười duyên, "Thẩm tổng, vì cái gì muốn tôi phải chạy ra ngoài trong khi mặt trời chói chang như vậy đây? Tôi không tiếp nhận cảm tình của người khác, chỉ nhận giao tình cùng lợi ích, anh lấy cái gì đến trao đổi với tôi?"
"Cô muốn cái gì?" Thẩm Lục Gia liếc nhìn ánh mắt chờ đợi của đứa nhỏ, kiềm nén lại tức giận, hạ thấp giọng hỏi.
Ngũ Mị đã từ trên giường đứng lên, vừa thay quần áo, vừa nói, "Như vậy đi, nghe nói năm đó khi Thẩm tổng làm nhà quản lý quỹ nổi danh là bàn tay vàng, bình quân mỗi năm thu được 30% lợi nhuận. Tôi có một khoản tiền, muốn mời Thẩm tổng hỗ trợ vận hành một chút."
"Được." Thẩm Lục Gia lạnh nhạt nói, "Tôi sẽ hết lòng giữ lời hứa, cũng hi vọng Ngũ tiểu thư nói là làm." Dứt lời, ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại.
Xem ra ở trong lòng Thẩm tổng, cô như vậy tựa hồ là bị xỉ vả rồi. “Cô giáo"chính là nghề nghiệp cao quý nha. Ngũ Mị lơ đễnh cười, mang giày cao gót ba phân, cầm lấy áo sơ-mi, túi xách, móng tay đỏ sẫm cầm lên chìa khóa xe còn xoay tròn trên đầu ngón tay vài lần, chầm chậm ra cửa.
Khi chạy tới hội trường thì đã sắp mở màn buổi diễn.
Ngũ Mị xuất hiện khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thiên lộ ra thần sắc hưng phấn, cho dù cô chỉ lạnh nhạt quăng áo sơ-mi ném vào trong lòng cậu bé.
Tô Quân Nghiễm bất động thanh sắc đánh giá cô gái này. Cô trời sinh đúng là móc treo quần áo, vai vát, eo thon, chân dài, bộ áo liền váy tơ tằm màu xanh ngọc may đơn giản phối hợp với đôi giày cao gót cùng màu, vừa mạnh mẽ lại vừa phong tình vạn chủng. Người phụ nữ như vậy, đứng yên đã là một bức họa, di chuyển lại càng phong tư yểu điệu, Tô Quân Nghiễm không thể không thừa nhận, toàn thân cô gái này đều chảy xuôi một loại cảm giác quyến rũ, tuy rằng hắn không thích, cũng không thể phủ nhận sức quyến rũ của cô, khó trách có thể mê hoặc được cả cô bé năm sáu tuổi đến thất điên bát đảo.
Bỏ lại quần áo, Ngũ Mị đang muốn rời đi. Thẩm Lục Gia chợt nắm cổ tay mảnh khảnh của cô lại, trong đôi mắt màu nâu không hề có cảm xúc: "Đưa một chiếc áo tới liền muốn hưởng 30% tiền lời, Ngũ tiểu thư nghĩ tôi bị ngu sao? Xem đứa bé biểu diễn xong rồi lại nói."
"Anh ——" Đôi mắt đen nhánh của Ngũ Mị lập tức trợn to, căm hận liếc mắt nhìn Thẩm Lục Gia, tức giận ngồi xuống bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.