Chương 152: Chua ngọt đắng cay
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Đèn pin chiếu rọi ra những đốm sáng hình bầu dục di chuyển liên tục trên những ống kim loại khác nhau, ngón tay dính xăng đen thui vặn chặt nắp đậy két nước lại. Người đàn ông nheo mắt kiểm tra xe nãy giờ đứng thẳng người dậy, đặt phần mui xe màu trắng xuống rồi cười nói với chủ nhân chiếc xe đứng ở bên cạnh:
“Được rồi, đã kiểm tra xong hết một lượt, chắc không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Gió thổi trên đường cao tốc vào ban đêm không nhỏ, chủ nhân chiếc xe đè chặt đám tóc mai rũ trên vai xuống, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm đi vào vùng sáng do đèn xe chiếu ra, người này chính là Tiết Minh San vừa mới chia tay với Cố Trầm Chu:
“Cảm ơn chú, làm phiền chú quá.”
“Không sao, không vấn đề gì.”
Người đàn ông sửa xe giúp Tiết Minh San cầm tấm biển số khiến chiếc xe gặp vấn đề ra đặt lên trên xe, lúc rút tấm biển ra khỏi chỗ nứt vỡ, ông còn ngượng ngùng nói:
“Cô xem tôi lái xe lâu năm như thế, vậy mà vừa mới lơ đễnh một chút đã đụng vào người ta rồi.”
“Chú lái xe cao, lái đến gần đương nhiên không thể nhìn rõ.”
Tiết Minh San cười nói, cô thu dọn sạch sẽ mấy thứ chẹn ở trước và sau xe, mở cánh cửa chỗ ghế lái, sau khi nói một tiếng cảm ơn với người lái xe mới khởi động xe, chậm rãi rời đi.
Hơi ấm phả ra từ điều hòa, tiếng nhạc trầm thấp lại tiếp tục vang lên tựa như khoảng tạm dừng vừa rồi chưa từng tồn tại.
Tiết Minh San vừa lái xe vừa chỉnh lại kính chiếu hậu. Trong gương, chiếc xe tải màu lam đã lùi xa dần vào bóng tối, chỉ trong nháy mắt đã bị màn đêm đen dày đặc nuốt chửng mất.
Móng tay nhẹ gõ lên tay lái tạo thành những nhịp điệu vang lên theo tiết tấu, Tiết Minh San thu hồi ánh nhìn chằm chằm vào gương lại, nhưng chưa thể bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng.
Cô cứ cảm thấy có điểm nào đó không ổn, xe vừa bị hỏng phải dừng lại đã lập tức có người chạy đến sửa xe giúp cô ư? Liệu có phải là quá trùng hợp không? Hay là do cô quá đa nghi?…
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên trong thùng xe cắt ngang điệu nhạc du dương. Tiết Minh San thờ ơ liếc mắt nhìn dãy số hiển thị trên màn hình di động một cái, sau khi thấy rõ là ai liền lập tức trở nên nghiêm túc, điện thoại chưa tiếp mà nụ cười xinh đẹp đã nở trên môi:
“Xin chào Cục trưởng Cố, anh về đến nhà chưa?”
“Tôi vẫn đang ở trên đường cao tốc, chắc còn hơn một tiếng nữa mới về đến… Hửm?”
Âm cuối của cô bị ngân cao lên vài decibel nhưng rất nhanh đã khắc chế được, cô cố gắng khiến bản thân giữ được ngữ giọng bình thản không nhanh không chậm như bình thường:
“Tôi hiểu ý anh rồi, đợi về nhà tôi sẽ nói cho cha tôi hay. Không nói đến chuyện khác, cha tôi chắc chắn sẽ đi theo con đường của Bí thư Cố.”
Cố Trầm Chu thản nhiên cười một tiếng:
“Cô Tiết, lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt, Cục trưởng Cố.”
Tiết Minh San cũng cười đáp.
Điện thoại bị ngắt, chút ý cười còn sót lại bên khóe môi Cố Trầm Chu hoàn toàn biến mất, anh mang theo vẻ mặt cực kì bình tĩnh ném di động lên bàn, ánh mắt vừa ngước lên đã nhìn thẳng vào chiếc đồng hồ báo thức đang kêu tích tắc đều đặn.
Rủi ro đã quá lớn, không thể tiếp tục giữ Hạ Hải Lâu lại.
– Nhưng việc này không hề dễ dàng, Cố Trầm Chu không nhịn được cau mày.
Muốn xử lý Hạ Hải Lâu, trừ phi anh trở mặt với Hạ Nam Sơn, nhưng trong đợt bầu cử nhiệm kỳ mới trước đó bọn họ đã không trở mặt, hiện giờ lại càng không thể.
Nếu như con đường này không thể tiến hành được, như vậy anh chỉ đành để Hạ Nam Sơn tự mình ra tay xử lý Hạ Hải Lâu.
… Rốt cuộc hiện tại Hạ Nam Sơn đã biết Hạ Hải Lâu và anh ở bên nhau hay chưa?
Hơn phân nửa là đã biết.
Quá nửa là ông ta không hề có chút phản ứng gì.
Muốn Hạ Nam Sơn ra tay, trừ phi tự bản thân Hạ Hải Lâu ‘quá giới hạn’. Nhưng trước đó Hạ Hải Lâu thường xuyên chơi NP, sau còn come out nửa thật nửa giả, tất cả đều không tính là quá giới hạn, trừ phi… Đúng lúc này Hạ Hải Lâu thực sự va chạm với Tiết Minh San.
Thế nhưng Tiết Minh San vẫn mạnh khỏe, Hạ Hải Lâu cũng chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
Cố Trầm Chu ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi thả từng bước dạo quanh căn phòng.
Nếu chỉ nói từ phương diện chính trị, tình hình hiện giờ không có mấy khác biệt so với lúc trước, Hạ Nam Sơn còn có thể oai phong trong ít nhất là mười năm. Trong mười năm này, trừ phi là Hạ Nam Sơn tự ra tay hoặc là bị người khác đánh ngã, bằng không Hạ Hải Lâu rất khó có thể gặp chuyện xui xẻo.
Nhưng nếu nói từ mặt tình cảm, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hiện giờ nếu Hạ Hải Lâu đã không thể dễ dàng bỏ qua chuyện những kẻ khác xuất hiện bên cạnh anh, như vậy anh chỉ cần tìm người bày ra một ván cờ, khiến chuyện có thể xảy ra trên người Tiết Minh San thực sự xảy ra với người khác, như vậy chắc chắn chỗ Hạ Nam Sơn không thể ngồi yên được. Thậm chí, nếu lúc ấy nhà họ Cố đã có sự ăn ý cùng một người đặc biệt nào đó, vậy cũng không thể đem cách bình thường như cách mà Úc Thủy Phong hạ gục Uông Bác Nguyên để áp dụng lại trên Hạ Nam Sơn nữa… Chỉ là cứ như vậy, nhất định phải có một kế hoạch hoàn mỹ cùng thời cơ thích hợp, nếu không đánh rắn không được mà còn bị cắn ngược lại…
Căn phòng rộng khoảng một trăm thước vuông đi qua đi lại cũng chỉ có từng ấy bước, Cố Trầm Chu đi đến trước cửa phòng mình, tay nâng lên đặt trên tay vịn cửa, anh vốn đã định đi vào phòng, nhưng không hiểu sao trong nháy mắt bước vào phòng thì anh lại quay đầu lại theo bản năng.
Hạ Hải Lâu đang mỉm cười với anh.
Bức ảnh nghệ thuật cực lớn treo kín toàn bộ một mặt tường. Dưới ánh đèn sắc vàng, một bàn tay Hạ Hải Lâu đút vào trong túi áo, cằm hơi ngước lên, nụ cười kiêu ngạo sáng lạn khiến toàn thân cậu ta sáng bừng giống như tự phát ra hào quang.
Cố Trầm Chu thoáng khựng lại.
Trong nháy mắt ấy, toàn bộ nỗi cay đắng ngọt bùi đều dâng đầy trong bụng.
Tiếng chuông di động chợt kêu vang truyền đến từ trong phòng khách, Cố Trầm Chu đứng lặng vài giây mới xoay người đi ra phòng khách, cầm chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn lên:
“Tường Cẩm?”
“Ừ, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho mình có việc gì không? Nãy mình đang đi họp.”
Giọng nói của Vệ Tường Cẩm truyền ra từ trong điện thoại.
“Muốn nhờ cậu cấp cho hai người.”
Cố Trầm Chu tựa vào bàn nói:
“Mình đang muốn kiểm tra nhà mình một lát, cộng thêm điều tra một người…”
Anh dùng ngón tay chống trán:
“Không cần quá tài giỏi, chỉ cần kín miệng là được.”
“Chuyện nhỏ, lát nữa mình kêu bọn họ liên lạc với cậu.”
Vệ Tường Cẩm lập tức đồng ý, cuối cùng mới hỏi:
“Cậu muốn điều tra ai?”
“Mình.”
“Ai cơ?”
“Mình.”
Cố Trầm Chu nhắc lại lần nữa.
“Mình muốn điều tra chính mình. Mình có càm giác – nói không chừng có người đang theo dõi mình.”
Vệ Tường Cẩm ở đầu kia mắng một tiếng, tiếp đó anh ta chẳng nói thêm gì mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Trầm Chu cũng không quá bất ngờ mà chỉ đứng im chờ đợi, vài phút sau điện thoại lại vang lên, anh nhận máy liền nghe thấy giọng của Vệ Tường Cẩm:
“Người đến kiểm tra phòng ở của cậu một tiếng nữa sẽ lên đường, còn về chuyện đằng sau, mình vừa mới sắp xếp người qua đó rồi nhưng chưa biết kết quả sẽ như thế nào, có thể mất vài ngày đến nửa tháng đấy.”
“Được.”
Cố Trầm Chu đáp.
Vệ Tường Cẩm ở bên kia lại hỏi:
“Cậu giờ mới là một cán bộ nho nhỏ cấp huyện thôi đúng không? Sao cậu chắc chắn là có người theo dõi cậu?”
Cố Trầm Chu cười khẽ một tiếng:
“Ai biết được, có lẽ mình bẩm sinh đã có gương mặt kỳ cục.”
Vệ Tường Cẩm nghe ra ngữ giọng của Cố Trầm Chu nghe không giống như đang nói chuyện gì lớn nên cũng không quá bận tâm:
“Không còn chuyện gì nữa chứ?”
Cố Trầm Chu trả lời rất thẳng:
“Cậu có thể cúp máy rồi.”
“Biết ngay cậu gọi cho mình chính là muốn đòi mình phục vụ mà!”
Vệ Tường Cẩm nổi cáu.
“Bằng không cậu còn muốn kêu mình tâm sự với cậu hả?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Vệ Tường Cẩm hừ một tiếng:
“Ông đây đi tìm mấy em gái mềm mại đây! Cậu và Hạ Hải Lâu cứ tình chàng ý thiếp đi thôi, chúng ta nói thêm hai câu nữa, nói không chừng bệnh thần kinh của Hạ Hải Lâu đó sẽ lại phát tác.”
Sau đó anh ta cúp điện thoại.
Cố Trầm Chu thầm nghĩ câu cuối cùng của Vệ Tường Cẩm đúng thật chẳng sai chút nào. Vậy mà mới hai ngày trước, anh lại hoàn toàn không ý thức được ham muốn chiếm hữu mà Hạ Hải Lâu dành cho anh không hề bình thường.
Thật đúng là khó hiểu.
Người mà Vệ Tường Cẩm tìm được đến rất nhanh, chưa đến một tiếng sau đối phương đã có mặt ở bên dưới tiểu khu. Thanh niên khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi này mặc áo phông, quần bò cộng thêm một chiếc mũ lưỡi trai đội trên đầu, nhìn qua chẳng có chút khác biệt nào với những thanh niên đi trên phố khác, từ trên xuống dưới trên toàn bộ cơ thể của cậu ta chỉ có duy nhất đôi mắt là có đôi phần thu hút, cùng một hòm dụng cụ lớn mà cậu ta xách theo trên tay.
“Anh Cố, xin anh chờ một lát, tôi đi kiểm tra phòng ở một lượt.”
Mới nhác thấy Cố Trầm Chu, thanh niên đội mũ lưỡi trai đã mở miệng trước.
“Mời vào.”
Cố Trầm Chu mỉm cười, vừa đưa cho đối phương một điếu thuốc, vừa hỏi:
“Cậu mới xuất ngũ?”
Thanh niên cầm một dụng cụ từ hòm đồ nghề màu lam của mình ra, vừa ngồi xổm xuống mân mê vừa không quên trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Đúng vậy, hiện giờ tôi đang làm việc trong cục, thời gian nghỉ ngơi có thể nói là thoải mái hơn lúc còn trong quân ngũ, cũng không có quá nhiều kỷ luật, nhưng cường độ luyện tập quá thấp, mỗi lần luyện còn chưa kịp nóng người mà buổi tập đã kết thúc…”
Cậu ta đột nhiên ‘Ô’ một tiếng.
“Sao rồi?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Thanh niên tháo mũ xuống, cào cào tóc:
“Hình như thực sự có vấn đề… Anh Cố, anh đợi chút.”
Cố Trầm Chu ừ một tiếng, sau đó phải đợi mãi đến khoảng một tiếng rưỡi sau.
Tìm kiếm từng tấc từng mét trong toàn bộ căn phòng xoát ra được khoảng bảy chiếc máy nghe lén cùng mười chiến camera giám thị mini, vẻ mặt thanh niên tỏ ra vô cùng kỳ quái:
“Hẳn là tất cả đã ở đây rồi, dường như chúng không phải được trang bị cùng một lúc…”
Cố Trầm Chu nhìn lướt qua đống thiết bị chất đống trên bàn, nói:
“Những hình ảnh thu lại được từ máy theo dõi được lưu ở đâu?”
“Cái này thì khó mà nói.”
Thanh niên đáp:
“Rõ ràng là chúng đã truyền hình ảnh đi thông qua đường truyền internet không dây.”
Cố Trầm Chu gật đầu, ném lại hai chữ ‘Chờ nhé’ liền đi vào trong phòng ngủ, lát sau anh cầm một chiếc notebook ra, sau khi khởi động máy lên liền chỉ vào một tệp file bị mã khóa:
“Cậu có phá được không?”
“Không khó lắm, để tôi thử.”
Thanh niên trả lời rồi lập tức ngồi xuống tiến hành, vốn tưởng rằng việc này dễ dàng như trở bàn tay, kết quả là làm đến lúc chóp mũi rịn mồ hôi thì cậu ta mới phá được mật mã cài trên tệp file mà không khiến tài liệu trong tệp file bị tổn thất. Mật mã vừa bị phá, tệp file màu vàng lập tức mở ra, hàng loạt file video dày đặc chi chít có đánh dấu ngày tháng quay hình xuất hiện.
Cuối cùng cũng phá được chuỗi khóa này! Thanh niên đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới thầm giật thót một cái trong lòng: Tên của loại tệp file này được cấu thành từ số ngày tháng và rõ ràng là được hình thành tự động, hơn nữa một loạt máy giám thị vừa mới lôi ra được vẫn còn nằm ngay bên cạnh, nếu thực sự bỏ qua thì đúng là… Cậu ta vờ như mình không hề phát hiện ra gì cả, lập tức đứng dậy khỏi ghế, nói:
“Đã chuẩn bị xong.”
Cố Trầm Chu rất bình tĩnh nhìn lướt qua tệp file kia rồi nói với thanh niên:
“Làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền gì cả!”
Thanh niên vội vàng nói, sau khi thu dọn hết đồ nghề của mình rồi đi vài bước ra bên ngoài, cậu ta lại nói với Cố Trầm Chu:
“Anh Cố, nếu lần sau còn xuất hiện chuyện như thế này, anh cứ trực tiếp gọi, tôi sẽ lập tức đến ngay.”
“Được.”
Cố Trầm Chu mỉm cười đáp, nhìn thanh niên đi vào trong thang máy rồi anh mới đóng cửa, quay lại chỗ ngồi của mình, tùy tiện mở một video lên.
Đây là trong phòng khách, Hải Lâu đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt chán muốn chết xem TV.
Anh tắt đoạn này đi bật đoạn khác lên.
Giờ chuyển sang phòng ngủ, anh và Hạ Hải Lâu cùng ngủ trên một chiếc giường.
Lại mở video khác lên, âm thanh cũng đã có.
Hạ Hải Lâu ngồi tựa trên giường, anh thì mở máy tính lên làm việc, hình ảnh của video khá rõ nét, ngay cả tài liệu hiện trên máy vi tính cũng có thể nhìn ra được đại khái.
Cố Trầm Chu lại tắt đi, trực tiếp dùng chuột kéo thanh cuộn xuống liền thấy một tệp file màu vàng khác, anh mở ra thì thấy mấy đoạn bên trong cũng chẳng khác gì mấy đoạn trước đó là bao. Anh đang định tắt đi lại thầm giật mình một cái, di chuột bấm mở thêm vài tệp file thì quả nhiên tìm ra được vài tệp video có dung lượng rất lớn được giấu kĩ.
Anh mở một tệp bên trong lên.
“Ưm…”
‘Rầm! –‘
Tiếng thanh niên rên rỉ gần như vang lên cùng lúc với tiếng Cố Trầm Chu đóng sập laptop lại cực mạnh, nhưng tiếng động mờ ám đứt quãng vẫn truyền ra từ bộ phận loa âm của notebook như cũ.
Cố Trầm Chu thả lỏng lưng ngả người dựa vào lưng ghế, nghe tiếng động của mình và Hạ Hải Lâu thêm khoảng năm phút đồng hồ nữa mới lại mở máy tính ra, xóa bỏ sạch sẽ những file này rồi tắt máy, động tác cực kì liền mạch lưu loát.
=====
Tác giả có lời muốn nói: Chương này tôi viết về hai nhân vật chính mà cũng cảm thấy hơi phức tạp…
Nói về hai người Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu kia nhé, nhân tố cuối cùng quyết định hành vi của bọn họ không phải là tình yêu người khác dành cho họ, mà là tình cảm bọn họ dành cho người khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Hạ hẳn là thỏa mãn đẳng thức bên dưới đây:
Hành vi cuối cùng của Cố Trầm Chu = 50% Tình cảm anh ta dành cho người khác + 20% Tình cảm người khác dành cho anh ta + 30% Các loại vấn đề khác liên quan đến lợi ích.
Hành vi cuối cùng của Hạ Hải Lâu = 97% Tình cảm cậu ta dành cho người khác + 2% Tình cảm người khác dành cho cậu ta + 1% Các loại vấn đề khác liên quan đến lợi ích.
“Được rồi, đã kiểm tra xong hết một lượt, chắc không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Gió thổi trên đường cao tốc vào ban đêm không nhỏ, chủ nhân chiếc xe đè chặt đám tóc mai rũ trên vai xuống, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm đi vào vùng sáng do đèn xe chiếu ra, người này chính là Tiết Minh San vừa mới chia tay với Cố Trầm Chu:
“Cảm ơn chú, làm phiền chú quá.”
“Không sao, không vấn đề gì.”
Người đàn ông sửa xe giúp Tiết Minh San cầm tấm biển số khiến chiếc xe gặp vấn đề ra đặt lên trên xe, lúc rút tấm biển ra khỏi chỗ nứt vỡ, ông còn ngượng ngùng nói:
“Cô xem tôi lái xe lâu năm như thế, vậy mà vừa mới lơ đễnh một chút đã đụng vào người ta rồi.”
“Chú lái xe cao, lái đến gần đương nhiên không thể nhìn rõ.”
Tiết Minh San cười nói, cô thu dọn sạch sẽ mấy thứ chẹn ở trước và sau xe, mở cánh cửa chỗ ghế lái, sau khi nói một tiếng cảm ơn với người lái xe mới khởi động xe, chậm rãi rời đi.
Hơi ấm phả ra từ điều hòa, tiếng nhạc trầm thấp lại tiếp tục vang lên tựa như khoảng tạm dừng vừa rồi chưa từng tồn tại.
Tiết Minh San vừa lái xe vừa chỉnh lại kính chiếu hậu. Trong gương, chiếc xe tải màu lam đã lùi xa dần vào bóng tối, chỉ trong nháy mắt đã bị màn đêm đen dày đặc nuốt chửng mất.
Móng tay nhẹ gõ lên tay lái tạo thành những nhịp điệu vang lên theo tiết tấu, Tiết Minh San thu hồi ánh nhìn chằm chằm vào gương lại, nhưng chưa thể bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng.
Cô cứ cảm thấy có điểm nào đó không ổn, xe vừa bị hỏng phải dừng lại đã lập tức có người chạy đến sửa xe giúp cô ư? Liệu có phải là quá trùng hợp không? Hay là do cô quá đa nghi?…
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên trong thùng xe cắt ngang điệu nhạc du dương. Tiết Minh San thờ ơ liếc mắt nhìn dãy số hiển thị trên màn hình di động một cái, sau khi thấy rõ là ai liền lập tức trở nên nghiêm túc, điện thoại chưa tiếp mà nụ cười xinh đẹp đã nở trên môi:
“Xin chào Cục trưởng Cố, anh về đến nhà chưa?”
“Tôi vẫn đang ở trên đường cao tốc, chắc còn hơn một tiếng nữa mới về đến… Hửm?”
Âm cuối của cô bị ngân cao lên vài decibel nhưng rất nhanh đã khắc chế được, cô cố gắng khiến bản thân giữ được ngữ giọng bình thản không nhanh không chậm như bình thường:
“Tôi hiểu ý anh rồi, đợi về nhà tôi sẽ nói cho cha tôi hay. Không nói đến chuyện khác, cha tôi chắc chắn sẽ đi theo con đường của Bí thư Cố.”
Cố Trầm Chu thản nhiên cười một tiếng:
“Cô Tiết, lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt, Cục trưởng Cố.”
Tiết Minh San cũng cười đáp.
Điện thoại bị ngắt, chút ý cười còn sót lại bên khóe môi Cố Trầm Chu hoàn toàn biến mất, anh mang theo vẻ mặt cực kì bình tĩnh ném di động lên bàn, ánh mắt vừa ngước lên đã nhìn thẳng vào chiếc đồng hồ báo thức đang kêu tích tắc đều đặn.
Rủi ro đã quá lớn, không thể tiếp tục giữ Hạ Hải Lâu lại.
– Nhưng việc này không hề dễ dàng, Cố Trầm Chu không nhịn được cau mày.
Muốn xử lý Hạ Hải Lâu, trừ phi anh trở mặt với Hạ Nam Sơn, nhưng trong đợt bầu cử nhiệm kỳ mới trước đó bọn họ đã không trở mặt, hiện giờ lại càng không thể.
Nếu như con đường này không thể tiến hành được, như vậy anh chỉ đành để Hạ Nam Sơn tự mình ra tay xử lý Hạ Hải Lâu.
… Rốt cuộc hiện tại Hạ Nam Sơn đã biết Hạ Hải Lâu và anh ở bên nhau hay chưa?
Hơn phân nửa là đã biết.
Quá nửa là ông ta không hề có chút phản ứng gì.
Muốn Hạ Nam Sơn ra tay, trừ phi tự bản thân Hạ Hải Lâu ‘quá giới hạn’. Nhưng trước đó Hạ Hải Lâu thường xuyên chơi NP, sau còn come out nửa thật nửa giả, tất cả đều không tính là quá giới hạn, trừ phi… Đúng lúc này Hạ Hải Lâu thực sự va chạm với Tiết Minh San.
Thế nhưng Tiết Minh San vẫn mạnh khỏe, Hạ Hải Lâu cũng chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
Cố Trầm Chu ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi thả từng bước dạo quanh căn phòng.
Nếu chỉ nói từ phương diện chính trị, tình hình hiện giờ không có mấy khác biệt so với lúc trước, Hạ Nam Sơn còn có thể oai phong trong ít nhất là mười năm. Trong mười năm này, trừ phi là Hạ Nam Sơn tự ra tay hoặc là bị người khác đánh ngã, bằng không Hạ Hải Lâu rất khó có thể gặp chuyện xui xẻo.
Nhưng nếu nói từ mặt tình cảm, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hiện giờ nếu Hạ Hải Lâu đã không thể dễ dàng bỏ qua chuyện những kẻ khác xuất hiện bên cạnh anh, như vậy anh chỉ cần tìm người bày ra một ván cờ, khiến chuyện có thể xảy ra trên người Tiết Minh San thực sự xảy ra với người khác, như vậy chắc chắn chỗ Hạ Nam Sơn không thể ngồi yên được. Thậm chí, nếu lúc ấy nhà họ Cố đã có sự ăn ý cùng một người đặc biệt nào đó, vậy cũng không thể đem cách bình thường như cách mà Úc Thủy Phong hạ gục Uông Bác Nguyên để áp dụng lại trên Hạ Nam Sơn nữa… Chỉ là cứ như vậy, nhất định phải có một kế hoạch hoàn mỹ cùng thời cơ thích hợp, nếu không đánh rắn không được mà còn bị cắn ngược lại…
Căn phòng rộng khoảng một trăm thước vuông đi qua đi lại cũng chỉ có từng ấy bước, Cố Trầm Chu đi đến trước cửa phòng mình, tay nâng lên đặt trên tay vịn cửa, anh vốn đã định đi vào phòng, nhưng không hiểu sao trong nháy mắt bước vào phòng thì anh lại quay đầu lại theo bản năng.
Hạ Hải Lâu đang mỉm cười với anh.
Bức ảnh nghệ thuật cực lớn treo kín toàn bộ một mặt tường. Dưới ánh đèn sắc vàng, một bàn tay Hạ Hải Lâu đút vào trong túi áo, cằm hơi ngước lên, nụ cười kiêu ngạo sáng lạn khiến toàn thân cậu ta sáng bừng giống như tự phát ra hào quang.
Cố Trầm Chu thoáng khựng lại.
Trong nháy mắt ấy, toàn bộ nỗi cay đắng ngọt bùi đều dâng đầy trong bụng.
Tiếng chuông di động chợt kêu vang truyền đến từ trong phòng khách, Cố Trầm Chu đứng lặng vài giây mới xoay người đi ra phòng khách, cầm chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn lên:
“Tường Cẩm?”
“Ừ, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho mình có việc gì không? Nãy mình đang đi họp.”
Giọng nói của Vệ Tường Cẩm truyền ra từ trong điện thoại.
“Muốn nhờ cậu cấp cho hai người.”
Cố Trầm Chu tựa vào bàn nói:
“Mình đang muốn kiểm tra nhà mình một lát, cộng thêm điều tra một người…”
Anh dùng ngón tay chống trán:
“Không cần quá tài giỏi, chỉ cần kín miệng là được.”
“Chuyện nhỏ, lát nữa mình kêu bọn họ liên lạc với cậu.”
Vệ Tường Cẩm lập tức đồng ý, cuối cùng mới hỏi:
“Cậu muốn điều tra ai?”
“Mình.”
“Ai cơ?”
“Mình.”
Cố Trầm Chu nhắc lại lần nữa.
“Mình muốn điều tra chính mình. Mình có càm giác – nói không chừng có người đang theo dõi mình.”
Vệ Tường Cẩm ở đầu kia mắng một tiếng, tiếp đó anh ta chẳng nói thêm gì mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Trầm Chu cũng không quá bất ngờ mà chỉ đứng im chờ đợi, vài phút sau điện thoại lại vang lên, anh nhận máy liền nghe thấy giọng của Vệ Tường Cẩm:
“Người đến kiểm tra phòng ở của cậu một tiếng nữa sẽ lên đường, còn về chuyện đằng sau, mình vừa mới sắp xếp người qua đó rồi nhưng chưa biết kết quả sẽ như thế nào, có thể mất vài ngày đến nửa tháng đấy.”
“Được.”
Cố Trầm Chu đáp.
Vệ Tường Cẩm ở bên kia lại hỏi:
“Cậu giờ mới là một cán bộ nho nhỏ cấp huyện thôi đúng không? Sao cậu chắc chắn là có người theo dõi cậu?”
Cố Trầm Chu cười khẽ một tiếng:
“Ai biết được, có lẽ mình bẩm sinh đã có gương mặt kỳ cục.”
Vệ Tường Cẩm nghe ra ngữ giọng của Cố Trầm Chu nghe không giống như đang nói chuyện gì lớn nên cũng không quá bận tâm:
“Không còn chuyện gì nữa chứ?”
Cố Trầm Chu trả lời rất thẳng:
“Cậu có thể cúp máy rồi.”
“Biết ngay cậu gọi cho mình chính là muốn đòi mình phục vụ mà!”
Vệ Tường Cẩm nổi cáu.
“Bằng không cậu còn muốn kêu mình tâm sự với cậu hả?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Vệ Tường Cẩm hừ một tiếng:
“Ông đây đi tìm mấy em gái mềm mại đây! Cậu và Hạ Hải Lâu cứ tình chàng ý thiếp đi thôi, chúng ta nói thêm hai câu nữa, nói không chừng bệnh thần kinh của Hạ Hải Lâu đó sẽ lại phát tác.”
Sau đó anh ta cúp điện thoại.
Cố Trầm Chu thầm nghĩ câu cuối cùng của Vệ Tường Cẩm đúng thật chẳng sai chút nào. Vậy mà mới hai ngày trước, anh lại hoàn toàn không ý thức được ham muốn chiếm hữu mà Hạ Hải Lâu dành cho anh không hề bình thường.
Thật đúng là khó hiểu.
Người mà Vệ Tường Cẩm tìm được đến rất nhanh, chưa đến một tiếng sau đối phương đã có mặt ở bên dưới tiểu khu. Thanh niên khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi này mặc áo phông, quần bò cộng thêm một chiếc mũ lưỡi trai đội trên đầu, nhìn qua chẳng có chút khác biệt nào với những thanh niên đi trên phố khác, từ trên xuống dưới trên toàn bộ cơ thể của cậu ta chỉ có duy nhất đôi mắt là có đôi phần thu hút, cùng một hòm dụng cụ lớn mà cậu ta xách theo trên tay.
“Anh Cố, xin anh chờ một lát, tôi đi kiểm tra phòng ở một lượt.”
Mới nhác thấy Cố Trầm Chu, thanh niên đội mũ lưỡi trai đã mở miệng trước.
“Mời vào.”
Cố Trầm Chu mỉm cười, vừa đưa cho đối phương một điếu thuốc, vừa hỏi:
“Cậu mới xuất ngũ?”
Thanh niên cầm một dụng cụ từ hòm đồ nghề màu lam của mình ra, vừa ngồi xổm xuống mân mê vừa không quên trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Đúng vậy, hiện giờ tôi đang làm việc trong cục, thời gian nghỉ ngơi có thể nói là thoải mái hơn lúc còn trong quân ngũ, cũng không có quá nhiều kỷ luật, nhưng cường độ luyện tập quá thấp, mỗi lần luyện còn chưa kịp nóng người mà buổi tập đã kết thúc…”
Cậu ta đột nhiên ‘Ô’ một tiếng.
“Sao rồi?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Thanh niên tháo mũ xuống, cào cào tóc:
“Hình như thực sự có vấn đề… Anh Cố, anh đợi chút.”
Cố Trầm Chu ừ một tiếng, sau đó phải đợi mãi đến khoảng một tiếng rưỡi sau.
Tìm kiếm từng tấc từng mét trong toàn bộ căn phòng xoát ra được khoảng bảy chiếc máy nghe lén cùng mười chiến camera giám thị mini, vẻ mặt thanh niên tỏ ra vô cùng kỳ quái:
“Hẳn là tất cả đã ở đây rồi, dường như chúng không phải được trang bị cùng một lúc…”
Cố Trầm Chu nhìn lướt qua đống thiết bị chất đống trên bàn, nói:
“Những hình ảnh thu lại được từ máy theo dõi được lưu ở đâu?”
“Cái này thì khó mà nói.”
Thanh niên đáp:
“Rõ ràng là chúng đã truyền hình ảnh đi thông qua đường truyền internet không dây.”
Cố Trầm Chu gật đầu, ném lại hai chữ ‘Chờ nhé’ liền đi vào trong phòng ngủ, lát sau anh cầm một chiếc notebook ra, sau khi khởi động máy lên liền chỉ vào một tệp file bị mã khóa:
“Cậu có phá được không?”
“Không khó lắm, để tôi thử.”
Thanh niên trả lời rồi lập tức ngồi xuống tiến hành, vốn tưởng rằng việc này dễ dàng như trở bàn tay, kết quả là làm đến lúc chóp mũi rịn mồ hôi thì cậu ta mới phá được mật mã cài trên tệp file mà không khiến tài liệu trong tệp file bị tổn thất. Mật mã vừa bị phá, tệp file màu vàng lập tức mở ra, hàng loạt file video dày đặc chi chít có đánh dấu ngày tháng quay hình xuất hiện.
Cuối cùng cũng phá được chuỗi khóa này! Thanh niên đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới thầm giật thót một cái trong lòng: Tên của loại tệp file này được cấu thành từ số ngày tháng và rõ ràng là được hình thành tự động, hơn nữa một loạt máy giám thị vừa mới lôi ra được vẫn còn nằm ngay bên cạnh, nếu thực sự bỏ qua thì đúng là… Cậu ta vờ như mình không hề phát hiện ra gì cả, lập tức đứng dậy khỏi ghế, nói:
“Đã chuẩn bị xong.”
Cố Trầm Chu rất bình tĩnh nhìn lướt qua tệp file kia rồi nói với thanh niên:
“Làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền gì cả!”
Thanh niên vội vàng nói, sau khi thu dọn hết đồ nghề của mình rồi đi vài bước ra bên ngoài, cậu ta lại nói với Cố Trầm Chu:
“Anh Cố, nếu lần sau còn xuất hiện chuyện như thế này, anh cứ trực tiếp gọi, tôi sẽ lập tức đến ngay.”
“Được.”
Cố Trầm Chu mỉm cười đáp, nhìn thanh niên đi vào trong thang máy rồi anh mới đóng cửa, quay lại chỗ ngồi của mình, tùy tiện mở một video lên.
Đây là trong phòng khách, Hải Lâu đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt chán muốn chết xem TV.
Anh tắt đoạn này đi bật đoạn khác lên.
Giờ chuyển sang phòng ngủ, anh và Hạ Hải Lâu cùng ngủ trên một chiếc giường.
Lại mở video khác lên, âm thanh cũng đã có.
Hạ Hải Lâu ngồi tựa trên giường, anh thì mở máy tính lên làm việc, hình ảnh của video khá rõ nét, ngay cả tài liệu hiện trên máy vi tính cũng có thể nhìn ra được đại khái.
Cố Trầm Chu lại tắt đi, trực tiếp dùng chuột kéo thanh cuộn xuống liền thấy một tệp file màu vàng khác, anh mở ra thì thấy mấy đoạn bên trong cũng chẳng khác gì mấy đoạn trước đó là bao. Anh đang định tắt đi lại thầm giật mình một cái, di chuột bấm mở thêm vài tệp file thì quả nhiên tìm ra được vài tệp video có dung lượng rất lớn được giấu kĩ.
Anh mở một tệp bên trong lên.
“Ưm…”
‘Rầm! –‘
Tiếng thanh niên rên rỉ gần như vang lên cùng lúc với tiếng Cố Trầm Chu đóng sập laptop lại cực mạnh, nhưng tiếng động mờ ám đứt quãng vẫn truyền ra từ bộ phận loa âm của notebook như cũ.
Cố Trầm Chu thả lỏng lưng ngả người dựa vào lưng ghế, nghe tiếng động của mình và Hạ Hải Lâu thêm khoảng năm phút đồng hồ nữa mới lại mở máy tính ra, xóa bỏ sạch sẽ những file này rồi tắt máy, động tác cực kì liền mạch lưu loát.
=====
Tác giả có lời muốn nói: Chương này tôi viết về hai nhân vật chính mà cũng cảm thấy hơi phức tạp…
Nói về hai người Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu kia nhé, nhân tố cuối cùng quyết định hành vi của bọn họ không phải là tình yêu người khác dành cho họ, mà là tình cảm bọn họ dành cho người khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Hạ hẳn là thỏa mãn đẳng thức bên dưới đây:
Hành vi cuối cùng của Cố Trầm Chu = 50% Tình cảm anh ta dành cho người khác + 20% Tình cảm người khác dành cho anh ta + 30% Các loại vấn đề khác liên quan đến lợi ích.
Hành vi cuối cùng của Hạ Hải Lâu = 97% Tình cảm cậu ta dành cho người khác + 2% Tình cảm người khác dành cho cậu ta + 1% Các loại vấn đề khác liên quan đến lợi ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.