Chương 122: Chuyển động ngầm
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Ngày Âm lịch đầu tiên của năm 2014 có nhiệt độ rất thấp, nhưng bầu trời lại trong vắt tràn đầy ánh nắng rực rỡ.
Tuyết rơi xuống vào đêm giao thừa hầu như đã tan cả, sau giấc ngủ trưa, người nhà họ Thẩm mấy ngày trước gấp gáp chạy từ đủ các nơi về thăm người thân đã ra ngoài chơi đùa nô giỡn, trò chuyện cực kì vui vẻ.
Cụ ông ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy rồi đi dạo một vòng trong vườn hoa đằng sau, lại hiếm khi cảm thấy hưng phấn mà tự mình trải giấy đưa vài nét bút.
Hiện tại là vừa đúng ba giờ chiều, đi từ vịnh Sơ Vân về kinh thành phải đi hết một tiếng trên đường núi, ba tiếng rưỡi trên đường cao tốc mới chạy được về đến kinh thành vào giữa trưa. Cố Trầm Chu thậm chí còn không quay về Chính Đức Viên ăn cơm trưa mà quay về sơn trang Thiên Hương của mình tắm rửa thay quần áo, sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng liền bấm chuẩn thời gian chạy đến nhà họ Thẩm.
Người nước ngoài không chú ý lắm đến ngày Tết của Trung Quốc, trong lễ Giáng Sinh lần trước James đã xin nghỉ dài hạn một tháng để đưa người nhà ra nước ngoài du lịch, bởi vậy nên khi Cố Trầm Chu đến thì vị quản gia già người nước ngoài này vẫn nhanh nhẹn ra ngoài cửa nghênh đón.
Tâm tình ông ta dường như cũng rất tốt giống như ông cụ Thẩm, ông tươi cười đầy cung kính làm một động tác mời Cố Trầm Chu:
“Thiếu gia Trầm Chu, mời theo tôi vào, tiên sinh đang ở vườn hoa đằng sau, mấy vị thiếu gia và tiểu thư khác đều đã ra ngoài, cậu có thể trò chuyện với tiên sinh cả ngày.”
Cố Trầm Chu gật đầu, mỉm cười nói ‘Chúc mừng năm mới’ với James xong liền đi theo đối phương ra vườn hoa đằng sau. Lúc đi đến bên cạnh ông cụ Thẩm thì ông vừa mới hoàn thành xong một bức tranh vẽ hàng liễu rủ bên bờ.
Cố Trầm Chu nhìn mặt hồ kết băng cùng gốc liễu trụi lụi, lại nhìn về phía bức tranh của ông cụ Thẩm: Cảnh vật về cơ bản là tả thực, chỉ là trên tranh có thêm hai đứa trẻ một nam một nữ đang nô đùa, bên cạnh còn có một bà cụ chải tóc thành một búi tròn ngồi bên cạnh, tuy không thấy rõ mặt nhưng bà hẳn là đang mỉm cười.
Đây là bà ngoại của anh.
Bà ngoại anh mất sớm hơn cả mẹ của anh… Ở trong trí nhớ của anh, bà ngoại chỉ là một bức ảnh chụp được ***g trong khung kính, nụ cười rất hiền lành cũng rất yếu ớt.
Cố Trầm Chu đứng bên cạnh có chút tư lự, ông cụ Thẩm cũng đang ngắm bức tranh khẽ thở dài một tiếng, gác bút rồi nâng bức tranh lên:
“Sao sáng nay không thấy cháu đến đây?”
Từ rất nhiều năm trước cho đến giờ, chỉ cần Cố Trầm Chu có mặt ở kinh thành thì buổi sáng ngày đầu tiên sau đêm giao thừa anh đều đến nhà họ Thẩm, bởi vậy nên giờ ông cụ Thẩm mới trực tiếp hỏi như thế.
Cố Trầm Chu đỡ ông cụ Thẩm muốn ngồi xuống rồi cũng cùng ngồi xuống theo. James đứng bên cạnh tự mình đón lấy bức tranh, sau khi chỉ huy nữ giúp việc cất hết nghiên mực cùng mực nước trên bàn đi thì mới bưng một mâm đựng trái cây lên.
Cố Trầm Chu tùy tiện cầm một quả quýt lên bóc vỏ, đồng thời giải thích với ông cụ Thẩm:
“Sáng nay cháu bận chút việc nên không kịp quay về.”
Ông cụ Thẩm nhẹ gật đầu, cũng không hỏi lại mà nói:
“Hôm qua cha cháu gọi điện thoại cho ông, ngoại trừ chúc Tết thì còn hỏi ông xem có ý định gì về đối tượng kết hôn của cháu không.”
Cố Trầm Chu hơi ngây ra, sau đó lại tiếp tục bóc vỏ quýt:
“Suy nghĩ của ông ngoại là thế nào ạ?”
Ông cụ Thẩm mỉm cười, ăn một miếng quýt được Cố Trầm Chu lột vỏ xong đưa tới rồi mới nói:
“Một lão già như ông thì có nổi ý gì hay? Nếu cháu muốn bước vào trong thể chế thì ông nội và mẹ kế cháu có thể diện rộng hơn ông biết bao nhiêu ấy. Nếu cháu không quan tâm thì cứ nghe theo lời bọn họ đi; còn nếu cháu có ý thì cứ đưa về cho ông ngoại xem trước, chỉ cần đủ tốt thì ông ngoại sẽ ủng hộ cháu.”
Lời này nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực chất lại có thâm ý rất sâu sắc – cũng giống như việc Cố Tân Quân đưa ra vấn đề về hôn nhân của Cố Trầm Chu với ông cụ Cố vậy. Cả một giai đoạn dài lúc trước đều là bước đệm để đạt được một câu trọng điểm cuối cùng mà thôi, cụ ông đã nhạy bén cảm nhận được cháu ngoại trai mình có thể có chút khác thường trong chuyện này rồi.
Thế nhưng giống như Cố Tân Quân, Thẩm lão cũng không nói thẳng tuột ra.
Phàm là những người đạt được thành công không nhỏ, hay thậm chí là vẻ vang trong một lĩnh vực nào đó thì thực ra đều có chung một đặc điểm: Bọn họ nhạy bén, khôn khéo, lại trầm tĩnh hơn phần lớn những người bình thường khác.
“Vâng ạ, ông ngoại.”
Bất kể giờ phút này Cố Trầm Chu nghĩ như thế nào, vẻ mặt anh vẫn không hề có gì khác biệt so với thường ngày: Chỉ mỉm cười, rồi đồng tình như trước giờ vẫn thế.
Ông cụ Thẩm liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, đưa tay ra đặt lên vai anh bóp chặt mấy cái, nói:
“Cháu ngoại ngoan của ông cũng lớn rồi.”
Cách một lớp quần áo mùa đông thật dày, Cố Trầm Chu gần như không cảm nhận được chút sức lực nào của đối phương.
Nhưng sau khi ông làm ra động tác này, những kí ức thuộc về quá khứ gần như lập tức tuôn trào trong tâm trí anh: Lần đầu tiên anh theo mẹ đi vào nhà họ Thẩm, ông ngoại tươi cười nhéo hai má anh; anh ở lại bên này nghỉ ngơi, ông ngoại ngồi bên cạnh nói chuyện với mẹ, thỉnh thoảng lại vuốt ve đỉnh đầu anh; anh đứng ở bên ngoài phòng bệnh, ông ngoại ngồi bên cạnh nắm tay anh; anh đứng ở trước linh đường, ông ngoại cũng đứng thẳng thắp nắm lấy bờ vai anh thật chặt…
Bàn tay trong trí nhớ ấy vừa khô ráo ấm áp lại chắc nịch tựa như ngọn núi vậy.
Cố Trầm Chu nâng tay lên dùng cả hai bàn tay nắm lấy tay ông, lại cười rộ lên một lần nữa, nói:
“Con biết mà ông ngoại, nếu như thực sự có, con sẽ dẫn về cho ông ngoại xem.”
Tiếp theo là những việc như thường lệ: Cố Trầm Chu ở lại nhà họ Thẩm cả một buổi tối, ngày hôm sau lúc rời đi còn đến trước mộ thăm mẹ mình, sau nữa mới quay về Chính Đức Viên ở cùng với người nhà.
Những ngày như vậy dường như lại quay trở về những ngày Cố Trầm Chu mới về nước thậm chí còn không bước ra khỏi cửa: Lúc rảnh rỗi sẽ lật xem báo cáo mà công ty đưa tới, không có việc gì làm thì ra ngoài gặp mặt vọi người hoặc đua xe hai vòng, nhưng phần lớn thời gian anh luôn ở trong nhà chơi trò chơi với Vệ Tường Cẩm, hoặc hai người sẽ cùng nghe hí kịch và so hai chiêu võ.
Kì nghỉ đông nháy mắt đã trôi qua.
Đợi đến khi Vệ Tường Cẩm quay trở về trong quân, Cố Trầm Chu cũng chuyển từ máy bay qua xe lửa rồi xe bus về đến huyện Thanh Hương, lúc ngồi trong văn phòng cầm lấy bản ‘Kế hoạch liên quan đến [Công tác quy hoạch nền kinh tế của huyện Thanh Hương trong ba năm tới]’ của mình lên xem, anh vẫn cảm thấy mình chơi chậm chạp không tập trung.
Nhưng chút cảm giác không tập trung ấy chỉ diễn ra cho đến khi Cố Trầm Chu thực sự cầm bản báo cáo lên.
Bản báo cáo này là bản báo cáo thứ tư do Cố Trầm Chu viết ra vào năm trước để trình lên Chủ tịch huyện, qua bao nhiêu buổi thảo luận tổng hợp của lãnh đạo huyện, cuối cùng hai ngày trước năm mới cũng được thông qua, còn được Chủ tịch huyện mang lên giảng giải phổ biến rộng rãi cùng với những văn kiện của Đảng được phát xuống tỉnh.
Còn về kế hoạch quy hoạch tổng thể nền kinh tế của huyện Thanh Hương trong ba năm tiếp theo, việc này chắc chắn không thể chỉ do một mình Cố Trầm Chu hoàn thành mà được.
Chủ tịch Huyện mặc dù chọn đọc báo cáo của anh trong Đại hội của huyện, nhưng một phần không nhỏ trong nội dung cũng đã được sửa thành đề nghị của người khác. Cố Trầm Chu vừa cầm bản báo cáo được phát xuống một lần nữa trong tay, vừa suy nghĩ về khoảng thời gian vừa qua; anh chỉnh sửa lại quy hoạch xây dựng nền kinh tế tương lai của huyện Thanh Hương, đưa vào trong máy tính rồi cẩn thận nghiên cứu báo cáo trong tay, ấy thế mà chưa lật được đến hai trang, cánh cửa văn phòng vốn mở rộng lại có người gõ vang.
Đuôi lông mày của Cố Trầm Chu hơi nhướn lên một chút, nhưng khi anh quay đầu lại thì nó đã trở lại hình dạng cũ, thậm chí trên mặt còn có thêm chút ý cười nhàn nhạt:
“Chủ nhiệm Vương đấy ạ? Mời ngồi, mời ngồi!”
Chủ nhiệm Vương tay cầm phích nước đi vào, cười nói:
“Chủ nhiệm Cố chắc không phải đang bận chứ?”
“Nào có, tôi chỉ đang sửa lại vài thứ thôi.”
Cố Trầm Chu mỉm cười thản nhiên, lại nói:
“”Bên chỗ Chủ nhiệm Vương thế nào rồi ạ? Khoản tiền bồi thường ắt hẳn là đang được đưa xuống đúng không?”
Đề này đúng là điều mà Chủ nhiệm Vương đang mong mỏi, ông ta cười ha hả đáp:
“Đã được đưa xuống rồi, lúc tôi đi qua cửa sổ thì thấy có cả một hàng người dài dằng dặc đứng bên ngoài, Tiểu Triệu ở sau ô cửa tò vò đang bận tối mắt tối mũi, tôi đi qua vỗ vai cậu ta một cái mà cậu ta lập tức cáu giận ‘Bận muốn chết, đừng làm phiền, còn chưa có thời gian uống hớp nước đây!’, ngay cả đầu cũng chả thèm ngẩng lên.”
Cố Trầm Chu cầm gói thuốc lá trên bàn trà lên, rút một điếu đưa cho Chủ nhiệm Vương, bản thân thì xoay qua pha trà.
Chủ nhiệm Vương vốn đã ngậm điếu thuốc vào trong miệng, nhưng nhìn động tác của Cố Trầm Chu, ông không lấy bật lửa ra nữa, thầm cân nhắc vài lần những lời trong lòng mình muốn nói ra rồi mới tỏ ra thờ ơ mà lên tiếng:
“Mấy ngày nay Chủ nhiệm Cố vẫn đang bận rộn với dự án quy hoạch tổng thể kia đúng không? – Có một trận động đất như vừa rồi khiến cho mọi chuyện cứ dồn dập lao đến cùng nhau, vừa qua năm mới đã không được nhàn rỗi, phát tiền trợ cấp cho người dân xong lại đến khoản hỗ trợ dành cho các doanh nghiệp, mà nhắc đến đám xí nghiệp ấy, không giấu gạt gì Chủ nhiệm Cố, đến giờ tôi vẫn đang sửa chữa đến sứt đầu mẻ trán mà vẫn chưa phân được rõ ràng –“
Đáy lòng Cố Trầm Chu có chút dao động nhưng vẻ mặt lại chẳng lộ vẻ gì, anh cũng không tiếp lời Chủ nhiệm Vương mà bưng chén trà lên đặt đến trước mặt đối phương:
“Mời Chủ nhiêm Vương nếm thử, là trà mới năm nay đấy.”
Chủ nhiệm Vương vội vàng đón lấy, đợi trà nguội một chút mới bưng lên nhấp một hơi, nửa đùa nửa thật nói:
“Trà chỗ Chủ nhiệm Cố đúng là ngon, trách không được Chủ tịch huyện chúng ta thường ngày rảnh rỗi luôn thích gọi Chủ nhiệm Cố đến cùng trò chuyện uống trà.”
Cố Trầm Chu đang định trả lời thì lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền từ phía xa xa bên ngoài. Chủ nhiệm Vương ngồi đối diện anh cũng nghe thấy, ông ta nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, tiếp đó liền tỏ ra hoảng hốt kinh hãi, vội đứng dậy nói:
“Sao lại có người vây kín ngoài cổng vậy?”
Cố Trầm Chu cũng đứng lên đi đến trước cửa sổ nhìn xuống, anh nhìn thấy rất rõ một đám khoảng mười một, mười hai người đang vây quanh cổng chính của trụ sở. Bọn họ không mang theo biểu ngữ, nhìn từ bên trên xuống cũng không thấy là có xảy ra chuyện gì – nhưng nếucó người đến vây cửa còn gây gổ với bảo vệ thì khẳng định rằng không phải là chuyện gì tốt.
Cố Trầm Chu nhìn quét qua xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên một chiếc xe thể thao rất đẹp đang đỗ ở ven đường đối diện, Chủ nhiệm Vương đứng bên cạnh anh vội lên tiếng:
“Chủ nhiệm Cố, bên dưới chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, tôi về trước xem thế nào, không quấy rầy cậu nữa.”
Cố Trầm Chu khách sáo đáp:
“Chủ nhiệm Vương đi thong thả.”
Chủ nhiệm Vương mỉm cười đáp lại, tâm thần vẫn có chút bất an nhìn lướt qua đám người bên dưới một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Cách không bao lâu sau, di động của Cố Trầm Chu kêu vang, anh liếc số điện thoại một cái rồi trực tiếp bấm nghe:
“Giờ cậu đang ở đâu?”
Lúc anh hỏi ra câu này thì ánh mắt nhìn thẳng tắp vào chiếc xe thể thao màu trắng ở phía đối diện.
Cách một lúc thật lâu sau, cửa kính của xe thể thao dần hạ xuống.
Trong điện thoại, giọng nói của Hạ Hải Lâu truyền vào trong lỗ tai Cố Trầm Chu. Cách biệt gần mười ngày, đây là lần đầu tiên Cố Trầm Chu nhận được điện thoại của Hạ Hải Lâu:
“Ven con phố ở ngay bên ngoài tòa nhà công sở mà anh đang làm việc, tôi còn đang nhìn thấy cửa kính phòng anh đó –“
Dường như đã không được nhìn thấy mặt nhau trong một khoảng thời gian quá dài, trong tiếng cười của Hạ Hải Lâu có xen lẫn tiếng hít thở khe khẽ, Cố Trầm Chu nghe vào liền cảm thấy có hơi cổ quái:
“Tiểu Chu, có muốn tôi nói cho anh biết vì sao lại có đoàn người vây quanh cổng chính không?”
Tuyết rơi xuống vào đêm giao thừa hầu như đã tan cả, sau giấc ngủ trưa, người nhà họ Thẩm mấy ngày trước gấp gáp chạy từ đủ các nơi về thăm người thân đã ra ngoài chơi đùa nô giỡn, trò chuyện cực kì vui vẻ.
Cụ ông ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy rồi đi dạo một vòng trong vườn hoa đằng sau, lại hiếm khi cảm thấy hưng phấn mà tự mình trải giấy đưa vài nét bút.
Hiện tại là vừa đúng ba giờ chiều, đi từ vịnh Sơ Vân về kinh thành phải đi hết một tiếng trên đường núi, ba tiếng rưỡi trên đường cao tốc mới chạy được về đến kinh thành vào giữa trưa. Cố Trầm Chu thậm chí còn không quay về Chính Đức Viên ăn cơm trưa mà quay về sơn trang Thiên Hương của mình tắm rửa thay quần áo, sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng liền bấm chuẩn thời gian chạy đến nhà họ Thẩm.
Người nước ngoài không chú ý lắm đến ngày Tết của Trung Quốc, trong lễ Giáng Sinh lần trước James đã xin nghỉ dài hạn một tháng để đưa người nhà ra nước ngoài du lịch, bởi vậy nên khi Cố Trầm Chu đến thì vị quản gia già người nước ngoài này vẫn nhanh nhẹn ra ngoài cửa nghênh đón.
Tâm tình ông ta dường như cũng rất tốt giống như ông cụ Thẩm, ông tươi cười đầy cung kính làm một động tác mời Cố Trầm Chu:
“Thiếu gia Trầm Chu, mời theo tôi vào, tiên sinh đang ở vườn hoa đằng sau, mấy vị thiếu gia và tiểu thư khác đều đã ra ngoài, cậu có thể trò chuyện với tiên sinh cả ngày.”
Cố Trầm Chu gật đầu, mỉm cười nói ‘Chúc mừng năm mới’ với James xong liền đi theo đối phương ra vườn hoa đằng sau. Lúc đi đến bên cạnh ông cụ Thẩm thì ông vừa mới hoàn thành xong một bức tranh vẽ hàng liễu rủ bên bờ.
Cố Trầm Chu nhìn mặt hồ kết băng cùng gốc liễu trụi lụi, lại nhìn về phía bức tranh của ông cụ Thẩm: Cảnh vật về cơ bản là tả thực, chỉ là trên tranh có thêm hai đứa trẻ một nam một nữ đang nô đùa, bên cạnh còn có một bà cụ chải tóc thành một búi tròn ngồi bên cạnh, tuy không thấy rõ mặt nhưng bà hẳn là đang mỉm cười.
Đây là bà ngoại của anh.
Bà ngoại anh mất sớm hơn cả mẹ của anh… Ở trong trí nhớ của anh, bà ngoại chỉ là một bức ảnh chụp được ***g trong khung kính, nụ cười rất hiền lành cũng rất yếu ớt.
Cố Trầm Chu đứng bên cạnh có chút tư lự, ông cụ Thẩm cũng đang ngắm bức tranh khẽ thở dài một tiếng, gác bút rồi nâng bức tranh lên:
“Sao sáng nay không thấy cháu đến đây?”
Từ rất nhiều năm trước cho đến giờ, chỉ cần Cố Trầm Chu có mặt ở kinh thành thì buổi sáng ngày đầu tiên sau đêm giao thừa anh đều đến nhà họ Thẩm, bởi vậy nên giờ ông cụ Thẩm mới trực tiếp hỏi như thế.
Cố Trầm Chu đỡ ông cụ Thẩm muốn ngồi xuống rồi cũng cùng ngồi xuống theo. James đứng bên cạnh tự mình đón lấy bức tranh, sau khi chỉ huy nữ giúp việc cất hết nghiên mực cùng mực nước trên bàn đi thì mới bưng một mâm đựng trái cây lên.
Cố Trầm Chu tùy tiện cầm một quả quýt lên bóc vỏ, đồng thời giải thích với ông cụ Thẩm:
“Sáng nay cháu bận chút việc nên không kịp quay về.”
Ông cụ Thẩm nhẹ gật đầu, cũng không hỏi lại mà nói:
“Hôm qua cha cháu gọi điện thoại cho ông, ngoại trừ chúc Tết thì còn hỏi ông xem có ý định gì về đối tượng kết hôn của cháu không.”
Cố Trầm Chu hơi ngây ra, sau đó lại tiếp tục bóc vỏ quýt:
“Suy nghĩ của ông ngoại là thế nào ạ?”
Ông cụ Thẩm mỉm cười, ăn một miếng quýt được Cố Trầm Chu lột vỏ xong đưa tới rồi mới nói:
“Một lão già như ông thì có nổi ý gì hay? Nếu cháu muốn bước vào trong thể chế thì ông nội và mẹ kế cháu có thể diện rộng hơn ông biết bao nhiêu ấy. Nếu cháu không quan tâm thì cứ nghe theo lời bọn họ đi; còn nếu cháu có ý thì cứ đưa về cho ông ngoại xem trước, chỉ cần đủ tốt thì ông ngoại sẽ ủng hộ cháu.”
Lời này nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực chất lại có thâm ý rất sâu sắc – cũng giống như việc Cố Tân Quân đưa ra vấn đề về hôn nhân của Cố Trầm Chu với ông cụ Cố vậy. Cả một giai đoạn dài lúc trước đều là bước đệm để đạt được một câu trọng điểm cuối cùng mà thôi, cụ ông đã nhạy bén cảm nhận được cháu ngoại trai mình có thể có chút khác thường trong chuyện này rồi.
Thế nhưng giống như Cố Tân Quân, Thẩm lão cũng không nói thẳng tuột ra.
Phàm là những người đạt được thành công không nhỏ, hay thậm chí là vẻ vang trong một lĩnh vực nào đó thì thực ra đều có chung một đặc điểm: Bọn họ nhạy bén, khôn khéo, lại trầm tĩnh hơn phần lớn những người bình thường khác.
“Vâng ạ, ông ngoại.”
Bất kể giờ phút này Cố Trầm Chu nghĩ như thế nào, vẻ mặt anh vẫn không hề có gì khác biệt so với thường ngày: Chỉ mỉm cười, rồi đồng tình như trước giờ vẫn thế.
Ông cụ Thẩm liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, đưa tay ra đặt lên vai anh bóp chặt mấy cái, nói:
“Cháu ngoại ngoan của ông cũng lớn rồi.”
Cách một lớp quần áo mùa đông thật dày, Cố Trầm Chu gần như không cảm nhận được chút sức lực nào của đối phương.
Nhưng sau khi ông làm ra động tác này, những kí ức thuộc về quá khứ gần như lập tức tuôn trào trong tâm trí anh: Lần đầu tiên anh theo mẹ đi vào nhà họ Thẩm, ông ngoại tươi cười nhéo hai má anh; anh ở lại bên này nghỉ ngơi, ông ngoại ngồi bên cạnh nói chuyện với mẹ, thỉnh thoảng lại vuốt ve đỉnh đầu anh; anh đứng ở bên ngoài phòng bệnh, ông ngoại ngồi bên cạnh nắm tay anh; anh đứng ở trước linh đường, ông ngoại cũng đứng thẳng thắp nắm lấy bờ vai anh thật chặt…
Bàn tay trong trí nhớ ấy vừa khô ráo ấm áp lại chắc nịch tựa như ngọn núi vậy.
Cố Trầm Chu nâng tay lên dùng cả hai bàn tay nắm lấy tay ông, lại cười rộ lên một lần nữa, nói:
“Con biết mà ông ngoại, nếu như thực sự có, con sẽ dẫn về cho ông ngoại xem.”
Tiếp theo là những việc như thường lệ: Cố Trầm Chu ở lại nhà họ Thẩm cả một buổi tối, ngày hôm sau lúc rời đi còn đến trước mộ thăm mẹ mình, sau nữa mới quay về Chính Đức Viên ở cùng với người nhà.
Những ngày như vậy dường như lại quay trở về những ngày Cố Trầm Chu mới về nước thậm chí còn không bước ra khỏi cửa: Lúc rảnh rỗi sẽ lật xem báo cáo mà công ty đưa tới, không có việc gì làm thì ra ngoài gặp mặt vọi người hoặc đua xe hai vòng, nhưng phần lớn thời gian anh luôn ở trong nhà chơi trò chơi với Vệ Tường Cẩm, hoặc hai người sẽ cùng nghe hí kịch và so hai chiêu võ.
Kì nghỉ đông nháy mắt đã trôi qua.
Đợi đến khi Vệ Tường Cẩm quay trở về trong quân, Cố Trầm Chu cũng chuyển từ máy bay qua xe lửa rồi xe bus về đến huyện Thanh Hương, lúc ngồi trong văn phòng cầm lấy bản ‘Kế hoạch liên quan đến [Công tác quy hoạch nền kinh tế của huyện Thanh Hương trong ba năm tới]’ của mình lên xem, anh vẫn cảm thấy mình chơi chậm chạp không tập trung.
Nhưng chút cảm giác không tập trung ấy chỉ diễn ra cho đến khi Cố Trầm Chu thực sự cầm bản báo cáo lên.
Bản báo cáo này là bản báo cáo thứ tư do Cố Trầm Chu viết ra vào năm trước để trình lên Chủ tịch huyện, qua bao nhiêu buổi thảo luận tổng hợp của lãnh đạo huyện, cuối cùng hai ngày trước năm mới cũng được thông qua, còn được Chủ tịch huyện mang lên giảng giải phổ biến rộng rãi cùng với những văn kiện của Đảng được phát xuống tỉnh.
Còn về kế hoạch quy hoạch tổng thể nền kinh tế của huyện Thanh Hương trong ba năm tiếp theo, việc này chắc chắn không thể chỉ do một mình Cố Trầm Chu hoàn thành mà được.
Chủ tịch Huyện mặc dù chọn đọc báo cáo của anh trong Đại hội của huyện, nhưng một phần không nhỏ trong nội dung cũng đã được sửa thành đề nghị của người khác. Cố Trầm Chu vừa cầm bản báo cáo được phát xuống một lần nữa trong tay, vừa suy nghĩ về khoảng thời gian vừa qua; anh chỉnh sửa lại quy hoạch xây dựng nền kinh tế tương lai của huyện Thanh Hương, đưa vào trong máy tính rồi cẩn thận nghiên cứu báo cáo trong tay, ấy thế mà chưa lật được đến hai trang, cánh cửa văn phòng vốn mở rộng lại có người gõ vang.
Đuôi lông mày của Cố Trầm Chu hơi nhướn lên một chút, nhưng khi anh quay đầu lại thì nó đã trở lại hình dạng cũ, thậm chí trên mặt còn có thêm chút ý cười nhàn nhạt:
“Chủ nhiệm Vương đấy ạ? Mời ngồi, mời ngồi!”
Chủ nhiệm Vương tay cầm phích nước đi vào, cười nói:
“Chủ nhiệm Cố chắc không phải đang bận chứ?”
“Nào có, tôi chỉ đang sửa lại vài thứ thôi.”
Cố Trầm Chu mỉm cười thản nhiên, lại nói:
“”Bên chỗ Chủ nhiệm Vương thế nào rồi ạ? Khoản tiền bồi thường ắt hẳn là đang được đưa xuống đúng không?”
Đề này đúng là điều mà Chủ nhiệm Vương đang mong mỏi, ông ta cười ha hả đáp:
“Đã được đưa xuống rồi, lúc tôi đi qua cửa sổ thì thấy có cả một hàng người dài dằng dặc đứng bên ngoài, Tiểu Triệu ở sau ô cửa tò vò đang bận tối mắt tối mũi, tôi đi qua vỗ vai cậu ta một cái mà cậu ta lập tức cáu giận ‘Bận muốn chết, đừng làm phiền, còn chưa có thời gian uống hớp nước đây!’, ngay cả đầu cũng chả thèm ngẩng lên.”
Cố Trầm Chu cầm gói thuốc lá trên bàn trà lên, rút một điếu đưa cho Chủ nhiệm Vương, bản thân thì xoay qua pha trà.
Chủ nhiệm Vương vốn đã ngậm điếu thuốc vào trong miệng, nhưng nhìn động tác của Cố Trầm Chu, ông không lấy bật lửa ra nữa, thầm cân nhắc vài lần những lời trong lòng mình muốn nói ra rồi mới tỏ ra thờ ơ mà lên tiếng:
“Mấy ngày nay Chủ nhiệm Cố vẫn đang bận rộn với dự án quy hoạch tổng thể kia đúng không? – Có một trận động đất như vừa rồi khiến cho mọi chuyện cứ dồn dập lao đến cùng nhau, vừa qua năm mới đã không được nhàn rỗi, phát tiền trợ cấp cho người dân xong lại đến khoản hỗ trợ dành cho các doanh nghiệp, mà nhắc đến đám xí nghiệp ấy, không giấu gạt gì Chủ nhiệm Cố, đến giờ tôi vẫn đang sửa chữa đến sứt đầu mẻ trán mà vẫn chưa phân được rõ ràng –“
Đáy lòng Cố Trầm Chu có chút dao động nhưng vẻ mặt lại chẳng lộ vẻ gì, anh cũng không tiếp lời Chủ nhiệm Vương mà bưng chén trà lên đặt đến trước mặt đối phương:
“Mời Chủ nhiêm Vương nếm thử, là trà mới năm nay đấy.”
Chủ nhiệm Vương vội vàng đón lấy, đợi trà nguội một chút mới bưng lên nhấp một hơi, nửa đùa nửa thật nói:
“Trà chỗ Chủ nhiệm Cố đúng là ngon, trách không được Chủ tịch huyện chúng ta thường ngày rảnh rỗi luôn thích gọi Chủ nhiệm Cố đến cùng trò chuyện uống trà.”
Cố Trầm Chu đang định trả lời thì lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền từ phía xa xa bên ngoài. Chủ nhiệm Vương ngồi đối diện anh cũng nghe thấy, ông ta nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, tiếp đó liền tỏ ra hoảng hốt kinh hãi, vội đứng dậy nói:
“Sao lại có người vây kín ngoài cổng vậy?”
Cố Trầm Chu cũng đứng lên đi đến trước cửa sổ nhìn xuống, anh nhìn thấy rất rõ một đám khoảng mười một, mười hai người đang vây quanh cổng chính của trụ sở. Bọn họ không mang theo biểu ngữ, nhìn từ bên trên xuống cũng không thấy là có xảy ra chuyện gì – nhưng nếucó người đến vây cửa còn gây gổ với bảo vệ thì khẳng định rằng không phải là chuyện gì tốt.
Cố Trầm Chu nhìn quét qua xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên một chiếc xe thể thao rất đẹp đang đỗ ở ven đường đối diện, Chủ nhiệm Vương đứng bên cạnh anh vội lên tiếng:
“Chủ nhiệm Cố, bên dưới chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, tôi về trước xem thế nào, không quấy rầy cậu nữa.”
Cố Trầm Chu khách sáo đáp:
“Chủ nhiệm Vương đi thong thả.”
Chủ nhiệm Vương mỉm cười đáp lại, tâm thần vẫn có chút bất an nhìn lướt qua đám người bên dưới một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Cách không bao lâu sau, di động của Cố Trầm Chu kêu vang, anh liếc số điện thoại một cái rồi trực tiếp bấm nghe:
“Giờ cậu đang ở đâu?”
Lúc anh hỏi ra câu này thì ánh mắt nhìn thẳng tắp vào chiếc xe thể thao màu trắng ở phía đối diện.
Cách một lúc thật lâu sau, cửa kính của xe thể thao dần hạ xuống.
Trong điện thoại, giọng nói của Hạ Hải Lâu truyền vào trong lỗ tai Cố Trầm Chu. Cách biệt gần mười ngày, đây là lần đầu tiên Cố Trầm Chu nhận được điện thoại của Hạ Hải Lâu:
“Ven con phố ở ngay bên ngoài tòa nhà công sở mà anh đang làm việc, tôi còn đang nhìn thấy cửa kính phòng anh đó –“
Dường như đã không được nhìn thấy mặt nhau trong một khoảng thời gian quá dài, trong tiếng cười của Hạ Hải Lâu có xen lẫn tiếng hít thở khe khẽ, Cố Trầm Chu nghe vào liền cảm thấy có hơi cổ quái:
“Tiểu Chu, có muốn tôi nói cho anh biết vì sao lại có đoàn người vây quanh cổng chính không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.