Chương 36: Hoàn toàn tách rời quan hệ với một bên
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Anh Trịnh anh Trịnh anh Trịnh anh Trịnh –
Ngón tay Trịnh Nguyệt Lâm bắt đầu run rẩy kịch liệt, bà bất chợt dùng sức đẩy ngăn kéo vừa bị kéo ra vào, ngay cả ngón tay vừa rồi còn đặt trong ngăn kéo bị kẹp mạnh vào cũng không có phản ứng.
Anh Trịnh anh Trịnh anh Trịnh anh Trịnh –
Nguyệt Lâm thích Tân Quân thích Tân Quân thích Tân Quân thích Tân Quân –
Vô số giọng nói giống như cơn bão quét mạnh qua tâm trí bà, bà dường như bị xoay vòng rất nhiều trong vòng một giây, dù là trời đất xoay chuyển cũng không đủ để hình dung cảm giác choáng váng của bà lúc này.
… Không.
… Không, từ từ đã.
Trịnh Nguyệt Lâm nhắm chặt mắt lại, bà chậm rãi rút ngón tay bị đầu mảnh gỗ kẹp đến đỏ lên, đặt bàn tay lên trán vuốt mồ hôi tự hỏi.
Quyển vở này được đặt ở đây… Phòng Tiểu Nhu… Nhiều năm qua như vậy, có bao nhiêu người từng xem qua? Bác Thẩm vừa mới nói thỉnh thoảng Trầm Chu sẽ đến đây, thằng bé có xem qua không – không thể nào là không có đi? Còn bác Thẩm? – Cũng không thể không có đúng không? Nếu hai người đó đều biết, nếu đây thật sự là chân tướng trong quá khứ, vậy còn những ai biết? Cố Tân Quân biết không? Cha của Cố Tân Quân, cha chồng của bà – biết không?
Mười sáu năm trước lúc bà vừa mới kết hôn, Trịnh Quân Đạt vừa vặn không có được nổi một vị trí nên đến cửa tìm Tân Quân, Cố Tân Quân không tỏ vẻ gì, Cố Trầm Chu lập tức đạp tung cửa bỏ đi… Bà tưởng rằng khi đó Cố Trầm Chu chỉ đơn thuần không vui vì mình trở thành mẹ kế của nó, tưởng rằng vì mình coi trọng Cố Tân Quân mới khiến Tiểu Nhu buồn bực mà chết… Nhưng khi đó Tiểu Nhu đã không còn sống được bao lâu… Bà vẫn tưởng rằng Cố Trầm Chu là đang giận chó đánh mèo, nhiều năm qua như vậy Cố Trầm Chu vẫn luôn lạnh lùng với bà và nhà họ Trịnh, chỉ có một lần kia là trở mặt cãi vã không hề kiêng kị…
… Không, đây chỉ là một vài phỏng đoán.
Trịnh Nguyệt Lâm cố gắng phân tích tư duy đang phân tán của mình, nhưng lại không nhịn được nghĩ đến: Không tính Trầm Chu. Ngoại trừ Trầm Chu ra, sau khi bà kết hôn với Cố Tân Quân, tuy rằng nhà họ Cố cũng nghiêng một chút tài nguyên về phía nhà họ Trịnh, nhưng cha chồng bà ngược lại không hề gặp mặt Trịnh Quân Đạt, mỗi lần Trịnh Quân Đạt đến Chính Đức Viên chào hỏi đều bị cản trở… Vì sao đây? Trước khi bà kết hôn thì Trịnh Quân Đạt ngược lại còn có thể đến Chính Đức Viên được một hai lần…
Trịnh Nguyệt Lâm ngây ngốc ngồi trước bàn trang điểm, thân thể hết nóng lại lạnh. Một lát sau bà bất chợt đứng lên đi ra bên ngoài, đi được hai bước lại chần chừ một chút, sau đó bà xoay người cầm quyển vở trên bàn trang điểm nhanh chóng rời khỏi phòng đi về phía thư phòng của Thẩm lão.
“Cố phu nhân.”
James đứng ở cửa phòng cản Trịnh Nguyệt Lâm lại.
“Tiên sinh có hơi mệt nên vừa uống thuốc ngủ rồi.”
“Thân thể bác Thẩm thế nào?”
Trịnh Nguyệt Lâm kiềm chế tâm tình nóng nảy, sau khi quan tâm hỏi James vài câu thì nói:
“Tôi đến để xin phép về trước. Vừa rồi tôi có nhìn thấy một quyển vở tôi tặng cho Tiểu Nhu ngày trước, có chút nhớ nhung nên… Tôi muốn mượn đi vài ngày sao chép một quyển rồi sẽ trả vở lại, có thể chứ?”
“Có thể, phu nhân.”
James đáp.
Trịnh Nguyệt Lâm khựng lại một chút:
“Không cần vào xin phép một chút sao?”
Vị quản gia già đến từ nước Anh lắc đầu:
“Trước khi tiên sinh ngủ đã dặn dò, nếu Cố phu nhân muốn lấy thứ gì thì cứ việc cầm đi, nhưng xin hãy trả lại nguyên vẹn. Tiên sinh nói ngài ấy đã không còn quá nhiều thứ để gìn giữ hồi ức nữa.”
Bác Thẩm quả nhiên đã biết quyển nhật ký này. Nếu như nó vẫn luôn được đặt trong bàn trang điểm thì Trầm Chu không thể nào không biết… Ngón tay Trịnh Nguyệt Lâm dùng sức siết chặt quyển vở một chút rồi lại buông ra:
“Tôi biết, tôi sẽ bảo quản cẩn thận.”
“Mời, phu nhân.”
James đưa tay ra làm một động tác mời.
“Tôi tiễn phu nhân ra ngoài.”
Một đường hoảng hốt rời khỏi nhà họ Thẩm, Trịnh Nguyệt Lâm lái xe về nhà, trong lúc không để ý khi đi ngang qua một cột đèn giao thông thì đâm thẳng vào đuôi xe đằng trước, chủ chiếc BMWs màu đen đằng trước tức giận xuống xe đến gõ cửa kính xe của bà, bà quay đầu nhìn người bên ngoài cửa sổ xe hồi lâu mới nhớ ra phải ấn kính xuống.
“Mẹ kiếp!”
Chủ xe kia vóc người cao lớn, vốn bị đâm phải đã không vui rồi, lúc chạy đến cãi cọ còn phải gõ cửa kính xe một lúc lâu đến mức tay cũng đỏ lên, bởi vậy lời đầu tiên ra khỏi miệng đã thô tục.
“Rốt cuộc bà có biết lái xe không hả? Như thế này mà cũng đâm vào?”
“Để số điện thoại lại.”
Trịnh Nguyệt Lâm mệt mỏi nói.
“Gửi hóa đơn kiểm tra và sửa xe đến, tôi sẽ chi trả phí bồi thường.”
Thấy nữ lái xe này dứt khoát như vậy, chủ chiếc xe bị đâm vào đuôi xe bớt giận một chút:
“Lúc lái xe ra ngoài thì nhớ chú ý một chút, số điện thoại và địa chỉ của bà là gì?”
Trịnh Nguyệt Lâm đọc số điện thoại và địa chỉ, chủ chiếc xe BMWs lúc đầu còn nghiêm túc nhẩm thuộc, khi nghe đến ba chữ Thiên Thụy Viên liền choáng váng, lại lập tức quay sang nhìn biển số xe một chút, anh ta lập tức miễn cưỡng tươi cười:
“Phu nhân, tôi biết… Hay là, thôi cứ kệ đi nhé?”
Cũng không nói muốn để số điện thoại của mình lại.
“Ừ.”
Trịnh Nguyệt Lâm trả lời vô cùng đơn giản rồi bấm cửa kính xe lên, khởi động máy, bẻ lái lùi lại rồi lao về phía trước… giống như mộng du mà lái về Thiên Thụy viên.
Bây giờ mới là ba giờ chiều, toàn bộ biệt thự không có một bóng người. Trịnh Nguyệt Lâm cô đơn lẻ loi ngồi khoanh tay trên sô pha một lúc lâu rồi đột nhiên đứng bật dậy chạy ra ngoài, lần này bà lái xe thẳng đến cơ quan giám định chuyên nghiệp, đưa danh hiệu phu nhân của Bộ trưởng Tổ chức ra rồi giao quyển vở trong tay cho người phụ trách cơ quan, kêu người phụ trách cần phải nhanh chóng giám định ra thời gian của quyển vở và mực nước bên trong thật chuẩn xác. Tiếp đó bà lại lái xe tùy tiện đi đến một cơ sở giám định tư nhân trong kinh thành, đưa trang giấy cuối cùng mà bà đã cẩn thận xé xuống giao cho đối phương giám định.
Chờ đợi một ngày một đêm, cuối cùng kết quả giám định của cả bên cơ sở tư nhân và cơ quan truyên nghiệp đều được đưa đến tay Trịnh Nguyệt Lâm cùng một lúc: Trang giấy đã có tuổi thọ hơn hai mươi năm, mực nước bên trong ít nhất đã bị phơi trong không khí mười năm.
Là mười năm đấy.
Trịnh Nguyệt Lâm vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhưng bà vẫn còn một chút không chắc chắn. Bà cẩn thận mang theo quyển nhật ký, bật đèn xe lên rồi lái xe đi tìm Trịnh Quân Đạt.Đây là ngày thứ tư Trịnh Quân Đạt quay về, cũng là lần thứ ba hai anh em gặp mặt. Trịnh Quân Đạt cũng không đi ra ngoài, ông ta ở trong nhà có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Trịnh Nguyệt Lâm đi vào:
“Hôm nay em không cần mở phiên tòa à?”
“Tôi xin nghỉ.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói.
“Lần này anh xui xẻo cũng cố gắng rất lâu mới ra được đúng không?”
Lời này vừa không hay ho lại rất không khách sáo, Trịnh Quân Đạt lăn lộn trong giới quan chức nham hiểm này đã lâu nhất thời lại không tiếp nhận được, một lát sau ông ta không vui nhíu mày:
“Lời này của em là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Trịnh Nguyệt Lâm ngồi xuống đối diện với Trịnh Quân Đạt, lạnh lùng nói.
Nhìn em gái mình giận dữ như vậy… Là vì chuyện ông ta bỏ qua Cố Tân Quân đi tìm người khác? Vẻ mặt Trịnh Quân Đạt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trịnh Nguyệt Lâm một cái:
“Anh biết em đến là vì chuyện gì, bây giờ tình thế phức tạp, anh cũng không tiện có chuyện gì cũng đi làm phiền em rể.”
“Anh không biết.”
Trịnh Nguyệt Lâm nhẹ giọng nói.
“Nếu anh biết thì đã không dám đối diện với tôi như vậy rồi.”
Trịnh Quân Đạt ngẩn ra lại nghe Trịnh Nguyệt Lâm tiếp tục nói:
“Mười tám năm trước, anh đã nói gì với Tiểu Nhu?”
“Cái gì?”
“Năm mà tôi quay về từ nước ngoài, năm Cố Trầm Chu được năm tuổi, năm Tiểu Nhu bị bệnh nguy kịch sắp qua đời – anh đã nói gì với Thẩm Nhu!?”
Trịnh Quân Đạt ngạc nhiên:
“Em điên rồi à? Anh có thể làm chuyện gì với vợ của Cố Tân Quân đồng thời là bạn tốt của em chứ?”
Trịnh Nguyệt Lâm im lặng nhìn Trịnh Quân Đạt, bà thở hắt ra một hơi rồi hai bờ vai căng chặt từ từ sụm xuống, thân mình thả lỏng ra, bà gần như muốn lập tức để lộ gương mặt tươi cười… Nhưng ngay sau đó vẻ mặt bà nghiêm túc:
“Trịnh Quân Đạt! Chúng ta là anh em bao nhiêu năm, anh còn dám lừa tôi! Anh nghĩ rằng tôi nhìn mà không hiểu khi nào anh đang nói dối sao?!”
Sắc mặt Trịnh Quân Đạt tái đi:
“Em cũng nói chúng ta là anh em, là anh em cùng cha cùng mẹ! Bây giờ em đang làm cái gì hả?”
“Tôi đang chất vấn anh.”
Trịnh Nguyệt Lâm gằn từng chữ một.
“Tôi đang chất vấn anh vì sao dám nói dối tôi, sao dám nói những lời như vậy với một người phụ nữ đã bệnh tật đến mức không còn sống được bao nhiêu ngày!”
Lồng ngực bà phập phồng kịch liệt.
“Sao anh dám nói với Tiểu Nhu – sao anh dám nói với người chị em tốt nhất của tôi rằng – tôi thích Cố Tân Quân hả?”
Trịnh Quân Đạt nhíu mày:
“Em nói cái gì? Anh không hề làm như vậy.”
“Anh vẫn còn nói dối?”
Trịnh Nguyệt Lâm cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy muốn đi.
“Trịnh Nguyệt Lâm, em đứng lại đó cho anh!”
Trịnh Quân Đạt tức giận cũng đứng lên quát to, lần này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của bà Trịnh đang ở nhà. Bà Trịnh đẩy cửa ra:
“Anh em hai đứa đang làm cái gì đấy? Có chuyện gì không bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được hay sao?”
“Mẹ, không có gì cả!”
Hai anh em cùng đồng thanh trả lời. Ngừng lại một chút, Trịnh Nguyệt Lâm nói:
“Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con và Trịnh…”
Bà nuốt hai chữ Quân Đạt xuống cổ họng.
“Con có chút việc phải xử lý với anh, là việc công.”
“Là việc công?”
Bà Trịnh nhìn hai anh em đầy hoài nghi.
“Là việc công.”
Trịnh Quân Đạt lạnh mặt khẳng định.
Nói đến như vậy rồi thì bà Trịnh cũng không thể nói gì thêm được nữa, đành gật đầu:
“Hai anh em nhỏ giọng một chút, có ý kiến gì không thống nhất cũng đừng làm ầm lên.”
Bà đi về phía phòng khách, trước khi đi còn chú ý để cửa hé ra, nhưng việc này cũng chỉ mất công – bà vừa đi ra chân trước, Trịnh Nguyệt Lâm ở sau lưng đã đóng cửa phòng lại.
Phòng dành cho khách khôi phục sự yên tĩnh.
Trịnh Quân Đạt mở miệng trước:
“Anh không biết em đang nói cái gì, anh vốn không nói cho Tiểu Nhu biết chuyện em thích Cố Tân Quân.”
“Đúng không?”
“Đương nhiên là đúng!”
Trịnh Quân Đạt đáp.
“Cho dù lúc trước em có thích Cố Tân Quân, cho dù anh hy vọng nhà họ Trịnh sẽ kết thông gia với nhà họ Cố, sao anh lại có thể mở miệng nói hết mấy chuyện này cho một người phụ nữ bị bệnh sắp mất chứ? Từ lúc cô ấy sinh bệnh đến khi qua đời, anh chỉ gặp cô ấy đúng một lần!”
“Đúng vậy.”
Trịnh Nguyệt Lâm chậm rãi nói:
“Sau khi anh gặp cô ấy không bao lâu thì cô ấy liền kéo tay tôi nói không biết là tôi thích Cố Tân Quân, không biết rằng tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy không quay về là vì không thể chấp nhận nổi chuyện cô ấy ở cùng một chỗ với Cố Tân Quân…”
“Sao anh biết được rốt cuộc là Thẩm Nhu suy nghĩ cái gì?”
Trịnh Quân Đạt đáp.
Năm ngón tay của Trịnh Nguyệt Lâm bấm sâu vào trong da thịt:
“Sao anh không nói thử xem rốt cuộc là anh đã làm cái gì?”
“Anh chưa làm gì cả!”
Trịnh Quân Đạt khẳng định với Trịnh Nguyệt Lâm, nhưng ánh mắt Trịnh Nguyệt Lâm nhìn ông ta sắc như dao, tiếp đó ông ta nghe thấy đối phương mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ:
“Trịnh Quân Đạt! Đừng có chơi trò hề ‘Anh nói thật nhưng chẳng qua có vài chuyện không nói ra’ này! Anh quên rằng bây giờ tôi đang làm nghề gì sao?”
Trịnh Quân Đạt nghẹn lời, vẻ mặt không thể tin nổi:
“… Em vì một người ngoài mà bức ép anh trai em như vậy?”
“Người ngoài này đã để lại chồng và chính con trai của mình cho tôi, tin tưởng rằng tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt thay cô ấy.”
Trịnh Nguyệt Lâm lẳng lặng nói.
“Anh thì sao? Anh trai của tôi đã làm gì với tôi vậy?”
“Cô ta kêu em nuôi con trai hộ cô ta! Vậy mà gọi là đối tốt với em?”
Trịnh Quân Đạtnói.
“Anh không nói tôi còn thật sự quên mất đấy, anh trai, anh muốn khiến tôi phải nuôi con cho người khác đến mức đó, nên mới nói cho một người phụ nữ đáng thương mỗi câu nói đều kèm theo một tiếng ho rằng tôi thích chồng của cô ấy? Dù anh có quan tâm đến vị trí của mình như thế nào thì sao không thể chờ một chút? Chờ đến khi cô ấy trút hơi thở cuối cùng của mình hả?”
Trịnh Nguyệt Lâm đáp.
Trịnh Quân Đạt bị bức ép không nhẹ, thở hổn hển vài tiếng mới nói:
“… Anh không hề nói như vậy! Em còn muốn anh phải nói mấy lần nữa?! Em còn không nhớ rõ năm ấy Thẩm Nhu bệnh đến hồ đồ, đột nhiên lại muốn gặp các em cùng mấy người già kia… Cô ta xem được nhật ký em viết lúc trước khi em thích Cố Tân Quân rồi sau đó mới cầm đến lôi kéo anh hỏi bằng được.”
Ông ta dừng lại một chút.
“Đương nhiên là anh không hề nói gì cả.”
Trịnh Nguyệt Lâm giống như bị một chiếc búa lớn xuất hiện trong không khí đập cho một cái, toàn thân đều cảm thấy uể oải.
“Đúng vậy, anh chưa nói gì cả, anh chỉ cố ý lấy quyển nhật ký cũ của tôi về rồi cố tình để lại…”
Bà yếu ớt cười nói:
“Đã bao nhiêu lâu rồi? Lúc tôi học đại học, khi tôi ra nước ngoài bảy năm, con của Tiểu Nhu cũng năm tuổi rồi, lúc anh làm như vậy liệu có nghĩ lúc đó tôi phải đối mặt với Tiểu Nhu như thế nào, bây giờ tôi phải đối mặt với Trầm Chu thế nào? Tôi nhớ thương chồng của người chị em tốt nhất những bảy năm, tôi nhớ thương một người đàn ông mà chính tôi cũng chẳng nhớ nổi mặt những bảy năm – Trịnh Nguyệt Lâm tôi không có đàn ông thì không sống nổi nữa đúng không?!”
Mắt bà đỏ lên lớn giọng chất vấn.
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Quân Đạt vẫn chưa từng thấy em gái mình kích động như vậy. Ông ta cố gắng làm rõ mọi chuyện – hoặc là nói sang chuyện khác:
“Nguyệt Lâm, có lẽ anh… Có lẽ là lúc anh không để ý đã đưa toàn bộ những thứ đó cho Thẩm Nhu, nhưng quả thực anh chưa từng nói với Thẩm Nhu một lời nào. Bây giờ đã lâu như vậy rồi, ai nói chuyện gì với em mà em lại đột nhiên nhắc đến chuyện này thế?”
“Tôi đến nhà họ Thẩm thì nhìn thấy một quyển nhật ký của Tiểu Nhu ngày trước, trên đó viết anh đã làm những chuyện như vậy.”
Trịnh Nguyệt Lâm nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Trịnh Quân Đạt lập tức thay đổi, cười lạnh:
“Vu oan rõ ràng như vậy em cũng tin?”
Ông ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trịnh Nguyệt Lâm, nói tiếp:
“Khi đó Thẩm Nhu ốm đến mức còn không cầm nổi cả bút, hơn nữa nếu thực sự là cô ấy viết thì sao nhà họ Thẩm lại để cho em gả vào nhà họ Cố?”
“Anh cũng biết khi đó Tiểu Nhu ốm đến mức không cầm nổi cả bút, sao anh vẫn còn có thể nhẫn tâm làm như vậy?”
Trịnh Nguyệt Lâm hỏi.
Tiểu Nhu Tiểu Nhu Tiểu Nhu Tiểu Nhu!
Trịnh Quân Đạt thực sự là tức mà không làm gì được:
“Rốt cuộc em có thể thông minh một chút mà nhìn rõ trọng điểm của chuyện này không? Chuyện này rõ ràng là có người hãm hại anh, muốn châm ngòi khiến em gay gắt với nhà họ Trịnh! Muốn Chính Gia sau này khi tiến vào quan trường sẽ thiếu mất một sự trợ giúp mạnh mẽ!”
Ý tứ ám chỉ của ông ta cực kỳ dày đặc, chỉ thiếu không chỉ tên nói họ Cố Trầm Chu ra.
Trịnh Nguyệt Lâm lặng lẽ mỉm cười:
“Tôi không để ý đến Tiểu Nhu thì còn để ý cái gì nữa? Năm đó tôi chấp nhận gả cho một người đàn ông chỉ tập trung vào sự nghiệp mới đi bước nữa là vì Thẩm Nhu, là vì con trai của Thẩm Nhu, là vì tôi cảm thấy tôi rất có lỗi với cô ấy! Không phải để trải đường cho đứa con tương lai rồi khiến nó vừa sinh ra đã là thiếu gia công chúa, cũng không phải để góp thêm một viên gạch cho Trịnh Quân Đạt anh lên chức!”
“Trịnh Quân Đạt…”
Trịnh Nguyệt Lâm hít sâu một hơi.
“Trọng điểm không phải người khác làm cái gì, là anh làm cái gì.”
“Tôi đến chỉ là muốn xác định việc này.”
Vẻ mặt bà tràn đầy mỏi mệt.
“Bây giờ tôi đã xác định được rồi…”
Bà cúi đầu lấy di động trong túi ra bấm một dãy số, một lọn tóc trên trán rũ xuống khiến gương mặt bà trở nên kiên cường lạnh lùng.
“Em muốn làm cái gì?”
Trong lòng Trịnh Quân Đạt dâng lên cảm giác không tốt. Trịnh Nguyệt Lâm không đáp lại, bà im lặng chờ cho đến khi đầu điện thoại bên kia chuyển máy – việc này cũng không lâu lắm, chỉ trong thời gian hít thở vài cái, điện thoại đã được tiếp:
“Xin chào phu nhân, Bộ trưởng đang họp, nếu…”
“Không cần.”
Trịnh Nguyệt Lâm chặn lời của đối phương, nói ngắn gọn:
“Bộ trưởng Cố đang dự cuộc họp gì?”
“Là hội nghị điều động và thiết lập Đảng viên.”
Thư ký của Cố Tân Quân đáp.
“Được rồi.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói:
“Anh báo cho ngài ấy một cái tên, anh trai tôi, Trịnh Quân Đạt. Hai ngày này anh trai tôi đã quyết định, ông ấy muốn được tùy tiện điều đến một thành phố khác, nếu không có vị trí thích hợp cũng không sao, có tên được xếp đến chỗ đó là được, thực quyền cũng không gấp.”
Trịnh Quân Đạt gần như cảm thấy nghẹt thở.
Trịnh Nguyệt Lâm nói xong những lời này thì ngắt di động ngay, sau đó bà nâng tay lên dùng sức ném mạnh di động xuống mặt đất, ‘cạch’ một tiếng, thân máy lập tức rời ra, Trịnh Nguyệt Lâm nâng chân lên dùng gót giày nhọn đạp mạnh xuống di động trên mặt đất, đạp vỡ màn hình, đạp cong thân máy rồi cuối cùng lại đạp gãy gót giầy của chính mình khiến mắt cá chân khụy xuống.
Lời mắng mỏ tức giận của Trịnh Quân Đạt vọt đến cổ họng lại bị chủ nhân lặng lẽ nuốt về.
Trịnh Nguyệt Lâm ngã trên mặt đất chậm rãi tự đứng dậy, bà đi giày bên cao bên thấp, bỏ một chiếc giày khác ra bẻ gãy gót giày rồi lại ném xuống đất đi vào:
“Anh trai, mười tám năm trước anh mới ba mươi tuổi. Mỗi một hơi thở của anh qua mỗi giờ mỗi ngày đều hoàn toàn tươi trẻ tràn đầy hào khí, mà Tiểu Nhu thì sao, cô ấy còn nhỏ hơn anh ba tuổi, nhưng hơi thở mỗi một ngày mỗi một giờ của cô ấy đều là hơi thở trong mỗi ngày cuối cùng, mỗi giờ cuối cùng.”
“Tôi sẽ không còn được gặp lại Tiểu Nhu.”
Cuối cùng bà nói.
“Tôi cũng không muốn gặp lại anh.”
Hiệu suất của Bộ trưởng Cố rất cao. Buổi tối cùng ngày, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đều đồng thời nhận được điện thoại về tin thuyên chuyển Trịnh Quân Đạt, bọn họ cùng bỏ điện thoại xuống yên lặng suy nghĩ về chuyện này. Sau đó Cố Trầm Chu lái xe đến khu mộ, mà Hạ Hải Lâu lại đột nhiên cực kỳ muốn gặp Cố Trầm Chu nói chuyện.
Hiện tại anh ta đang ở đâu?
Gọi điện thoại hỏi? Mời ra ngoài? Không không, không nên có người thứ ba ngoại trừ bọn họ ở đây. Hạ Hải Lâu nghĩ như thế.
Vậy thì, hiện tại rốt cuộc Cố Trầm Chu đang ở đâu?
Bầu trời đêm giống như một bàn cờ, sao chi chít trên bầu trời. Bầu trời vốn đen nhánh lại bị ánh đèn rực rỡ của thành thị nhuộm thành màu tím lấp lánh, gió lạnh thổi lên phiến lá to rộng của lá cọ và lá cây ngô đồng vang lên tiếng xào xạc giống như một khúc nhạc trầm thấp phát ra từ cây sáo bằng sứ vang lên ở ngã tư đường. Hạ Hải Lâu mất hai mươi phút đoán tâm tư của Cố Trầm Chu, lại mất thêm mười phút để xác định vị trí và nửa tiếng để lái xe chạy đến mục tiêu, sau đó hắn dùng một điếu thuốc đút lót cho người trông cửa mới chiếm được tin tức thật về nhân vật chính mình muốn tìm từ miệng người kia, đành dựa vào xe bắt đầu chờ đợi.
Lần đợi này mất khoảng hai tiếng.
Ngày hôm qua đột nhiên trút xuống một trận mưa to, thời tiết hai ngày nay chợt chuyển lạnh, lúc Hạ Hải Lâu đi ra cũng chỉ mặc tùy tiện một chiếc áo sơmi, hiện tại xung quanh nơi đợi người rộng lớn âm u là vườn cây rậm rạp, không có cao ốc che chắn, trong khoảng thời gian ngắn đến mặt cũng bị thổi tê cứng. Đến khi Hạ Hải Lâu nhịn không được hắt xì đến cái thứ ba trong vòng một tiếng thì một bóng người quen thuộc cuối cùng cũng đi từ trong khu mộ ra.
“Cố thiếu gia!”
Hạ Hải Lâu nắm lấy cơ hội cao giọng gọi người, không quên đưa một gương mặt tươi cười qua, ý đồ là muốn dùng thái độ ôn hòa để níu giữ bước chân đối phương.
Cố Trầm Chu thật sự dừng lại. Không chỉ dừng lại, anh đứng nguyên tại chỗ một lát rồi đi đến chỗ Hạ Hải Lâu đang đứng.
“Đã trễ thế này Hạ thiếu gia còn đứng đây?”
Cố Trầm Chu nói. So với Hạ Hải Lâu chỉ mặc áo sơmi, Cố Trầm Chu có vẻ ấm áp hơn – ngoại trừ áo sơmi ra thì anh còn mặc một chiếc áo chẽn lông dê màu xám – nhưng cho dù như vậy thì mũi anh cũng bị gió thổi đỏ bừng giống như Hạ Hải Lâu.
Ánh mắt Hạ Hải Lâu đảo một vòng trên người Cố Trầm Chu rồi mới cười nói:
“Cố ý đến tìm Cố thiếu gia, có một số việc muốn hỏi Cố thiếu gia một chút.”
“Sao Hạ thiếu gia không gọi điện thoại?”
Cố Trầm Chu cười cười rồi nói thêm:
“Đến tận nơi tìm tôi cũng được.”
Hạ Hải Lâu thầm nói trong lòng,thực ra tôi rất muốn đi vào, nhưng lúc này đi vào cùng gặp mẹ anh với anh… Thật sự sẽ không bị anh đánh hả? Hắn cười ha ha:
“Chờ ở đây cũng giống nhau, dù sao cũng không lâu lắm.”
Tròn hai tiếng đồng hồ!
“Thực ra tôi khá có hứng thú với chuyện mà Cố thiếu gia nói với tôi lần trước, vị bí thư thị ủy thành phố Liễu Giang… Cố thiếu gia không ngại nói với tôi một chút chứ?”
Cố Trầm Chu mỉm cười không nói nhưng cũng không bỏ đi. Đáy lòng Hạ Hải Lâu hơi xao động, lấy hai lon bia ướp lạnh trong tủ lạnh mini ở cốp phía sau xe ra, đưa cho Cố Trầm Chu một lon rồi nói đùa:
“Chúng ta trò chuyện chứ? – Cố thiếu gia sẽ không cho rằng tôi mang thiết bị ghi âm đúng không.”
Cố Trầm Chu nhận lấy, ném thứ gì đó đang cầm trong lòng bàn tay, cũng nói đùa như Hạ Hải Lâu nhưng dường như lại rất nghiêm túc:
“Nói không chừng tôi cũng mang theo máy biến âm thì sao?”
Dáng vẻ của Cố Trầm Chu hình như không muốn nói gì cả… Hạ Hải Lâu thầm nghĩ trong lòng, hắn mở miệng ướm thử:
“Cố thiếu gia, tôi biết anh có giật nhẹ sang bên kia…”
Cố Trầm Chu tựa vào xe chỉ mang theo ý cười thản nhiên.
“Trước kia tôi đã nghĩ nhầm, đại khái là anh cũng muốn khiến ông ta vào kinh thành.”
Vẫn là ý cười.
“Là vì Cố thiếu gia anh vốn đã chuẩn bị mượn cơ hội này để giải quyết mọi chuyện.”
Vẫn như trước không hề lên tiếng chặn lời hắn.
Hạ Hải Lâu hắt xì khẽ một cái, xoa xoa mũi đầy hứng thú nói:
“Để tôi nghĩ một chút, nghe nói lần này Cố phu nhân cực kỳ tức giận, trực tiếp gọi điện thoại đến cho nói chuyện với thư ký của Bộ trưởng Cố, Bộ trưởng Cố còn đang họp, thư ký liền nghĩ cách để trình bày lên, kết quả là đợi đến khi cuộc họp kết thúc thì chuyện của Trịnh Quân Đạt cũng hạ màn.”
Cố Trầm Chu mở lon bia ra lạnh nhạt uống một ngụm:
“Hạ thiếu gia tiếp tục đi.”
“Thủ đoạn của Cố thiếu gia thật cao minh.”
Hạ Hải Lâu từ tốn nói, ánh mắt hơi lóe lên.
“Trước sau cũng mới chỉ có bốn năm ngày đi? Tôi nhớ rõ là sau khi Cố phu nhân đến nhà họ Thẩm thì mới quay lưng lại với anh trai mình; tôi còn nghe nói Cố phu nhân… cầm thứ gì đó đi giám định?”
“Đúng không?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Ngược lại tôi không biết quá rõ như thế, tin tức của Hạ thiếu gia thật là nhạy bén đấy.”
Hạ Hải Lâu vừa định nói gì đó liền nhìn thấy Cố Trầm Chu dùng ngón tay dính mấy giọt nước do đá dính trên thân lon bia tan ra, chậm rãi viết mấy chữ xuống cửa kính xe. Lúc đầu hắn có có chút nghi hoặc, sau khi cẩn thận nhìn lại thì phát hiện không đúng: Thể chữ này rất lộn xộn nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, không giống dạng chữ mà Cố Trầm Chu sẽ viết.
“Hạ thiếu gia…”
Hạ Hải Lâu thấy Cố Trầm Chu quay đầu nghiêng lại đây, khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Trầm Chu liền ghé sát vào tai hắn nói chuyện, cổ và cằm của hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nhợt nhạt của đối phương. Hạ Hải Lâu nuốt một ngụm nước miếng.
“Người đứng sau đẩy Trương Đằng lên chính là Hạ thiếu gia đúng không? Hạ thiếu gia muốn để Trịnh Quân Đạt vào kinh thành là vì gì đây –“
Giọng nói bị chủ nhân kéo dài dường như còn mang theo chút cảm giác du dương, Hạ Hải Lâu khựng lại sau đó tiếp tục nuốt một ngụm nước miếng.
Ánh mắt Cố Trầm Chu đảo qua sườn mặt nghiêng của Hạ Hải Lâu. Giọng nói của anh vẫn nhỏ nhẹ như cũ, ngay cả tươi cười cũng chưa hề thay đổi.
“Ai khiến tôi không vui một lần, tôi sẽ khiến kẻ đó không vui cả đời.”
Sau đó anh kéo giãn khoảng cách, đặt lon bia cầm trong tay lên đỉnh xe:
“Cảm ơn Hạ thiếu gia chiêu đãi, lần sau gặp.”
Mãi cho đến khi Cố Trầm Chu lái xe đi, Hạ Hải Lâu vẫn giữ nguyên tư thế đứng im tại chỗ. Hắn nhìn xe đối phương biến mất trong bóng đêm rồi mới cúi đầu nhìn lon bia trong tay mình, sau khi tùy tiện đặt lên đỉnh xe thì lại cầm lấy lon mà Cố Trầm Chu uống trước đó, tiếp đó hắn liếc mắt nhìn lon bia trong tay một cái rồi chậm rãi nâng lon bia lên chậm rãi uống một ngụm.
Không phải là ảo giác.
Hạ Hải Lâu cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên từ bụng dưới mà thầm nghĩ, thật đúng là dục vọng đặc biệt hung mãnh… Vừa rồi thiếu chút nữa là không kiềm chế được đã muốn đẩy ngã người trực tiếp dã chiến đến rung xe. Nhưng đây thật sự không phải là khẩu vị bình thường mà mình thích.Hạ Hải Lâu nhìn lon bia trong tay mình, lại đặt môi vào vị trí vừa rồi Cố Trầm Chu đặt môi lên lại uống một ngụm bia bữa, bụng lần nào cũng đúng lúc dâng lên cảm giác khô nóng, hơi lạnh bị gió lạnh thổi đến biến mất hoàn toàn chỉ trong vòng vài phút, hắn có chút rối rắm nghĩ:
Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu…
Ngón tay Trịnh Nguyệt Lâm bắt đầu run rẩy kịch liệt, bà bất chợt dùng sức đẩy ngăn kéo vừa bị kéo ra vào, ngay cả ngón tay vừa rồi còn đặt trong ngăn kéo bị kẹp mạnh vào cũng không có phản ứng.
Anh Trịnh anh Trịnh anh Trịnh anh Trịnh –
Nguyệt Lâm thích Tân Quân thích Tân Quân thích Tân Quân thích Tân Quân –
Vô số giọng nói giống như cơn bão quét mạnh qua tâm trí bà, bà dường như bị xoay vòng rất nhiều trong vòng một giây, dù là trời đất xoay chuyển cũng không đủ để hình dung cảm giác choáng váng của bà lúc này.
… Không.
… Không, từ từ đã.
Trịnh Nguyệt Lâm nhắm chặt mắt lại, bà chậm rãi rút ngón tay bị đầu mảnh gỗ kẹp đến đỏ lên, đặt bàn tay lên trán vuốt mồ hôi tự hỏi.
Quyển vở này được đặt ở đây… Phòng Tiểu Nhu… Nhiều năm qua như vậy, có bao nhiêu người từng xem qua? Bác Thẩm vừa mới nói thỉnh thoảng Trầm Chu sẽ đến đây, thằng bé có xem qua không – không thể nào là không có đi? Còn bác Thẩm? – Cũng không thể không có đúng không? Nếu hai người đó đều biết, nếu đây thật sự là chân tướng trong quá khứ, vậy còn những ai biết? Cố Tân Quân biết không? Cha của Cố Tân Quân, cha chồng của bà – biết không?
Mười sáu năm trước lúc bà vừa mới kết hôn, Trịnh Quân Đạt vừa vặn không có được nổi một vị trí nên đến cửa tìm Tân Quân, Cố Tân Quân không tỏ vẻ gì, Cố Trầm Chu lập tức đạp tung cửa bỏ đi… Bà tưởng rằng khi đó Cố Trầm Chu chỉ đơn thuần không vui vì mình trở thành mẹ kế của nó, tưởng rằng vì mình coi trọng Cố Tân Quân mới khiến Tiểu Nhu buồn bực mà chết… Nhưng khi đó Tiểu Nhu đã không còn sống được bao lâu… Bà vẫn tưởng rằng Cố Trầm Chu là đang giận chó đánh mèo, nhiều năm qua như vậy Cố Trầm Chu vẫn luôn lạnh lùng với bà và nhà họ Trịnh, chỉ có một lần kia là trở mặt cãi vã không hề kiêng kị…
… Không, đây chỉ là một vài phỏng đoán.
Trịnh Nguyệt Lâm cố gắng phân tích tư duy đang phân tán của mình, nhưng lại không nhịn được nghĩ đến: Không tính Trầm Chu. Ngoại trừ Trầm Chu ra, sau khi bà kết hôn với Cố Tân Quân, tuy rằng nhà họ Cố cũng nghiêng một chút tài nguyên về phía nhà họ Trịnh, nhưng cha chồng bà ngược lại không hề gặp mặt Trịnh Quân Đạt, mỗi lần Trịnh Quân Đạt đến Chính Đức Viên chào hỏi đều bị cản trở… Vì sao đây? Trước khi bà kết hôn thì Trịnh Quân Đạt ngược lại còn có thể đến Chính Đức Viên được một hai lần…
Trịnh Nguyệt Lâm ngây ngốc ngồi trước bàn trang điểm, thân thể hết nóng lại lạnh. Một lát sau bà bất chợt đứng lên đi ra bên ngoài, đi được hai bước lại chần chừ một chút, sau đó bà xoay người cầm quyển vở trên bàn trang điểm nhanh chóng rời khỏi phòng đi về phía thư phòng của Thẩm lão.
“Cố phu nhân.”
James đứng ở cửa phòng cản Trịnh Nguyệt Lâm lại.
“Tiên sinh có hơi mệt nên vừa uống thuốc ngủ rồi.”
“Thân thể bác Thẩm thế nào?”
Trịnh Nguyệt Lâm kiềm chế tâm tình nóng nảy, sau khi quan tâm hỏi James vài câu thì nói:
“Tôi đến để xin phép về trước. Vừa rồi tôi có nhìn thấy một quyển vở tôi tặng cho Tiểu Nhu ngày trước, có chút nhớ nhung nên… Tôi muốn mượn đi vài ngày sao chép một quyển rồi sẽ trả vở lại, có thể chứ?”
“Có thể, phu nhân.”
James đáp.
Trịnh Nguyệt Lâm khựng lại một chút:
“Không cần vào xin phép một chút sao?”
Vị quản gia già đến từ nước Anh lắc đầu:
“Trước khi tiên sinh ngủ đã dặn dò, nếu Cố phu nhân muốn lấy thứ gì thì cứ việc cầm đi, nhưng xin hãy trả lại nguyên vẹn. Tiên sinh nói ngài ấy đã không còn quá nhiều thứ để gìn giữ hồi ức nữa.”
Bác Thẩm quả nhiên đã biết quyển nhật ký này. Nếu như nó vẫn luôn được đặt trong bàn trang điểm thì Trầm Chu không thể nào không biết… Ngón tay Trịnh Nguyệt Lâm dùng sức siết chặt quyển vở một chút rồi lại buông ra:
“Tôi biết, tôi sẽ bảo quản cẩn thận.”
“Mời, phu nhân.”
James đưa tay ra làm một động tác mời.
“Tôi tiễn phu nhân ra ngoài.”
Một đường hoảng hốt rời khỏi nhà họ Thẩm, Trịnh Nguyệt Lâm lái xe về nhà, trong lúc không để ý khi đi ngang qua một cột đèn giao thông thì đâm thẳng vào đuôi xe đằng trước, chủ chiếc BMWs màu đen đằng trước tức giận xuống xe đến gõ cửa kính xe của bà, bà quay đầu nhìn người bên ngoài cửa sổ xe hồi lâu mới nhớ ra phải ấn kính xuống.
“Mẹ kiếp!”
Chủ xe kia vóc người cao lớn, vốn bị đâm phải đã không vui rồi, lúc chạy đến cãi cọ còn phải gõ cửa kính xe một lúc lâu đến mức tay cũng đỏ lên, bởi vậy lời đầu tiên ra khỏi miệng đã thô tục.
“Rốt cuộc bà có biết lái xe không hả? Như thế này mà cũng đâm vào?”
“Để số điện thoại lại.”
Trịnh Nguyệt Lâm mệt mỏi nói.
“Gửi hóa đơn kiểm tra và sửa xe đến, tôi sẽ chi trả phí bồi thường.”
Thấy nữ lái xe này dứt khoát như vậy, chủ chiếc xe bị đâm vào đuôi xe bớt giận một chút:
“Lúc lái xe ra ngoài thì nhớ chú ý một chút, số điện thoại và địa chỉ của bà là gì?”
Trịnh Nguyệt Lâm đọc số điện thoại và địa chỉ, chủ chiếc xe BMWs lúc đầu còn nghiêm túc nhẩm thuộc, khi nghe đến ba chữ Thiên Thụy Viên liền choáng váng, lại lập tức quay sang nhìn biển số xe một chút, anh ta lập tức miễn cưỡng tươi cười:
“Phu nhân, tôi biết… Hay là, thôi cứ kệ đi nhé?”
Cũng không nói muốn để số điện thoại của mình lại.
“Ừ.”
Trịnh Nguyệt Lâm trả lời vô cùng đơn giản rồi bấm cửa kính xe lên, khởi động máy, bẻ lái lùi lại rồi lao về phía trước… giống như mộng du mà lái về Thiên Thụy viên.
Bây giờ mới là ba giờ chiều, toàn bộ biệt thự không có một bóng người. Trịnh Nguyệt Lâm cô đơn lẻ loi ngồi khoanh tay trên sô pha một lúc lâu rồi đột nhiên đứng bật dậy chạy ra ngoài, lần này bà lái xe thẳng đến cơ quan giám định chuyên nghiệp, đưa danh hiệu phu nhân của Bộ trưởng Tổ chức ra rồi giao quyển vở trong tay cho người phụ trách cơ quan, kêu người phụ trách cần phải nhanh chóng giám định ra thời gian của quyển vở và mực nước bên trong thật chuẩn xác. Tiếp đó bà lại lái xe tùy tiện đi đến một cơ sở giám định tư nhân trong kinh thành, đưa trang giấy cuối cùng mà bà đã cẩn thận xé xuống giao cho đối phương giám định.
Chờ đợi một ngày một đêm, cuối cùng kết quả giám định của cả bên cơ sở tư nhân và cơ quan truyên nghiệp đều được đưa đến tay Trịnh Nguyệt Lâm cùng một lúc: Trang giấy đã có tuổi thọ hơn hai mươi năm, mực nước bên trong ít nhất đã bị phơi trong không khí mười năm.
Là mười năm đấy.
Trịnh Nguyệt Lâm vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhưng bà vẫn còn một chút không chắc chắn. Bà cẩn thận mang theo quyển nhật ký, bật đèn xe lên rồi lái xe đi tìm Trịnh Quân Đạt.Đây là ngày thứ tư Trịnh Quân Đạt quay về, cũng là lần thứ ba hai anh em gặp mặt. Trịnh Quân Đạt cũng không đi ra ngoài, ông ta ở trong nhà có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Trịnh Nguyệt Lâm đi vào:
“Hôm nay em không cần mở phiên tòa à?”
“Tôi xin nghỉ.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói.
“Lần này anh xui xẻo cũng cố gắng rất lâu mới ra được đúng không?”
Lời này vừa không hay ho lại rất không khách sáo, Trịnh Quân Đạt lăn lộn trong giới quan chức nham hiểm này đã lâu nhất thời lại không tiếp nhận được, một lát sau ông ta không vui nhíu mày:
“Lời này của em là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Trịnh Nguyệt Lâm ngồi xuống đối diện với Trịnh Quân Đạt, lạnh lùng nói.
Nhìn em gái mình giận dữ như vậy… Là vì chuyện ông ta bỏ qua Cố Tân Quân đi tìm người khác? Vẻ mặt Trịnh Quân Đạt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trịnh Nguyệt Lâm một cái:
“Anh biết em đến là vì chuyện gì, bây giờ tình thế phức tạp, anh cũng không tiện có chuyện gì cũng đi làm phiền em rể.”
“Anh không biết.”
Trịnh Nguyệt Lâm nhẹ giọng nói.
“Nếu anh biết thì đã không dám đối diện với tôi như vậy rồi.”
Trịnh Quân Đạt ngẩn ra lại nghe Trịnh Nguyệt Lâm tiếp tục nói:
“Mười tám năm trước, anh đã nói gì với Tiểu Nhu?”
“Cái gì?”
“Năm mà tôi quay về từ nước ngoài, năm Cố Trầm Chu được năm tuổi, năm Tiểu Nhu bị bệnh nguy kịch sắp qua đời – anh đã nói gì với Thẩm Nhu!?”
Trịnh Quân Đạt ngạc nhiên:
“Em điên rồi à? Anh có thể làm chuyện gì với vợ của Cố Tân Quân đồng thời là bạn tốt của em chứ?”
Trịnh Nguyệt Lâm im lặng nhìn Trịnh Quân Đạt, bà thở hắt ra một hơi rồi hai bờ vai căng chặt từ từ sụm xuống, thân mình thả lỏng ra, bà gần như muốn lập tức để lộ gương mặt tươi cười… Nhưng ngay sau đó vẻ mặt bà nghiêm túc:
“Trịnh Quân Đạt! Chúng ta là anh em bao nhiêu năm, anh còn dám lừa tôi! Anh nghĩ rằng tôi nhìn mà không hiểu khi nào anh đang nói dối sao?!”
Sắc mặt Trịnh Quân Đạt tái đi:
“Em cũng nói chúng ta là anh em, là anh em cùng cha cùng mẹ! Bây giờ em đang làm cái gì hả?”
“Tôi đang chất vấn anh.”
Trịnh Nguyệt Lâm gằn từng chữ một.
“Tôi đang chất vấn anh vì sao dám nói dối tôi, sao dám nói những lời như vậy với một người phụ nữ đã bệnh tật đến mức không còn sống được bao nhiêu ngày!”
Lồng ngực bà phập phồng kịch liệt.
“Sao anh dám nói với Tiểu Nhu – sao anh dám nói với người chị em tốt nhất của tôi rằng – tôi thích Cố Tân Quân hả?”
Trịnh Quân Đạt nhíu mày:
“Em nói cái gì? Anh không hề làm như vậy.”
“Anh vẫn còn nói dối?”
Trịnh Nguyệt Lâm cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy muốn đi.
“Trịnh Nguyệt Lâm, em đứng lại đó cho anh!”
Trịnh Quân Đạt tức giận cũng đứng lên quát to, lần này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của bà Trịnh đang ở nhà. Bà Trịnh đẩy cửa ra:
“Anh em hai đứa đang làm cái gì đấy? Có chuyện gì không bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được hay sao?”
“Mẹ, không có gì cả!”
Hai anh em cùng đồng thanh trả lời. Ngừng lại một chút, Trịnh Nguyệt Lâm nói:
“Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con và Trịnh…”
Bà nuốt hai chữ Quân Đạt xuống cổ họng.
“Con có chút việc phải xử lý với anh, là việc công.”
“Là việc công?”
Bà Trịnh nhìn hai anh em đầy hoài nghi.
“Là việc công.”
Trịnh Quân Đạt lạnh mặt khẳng định.
Nói đến như vậy rồi thì bà Trịnh cũng không thể nói gì thêm được nữa, đành gật đầu:
“Hai anh em nhỏ giọng một chút, có ý kiến gì không thống nhất cũng đừng làm ầm lên.”
Bà đi về phía phòng khách, trước khi đi còn chú ý để cửa hé ra, nhưng việc này cũng chỉ mất công – bà vừa đi ra chân trước, Trịnh Nguyệt Lâm ở sau lưng đã đóng cửa phòng lại.
Phòng dành cho khách khôi phục sự yên tĩnh.
Trịnh Quân Đạt mở miệng trước:
“Anh không biết em đang nói cái gì, anh vốn không nói cho Tiểu Nhu biết chuyện em thích Cố Tân Quân.”
“Đúng không?”
“Đương nhiên là đúng!”
Trịnh Quân Đạt đáp.
“Cho dù lúc trước em có thích Cố Tân Quân, cho dù anh hy vọng nhà họ Trịnh sẽ kết thông gia với nhà họ Cố, sao anh lại có thể mở miệng nói hết mấy chuyện này cho một người phụ nữ bị bệnh sắp mất chứ? Từ lúc cô ấy sinh bệnh đến khi qua đời, anh chỉ gặp cô ấy đúng một lần!”
“Đúng vậy.”
Trịnh Nguyệt Lâm chậm rãi nói:
“Sau khi anh gặp cô ấy không bao lâu thì cô ấy liền kéo tay tôi nói không biết là tôi thích Cố Tân Quân, không biết rằng tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy không quay về là vì không thể chấp nhận nổi chuyện cô ấy ở cùng một chỗ với Cố Tân Quân…”
“Sao anh biết được rốt cuộc là Thẩm Nhu suy nghĩ cái gì?”
Trịnh Quân Đạt đáp.
Năm ngón tay của Trịnh Nguyệt Lâm bấm sâu vào trong da thịt:
“Sao anh không nói thử xem rốt cuộc là anh đã làm cái gì?”
“Anh chưa làm gì cả!”
Trịnh Quân Đạt khẳng định với Trịnh Nguyệt Lâm, nhưng ánh mắt Trịnh Nguyệt Lâm nhìn ông ta sắc như dao, tiếp đó ông ta nghe thấy đối phương mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ:
“Trịnh Quân Đạt! Đừng có chơi trò hề ‘Anh nói thật nhưng chẳng qua có vài chuyện không nói ra’ này! Anh quên rằng bây giờ tôi đang làm nghề gì sao?”
Trịnh Quân Đạt nghẹn lời, vẻ mặt không thể tin nổi:
“… Em vì một người ngoài mà bức ép anh trai em như vậy?”
“Người ngoài này đã để lại chồng và chính con trai của mình cho tôi, tin tưởng rằng tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt thay cô ấy.”
Trịnh Nguyệt Lâm lẳng lặng nói.
“Anh thì sao? Anh trai của tôi đã làm gì với tôi vậy?”
“Cô ta kêu em nuôi con trai hộ cô ta! Vậy mà gọi là đối tốt với em?”
Trịnh Quân Đạtnói.
“Anh không nói tôi còn thật sự quên mất đấy, anh trai, anh muốn khiến tôi phải nuôi con cho người khác đến mức đó, nên mới nói cho một người phụ nữ đáng thương mỗi câu nói đều kèm theo một tiếng ho rằng tôi thích chồng của cô ấy? Dù anh có quan tâm đến vị trí của mình như thế nào thì sao không thể chờ một chút? Chờ đến khi cô ấy trút hơi thở cuối cùng của mình hả?”
Trịnh Nguyệt Lâm đáp.
Trịnh Quân Đạt bị bức ép không nhẹ, thở hổn hển vài tiếng mới nói:
“… Anh không hề nói như vậy! Em còn muốn anh phải nói mấy lần nữa?! Em còn không nhớ rõ năm ấy Thẩm Nhu bệnh đến hồ đồ, đột nhiên lại muốn gặp các em cùng mấy người già kia… Cô ta xem được nhật ký em viết lúc trước khi em thích Cố Tân Quân rồi sau đó mới cầm đến lôi kéo anh hỏi bằng được.”
Ông ta dừng lại một chút.
“Đương nhiên là anh không hề nói gì cả.”
Trịnh Nguyệt Lâm giống như bị một chiếc búa lớn xuất hiện trong không khí đập cho một cái, toàn thân đều cảm thấy uể oải.
“Đúng vậy, anh chưa nói gì cả, anh chỉ cố ý lấy quyển nhật ký cũ của tôi về rồi cố tình để lại…”
Bà yếu ớt cười nói:
“Đã bao nhiêu lâu rồi? Lúc tôi học đại học, khi tôi ra nước ngoài bảy năm, con của Tiểu Nhu cũng năm tuổi rồi, lúc anh làm như vậy liệu có nghĩ lúc đó tôi phải đối mặt với Tiểu Nhu như thế nào, bây giờ tôi phải đối mặt với Trầm Chu thế nào? Tôi nhớ thương chồng của người chị em tốt nhất những bảy năm, tôi nhớ thương một người đàn ông mà chính tôi cũng chẳng nhớ nổi mặt những bảy năm – Trịnh Nguyệt Lâm tôi không có đàn ông thì không sống nổi nữa đúng không?!”
Mắt bà đỏ lên lớn giọng chất vấn.
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Quân Đạt vẫn chưa từng thấy em gái mình kích động như vậy. Ông ta cố gắng làm rõ mọi chuyện – hoặc là nói sang chuyện khác:
“Nguyệt Lâm, có lẽ anh… Có lẽ là lúc anh không để ý đã đưa toàn bộ những thứ đó cho Thẩm Nhu, nhưng quả thực anh chưa từng nói với Thẩm Nhu một lời nào. Bây giờ đã lâu như vậy rồi, ai nói chuyện gì với em mà em lại đột nhiên nhắc đến chuyện này thế?”
“Tôi đến nhà họ Thẩm thì nhìn thấy một quyển nhật ký của Tiểu Nhu ngày trước, trên đó viết anh đã làm những chuyện như vậy.”
Trịnh Nguyệt Lâm nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Trịnh Quân Đạt lập tức thay đổi, cười lạnh:
“Vu oan rõ ràng như vậy em cũng tin?”
Ông ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trịnh Nguyệt Lâm, nói tiếp:
“Khi đó Thẩm Nhu ốm đến mức còn không cầm nổi cả bút, hơn nữa nếu thực sự là cô ấy viết thì sao nhà họ Thẩm lại để cho em gả vào nhà họ Cố?”
“Anh cũng biết khi đó Tiểu Nhu ốm đến mức không cầm nổi cả bút, sao anh vẫn còn có thể nhẫn tâm làm như vậy?”
Trịnh Nguyệt Lâm hỏi.
Tiểu Nhu Tiểu Nhu Tiểu Nhu Tiểu Nhu!
Trịnh Quân Đạt thực sự là tức mà không làm gì được:
“Rốt cuộc em có thể thông minh một chút mà nhìn rõ trọng điểm của chuyện này không? Chuyện này rõ ràng là có người hãm hại anh, muốn châm ngòi khiến em gay gắt với nhà họ Trịnh! Muốn Chính Gia sau này khi tiến vào quan trường sẽ thiếu mất một sự trợ giúp mạnh mẽ!”
Ý tứ ám chỉ của ông ta cực kỳ dày đặc, chỉ thiếu không chỉ tên nói họ Cố Trầm Chu ra.
Trịnh Nguyệt Lâm lặng lẽ mỉm cười:
“Tôi không để ý đến Tiểu Nhu thì còn để ý cái gì nữa? Năm đó tôi chấp nhận gả cho một người đàn ông chỉ tập trung vào sự nghiệp mới đi bước nữa là vì Thẩm Nhu, là vì con trai của Thẩm Nhu, là vì tôi cảm thấy tôi rất có lỗi với cô ấy! Không phải để trải đường cho đứa con tương lai rồi khiến nó vừa sinh ra đã là thiếu gia công chúa, cũng không phải để góp thêm một viên gạch cho Trịnh Quân Đạt anh lên chức!”
“Trịnh Quân Đạt…”
Trịnh Nguyệt Lâm hít sâu một hơi.
“Trọng điểm không phải người khác làm cái gì, là anh làm cái gì.”
“Tôi đến chỉ là muốn xác định việc này.”
Vẻ mặt bà tràn đầy mỏi mệt.
“Bây giờ tôi đã xác định được rồi…”
Bà cúi đầu lấy di động trong túi ra bấm một dãy số, một lọn tóc trên trán rũ xuống khiến gương mặt bà trở nên kiên cường lạnh lùng.
“Em muốn làm cái gì?”
Trong lòng Trịnh Quân Đạt dâng lên cảm giác không tốt. Trịnh Nguyệt Lâm không đáp lại, bà im lặng chờ cho đến khi đầu điện thoại bên kia chuyển máy – việc này cũng không lâu lắm, chỉ trong thời gian hít thở vài cái, điện thoại đã được tiếp:
“Xin chào phu nhân, Bộ trưởng đang họp, nếu…”
“Không cần.”
Trịnh Nguyệt Lâm chặn lời của đối phương, nói ngắn gọn:
“Bộ trưởng Cố đang dự cuộc họp gì?”
“Là hội nghị điều động và thiết lập Đảng viên.”
Thư ký của Cố Tân Quân đáp.
“Được rồi.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói:
“Anh báo cho ngài ấy một cái tên, anh trai tôi, Trịnh Quân Đạt. Hai ngày này anh trai tôi đã quyết định, ông ấy muốn được tùy tiện điều đến một thành phố khác, nếu không có vị trí thích hợp cũng không sao, có tên được xếp đến chỗ đó là được, thực quyền cũng không gấp.”
Trịnh Quân Đạt gần như cảm thấy nghẹt thở.
Trịnh Nguyệt Lâm nói xong những lời này thì ngắt di động ngay, sau đó bà nâng tay lên dùng sức ném mạnh di động xuống mặt đất, ‘cạch’ một tiếng, thân máy lập tức rời ra, Trịnh Nguyệt Lâm nâng chân lên dùng gót giày nhọn đạp mạnh xuống di động trên mặt đất, đạp vỡ màn hình, đạp cong thân máy rồi cuối cùng lại đạp gãy gót giầy của chính mình khiến mắt cá chân khụy xuống.
Lời mắng mỏ tức giận của Trịnh Quân Đạt vọt đến cổ họng lại bị chủ nhân lặng lẽ nuốt về.
Trịnh Nguyệt Lâm ngã trên mặt đất chậm rãi tự đứng dậy, bà đi giày bên cao bên thấp, bỏ một chiếc giày khác ra bẻ gãy gót giày rồi lại ném xuống đất đi vào:
“Anh trai, mười tám năm trước anh mới ba mươi tuổi. Mỗi một hơi thở của anh qua mỗi giờ mỗi ngày đều hoàn toàn tươi trẻ tràn đầy hào khí, mà Tiểu Nhu thì sao, cô ấy còn nhỏ hơn anh ba tuổi, nhưng hơi thở mỗi một ngày mỗi một giờ của cô ấy đều là hơi thở trong mỗi ngày cuối cùng, mỗi giờ cuối cùng.”
“Tôi sẽ không còn được gặp lại Tiểu Nhu.”
Cuối cùng bà nói.
“Tôi cũng không muốn gặp lại anh.”
Hiệu suất của Bộ trưởng Cố rất cao. Buổi tối cùng ngày, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đều đồng thời nhận được điện thoại về tin thuyên chuyển Trịnh Quân Đạt, bọn họ cùng bỏ điện thoại xuống yên lặng suy nghĩ về chuyện này. Sau đó Cố Trầm Chu lái xe đến khu mộ, mà Hạ Hải Lâu lại đột nhiên cực kỳ muốn gặp Cố Trầm Chu nói chuyện.
Hiện tại anh ta đang ở đâu?
Gọi điện thoại hỏi? Mời ra ngoài? Không không, không nên có người thứ ba ngoại trừ bọn họ ở đây. Hạ Hải Lâu nghĩ như thế.
Vậy thì, hiện tại rốt cuộc Cố Trầm Chu đang ở đâu?
Bầu trời đêm giống như một bàn cờ, sao chi chít trên bầu trời. Bầu trời vốn đen nhánh lại bị ánh đèn rực rỡ của thành thị nhuộm thành màu tím lấp lánh, gió lạnh thổi lên phiến lá to rộng của lá cọ và lá cây ngô đồng vang lên tiếng xào xạc giống như một khúc nhạc trầm thấp phát ra từ cây sáo bằng sứ vang lên ở ngã tư đường. Hạ Hải Lâu mất hai mươi phút đoán tâm tư của Cố Trầm Chu, lại mất thêm mười phút để xác định vị trí và nửa tiếng để lái xe chạy đến mục tiêu, sau đó hắn dùng một điếu thuốc đút lót cho người trông cửa mới chiếm được tin tức thật về nhân vật chính mình muốn tìm từ miệng người kia, đành dựa vào xe bắt đầu chờ đợi.
Lần đợi này mất khoảng hai tiếng.
Ngày hôm qua đột nhiên trút xuống một trận mưa to, thời tiết hai ngày nay chợt chuyển lạnh, lúc Hạ Hải Lâu đi ra cũng chỉ mặc tùy tiện một chiếc áo sơmi, hiện tại xung quanh nơi đợi người rộng lớn âm u là vườn cây rậm rạp, không có cao ốc che chắn, trong khoảng thời gian ngắn đến mặt cũng bị thổi tê cứng. Đến khi Hạ Hải Lâu nhịn không được hắt xì đến cái thứ ba trong vòng một tiếng thì một bóng người quen thuộc cuối cùng cũng đi từ trong khu mộ ra.
“Cố thiếu gia!”
Hạ Hải Lâu nắm lấy cơ hội cao giọng gọi người, không quên đưa một gương mặt tươi cười qua, ý đồ là muốn dùng thái độ ôn hòa để níu giữ bước chân đối phương.
Cố Trầm Chu thật sự dừng lại. Không chỉ dừng lại, anh đứng nguyên tại chỗ một lát rồi đi đến chỗ Hạ Hải Lâu đang đứng.
“Đã trễ thế này Hạ thiếu gia còn đứng đây?”
Cố Trầm Chu nói. So với Hạ Hải Lâu chỉ mặc áo sơmi, Cố Trầm Chu có vẻ ấm áp hơn – ngoại trừ áo sơmi ra thì anh còn mặc một chiếc áo chẽn lông dê màu xám – nhưng cho dù như vậy thì mũi anh cũng bị gió thổi đỏ bừng giống như Hạ Hải Lâu.
Ánh mắt Hạ Hải Lâu đảo một vòng trên người Cố Trầm Chu rồi mới cười nói:
“Cố ý đến tìm Cố thiếu gia, có một số việc muốn hỏi Cố thiếu gia một chút.”
“Sao Hạ thiếu gia không gọi điện thoại?”
Cố Trầm Chu cười cười rồi nói thêm:
“Đến tận nơi tìm tôi cũng được.”
Hạ Hải Lâu thầm nói trong lòng,thực ra tôi rất muốn đi vào, nhưng lúc này đi vào cùng gặp mẹ anh với anh… Thật sự sẽ không bị anh đánh hả? Hắn cười ha ha:
“Chờ ở đây cũng giống nhau, dù sao cũng không lâu lắm.”
Tròn hai tiếng đồng hồ!
“Thực ra tôi khá có hứng thú với chuyện mà Cố thiếu gia nói với tôi lần trước, vị bí thư thị ủy thành phố Liễu Giang… Cố thiếu gia không ngại nói với tôi một chút chứ?”
Cố Trầm Chu mỉm cười không nói nhưng cũng không bỏ đi. Đáy lòng Hạ Hải Lâu hơi xao động, lấy hai lon bia ướp lạnh trong tủ lạnh mini ở cốp phía sau xe ra, đưa cho Cố Trầm Chu một lon rồi nói đùa:
“Chúng ta trò chuyện chứ? – Cố thiếu gia sẽ không cho rằng tôi mang thiết bị ghi âm đúng không.”
Cố Trầm Chu nhận lấy, ném thứ gì đó đang cầm trong lòng bàn tay, cũng nói đùa như Hạ Hải Lâu nhưng dường như lại rất nghiêm túc:
“Nói không chừng tôi cũng mang theo máy biến âm thì sao?”
Dáng vẻ của Cố Trầm Chu hình như không muốn nói gì cả… Hạ Hải Lâu thầm nghĩ trong lòng, hắn mở miệng ướm thử:
“Cố thiếu gia, tôi biết anh có giật nhẹ sang bên kia…”
Cố Trầm Chu tựa vào xe chỉ mang theo ý cười thản nhiên.
“Trước kia tôi đã nghĩ nhầm, đại khái là anh cũng muốn khiến ông ta vào kinh thành.”
Vẫn là ý cười.
“Là vì Cố thiếu gia anh vốn đã chuẩn bị mượn cơ hội này để giải quyết mọi chuyện.”
Vẫn như trước không hề lên tiếng chặn lời hắn.
Hạ Hải Lâu hắt xì khẽ một cái, xoa xoa mũi đầy hứng thú nói:
“Để tôi nghĩ một chút, nghe nói lần này Cố phu nhân cực kỳ tức giận, trực tiếp gọi điện thoại đến cho nói chuyện với thư ký của Bộ trưởng Cố, Bộ trưởng Cố còn đang họp, thư ký liền nghĩ cách để trình bày lên, kết quả là đợi đến khi cuộc họp kết thúc thì chuyện của Trịnh Quân Đạt cũng hạ màn.”
Cố Trầm Chu mở lon bia ra lạnh nhạt uống một ngụm:
“Hạ thiếu gia tiếp tục đi.”
“Thủ đoạn của Cố thiếu gia thật cao minh.”
Hạ Hải Lâu từ tốn nói, ánh mắt hơi lóe lên.
“Trước sau cũng mới chỉ có bốn năm ngày đi? Tôi nhớ rõ là sau khi Cố phu nhân đến nhà họ Thẩm thì mới quay lưng lại với anh trai mình; tôi còn nghe nói Cố phu nhân… cầm thứ gì đó đi giám định?”
“Đúng không?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Ngược lại tôi không biết quá rõ như thế, tin tức của Hạ thiếu gia thật là nhạy bén đấy.”
Hạ Hải Lâu vừa định nói gì đó liền nhìn thấy Cố Trầm Chu dùng ngón tay dính mấy giọt nước do đá dính trên thân lon bia tan ra, chậm rãi viết mấy chữ xuống cửa kính xe. Lúc đầu hắn có có chút nghi hoặc, sau khi cẩn thận nhìn lại thì phát hiện không đúng: Thể chữ này rất lộn xộn nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, không giống dạng chữ mà Cố Trầm Chu sẽ viết.
“Hạ thiếu gia…”
Hạ Hải Lâu thấy Cố Trầm Chu quay đầu nghiêng lại đây, khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Trầm Chu liền ghé sát vào tai hắn nói chuyện, cổ và cằm của hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nhợt nhạt của đối phương. Hạ Hải Lâu nuốt một ngụm nước miếng.
“Người đứng sau đẩy Trương Đằng lên chính là Hạ thiếu gia đúng không? Hạ thiếu gia muốn để Trịnh Quân Đạt vào kinh thành là vì gì đây –“
Giọng nói bị chủ nhân kéo dài dường như còn mang theo chút cảm giác du dương, Hạ Hải Lâu khựng lại sau đó tiếp tục nuốt một ngụm nước miếng.
Ánh mắt Cố Trầm Chu đảo qua sườn mặt nghiêng của Hạ Hải Lâu. Giọng nói của anh vẫn nhỏ nhẹ như cũ, ngay cả tươi cười cũng chưa hề thay đổi.
“Ai khiến tôi không vui một lần, tôi sẽ khiến kẻ đó không vui cả đời.”
Sau đó anh kéo giãn khoảng cách, đặt lon bia cầm trong tay lên đỉnh xe:
“Cảm ơn Hạ thiếu gia chiêu đãi, lần sau gặp.”
Mãi cho đến khi Cố Trầm Chu lái xe đi, Hạ Hải Lâu vẫn giữ nguyên tư thế đứng im tại chỗ. Hắn nhìn xe đối phương biến mất trong bóng đêm rồi mới cúi đầu nhìn lon bia trong tay mình, sau khi tùy tiện đặt lên đỉnh xe thì lại cầm lấy lon mà Cố Trầm Chu uống trước đó, tiếp đó hắn liếc mắt nhìn lon bia trong tay một cái rồi chậm rãi nâng lon bia lên chậm rãi uống một ngụm.
Không phải là ảo giác.
Hạ Hải Lâu cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên từ bụng dưới mà thầm nghĩ, thật đúng là dục vọng đặc biệt hung mãnh… Vừa rồi thiếu chút nữa là không kiềm chế được đã muốn đẩy ngã người trực tiếp dã chiến đến rung xe. Nhưng đây thật sự không phải là khẩu vị bình thường mà mình thích.Hạ Hải Lâu nhìn lon bia trong tay mình, lại đặt môi vào vị trí vừa rồi Cố Trầm Chu đặt môi lên lại uống một ngụm bia bữa, bụng lần nào cũng đúng lúc dâng lên cảm giác khô nóng, hơi lạnh bị gió lạnh thổi đến biến mất hoàn toàn chỉ trong vòng vài phút, hắn có chút rối rắm nghĩ:
Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.