Chương 85: Dùng cơm
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Vài giây im lặng.
Cố Trầm Chu:
“Hạ Hải Lâu?”
“Đoán đúng có thưởng.”
Hạ Hải Lâu dứt khoát dựa hẳn vào cửa sổ nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Anh muốn gì?”
“Tôi muốn cậu cúp điện thoại.”
Cố Trầm Chu ở đầu điện thoại bên kia đáp.
Hạ Hải Lâu nhe răng cười, cho dù đối phương ở bên kia không nhìn thấy:
“Mong muốn này không thật lòng nên không tính, đổi sang cái khác đi.”
Lời này thật sự không sai, nếu Cố Trầm Chu thật sự không muốn nghe thấy giọng hắn thì đã trực tiếp ngắt điện thoại từ sớm, chẳng lẽ còn đợi nói chờ hắn cúp điện thoại trước hay sao? Không hợp logic!
Trong Thiên Thụy Viên, Cố Trầm Chu đẩy bàn ra đứng dậy rời khỏi bàn máy tính trước mặt:
“Gọi điện thoại đến đây có chuyện gì?”
… A, đương nhiên, trước mắt Cố Trầm Chu vẫn chưa cúp điện thoại của hắn, chủ yếu là bởi vì hắn vẫn thường đưa sang một vài tin tức có ích. Hạ Hải Lâu thầm nghĩ.
Cố Trầm Chu không nhắc lại câu nói mở đầu, Hạ Hải Lâu cũng không có ý định kéo dài, hai người đều cố ý bỏ qua.
Hạ Hải Lâu trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Cho anh một tin tức, anh có nghe không?”
“Nghe.”
Cố Trầm Chu cho đối phương câu trả lời một chữ đơn giản.
Hạ Hải Lâu đặt bàn tay mình lên mặt kính, xuyên qua khe hở tách ra nhìn bức màn tối đen ngoài kính cửa sổ:
“Không cần mất công bên chỗ Thủ tướng Hạ, cân nhắc đến kẻ khác một chút – Tôi nói như vậy hẳn là Cố thiếu gia có thể nghe hiểu được nhỉ?”
Dường như có một tiếng cười rất nhẹ xuyên qua tín hiệu, từ khoảng cách cũng không tính là quá xa truyền vào trong lỗ tai Hạ Hải Lâu.
Ngón trỏ của Hạ Hải Lâu bất giác giật nhẹ.
Chút âm vang như có như không này khơi gợi lên dục vọng của hắn, hắn lại bắt đầu vẽ ra nụ cười của Cố Trầm Chu trong đầu: Người kia cười rộ lên trông sẽ như thế nào? Đương nhiên không phải là loại mỉm cười lễ phép vừa lạnh nhạt vừa xa cách, mà là –
Thân thiện? Môi sẽ nhếch lên để lộ răng nanh, mắt hơi nheo lại, lúm đồng tiền trên gương mặt cũng sẽ xuất hiện?
Kinh ngạc cùng vui vẻ? Ánh mắt mở to, khóe miệng bất giác nhếch lên thật cao, tươi cười rất nhạt nhưng trông lại rất chân thật?
Hài lòng? Đuôi lông mày nhướn cao, khóe môi cũng theo đó mà càng nhếch cao hơn, nhưng độ rộng lại bị bó buộc trong một phạm vi không được tự nhiên lắm?
Còn cả sung sướng, vui vẻ, xúc động…
“Đương nhiên.”
Giọng nói không thoải mái lắm của Cố Trầm Chu vang lên.
Hạ Hải Lâu bị chặn ngang cảm thấy không quá thú vị mà bĩu môi: Đương nhiên, với việc vừa rồi thì người ở đầu kia điện thoại nhiều nhất cũng chỉ hơi hé miệng một chút, tỏ ra việc này vốn nên như thế hoặc là đã sớm đoán được từ trước.
Hắn lại nghe thấy người ở đầu điện thoại bên kia hạ giọng:
“Nếu Hạ thiếu gia đã rộng rãi như vậy, tôi cũng đưa cho Hạ thiếu gia một tin tức.”
“Ồ?”
Hạ Hải Lâu tỏ vẻ mình chăm chú lắng nghe.
“Có một số việc vốn không có vấn đề gì với Thủ tướng Hạ, ngược lại hiện giờ chỉ cần Thủ tướng Hạ hơi chú ý một chút thì sẽ thành người thực sự có liên quan đến chuyện này.”
Cố Trầm Chu nói đến đó liền ngừng.
“Nếu không có việc gì khác thì hôm nay dừng lại ở đây đi.”
Đây không phải một câu nghi vấn.
Hạ Hải Lâu vốn đang cân nhắc hàm nghĩa ẩn chứa trong một câu nói trước đó của Cố Trầm Chu, sau khi nghe được câu này thì đuôi lông mày giật nhẹ một cái, dùng giọng điệu chứa ba phần nghiêm túc, ba phần vui đùa nói:
“Sao lại không có chuyện gì khác được? Cố đại thiếu gia cũng đừng coi thường câu nói đầu tiên của tôi đó.”
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc.
Hạ Hải Lâu cực kì hưng phấn tưởng tưởng ra vẻ mặt của Cố Trầm Chu giờ phút này, còn tích cực thay đối phương lập giả thiết về những câu trả lời mà đối phương có khả năng đáp lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
‘Tút –‘Điện thoại vang lên âm báo bận.
Điện thoại bị ngắt ngang…
Hạ Hải Lâu:
“…”
Thôi đi. Hắn hơi buồn bực lại vui sướng không ít cầm di động bước lên nốt nửa số bậc thang cuối cùng, quay về trong phòng mình.
Trong phòng cũng không hề bật đèn.
Ánh sao nhàn nhạt soi tỏ căn phòng tối đen, cũng chiếu ra mấy đốm sáng nho nhỏ trên sàn nhà bằng gỗ.
Hạ Hải Lâu đi đến bên cửa sổ, vươn tay ra xếp gọn một chút đám tư liệu đặt ở chỗ đó rồi bật đèn lên ngồi vào bàn máy tính khởi động máy.
Dưới hình ảnh khởi động máy tính quen thuộc, vạch sáng biểu thị đang chờ lăn qua lăn lại vô cùng chăm chỉ.
Hạ Hải Lâu vừa cầm di động trong tay xoay xoay vừa nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
Hắn nói cho Cố Trầm Chu biết thái độ của Hạ Nam Sơn với chuyện này, mục đích chủ yếu vẫn là dựa theo ý tưởng phe Uông dùng thủ đoạn ra tay với Hạ Nam Sơn… Nếu nói hiện giờ Hạ Nam Sơn vì cân nhắc đủ mọi mặt nên chắc chắn tám mươi phần trăm là sẽ không ra tay, bên phe Uông đã tỏ rõ thái độ dù chết cũng phải cắn chặt Bành Tùng Bình thì Hạ Nam Sơn nhất định càng không ra tay, không chỉ vì sức mạnh của phe Uông mà càng bởi vì vị phó Bộ trưởng Bộ Tổ chức này mặc dù ở cùng trận địa với Hạ Nam Sơn nhưng lại luôn bằng mặt không bằng lòng, hiện giờ có cơ hội khiến đối phương suy yếu thậm chí còn có thể trực tiếp kéo đối phương xuống, Hạ Nam Sơn sao có thể bỏ qua và vì sao cần phải bỏ qua?
Còn câu nói kia của Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu sở dĩ nói ra câu ấy là có ý gì…
Hạ Hải Lâu hơi trầm ngâm, đầu tiên loại trừ khả năng đối phương đang muốn đánh lừa người nghe: Không cần thiết phải như thế, cho dù Hạ Nam Sơn không phòng bị chuyện Đổng Xương Tề và Khương Đông thì cũng sẽ phòng bị khả năng bị Cố Tân Quân nhắm đến nên vẫn vô cùng cảnh giác, Cố Trầm Chu muốn dùng một câu để hóa giải sự cảnh giác của Hạ Nam Sơn? Vậy đầu anh ta chắc bị lừa đá rồi.
Đương nhiên, cho dù đầu anh ta bị lừa đá thật thì cái tên Cố Trầm Chu kia cũng sẽ không làm như vậy…
Ngón tay Hạ Hải Lâu đưa lên vuốt vuốt cằm, hắn chợt mỉm cười: Thực ra việc này cũng không có gì khó hiểu, phó Bộ trưởng Bộ Tổ chức ư, tuy rằng Hạ Nam Sơn là cái đinh trong mắt phe Uông và hai nhà Cố Vệ, nhưng vị phó Bộ trưởng muốn cản trở công việc của Bộ trưởng Bộ Tổ Chức này, bất kể là với phe Uông muốn thừa cơ hội mượn thế lực của Bộ Tổ Chức hay Cố Tân Quân muốn nắm giữ tất cả Bộ Tổ chức trong tay mà nói thì cũng không khác gì một chiếc gai cắm trong thịt nhỉ?
Bởi vậy, thông báo cho cái đinh trong mắt đi đối phó với cái gai trong thịt cũng chính là mối quan hệ giữa trai cò với ngư ông thôi. Nhưng chuyện này với Hạ Nam Sơn mà nói cũng xem như ngư ông đắc lợi, chỉ xem thủ đoạn của hai bên ai cao minh hơn, ai có thể nắm được nhiều lợi ích hơn vào tay…
Trong căn nhà rộng lớn trống trải này, phòng ngủ của Hạ Nam Sơn và Hạ Hải Lâu chỉ cách nhau vỏn vẹn một cái trần nhà.
Trong phòng ngủ nằm ở cuối hành lang tầng hai về phía đông, người đàn ông già nua ngồi trên ghế dựa, chiếc ghế màu đỏ rực đặt đối diện với cửa sổ rộng mở.
Ngọn đèn treo trên cao tỏa ánh sáng lan đến mỗi một góc trong căn phòng, gió lạnh xuyên qua cửa sổ lùa vào bên trong.
Người lớn tuổi kia ngồi trước cửa sổ, hai tay đan vào nhau đặt trên chiếc gậy chống.
Ông tựa lưng vào ghế, thân hình bị chiếc ghế dựa cao lớn khiến trông có vẻ hơi gầy yếu, ánh mắt nhìn về phía xa xa, gương mặt nghiêm túc lại trầm tĩnh.
Ông mặc một chiếc sơ mi phẳng phiu, ngay cả nút cài cuối cùng cũng được cài cẩn thận, mái tóc hoa râm đã nhuộm đen được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Ánh mắt, mũi cùng môi của ông, mỗi một nơi đều tràn ngập vẻ kiên định và nghiêm nghị.
Nhưng khe rãnh trên trán, nếp nhăn nơi khóe mắt ông lại là dấu vết của năm tháng bất giác trôi qua, thể hiện sự mệt mỏi cùng già nua của ông bằng phương thức thành thật nhất.
…
Cố Trầm Chu ở bên này vừa mới cúp điện thoại của Hạ Hải Lâu liền đứng dậy định đi nói với Cố Tân Quân một tiếng, không ngờ lại nhận được một cú điện thoại từ một dãy số xa lạ như mọi khi.
Anh hơi nhíu mày nhưng không trực tiếp ấn tắt mà bấm nhận, dự định nghe xem đây là ai, nếu là Hạ Hải Lâu –
“Là Cố đại thiếu gia đúng không?”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ hoạt bát, sau đó lại tự giác báo tên trước:
“Tôi là Uông Tư Hàm.”
… May mà không ngắt điện thoại. Cố Trầm Chu cười nói:
“Tôi nghe ra được.”
“Nhắc đến mới nhớ, anh có nhìn thấy tấm ảnh chụp kia không?”
Uông Tư Hàm hỏi:
“Chụp cũng đẹp phết nhé!”
Ý nghĩa của lời này… Không để Cố Trầm Chu kịp phân tích được gì thì Uông Tư Hàm đã nói tiếp:
“Nhưng lúc cha tôi nhìn thấy thì vẻ mặt có chút khác thường, sau đó ông hỏi ‘Là cậu nhóc là họ Cố hử? Hừ!’.”
Tiếp đó là tiếng cười mà đối phương không thể kìm nén được.
Cố Trầm Chu ở bên này vừa khẽ mỉm cười thì đã lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Uông Tư Hàm vang lên:
“Đúng rồi, chừng nào anh rảnh rỗi? Tôi đã thu thập được không ít tài liệu cho luận văn rồi, dạo này cũng có thời gian nên muốn nhân dịp này mời anh dùng cơm… Chậc, chỉ có hai người chúng ta nên đừng đến mấy chỗ như Quốc Sắc Thiên Hương, cơm Tây ăn mãi cũng không thấy có gì đặc biệt, chúng ta đến Ngư Trang ở đường Trường Thành ăn cá hay là đến quán Tứ Xuyên ở đường Lâm An ăn đồ cay, hoặc đến khách sạn nhỏ tên gì đó ở gần ngõ Sái Thủy cũng được?”
Đúng là một cô nhóc tham ăn mà. Cố Trầm Chu đáp:
“Tôi thế nào cũng được, cô muốn ăn cái gì?”
“Ăn cá được không?”
Sự vui vẻ rạng rỡ của Uông Tư Hàm đều truyền hết sang đây thông qua tín hiệu điện thoại.
“Tối ngày mai nhé?”
Cố Trầm Chu đưa thời gian.
“Được, bảy giờ tối ngày mai, gặp trực tiếp ở Ngư Trang.”
Uông Tư Hàm đáp.
“Tôi cúp máy trước nhé.”
Cố Trầm Chu ừ một tiếng liền nghe thấy tiếng điện thoại bị ngắt kết nối, anh lấy điện thoại di động ra khỏi tai rồi đặt xuống bàn, tiếp tục làm nốt mấy chuyện còn dang dở trước đó.
Ngư Trang ở đường Trường Thành cũng không phải nhà hàng ăn uống thiên về món cá xa hoa nổi tiếng nhất trong kinh thành, nhưng nếu nói về hương vị thì quả thực không tệ.
Vì đã hẹn thời gian trước đó, Cố Trầm Chu cố ý đến sớm hơn mười phút nhưng cũng không đi vào trước mà đứng chờ ở bên ngoài Ngư Trang, định đợi đối phương đến rồi mới đi cùng nhau vào.
Khoảng ba đến năm phút sau, một chiếc xe đen bóng chạy đến trước cửa Ngư Trang.
Cố Trầm Chu nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy được Uông Tư Hàm ngồi ở thùng xe phía sau, nhưng người đi xuống đầu tiên lại chính là thư kí họ Trương vẫn luôn đi theo bên cạnh Uông Bác Nguyên.
Thư kí Trương năm nay vừa qua tuổi bốn mươi, với chức vị và tuổi tác hiện giờ của ông ta thì có thể xem như vô cùng trẻ trung khỏe mạnh.
“Chào Cố thiếu gia.”
Vị thư kí này vừa xuống xe đã vươn hai tay ra, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm bước nhanh về phía Cố Trầm Chu, sau đó cả hai tay cùng dùng sức nắm tay đối phương lay mạnh một cái.
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn sang Uông Tư Hàm vẫn ngồi trên xe chưa bước xuống, thầm nghĩ Uông Bác Nguyên thật sự không chỉ coi con gái mình như bảo bối ở mức bình thường, anh mới gặp Uông Tư Hàm lần thứ ba, còn chưa xác định được cái gì mà vị bí thư kia đã phái trợ thủ đắc lực nhất của mình đi theo xe cùng đến đây, xem ra nếu hiện giờ anh không biểu hiện được khiến cho vị trợ thủ đắc lực này vừa lòng thì cô em mềm mại vừa ngồi xe đến kia sẽ lại đi theo xe quay về.
“Chào thư kí Trương, buổi tối tốt lành, nghe nói vài ngày trước bí thư bị ho, hiện giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Cố Trầm Chu cũng mỉm cười chào hỏi, nụ cười tươi tắn của anh thiếu mất vài phần tự nhiên nhưng lại thêm vài phần khiêm tốn hơn so với bình thường, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, anh không lên mặt trước mặt vị thư kí này là vì nể mặt Uông Bác Nguyên.
“Bồi bổ vài ngày đã đỡ hơn rồi.”
Thư kí Trương cười tủm tỉm trả lời, lại nói một câu đầy ẩn ý:
“Cố thiếu gia này, bí thư nhà chúng tôi đã thấy bức ảnh chụp –“
“Mọi người chỉ trêu đùa nhau mà đã kinh động đến bí thư?”
Cố Trầm Chu bật cười:
“Lúc đó đông người, Tư Hàm không cẩn thận bị người va phải nên tôi thuận tay đỡ cô ấy thôi.”
Bí thư Trương thầm gật đầu hài lòng, thái độ không gần không xa cực kì bình thường – thực ra tiếng tăm của Cố Trầm Chu luôn không tệ, Uông Bác Nguyên cũng không có chỗ nào không an tâm, sở dĩ vẫn kêu thư kí Trương cùng đến đây, vừa để bày tỏ thái độ của mình, thứ hai là cũng đề phòng tai họa từ trước, tâm tình này có thể dùng một câu khái quát để hình dung: Các ông bố luôn coi con gái mình như bảo bối.
Trong một hai câu nói, hai người đều biểu đạt thái độ rất vừa phải.
Thư kí Trương rất phong độ chào tạm biệt Cố Trầm Chu rồi xoay người bước lên chiếc xe vẫn dừng ở đằng trước nãy giờ. Lúc này Uông Tư Hàm mới có thể xuống xe.
Sau khi xuống xe, Uông Tư Hàm mỉm cười với Cố Trầm Chu trước nhưng không lập tức đi đến mà đứng cạnh xe nói lời tạm biệt với thư kí Trương và lái xe, đợi sau khi xe rời đi thì cô mới đi vài bước đến bên cạnh Cố Trầm Chu:
“Anh đợi lâu rồi, có bị cha tôi dọa không? Từ ba năm trước cha tôi đã vậy rồi, càng lúc càng gấp gáp vì mấy chuyện liên quan đến tôi…”
Giọng nói của cô bất chợt hơi hạ xuống.
Đây cũng không phải bí mật gì cả: ba năm trước vợ Uông Bác Nguyên là Diệp Tú Anh gặp tai nạn xe cộ trong lúc lái xe ra ngoài, xe hơi bà điểu khiển va chạm với xe vận chuyển chất lỏng độc hại nên tử vong lập tức.
Sau đó Uông Bác Nguyên không hề tái hôn, hiện giờ nhìn Uông Tư Hàm như vậy thì có thể biết đối phương đã dồn hết tình cảm bản thân dành cho vợ lên người con gái nên mới vô cùng quan tâm đến tình hình cuộc sống và kết giao bạn bè của con gái mình như thế — nhưng quan tâm như vậy với những người ở địa vị như bọn họ mà nói thì cũng không bất ngờ. Con trai sinh trong gia đình chính trị sẽ được bồi dưỡng hứng thú với chính trị càng nhiều càng tốt, mà con gái thì chủ yếu bắt đầu từ tố chất của bản thân rồi bồi dưỡng khí độ học thức cùng mắt nhìn và tâm cơ.
Trong đám đời hai đời ba thường truyền tai nhau về việc con trai hay cháu trai nhà ai quan hệ nam nữ bừa bãi ở bên ngoài, nhưng rất ít khi rỉ tai nhau chuyện con gái hay cháu gái nhà ai quậy phá gây chuyện, bất kể là gia đình như thế nào, những yêu cầu dành cho con gái luôn nghiêm khắc hơn với con trai rất nhiều.
Trái ngược với sự đơn giản tiện lợi ngày hôm qua, hôm nay Uông Tư Hàm ăn mặc có vẻ thục nữ hơn một chút.
Cô mặc một bộ quần áo trắng thuần, cổ đeo một chiếc vòng bằng thạch anh tím, tóc vẫn buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản để lộ hai vành tai trắng nõn, vóc dáng xinh đẹp chắp tay sau lưng đứng thẳng trong bóng đêm giống như phát ra một luồng sáng hấp dẫn, thu hút ánh mắt của tất thảy những người qua đường.
Cố Trầm Chu lập tức hiểu ra vì sao Hứa Quang mới liếc mắt một cái đã mê mệt Uông Tư Hàm – mê mệt không kì lạ, không mê mệt mới là kì quái.
Hai người hiện tại còn không tính là bạn bè, anh cũng chỉ làm cái mà phương Tây gọi là sự lễ độ của quý ông, động tác này ở phương Đông đã bị coi là có chút sỗ sàng, cuối cùng chỉ mỉm cười nói hai câu rồi cùng đi vào trong Ngư Trang.
Có lẽ là sắp được ăn đồ ăn ngon nên Uông Tư Hàm có vẻ rất hưng phấn, trong khoảng cách vài bước ngắn ngủi đi từ cửa Ngư Trang vào sảnh chính thì cô vẫn có hứng thú trò chuyện hưu vượn với Cố Trầm Chu, nói đến chỗ buồn cười thì cũng cười ra tiếng rất tự nhiên.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa Ngư Trang đã sớm nhìn thấy hai vị khách một trước một sau ngồi xe đến này. Cuối cùng cũng đợi được hai người bước vào, cậu ta nhanh chóng bước lên đón:
“Xin hỏi các vị đi bao nhiêu người ạ?”
“Tôi đã đặt chỗ.”
Nụ cười tươi tắn bên khóe môi Uông Tư Hàm cũng không thu hết lại, dáng vẻ của cô không thuộc loại khiến người ta kinh ngạc, nhưng mang theo nụ cười rạng rỡ tự nhiên lại lộ vẻ thanh thuần thoải mái vô cùng:
“Tôi họ Uông.”
“Xin hai vị chờ một lát.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười mang theo vẻ xin lỗi, sau đó xoay người nói chuyện với người trực quầy hai câu rồi lại vội vàng bước lên:
“Tiểu thư Uông đặt chỗ ở đại sảnh đúng không ạ?”
“Là chỗ ở cạnh hồ nước dựa sát vào vách tường.”
Uông Tư Hàm rõ ràng là không phải đến cửa hàng này lần đầu, cô nói rất quen thuộc.
“Xin đi theo tôi.”
Nhân viên phục vụ kiểm tra thấy không sai, đang muốn dẫn hai vị khách đi đến chỗ ngồi thì một giọng nói chợt truyền đến từ đằng sau:
“Cố thiếu gia, sao lại trùng hợp thế này?”
Cố Trầm Chu và Uông Tư Hàm cùng dừng chân quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Hạ Hải Lâu dắt theo một cô bạn gái dáng người cao ráo cười dài đi từ ngoài cửa vào.
Đuôi lông mày của Cố Trầm Chu hơi nhướn lên một chút, đang muốn lên tiếng thì Uông Tư Hàm đứng bên cạnh anh đã lên tiếng trước:
“Liễu Liễu?”
Ngữ điệu rất kinh ngạc.
“Tư Hàm?”
Cô gái đang kéo tay Hạ Hải Lâu cũng vô cùng ngạc nhiên, lập tức buông đối phương ra đứng thẳng người lại:
“Trùng hợp vậy à!”
Cố Trầm Chu nhìn lướt qua Uông Tư Hàm và bạn gái của Hạ Hải Lâu rồi lại nhìn lướt qua Hạ Hải Lâu, chỉ thấy đối phương hơi nhếch môi với anh, hoàn toàn không kiêng dè mà mỉm cười cực kì khiêu khích.
“Sao cậu lại đi cùng anh ta đến đây?”
Ngữ điệu của Uông Tư Hàm rõ ràng là có chút khác thường, trong mắt Cố Trầm Chu thì đây có thể coi như là biểu hiện đối phương đã dựng thẳng radar lên.Nhưng đôi chút khác biệt này cũng không bị cô gái tên Liễu Liễu quen biết Uông Tư Hàm phát hiện ra, cô ấy còn đang mải đắm chìm trong sự kinh ngạc:
“Người này là bạn mình, Tư Hàm, cậu cũng quen anh Hải Lâu?”
Đã gọi là Hải Lâu rồi cơ đấy… Cố Trầm Chu và Uông Tư Hàm cùng nghĩ như vậy.
Uông Tư Hàm nhìn Hạ Hải Lâu, vẻ mặt hiện lên chút kì quái:
“Cũng không phải quen, từng nghe đến thôi.”
Nói đoạn cô mỉm cười với Hạ Hải Lâu, dáng vẻ không quá nghiêm túc đến mức ngay cả Liễu Liễu cũng nhìn ra được.
Liễu Liễu nhìn Hạ Hải Lâu bên cạnh rồi lại quay sang nhìn Uông Tư Hàm, bản thân cô cũng cảm thấy có chỗ không ổn, Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh cô liền nâng tay lên ôm bả vai đối phương, mỉm cười nói:
“Thật mới lạ, tên thân mật của em là Liễu Liễu? Rất đáng yêu. Đây là bạn tốt của anh –“
Hắn cố tình kéo dài âm một chút:
“Họ Cố. Em quen cô bạn gái của anh ta à? Xem ra hôm nay vận may không tệ, một đôi bạn thân, hai người bạn tốt đều có đôi có cặp.”
Ý nghĩa trong lời này thực sự rất rõ ràng, chính là đang nói Cố Trầm Chu với Uông Tư Hàm là một đôi, hắn với Liễu Liễu cũng là một đôi.
Cố Trầm Chu và Uông Tư Hàm đương nhiên là không có ý kia, nhưng Liễu Liễu bị Hạ Hải Lâu ôm lấy lại đỏ mặt ngoan ngoãn đứng im không hề giãy dụa, rõ ràng là cũng có một hai phần ý nghĩ như thế.
Ánh mắt Uông Tư Hàm nhìn Hạ Hải Lâu đã giống ánh mắt nhìn một con sói, nhưng lúc quay đầu nhìn lại về phía Liễu Liễu thì nụ cười của cô lại mang theo sự vui vẻ như bình thường:
“Hôm nay thật sự quá khéo, hai người cũng là đến dùng cơm chiều sao? Vậy chúng ta dùng cơm cùng nhau luôn đi!”
Hai mắt Liễu Liễu sáng bừng:
“Được đấy, mình –“
Cô liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái.
Hạ Hải Lâu nói với người phục vụ đứng trơ trọi ở bên cạnh:
“Tôi họ Hạ, đã đặt chỗ ở đây.”
Nhân viên phục vụ vội vàng nói với người trực quầy trước mặt hai câu rồi lập tức quay sang cười nói:
“Chỗ hai vị đặt vừa khéo ở sát ngay bên cạnh, cho dù không ghép bàn lại thì vẫn rất thuận tiện cho việc trò chuyện.”
Uông Tư Hàm vừa hơi nhíu mày thì Liễu Liễu đã toét miệng cười rộ lên:
“Tư Hàm, chỗ cậu đặt là chỗ mà lúc trước chúng ta ngồi khi cùng đến ăn đúng không? Vốn mình cũng định đặt chỗ đó nhưng lễ tân nói với mình rằng chỗ ấy đã bị đặt, không ngờ lại chính là cậu.”
Đôi mày của Uông Tư Hàm giãn ra, cũng tự nhiên rời khỏi vị trí bên cạnh Cố Trầm Chu đến đứng bên cạnh Liễu Liễu thấp giọng nói chuyện với nhau.
Hạ Hải Lâu đương nhiên cũng không thể tùy tiện đứng bên cạnh nghe hai cô bé thì thầm nói chuyện, vì thế hắn đành phải ‘bất đắc dĩ’ nhường chỗ rồi đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu.
Bốn người đi theo nhân viên phục vụ đến chỗ mà bọn họ đã đặt.
Đại đường của Ngư Trang được thiết kế rất có phong cách riêng, ở chéo góc đằng sau là một hồ suối phun nước phun lên rất cao, nước chảy róc rách, khe đá phủ đầy rêu xanh cùng một vài loại hoa cỏ mọc trên vách đá, núi giả ngập trong nước, những con cá chép có màu sắc rực rỡ bơi thành từng đàn lượn qua lượn lại trong nước tạo cảm giác rất thoải mãi.
Ngoại trừ hồ nước lớn này ra thì trong đại sảnh còn có hai con lạch nhỏ giao nhau, chiều rộng của con lạch này khoảng hai thước, ở giữa dùng cầu đá nhỏ để kết nối khiến toàn bộ đại sảnh được chia thành từng phần, tiếp đó lại có vài chậu cây cảnh được xếp lên để che khuất tầm mắt, đây chính là chỗ VIP bán tự nhiên.
Chỗ Uông Tư Hàm đặt nằm ở đằng sau hồ nước, nơi này nằm tựa vào bức tường phía sau đại sảnh nên vô cùng yên tĩnh, bên phải có một mảng gạch xanh đậm, bên trái là vài chú cá bơi tới bơi lui, bất kể là cảnh quan hay sự riêng tư đều được đảm bảo nhất định, có thể coi là một chỗ ngồi rất tốt.
Bốn người ngồi xuống quanh một chiếc bàn tròn, còn chưa nói được mấy câu mà hai cô gái đã nắm tay nhau đi vào toilet tiếp tục trao đổi.
Chỉ còn lại Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu ngồi đối diện nhau.
Cuối cùng Cố Trầm Chu cũng lên tiếng, anh hỏi thẳng:
“Hạ Hải Lâu, cậu có thấy nhàm chán muốn nói chuyện chút không?”
Cố Trầm Chu:
“Hạ Hải Lâu?”
“Đoán đúng có thưởng.”
Hạ Hải Lâu dứt khoát dựa hẳn vào cửa sổ nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Anh muốn gì?”
“Tôi muốn cậu cúp điện thoại.”
Cố Trầm Chu ở đầu điện thoại bên kia đáp.
Hạ Hải Lâu nhe răng cười, cho dù đối phương ở bên kia không nhìn thấy:
“Mong muốn này không thật lòng nên không tính, đổi sang cái khác đi.”
Lời này thật sự không sai, nếu Cố Trầm Chu thật sự không muốn nghe thấy giọng hắn thì đã trực tiếp ngắt điện thoại từ sớm, chẳng lẽ còn đợi nói chờ hắn cúp điện thoại trước hay sao? Không hợp logic!
Trong Thiên Thụy Viên, Cố Trầm Chu đẩy bàn ra đứng dậy rời khỏi bàn máy tính trước mặt:
“Gọi điện thoại đến đây có chuyện gì?”
… A, đương nhiên, trước mắt Cố Trầm Chu vẫn chưa cúp điện thoại của hắn, chủ yếu là bởi vì hắn vẫn thường đưa sang một vài tin tức có ích. Hạ Hải Lâu thầm nghĩ.
Cố Trầm Chu không nhắc lại câu nói mở đầu, Hạ Hải Lâu cũng không có ý định kéo dài, hai người đều cố ý bỏ qua.
Hạ Hải Lâu trả lời câu hỏi của Cố Trầm Chu:
“Cho anh một tin tức, anh có nghe không?”
“Nghe.”
Cố Trầm Chu cho đối phương câu trả lời một chữ đơn giản.
Hạ Hải Lâu đặt bàn tay mình lên mặt kính, xuyên qua khe hở tách ra nhìn bức màn tối đen ngoài kính cửa sổ:
“Không cần mất công bên chỗ Thủ tướng Hạ, cân nhắc đến kẻ khác một chút – Tôi nói như vậy hẳn là Cố thiếu gia có thể nghe hiểu được nhỉ?”
Dường như có một tiếng cười rất nhẹ xuyên qua tín hiệu, từ khoảng cách cũng không tính là quá xa truyền vào trong lỗ tai Hạ Hải Lâu.
Ngón trỏ của Hạ Hải Lâu bất giác giật nhẹ.
Chút âm vang như có như không này khơi gợi lên dục vọng của hắn, hắn lại bắt đầu vẽ ra nụ cười của Cố Trầm Chu trong đầu: Người kia cười rộ lên trông sẽ như thế nào? Đương nhiên không phải là loại mỉm cười lễ phép vừa lạnh nhạt vừa xa cách, mà là –
Thân thiện? Môi sẽ nhếch lên để lộ răng nanh, mắt hơi nheo lại, lúm đồng tiền trên gương mặt cũng sẽ xuất hiện?
Kinh ngạc cùng vui vẻ? Ánh mắt mở to, khóe miệng bất giác nhếch lên thật cao, tươi cười rất nhạt nhưng trông lại rất chân thật?
Hài lòng? Đuôi lông mày nhướn cao, khóe môi cũng theo đó mà càng nhếch cao hơn, nhưng độ rộng lại bị bó buộc trong một phạm vi không được tự nhiên lắm?
Còn cả sung sướng, vui vẻ, xúc động…
“Đương nhiên.”
Giọng nói không thoải mái lắm của Cố Trầm Chu vang lên.
Hạ Hải Lâu bị chặn ngang cảm thấy không quá thú vị mà bĩu môi: Đương nhiên, với việc vừa rồi thì người ở đầu kia điện thoại nhiều nhất cũng chỉ hơi hé miệng một chút, tỏ ra việc này vốn nên như thế hoặc là đã sớm đoán được từ trước.
Hắn lại nghe thấy người ở đầu điện thoại bên kia hạ giọng:
“Nếu Hạ thiếu gia đã rộng rãi như vậy, tôi cũng đưa cho Hạ thiếu gia một tin tức.”
“Ồ?”
Hạ Hải Lâu tỏ vẻ mình chăm chú lắng nghe.
“Có một số việc vốn không có vấn đề gì với Thủ tướng Hạ, ngược lại hiện giờ chỉ cần Thủ tướng Hạ hơi chú ý một chút thì sẽ thành người thực sự có liên quan đến chuyện này.”
Cố Trầm Chu nói đến đó liền ngừng.
“Nếu không có việc gì khác thì hôm nay dừng lại ở đây đi.”
Đây không phải một câu nghi vấn.
Hạ Hải Lâu vốn đang cân nhắc hàm nghĩa ẩn chứa trong một câu nói trước đó của Cố Trầm Chu, sau khi nghe được câu này thì đuôi lông mày giật nhẹ một cái, dùng giọng điệu chứa ba phần nghiêm túc, ba phần vui đùa nói:
“Sao lại không có chuyện gì khác được? Cố đại thiếu gia cũng đừng coi thường câu nói đầu tiên của tôi đó.”
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc.
Hạ Hải Lâu cực kì hưng phấn tưởng tưởng ra vẻ mặt của Cố Trầm Chu giờ phút này, còn tích cực thay đối phương lập giả thiết về những câu trả lời mà đối phương có khả năng đáp lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
‘Tút –‘Điện thoại vang lên âm báo bận.
Điện thoại bị ngắt ngang…
Hạ Hải Lâu:
“…”
Thôi đi. Hắn hơi buồn bực lại vui sướng không ít cầm di động bước lên nốt nửa số bậc thang cuối cùng, quay về trong phòng mình.
Trong phòng cũng không hề bật đèn.
Ánh sao nhàn nhạt soi tỏ căn phòng tối đen, cũng chiếu ra mấy đốm sáng nho nhỏ trên sàn nhà bằng gỗ.
Hạ Hải Lâu đi đến bên cửa sổ, vươn tay ra xếp gọn một chút đám tư liệu đặt ở chỗ đó rồi bật đèn lên ngồi vào bàn máy tính khởi động máy.
Dưới hình ảnh khởi động máy tính quen thuộc, vạch sáng biểu thị đang chờ lăn qua lăn lại vô cùng chăm chỉ.
Hạ Hải Lâu vừa cầm di động trong tay xoay xoay vừa nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
Hắn nói cho Cố Trầm Chu biết thái độ của Hạ Nam Sơn với chuyện này, mục đích chủ yếu vẫn là dựa theo ý tưởng phe Uông dùng thủ đoạn ra tay với Hạ Nam Sơn… Nếu nói hiện giờ Hạ Nam Sơn vì cân nhắc đủ mọi mặt nên chắc chắn tám mươi phần trăm là sẽ không ra tay, bên phe Uông đã tỏ rõ thái độ dù chết cũng phải cắn chặt Bành Tùng Bình thì Hạ Nam Sơn nhất định càng không ra tay, không chỉ vì sức mạnh của phe Uông mà càng bởi vì vị phó Bộ trưởng Bộ Tổ chức này mặc dù ở cùng trận địa với Hạ Nam Sơn nhưng lại luôn bằng mặt không bằng lòng, hiện giờ có cơ hội khiến đối phương suy yếu thậm chí còn có thể trực tiếp kéo đối phương xuống, Hạ Nam Sơn sao có thể bỏ qua và vì sao cần phải bỏ qua?
Còn câu nói kia của Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu sở dĩ nói ra câu ấy là có ý gì…
Hạ Hải Lâu hơi trầm ngâm, đầu tiên loại trừ khả năng đối phương đang muốn đánh lừa người nghe: Không cần thiết phải như thế, cho dù Hạ Nam Sơn không phòng bị chuyện Đổng Xương Tề và Khương Đông thì cũng sẽ phòng bị khả năng bị Cố Tân Quân nhắm đến nên vẫn vô cùng cảnh giác, Cố Trầm Chu muốn dùng một câu để hóa giải sự cảnh giác của Hạ Nam Sơn? Vậy đầu anh ta chắc bị lừa đá rồi.
Đương nhiên, cho dù đầu anh ta bị lừa đá thật thì cái tên Cố Trầm Chu kia cũng sẽ không làm như vậy…
Ngón tay Hạ Hải Lâu đưa lên vuốt vuốt cằm, hắn chợt mỉm cười: Thực ra việc này cũng không có gì khó hiểu, phó Bộ trưởng Bộ Tổ chức ư, tuy rằng Hạ Nam Sơn là cái đinh trong mắt phe Uông và hai nhà Cố Vệ, nhưng vị phó Bộ trưởng muốn cản trở công việc của Bộ trưởng Bộ Tổ Chức này, bất kể là với phe Uông muốn thừa cơ hội mượn thế lực của Bộ Tổ Chức hay Cố Tân Quân muốn nắm giữ tất cả Bộ Tổ chức trong tay mà nói thì cũng không khác gì một chiếc gai cắm trong thịt nhỉ?
Bởi vậy, thông báo cho cái đinh trong mắt đi đối phó với cái gai trong thịt cũng chính là mối quan hệ giữa trai cò với ngư ông thôi. Nhưng chuyện này với Hạ Nam Sơn mà nói cũng xem như ngư ông đắc lợi, chỉ xem thủ đoạn của hai bên ai cao minh hơn, ai có thể nắm được nhiều lợi ích hơn vào tay…
Trong căn nhà rộng lớn trống trải này, phòng ngủ của Hạ Nam Sơn và Hạ Hải Lâu chỉ cách nhau vỏn vẹn một cái trần nhà.
Trong phòng ngủ nằm ở cuối hành lang tầng hai về phía đông, người đàn ông già nua ngồi trên ghế dựa, chiếc ghế màu đỏ rực đặt đối diện với cửa sổ rộng mở.
Ngọn đèn treo trên cao tỏa ánh sáng lan đến mỗi một góc trong căn phòng, gió lạnh xuyên qua cửa sổ lùa vào bên trong.
Người lớn tuổi kia ngồi trước cửa sổ, hai tay đan vào nhau đặt trên chiếc gậy chống.
Ông tựa lưng vào ghế, thân hình bị chiếc ghế dựa cao lớn khiến trông có vẻ hơi gầy yếu, ánh mắt nhìn về phía xa xa, gương mặt nghiêm túc lại trầm tĩnh.
Ông mặc một chiếc sơ mi phẳng phiu, ngay cả nút cài cuối cùng cũng được cài cẩn thận, mái tóc hoa râm đã nhuộm đen được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Ánh mắt, mũi cùng môi của ông, mỗi một nơi đều tràn ngập vẻ kiên định và nghiêm nghị.
Nhưng khe rãnh trên trán, nếp nhăn nơi khóe mắt ông lại là dấu vết của năm tháng bất giác trôi qua, thể hiện sự mệt mỏi cùng già nua của ông bằng phương thức thành thật nhất.
…
Cố Trầm Chu ở bên này vừa mới cúp điện thoại của Hạ Hải Lâu liền đứng dậy định đi nói với Cố Tân Quân một tiếng, không ngờ lại nhận được một cú điện thoại từ một dãy số xa lạ như mọi khi.
Anh hơi nhíu mày nhưng không trực tiếp ấn tắt mà bấm nhận, dự định nghe xem đây là ai, nếu là Hạ Hải Lâu –
“Là Cố đại thiếu gia đúng không?”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ hoạt bát, sau đó lại tự giác báo tên trước:
“Tôi là Uông Tư Hàm.”
… May mà không ngắt điện thoại. Cố Trầm Chu cười nói:
“Tôi nghe ra được.”
“Nhắc đến mới nhớ, anh có nhìn thấy tấm ảnh chụp kia không?”
Uông Tư Hàm hỏi:
“Chụp cũng đẹp phết nhé!”
Ý nghĩa của lời này… Không để Cố Trầm Chu kịp phân tích được gì thì Uông Tư Hàm đã nói tiếp:
“Nhưng lúc cha tôi nhìn thấy thì vẻ mặt có chút khác thường, sau đó ông hỏi ‘Là cậu nhóc là họ Cố hử? Hừ!’.”
Tiếp đó là tiếng cười mà đối phương không thể kìm nén được.
Cố Trầm Chu ở bên này vừa khẽ mỉm cười thì đã lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Uông Tư Hàm vang lên:
“Đúng rồi, chừng nào anh rảnh rỗi? Tôi đã thu thập được không ít tài liệu cho luận văn rồi, dạo này cũng có thời gian nên muốn nhân dịp này mời anh dùng cơm… Chậc, chỉ có hai người chúng ta nên đừng đến mấy chỗ như Quốc Sắc Thiên Hương, cơm Tây ăn mãi cũng không thấy có gì đặc biệt, chúng ta đến Ngư Trang ở đường Trường Thành ăn cá hay là đến quán Tứ Xuyên ở đường Lâm An ăn đồ cay, hoặc đến khách sạn nhỏ tên gì đó ở gần ngõ Sái Thủy cũng được?”
Đúng là một cô nhóc tham ăn mà. Cố Trầm Chu đáp:
“Tôi thế nào cũng được, cô muốn ăn cái gì?”
“Ăn cá được không?”
Sự vui vẻ rạng rỡ của Uông Tư Hàm đều truyền hết sang đây thông qua tín hiệu điện thoại.
“Tối ngày mai nhé?”
Cố Trầm Chu đưa thời gian.
“Được, bảy giờ tối ngày mai, gặp trực tiếp ở Ngư Trang.”
Uông Tư Hàm đáp.
“Tôi cúp máy trước nhé.”
Cố Trầm Chu ừ một tiếng liền nghe thấy tiếng điện thoại bị ngắt kết nối, anh lấy điện thoại di động ra khỏi tai rồi đặt xuống bàn, tiếp tục làm nốt mấy chuyện còn dang dở trước đó.
Ngư Trang ở đường Trường Thành cũng không phải nhà hàng ăn uống thiên về món cá xa hoa nổi tiếng nhất trong kinh thành, nhưng nếu nói về hương vị thì quả thực không tệ.
Vì đã hẹn thời gian trước đó, Cố Trầm Chu cố ý đến sớm hơn mười phút nhưng cũng không đi vào trước mà đứng chờ ở bên ngoài Ngư Trang, định đợi đối phương đến rồi mới đi cùng nhau vào.
Khoảng ba đến năm phút sau, một chiếc xe đen bóng chạy đến trước cửa Ngư Trang.
Cố Trầm Chu nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy được Uông Tư Hàm ngồi ở thùng xe phía sau, nhưng người đi xuống đầu tiên lại chính là thư kí họ Trương vẫn luôn đi theo bên cạnh Uông Bác Nguyên.
Thư kí Trương năm nay vừa qua tuổi bốn mươi, với chức vị và tuổi tác hiện giờ của ông ta thì có thể xem như vô cùng trẻ trung khỏe mạnh.
“Chào Cố thiếu gia.”
Vị thư kí này vừa xuống xe đã vươn hai tay ra, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm bước nhanh về phía Cố Trầm Chu, sau đó cả hai tay cùng dùng sức nắm tay đối phương lay mạnh một cái.
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn sang Uông Tư Hàm vẫn ngồi trên xe chưa bước xuống, thầm nghĩ Uông Bác Nguyên thật sự không chỉ coi con gái mình như bảo bối ở mức bình thường, anh mới gặp Uông Tư Hàm lần thứ ba, còn chưa xác định được cái gì mà vị bí thư kia đã phái trợ thủ đắc lực nhất của mình đi theo xe cùng đến đây, xem ra nếu hiện giờ anh không biểu hiện được khiến cho vị trợ thủ đắc lực này vừa lòng thì cô em mềm mại vừa ngồi xe đến kia sẽ lại đi theo xe quay về.
“Chào thư kí Trương, buổi tối tốt lành, nghe nói vài ngày trước bí thư bị ho, hiện giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Cố Trầm Chu cũng mỉm cười chào hỏi, nụ cười tươi tắn của anh thiếu mất vài phần tự nhiên nhưng lại thêm vài phần khiêm tốn hơn so với bình thường, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, anh không lên mặt trước mặt vị thư kí này là vì nể mặt Uông Bác Nguyên.
“Bồi bổ vài ngày đã đỡ hơn rồi.”
Thư kí Trương cười tủm tỉm trả lời, lại nói một câu đầy ẩn ý:
“Cố thiếu gia này, bí thư nhà chúng tôi đã thấy bức ảnh chụp –“
“Mọi người chỉ trêu đùa nhau mà đã kinh động đến bí thư?”
Cố Trầm Chu bật cười:
“Lúc đó đông người, Tư Hàm không cẩn thận bị người va phải nên tôi thuận tay đỡ cô ấy thôi.”
Bí thư Trương thầm gật đầu hài lòng, thái độ không gần không xa cực kì bình thường – thực ra tiếng tăm của Cố Trầm Chu luôn không tệ, Uông Bác Nguyên cũng không có chỗ nào không an tâm, sở dĩ vẫn kêu thư kí Trương cùng đến đây, vừa để bày tỏ thái độ của mình, thứ hai là cũng đề phòng tai họa từ trước, tâm tình này có thể dùng một câu khái quát để hình dung: Các ông bố luôn coi con gái mình như bảo bối.
Trong một hai câu nói, hai người đều biểu đạt thái độ rất vừa phải.
Thư kí Trương rất phong độ chào tạm biệt Cố Trầm Chu rồi xoay người bước lên chiếc xe vẫn dừng ở đằng trước nãy giờ. Lúc này Uông Tư Hàm mới có thể xuống xe.
Sau khi xuống xe, Uông Tư Hàm mỉm cười với Cố Trầm Chu trước nhưng không lập tức đi đến mà đứng cạnh xe nói lời tạm biệt với thư kí Trương và lái xe, đợi sau khi xe rời đi thì cô mới đi vài bước đến bên cạnh Cố Trầm Chu:
“Anh đợi lâu rồi, có bị cha tôi dọa không? Từ ba năm trước cha tôi đã vậy rồi, càng lúc càng gấp gáp vì mấy chuyện liên quan đến tôi…”
Giọng nói của cô bất chợt hơi hạ xuống.
Đây cũng không phải bí mật gì cả: ba năm trước vợ Uông Bác Nguyên là Diệp Tú Anh gặp tai nạn xe cộ trong lúc lái xe ra ngoài, xe hơi bà điểu khiển va chạm với xe vận chuyển chất lỏng độc hại nên tử vong lập tức.
Sau đó Uông Bác Nguyên không hề tái hôn, hiện giờ nhìn Uông Tư Hàm như vậy thì có thể biết đối phương đã dồn hết tình cảm bản thân dành cho vợ lên người con gái nên mới vô cùng quan tâm đến tình hình cuộc sống và kết giao bạn bè của con gái mình như thế — nhưng quan tâm như vậy với những người ở địa vị như bọn họ mà nói thì cũng không bất ngờ. Con trai sinh trong gia đình chính trị sẽ được bồi dưỡng hứng thú với chính trị càng nhiều càng tốt, mà con gái thì chủ yếu bắt đầu từ tố chất của bản thân rồi bồi dưỡng khí độ học thức cùng mắt nhìn và tâm cơ.
Trong đám đời hai đời ba thường truyền tai nhau về việc con trai hay cháu trai nhà ai quan hệ nam nữ bừa bãi ở bên ngoài, nhưng rất ít khi rỉ tai nhau chuyện con gái hay cháu gái nhà ai quậy phá gây chuyện, bất kể là gia đình như thế nào, những yêu cầu dành cho con gái luôn nghiêm khắc hơn với con trai rất nhiều.
Trái ngược với sự đơn giản tiện lợi ngày hôm qua, hôm nay Uông Tư Hàm ăn mặc có vẻ thục nữ hơn một chút.
Cô mặc một bộ quần áo trắng thuần, cổ đeo một chiếc vòng bằng thạch anh tím, tóc vẫn buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản để lộ hai vành tai trắng nõn, vóc dáng xinh đẹp chắp tay sau lưng đứng thẳng trong bóng đêm giống như phát ra một luồng sáng hấp dẫn, thu hút ánh mắt của tất thảy những người qua đường.
Cố Trầm Chu lập tức hiểu ra vì sao Hứa Quang mới liếc mắt một cái đã mê mệt Uông Tư Hàm – mê mệt không kì lạ, không mê mệt mới là kì quái.
Hai người hiện tại còn không tính là bạn bè, anh cũng chỉ làm cái mà phương Tây gọi là sự lễ độ của quý ông, động tác này ở phương Đông đã bị coi là có chút sỗ sàng, cuối cùng chỉ mỉm cười nói hai câu rồi cùng đi vào trong Ngư Trang.
Có lẽ là sắp được ăn đồ ăn ngon nên Uông Tư Hàm có vẻ rất hưng phấn, trong khoảng cách vài bước ngắn ngủi đi từ cửa Ngư Trang vào sảnh chính thì cô vẫn có hứng thú trò chuyện hưu vượn với Cố Trầm Chu, nói đến chỗ buồn cười thì cũng cười ra tiếng rất tự nhiên.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa Ngư Trang đã sớm nhìn thấy hai vị khách một trước một sau ngồi xe đến này. Cuối cùng cũng đợi được hai người bước vào, cậu ta nhanh chóng bước lên đón:
“Xin hỏi các vị đi bao nhiêu người ạ?”
“Tôi đã đặt chỗ.”
Nụ cười tươi tắn bên khóe môi Uông Tư Hàm cũng không thu hết lại, dáng vẻ của cô không thuộc loại khiến người ta kinh ngạc, nhưng mang theo nụ cười rạng rỡ tự nhiên lại lộ vẻ thanh thuần thoải mái vô cùng:
“Tôi họ Uông.”
“Xin hai vị chờ một lát.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười mang theo vẻ xin lỗi, sau đó xoay người nói chuyện với người trực quầy hai câu rồi lại vội vàng bước lên:
“Tiểu thư Uông đặt chỗ ở đại sảnh đúng không ạ?”
“Là chỗ ở cạnh hồ nước dựa sát vào vách tường.”
Uông Tư Hàm rõ ràng là không phải đến cửa hàng này lần đầu, cô nói rất quen thuộc.
“Xin đi theo tôi.”
Nhân viên phục vụ kiểm tra thấy không sai, đang muốn dẫn hai vị khách đi đến chỗ ngồi thì một giọng nói chợt truyền đến từ đằng sau:
“Cố thiếu gia, sao lại trùng hợp thế này?”
Cố Trầm Chu và Uông Tư Hàm cùng dừng chân quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Hạ Hải Lâu dắt theo một cô bạn gái dáng người cao ráo cười dài đi từ ngoài cửa vào.
Đuôi lông mày của Cố Trầm Chu hơi nhướn lên một chút, đang muốn lên tiếng thì Uông Tư Hàm đứng bên cạnh anh đã lên tiếng trước:
“Liễu Liễu?”
Ngữ điệu rất kinh ngạc.
“Tư Hàm?”
Cô gái đang kéo tay Hạ Hải Lâu cũng vô cùng ngạc nhiên, lập tức buông đối phương ra đứng thẳng người lại:
“Trùng hợp vậy à!”
Cố Trầm Chu nhìn lướt qua Uông Tư Hàm và bạn gái của Hạ Hải Lâu rồi lại nhìn lướt qua Hạ Hải Lâu, chỉ thấy đối phương hơi nhếch môi với anh, hoàn toàn không kiêng dè mà mỉm cười cực kì khiêu khích.
“Sao cậu lại đi cùng anh ta đến đây?”
Ngữ điệu của Uông Tư Hàm rõ ràng là có chút khác thường, trong mắt Cố Trầm Chu thì đây có thể coi như là biểu hiện đối phương đã dựng thẳng radar lên.Nhưng đôi chút khác biệt này cũng không bị cô gái tên Liễu Liễu quen biết Uông Tư Hàm phát hiện ra, cô ấy còn đang mải đắm chìm trong sự kinh ngạc:
“Người này là bạn mình, Tư Hàm, cậu cũng quen anh Hải Lâu?”
Đã gọi là Hải Lâu rồi cơ đấy… Cố Trầm Chu và Uông Tư Hàm cùng nghĩ như vậy.
Uông Tư Hàm nhìn Hạ Hải Lâu, vẻ mặt hiện lên chút kì quái:
“Cũng không phải quen, từng nghe đến thôi.”
Nói đoạn cô mỉm cười với Hạ Hải Lâu, dáng vẻ không quá nghiêm túc đến mức ngay cả Liễu Liễu cũng nhìn ra được.
Liễu Liễu nhìn Hạ Hải Lâu bên cạnh rồi lại quay sang nhìn Uông Tư Hàm, bản thân cô cũng cảm thấy có chỗ không ổn, Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh cô liền nâng tay lên ôm bả vai đối phương, mỉm cười nói:
“Thật mới lạ, tên thân mật của em là Liễu Liễu? Rất đáng yêu. Đây là bạn tốt của anh –“
Hắn cố tình kéo dài âm một chút:
“Họ Cố. Em quen cô bạn gái của anh ta à? Xem ra hôm nay vận may không tệ, một đôi bạn thân, hai người bạn tốt đều có đôi có cặp.”
Ý nghĩa trong lời này thực sự rất rõ ràng, chính là đang nói Cố Trầm Chu với Uông Tư Hàm là một đôi, hắn với Liễu Liễu cũng là một đôi.
Cố Trầm Chu và Uông Tư Hàm đương nhiên là không có ý kia, nhưng Liễu Liễu bị Hạ Hải Lâu ôm lấy lại đỏ mặt ngoan ngoãn đứng im không hề giãy dụa, rõ ràng là cũng có một hai phần ý nghĩ như thế.
Ánh mắt Uông Tư Hàm nhìn Hạ Hải Lâu đã giống ánh mắt nhìn một con sói, nhưng lúc quay đầu nhìn lại về phía Liễu Liễu thì nụ cười của cô lại mang theo sự vui vẻ như bình thường:
“Hôm nay thật sự quá khéo, hai người cũng là đến dùng cơm chiều sao? Vậy chúng ta dùng cơm cùng nhau luôn đi!”
Hai mắt Liễu Liễu sáng bừng:
“Được đấy, mình –“
Cô liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái.
Hạ Hải Lâu nói với người phục vụ đứng trơ trọi ở bên cạnh:
“Tôi họ Hạ, đã đặt chỗ ở đây.”
Nhân viên phục vụ vội vàng nói với người trực quầy trước mặt hai câu rồi lập tức quay sang cười nói:
“Chỗ hai vị đặt vừa khéo ở sát ngay bên cạnh, cho dù không ghép bàn lại thì vẫn rất thuận tiện cho việc trò chuyện.”
Uông Tư Hàm vừa hơi nhíu mày thì Liễu Liễu đã toét miệng cười rộ lên:
“Tư Hàm, chỗ cậu đặt là chỗ mà lúc trước chúng ta ngồi khi cùng đến ăn đúng không? Vốn mình cũng định đặt chỗ đó nhưng lễ tân nói với mình rằng chỗ ấy đã bị đặt, không ngờ lại chính là cậu.”
Đôi mày của Uông Tư Hàm giãn ra, cũng tự nhiên rời khỏi vị trí bên cạnh Cố Trầm Chu đến đứng bên cạnh Liễu Liễu thấp giọng nói chuyện với nhau.
Hạ Hải Lâu đương nhiên cũng không thể tùy tiện đứng bên cạnh nghe hai cô bé thì thầm nói chuyện, vì thế hắn đành phải ‘bất đắc dĩ’ nhường chỗ rồi đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu.
Bốn người đi theo nhân viên phục vụ đến chỗ mà bọn họ đã đặt.
Đại đường của Ngư Trang được thiết kế rất có phong cách riêng, ở chéo góc đằng sau là một hồ suối phun nước phun lên rất cao, nước chảy róc rách, khe đá phủ đầy rêu xanh cùng một vài loại hoa cỏ mọc trên vách đá, núi giả ngập trong nước, những con cá chép có màu sắc rực rỡ bơi thành từng đàn lượn qua lượn lại trong nước tạo cảm giác rất thoải mãi.
Ngoại trừ hồ nước lớn này ra thì trong đại sảnh còn có hai con lạch nhỏ giao nhau, chiều rộng của con lạch này khoảng hai thước, ở giữa dùng cầu đá nhỏ để kết nối khiến toàn bộ đại sảnh được chia thành từng phần, tiếp đó lại có vài chậu cây cảnh được xếp lên để che khuất tầm mắt, đây chính là chỗ VIP bán tự nhiên.
Chỗ Uông Tư Hàm đặt nằm ở đằng sau hồ nước, nơi này nằm tựa vào bức tường phía sau đại sảnh nên vô cùng yên tĩnh, bên phải có một mảng gạch xanh đậm, bên trái là vài chú cá bơi tới bơi lui, bất kể là cảnh quan hay sự riêng tư đều được đảm bảo nhất định, có thể coi là một chỗ ngồi rất tốt.
Bốn người ngồi xuống quanh một chiếc bàn tròn, còn chưa nói được mấy câu mà hai cô gái đã nắm tay nhau đi vào toilet tiếp tục trao đổi.
Chỉ còn lại Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu ngồi đối diện nhau.
Cuối cùng Cố Trầm Chu cũng lên tiếng, anh hỏi thẳng:
“Hạ Hải Lâu, cậu có thấy nhàm chán muốn nói chuyện chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.