Trầm Chu

Chương 126: Ánh trăng đêm nay thật đẹp

Sở Hàn Y Thanh

28/03/2017

Đau đớn kịch liệt xuất hiện cùng tiếng động vang lên truyền đến khuỷu tay anh trong nháy mắt – ngay khoảnh khắc Hạ Hải Lâu bóp cổ mình, Cố Trầm Chu lập tức nâng cánh tay lên, dùng bàn tay đỡ lấy đầu, khuỷu tay nâng cao không kịp thu lại nên va mạnh vào mặt gương!

Tiếng mặt gương vỡ ra tuy không đặc biệt vang dội, nhưng trong dư quang khóe mắt, anh thấy vết rạn lan ra với tốc độ đặc biệt nhanh chóng, tựa như chỉ một thoáng hoảng hốt mà trong tầm mắt anh chỉ còn lại mặt gương bị vỡ vụn ra.

Toàn bộ khuỷu tay bị va chạm khiến cánh tay trái của Cố Trầm Chu xuất hiện cảm giác tê dại tạm thời. Anh cũng không bận tâm đến nó mà nâng cánh tay còn lại lên nhấn mạnh vào cổ tay của cánh tay mà Hạ Hải Lâu đang dùng để bóp chặt cổ mình, đối phương liền không kìm được mà buông lỏng bàn tay ra.

Cố Trầm Chu lùi về phía sau một bước, xoay nhẹ phần cổ đã hơi co rút rồi mới chuyển ánh mắt lên gương mặt của Hạ Hải Lâu.

Gương mặt mới rồi còn vặn vẹo của hắn đã tĩnh lặng trở lại, hắn đứng ở trước mặt gương đã vỡ tan, ánh mắt thẳng tắp không hề xao động dù chỉ một chút.

Cố Trầm Chu chỉ đứng ở bên cạnh nhìn Hạ Hải Lâu chăm chú.

Từ lần nhảy xuống khỏi vịnh Sơ Vân vào ngày giao thừa lần trước, sau khi Cố Trầm Chu quay về đã tranh thủ thời gian tìm hiểu một chút về chứng bệnh của Hạ Hải Lâu: Bên phía Cục Bảo vệ Sức khỏe đương nhiên là không thể hỏi thăm được gì, nhưng Cố Trầm Chu tận mắt nhìn thấy Hạ Hải Lâu phát bệnh đã kết hợp cùng những biểu hiện bệnh trạng bên ngoài của đối phương, không cần quá nhiều kiến thức chuyên nghiệp cũng có thể phán đoán ra được đại khái một thứ: Triệu chứng rõ ràng nhất của căn bệnh của Hạ Hải Lâu chính là ảo giác.

Căn bệnh có chứng bệnh là ảo giác này, ngoại trừ do nghiện rượu và trúng độc chì ra thì chính là phản ứng của việc tinh thần có vấn đề và bệnh tâm thần phân liệt.

Nhưng bệnh đầu tiên chỉ phát tác tạm thời sau khi tinh thần bị đả kích mạng mẽ, chỉ cần kịp thời chữa trị, không để bị kích thích nữa thì có thể chữa tận gốc một cách dễ dàng. Chỉ có căn bệnh thứ hai, bởi vì tính sinh vật học của thần kinh hoặc do yếu tố di truyền học như tâm lý của chính bản thân mà việc chữa trị khó khăn hơn nhiều, hơn nữa rất có khả năng cả đời này không thể khỏi hẳn.

Hạ Hải Lâu thường ngày luôn mẫn cảm đa nghi, lúc phát bệnh thì xuất hiện ảo giác, hơn nữa còn luôn gây gổ với ảo giác trong đầu mình, đây chính là điển hình rõ rệt của bệnh tâm phần phân liệt.

Loại bệnh trạng này lúc xuất hiện ảo giác có thể khiến cho người bệnh có tính công kích nhất định, bởi lẽ người ngoài không biết được rốt cuộc đối phương đang nhìn thấy cái gì; nhưng tùy theo mức độ trầm trọng mà sẽ khiến người bệnh lựa chọn thương tổn người khác hay thương tổn chính bản thân mình, cũng như lần trước ở trên vách núi, Hạ Hải Lâu là tự mình nhảy xuống chứ không phải kéo Cố Trầm Chu cùng nhảy xuống theo mình.

Vòi nước vẫn chưa được đóng lại, dòng nước ấm áp hãy còn đang ‘rào rào’ chảy xuống bồn nước.

Trong xoáy nước nho nhỏ xuất hiện giữa dòng nước chảy ra và bị hút xuống dưới ống xả, những giọt nước màu đỏ không ngừng hòa lẫn vào rồi nhiễm hồng dòng nước, khiến thành bồn nước màu trắng thuần cũng bị tô điểm lên một loại màu sắc khác.

Cố Trầm Chu cuối cùng cũng bước lên.

Anh lại cầm lấy tay Hạ Hải Lâu một lần nữa, kéo mở nắm tay đang siết lại thật chặt của đối phương ra.

Vết thương bị ngòi bút máy đâm ra trong lòng bàn tay đã máu thịt lẫn lộn, ngoài ra ngay cả ngón giữa và ngón áp út của Hạ Hải Lâu cũng thấm đẫm máu tươi.

Cố Trầm Chu lại kéo bàn tay của Hạ Hải Lâu đến dưới dòng nước.

Dòng nước chảy từ vòi nước xuống thoáng dừng lại trong nháy mắt trên lòng bàn tay, sau đó lại lần lượt tràn ra bốn phía rồi rơi xuống.

Những giọt nước lẫn máu sắc đỏ nhạt bắn hết lên thành bồn nước hình bán nguyệt, Cố Trầm Chu nhanh chóng khóa vòi nước lại, dùng khăn mặt thấm khô nước và máu xung quanh vết thương trong lòng bàn tay của Hạ Hải Lâu, đồng thời còn nhặt nước thuốc và băng gạc rơi dưới đất lên khử trùng và băng bó cho đối phương.

Bất kể là bàn tay được nắm lấy hay đang được băng bó hay là bất cứ việc gì khác, ánh mắt mà Hạ Hải Lâu đang đặt chăm chú lên gương vẫn không hề nhúc nhích.

Những vết rạn giống như mạng nhện trên mặt gương không chỉ chia mặt gương thành vô số mảnh nhỏ mà còn chia thế giới được phản chiếu trong gương ra thành vô số mảnh vụn.

Một rồi lại một.

Một rồi lại một.

Hạ Hải Lâu nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía mặt gương.

Nhìn hắn ở trong gương, nhìn người ở trong gương.

Có vô số hắn, cũng có vô số người, khiến không gian xung quanh đầy ngập sắc tối đen, ngay cả chút không gian để hít thở cũng không còn.

Động tác của Cố Trầm Chu không hề chậm, từ lúc đi vào phòng tắm đến khi băng bó xong xuôi anh chỉ mất khoảng thời gian tổng cộng chưa đến mười phút.

Hạ Hải Lâu ngoại trừ hành động đầu tiên ra kia thì cũng không hề có thêm phản ứng quá khích nào khác, từ đầu đến cuối hắn chỉ im lặng đầy u ám mà nhìn thẳng về phía trước, im lặng đến mức dường như không cả chú ý đến Cố Trầm Chu đang ở ngay bên cạnh hắn.

Cố Trầm Chu dẫn người đi ra khỏi phòng tắm giống như lúc đi vào, sau đó đưa người đến chỗ ghế làm việc trong phòng rồi ấn Hạ Hải Lâu ngồi xuống.

Mỗi một chỉ thị mỗi một động tác Hạ Hải Lầu đều ngoan ngoãn nghe theo tựa như một con rối biết cử động.

Cố Trầm Chu cũng ngồi xuống bên mép giường, anh nhìn Hạ Hải Lâu, ngón tay trái di chuyển trên bàn phím của điện thoại di động. Giống như đêm giao thừa ngày đó vậy, anh hẳn là nên gọi điện thoại thông báo cho Hạ Nam Sơn, Hạ Nam Sơn sẽ quyết định làm như thế nào.

Chẳng qua lần này người cần gọi điện thoại chính là anh.

Cố Trầm Chu lặng im một lát rồi chợt nhớ ra mình không hề biết dãy số của Hạ Nam Sơn.

Nhưng đây vốn không phải là vấn đề.

Anh vươn tay ra lục lọi một lát liền cầm ra được điện thoại di động của Hạ Hải Lâu ở trong túi xách của đối phương.

Động tác này dường như đã thu hút được sự chú ý của Hạ Hải Lâu, ánh mắt người kia vốn đang bình tĩnh nhìn vách tường đột nhiên hơi dịch chuyển một chút rồi đặt lên gương mặt của Cố Trầm Chu.

“Hạ Hải Lâu?”

Cố Trầm Chu lên tiếng hỏi, người ở trước mặt anh lại chẳng hề trả lời.

Cố Trầm Chu im lặng thêm vài phút nữa rồi dùng đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím điện thoại mở khóa màn hình, khi bấm mở lịch sử máy thì một loạt số điện thoại chi chít xuất hiện trước mặt anh, từ trên xuống dưới toàn là dãy số chứ không có tên người, cũng không có bất cứ ghi chú nào.

Cố Trầm Chu kéo thanh cuộn trên màn hình, kéo đến tận vị trí cuối cùng mới thấy được hai cái tên giữa đám dãy số.



Một cái tên là Hạ Nam Sơn, một cái tên là Cố Trầm Chu.

Ngón tay anh dừng trên dãy số của Hạ Nam Sơn, ánh mắt lại rơi lên tên của mình.

Ngón tay anh lướt nhẹ một cái, ký hiệu thực hiện cuộc gọi liền xuất hiện trên màn hình điện thoại di động.

Khoảng hai đến ba giây sau, âm báo của điện thoại di động kêu vang, Cố Trầm Chu cầm điện thoại di động của mình ở trên giường lên, lại bấm nút ngắt trên điện thoại của Hạ Hải Lâu.

Hai chiếc di động một trước một sau được đặt lên mặt bàn.

“Cậu nhìn thấy gì hả?”

Cố Trầm Chu ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Hải Lâu.

“Nói với tôi một câu.”

Anh hỏi:

“Sao rồi?”

Một tia sáng cuối cùng còn sót lại tàn lụi ở điểm cuối của thế giới.

Quá trình khôi phục ý thức giống như một người quanh quẩn đi trong bóng tối suốt một khoảng thời gian dài, lâu đến mức đã chìm vào thời gian quên lãng rồi ngẩn ngơ giữa không gian, cuối cùng mới phát hiện ra chút ánh sáng mờ nhạt ở nơi cực hạn của tầm mắt.

Cảm giác như vậy cũng chẳng hề xa lạ, tựa như cứ cách một đoạn thời gian ngắn là lại muốn lặp lại một lần.

Một lần… Hai lần… Ba lần…

Cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, liệu một lúc nào đó trong tương lai hắn cuối cùng sẽ không thoát ra được nữa không?

Hạ Hải Lâu nắm bàn tay lại, cảm giác đau đớn cùng căng chặt truyền đến từ trong lòng bàn tay khiến lực chú ý của hắn tạm thời bị dời đi.

Băng gạc màu trắng quấn quanh bàn tay sáng rực rõ ràng cũng giống như bóng người đang ngồi trên ghế đọc sách vậy.

“… Cố Trầm Chu?”

Hạ Hải Lâu ướm thử giọng nói của mình một chút.

“Ừ.”

Người ngồi trên ghế đáp lại một tiếng, lúc anh xoay người lại về phía Hạ Hải Lâu thì cũng đồng thời đặt quyển sách khổ cực lớn trong tay xuống.

Quyển sách khổ lớn kia là một quyển tạp chí, là loại tạp chí hắn mua về xem lúc rảnh rỗi không có việc gì, cũng thật hiếm thấy có một lần Cố Trầm Chu xem loại tạp chí này.

Tư duy của Hạ Hải Lâu vẫn có chút trì trệ, hắn chậm mất nửa nhịp mới hỏi:

“Giờ là mấy giờ rồi?”

“Ba giờ sáng.”

Cố Trầm Chu đáp.

“Sao anh còn chưa ngủ?”

Hạ Hải Lâu hỏi tiếp. Trong mấy tháng qua ở bên nhau, Cố Trầm Chu luôn nghỉ ngơi cực kì có quy luật, phần lớn thời gian đều lên giường nghỉ ngơi từ trước mười một giờ.

“Trông chừng cậu, nếu ngày mai cậu còn không bình phục thì tôi sẽ gọi điện thoại đến tìm bí thư Hạ.”

Cố Trầm Chu đáp gọn lỏn.

Hạ Hải Lâu bật cười hai tiếng không rõ thâm ý:

“Ngay lúc đầu anh đã lấy di động của tôi ra rồi, vì sao không gọi luôn?”

“Muốn nghe nói thật?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Nói thật không dễ nghe?”

Hạ Hải Lâu hỏi ngược lại.

“Lời nói thật thường không dễ nghe.”

Cố Trầm Chu thản nhiên đáp.

Hạ Hải Lâu cười nhạo một tiếng:

“Thôi đi, tôi vừa mới tỉnh táo lại, đừng vội vàng đi tìm kích thích thì hơn.”



Hắn lại vỗ vỗ vị trí giường bên cạnh mình:

“Lên đây nằm cùng nhau một lát không? Ngày mai anh vẫn còn phải đi làm mà?”

“Nếu như không có gì bất ngờ nữa.”

Cố Trầm Chu thuận miệng trả lời Hạ Hải Lâu, anh lập tức đứng dậy rời khỏi ghế, đi đến bên giường rồi nằm xuống song song bên người Hạ Hải Lâu.

Hai người lẳng lặng nằm đó, không một ai lên tiếng nói chuyện. Một lát sau, Hạ Hải Lâu nâng tay lên tắt đèn trong phòng ngủ, sau một thoáng tối tăm ngắn ngủi, ánh trăng lướt xuyên qua cửa sổ chiếu rọi ra một mảnh trắng mờ ảo bên giường.

“Anh thật đúng là có kiên nhẫn.”

Hạ Hải Lâu chợt nói.

“Ừ?”

“Nói ra thì phải kể hẳn một chuỗi rất dài, tôi có thể kể lại đó, anh có muốn tôi kể cho anh nghe không? – ‘Năm tôi sáu tuổi thì mẹ kế bước vào nhà, ngày bọn họ kết hôn tôi đã khiêng một két sắt về rồi khóa kín toàn bộ đồ đạc của mẹ tôi vào đó ngay trước mặt bọn họ, suýt chút nữa đã bị Bộ trưởng Cố đạp một cái ngã lăn…’.”

Hạ Hải Lâu lẩm nhẩm một cách máy móc.

Cố Trầm Chu liếc Hạ Hải Lâu một cái, nói:

“Trong chiếc lọ đó chẳng phải xương cốt của ai cả, tôi chỉ tùy tiện bịa một câu chuyện để đùa giỡn anh mà thôi, đó chỉ là một con khỉ hoang. Trước đây tôi chẳng có bạn bè chơi cùng nên suốt ngày chạy tung tăng khắp núi chơi đùa với khỉ, còn đặt kí hiệu cho một con khỉ chơi vui nhất trong đám đó, kết quả qua một mùa đông thì con khỉ ấy chết…”

“Anh thật sự tin lời của người bệnh tâm thần nói khi phát bệnh hả?”

Hạ Hải Lâu đang nằm thẳng đặc biệt bình tĩnh nói ra:

“Tôi lừa anh đó.”

“Tôi cũng bịa chuyện lừa gạt cậu đấy.”

Cố Trầm Chu thản nhiên trả lời.

Hạ Hải Lâu:

“…”

Cố Trầm Chu:

“…”

“Từ từ đã, anh sẽ không ấu trĩ như vậy chứ?”

Hạ Hải Lâu nói:

“Chuyện này vừa nghe đã cảm thấy chính là sự thật rồi, sao có thể trái ngược lại với thư liệu mà tôi điều tra vậy?!”

“Người thực sự ấu trĩ là ai?”

Cố Trầm Chu hỏi lại:

“Đem mẫu xương cốt trong cái lọ kia của cậu đến Khoa Chỉnh hình đối chiếu một chút, chẳng phải là sẽ biết đó là xương khỉ hay là xương loại động vật khác hay sao?”

Hạ Hải Lâu thừa nhận:

“Được rồi, kẻ ấu trĩ là tôi.”

Hai người lại im lặng một hồi.

Hạ Hải Lâu tiếp tục mở miệng:

“Lại nói, hai người đàn ông trưởng thành nằm trên giường không ngủ được cũng không làm tình, chỉ đắp mỗi cái chăn nói chuyện thuần khiết làm anh trai tri kỷ gì đó đúng thật là ngu ngốc mà…”

Đúng là rất ngốc. Cố Trầm Chu phát hiện bản thân không ngờ lại đồng tình với quan điểm của Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu không nghe được câu trả lời của Cố Trầm Chu liền nghiêng đầu sang nhìn vẻ mặt của đối phương, sau đó hắn nhanh chóng dò xét ra được suy nghĩ của Cố Trầm Chu từ chút biểu cảm khác lạ kia.

Hạ Hải Lâu cười rộ lên mấy tiếng trầm thấp. Hắn ngẫm nghĩ một hồi liền cảm giác hình như cũng chẳng có gì cần Cố Trầm Chu phải nói, vì thế thân thể hắn dùng chút sức, xoay nghiêng sang ôm lấy eo người năm bên cạnh, còn ghé sát tới hôn ‘chu’ một cái lên môi đối phương.

Cố Trầm Chu nghiêng đầu nhìn sang Hạ Hải Lâu.

“Tiểu Chu.”

Hạ Hải Lâu áp má mình lên má Cố Trầm Chu, môi cọ lên môi đối phương, dòng khí ấm áp phả ra từ trong khoang miệng hắn, lúc chạm vào da thịt của đối phương liền dội ngược lại gãi thẳng vào đáy lòng.

Hắn lại mở miệng, lời nói ra dường như rất thờ ơ:

“Chúng ta dứt khoát ở bên nhau đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trầm Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook