Chương 67: Trêu đùa tính mưu sát
Tư Minh
30/11/2018
Ngũ Mị hút thuốc xong, chậm rãi đi tới trước mặt Viên Thốn Đầu (đầu
tròn, cắt tóc kiểu đầu đinh), ngồi xổm xuống, dùng chìa khóa xe dùng sức chọc chọc huyệt nhân trung của anh ta. Rên một tiếng khổ sở, Viên Thốn
Đầu mở mắt, ánh mắt đầu tiên là mê mang, nhưng rất nhanh lại hoảng sợ
coi chừng cô, môi mấp máy nửa ngày, nói ra một câu hoang đường: "Nữ hiệp tha mạng."
Thần kinh căng thẳng của Ngũ Mị theo câu nói khôi hài này buông lỏng xuống, cô híp mắt lại nhìn chăm chú vào Viên Thốn Đầu: "Ai sai anh đến đây gây phiền toái cho tôi?"
"Chúng tôi cũng không biết, chỉ biết là một người phụ nữ, đều liên lạc qua điện thoại." Viên Thốn Đầu đàng hoàng cung khai nói.
Ngũ Mị đưa tay vào trong túi jacket của Viên Thốn Đầu, lấy điện thoại di động ra xoay một vòng trong lòng bàn tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Qua một lát nữa gọi điện thoại cho chủ thuê của anh, nói muốn chụp cái gì thì đều chụp được cả rồi, để cho cô ta đến khách sạn này lấy."
Bàn Tử thở dốc một hơi, khàn giọng nói: "Quy ước ban đầu của chúng tôi chính là đặt thẻ nhớ máy ảnh vào thùng rác tại vị trí được chỉ định."
Ngũ Mị cười cười: "Tôi mặc kệ, tùy các người bịa ra lý do thế nào, dù sao tôi muốn chủ thuê của anh xuất hiện ở khách sạn này, nếu không --" Cô đưa tay cầm lấy ví cầm tay để ở một bên, giống như làm ảo thuật lấy từ bên trong ra một cái hộp thuốc nhựa nửa trong suốt, bên trong có rất nhiều ô vuông, trong từng cái ô vuông đều có các viên thuốc hoặc có hình dáng bao con nhộng, kích thước và màu sắc khác nhau.
Ngón tay thon dài của cô mở nắp hộp nhựa, nhặt từ bên trong ra một viên con nhộng, quơ quơ: "Ví dụ như viên này, bên trong có chiết xuất LSD*, nếu như uống hơn hai viên, không bao lâu, trên đường Lận Xuyên sẽ có thêm một kẻ bị bệnh thần kinh giành thức ăn với chó hoang."
Nhìn thấy đồng tử hai người kịch liệt co rút lại, Ngũ Mị cười đến cực kỳ vô tội, lại nhặt lên viên thuốc nhỏ hình tròn màu trắng giới thiệu: "Còn có cái này, Ambien (Zolpidem Tablets)**, nếu như đàn ông ăn nhiều sẽ mất luôn khả năng của mình."
*LSD (Lysergic acid diethylamide) là một thuốc ảo giác mạnh với các tác động tâm lý đến sự nhận biết với môi trường xung quanh, cảm nhận cũng như mang lại ảo giác (hallucination). Nhiều quốc gia xem LSD là một chất gây nghiện và bị cấm lưu hành.
** Là một loại thuốc an thần giúp trị chứng mất ngủ nhưng lại gây ra nhiều tác dụng phụ không mong muốn (google).
Viên Thốn Đầu suýt nữa thì khóc, má ơi, nếu không phải là bị trói, anh ta thật muốn tát cho mình hai cái bạt tai thật mạnh, mắt bị mù hay sao mà chọc phải mỹ nhân rắn này! Kim ong bắp cày sau đuôi, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Quả nhiên mẹ già dưới quê nói không sai, phụ nữ càng xinh đẹp, càng độc!
Sau khi Ngũ Mị thong thả ung dung đóng kín nắp hộp, lại giống như trẻ con nghịch ngợm lắc lắc trống bỏi, hoàn toàn trấn tĩnh, lắc cái hộp đựng đầy các loại thuốc an thần kêu đùng đùng vang dội.
"Đưa điện thoại cho tôi... Tôi gọi. " Bàn Tử nhìn cậu em của mình một chút, nuốt nước miếng.
Ngũ Mị mở danh bạ, dựa theo hướng dẫn của Bàn Tử gọi tới, sau đó giơ điện thoại di động lên để vào bên cạnh lỗ tai to của anh ta.
Một lát sau điện thoại mới được nối thông, Ngũ Mị loáng thoáng nghe giọng nữ bên kia, cũng không phải giọng của Yến Tu Minh.
Vừa bắt đầu hai người đại khái không có nói thẳng, lằng nhằng miệng lưỡi nửa ngày, mãi cho đến khi Bàn Tử nổi giận, nói xe mình hư, lại không yên tâm về việc sau khi xong chuyện cô ta mới chuyển 40% số tiền còn lại vào tài khoản ngân hàng, muốn tận mặt cầm tiền, đối phương mới nhả ra, đồng ý tới một chuyến.
Ước chừng sau nửa giờ, có tiếng gõ cửa do dự vang lên, Ngũ Mị đứng ở phía sau cửa, cẩn thận mở cửa ra một chút.
Người phụ nữ ngoài cửa đeo khẩu trang, một chân mới thử thăm dò bước vào ngưỡng cửa, Ngũ Mị đã nhanh nhẹn nắm cổ tay của cô ta, kéo cô ta tiến vào trong phòng, lại lưu loát đóng cửa lại.
Người phụ nữ bị dọa không nhẹ, mở miệng muốn kêu cứu, Ngũ Mị nhíu nhíu mày, rốt cuộc người phụ nữ không có đầu óc này là ai? Có một "Kẻ địch" như này, nói thật, cô cảm thấy trí thông minh của mình hơi bị sỉ nhục. Không chút thương tiếc nào nắm cằm đối phương, Ngũ Mị tức giận quát lên: "Câm miệng!"
Chu Tiệp Cát đã nhìn thấy hai người đàn ông bị trói ở chân giường, nhất là người mập mạp kia, giống như một cái đầu heo dính máu, môi cô ta run run mấy cái, thông minh ngậm miệng.
Ngũ Mị đưa tay tháo khẩu trang trên mặt cô ta ra, người phụ nữ trước mặt cao lớn diễm lệ giờ phút này sắc mặt tái nhợt tựa như giấy, giống như một con ngỗng trắng nghển cổ đợi giết trong chợ.
Ngũ Mị nhìn chăm chú vào mặt mũi cô ta hồi lâu, người phụ nữ trước mắt trông có mấy phần quen mắt, ý tưởng lóe lên, không phải là nhân vật chính một thời gian trước bị nhà họ Nghiêm từ hôn sau đó bạt tai ký giả sao, cô chợt nở nụ cười: "Thì ra là cô Chu, lần này cũng coi như thành bậc thầy nổi danh rồi."
Nhưng Chu Tiệp Cát lại không nói một tiếng nào.
Ngũ Mị rất tùy ý nhấc chân đá chiếc ghế tròn đến trước mặt Chu Tiệp Cát, dùng tay ra hiệu mời ngồi.
Nhưng mà Chu Tiệp Cát lại như tránh còn không kịp, giống như đó là ghế hành hình, cô ta sợ hãi lui về phía sau một bước, cố gắng trấn định nói: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Không sai, hai người kia là tôi tìm, tôi nhận được thư nặc danh, bên trong viết là cô xúi giục Thẩm Lục Gia ác ý thu mua, nếu như không phải là bởi vì cô, nhà chúng tôi sẽ không phá sản, nhà họ Nghiêm cũng sẽ không từ hôn, là cô phá hủy cuộc đời của tôi! Là cô! Tất cả đều tại cô!"
Chỉ nghe một tiếng "Chát", Ngũ Mị gọn gàng cho Chu Tiệp Cát một bạt tai, cười lạnh nói: "Cỏ cây côn trùng còn thông minh hơn cô một chút đấy, tin tưởng tôi, nếu lại nói nhảm, cô không chỉ bị hủy cả đời người mà thậm chí thân thể này cũng chưa chắc giữ được."
"Cô dám, tôi sẽ báo cảnh sát." Chu Tiệp Cát đã bị ép tới ranh giới chuẩn bị sụp đổ, hoàn toàn không lựa lời nói.
Ngũ Mị buồn cười nhìn chăm chú vào Chu Tiệp Cát, ánh mắt thương hại, giống như đang nhìn kẻ ngu. Cầm điện thoại của mình đưa tới trước mặt cô ta, Ngũ Mị cười giống như thiên sứ thiện lương: "Tốt, bây giờ cô báo cảnh sát đi, có muốn tôi giúp cô bấm số một tay hay không?"
Chu Tiệp Cát đặt mông ngã ngồi trên đất, sắc mặt xám xịt.
Ngũ Mị tiếp tục đánh tâm lý: "Coi như bây giờ tôi làm cho ba người các cô bị giày vò đến gần chết, tối đa cũng chỉ xem là phòng vệ quá mức."
Viên Thốn Đầu vừa định kêu rên, nhưng bị một cái liếc mắt nghiêm nghị của Ngũ Mị làm cho sợ tới mức lập tức im lặng.
"Làm sao cô mới chịu bỏ qua cho tôi?" Ý chí chiến đấu của Chu Tiệp Cát đã hoàn toàn biến mất, sững sờ ngồi trên đất, ánh mắt trống rỗng, giống như con rối gỗ bị đứt dây.
Ngũ Mị cười cười, đưa tay cầm chai rượu trên tủ đầu giường lên, lại nâng cái hộp thuốc nhựa đó ở lòng bàn tay.
"Kêu la đi, viên thuốc màu xanh dương này là Triazolam*, nó thường được gọi là Hàm Nhạc Hân (say mê vui vẻ mừng rỡ), tôi nghĩ khách quen của hộp đêm như cô Chu đây nhất định không xa lạ gì." Ngũ Mị lại cầm viên thuốc bên cạnh: "Cái này chỉ sợ cô Chu cũng không rõ lắm, nó tên là Flunitrazepam**, thường gọi là ‘Thập Tự Giá’, cũng là thuốc an thần."
*Triazolam là một loại thuốc thôi miên benzodiazepine có thời gian sống ngắn và hấp thu nhanh, đó là một viên thuốc màu xanh nhạt. Viên nén Triazolam có tác dụng chống co giật, chống động kinh, chống lo âu, thôi miên an thần, thư giãn cơ xương trung tâm và mất trí nhớ tạm thời (hoặc quên) Tên hóa học là 1-methyl-8-chloro-6- (2-Chlorophenyl) -4H- [1,2,4] triazolo [4,3-α] (1,4) benzodiazepin, có tác dụng an thần và thôi miên đáng kể, cơ chế tác dụng tương tự Diazepam, nhưng tác dụng gây chết người của nó mạnh gấp 45 lần so với diazepam. Nhiều sử dụng có thể có một mức độ tích tụ nhỏ trong cơ thể. Bởi vì sự hấp thụ tương đối nhanh (thời gian bắt đầu từ 15 đến 30 phút), nó như một loại thuốc thôi miên để điều trị khó khăn khi ngủ.
** Được coi là "thuốc xâm hại tình dục", là thuốc an thần mạnh, làm tê liệt hệ thần kinh trung ương, nếu bị lạm dụng thì nạn nhân mất khả năng chống cự về thể chất hay tình dục. Viên rohypnol màu trắng, một mặt có chữ Roche, dễ tan trong đồ uống và khó thể phát hiện được cho nên kẻ xấu dễ lợi dụng để làm cho những phụ nữ bất cẩn sa bẫy. Cách dùng thuốc thường gặp nhất ở giới trẻ là dùng rượu rồi kết hợp với bia để tăng thêm hiệu quả. Thuốc này có tác dụng cao, tác động mạnh mẽ và khả năng gây mất trí nhớ mạnh mẽ trong thời gian hoạt động của nó.
Bỏ một nhúm Flunitrazepam vào trong bình rượu, Ngũ Mị ưu nhã lắc nhẹ chai rượu: "Mặc dù ý định của cô Chu đối với tôi có chút ác độc, nhưng mà xét trên việc tôi bình an vô sự, tôi bằng lòng thả cho cô một con đường sống, điều kiện tiên quyết là cô Chu phối hợp giúp tôi hoàn thành một thí nghiệm tâm lý."
Theo từng bước từng bước cô đến gần, Chu Tiệp Cát không tự chủ được mà nhớ lại những thầy thuốc Hannibal ăn thịt trong《 Sự im lặng của bầy cừu 》, nhất là đôi mắt bây giờ của đối phương, ánh mắt như vậy, khiến cô ta sợ đến nỗi ngay cả hàm răng cũng run lên.
"Không --" Cô ta yếu ớt cự tuyệt.
"Đừng khẩn trương. Chỉ là một thí nghiệm, rất nhanh sẽ kết thúc." Ngũ Mị cười đến bộc phát ôn hòa.
Chu Tiệp Cát bị Ngũ Mị bóp quai hàm đổ một chút rượu, sau đó lại bị kéo cánh tay ngồi lên mép giường.
Ngũ Mị lấy đồng hồ ra từ trong xách tay, bắt đầu bấm thời gian.
Flunitrazepam rất dễ tan trong rượu nguyên chất, rất nhanh Chu Tiệp Cát sẽ cảm thấy đầu có chút choáng váng, trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng người tình. Ngũ Mị từ từ biến thành một hình ảnh mơ hồ.
Cảm thấy hô hấp của cô ta bắt đầu chậm lại, Ngũ Mị biết Flunitrazepam bắt đầu có tác dụng, bởi vì lúc đang dùng nó tiến hành tạo ra thuốc mê, khi ấy đã nảy sinh chứng ức chế hô hấp rất nhỏ. Mở phần mềm ghi hình trong điện thoại di động lên, Ngũ Mị bắt đầu thông qua cảnh tượng hồi ức dẫn dụ Chu Tiệp Cát nhớ lại cảnh tượng cô ta nhận được thư nặc danh.
"Sau khi người giúp việc trong nhà bị đuổi đi, đều là tôi đi lấy báo ở thùng thư. Khi tôi mở thùng thư ra, phát hiện trên báo có một phong thư màu trắng, phía trên in mấy chữ -- Thân gửi cô Chu Tiệp Cát."
"Thư được in, hai tờ giấy A4......"
Ngũ Mị tập trung tinh thần nghe, từ lúc thi bằng quốc tế Đại Tứ chuyên gia thôi miên đã rất lâu cô không làm thôi miên, nếu không phải là mượn thuốc, cô gần như có chút lực bất tòng tâm.
Sau khi hồi tưởng chính là khôi phục ký ức, Ngũ Mị bắt đầu hướng dẫn Chu Tiệp Cát nhớ lại lần nữa: "Sau khi người giúp việc trong nhà bị đuổi đi thì đều là cô đi thùng thư lấy báo. Khi cô mở thùng thư ra, nghe có người gọi tên cô."
"Là một người phụ nữ còn trẻ có mái tóc thẳng dài, rất đẹp, cô nhận ra cô ta là diễn viên múa ba-lê nổi danh Yến Tu Minh." Ngũ Mị biết dụng cụ mô phỏng thông tin có thể tăng khả năng tiếp thu trí nhớ mới đối với người bị thôi miên, lại lấy ảnh chụp Yến Tu Minh tại buổi lễ ghi hình《 Dance! Dance! Dance!》mà cô tiện tay đặt ở trong xắc tay.
Về tâm lý học, người thôi miên muốn dùng khuôn mẫu đã được chuẩn bị của người khác để thay thế cho những sự kiện trước kia mà người bị thôi miên từng trải qua là một quá trình vô cùng khó khăn lại chậm chạp. Ngũ Mị chỉ có thể kìm nén tính khí từng chút từng chút một, từ từ hướng dẫn.
"Là Yến Tu Minh nói cho tôi biết công ty bị Thẩm Lục Gia thu mua."
"Bởi vì Ngũ Mị là bạn gái Thẩm Lục Gia, cho nên chúng tôi tìm người chuẩn bị đánh thuốc mê gian dâm Ngũ Mị."
Cuối cùng Chu Tiệp Cát giống như vẹt lặp lại lời nói Ngũ Mị dạy cô nói.
Thở phào một hơi thật dài, Ngũ Mị nhấn nút tạm ngừng.
Hai người đàn ông vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ nhìn Ngũ Mị, theo bản năng mím chặt miệng, sợ bị cô nhìn thấy, nói ra những lời không thể nói.
Cầm điện thoại di động trên đất lên chụp lại ảnh gương mặt hai người, Ngũ Mị thu dọn đồ đạc của mình thỏa đáng, lạnh lùng nói: "Cô ta phải mất ba bốn tiếng nữa mới có thể tỉnh lại, đợi cô ta tỉnh lại, làm sao thuyết phục cô Chu cởi dây cho các người là chuyện của các người." Nói xong liền cầm bình rượu còn dư lại một nửa rồi rời đi.
Bóng đêm đã rất sâu, hơn một giờ thôi miên khiến cho Ngũ Mị cảm thấy tinh thần tương đối không tốt, một trận gió thổi qua, cô không nhịn được giật mình. Đưa tay chặn một chiếc taxi, cô kêu tài xế đưa cô đi đến Cao ốc.
Lúc này trong lòng cô không dám không cẩn thận, mở cửa xe liền ngồi xuống. Nói đến chuyện lúc trước cũng chính cô ngu xuẩn, mưu kế cũ kỹ như vậy, trong《 Sử ký 》viết lúc Tôn Tẫn bắn chết Bàng Quyên không phải là ở trong rừng núi giữ lại một gốc cây trụi lủi, phía trên còn viết mấy chữ sao?
Hít sâu một hơi, Ngũ Mị lấy một viên kẹo bạc hà ra từ trong lọ thủy tinh, cô thích nhất ăn kẹo bạc hà trong mùa đông, cái ý vị lạnh lẽo đó có thể mang cho cô một loại khoái cảm gần như là tự làm khổ. Viên kẹo màu lam lạnh lẽo trên đầu lưỡi hóa thành một lớp nước lạnh lẽo, cô chậm rãi khởi động Q7.
Vậy mà Audi Q7 mới chạy không bao lâu, xưa nay thuận theo cô chợt vấp mạnh, sau đó chính là vị cao su gay mũi ở trong xe tỏa khắp xuống, Ngũ Mị vững vàng cầm tay lái, xương ngón tay cũng nắm chặt đến mức trắng bệch, chân phải cũng gắt gao dẫm chân phanh lại. Bởi vì quán tính quá lớn, cơ thể cũng bị kéo về phía trước, dây an toàn gần như là siết chặt vào vùng ngực bụng của cô. Mặc dù như vậy, xe vẫn trượt đi về phía trước một khoảng cách, sau đó nặng nề đụng phải bồn hoa ven đường, phát ra một tiếng nổ phịch. Trên đất cũng bị in hằn hai vết cháy đen kéo dài do thắng xe, giống như cờ chiêu hồn màu đen.
Rất nhanh đã có cảnh sát giao thông huýt còi chạy tới đây. Ngũ Mị có chút ngơ ngác ngồi trên xe, hai tay cô không khống chế được đang run rẩy.
Cảnh sát gõ gõ cửa sổ xe, cô mở hai lần, mới mở được cửa xe.
"Cô không sao chứ?" Cảnh sát giao thông khom lưng kiểm tra xe hơi một hồi, "Hẳn là bị nổ lốp rồi."
Lúc này Thẩm Lục Gia đã lấy cớ có chuyện rời khỏi nhà họ Yến, đang đi về hướng Ngự Cảnh Viên mà Ngũ Mị ở.
Ngũ Mị dùng sức hít sâu vài hơi, bởi vì mới vừa rồi ăn kẹo bạc hà, không khí hít vào trong phổi mang theo một loại lạnh lẽo như là kim loại, cô không nhịn được ho khan.
Không chút suy nghĩ, ngón tay cô run rẩy gọi điện thoại cho Thẩm Lục Gia.
Thẩm Lục Gia đeo tai nghe màu lam, giọng nói trầm ổn: "Này, ngài khỏe chứ --"
Trong nháy mắt nghe thấy tiếng của anh ta, Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm: "Này, là em --"
Thẩm Lục Gia nhạy bén nghe được giọng nói run run của Ngũ Mị, trong lòng anh căng thẳng: "Thì sao, em đang ở đâu?"
"Xe của em bị nổ lốp, đụng phải bồn hoa." Ngũ Mị hít mũi một cái.
"Người em có sao không? Có bị thương ở đâu không? Bây giờ em đang ở đâu, tôi sẽ lập tức tới." Thẩm Lục Gia một chân đạp chân ga, cây kim chỉ trên đồng hồ đo lập tức xoay mấy chục độ thuận theo chiều kim đồng hồ.
"Em không sao. Em đang ở ngã tư nơi giao giữa đường Đông Phong và đường Tấn Ninh."
"Anh đeo tai nghe. Em đừng cúp máy, anh lập tức đến liền. Chờ anh."
Dọc theo đường đi Thẩm Lục Gia lặp đi lặp lại mấy câu này: "Đừng sợ, có anh ở đây. Anh lập tức tới ngay. Chờ anh."
Ngũ Mị cầm điện thoại di động, nghe người đàn ông ở đầu dây bên kia không ngừng nói vài lời với mình, hai hàng nước mắt im lặng chảy xuống.
Sau khi Thẩm Lục Gia đến gần như là nhảy xuống xe, anh ra sức ôm Ngũ Mị vào trong ngực, khí lực lớn đến mức gần như làm cô đau đớn.
"Thẩm Lục Gia --" Ngũ Mị chỉ ngửa đầu nói một câu thế này, nước mắt càng rơi càng mãnh liệt.
Đã bao nhiêu năm cô không chảy nước mắt thực sự? Năm năm? Sáu năm? Nếu như không phải là chuyện ngoài ý muốn này, cô không dám tin cô cũng có thể rúc đầu vào trong lồng ngực ấm áp của một người đàn ông, tùy ý khóc thút thít như vậy.
Lúc bị khăn tay bịt lại miệng mũi không phải là không sợ, lúc đi vào phòng trong khách sạn không phải là không lo lắng, lúc siết chặt dao nhỏ thì cũng không phải là không sợ hãi. Một người mặc khôi giáp đã lâu, bao giờ cũng dễ quên mất thật ra thì mình cũng chỉ là một thân thể có huyết nhục, sẽ đổ máu, sẽ bị thương bị đau, sẽ chết. Nếu như hai hung đồ này khôn khéo chút nữa, cường hãn chút nữa, tối nay chờ đợi cô là kết cục gì?
Trong ấn tượng của anh, cô vĩnh viễn luôn cười, khóc thành như vậy tuyệt đối là bị dọa sợ, Thẩm Lục Gia đau lòng hận không thể tự mình thay cô. Cô có thể ngụy trang rất dũng cảm, thế nhưng anh lại chỉ hy vọng khi có anh ở đây, vĩnh viễn cô cũng không cần dũng cảm.
Mãi cho đến khi cảnh sát giao thông cách đó không xa không nặng không nhẹ ho khan vài tiếng, Ngũ Mị mới ngừng khóc.
Thẩm Lục Gia móc khăn giấy từ trong túi tiền ra, tỉ mỉ lau nước mắt cho cô, lại cởi áo khoác ngoài trên người mình ra khoác lên người Ngũ Mị. Sau đó mới lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bạn anh là công an, để xe tải tới đây kéo xe đi nhà máy sửa chữa.
Thần kinh căng thẳng của Ngũ Mị theo câu nói khôi hài này buông lỏng xuống, cô híp mắt lại nhìn chăm chú vào Viên Thốn Đầu: "Ai sai anh đến đây gây phiền toái cho tôi?"
"Chúng tôi cũng không biết, chỉ biết là một người phụ nữ, đều liên lạc qua điện thoại." Viên Thốn Đầu đàng hoàng cung khai nói.
Ngũ Mị đưa tay vào trong túi jacket của Viên Thốn Đầu, lấy điện thoại di động ra xoay một vòng trong lòng bàn tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Qua một lát nữa gọi điện thoại cho chủ thuê của anh, nói muốn chụp cái gì thì đều chụp được cả rồi, để cho cô ta đến khách sạn này lấy."
Bàn Tử thở dốc một hơi, khàn giọng nói: "Quy ước ban đầu của chúng tôi chính là đặt thẻ nhớ máy ảnh vào thùng rác tại vị trí được chỉ định."
Ngũ Mị cười cười: "Tôi mặc kệ, tùy các người bịa ra lý do thế nào, dù sao tôi muốn chủ thuê của anh xuất hiện ở khách sạn này, nếu không --" Cô đưa tay cầm lấy ví cầm tay để ở một bên, giống như làm ảo thuật lấy từ bên trong ra một cái hộp thuốc nhựa nửa trong suốt, bên trong có rất nhiều ô vuông, trong từng cái ô vuông đều có các viên thuốc hoặc có hình dáng bao con nhộng, kích thước và màu sắc khác nhau.
Ngón tay thon dài của cô mở nắp hộp nhựa, nhặt từ bên trong ra một viên con nhộng, quơ quơ: "Ví dụ như viên này, bên trong có chiết xuất LSD*, nếu như uống hơn hai viên, không bao lâu, trên đường Lận Xuyên sẽ có thêm một kẻ bị bệnh thần kinh giành thức ăn với chó hoang."
Nhìn thấy đồng tử hai người kịch liệt co rút lại, Ngũ Mị cười đến cực kỳ vô tội, lại nhặt lên viên thuốc nhỏ hình tròn màu trắng giới thiệu: "Còn có cái này, Ambien (Zolpidem Tablets)**, nếu như đàn ông ăn nhiều sẽ mất luôn khả năng của mình."
*LSD (Lysergic acid diethylamide) là một thuốc ảo giác mạnh với các tác động tâm lý đến sự nhận biết với môi trường xung quanh, cảm nhận cũng như mang lại ảo giác (hallucination). Nhiều quốc gia xem LSD là một chất gây nghiện và bị cấm lưu hành.
** Là một loại thuốc an thần giúp trị chứng mất ngủ nhưng lại gây ra nhiều tác dụng phụ không mong muốn (google).
Viên Thốn Đầu suýt nữa thì khóc, má ơi, nếu không phải là bị trói, anh ta thật muốn tát cho mình hai cái bạt tai thật mạnh, mắt bị mù hay sao mà chọc phải mỹ nhân rắn này! Kim ong bắp cày sau đuôi, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Quả nhiên mẹ già dưới quê nói không sai, phụ nữ càng xinh đẹp, càng độc!
Sau khi Ngũ Mị thong thả ung dung đóng kín nắp hộp, lại giống như trẻ con nghịch ngợm lắc lắc trống bỏi, hoàn toàn trấn tĩnh, lắc cái hộp đựng đầy các loại thuốc an thần kêu đùng đùng vang dội.
"Đưa điện thoại cho tôi... Tôi gọi. " Bàn Tử nhìn cậu em của mình một chút, nuốt nước miếng.
Ngũ Mị mở danh bạ, dựa theo hướng dẫn của Bàn Tử gọi tới, sau đó giơ điện thoại di động lên để vào bên cạnh lỗ tai to của anh ta.
Một lát sau điện thoại mới được nối thông, Ngũ Mị loáng thoáng nghe giọng nữ bên kia, cũng không phải giọng của Yến Tu Minh.
Vừa bắt đầu hai người đại khái không có nói thẳng, lằng nhằng miệng lưỡi nửa ngày, mãi cho đến khi Bàn Tử nổi giận, nói xe mình hư, lại không yên tâm về việc sau khi xong chuyện cô ta mới chuyển 40% số tiền còn lại vào tài khoản ngân hàng, muốn tận mặt cầm tiền, đối phương mới nhả ra, đồng ý tới một chuyến.
Ước chừng sau nửa giờ, có tiếng gõ cửa do dự vang lên, Ngũ Mị đứng ở phía sau cửa, cẩn thận mở cửa ra một chút.
Người phụ nữ ngoài cửa đeo khẩu trang, một chân mới thử thăm dò bước vào ngưỡng cửa, Ngũ Mị đã nhanh nhẹn nắm cổ tay của cô ta, kéo cô ta tiến vào trong phòng, lại lưu loát đóng cửa lại.
Người phụ nữ bị dọa không nhẹ, mở miệng muốn kêu cứu, Ngũ Mị nhíu nhíu mày, rốt cuộc người phụ nữ không có đầu óc này là ai? Có một "Kẻ địch" như này, nói thật, cô cảm thấy trí thông minh của mình hơi bị sỉ nhục. Không chút thương tiếc nào nắm cằm đối phương, Ngũ Mị tức giận quát lên: "Câm miệng!"
Chu Tiệp Cát đã nhìn thấy hai người đàn ông bị trói ở chân giường, nhất là người mập mạp kia, giống như một cái đầu heo dính máu, môi cô ta run run mấy cái, thông minh ngậm miệng.
Ngũ Mị đưa tay tháo khẩu trang trên mặt cô ta ra, người phụ nữ trước mặt cao lớn diễm lệ giờ phút này sắc mặt tái nhợt tựa như giấy, giống như một con ngỗng trắng nghển cổ đợi giết trong chợ.
Ngũ Mị nhìn chăm chú vào mặt mũi cô ta hồi lâu, người phụ nữ trước mắt trông có mấy phần quen mắt, ý tưởng lóe lên, không phải là nhân vật chính một thời gian trước bị nhà họ Nghiêm từ hôn sau đó bạt tai ký giả sao, cô chợt nở nụ cười: "Thì ra là cô Chu, lần này cũng coi như thành bậc thầy nổi danh rồi."
Nhưng Chu Tiệp Cát lại không nói một tiếng nào.
Ngũ Mị rất tùy ý nhấc chân đá chiếc ghế tròn đến trước mặt Chu Tiệp Cát, dùng tay ra hiệu mời ngồi.
Nhưng mà Chu Tiệp Cát lại như tránh còn không kịp, giống như đó là ghế hành hình, cô ta sợ hãi lui về phía sau một bước, cố gắng trấn định nói: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Không sai, hai người kia là tôi tìm, tôi nhận được thư nặc danh, bên trong viết là cô xúi giục Thẩm Lục Gia ác ý thu mua, nếu như không phải là bởi vì cô, nhà chúng tôi sẽ không phá sản, nhà họ Nghiêm cũng sẽ không từ hôn, là cô phá hủy cuộc đời của tôi! Là cô! Tất cả đều tại cô!"
Chỉ nghe một tiếng "Chát", Ngũ Mị gọn gàng cho Chu Tiệp Cát một bạt tai, cười lạnh nói: "Cỏ cây côn trùng còn thông minh hơn cô một chút đấy, tin tưởng tôi, nếu lại nói nhảm, cô không chỉ bị hủy cả đời người mà thậm chí thân thể này cũng chưa chắc giữ được."
"Cô dám, tôi sẽ báo cảnh sát." Chu Tiệp Cát đã bị ép tới ranh giới chuẩn bị sụp đổ, hoàn toàn không lựa lời nói.
Ngũ Mị buồn cười nhìn chăm chú vào Chu Tiệp Cát, ánh mắt thương hại, giống như đang nhìn kẻ ngu. Cầm điện thoại của mình đưa tới trước mặt cô ta, Ngũ Mị cười giống như thiên sứ thiện lương: "Tốt, bây giờ cô báo cảnh sát đi, có muốn tôi giúp cô bấm số một tay hay không?"
Chu Tiệp Cát đặt mông ngã ngồi trên đất, sắc mặt xám xịt.
Ngũ Mị tiếp tục đánh tâm lý: "Coi như bây giờ tôi làm cho ba người các cô bị giày vò đến gần chết, tối đa cũng chỉ xem là phòng vệ quá mức."
Viên Thốn Đầu vừa định kêu rên, nhưng bị một cái liếc mắt nghiêm nghị của Ngũ Mị làm cho sợ tới mức lập tức im lặng.
"Làm sao cô mới chịu bỏ qua cho tôi?" Ý chí chiến đấu của Chu Tiệp Cát đã hoàn toàn biến mất, sững sờ ngồi trên đất, ánh mắt trống rỗng, giống như con rối gỗ bị đứt dây.
Ngũ Mị cười cười, đưa tay cầm chai rượu trên tủ đầu giường lên, lại nâng cái hộp thuốc nhựa đó ở lòng bàn tay.
"Kêu la đi, viên thuốc màu xanh dương này là Triazolam*, nó thường được gọi là Hàm Nhạc Hân (say mê vui vẻ mừng rỡ), tôi nghĩ khách quen của hộp đêm như cô Chu đây nhất định không xa lạ gì." Ngũ Mị lại cầm viên thuốc bên cạnh: "Cái này chỉ sợ cô Chu cũng không rõ lắm, nó tên là Flunitrazepam**, thường gọi là ‘Thập Tự Giá’, cũng là thuốc an thần."
*Triazolam là một loại thuốc thôi miên benzodiazepine có thời gian sống ngắn và hấp thu nhanh, đó là một viên thuốc màu xanh nhạt. Viên nén Triazolam có tác dụng chống co giật, chống động kinh, chống lo âu, thôi miên an thần, thư giãn cơ xương trung tâm và mất trí nhớ tạm thời (hoặc quên) Tên hóa học là 1-methyl-8-chloro-6- (2-Chlorophenyl) -4H- [1,2,4] triazolo [4,3-α] (1,4) benzodiazepin, có tác dụng an thần và thôi miên đáng kể, cơ chế tác dụng tương tự Diazepam, nhưng tác dụng gây chết người của nó mạnh gấp 45 lần so với diazepam. Nhiều sử dụng có thể có một mức độ tích tụ nhỏ trong cơ thể. Bởi vì sự hấp thụ tương đối nhanh (thời gian bắt đầu từ 15 đến 30 phút), nó như một loại thuốc thôi miên để điều trị khó khăn khi ngủ.
** Được coi là "thuốc xâm hại tình dục", là thuốc an thần mạnh, làm tê liệt hệ thần kinh trung ương, nếu bị lạm dụng thì nạn nhân mất khả năng chống cự về thể chất hay tình dục. Viên rohypnol màu trắng, một mặt có chữ Roche, dễ tan trong đồ uống và khó thể phát hiện được cho nên kẻ xấu dễ lợi dụng để làm cho những phụ nữ bất cẩn sa bẫy. Cách dùng thuốc thường gặp nhất ở giới trẻ là dùng rượu rồi kết hợp với bia để tăng thêm hiệu quả. Thuốc này có tác dụng cao, tác động mạnh mẽ và khả năng gây mất trí nhớ mạnh mẽ trong thời gian hoạt động của nó.
Bỏ một nhúm Flunitrazepam vào trong bình rượu, Ngũ Mị ưu nhã lắc nhẹ chai rượu: "Mặc dù ý định của cô Chu đối với tôi có chút ác độc, nhưng mà xét trên việc tôi bình an vô sự, tôi bằng lòng thả cho cô một con đường sống, điều kiện tiên quyết là cô Chu phối hợp giúp tôi hoàn thành một thí nghiệm tâm lý."
Theo từng bước từng bước cô đến gần, Chu Tiệp Cát không tự chủ được mà nhớ lại những thầy thuốc Hannibal ăn thịt trong《 Sự im lặng của bầy cừu 》, nhất là đôi mắt bây giờ của đối phương, ánh mắt như vậy, khiến cô ta sợ đến nỗi ngay cả hàm răng cũng run lên.
"Không --" Cô ta yếu ớt cự tuyệt.
"Đừng khẩn trương. Chỉ là một thí nghiệm, rất nhanh sẽ kết thúc." Ngũ Mị cười đến bộc phát ôn hòa.
Chu Tiệp Cát bị Ngũ Mị bóp quai hàm đổ một chút rượu, sau đó lại bị kéo cánh tay ngồi lên mép giường.
Ngũ Mị lấy đồng hồ ra từ trong xách tay, bắt đầu bấm thời gian.
Flunitrazepam rất dễ tan trong rượu nguyên chất, rất nhanh Chu Tiệp Cát sẽ cảm thấy đầu có chút choáng váng, trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng người tình. Ngũ Mị từ từ biến thành một hình ảnh mơ hồ.
Cảm thấy hô hấp của cô ta bắt đầu chậm lại, Ngũ Mị biết Flunitrazepam bắt đầu có tác dụng, bởi vì lúc đang dùng nó tiến hành tạo ra thuốc mê, khi ấy đã nảy sinh chứng ức chế hô hấp rất nhỏ. Mở phần mềm ghi hình trong điện thoại di động lên, Ngũ Mị bắt đầu thông qua cảnh tượng hồi ức dẫn dụ Chu Tiệp Cát nhớ lại cảnh tượng cô ta nhận được thư nặc danh.
"Sau khi người giúp việc trong nhà bị đuổi đi, đều là tôi đi lấy báo ở thùng thư. Khi tôi mở thùng thư ra, phát hiện trên báo có một phong thư màu trắng, phía trên in mấy chữ -- Thân gửi cô Chu Tiệp Cát."
"Thư được in, hai tờ giấy A4......"
Ngũ Mị tập trung tinh thần nghe, từ lúc thi bằng quốc tế Đại Tứ chuyên gia thôi miên đã rất lâu cô không làm thôi miên, nếu không phải là mượn thuốc, cô gần như có chút lực bất tòng tâm.
Sau khi hồi tưởng chính là khôi phục ký ức, Ngũ Mị bắt đầu hướng dẫn Chu Tiệp Cát nhớ lại lần nữa: "Sau khi người giúp việc trong nhà bị đuổi đi thì đều là cô đi thùng thư lấy báo. Khi cô mở thùng thư ra, nghe có người gọi tên cô."
"Là một người phụ nữ còn trẻ có mái tóc thẳng dài, rất đẹp, cô nhận ra cô ta là diễn viên múa ba-lê nổi danh Yến Tu Minh." Ngũ Mị biết dụng cụ mô phỏng thông tin có thể tăng khả năng tiếp thu trí nhớ mới đối với người bị thôi miên, lại lấy ảnh chụp Yến Tu Minh tại buổi lễ ghi hình《 Dance! Dance! Dance!》mà cô tiện tay đặt ở trong xắc tay.
Về tâm lý học, người thôi miên muốn dùng khuôn mẫu đã được chuẩn bị của người khác để thay thế cho những sự kiện trước kia mà người bị thôi miên từng trải qua là một quá trình vô cùng khó khăn lại chậm chạp. Ngũ Mị chỉ có thể kìm nén tính khí từng chút từng chút một, từ từ hướng dẫn.
"Là Yến Tu Minh nói cho tôi biết công ty bị Thẩm Lục Gia thu mua."
"Bởi vì Ngũ Mị là bạn gái Thẩm Lục Gia, cho nên chúng tôi tìm người chuẩn bị đánh thuốc mê gian dâm Ngũ Mị."
Cuối cùng Chu Tiệp Cát giống như vẹt lặp lại lời nói Ngũ Mị dạy cô nói.
Thở phào một hơi thật dài, Ngũ Mị nhấn nút tạm ngừng.
Hai người đàn ông vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ nhìn Ngũ Mị, theo bản năng mím chặt miệng, sợ bị cô nhìn thấy, nói ra những lời không thể nói.
Cầm điện thoại di động trên đất lên chụp lại ảnh gương mặt hai người, Ngũ Mị thu dọn đồ đạc của mình thỏa đáng, lạnh lùng nói: "Cô ta phải mất ba bốn tiếng nữa mới có thể tỉnh lại, đợi cô ta tỉnh lại, làm sao thuyết phục cô Chu cởi dây cho các người là chuyện của các người." Nói xong liền cầm bình rượu còn dư lại một nửa rồi rời đi.
Bóng đêm đã rất sâu, hơn một giờ thôi miên khiến cho Ngũ Mị cảm thấy tinh thần tương đối không tốt, một trận gió thổi qua, cô không nhịn được giật mình. Đưa tay chặn một chiếc taxi, cô kêu tài xế đưa cô đi đến Cao ốc.
Lúc này trong lòng cô không dám không cẩn thận, mở cửa xe liền ngồi xuống. Nói đến chuyện lúc trước cũng chính cô ngu xuẩn, mưu kế cũ kỹ như vậy, trong《 Sử ký 》viết lúc Tôn Tẫn bắn chết Bàng Quyên không phải là ở trong rừng núi giữ lại một gốc cây trụi lủi, phía trên còn viết mấy chữ sao?
Hít sâu một hơi, Ngũ Mị lấy một viên kẹo bạc hà ra từ trong lọ thủy tinh, cô thích nhất ăn kẹo bạc hà trong mùa đông, cái ý vị lạnh lẽo đó có thể mang cho cô một loại khoái cảm gần như là tự làm khổ. Viên kẹo màu lam lạnh lẽo trên đầu lưỡi hóa thành một lớp nước lạnh lẽo, cô chậm rãi khởi động Q7.
Vậy mà Audi Q7 mới chạy không bao lâu, xưa nay thuận theo cô chợt vấp mạnh, sau đó chính là vị cao su gay mũi ở trong xe tỏa khắp xuống, Ngũ Mị vững vàng cầm tay lái, xương ngón tay cũng nắm chặt đến mức trắng bệch, chân phải cũng gắt gao dẫm chân phanh lại. Bởi vì quán tính quá lớn, cơ thể cũng bị kéo về phía trước, dây an toàn gần như là siết chặt vào vùng ngực bụng của cô. Mặc dù như vậy, xe vẫn trượt đi về phía trước một khoảng cách, sau đó nặng nề đụng phải bồn hoa ven đường, phát ra một tiếng nổ phịch. Trên đất cũng bị in hằn hai vết cháy đen kéo dài do thắng xe, giống như cờ chiêu hồn màu đen.
Rất nhanh đã có cảnh sát giao thông huýt còi chạy tới đây. Ngũ Mị có chút ngơ ngác ngồi trên xe, hai tay cô không khống chế được đang run rẩy.
Cảnh sát gõ gõ cửa sổ xe, cô mở hai lần, mới mở được cửa xe.
"Cô không sao chứ?" Cảnh sát giao thông khom lưng kiểm tra xe hơi một hồi, "Hẳn là bị nổ lốp rồi."
Lúc này Thẩm Lục Gia đã lấy cớ có chuyện rời khỏi nhà họ Yến, đang đi về hướng Ngự Cảnh Viên mà Ngũ Mị ở.
Ngũ Mị dùng sức hít sâu vài hơi, bởi vì mới vừa rồi ăn kẹo bạc hà, không khí hít vào trong phổi mang theo một loại lạnh lẽo như là kim loại, cô không nhịn được ho khan.
Không chút suy nghĩ, ngón tay cô run rẩy gọi điện thoại cho Thẩm Lục Gia.
Thẩm Lục Gia đeo tai nghe màu lam, giọng nói trầm ổn: "Này, ngài khỏe chứ --"
Trong nháy mắt nghe thấy tiếng của anh ta, Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm: "Này, là em --"
Thẩm Lục Gia nhạy bén nghe được giọng nói run run của Ngũ Mị, trong lòng anh căng thẳng: "Thì sao, em đang ở đâu?"
"Xe của em bị nổ lốp, đụng phải bồn hoa." Ngũ Mị hít mũi một cái.
"Người em có sao không? Có bị thương ở đâu không? Bây giờ em đang ở đâu, tôi sẽ lập tức tới." Thẩm Lục Gia một chân đạp chân ga, cây kim chỉ trên đồng hồ đo lập tức xoay mấy chục độ thuận theo chiều kim đồng hồ.
"Em không sao. Em đang ở ngã tư nơi giao giữa đường Đông Phong và đường Tấn Ninh."
"Anh đeo tai nghe. Em đừng cúp máy, anh lập tức đến liền. Chờ anh."
Dọc theo đường đi Thẩm Lục Gia lặp đi lặp lại mấy câu này: "Đừng sợ, có anh ở đây. Anh lập tức tới ngay. Chờ anh."
Ngũ Mị cầm điện thoại di động, nghe người đàn ông ở đầu dây bên kia không ngừng nói vài lời với mình, hai hàng nước mắt im lặng chảy xuống.
Sau khi Thẩm Lục Gia đến gần như là nhảy xuống xe, anh ra sức ôm Ngũ Mị vào trong ngực, khí lực lớn đến mức gần như làm cô đau đớn.
"Thẩm Lục Gia --" Ngũ Mị chỉ ngửa đầu nói một câu thế này, nước mắt càng rơi càng mãnh liệt.
Đã bao nhiêu năm cô không chảy nước mắt thực sự? Năm năm? Sáu năm? Nếu như không phải là chuyện ngoài ý muốn này, cô không dám tin cô cũng có thể rúc đầu vào trong lồng ngực ấm áp của một người đàn ông, tùy ý khóc thút thít như vậy.
Lúc bị khăn tay bịt lại miệng mũi không phải là không sợ, lúc đi vào phòng trong khách sạn không phải là không lo lắng, lúc siết chặt dao nhỏ thì cũng không phải là không sợ hãi. Một người mặc khôi giáp đã lâu, bao giờ cũng dễ quên mất thật ra thì mình cũng chỉ là một thân thể có huyết nhục, sẽ đổ máu, sẽ bị thương bị đau, sẽ chết. Nếu như hai hung đồ này khôn khéo chút nữa, cường hãn chút nữa, tối nay chờ đợi cô là kết cục gì?
Trong ấn tượng của anh, cô vĩnh viễn luôn cười, khóc thành như vậy tuyệt đối là bị dọa sợ, Thẩm Lục Gia đau lòng hận không thể tự mình thay cô. Cô có thể ngụy trang rất dũng cảm, thế nhưng anh lại chỉ hy vọng khi có anh ở đây, vĩnh viễn cô cũng không cần dũng cảm.
Mãi cho đến khi cảnh sát giao thông cách đó không xa không nặng không nhẹ ho khan vài tiếng, Ngũ Mị mới ngừng khóc.
Thẩm Lục Gia móc khăn giấy từ trong túi tiền ra, tỉ mỉ lau nước mắt cho cô, lại cởi áo khoác ngoài trên người mình ra khoác lên người Ngũ Mị. Sau đó mới lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bạn anh là công an, để xe tải tới đây kéo xe đi nhà máy sửa chữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.