Chương 117: Gương
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Những chuyện xảy ra tiếp theo quả thực là trôi chảy thuận lợi.
Hai người không kịp xem xong chương trình tin tức đã quấn quít lấy nhau đi lên tầng ba, ôm chặt nhau rồi ngã xuống chiếc giường lớn màu đỏ rực.
Không khí lạnh lẽo vấn vương quanh thân thể, hít sâu một hơi liền cảm thấy mùi hương đặc biệt của lá thông thấm sâu vào đáy lòng, tia sáng lấp lóa trong ngực và trong tâm trí lại lập tức biến mất không thấy đâu.
Cố Trầm Chu cúi đầu hôn chính xác lên khóe môi Hạ Hải Lâu.
Hai phiến môi nhẹ nhàng cọ xát nhau, động tác rõ ràng là có phần dịu dàng nhưng vẫn luôn có vài tia lửa lóe lên, giống như những dòng điện cực nhỏ kêu vang lách tách trên làn da khô ráo giữa mùa đông, xuất hiện ở chỗ nào liền khiến làn da ở nơi đó hơi tê dại.
Hạ Hải Lâu bị đặt lên giường dường như có chút không kiên nhẫn. Hắn đột nhiên nâng một bàn tay khoác lên cổ Cố Trầm Chu kéo giật xuống, như thể muốn đánh vỡ quá trình quá đỗi mềm mại nhưng lại quá chậm chạp ấy.
Cố Trầm Chu cũng không cho đối phương được như ý muốn.
Bọn họ trán đối trán, mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt sáng rực trở nên mờ mịt chỉ phản chiếu ra duy nhất bóng hình của nhau.
Cố Trầm Chu từ tốn ngẩng đầu rồi lại chậm rãi cúi xuống, hôn lên mắt đối phương.
Hạ Hải Lâu lập tức nhắm mắt lại theo phản xạ.
Xuyên thấu qua lớp mí mắt mỏng manh, Cố Trầm Chu có thể cảm nhận được chút rung động nhẹ nhàng trên con mắt của đối phương một cách dễ dàng.
Quả thực là giống hệt cánh ve mỏng manh trong suốt.
Một tay anh đè chặt Hạ Hải Lâu xuống còn tay kia khẽ xoay cổ tay một chút, năm ngón tay cùng năm ngón tay khác đan xen chuẩn xác lấp kín hết những chỗ trống của nhau, kề sát kín kẽ.
Thật là kì diệu.
Cố Trầm Chu nhấc bàn tay đang chống giường lên, nâng tay vén mấy lọn tóc vương trên trán Hạ Hải Lâu.
Tim đập mạnh đến run rẩy, thân thể nóng như thiêu đốt, phần thân dưới dâng trào, anh thành thạo nắm giữ mỗi một cử động nhỏ nhất trên thân thể đối phương, hoàn toàn cảm nhận được sự nhiệt tình mà thân thể đối phương biểu đạt ra.
Mà bản thân anh thì –
Nhịp tim anh rung lên, thân thể bừng bừng bốc cháy, thân dưới không ngừng trào dâng.
Giống đối phương như đúc.
Đây là một loại cảm giác hoàn toàn không giống cảm giác vào buổi tối ngày hôm trước.
Cố Trầm Chu kiên nhẫn tìm hiểu thân thể ở bên dưới – tuy rằng đêm qua anh đã tra xét một lượt thật rõ ràng từ trong ra đến ngoài – đây không phải là cảm giác khiến anh phải thốt ra tiếng than kinh ngạc như lần đầu nhìn thấy một cảnh đẹp nào đó, mà là cảm giác ngạc nhiên đến sung sướng khi nhìn thấy một gốc cỏ nhỏ hay một nụ hoa ương ngạnh ở giữa cảnh đẹp ấy.
Anh bắt đầu càng chú ý đến những cảm xúc cực nhỏ của Hạ Hải Lâu, ví dụ như khi đuôi lông mày run rẩy, ánh mắt thay đổi, hô hấp nặng nhẹ khác nhau… Sau đó là môi, ***g ngực, thân dưới, mỗi một cơ thịt hay đường cong trên thân thể. Anh tựa như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ là ngắm đường nét của nó mà còn để tâm đến cả hoa văn cùng khí chất của nó.
Cái đó thật tuyệt vời.
Ánh mắt của Cố Trầm Chu lại lướt lên gương mặt của Hạ Hải Lâu. Anh cắn nhẹ lên môi hắn một cái, người ở bên dưới thân thể anh liền chủ động vươn đầu lưỡi ra quấn quít.
Cảm giác nóng rực quá mức đến mức muốn bùng cháy lên giống như ngày hôm qua không hề xuất hiện.
Ngược lại, giống như lúc ở trong bệnh viện, một đám mây trắng từ trên trần nhà rơi xuống. Nó rất nghịch ngợm, rơi xuống thì rơi xuống đi, lại còn phải nhún nhảy thêm hai cái sang trái, hai cái sang phải, mãi một lúc lâu cũng không dừng lại.
Hạ Hải Lâu không kìm được mở to mắt ra nhìn Cố Trầm Chu.
Gương mặt của đối phương trong tầm mắt hắn rất mờ mịt, còn không rõ ràng bằng hình ảnh trong đầu hắn.
Hắn lại nhắm mắt lại.
Xúc giác lập tức trở nên nhạy bén trong nháy mắt.
Ví dụ như bàn tay đang dạo chơi trên người hắn, lực đạo không nặng không nhẹ rất vừa phải. Lại ví như bàn tay đang nhẹ nhàng an ủi thứ căng cứng đang đứng thẳng của hắn; lại ví như thứ đang chậm rãi chui vào trong thân thể theo hai chân đang mở ra của hắn –
Gần như không có cảm giác gì khó chịu.
Bớt đi loại cảm giác điên đảo cuồng dại ngày hôm qua, Hạ Hải Lâu ngoại trừ cảm nhận mỗi một động tác thành thạo đang diễn ra trên thân thể mình thì vẫn còn tinh lực đến cuốn lấy đầu lưỡi Cố Trầm Chu đùa giỡn, kết quả răng nanh vừa mới chạm vào đầu lưỡi của đối phương thì một đụn mây nhỏ giống như kẹo bông gòn lập tức nhảy nhót tưng bừng trên đầu hắn, sức lực vốn đầy đủ 100% lập tức rút xuống chỉ còn 30%, 30% sức mạnh còn chưa hoàn toàn tác dụng lên đầu lưỡi đối phương thì một chùm mây loại siêu nhỏ không biết từ đâu đến chui vào trong khoang miệng Hạ Hải Lâu, còn cố ý quấn lấy đầu lưỡi của Cố Trầm Chu, khiến Hạ Hải Lâu cuối cùng chỉ có thể mờ mịt lại có chút buồn bực từ bỏ ý định cắn đầu lưỡi đối phương của mình, đổi thành cố sức mút mạnh một cái!
Cùng lúc đó, thứ kia của Cố Trầm Chu đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của Hạ Hải Lâu.
Hai người đồng thời tách ra, lại cùng thở mạnh ra một hơi.
Cảm giác của Hạ Hải Lâu giờ phút này chính là toàn bộ mây trắng đáng yêu lúc trước đã biến thành mây sấm sét đáng yêu, chúng không chỉ đánh hắn dính vào giường mà còn gào tới gào lui trên thân thể hắn, thỉnh thoảng lại còn dùng điện giật hắn một hai cái nữa, thật mẹ nó… Hạ Hải Lâu nghiến răng nghiến lợi nghĩ – Rất thú vị!
Hai bàn tay đan cài vào nhau, thân thể tựa sát thân thể, nhịp tim tác động lên nhịp tim.
Trong nháy mắt đó, Cố Trầm Chu cảm nhận được sự thỏa mãn của một đứa trẻ sau khi giở trò như khóc quấy phá phách đủ kiểu liền được mọi người thỏa mãn, quả thực không khác nhau là mấy.
Anh đột nhiên rất muốn cười, vì thế nên anh nhếch môi mỉm cười; anh chợt rất muốn hôn Hạ Hải Lâu một cái thật mạnh, vì thế anh khom người xuống hôn chụt một cái lên gáy Hạ Hải Lâu.
Hải Hải Lâu dường như có phần không rõ lắm đám da gà nổi lên trên người mình là do bị kích thích hay giật điện.
Hắn ngước mắt lên nhìn về phía Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu bèn thuận thế hôn lên khóe môi đối phương.
“Cậu thật đẹp.”
Lời này hôm qua anh đã nói, hôm nay anh nhắc lại lần nữa, trong giọng nói chứa đầy ý cười.
Sau đó anh nhấc eo Hạ Hải Lâu lên, mỗi một lần đâm vào đều chạm đến điểm tận cùng bên trong Hạ Hải Lâu; mỗi một lần hạ xuống đều khiến thân thể của hai người tiếp hành tiếp xúc cùng va chạm nguyên thủy nhất, không hề có chút khe hở nào.
Trong không khí lạnh lẽo vẩn vương một loại mùi hương đầy ám muội, tựa như một người phụ nữ được tạo ra từ băng tuyết, trong sự lạnh lùng lại ẩn chứa vẻ quyến rũ vô cùng.
…
Tiếng nước rào rào truyền đến lúc có lúc không từ phòng tắm tựa như tiết tấu của tiếng thủy triều truyền vào trong lỗ tai Hạ Hải Lâu. Nhưng chỉ một lúc sau, những tiếng động nghịch ngợm lại hàm súc này bị tiếng di động đột ngột vang lên xua tan.
Hạ Hải Lâu duỗi thẳng tứ chi nằm trên giường đang lười biếng hưởng thụ dư vị của lần cao trào trước đó cùng tiếng nước ràn rạt quẩn quanh giờ phút này liền tức giận nhướn mày, qua khoảng hơn một phút hắn mới chậm rãi đứng dậy, để nguyên thân thể trần truồng mà xuống giường, lục lọi trong đống quần áo bừa bãi dưới đất lấy ra chiếc điện thoại di động, tiếp máy:
“Có chuyện gì?”
“Ngày mai đến chỗ bác sĩ Trương kiểm tra rồi lấy thuốc, ba ngày sau đến chỗ tôi.”
Giọng nói của Hạ Nam Sơn truyền ra từ điện thoại. mỗi khi gọi điện thoại cho Hạ Hải Lâu thì xung quanh vị lớn tuổi này luôn rất tĩnh lặng, ngay cả ngữ giọng của ông của bình thản không có mấy cảm xúc, tất cả hợp lại thành một loại bóng tối dày đặc khiến Hạ Hải Lâu có cảm giác, chỉ cần bản thân nói thêm hai câu với đối phương hoặc thất thần một chút, hắn sẽ bị loại bóng tối này bao phủ từ đầu đến chân, sau đó bị giết chết một cách dễ dàng.
Hắn bật ra một tiếng cười lơ đãng, đi thẳng từ vị trí cạnh đầu giường đến trước chỗ cửa sổ sát đất. Bên ngoài cửa sổ, những chạc cây khô héo thật giống như những cánh tay quỷ mị:
“Lại đến lúc đó rồi?”
Hạ Nam Sơn không đáp lại câu nói của Hạ Hải Lâu, ông thản nhiên nói thêm một câu:
“Chín giờ sáng mai, nhớ đấy.”
Nói đoạn, ông cúp máy.
Hạ Hải Lâu có chút không vui lấy chiếc điện thoại di động đặt bên tai xuống, lúc hắn bấm xóa lịch sử trong máy ghi lại thời gian cuộc gọi đến của Hạ Nam Sơn thì cũng thuận tiện nhìn thời gian, chín giờ mười lăm phút. Vừa vặn kia cũng là chín giờ.
Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần.
Cách một cánh cửa, Cố Trầm Chu ướt sũng đứng dậy khỏi bồn tắm, tùy tiện lau hết bọt nước trên người xong mới mặc áo choàng tắm sạch sẽ, mở cửa phòng tắm ra, kết quả vừa liếc mắt nhìn một cái đã thấy Hạ Hải Lâu giang rộng tay chân nằm trên giường, toàn thân từ trên xuống dưới không có một mảnh vải che thân, ấy vậy mà hắn còn mang vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn ra bầu trời bên ngoài phòng, dáng vẻ như nhà triết học đang suy ngẫm về cuộc đời.
Cố Trầm Chu cầm khăn mặt lau tóc ném chuẩn xác lên người Hạ Hả Lâu, che khuất bộ phận quan trọng nào đó của hắn:
“Cậu thật sự muốn thêm một lần nữa hả? – Mau đi tắm rửa.”
Ánh mắt Hạ Hải Lâu chuyển từ bầu trời đầy sao lên người Cố Trầm Chu, ngả ngớn hỏi:
“Anh còn thể lực?”
“Ít ra vẫn dư sức hơn cậu.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu cười nhạo một tiếng, giơ ngón giữa lên với anh rồi túm chiếc áo khoác ở dưới đất lên choàng lên người, đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Cửa kính mờ của phòng tắm đóng lại.
Bồn tắm lớn màu trắng muốt vừa mới được rút sạch nước lại bị rót một dòng nước nóng mới bao trùm hết đáy bồn, hơi nóng tản ra nghi ngút.
Hạ Hải Lâu cởi áo khoác của mình ra ném vào trong giỏ quần áo, trong bàn tay có thêm một bình nhựa nho nhỏ.
Bình nhựa này hình quả trứng, cao bằng khoảng một ngón tay, nửa thân bình là màu đen đục nhưng nắp đậy bên trên lại là màu trắng, khẽ lắc một cái, bên trong lập tức truyền đến những tiếng va chạm lớn nhỏ không giống nhau.
Hắn cầm bình nhựa trong tay, xoay cái nắp một vòng rồi nhắc nhẹ lên phía trên một cái, nắp đậy bằng nhựa liền văng ra.
Mấy viên thuốc nang lớn, nhỏ, đỏ, trắng, vàng đủ kiểu đủ loại nhét đầy trong bình.
Hạ Hải Lâu đổ hết đám thuốc trong bình vào lòng bàn tay, từ tốn đếm thuốc: Một viên, hai viên… Ba viên, năm viên… Mười một viên, mười hai viên.
Mấy viên thuốc nhỏ trong bình bị trút hết ra, Hạ Hải Lâu ngước mắt lên nhìn chăm chú vào tấm gương trước mặt.
Trong gương, thanh niên trần trụi anh tuấn cũng đang nhìn hắn chăm chú.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
Trong tầm mắt hắn, sương trắng bốc lên trong phòng tắm ngay từ đầu đã không hề tán đi qua lối thông gió, tựa như bị một bàn tay vô hình túm được mà bất giác quẩn quanh xung quanh hắn; chúng tụ lại quanh thân thể hắn, quanh tay chân, cơ thể, cổ, đầu…
Hắn cảm thấy mình như đang khó thở.
Người trong gương cũng bắt đầu thay đổi, như thể đột nhiên có sức sống mà sinh ra biểu cảm không giống chính bản thân hắn, biểu cảm đó rất kì quái: Môi đối phương nhếch lên thật cao giống như gặp được chuyện gì khiến hắn rất vui vẻ khoái trá, nhưng khóe mắt cùng đuôi lông mày của hắn lại rũ xuống trông rất sầu khổ, giống như đang gặp phải chuyện gì khó có thể giải quyết…
Hắn đang khóc, cũng đang cười.
Tiếng cười truyền vào trong lỗ tai Hạ Hải Lâu, nước mắt tuôn rơi thấm đẫm gương mặt trong gương.
Hạ Hải Lâu từ từ nâng tay lên xoa hai gò má của mình.
Ngón tay hắn chạm đến miệng mình trước tiên một cách rất nhẹ nhàng: gương mặt hắn không hề có thay đổi.
Ngón tay hắn vuốt lên hai má mình: hai má khô ráo, trong hốc mắt hắn không hề có một giọt nước.
Khóe môi Hạ Hải Lâu chợt nhếch lên giống hệt người trong gương, cười đến độ kiêu ngạo lại cuồng dã.
Hắn ghé sát vào mặt gương lạnh lẽo, ngón tay dán chặt vào ngón tay của đối phương, hơi thở cũng giao hòa vào hô hấp của đối phương.
“Xin chào.”
Hạ Hải Lâu thì thầm rất khẽ, hắn tựa rất sát, hai má hắn chạm cả lên trên mặt gương lạnh lẽo, mỗi khi hắn chớp mắt một cái thì lông mi cũng chạm đến chiếc gương cứng rắn.
“Ảo giác của tôi…”
Hắn chợt rút tay lại, một tay chống xuống mép chậu rửa, người cũng rời khỏi mặt gương, một tay còn lại trút hết đám thuốc nằm trong tay vào trong bình thuốc, sau đó Hạ Hải Lâu nâng bình thuốc nhỏ màu đen lên đổ hết thuốc bên trong vào miệng, nuốt ực một cái hết sạch.
Hắn nhét hộp thuốc nhìn qua có vẻ giống hộp đựng một hộp phim này vào lại trong túi, sau đó bước vào trong bồn tắm massage đã được đổ đầy nước ấm thả lỏng thân thể, toàn thân chậm rãi thư thái rồi nằm hẳn xuống.
Luồng nhiệt lan tràn lên mỗi một tấc một thước trên thân thể, tựa như vô số bàn tay nho nhỏ mềm mại đang massage từng cơ thịt mỏi nhừ cho hắn.
Quả thật là thoải mái.
Hạ Hải Lâu quay đầu lại nói với khoảng không bên cạnh:
“Cậu nói xem có đúng không?”
Trong tầm mắt của hắn, thanh niên có gương mặt giống hắn như đúc đang dùng ánh mắt đen láy âm lãnh nhìn hắn chằm chằm.
Điện thoại ngày hôm nay không biết bị trúng lời nguyền rủa nào. Sau khi Hạ Hải Lâu nhận được điện thoại của Hạ Nam Sơn, Cố Trầm Chu vừa mới ra ngoài không bao lâu, còn chưa lật được đến hai trang quyển tạp chí quân sự trong tay đã nhận được một cuộc điện thoại do Vệ Tường Cẩm gọi đến.
“Tối hôm nay sao cậu lại không có nhà hả?”
Vệ Tường Cẩm trách móc trong điện thoại:
“Mình lại không bắt được người! Cũng may là hai nhà chúng ta ở cạnh nhau.”
Lúc Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá còn công tác ở trong kinh thành thì hai tòa nhà trong Thiên Thụy Viên ở cách nhau một đường xe chạy; hiện giờ mọi người đều đến Chính Đức Viên, hai tòa nhà của ông cụ Vệ và ông cụ Cố tuy không gần sát như nhà trong Thiên Thụy Viên nhưng khoảng cách cũng chỉ trên dưới một trăm bước chân, cũng có thể coi như là nhà ở sát cạnh nhau.
Cố Trầm Chu gập quyển tạp chí trong tay lại, đáp:
“Bên mình có khách…”
Ngụ ý là không tiện chiêu đãi ở trong Chính Đức Viên – Chuyện này quả thực là không sai, những người ở trong Chính Đức Viên đều là cột trụ của quốc gia, thủ tục ra vào vừa nhiều vừa phức tạp, nếu không có người thân trực hệ ở bên trong thì chỉ cần hơn nửa tiếng đồng hồ kiểm tra đã có thể khiến người ta phát điên.
“Khách là Hạ Hải Lâu nhỉ.”
Vệ Tường Cẩm đột nhiên nói.
Hai người trong điện thoại đều im lặng trong một thoáng.
Lát sau, Vệ Tường Cẩm nói tiếp:
“Sao lại không nói lời nào? Mình đoán sai hả?”
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn phòng tắm:
“Cậu đã đoán đúng.”
“Chẳng lẽ hắn đã bắt được cậu vào trong tay rồi?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
“… Cậu muốn nói như thế cũng được.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hai người lại im lặng thêm một quãng, Vệ Tường Cẩm mới buồn bực cáu giận ở đầu điện thoại bên kia:
“Mình tuyệt không muốn nói như thế! Cậu với Hạ Hải Lâu rốt cuộc đang làm cái gì hả? Lúc sáng mình đến chắc Hạ Hải Lâu vẫn còn đang ở bên chỗ cậu đúng không? Hắn lái xe đi là lúc –“
Giọng nói trong điện thoại dừng lại một chút mới nói:
“… Là lúc cậu bật ‘Đào Hoa Phiến’ cho mình nghe, phải chứ?”
“Chính là lúc đó.”
Nếu Vệ Tường Cẩm đã đoán được, Cố Trầm Chu cũng thẳng thắn nói hết cho đối phương:
“Lúc mình đi lấy hoa quả cho cậu đã thuận tiện ném chìa khóa cho Hạ Hải Lâu.”
“Rốt cuộc hai người đang làm cái gì?”
Vệ Tường Cẩm nhắc lại câu hỏi của mình một lần nữa.
“Cũng chẳng có gì, mọi người đều đang chơi bời thôi.”
Cố Trầm Chu bình thản nhẹ nhàng nói.
Vệ Tường Cẩm hỏi tiếp:
“Không lừa mình?”
“Mình đã lừa cậu lúc nào chưa?”
Cố Trầm Chu hỏi lại.
Vệ Tường Cẩm cười lạnh:
“Cậu chưa hề gạt mình, cậu chỉ không nói cho mình mà thôi.”
“Cho nên hiện tại mình không lừa cậu.”
Cố Trầm Chu lập tức dùng lời nói của đối phương để chứng minh cho sự thành thực của mình, tiếp đó anh lại nói:
“Mình hiểu ý cậu, Hạ Hải Lâu và mình không chỉ đơn thuần là vì vụ động đất ở huyện Thanh Hương… Sự việc tính đến giờ vẫn còn nằm trên người mình, không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không thiếu gì cậu ta cả, lần trước chẳng phải cũng kêu người đến đâm cậu đấy ư?”
Cố Trầm Chu cố tình lược bỏ chủ ngữ ở câu cuối cùng.
Vệ Tường Cẩm:
“Mình thật không biết nên đánh cậu hay là đánh Hạ Hải Lâu nữa.”
Cố Trầm Chu đang ngồi trong phòng ngủ lặng lẽ mỉm cười:
“Không đánh cả hai được không?”
“Quả nhiên là nên đánh chết cả hai thì hơn!”
Đầu bên kia truyền đến tiếng bẻ tay răng rắc, Vệ Tường Cẩm lại nói:
“Thôi, hai người đều có chủ ý riêng, mình mặc kệ cậu, tự cậu phải biết kiềm chế chút.”
Cố Trầm Chu:
“Đương nhiên là mình biết…”
Tiếng khóa cửa chuyển động nhẹ nhàng truyền vào trong lỗ tai anh, anh nhìn lướt qua cánh cửa kính của phòng tắm rồi nói với Vệ Tường Cẩm:
“Mình cúp máy trước, Hạ Hải Lâu ra rồi.”
“Không phải hai người đang trò chuyện à?”
Vệ Tường Cẩm thuận miệng hỏi một câu:
“Hắn đi từ đâu ra?”
“Phòng tắm.”
Cố Trầm Chu nói một câu cuối cùng rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Hải Lâu cũng đúng lúc đi từ trong phòng tắm ra. Hắn hơi liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái rồi đi đến bên giường ngồi xuống, cầm khăn mặt lau tóc của mình, còn chưa lau được hai lượt mà tóc đã chĩa ra tua tủa giống hệt như gai trên người con nhím.
Đây là lần đầu tiên Cố Trầm Chu nhìn thấy tạo hình… có sức sống như vậy của Hạ Hải Lâu. Anh thuận tay đặt điện thoại di động lên mặt bà, đón lấy khăn mặt trong tay Hạ Hải Lâu giúp hắn lau tóc.
Hạ Hải Lâu ngáp một cái rồi trèo lên giường, thay đổi vị trí nằm gối đầu thật thoải mái lên đầu gối của Cố Trầm Chu, hoàn toàn ném phần đầu của mình lại cho đối phương. Nhưng nằm không được bao lâu, hắn bất chợt nhổm dậy, nhấc chiếc chăn mỏng dưới đất lên phủ lên người rồi lại nằm xuống.
Những đốm sao trên bầu trời lấp la lấp lóe, vừa tĩnh lặng lại vừa xa xăm.
Hạ Hải Lâu chợt lên tiếng:
“Ngày mai chúng ta đi ăn hôm hùm đi.”
“Được.”
Cố Trầm Chu đồng ý ngay.
Không biết Hạ Hải Lâu đang nghĩ cái gì mà bỗng dưng cười ngặt nghẽo không ngừng:
“Anh có biết bình thường tôi lén gọi anh là gì không?”
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu, đáp:
“Tôm hùm?”
Hạ Hải Lâu huýt một tiếng sáo, coi như là ca ngợi trí óc linh hoạt của đối phương.
Động tác của Cố Trầm Chu vẫn thong thả chậm rãi như trước, anh nói:
“Vậy cậu đoán xem tôi gọi cậu là gì?”
Hạ Hải Lâu sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
“Chuyện này thì tôi không nghĩ ra được.”
“Gọi vào di động của tôi đi.”
Cố Trầm Chu lau khô nốt đuôi của hai lọn tóc nhuộm đỏ trên đầu Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu làm theo, vừa mới ấn nút quay số cuộc gọi thì một loạt tiếng khỉ kêu lập tức vang lên trong phòng.
“Chi, chi, chi chi chi! Chi, chi, chi chi chi, chi chi chi!”
Lần này thì Hạ Hải Lâu thật sự ngẩn người, hắn nghe tiếng khỉ kêu trong khoảng ba phút xong mới gác điện thoại khi âm nữ điện tử ‘Xin chào quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…’ vang lên, hắn nói với Cố Trầm Chu:
“Đúng là hàm súc –“
Cố Trầm Chu cũng mỉm cười đầy hàm ý với Hạ Hải Lâu.
Ánh mắt Hạ Hải Lâu đặt lên người Cố Trầm Chu, sau đó hắn nhìn lướt qua Cố Trầm Chu rồi đặt ánh nhìn ở vị trí đằng sau cách đó hai bước.
Giường lớn, tủ đầu giường, chiếc đèn đặt dưới đất, còn có cả vách tường.
Không còn thứ gì khác.
Cũng không nên có thêm thứ gì khác nữa.
Hạ Hải Lâu ngây người khoảng hai giây, sau đó mới mỉm cười có chút cổ quái với Cố Trầm Chu.
Hai người không kịp xem xong chương trình tin tức đã quấn quít lấy nhau đi lên tầng ba, ôm chặt nhau rồi ngã xuống chiếc giường lớn màu đỏ rực.
Không khí lạnh lẽo vấn vương quanh thân thể, hít sâu một hơi liền cảm thấy mùi hương đặc biệt của lá thông thấm sâu vào đáy lòng, tia sáng lấp lóa trong ngực và trong tâm trí lại lập tức biến mất không thấy đâu.
Cố Trầm Chu cúi đầu hôn chính xác lên khóe môi Hạ Hải Lâu.
Hai phiến môi nhẹ nhàng cọ xát nhau, động tác rõ ràng là có phần dịu dàng nhưng vẫn luôn có vài tia lửa lóe lên, giống như những dòng điện cực nhỏ kêu vang lách tách trên làn da khô ráo giữa mùa đông, xuất hiện ở chỗ nào liền khiến làn da ở nơi đó hơi tê dại.
Hạ Hải Lâu bị đặt lên giường dường như có chút không kiên nhẫn. Hắn đột nhiên nâng một bàn tay khoác lên cổ Cố Trầm Chu kéo giật xuống, như thể muốn đánh vỡ quá trình quá đỗi mềm mại nhưng lại quá chậm chạp ấy.
Cố Trầm Chu cũng không cho đối phương được như ý muốn.
Bọn họ trán đối trán, mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt sáng rực trở nên mờ mịt chỉ phản chiếu ra duy nhất bóng hình của nhau.
Cố Trầm Chu từ tốn ngẩng đầu rồi lại chậm rãi cúi xuống, hôn lên mắt đối phương.
Hạ Hải Lâu lập tức nhắm mắt lại theo phản xạ.
Xuyên thấu qua lớp mí mắt mỏng manh, Cố Trầm Chu có thể cảm nhận được chút rung động nhẹ nhàng trên con mắt của đối phương một cách dễ dàng.
Quả thực là giống hệt cánh ve mỏng manh trong suốt.
Một tay anh đè chặt Hạ Hải Lâu xuống còn tay kia khẽ xoay cổ tay một chút, năm ngón tay cùng năm ngón tay khác đan xen chuẩn xác lấp kín hết những chỗ trống của nhau, kề sát kín kẽ.
Thật là kì diệu.
Cố Trầm Chu nhấc bàn tay đang chống giường lên, nâng tay vén mấy lọn tóc vương trên trán Hạ Hải Lâu.
Tim đập mạnh đến run rẩy, thân thể nóng như thiêu đốt, phần thân dưới dâng trào, anh thành thạo nắm giữ mỗi một cử động nhỏ nhất trên thân thể đối phương, hoàn toàn cảm nhận được sự nhiệt tình mà thân thể đối phương biểu đạt ra.
Mà bản thân anh thì –
Nhịp tim anh rung lên, thân thể bừng bừng bốc cháy, thân dưới không ngừng trào dâng.
Giống đối phương như đúc.
Đây là một loại cảm giác hoàn toàn không giống cảm giác vào buổi tối ngày hôm trước.
Cố Trầm Chu kiên nhẫn tìm hiểu thân thể ở bên dưới – tuy rằng đêm qua anh đã tra xét một lượt thật rõ ràng từ trong ra đến ngoài – đây không phải là cảm giác khiến anh phải thốt ra tiếng than kinh ngạc như lần đầu nhìn thấy một cảnh đẹp nào đó, mà là cảm giác ngạc nhiên đến sung sướng khi nhìn thấy một gốc cỏ nhỏ hay một nụ hoa ương ngạnh ở giữa cảnh đẹp ấy.
Anh bắt đầu càng chú ý đến những cảm xúc cực nhỏ của Hạ Hải Lâu, ví dụ như khi đuôi lông mày run rẩy, ánh mắt thay đổi, hô hấp nặng nhẹ khác nhau… Sau đó là môi, ***g ngực, thân dưới, mỗi một cơ thịt hay đường cong trên thân thể. Anh tựa như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ là ngắm đường nét của nó mà còn để tâm đến cả hoa văn cùng khí chất của nó.
Cái đó thật tuyệt vời.
Ánh mắt của Cố Trầm Chu lại lướt lên gương mặt của Hạ Hải Lâu. Anh cắn nhẹ lên môi hắn một cái, người ở bên dưới thân thể anh liền chủ động vươn đầu lưỡi ra quấn quít.
Cảm giác nóng rực quá mức đến mức muốn bùng cháy lên giống như ngày hôm qua không hề xuất hiện.
Ngược lại, giống như lúc ở trong bệnh viện, một đám mây trắng từ trên trần nhà rơi xuống. Nó rất nghịch ngợm, rơi xuống thì rơi xuống đi, lại còn phải nhún nhảy thêm hai cái sang trái, hai cái sang phải, mãi một lúc lâu cũng không dừng lại.
Hạ Hải Lâu không kìm được mở to mắt ra nhìn Cố Trầm Chu.
Gương mặt của đối phương trong tầm mắt hắn rất mờ mịt, còn không rõ ràng bằng hình ảnh trong đầu hắn.
Hắn lại nhắm mắt lại.
Xúc giác lập tức trở nên nhạy bén trong nháy mắt.
Ví dụ như bàn tay đang dạo chơi trên người hắn, lực đạo không nặng không nhẹ rất vừa phải. Lại ví như bàn tay đang nhẹ nhàng an ủi thứ căng cứng đang đứng thẳng của hắn; lại ví như thứ đang chậm rãi chui vào trong thân thể theo hai chân đang mở ra của hắn –
Gần như không có cảm giác gì khó chịu.
Bớt đi loại cảm giác điên đảo cuồng dại ngày hôm qua, Hạ Hải Lâu ngoại trừ cảm nhận mỗi một động tác thành thạo đang diễn ra trên thân thể mình thì vẫn còn tinh lực đến cuốn lấy đầu lưỡi Cố Trầm Chu đùa giỡn, kết quả răng nanh vừa mới chạm vào đầu lưỡi của đối phương thì một đụn mây nhỏ giống như kẹo bông gòn lập tức nhảy nhót tưng bừng trên đầu hắn, sức lực vốn đầy đủ 100% lập tức rút xuống chỉ còn 30%, 30% sức mạnh còn chưa hoàn toàn tác dụng lên đầu lưỡi đối phương thì một chùm mây loại siêu nhỏ không biết từ đâu đến chui vào trong khoang miệng Hạ Hải Lâu, còn cố ý quấn lấy đầu lưỡi của Cố Trầm Chu, khiến Hạ Hải Lâu cuối cùng chỉ có thể mờ mịt lại có chút buồn bực từ bỏ ý định cắn đầu lưỡi đối phương của mình, đổi thành cố sức mút mạnh một cái!
Cùng lúc đó, thứ kia của Cố Trầm Chu đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của Hạ Hải Lâu.
Hai người đồng thời tách ra, lại cùng thở mạnh ra một hơi.
Cảm giác của Hạ Hải Lâu giờ phút này chính là toàn bộ mây trắng đáng yêu lúc trước đã biến thành mây sấm sét đáng yêu, chúng không chỉ đánh hắn dính vào giường mà còn gào tới gào lui trên thân thể hắn, thỉnh thoảng lại còn dùng điện giật hắn một hai cái nữa, thật mẹ nó… Hạ Hải Lâu nghiến răng nghiến lợi nghĩ – Rất thú vị!
Hai bàn tay đan cài vào nhau, thân thể tựa sát thân thể, nhịp tim tác động lên nhịp tim.
Trong nháy mắt đó, Cố Trầm Chu cảm nhận được sự thỏa mãn của một đứa trẻ sau khi giở trò như khóc quấy phá phách đủ kiểu liền được mọi người thỏa mãn, quả thực không khác nhau là mấy.
Anh đột nhiên rất muốn cười, vì thế nên anh nhếch môi mỉm cười; anh chợt rất muốn hôn Hạ Hải Lâu một cái thật mạnh, vì thế anh khom người xuống hôn chụt một cái lên gáy Hạ Hải Lâu.
Hải Hải Lâu dường như có phần không rõ lắm đám da gà nổi lên trên người mình là do bị kích thích hay giật điện.
Hắn ngước mắt lên nhìn về phía Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu bèn thuận thế hôn lên khóe môi đối phương.
“Cậu thật đẹp.”
Lời này hôm qua anh đã nói, hôm nay anh nhắc lại lần nữa, trong giọng nói chứa đầy ý cười.
Sau đó anh nhấc eo Hạ Hải Lâu lên, mỗi một lần đâm vào đều chạm đến điểm tận cùng bên trong Hạ Hải Lâu; mỗi một lần hạ xuống đều khiến thân thể của hai người tiếp hành tiếp xúc cùng va chạm nguyên thủy nhất, không hề có chút khe hở nào.
Trong không khí lạnh lẽo vẩn vương một loại mùi hương đầy ám muội, tựa như một người phụ nữ được tạo ra từ băng tuyết, trong sự lạnh lùng lại ẩn chứa vẻ quyến rũ vô cùng.
…
Tiếng nước rào rào truyền đến lúc có lúc không từ phòng tắm tựa như tiết tấu của tiếng thủy triều truyền vào trong lỗ tai Hạ Hải Lâu. Nhưng chỉ một lúc sau, những tiếng động nghịch ngợm lại hàm súc này bị tiếng di động đột ngột vang lên xua tan.
Hạ Hải Lâu duỗi thẳng tứ chi nằm trên giường đang lười biếng hưởng thụ dư vị của lần cao trào trước đó cùng tiếng nước ràn rạt quẩn quanh giờ phút này liền tức giận nhướn mày, qua khoảng hơn một phút hắn mới chậm rãi đứng dậy, để nguyên thân thể trần truồng mà xuống giường, lục lọi trong đống quần áo bừa bãi dưới đất lấy ra chiếc điện thoại di động, tiếp máy:
“Có chuyện gì?”
“Ngày mai đến chỗ bác sĩ Trương kiểm tra rồi lấy thuốc, ba ngày sau đến chỗ tôi.”
Giọng nói của Hạ Nam Sơn truyền ra từ điện thoại. mỗi khi gọi điện thoại cho Hạ Hải Lâu thì xung quanh vị lớn tuổi này luôn rất tĩnh lặng, ngay cả ngữ giọng của ông của bình thản không có mấy cảm xúc, tất cả hợp lại thành một loại bóng tối dày đặc khiến Hạ Hải Lâu có cảm giác, chỉ cần bản thân nói thêm hai câu với đối phương hoặc thất thần một chút, hắn sẽ bị loại bóng tối này bao phủ từ đầu đến chân, sau đó bị giết chết một cách dễ dàng.
Hắn bật ra một tiếng cười lơ đãng, đi thẳng từ vị trí cạnh đầu giường đến trước chỗ cửa sổ sát đất. Bên ngoài cửa sổ, những chạc cây khô héo thật giống như những cánh tay quỷ mị:
“Lại đến lúc đó rồi?”
Hạ Nam Sơn không đáp lại câu nói của Hạ Hải Lâu, ông thản nhiên nói thêm một câu:
“Chín giờ sáng mai, nhớ đấy.”
Nói đoạn, ông cúp máy.
Hạ Hải Lâu có chút không vui lấy chiếc điện thoại di động đặt bên tai xuống, lúc hắn bấm xóa lịch sử trong máy ghi lại thời gian cuộc gọi đến của Hạ Nam Sơn thì cũng thuận tiện nhìn thời gian, chín giờ mười lăm phút. Vừa vặn kia cũng là chín giờ.
Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần.
Cách một cánh cửa, Cố Trầm Chu ướt sũng đứng dậy khỏi bồn tắm, tùy tiện lau hết bọt nước trên người xong mới mặc áo choàng tắm sạch sẽ, mở cửa phòng tắm ra, kết quả vừa liếc mắt nhìn một cái đã thấy Hạ Hải Lâu giang rộng tay chân nằm trên giường, toàn thân từ trên xuống dưới không có một mảnh vải che thân, ấy vậy mà hắn còn mang vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn ra bầu trời bên ngoài phòng, dáng vẻ như nhà triết học đang suy ngẫm về cuộc đời.
Cố Trầm Chu cầm khăn mặt lau tóc ném chuẩn xác lên người Hạ Hả Lâu, che khuất bộ phận quan trọng nào đó của hắn:
“Cậu thật sự muốn thêm một lần nữa hả? – Mau đi tắm rửa.”
Ánh mắt Hạ Hải Lâu chuyển từ bầu trời đầy sao lên người Cố Trầm Chu, ngả ngớn hỏi:
“Anh còn thể lực?”
“Ít ra vẫn dư sức hơn cậu.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu cười nhạo một tiếng, giơ ngón giữa lên với anh rồi túm chiếc áo khoác ở dưới đất lên choàng lên người, đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Cửa kính mờ của phòng tắm đóng lại.
Bồn tắm lớn màu trắng muốt vừa mới được rút sạch nước lại bị rót một dòng nước nóng mới bao trùm hết đáy bồn, hơi nóng tản ra nghi ngút.
Hạ Hải Lâu cởi áo khoác của mình ra ném vào trong giỏ quần áo, trong bàn tay có thêm một bình nhựa nho nhỏ.
Bình nhựa này hình quả trứng, cao bằng khoảng một ngón tay, nửa thân bình là màu đen đục nhưng nắp đậy bên trên lại là màu trắng, khẽ lắc một cái, bên trong lập tức truyền đến những tiếng va chạm lớn nhỏ không giống nhau.
Hắn cầm bình nhựa trong tay, xoay cái nắp một vòng rồi nhắc nhẹ lên phía trên một cái, nắp đậy bằng nhựa liền văng ra.
Mấy viên thuốc nang lớn, nhỏ, đỏ, trắng, vàng đủ kiểu đủ loại nhét đầy trong bình.
Hạ Hải Lâu đổ hết đám thuốc trong bình vào lòng bàn tay, từ tốn đếm thuốc: Một viên, hai viên… Ba viên, năm viên… Mười một viên, mười hai viên.
Mấy viên thuốc nhỏ trong bình bị trút hết ra, Hạ Hải Lâu ngước mắt lên nhìn chăm chú vào tấm gương trước mặt.
Trong gương, thanh niên trần trụi anh tuấn cũng đang nhìn hắn chăm chú.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
Trong tầm mắt hắn, sương trắng bốc lên trong phòng tắm ngay từ đầu đã không hề tán đi qua lối thông gió, tựa như bị một bàn tay vô hình túm được mà bất giác quẩn quanh xung quanh hắn; chúng tụ lại quanh thân thể hắn, quanh tay chân, cơ thể, cổ, đầu…
Hắn cảm thấy mình như đang khó thở.
Người trong gương cũng bắt đầu thay đổi, như thể đột nhiên có sức sống mà sinh ra biểu cảm không giống chính bản thân hắn, biểu cảm đó rất kì quái: Môi đối phương nhếch lên thật cao giống như gặp được chuyện gì khiến hắn rất vui vẻ khoái trá, nhưng khóe mắt cùng đuôi lông mày của hắn lại rũ xuống trông rất sầu khổ, giống như đang gặp phải chuyện gì khó có thể giải quyết…
Hắn đang khóc, cũng đang cười.
Tiếng cười truyền vào trong lỗ tai Hạ Hải Lâu, nước mắt tuôn rơi thấm đẫm gương mặt trong gương.
Hạ Hải Lâu từ từ nâng tay lên xoa hai gò má của mình.
Ngón tay hắn chạm đến miệng mình trước tiên một cách rất nhẹ nhàng: gương mặt hắn không hề có thay đổi.
Ngón tay hắn vuốt lên hai má mình: hai má khô ráo, trong hốc mắt hắn không hề có một giọt nước.
Khóe môi Hạ Hải Lâu chợt nhếch lên giống hệt người trong gương, cười đến độ kiêu ngạo lại cuồng dã.
Hắn ghé sát vào mặt gương lạnh lẽo, ngón tay dán chặt vào ngón tay của đối phương, hơi thở cũng giao hòa vào hô hấp của đối phương.
“Xin chào.”
Hạ Hải Lâu thì thầm rất khẽ, hắn tựa rất sát, hai má hắn chạm cả lên trên mặt gương lạnh lẽo, mỗi khi hắn chớp mắt một cái thì lông mi cũng chạm đến chiếc gương cứng rắn.
“Ảo giác của tôi…”
Hắn chợt rút tay lại, một tay chống xuống mép chậu rửa, người cũng rời khỏi mặt gương, một tay còn lại trút hết đám thuốc nằm trong tay vào trong bình thuốc, sau đó Hạ Hải Lâu nâng bình thuốc nhỏ màu đen lên đổ hết thuốc bên trong vào miệng, nuốt ực một cái hết sạch.
Hắn nhét hộp thuốc nhìn qua có vẻ giống hộp đựng một hộp phim này vào lại trong túi, sau đó bước vào trong bồn tắm massage đã được đổ đầy nước ấm thả lỏng thân thể, toàn thân chậm rãi thư thái rồi nằm hẳn xuống.
Luồng nhiệt lan tràn lên mỗi một tấc một thước trên thân thể, tựa như vô số bàn tay nho nhỏ mềm mại đang massage từng cơ thịt mỏi nhừ cho hắn.
Quả thật là thoải mái.
Hạ Hải Lâu quay đầu lại nói với khoảng không bên cạnh:
“Cậu nói xem có đúng không?”
Trong tầm mắt của hắn, thanh niên có gương mặt giống hắn như đúc đang dùng ánh mắt đen láy âm lãnh nhìn hắn chằm chằm.
Điện thoại ngày hôm nay không biết bị trúng lời nguyền rủa nào. Sau khi Hạ Hải Lâu nhận được điện thoại của Hạ Nam Sơn, Cố Trầm Chu vừa mới ra ngoài không bao lâu, còn chưa lật được đến hai trang quyển tạp chí quân sự trong tay đã nhận được một cuộc điện thoại do Vệ Tường Cẩm gọi đến.
“Tối hôm nay sao cậu lại không có nhà hả?”
Vệ Tường Cẩm trách móc trong điện thoại:
“Mình lại không bắt được người! Cũng may là hai nhà chúng ta ở cạnh nhau.”
Lúc Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá còn công tác ở trong kinh thành thì hai tòa nhà trong Thiên Thụy Viên ở cách nhau một đường xe chạy; hiện giờ mọi người đều đến Chính Đức Viên, hai tòa nhà của ông cụ Vệ và ông cụ Cố tuy không gần sát như nhà trong Thiên Thụy Viên nhưng khoảng cách cũng chỉ trên dưới một trăm bước chân, cũng có thể coi như là nhà ở sát cạnh nhau.
Cố Trầm Chu gập quyển tạp chí trong tay lại, đáp:
“Bên mình có khách…”
Ngụ ý là không tiện chiêu đãi ở trong Chính Đức Viên – Chuyện này quả thực là không sai, những người ở trong Chính Đức Viên đều là cột trụ của quốc gia, thủ tục ra vào vừa nhiều vừa phức tạp, nếu không có người thân trực hệ ở bên trong thì chỉ cần hơn nửa tiếng đồng hồ kiểm tra đã có thể khiến người ta phát điên.
“Khách là Hạ Hải Lâu nhỉ.”
Vệ Tường Cẩm đột nhiên nói.
Hai người trong điện thoại đều im lặng trong một thoáng.
Lát sau, Vệ Tường Cẩm nói tiếp:
“Sao lại không nói lời nào? Mình đoán sai hả?”
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn phòng tắm:
“Cậu đã đoán đúng.”
“Chẳng lẽ hắn đã bắt được cậu vào trong tay rồi?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
“… Cậu muốn nói như thế cũng được.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hai người lại im lặng thêm một quãng, Vệ Tường Cẩm mới buồn bực cáu giận ở đầu điện thoại bên kia:
“Mình tuyệt không muốn nói như thế! Cậu với Hạ Hải Lâu rốt cuộc đang làm cái gì hả? Lúc sáng mình đến chắc Hạ Hải Lâu vẫn còn đang ở bên chỗ cậu đúng không? Hắn lái xe đi là lúc –“
Giọng nói trong điện thoại dừng lại một chút mới nói:
“… Là lúc cậu bật ‘Đào Hoa Phiến’ cho mình nghe, phải chứ?”
“Chính là lúc đó.”
Nếu Vệ Tường Cẩm đã đoán được, Cố Trầm Chu cũng thẳng thắn nói hết cho đối phương:
“Lúc mình đi lấy hoa quả cho cậu đã thuận tiện ném chìa khóa cho Hạ Hải Lâu.”
“Rốt cuộc hai người đang làm cái gì?”
Vệ Tường Cẩm nhắc lại câu hỏi của mình một lần nữa.
“Cũng chẳng có gì, mọi người đều đang chơi bời thôi.”
Cố Trầm Chu bình thản nhẹ nhàng nói.
Vệ Tường Cẩm hỏi tiếp:
“Không lừa mình?”
“Mình đã lừa cậu lúc nào chưa?”
Cố Trầm Chu hỏi lại.
Vệ Tường Cẩm cười lạnh:
“Cậu chưa hề gạt mình, cậu chỉ không nói cho mình mà thôi.”
“Cho nên hiện tại mình không lừa cậu.”
Cố Trầm Chu lập tức dùng lời nói của đối phương để chứng minh cho sự thành thực của mình, tiếp đó anh lại nói:
“Mình hiểu ý cậu, Hạ Hải Lâu và mình không chỉ đơn thuần là vì vụ động đất ở huyện Thanh Hương… Sự việc tính đến giờ vẫn còn nằm trên người mình, không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không thiếu gì cậu ta cả, lần trước chẳng phải cũng kêu người đến đâm cậu đấy ư?”
Cố Trầm Chu cố tình lược bỏ chủ ngữ ở câu cuối cùng.
Vệ Tường Cẩm:
“Mình thật không biết nên đánh cậu hay là đánh Hạ Hải Lâu nữa.”
Cố Trầm Chu đang ngồi trong phòng ngủ lặng lẽ mỉm cười:
“Không đánh cả hai được không?”
“Quả nhiên là nên đánh chết cả hai thì hơn!”
Đầu bên kia truyền đến tiếng bẻ tay răng rắc, Vệ Tường Cẩm lại nói:
“Thôi, hai người đều có chủ ý riêng, mình mặc kệ cậu, tự cậu phải biết kiềm chế chút.”
Cố Trầm Chu:
“Đương nhiên là mình biết…”
Tiếng khóa cửa chuyển động nhẹ nhàng truyền vào trong lỗ tai anh, anh nhìn lướt qua cánh cửa kính của phòng tắm rồi nói với Vệ Tường Cẩm:
“Mình cúp máy trước, Hạ Hải Lâu ra rồi.”
“Không phải hai người đang trò chuyện à?”
Vệ Tường Cẩm thuận miệng hỏi một câu:
“Hắn đi từ đâu ra?”
“Phòng tắm.”
Cố Trầm Chu nói một câu cuối cùng rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Hải Lâu cũng đúng lúc đi từ trong phòng tắm ra. Hắn hơi liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái rồi đi đến bên giường ngồi xuống, cầm khăn mặt lau tóc của mình, còn chưa lau được hai lượt mà tóc đã chĩa ra tua tủa giống hệt như gai trên người con nhím.
Đây là lần đầu tiên Cố Trầm Chu nhìn thấy tạo hình… có sức sống như vậy của Hạ Hải Lâu. Anh thuận tay đặt điện thoại di động lên mặt bà, đón lấy khăn mặt trong tay Hạ Hải Lâu giúp hắn lau tóc.
Hạ Hải Lâu ngáp một cái rồi trèo lên giường, thay đổi vị trí nằm gối đầu thật thoải mái lên đầu gối của Cố Trầm Chu, hoàn toàn ném phần đầu của mình lại cho đối phương. Nhưng nằm không được bao lâu, hắn bất chợt nhổm dậy, nhấc chiếc chăn mỏng dưới đất lên phủ lên người rồi lại nằm xuống.
Những đốm sao trên bầu trời lấp la lấp lóe, vừa tĩnh lặng lại vừa xa xăm.
Hạ Hải Lâu chợt lên tiếng:
“Ngày mai chúng ta đi ăn hôm hùm đi.”
“Được.”
Cố Trầm Chu đồng ý ngay.
Không biết Hạ Hải Lâu đang nghĩ cái gì mà bỗng dưng cười ngặt nghẽo không ngừng:
“Anh có biết bình thường tôi lén gọi anh là gì không?”
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu, đáp:
“Tôm hùm?”
Hạ Hải Lâu huýt một tiếng sáo, coi như là ca ngợi trí óc linh hoạt của đối phương.
Động tác của Cố Trầm Chu vẫn thong thả chậm rãi như trước, anh nói:
“Vậy cậu đoán xem tôi gọi cậu là gì?”
Hạ Hải Lâu sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
“Chuyện này thì tôi không nghĩ ra được.”
“Gọi vào di động của tôi đi.”
Cố Trầm Chu lau khô nốt đuôi của hai lọn tóc nhuộm đỏ trên đầu Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu làm theo, vừa mới ấn nút quay số cuộc gọi thì một loạt tiếng khỉ kêu lập tức vang lên trong phòng.
“Chi, chi, chi chi chi! Chi, chi, chi chi chi, chi chi chi!”
Lần này thì Hạ Hải Lâu thật sự ngẩn người, hắn nghe tiếng khỉ kêu trong khoảng ba phút xong mới gác điện thoại khi âm nữ điện tử ‘Xin chào quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…’ vang lên, hắn nói với Cố Trầm Chu:
“Đúng là hàm súc –“
Cố Trầm Chu cũng mỉm cười đầy hàm ý với Hạ Hải Lâu.
Ánh mắt Hạ Hải Lâu đặt lên người Cố Trầm Chu, sau đó hắn nhìn lướt qua Cố Trầm Chu rồi đặt ánh nhìn ở vị trí đằng sau cách đó hai bước.
Giường lớn, tủ đầu giường, chiếc đèn đặt dưới đất, còn có cả vách tường.
Không còn thứ gì khác.
Cũng không nên có thêm thứ gì khác nữa.
Hạ Hải Lâu ngây người khoảng hai giây, sau đó mới mỉm cười có chút cổ quái với Cố Trầm Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.