Chương 51: Tiết lộ chân tướng
Tư Minh
14/11/2017
Editor: Linhh Linhh.
Chụp hình xong, Nguyễn Nguyên tự mình tiễn mẹ con Phùng Thanh Bình.
Ngũ Mị ngồi trên ghế bành của Nguyễn Nguyên, hai cái chân gác lên bàn, một tay gối sau gáy, còn tay khác thì kẹp điếu thuốc lá mới đốt.
Đây là điếu thuốc thứ hai mà cô hút trong buổi chiều nay, vượt qua số lượng thuốc lá cô hút mỗi tuần. Cách một làn khói mù cô nhìn về màn hình máy tính phía trước, phần mềm software đã mở, trên màn hình là ảnh Yến Tu Minh mặc váy đen đứng bằng một chân trước gương, bởi vì cô cố tình làm chậm màn trập, cùng hiệu ứng ánh sáng và đèn vonfram, khiến trong hình hiện ra một vầng sáng. Giống như là vầng sáng trên đầu thiên sứ.
Trên thế giới này luôn có một số ít người phụ nữ, cho dù khoác lên mình bộ quỷ sa tăng, vẫn giống như thiên sứ khiến người khác yêu mến.
Điếu thuốc More màu nâu nhỏ dài bị ngón tay dài nhọn kẹp đưa lên bờ môi, Ngũ Mị hít mạnh một hơi, mùi bạc hà nồng nặc xông thẳng lên óc.
Lúc Nguyễn Nguyên trở về, Ngũ Mị mới ấn điếu thuốc đang cháy dở vào chậu hoa, lạnh nhạt nói: “Ảnh chụp tôi để ở trên bàn. Cô tìm người chỉnh sửa đi.”
“Này, đây là chậu hoa, không phải cái gạt tàn thuốc!” Nguyễn Nguyên nổi giận.
Ngũ Mị thờ ơ đưa tay chỉ chỉ chậu hoa lan ý xui xẻo, “Cô đừng nói với tôi vết xẹo trên cây là do côn trùng cắn.” Nói xong, cô cầm chiếc áo khoác trên ghế, rời đi.
Nguyễn Nguyên vội vàng ngăn cô lại, “Cô không sửa cuộn phim sao?”
“Tôi đã nói qua ý tưởng với trợ lý của cô, đúng rồi, cô có mang vali của tôi lên không?” Ngũ Mị vừa mặc áo khoác vừa nói.
“Vali của cô để ở phòng bên cạnh. Cô tự đón xe về sao?” Nguyễn Nguyên cầm hộp thuốc lá màu đen trên bàn làm việc lên rút ra một cây, ngậm đầu lọc màu vàng lên môi, dùng bật lửa nhựa không biết kiếm được từ đâu bật lửa.
Ngũ Mị khinh bỉ mò từ trong túi ra một hộp diêm tinh xảo ném cho cô, “Bà bán khoai lang ở đầu đường cũng không cần loại bật lửa này.”
“Dùng để châm lửa mà thôi.” Mặt Nguyễn Nguyên không quan tâm, “Có muốn tìm chủ tịch ngân hàng Ma Mạn tiễn cô một đoạn đường không?”
Ngũ Mị quay đầu nhìn bạn tốt thản nhiên cười một tiếng, “Xin lỗi, tôi có tài rồi, xe Maybach Zeppelin.” Dứt lời nghênh ngang rời đi.
“Mẹ nó!” Nguyễn Nguyên không nhịn được chửi thề, quá âm hiểm, chủ yếu là cố ý trêu ngươi cô mà.
Lúc này Thẩm Lục Gia đang ngồi trong phòng ở Lưu Quang uống rượu giải sầu. Trước mặt anh là chai rượu bằng thủy tinh màu đen đã ít đi một nửa.
Mạc Phó Tư ngồi trên ghế sa lon, hai chân gác lên nhau, trong tay cầm một ly rượu Vermouth màu xanh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Thẩm Lục Gia đang muốn rót thêm rượu, Tô Quân Nghiễm ngồi bên cạnh không đồng ý muốn ngăn cản anh, “Lục Gia, cậu uống quá nhiều rồi. Buông thả như vậy, quả thực không giống cậu.”
Tay cầm chai rượu của Thẩm Lục Gia dừng một chút, im lặng buông ly rượu whisky xuống.
Lạc Chân Xuyên cũng không nhịn được, Nhan Tế “vô ý” lỡ miệng nói cho anh biết yêu nữ Ngũ Mị kia lại quyến rũ Thẩm Lục Gia, dĐlQđ phẫn nộ đứng lên. Nếu không phải bị Tô Quân Nghiễm dùng ánh mắt cảnh cáo nhiều lần, anh đã sớm đặt câu hỏi.
Cũng không kiềm chế được nữa, anh ta cười đứng lên nói, “Không phải do yêu nữ kia chứ?”
Nhan Tế giả bộ vỗ một cái vào đầu, “Đạt Phân Kỳ bị viêm kết mạc, tôi phải về nhà xem một chút.” Nói xong định chạy mất.
Mạc Phó Tư thừa dịp lúc anh ta đứng lên nói chuyện, vừa vặn dựa trên khung cửa, cười nhạo một tiếng nói: “Cũng không phải cậu đào góc tường của anh em, chạy cái gì?”
“Mạc Phó Tư, Đạo lý không thể lừa gạt vợ bạn chẳng lẽ tôi không biết?” Nhan Tề kiêu căng, “Hơn nữa, riêng về màu sắc, tôi cảm thấy hứng thú với mẹ của vợ bạn hơn.”
Lạc Chân Xuyên đưa tay quơ quơ trước mặt Nhan Tế: “Tôi nói này Nhan Tế, cậu muốn đi cắt kính mắt sao? Ngay cả đàn bà lớn tuổi cũng có thể vừa ý? Cậu không sợ cởi quần áo mễ mễ của bà ta treo trực tiếp trên bụng sao?”
(Mễ mễ: Nếu mình không nhầm là ngực đó)
Mặt Nhan Tề đầy chán ghét đẩy tay Lạc Chân Xuyên ra, “Lạc nhị, sao cậu có thể nói chuyện thô lỗ như vậy?” Nói xong trên mặt anh hiên lên vẻ mặt say mê, “Căn bản các cậu chưa thấy qua mùi vị đàn bà như vậy, trừ bà ấy, có ai có thể xứng với cái tên ‘Khuynh Thành’ như vậy.”
“Có mùi vị gì? Mùi hôi nách sao?” Lạc Chân Xuyên hài lòng với khiếu hài hước của mình, ha ha cười lớn.
Thẩm Lục Gia chỉ cảm thấy phiền muộn trong lồng ngực bốc lên, anh tháo nút cổ áo sơ mi, trầm giọng nói: “Tôi đi trước.”
“Cậu ta uống rượu, dễ xảy ra tai nạn. Tôi cùng đường với cậu ta, đi trước đây.” Tô Quân Nghiễm cũng cầm áo khoác lên, đuổi theo.
Lúc này Lạc Chân Xuyên mới chậm chạp phát hiện ra câu nói của mình không được để ý tới, có chút nóng nảy túm túm tóc mình.
Lúc này Mạc Phó Tư mới lạnh nhạt mở miệng, “Lục Gia có đàn bà? Cậu trông thấy sao?”
Cuối cùng Lạc Chân Xuyên cũng cảm thấy được coi trọng, nhanh chóng nói chuyện rõ ràng Thẩm Lục Gia và Ngũ Mị kết thù oán từ đầu đến cuối.
“Người phụ nữ này cũng có chút ý tứ.” Mạc Phó Tư uống một hơi cạn sạch ly rượu cuối cùng, híp đôi mắt xám tro lại.
Trong thanh máy văn phòng Ma Mạn, Ngũ Mị tựa vào vách tường sáng bóng có thể soi rõ bóng người, gọi điện thoại cho Thẩm Lục Gia.
Trên hành lang ở Lưu Quang, Thẩm Lục Gia nhìn cái tên lóe lên trên màn hình di động, lần đầu tiên do dự. Trong đầu lại lập tức vang lên tiếng cười the thé của mẹ ___ “Cô ta là con gái Cố Khuynh Thành, là hòn ngọc xanh của ba mày...” Giọng nói kia giống như tiếng tàu hỏa ầm ầm bên tai anh, vung không thoát, ném không ra.
Không, không được. Thẩm Lục Gia dùng sức đè lên huyệt thái dương của mình, hít một hơi thật sâu, mới nghe điện thoại.
“Này, Thẩm Lục Gia, em đã trở về.”
Cách điện thoại nghe được giọng nói của cô, Thẩm Lục Gia sinh ra một loại cảm giác giống như cách một đời. Ngay cả cổ họng cũng có chút ê ẩm, dường như không biết nói gì. Trước khi chia tay, anh nói sẽ chờ cô ở Tứ Xuyên. Nhưng bây giờ anh sợ rằng, anh sẽ phải đợi cô cả đời, cả đời đợi cô.
“Này, Thẩm Lục Gia, anh có nghe em nói gì không? Ngũ Mị không vui.
Cổ họng động một cái, Thẩm Lục Gia cố gắng dùng giọng nói bình thường nói: “Bên này anh có chút việc phải xử lý, không phân thân ra được, ngày mai anh gọi điện cho em, có được không?”
“Được rồi. Em tự đón xe trở về.” Ngũ Mị bĩu môi một cái, “Anh cũng đừng thức quá muộn.”
“Được.” Thẩm Lục Gia cố hết sức không để giọng nói mình lộ ra vẻ run rẩy.
Cụp máy, Thẩm Lục Gia cầm điện thoại di động, vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tựa như hồn phác đã rời khỏi thân xác.
Tô Quân Nghiễm ở đáy lòng thở dài, đi tới, vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Là người gặp ở nhà trẻ sao?”
Thẩm Lục Gia hơi dao động, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Tô Quân Nghiễm ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ có một vầng trăng cong tàn, ánh trăng trắng lạnh. Anh chậm rãi mở miệng nói: “Lúc Ngu Cảnh rời bỏ tôi, tôi cũng tự giận mình rằng thời gian đó sẽ qua thôi. Khi đó tôi cảm thấy tình yêu và chính trị giống nhau, đều là thứ vô lý hoang đường nhất trên thế giới này. Chỉ phần lớn, trước là một loại vô lý buồn cười thuộc về phụ nữ, sau là một loại vô lý buồn cười thuộc về đàn ông. Mà tôi hết lần này tới lần khác vì một người chiếm hết khác biệt. Nhất định tôi là người đàn ông buồn cười nhất thiên hạ. Sau đó chị tôi, cậu biết đấy, bà ấy là ni cô. Bà ấy nói với tôi rằng Phật giáo đã nói cuộc sống của chúng ta đều phải tự mình trải qua, có người bầu bạn, đó là một ân huệ; không có, chính là bổn phận. Nhìn có vẻ tiêu cực, nhưng thật ra là buông xuống được thì mất lòng. Khi cậu không có cái gì để mất đi, cũng chính là lúc nhận được.”
Thẩm Lục Gia cười khổ, “Tựa Chi, không giống. Chúng tôi không giống.” Anh vươn tay ra cảm nhận cơn gió thổi gò má mình lạnh như băng, “Nếu như lúc cậu và Ngu Cảnh anh anh em em, đột nhiên có người khác nói cho cậu biết rằng cô ấy chính là em gái cùng ba khác mẹ của cậu, cậu có thể nghĩ thông suốt như vậy sao?”
Nhà họ Tô và nhà họ Thẩm có quan hệ thông gia, Tô Quân Nghiễm cũng mơ hồ biết năm đó bố của Thẩm Lục Gia vì một người đàn bà mà vứt bỏ cả gia đình. Chẳng qua không nghĩ tới kết cục thảm hại này hết lần này tới lần khác lại giáng xuống lên người vô tội như Thẩm Lục Gia.
“Cậu đã xác định chưa?”
“Cả ngày hôm này tôi đều ở đây chờ điện thoại của một người.”
“Còn chưa có kết quả sao?” Tô Quân Nghiêm cau mày.
“Tôi không nhờ quan hệ, chỉ làm theo trình tự bình thường thôi.” Thẩm Lục Gia bình thản nói.
“Nếu cậu không có ý kiến, tôi nhờ chồng của cô tôi, cậu cũng biết, chính là ba của Sướng Trừng giúp cậu hỏi thăm một chút.”
Thẩm Lục Gia cũng biết Cố Phong trước đây đã lên tới chức viện trưởng, trầm ngâm một chút, anh đáp ứng: “Tôi dùng tên giả, Lục Trầm.”
Tô Quân Nghiễm lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Cố Phong. Trong điện thoại anh chỉ ậm ờ nói giúp một người bạn. Cố Phong tự nhiên cũng không hỏi nữa, chỉ nói bây giờ sẽ liên lạc với bác si trực bên khoa kiểm nghiệm.
Trong quá trình chờ đợi Thẩm Lục Gia cảm thấy mình như đứng bên trong chiếc đồng hồ, chỉ có tiếng tích tắc vang lên. Thời gian một chút một chút trôi qua, nhưng người cứ mơ hồ. Hoặc giống như lần đầu tiên thi thử, thấp thỏm bất an đợi thầy giáo phát bài thi.
Cuối cùng điện thoại di động Tô Quân Nghiễm cũng vang lên, tiếng chuông là giọng bé gái ngọt ngào hát “Trên đời chỉ có ba tốt...” khiến Thẩm Lục Gia rùng mình.
“Chú, thế nào?”
“Chú nhìn, 20 giọt so sánh cũng không giống nhau, hai bên không có bất kỳ quan hệ ruột thịt nào.”
“Vầng, đã làm phiền chú rồi.”
Thẩm Lục Gia không bỏ lỡ giọng nói vui vẻ của Tô Quân Nghiễm. Anh lo lắng đè bả bạn tốt lại, “Tựa Chi, viện trưởng Cố nói thế nào?”
“20 điểm so sánh không giống nhau, yên tâm, hai người không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.”
Thẩm Lục Gia cảm thấy mấy hạt chân châu lớn nhỏ ầm ĩ trong đầu mình đột nhiên an tĩnh, đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ tới, cho nên trong lúc nhất thời anh thậm chí còn ngây người. Đáy lòng sung sướng, cơ mặt vẫn còn cứng ngắc, tựa hồ vì xuất hiện mấy biểu tình mà khó xử.
Tô Quân Nghiễm thấy anh đang vì ân oán của ba mà đi vào chỗ bế tắc, có lòng tốt chỉ điểm: “Lục Gia, không nên dùng sai lầm đời trước trừng phạt mình.”
“Cảm ơn cậu, Tựa Chi.” Thẩm Lục Gia thật lòng cảm ơn bạn tốt, “Tôi phải đi tìm cô ấy.”
Tô Quân Nghiễm nhìn bóng lưng anh, không nhịn được mỉm cười, tựa như nhìn thấy mình lúc đó. Người đàn ông khi rơi vào tình yêu, so với người ngoài luôn đáng yêu hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi viết đến Lạc nhị cảm xúc lại dâng trào, Lạc nhị là người yêu còn chúng ta là tiểu cẩu đi săn?
Thật ra ta cảm thấy tổ hợp C5 là phải như vầy, Mạc Phó Tư yêu Tô Quân Nghiễm, Nhan Tế yêu Mạc Phó Tư, Lạc Nhị yêu Thẩm Lục Gia, Tô Quân Nghiễm yêu Thẩm Lục Gia, Thẩm Lục Gia... là trai thẳng...
Chụp hình xong, Nguyễn Nguyên tự mình tiễn mẹ con Phùng Thanh Bình.
Ngũ Mị ngồi trên ghế bành của Nguyễn Nguyên, hai cái chân gác lên bàn, một tay gối sau gáy, còn tay khác thì kẹp điếu thuốc lá mới đốt.
Đây là điếu thuốc thứ hai mà cô hút trong buổi chiều nay, vượt qua số lượng thuốc lá cô hút mỗi tuần. Cách một làn khói mù cô nhìn về màn hình máy tính phía trước, phần mềm software đã mở, trên màn hình là ảnh Yến Tu Minh mặc váy đen đứng bằng một chân trước gương, bởi vì cô cố tình làm chậm màn trập, cùng hiệu ứng ánh sáng và đèn vonfram, khiến trong hình hiện ra một vầng sáng. Giống như là vầng sáng trên đầu thiên sứ.
Trên thế giới này luôn có một số ít người phụ nữ, cho dù khoác lên mình bộ quỷ sa tăng, vẫn giống như thiên sứ khiến người khác yêu mến.
Điếu thuốc More màu nâu nhỏ dài bị ngón tay dài nhọn kẹp đưa lên bờ môi, Ngũ Mị hít mạnh một hơi, mùi bạc hà nồng nặc xông thẳng lên óc.
Lúc Nguyễn Nguyên trở về, Ngũ Mị mới ấn điếu thuốc đang cháy dở vào chậu hoa, lạnh nhạt nói: “Ảnh chụp tôi để ở trên bàn. Cô tìm người chỉnh sửa đi.”
“Này, đây là chậu hoa, không phải cái gạt tàn thuốc!” Nguyễn Nguyên nổi giận.
Ngũ Mị thờ ơ đưa tay chỉ chỉ chậu hoa lan ý xui xẻo, “Cô đừng nói với tôi vết xẹo trên cây là do côn trùng cắn.” Nói xong, cô cầm chiếc áo khoác trên ghế, rời đi.
Nguyễn Nguyên vội vàng ngăn cô lại, “Cô không sửa cuộn phim sao?”
“Tôi đã nói qua ý tưởng với trợ lý của cô, đúng rồi, cô có mang vali của tôi lên không?” Ngũ Mị vừa mặc áo khoác vừa nói.
“Vali của cô để ở phòng bên cạnh. Cô tự đón xe về sao?” Nguyễn Nguyên cầm hộp thuốc lá màu đen trên bàn làm việc lên rút ra một cây, ngậm đầu lọc màu vàng lên môi, dùng bật lửa nhựa không biết kiếm được từ đâu bật lửa.
Ngũ Mị khinh bỉ mò từ trong túi ra một hộp diêm tinh xảo ném cho cô, “Bà bán khoai lang ở đầu đường cũng không cần loại bật lửa này.”
“Dùng để châm lửa mà thôi.” Mặt Nguyễn Nguyên không quan tâm, “Có muốn tìm chủ tịch ngân hàng Ma Mạn tiễn cô một đoạn đường không?”
Ngũ Mị quay đầu nhìn bạn tốt thản nhiên cười một tiếng, “Xin lỗi, tôi có tài rồi, xe Maybach Zeppelin.” Dứt lời nghênh ngang rời đi.
“Mẹ nó!” Nguyễn Nguyên không nhịn được chửi thề, quá âm hiểm, chủ yếu là cố ý trêu ngươi cô mà.
Lúc này Thẩm Lục Gia đang ngồi trong phòng ở Lưu Quang uống rượu giải sầu. Trước mặt anh là chai rượu bằng thủy tinh màu đen đã ít đi một nửa.
Mạc Phó Tư ngồi trên ghế sa lon, hai chân gác lên nhau, trong tay cầm một ly rượu Vermouth màu xanh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Thẩm Lục Gia đang muốn rót thêm rượu, Tô Quân Nghiễm ngồi bên cạnh không đồng ý muốn ngăn cản anh, “Lục Gia, cậu uống quá nhiều rồi. Buông thả như vậy, quả thực không giống cậu.”
Tay cầm chai rượu của Thẩm Lục Gia dừng một chút, im lặng buông ly rượu whisky xuống.
Lạc Chân Xuyên cũng không nhịn được, Nhan Tế “vô ý” lỡ miệng nói cho anh biết yêu nữ Ngũ Mị kia lại quyến rũ Thẩm Lục Gia, dĐlQđ phẫn nộ đứng lên. Nếu không phải bị Tô Quân Nghiễm dùng ánh mắt cảnh cáo nhiều lần, anh đã sớm đặt câu hỏi.
Cũng không kiềm chế được nữa, anh ta cười đứng lên nói, “Không phải do yêu nữ kia chứ?”
Nhan Tế giả bộ vỗ một cái vào đầu, “Đạt Phân Kỳ bị viêm kết mạc, tôi phải về nhà xem một chút.” Nói xong định chạy mất.
Mạc Phó Tư thừa dịp lúc anh ta đứng lên nói chuyện, vừa vặn dựa trên khung cửa, cười nhạo một tiếng nói: “Cũng không phải cậu đào góc tường của anh em, chạy cái gì?”
“Mạc Phó Tư, Đạo lý không thể lừa gạt vợ bạn chẳng lẽ tôi không biết?” Nhan Tề kiêu căng, “Hơn nữa, riêng về màu sắc, tôi cảm thấy hứng thú với mẹ của vợ bạn hơn.”
Lạc Chân Xuyên đưa tay quơ quơ trước mặt Nhan Tế: “Tôi nói này Nhan Tế, cậu muốn đi cắt kính mắt sao? Ngay cả đàn bà lớn tuổi cũng có thể vừa ý? Cậu không sợ cởi quần áo mễ mễ của bà ta treo trực tiếp trên bụng sao?”
(Mễ mễ: Nếu mình không nhầm là ngực đó)
Mặt Nhan Tề đầy chán ghét đẩy tay Lạc Chân Xuyên ra, “Lạc nhị, sao cậu có thể nói chuyện thô lỗ như vậy?” Nói xong trên mặt anh hiên lên vẻ mặt say mê, “Căn bản các cậu chưa thấy qua mùi vị đàn bà như vậy, trừ bà ấy, có ai có thể xứng với cái tên ‘Khuynh Thành’ như vậy.”
“Có mùi vị gì? Mùi hôi nách sao?” Lạc Chân Xuyên hài lòng với khiếu hài hước của mình, ha ha cười lớn.
Thẩm Lục Gia chỉ cảm thấy phiền muộn trong lồng ngực bốc lên, anh tháo nút cổ áo sơ mi, trầm giọng nói: “Tôi đi trước.”
“Cậu ta uống rượu, dễ xảy ra tai nạn. Tôi cùng đường với cậu ta, đi trước đây.” Tô Quân Nghiễm cũng cầm áo khoác lên, đuổi theo.
Lúc này Lạc Chân Xuyên mới chậm chạp phát hiện ra câu nói của mình không được để ý tới, có chút nóng nảy túm túm tóc mình.
Lúc này Mạc Phó Tư mới lạnh nhạt mở miệng, “Lục Gia có đàn bà? Cậu trông thấy sao?”
Cuối cùng Lạc Chân Xuyên cũng cảm thấy được coi trọng, nhanh chóng nói chuyện rõ ràng Thẩm Lục Gia và Ngũ Mị kết thù oán từ đầu đến cuối.
“Người phụ nữ này cũng có chút ý tứ.” Mạc Phó Tư uống một hơi cạn sạch ly rượu cuối cùng, híp đôi mắt xám tro lại.
Trong thanh máy văn phòng Ma Mạn, Ngũ Mị tựa vào vách tường sáng bóng có thể soi rõ bóng người, gọi điện thoại cho Thẩm Lục Gia.
Trên hành lang ở Lưu Quang, Thẩm Lục Gia nhìn cái tên lóe lên trên màn hình di động, lần đầu tiên do dự. Trong đầu lại lập tức vang lên tiếng cười the thé của mẹ ___ “Cô ta là con gái Cố Khuynh Thành, là hòn ngọc xanh của ba mày...” Giọng nói kia giống như tiếng tàu hỏa ầm ầm bên tai anh, vung không thoát, ném không ra.
Không, không được. Thẩm Lục Gia dùng sức đè lên huyệt thái dương của mình, hít một hơi thật sâu, mới nghe điện thoại.
“Này, Thẩm Lục Gia, em đã trở về.”
Cách điện thoại nghe được giọng nói của cô, Thẩm Lục Gia sinh ra một loại cảm giác giống như cách một đời. Ngay cả cổ họng cũng có chút ê ẩm, dường như không biết nói gì. Trước khi chia tay, anh nói sẽ chờ cô ở Tứ Xuyên. Nhưng bây giờ anh sợ rằng, anh sẽ phải đợi cô cả đời, cả đời đợi cô.
“Này, Thẩm Lục Gia, anh có nghe em nói gì không? Ngũ Mị không vui.
Cổ họng động một cái, Thẩm Lục Gia cố gắng dùng giọng nói bình thường nói: “Bên này anh có chút việc phải xử lý, không phân thân ra được, ngày mai anh gọi điện cho em, có được không?”
“Được rồi. Em tự đón xe trở về.” Ngũ Mị bĩu môi một cái, “Anh cũng đừng thức quá muộn.”
“Được.” Thẩm Lục Gia cố hết sức không để giọng nói mình lộ ra vẻ run rẩy.
Cụp máy, Thẩm Lục Gia cầm điện thoại di động, vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tựa như hồn phác đã rời khỏi thân xác.
Tô Quân Nghiễm ở đáy lòng thở dài, đi tới, vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Là người gặp ở nhà trẻ sao?”
Thẩm Lục Gia hơi dao động, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Tô Quân Nghiễm ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ có một vầng trăng cong tàn, ánh trăng trắng lạnh. Anh chậm rãi mở miệng nói: “Lúc Ngu Cảnh rời bỏ tôi, tôi cũng tự giận mình rằng thời gian đó sẽ qua thôi. Khi đó tôi cảm thấy tình yêu và chính trị giống nhau, đều là thứ vô lý hoang đường nhất trên thế giới này. Chỉ phần lớn, trước là một loại vô lý buồn cười thuộc về phụ nữ, sau là một loại vô lý buồn cười thuộc về đàn ông. Mà tôi hết lần này tới lần khác vì một người chiếm hết khác biệt. Nhất định tôi là người đàn ông buồn cười nhất thiên hạ. Sau đó chị tôi, cậu biết đấy, bà ấy là ni cô. Bà ấy nói với tôi rằng Phật giáo đã nói cuộc sống của chúng ta đều phải tự mình trải qua, có người bầu bạn, đó là một ân huệ; không có, chính là bổn phận. Nhìn có vẻ tiêu cực, nhưng thật ra là buông xuống được thì mất lòng. Khi cậu không có cái gì để mất đi, cũng chính là lúc nhận được.”
Thẩm Lục Gia cười khổ, “Tựa Chi, không giống. Chúng tôi không giống.” Anh vươn tay ra cảm nhận cơn gió thổi gò má mình lạnh như băng, “Nếu như lúc cậu và Ngu Cảnh anh anh em em, đột nhiên có người khác nói cho cậu biết rằng cô ấy chính là em gái cùng ba khác mẹ của cậu, cậu có thể nghĩ thông suốt như vậy sao?”
Nhà họ Tô và nhà họ Thẩm có quan hệ thông gia, Tô Quân Nghiễm cũng mơ hồ biết năm đó bố của Thẩm Lục Gia vì một người đàn bà mà vứt bỏ cả gia đình. Chẳng qua không nghĩ tới kết cục thảm hại này hết lần này tới lần khác lại giáng xuống lên người vô tội như Thẩm Lục Gia.
“Cậu đã xác định chưa?”
“Cả ngày hôm này tôi đều ở đây chờ điện thoại của một người.”
“Còn chưa có kết quả sao?” Tô Quân Nghiêm cau mày.
“Tôi không nhờ quan hệ, chỉ làm theo trình tự bình thường thôi.” Thẩm Lục Gia bình thản nói.
“Nếu cậu không có ý kiến, tôi nhờ chồng của cô tôi, cậu cũng biết, chính là ba của Sướng Trừng giúp cậu hỏi thăm một chút.”
Thẩm Lục Gia cũng biết Cố Phong trước đây đã lên tới chức viện trưởng, trầm ngâm một chút, anh đáp ứng: “Tôi dùng tên giả, Lục Trầm.”
Tô Quân Nghiễm lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Cố Phong. Trong điện thoại anh chỉ ậm ờ nói giúp một người bạn. Cố Phong tự nhiên cũng không hỏi nữa, chỉ nói bây giờ sẽ liên lạc với bác si trực bên khoa kiểm nghiệm.
Trong quá trình chờ đợi Thẩm Lục Gia cảm thấy mình như đứng bên trong chiếc đồng hồ, chỉ có tiếng tích tắc vang lên. Thời gian một chút một chút trôi qua, nhưng người cứ mơ hồ. Hoặc giống như lần đầu tiên thi thử, thấp thỏm bất an đợi thầy giáo phát bài thi.
Cuối cùng điện thoại di động Tô Quân Nghiễm cũng vang lên, tiếng chuông là giọng bé gái ngọt ngào hát “Trên đời chỉ có ba tốt...” khiến Thẩm Lục Gia rùng mình.
“Chú, thế nào?”
“Chú nhìn, 20 giọt so sánh cũng không giống nhau, hai bên không có bất kỳ quan hệ ruột thịt nào.”
“Vầng, đã làm phiền chú rồi.”
Thẩm Lục Gia không bỏ lỡ giọng nói vui vẻ của Tô Quân Nghiễm. Anh lo lắng đè bả bạn tốt lại, “Tựa Chi, viện trưởng Cố nói thế nào?”
“20 điểm so sánh không giống nhau, yên tâm, hai người không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.”
Thẩm Lục Gia cảm thấy mấy hạt chân châu lớn nhỏ ầm ĩ trong đầu mình đột nhiên an tĩnh, đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ tới, cho nên trong lúc nhất thời anh thậm chí còn ngây người. Đáy lòng sung sướng, cơ mặt vẫn còn cứng ngắc, tựa hồ vì xuất hiện mấy biểu tình mà khó xử.
Tô Quân Nghiễm thấy anh đang vì ân oán của ba mà đi vào chỗ bế tắc, có lòng tốt chỉ điểm: “Lục Gia, không nên dùng sai lầm đời trước trừng phạt mình.”
“Cảm ơn cậu, Tựa Chi.” Thẩm Lục Gia thật lòng cảm ơn bạn tốt, “Tôi phải đi tìm cô ấy.”
Tô Quân Nghiễm nhìn bóng lưng anh, không nhịn được mỉm cười, tựa như nhìn thấy mình lúc đó. Người đàn ông khi rơi vào tình yêu, so với người ngoài luôn đáng yêu hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi viết đến Lạc nhị cảm xúc lại dâng trào, Lạc nhị là người yêu còn chúng ta là tiểu cẩu đi săn?
Thật ra ta cảm thấy tổ hợp C5 là phải như vầy, Mạc Phó Tư yêu Tô Quân Nghiễm, Nhan Tế yêu Mạc Phó Tư, Lạc Nhị yêu Thẩm Lục Gia, Tô Quân Nghiễm yêu Thẩm Lục Gia, Thẩm Lục Gia... là trai thẳng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.