Chương 78: Sự khoan dung của tình yêu (1)
Tư Minh
02/12/2018
Tại biệt thự nhà họ Nguyễn ở Paris, Pháp.
Nguyễn Hàm ngồi trên ghế sô pha làm bằng nhung tơ, trên khay trà trước mặt là một tẩu thuốc lào bằng bạc được khảm đá quý xung quanh, ngón tay trắng như tuyết cầm một đoạn ống hút lên, miệng ngậm đầu lọc, mắt khẽ nheo lại, thả lỏng đầy thỏa mãn.
Mục biết lúc ông chủ đang hút thuốc không thích có người quấy rầy, xuôi tay đứng nghiêm, mặt không chút thay đổi, quả thật giống như một pho tượng điêu khắc.
Tiếng gõ cửa dè dặt vang lên, đôi lông mày xinh đẹp của Nguyễn Hàm nhíu lại. Mục nhanh chóng đi ra mở cửa, nhận lấy túi hồ sơ từ tay đối phương. Sau đó lại yên lặng đứng cạnh Nguyễn Hàm, mở túi hồ sơ, lấy ra một xấp giấy A4 từ trong túi hồ sơ cung kính đặt trên khay trà, lùi về phía sau một bước, xuôi tay đứng nghiêm như cũ.
Nguyễn Hàm chầm chậm thở ra một vòng khói, anh ta bỏ tẩu thuốc xuống, cầm lấy xấp giấy, tay phải lật xem tùy ý, tay trái vẫn như có như không vuốt ve cái tẩu thuốc lào hình hồ lô, động tác mập mờ tùy tiện, giống như thứ anh ta đang vuốt ve không phải một đồ vật lạnh lẽo mà là cơ thể mềm mại của thiếu nữ.
“Lại còn nói không múa nữa, con bé này cũng quyết đoán đấy.” Nguyễn Hàm gõ ngón giữa theo nhịp lên bàn trà, tiếp tục đọc tin tức phía dưới được người đưa tới.
“Cô ta cứ thế trả lại Hạ Thiên cho Hạ Thương Chu rồi sao?" Nguyễn Hàm sờ mũi: “Bây giờ con mèo nhỏ của tôi thật khiến tôi thất vọng. Mục, sắp xếp hành lý, xem ra chúng ta phải tới Lận Xuyên một chuyến."
Mục cung kính đi thu thập hành lý. Nguyễn Hàm gõ hai cái lên thân tẩu thuốc, giữa tiếng vang thanh thúy, khóe môi anh ta hơi nhếch lên, để lộ tâm trạng anh ta lúc này.
Vì chênh lệch múi giờ nên lúc này Lận Xuyên đang là buổi chiều.
Ngũ Mị đi vào phòng làm việc của Thương Uyên Thành.
“Tới rồi hả?” Thương Uyên Thành ngẩng đầu khỏi bệnh án, đôi mắt đào hoa biết cười ấm áp xưa nay của anh ta bây giờ lại hiện đầy tia máu đỏ ngầu.
Ngũ Mị trêu ghẹo: "Thương Uyên Thành, vất vả quá độ như thế, chày sắt cũng cũng có thể mài thành kim rồi.”
“Cô --" Thương Uyên Thành nghiến răng nghiến lợi, "Ngũ Mị, cô đúng là không có lương tâm, từ tám rưỡi sáng đến giờ tôi vẫn ở đây xem tài liệu với bệnh án của thầy hướng dẫn phát cho, ngay cả cơm trưa cũng không được ăn, tôi khổ cực như vậy còn không phải là vì chân của cô sao!”
Lần này đến phiên Ngũ Mị ngây ngẩn cả người. Ngày trước do cô bị nhìn nhầm thành Yến Tu Minh mà xương mắt cá chân bị tên côn đồ dùng gậy
Nguyễn Hàm ngồi trên ghế sô pha làm bằng nhung tơ, trên khay trà trước mặt là một tẩu thuốc lào bằng bạc được khảm đá quý xung quanh, ngón tay trắng như tuyết cầm một đoạn ống hút lên, miệng ngậm đầu lọc, mắt khẽ nheo lại, thả lỏng đầy thỏa mãn.
Mục biết lúc ông chủ đang hút thuốc không thích có người quấy rầy, xuôi tay đứng nghiêm, mặt không chút thay đổi, quả thật giống như một pho tượng điêu khắc.
Tiếng gõ cửa dè dặt vang lên, đôi lông mày xinh đẹp của Nguyễn Hàm nhíu lại. Mục nhanh chóng đi ra mở cửa, nhận lấy túi hồ sơ từ tay đối phương. Sau đó lại yên lặng đứng cạnh Nguyễn Hàm, mở túi hồ sơ, lấy ra một xấp giấy A4 từ trong túi hồ sơ cung kính đặt trên khay trà, lùi về phía sau một bước, xuôi tay đứng nghiêm như cũ.
Nguyễn Hàm chầm chậm thở ra một vòng khói, anh ta bỏ tẩu thuốc xuống, cầm lấy xấp giấy, tay phải lật xem tùy ý, tay trái vẫn như có như không vuốt ve cái tẩu thuốc lào hình hồ lô, động tác mập mờ tùy tiện, giống như thứ anh ta đang vuốt ve không phải một đồ vật lạnh lẽo mà là cơ thể mềm mại của thiếu nữ.
“Lại còn nói không múa nữa, con bé này cũng quyết đoán đấy.” Nguyễn Hàm gõ ngón giữa theo nhịp lên bàn trà, tiếp tục đọc tin tức phía dưới được người đưa tới.
“Cô ta cứ thế trả lại Hạ Thiên cho Hạ Thương Chu rồi sao?" Nguyễn Hàm sờ mũi: “Bây giờ con mèo nhỏ của tôi thật khiến tôi thất vọng. Mục, sắp xếp hành lý, xem ra chúng ta phải tới Lận Xuyên một chuyến."
Mục cung kính đi thu thập hành lý. Nguyễn Hàm gõ hai cái lên thân tẩu thuốc, giữa tiếng vang thanh thúy, khóe môi anh ta hơi nhếch lên, để lộ tâm trạng anh ta lúc này.
Vì chênh lệch múi giờ nên lúc này Lận Xuyên đang là buổi chiều.
Ngũ Mị đi vào phòng làm việc của Thương Uyên Thành.
“Tới rồi hả?” Thương Uyên Thành ngẩng đầu khỏi bệnh án, đôi mắt đào hoa biết cười ấm áp xưa nay của anh ta bây giờ lại hiện đầy tia máu đỏ ngầu.
Ngũ Mị trêu ghẹo: "Thương Uyên Thành, vất vả quá độ như thế, chày sắt cũng cũng có thể mài thành kim rồi.”
“Cô --" Thương Uyên Thành nghiến răng nghiến lợi, "Ngũ Mị, cô đúng là không có lương tâm, từ tám rưỡi sáng đến giờ tôi vẫn ở đây xem tài liệu với bệnh án của thầy hướng dẫn phát cho, ngay cả cơm trưa cũng không được ăn, tôi khổ cực như vậy còn không phải là vì chân của cô sao!”
Lần này đến phiên Ngũ Mị ngây ngẩn cả người. Ngày trước do cô bị nhìn nhầm thành Yến Tu Minh mà xương mắt cá chân bị tên côn đồ dùng gậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.