Trầm Chu

Chương 92: Chơi điện thoại

Sở Hàn Y Thanh

28/03/2017

Lực chú ý của Cố Trầm Chu đặt lên nơi khác lại quay về cuộc nói chuyện điện thoại với Hạ Hải Lâu:

“Đặt thêm cái gì?”

Có lẽ vì Cố Trầm Chu hỏi quá nhanh lại quá trực tiếp, cũng có lẽ vì bản thân Hạ Hải Lâu vẫn chưa kịp cân nhắc cho kĩ, tóm lại đầu điện thoại bên kia cũng dừng lại một chút.

Cố Trầm Chu liền bật cười:

“Thực ra bắt đầu từ lần trước tôi đã cảm thấy hai người chúng ta không cần phải phiền phức như vậy.”

Lời này nghe vào đã chợt thấy vô cùng thân mật, nhưng bất kể là Cố Trầm Chu đang mở miệng hay Hạ Hải Lâu đang lắng nghe, không một ai có thể chỉ nghe một tầng nghĩa ở bên ngoài câu này.

Thứ bọn họ am hiểu nhất chính là tung ra từng tầng từng tầng mật ngọt mà bọn họ bọc kín, sau đó xé mở từng lớp từng lớp da xinh đẹp của người khác, khiến bọn họ lộ ra hoặc là những mưu kế đen tối âm hiểm, hoặc là những suy nghĩ xấu xí dơ bẩn bên trong.

“Ý của anh là?”

Hạ Hải Lâu hỏi.

“Chia đều thắng thua ra, tôi muốn thứ gì tôi lại không tự mình lấy được chắc? Cậu muốn thứ gì mà cậu không tự mình ra tay?”

Cố Trầm Chu lạnh nhạt nói. Trong lời nói trước sau đã lần lượt chỉ rõ hậu quả việc nhà họ Cố thắng lợi hay nhà họ Hạ giành được chiến thắng. Nếu lần này chấm dứt với việc nhà họ Cố thật sự giành được thắng lợi, anh đương nhiên sẽ thanh toán toàn bộ nợ nần với Hạ Hải Lâu; Mà nếu nhà họ Hạ thắng, chẳng lẽ Hạ Hải Lâu sẽ lương thiện đến mức bỏ qua cho anh?

“Ồ?”

Tiếng cười khẽ của Hạ Hải Lâu truyền đến từ đầu điện thoại bên kia, tiếp đó hắn ám chỉ:

“Nếu Cố thiếu gia thật sự không muốn làm gì thì chỉ e cũng không có cách nào cả.”

Đây cũng là một trong những việc khiến Hạ Hải Lâu sầu lo nhất, cho dù nhà họ Hạ dựa vào thế lực lật đổ được nhà họ Cố thì ông cụ Cố còn đó, mạng giao thiệp do hai đời nhà họ Cố dựng lên cũng còn đấy, nếu hắn chỉ chèn ép Cố Trầm Chu thì cũng không có ai bận tâm; nhưng nếu muốn tóm Cố Trầm Chu vào trong tay giam cầm rồi chơi NP, đừng nói áp lực ở các bên, bản thân Cố Trầm Chu cũng là người dứt khoát tàn nhẫn, kết quả ngọc nát đá tan cũng không phải là không có khả năng, tốn nhiều tâm sức như vậy kết quả đến lại là gà bay trứng vỡ dã tràng xe cát, vậy còn gì thú vị? Đây cũng là lí do lúc trước Hạ Hải Lâu chẳng ngại chơi xấu cũng muốn kéo đối phương xuống nước, tìm mọi cách muốn cá cược với Cố Trầm Chu: Người xuất thân từ trong gia đình chính trị hiếm có mấy kẻ là quân tử, Cố Trầm Chu cũng không phải. Nhưng Cố Trầm Chu từ nhỏ đến lớn đều được người khác gọi là thiếu gia lại thực sự ‘đứng đầu một phía’ được trong kinh thành nhiều năm, anh ta đã sớm bồi dưỡng ra được loại một loại ngạo khí cùng tính cách không nói hai lời cực kì dứt khoát.

Không nói thì thôi, đã nói là phải làm. Chỉ cần Cố Trầm Chu chịu đồng ý, thua thì nhận, không giở trò chơi xấu là được.

Cố Trầm Chu:

“Thì ra Hạ thiếu gia đang lo lắng chuyện này? Như vậy đi, nếu lúc có kết quả mà nhà họ Cố thua, cậu muốn thứ gì tôi sẽ dốc hết sức mình phối hợp.”

Hạ Hải Lâu hỏi lại:

“Anh biết rõ tôi muốn cái gì à?”

Lần này Cố Trầm Chu cười khẽ một tiếng, sau đó anh dùng đến một loại miêu tả rất thô tục nhưng lại cực kì thẳng thắn:

“Không phải là muốn chơi tôi ư?”

Hạ Hải Lâu lập tức hưng phấn vì câu trả lời này!

Sự hưng phấn này ập đến ào ạt giống như một ngọn lửa phút chốc đã bao phủ toàn thân hắn, khiến máu ở khắp các ngóc ngách trong người hắn sôi trào hừng hực. Bản thân hắn cũng không ngờ dục vọng lại giống như dòng nước đưa thẳng hắn lên đỉnh, khó thở cực hạn chính là khoái cảm vô cùng.

Hơi thở của Hạ Hải Lâu trở nên dồn dập, giọng nói của hắn cũng khàn khàn nghèn nghẹn, căng chặt giống như thứ đang đứng dậy chỗ bụng dưới:

“Cố thiếu gia đúng là thấu hiểu lòng người…”

Tay hắn cách một lớp quần chặn lấy thứ kia của mình, mắt hơi nheo lại, gương mặt của Cố Trầm Chu xuất hiện trong đầu hắn, tiếp đó chính là thân thể trần trụi:

“Cố Trầm Chu, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh đã thèm khát hương vị của anh rồi…”

Giọng nói của hắn bất chợt vừa nhẹ lại vừa nhỏ giống như đang đứng trước một đóa hoa run rẩy nở ra, rất sợ chỉ cần một hơi thở nặng đã có thể thổi tan thân mình của đối phương:

“Tôi đã nghĩ mãi, hương vị của anh rốt cuộc là ngọt lành mang theo chút ngây ngô, hay là thành thục nhiều nước đến mức cắn một miếng không thể liếm hút hết được?”

Nói đến đây Hạ Hải Lâu đã vốn không cần Cố Trầm Chu trả lời nữa, giọng nói của hắn trực tiếp tăng cao mang theo ngữ điệu hưng phấn tiếp tục nói:

“Muốn biết tôi sẽ làm anh kiểu gì không? Đầu tiên là hôn lưỡi, cắn môi cùng với cổ họng của anh, sau đó kéo quần áo xuống xoa nắn đầu nhũ của anh – nơi đó đã từng bị ai chạm vào chưa?”

Hắn cũng không đợi Cố Trầm Chu trả lời, dường như đã tự chắc chắn rằng chỗ đó chưa từng có ai chạm vào mà nói tiếp:

“Anh sẽ lảng tránh vì cảm thấy không quen, không sao cả, tôi sẽ cẩn thận âu yếm nó, dùng răng nanh, dùng đầu lưỡi, nó sẽ sưng lên giống như thứ của phụ nữ, sẽ đỏ bừng giống như một đóa hoa bị người ta giày xéo, chỉ cần chạm nhẹ vào nó sẽ khiến anh sinh ra cảm giác tê dại xấu hổ và đau đớn – nó sẽ mang đến cho anh cảm nhận quen thuộc khiến phân thân của anh đứng lên –“

Tay phải của Hạ Hải Lâu đã cởi quần áo ra cho thoải mái rồi nắm lấy thứ kia của mình xoa nắn.

Hắn bật ra một tiếng thở dài sâu lắng đầy thỏa mãn, thật giống như hắn đã nhìn thấy cũng tự tay chạm vào được món ngon vẫn luôn quẩn quanh trong lòng hắn:

“Sau đó tôi sẽ tiếp tục vuốt ve mỗi tấc mỗi chỗ trên thân thể anh, ngực bụng, lưng, eo, cánh tay, cẳng chân, bắp chân, đùi… Tôi sẽ khiến hai chân anh không thể không mở ra hoặc ỡm ờ mở ra giống như phụ nữ — Anh cảm thấy có gì khác nhau không?”

Hắn bất chợt hỏi Cố Trầm Chu một câu.

Mà Cố Trầm Chu thì vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ từ lúc Hạ Hải Lâu nói câu ‘Hương vị của anh’ lần đầu tiên kia.

Tiếp đó, tám phần chỉ số thông minh của Hạ Hải Lâu đều dùng hết vào dịch thể, nhưng hai phần còn lại cũng đủ để hắn tiếp tục hành động trong lúc Cố Trầm Chu vẫn chưa hết kinh ngạc nên không cúp điện thoại, sau đó còn cố gắng thúc giục anh nhanh chóng tiếp tục cơ hội chơi điện thoại khó có được này.

Hạ Hải Lâu chưa từng dừng lại dù chỉ một giây ngoại trừ lúc hít thở, hắn lại nhớ đến non nửa thân thể trần trụi của Cố Trầm Chu trong phòng tắm hơi lần trước, nước da trắng nõn ửng hồng nhàn nhạt dưới sự kích thích của nước ấm, dáng người không gầy yếu nhưng cũng không thô kệch, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được sự rắn chắc khỏe mạnh khiến người ta muốn để lại đủ loại dấu vết lên đó, ví dụ như dấu hôn xanh tím trải rộng toàn thân, dấu vết để lại khi dùng roi có móc câu đánh, dấu răng cùng máu tươi, còn có dịch thể. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ dùng dịch thể của mình rót đầy vào đường ruột và thực quản của anh ta… Hắn thở hắt ra một hơi, cảm thấy dục vọng dưới bàn tay mình lại lớn thêm vài phần, động tác xoa nắn của hắn nhanh hơn nhưng dục vọng thỉnh thoảng vẫn kháng nghị vì sự qua loa của hắn.

Thể xác và tinh thần của hắn đều đang cực độ khát vọng và theo đuổi một người, khát vọng theo đuổi như vậy đốt cháy từng tế bào của hắn.

“… Ha… A…”

Hạ Hải Lâu phỏng đoán một bộ phận khác của Cố Trầm Chu thông qua vóc người của anh từng xuất hiện trước mặt hắn.

“Mông anh hẳn là không mềm mại đến mức như phụ nữ, nó sẽ bẹp và chỉ hơi cong một chút, tôi sẽ dùng tay tách ra ra để lộ cái lỗ nhỏ bên dưới, nơi đó chưa từng có ai nhìn thấy, ngay cả chính bản thân anh cũng chưa từng nhìn…”

Toàn thân Hạ Hải Lâu đều đã nóng bừng, hắn không soi gương nhưng vẫn cảm nhận được chắc chắn hai má mình đang đỏ hồng.

“Anh cũng từng chơi đùa với đàn ông, chắc cũng biết cách rửa sạch sẽ cho đối phương thế nào nhỉ? Dùng dầu cam và nước ấm trộn đều làm dung dịch súc ruột, sau đó dùng ống tiêm to thô tiêm toàn bộ dung dịch vào, mọi người đều sẽ run rẩy dữ dội vào những lúc đó, giống như gà trống đáng thương chờ bị làm thịt ấy, bị nhổ sạch lông trên người, thân thể trần trụi đứng lạnh run trong gió đối diện với lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh –“

Giọng Hạ Hải Lâu kéo âm cuối ra thật dài.

“Nhưng lưỡi dao lại chậm chạp không chịu đặt xuống, một lúc sau bọn họ liền chảy nước mắt nước mũi, ngũ quan vặn vẹo nhăn nhúm, có vài kẻ không chống đỡ được đến lúc mọi chuyện chấm dứt, nửa chừng đã không khống chế được mà bài tiết ra một lượng lớn chất lỏng cùng cặn bã –“

Hạ Hải Lâu vừa nghĩ đến tình cảnh đó liền say mê đến mức không thể kiềm chế bản thân mình, nhưng chỉ tưởng tượng không thôi thì hắn cũng không phân rõ được bản thân mình rốt cuộc kích động là vì gương mặt xấu hổ đẫm nước mắt của Cố Trầm Chu hay là hưng phấn vì sự bất lực cùng thất thần của đối phương hơn, thật giống như hắn nhất thời cảm giác có một ngày mình thật sự chiếm được Cố Trầm Chu, còn lâu hắn mới bận tâm đến chuyện súc ruột sạch sẽ hay không, đương nhiên phải xé quần áo lập tức đè đối phương xuống làm trước rồi nói sau; nhưng trong một khoảnh khắc khác, hắn lại cảm thấy được tận mắt thấy đối phương bỏ lớp da ngoài trí tuệ sáng suốt thuộc về văn minh luôn tự dựng lên vây kín bản thân trước người ngoài xuống, nằm gục trên mặt đất giống như dã thú, khung cảnh anh nhếch phần mông lên cao cao chờ chủ nhân lâm hạnh khiến hắn hưng phấn đến mức sắp bắn luôn.

Cảm giác hưng phấn như thế khiến dục vọng dưới tay hắn phình to đến cực hạn, giọng nói của hắn đã xuất hiện một chút vỡ vụn, trong chút vỡ vụn này lại xen lẫn vài tiếng rên rỉ hỗn loạn.

Móng tay Hạ Hải Lâu chợt dùng sức xẹt qua đỉnh nhọn của mình một cái, đau đớn kịch liệt theo cảm giác chướng bụng truyền đến khắp tứ chi khiến bả vai Hạ Hải Lâu không kìm được nảy mạnh một cái, giọng nói cũng trở nên rõ ràng một lần nữa:

“Cố đại thiếu gia, thử nghĩ đến tình cảnh hai chân anh bị tách ra nhấc lên cao cao, thử tưởng tượng hai chân anh dùng sức kẹp lấy phần eo của tôi.”

Giọng nói của hắn lại ngân dài mờ ám, giống như đào mật tẩm nước muối, cắn thêm một miếng sẽ cảm thấy hai loại hương vị nổ tung trong khoang miệng.

“Anh sẽ dùng chỗ đó của anh kẹp chặt bảo bối của tôi, tiếng kêu cũng bởi vì chút khoảng cách cuối cùng trong cơ thể bị nhồi chặt mà đứt quãng không thành lời, anh vừa đau vừa khoái hoạt, nước mắt sẽ tuôn trào từ khóe mắt của anh, nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng, anh sẽ từ né tránh ban đầu chuyển thành hùa theo sau đó, anh sẽ không kìm được xoa nắn thứ của mình, tiếp theo lại dùng sức lắc lắc mông thét chói tai muốn phân thân của tôi đâm vào anh –“

Cuối cùng Hạ Hải Lâu cũng không thể tưởng tượng thêm ra những phản ứng mà Cố Trầm Chu sẽ có sau đó nữa, thân thể hắn chợt căng chặt, bàn tay đặt trên dục vọng dưới bụng không hề dừng việc vỗ về chơi đùa mà ngược lại càng tăng thêm tốc độ và sức lực, gần như đã biến thành xoa nắn thứ của mình một cách thô bạo.

Mấy giây sau, đầu óc Hạ Hải Lâu nháy mắt trống rỗng, từ ngón chân căng chặt đến da thịt trên thân thể không kìm được mà thả lỏng xuống, sự tê dại sau khi dục vọng phát tiết ập đến khắp người, trên dưới toàn thân đều cảm thấy lười biếng không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.

Cùng lúc ấy, khi hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, tiếng thở dài khàn khàn gần như rên rỉ đã tràn ra khỏi cổ họng:



“Ưm…”

“Thật phấn khích.”

Giọng nói của Cố Trầm Chu cuối cùng cũng vang lên ở đầu điện thoại bên kia.

Lỗ tai Hạ Hải Lâu kề sát vào điện thoại đã tê rần, cảm giác không phải đang làm đơn độc khiến dục vọng vừa mới tiết xong của hắn lại có xu thế ngẩng đầu.

Đúng là thống khổ trong vui sướng, hạnh phúc trong phiền não mà!

Hạ Hải Lâu suýt nữa lại không nhịn được mà bật ra tiếng, thầm nghĩ đây rốt cuộc là do bản thân mình đã nghẹn lâu quá hay do Trầm Chu thực sự là cực phẩm tuyệt sắc? Lúc ở trên giường cũng phải kiềm chế một chút…

Khi Hạ Hải Lâu lảm nhảm một đống linh tinh kia thì Cố Trầm Chu đã đi từ chỗ sân bãi của trường đua ngựa lên đài quan sát ở phía sau cầu thang.

Sở dĩ anh không quăng điện thoại đi ngay từ đầu chỉ là vì muốn nghe một chút xem Hạ Hải Lâu có thể nói được đến mức nào.

Hiện giờ Hạ Hải Lâu đã nói xong, trong lòng Cố Trầm Chu lại không cảm thấy phẫn nộ lắm, anh chỉ nghĩ đến một tình huống rất buồn cười nhưng cũng không phải là không thể xảy ra: Nếu giờ phút này điện thoại của anh hoặc là Hạ Hải Lâu bị theo dõi, vậy hai vị thiếu gia có thể tính là có chút danh tiếng trong giới như anh và Hạ Hải Lâu cùng nhà họ Cố và nhà họ Hạ ở đằng sau đều sẽ mất hết thể diện.

“Nghe thấy giọng nói của tôi lại cứng?”

Cố Trầm Chu không hề bỏ qua tiếng thở dốc bị đè nén cực độ của Hạ Hải Lâu, anh nhẹ nhàng chậm rãi nói ra những lời hạ lưu nhất, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí trong ánh mắt còn lóe lên chút lạnh lẽo:

“Cậu nói làm tôi, đến lúc ấy chắc không phải bị tôi chạm một cái đã lập tức tiết ra chứ?”

Đây là đang nói hắn tiết sớm! Hạ Hải Lâu còn chưa kịp nổi giận, hắn đang ngẩn người đờ đẫn vì lời nói không chút che giấu của Cố Trầm Chu.

“Đúng rồi, Hạ thiếu gia đúng là có tiếng kêu rất hay, cần tăng thêm chút lực, rên rỉ thêm hai tiếng nữa thì chắc có thể khiến dục vọng của tôi dâng lên rồi.”

Cố Trầm Chu lại thản nhiên nói tiếp. Hạ Hải Lâu nói trong khoảng mười lăm phút, anh đi lên một đoạn cầu thang cũng mất chừng mười lăm phút, di động còn nhận được hai cuộc gọi đến của Ôn Long Xuân.

Hạ Hải Lâu cũng không phải là không cảm thấy buồn bực: Bản thân mình bên này đã làm xong một lần, hơi thở của Cố Trầm Chu ở bên kia còn không lỡ mất một nhịp. Nhưng chút buồn bực ấy không đủ để phá hỏng tâm tình tốt đẹp của Hạ Hải Lâu giờ phút này, hắn xòe năm ngón tay ra nhìn chất lỏng trắng đục bám phía trên, sau mới đưa đến bên môi liếm liếm, thỏa mãn nói:

“Làm người cũng nên công bằng một chút, không thể chỉ có mình tôi cố gắng được, Cố đại thiếu gia này – Nếu tôi có thể khiến dục vọng của đại thiếu gia đứng thẳng thì thế nào?”

Hắn đây là đã châm lửa đến nghiện, lần châm lửa đầu tiên thành công lấy được một đêm ở chỗ của Cố Trầm Chu, lần châm lửa thứ hai lại thành công lấy được lời hứa hẹn cùng chơi SM và NP của Cố Trầm Chu, vậy lần châm lửa thứ ba – liệu có thể đập vỡ trứng may mắn kiếm được thứ gì khiến người ta kinh ngạc lại vui vẻ không?

“Nếu cậu thực sự khơi lên được thì tôi sẽ đến thẳng chỗ cậu.”

Cố Trầm Chu đáp.

“Ồ!?”

Là trứng may mắn thật?! Bữa tiệc lớn của hắn đột nhiên nghĩ thông suốt thật sự muốn tự động tẩy rửa sạch sẽ rồi nằm lên bàn ăn? Tinh thần Hạ Hải Lâu lập tức phấn chấn, hai mắt sáng ngời.

“Ý của anh là –“

“Nhìn xem rốt cuộc là ai làm ai?”

Cố Trầm Chu bình tĩnh bổ sung nốt lời nói của mình rồi trực tiếp ngắt điện thoại, đồng thời cho dãy số của Hạ Hải Lâu vào sổ đen, bản thân thì đưa chân nhanh hơn đi về phía phòng VIP trên tầng hai.

Tiếp đó, trong phòng VIP, Ôn Long Xuân và Trần Hàm đã đợi được ba mươi phút.

Sắc mặt Trần Hàm không tốt nói với Ôn Long Xuân:

“Cố Trầm Chu bị rớt xuống cái hố nào rồi đúng không? Đi lâu như vậy cũng không quay lại còn không thèm nhận điện thoại của cậu nữa?”

Ôn Long Xuân cũng nhíu mày:

“Lúc gọi điện thoại cho cậu ta thì có tin báo hiển thị là đang trong cuộc hội thoại.”

Trần Hàm:

“Cố ý đúng không? Có bao nhiêu cuộc điện thoại quan trọng đến mức không thể tạm dừng một chút nói với cậu một tiếng rồi lại bấm lại?”

Đối phương vừa nói như thế, Ôn Long Xuân cũng thầm cân nhắc trong lòng: Nếu Cố Trầm Chu cố ý gạt bọn họ qua một bên, vậy biểu hiện tự tin bên ngoài của Cố Trầm Chu vừa rồi chỉ e là muốn thuyết phục trước, như vậy cũng có nghĩa là Uông Bác Nguyên không hề nắm được quá nhiều ưu thế như bọn họ tưởng vừa nãy… Những cái khác không nói, nếu mục đích của Cố Trầm Chu là muốn lừa gạt bọn họ khiến bọn họ nghiêng về phía Uông, vậy cũng chưa hẳn sẽ dùng loại phương pháp nực cười chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được này đi? Anh và Trần Hàm cũng không phải loại người chưa từng nếm trải sự đời, Cố Tân Quân đến đây thờ ơ với bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng cho dù Cố Tân Quân đột phá chướng ngại trở thành nhà cầm quyền tiếp theo thì đời thứ ba chính là đời thứ ba, Cố Trầm Chu dám không nể mặt thì đã phải chuẩn bị bị người khác bật lại, nói trắng ra thì mọi người đều là thành viên do một thế hệ tạo thành, cho dù là Chủ tịch cũng không thể nào chỉ vì con trai của Thủ tướng hay con trai của Bộ trưởng nào đó xảy ra chút xung đột tay chân với con mình mà trực tiếp thay đổi quyền quản lý hoặc chức vị Bộ trưởng được?

Hai người đang trầm ngâm tự hỏi đủ khía cạnh thì cửa phòng VIP bị đẩy ra, Cố Trầm Chu đi từ bên ngoài vào:

“Ngại quá, tôi về muộn.”

Trần Hàm nói mát:

“Cố đại thiếu gia khá là bận rộn nên mọi người đều có thể thông cảm mà! Cũng không biết Cố đại thiếu gia nhìn trúng con ngựa nào? Mau nói ra cho chúng tôi tham khảo một chút.”

Anh ta nói đến đây lại ‘ai da’ một tiếng:

“Cậu nhìn tôi này, hồ đồ quá! Trận đua ngựa đã có kết quả rồi, còn tham khảo gì nữa?”

Sự kết hợp của nhà họ Trần và nhà họ Hạ tuy rằng so với Cố Vệ mà nói thì nghiêng về lợi ích hơn một chút, nhưng cũng không phải là hai vị đời thứ ba không có tình cảm và ăn ý. Thái độ của Trần Hàm và Ôn Long Xuân lúc đối ngoại thì luôn luôn diễn một vai người tốt còn một vai phản diện, lời hay hay dở đều bị bọn họ nói hết, trút được bực bội lại vẫn để được đường lui, không tính đến gia thế bọn họ ngang hàng nhau, chỉ cần không muốn bỏ qua thể diện thì vẫn có một bậc thang để bước xuống.

Nhưng lần này Ôn Long Xuân không định diễn vai người tốt của mình, lần này anh ta và Trần Hàm đến đây là do ý của người nhà, là muốn đến nhìn thực chất của Cố Trầm Chu, nhìn xem thái độ và căn cơ của nhà họ Cố hay thậm chí là phe Uông, đây đương nhiên là muốn tìm ra đáp án chi tiết cho đủ loại tình huống mà Cố Trầm Chu khơi ra, sau đó mới cùng nhau phân tích.

Anh ta cũng vắt chân ngồi thẳng, câu được câu chăng nhìn chằm chằm vào đoạn ghi hình trận đua đang phát sóng trực tiếp trên TV, dường như không nghe thấy lời nói của Trần Hàm.

Cố Trầm Chu ngồi xuống ghế của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu ‘Vừa rồi Hạ Hải Lâu có gọi điện thoại đến đây’ trước, tiếp theo mới cầm ba chiếc ly dưới bàn trà lên, đổ tất cả non nửa bình rượu Tây còn lại trong chai ra.

“Việc lần này là lỗi của tôi, tự phạt ba ly coi như chuộc lỗi với Trần thiếu gia và Ôn thiếu gia.”

Trần Hàm và Ôn Long Xuân cũng không bận tâm Cố Trầm Chu xin lỗi ai hay muốn uống mấy ly, bọn họ cùng lúc nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Cố Trầm Chu: Vừa rồi Hạ Hải Lâu gọi điện thoại đến đây, loại việc này có thể chứng thực được vấn đề ngay lập tức, Cố Trầm Chu không thể nào lại đi nói dối được, chuyện này đương nhiên là thật! Mà nhìn thời gian trước đó giữa hai cuộc điện thoại của Ôn Long Xuân, cuộc gọi của bọn họ phải kéo dài ít nhất mười lăm phút!

Hạ Hải Lâu gọi điện thoại đến đây làm gì?

Không nói Cố Hạ vốn ở hai phe phái khác nhau, dù cho nhà họ Hạ và nhà họ Cố chỉ đơn thuần là đang tranh chấp, chỉ cần là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được sắp đến giai đoạn gay cấn. Hơn nữa, Hạ Hải Lâu gọi điện thoại đến… Là muốnnguyền rủa vì sự bất lợi của phe Úc và nhà mình, hay là bởi vì nhà họ Hạ cuối cùng cũng cảm thấy cần phải tiếp xúc với phe Uông bên này một chút? Nhưng cho dù có tiếp xúc, vì sao lại muốn tìm nhà họ Cố khó đối phó nhất?

Nhưng bất kể là lí do trước hay sau, hoặc là lí do nào khác mà bọn họ không nhìn ra được, phe Uông lần này e rằng thực sự không đơn giản!

Giờ phút này Cố Trầm Chu đã uống xong ly rượu đầu tiên. Anh bưng ly rượu thứ hai lên đưa về phía hai người kia lắc nhẹ hai cái, lúc đưa ly đến bên môi thì mí mắt anh rũ xuống thu hết sắc mặt của hai người Trần Ôn vào trong mắt, ly thủy tinh trong tay vừa lúc che khuất được độ cong bên khóe môi anh.

Tất cả đều thuận lợi.

Mọi thứ đã nằm trong kế hoạch.

Uống liên tục mấy ly rượu lớn, cho dù không say thì Cố Trầm Chu cũng không thể nào lập tức lái xe về nhà. Nhưng Trần Hàm và Ôn Long Xuân lại có phần ngồi không yên, chỉ khoảng hơn mười phút sau thì một người lấy cớ có việc, người kia đề nghị giải tán.

Mục đích ngày hôm nay Cố Trầm Chu đến đây đã đạt được, đương nhiên là anh tùy ý họ, chỉ nói với hai người rằng mình ở lại xem thêm mấy vòng đua nữa rồi chia tay.

Cố Trầm Chu cũng không tiếp tục ngồi trong phòng VIP mà đi xuống khán đài bên dưới, tùy tiện tìm một chỗ có mái che nắng ngồi xuống, phần lớn những người anh nhìn thấy trước đó đều không còn ở đây nhưng Chu Hành vẫn ở lại, bên cạnh đã không còn đối tượng làm ăn khác mà chỉ có một cô gái cao gầy có hơi quen mặt, hình như cũng từng được Chu Hành đưa đi cùng.

Có lẽ là vì không bị những thứ khác quấy nhiễu, lần này lúc tầm mắt của Cố Trầm Chu đảo qua thì Chu Hành như đúng lúc dự cảm được điều gì đó mà quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Hành hình như hơi khựng lại rồi nghiêng đầu nói gì đó với cô bạn gái ngồi kế bên, sau đó đi một mình sang đây:

“Cố thiếu gia, ngài cũng đến đây.”

Hắn đi đến trước mặt Cố Trầm Chu rồi thành thật đứng thẳng, trong nụ cười tươi tắn kia có thể nhìn ra được rõ ràng chút gò bò.

Cố Trầm Chu nhướn mày:

“Đưa bạn gái cùng đến?”



“Là bạn gái, dự định qua hai ba năm nữa sẽ kết hôn.”

Chu Hành vội trả lời.

Cố Trầm Chu ừm một tiếng, sau đó gập ngón tay lại day day thái dương, thờ ơ nói:

“Chờ đến lúc anh kết hôn thì nhớ báo cho tôi biết, đến lúc ấy tôi tặng anh một phần quà.”

“Không phải chuyện gì to tát cả, nào dám làm phiền đến Cố thiếu gia?”

Chu Hành lắp bắp kinh hãi, liên tục từ chối.

Nhưng Cố Trầm Chu đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi:

“Tôi tặng anh thì anh nhận đi.”

Anh hơi dừng lại một chút, lại nhếch môi mỉm cười:

“Như anh nói rồi đấy, nào phải chuyện gì to tát đâu?”

Nói xong cũng không ở lại trường ngựa thêm nữa mà đi thẳng đến bãi đỗ xe lấy xe, đầu tiên đi xe với tốc độ chậm một lúc, sau khi cảm thấy không tệ lắm mới đạp mạnh chân ga rồi lái thẳng về phía Thiên Thụy Viên.

Về đến nhà là đúng giờ ăn chiều, người một nhà ngồi vào bàn cơm ăn xong bữa tối. Cố Tân Quân đi vào phòng khách ngồi xuống, vừa xem chương trình tin tức phát trên TV vừa nói chuyện với Cố Trầm Chu đi theo vào:

“Buổi chiều thằng nhóc nhà họ Hạ gọi điện cho con hả?”

Cố Trầm Chu ngẩn ra: Anh có nói cho Trần Hàm và Ôn Long Xuân nhưng không hề nói cho cha mình, sao Cố Tân Quân lại biết chuyện nhanh như vậy được?

Lúc này Cố Tân Quân mới thờ ơ nói tiếp:

“Buổi chiều lúc mọi người tan tầm thì lão Trần nhận được một cuộc điện thoại, cúp máy xong liền trêu đùa nói quan hệ của con với thằng nhóc nhà họ Hạ rất tốt, con trai ông ấy gọi điện thoại vào di động con cũng không gọi được, mặt Hạ Nam Sơn ở bên cạnh đen thui.”

Cố Trầm Chu:

“…”

Nhất thời anh cũng không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào.

Cố Tân Quân trầm ngâm một hồi mới nói thêm:

“Buổi chiều lúc con ra ngoài gặp mặt hai thằng nhóc nhà họ Trần với họ Ôn đã nói những gì? Nhìn thái độ của lão Trần lúc chiều thì có vẻ rất muốn gần gũi với chúng ta.”

Cố Trầm Chu dứt khoát kể lại hết mọi việc lúc chiều một lượt:

“Con cũng chưa nói gì, chỉ đưa ra chút hướng dẫn, chủ yếu vẫn là hành động chớp nhoáng của bí thư Uông lần này.”

Cố Tân Quân gật đầu, ánh mắt tập trung lên tờ báo số ra hôm nay trên mặt bàn, đầu đề của bài báo có liên quan đến chuyện của Bành Tùng Bình, Lương Hữu Sinh bởi vì bị điều chuyển sang nơi khác nên sẽ không xuất hiện trên báo chí, xem như để lại cho đối phương chút thể diện cuối cùng. Nhưng chút thể diện ấy cũng có hạn, ông đã xem qua nội dung của quyết định có liên quan đến việc xử phạt hai người… Lần này bí thư Uông đã kiên quyết đến cùng.

Ông cũng không bận tâm đến kết cục của Bành Lương nữa, hôm nay lúc Lương Hữu Sinh đến bộ Truyền Thông thu dọn đồ đạc thì dáng vẻ giống như qua một đêm già đi mười tuổi, đây là kết quả bình thường nhất trong các kết quả bình thường.

Ông vẫn đặt nhiều tinh lực hơn lên người con trai lớn của mình.

Từ chuyện của Hạ Hải Lâu trước đó đến chuyện của Trần Hàm và Ôn Long Xuân hôm nay, việc làm được không tính là nhiều nhưng đủ chuẩn xác, hơn nữa cũng biết bản thân có thể làm gì và làm tốt được gì… Nói như vậy, ông hẳn là có thể thả tay ra cho đứa con lớn này…

Chuông điện thoại vang lên một tiếng ngắn ngủi, Cố Trầm Chu nhận máy rồi đi vài bước vào trong nhà ăn:

“Alo?”

“Tiểu Chu, là tôi.”

Giọng nói của Uông Tư Hàm truyền đến từ đầu kia điện thoại, mang theo một chuỗi tiếng cười hoạt bát:

“Cha tôi kêu tôi hỏi anh, trong hai ngàynữa anh có thời gian đến nhà tôi ăn một bữa cơm không? Ông ấy rất muốn cảm ơn anh vì mấy ngày này đã giúp tôi đến mấy chỗ hỗn loạn lấy tư liệu để bổ sung hoàn tất bài luận văn.”

Cố Trầm Chu đáp:

“Đương nhiên là có, khi nào thì bí thư Uông rảnh?”

“Chờ chút nhé.”

Uông Tư Hàm nói một câu, hai chiếc điện thoại cách nhau khoảng cách mấy ngàn thước mà anh vẫn có thể nghe thấy tiếng dép lê loẹt quẹt của đối phương cùng tiếng cô gọi người:

“Cha, Tiểu Chu kêu con hỏi cha…”

Câu nói kế tiếp nghe không rõ lắm.

Cố Trầm Chu đợi thêm một lát mới lại nghe thấy tiếng của Uông Tư Hàm:

“Cha tôi kêu tối mai anh đến đây, được không?”

“Dù bận rộn hơn ai thì cũng không thể bận rộn bằng bí thư được.”

Cố Trầm Chu cười đáp, nói thêm hai câu mới treo điện thoại.

Quay lại phòng khách, Cố Tân Quân rõ ràng là đã nghe thấy hết cuộc điện thoại này của anh. Ông hỏi:

“Con vẫn muốn đi sang chỗ bí thư Uông, chỉ bởi vì một lời suy đoán không bằng không cớ?”

“Cha, con ở lại kinh thành cũng không có tác dụng gì.”

Cố Trầm Chu nói.

“Đi ra ngoài một chuyến vì mối nghi ngờ trong lòng cũng không tính là lãng phí thời gian.”

Cố Tân Quân không nói gì.

Ông đang nhớ lại một lần ông và Cố Trầm Chu nói chuyện với nhau vài ngày trước.

“Cha, con có cách khiến Hạ Nam Sơn bị dính líu đến vụ án Bành Tùng Bình rơi đài.”

“Cha, con có ý này, cha nghe thử xem… Chính là về cái đó… Con muốn tìm lúc nào đó gặp mặt nói chuyện với bí thư Uông một lần.”

Thời gian chưa qua được nửa tháng.

Cố Tân Quân cau mày một lát mới nói:

“Con muốn đi thì đi đi, cha sẽ đánh tiếng với người ở địa phương kia trước.”

Bàn tay Cố Trầm Chu buông xuống bên người hơi nắm chặt lại, từ Hạ Hải Lâu đến Trần Hàm và Ôn Long Xuân, ngoại trừ tự bản thân anh có trách nhiệm phải làm việc này ra, một mục đích khác của Cố Trầm Chu chính là khiến Cố Tân Quân có thể nhả ra, đưa phần lớn sức mạnh cùng các mối quan hệ của nhà họ Cố cho anh sử dụng.

Hiện giờ, cuối cùng anh cũng lấy được sự ủng hộ từ gia tộc.

Chỉ còn thiếu một thứ bậc nhất, đến từ sự hỗ trợ của Uông Bác Nguyên…

Buổi nói chuyện tối ngày mai, liệu có thể thuận lợi giống như trước đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trầm Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook