Chương 64: Lựa chọn
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Cố Trầm Chu lẳng lặng ngồi trong phòng thẩm vấn ở Cục Cảnh sát.
Không đến thời gian một ngày, bên phía Vệ Tường Cẩm, Vệ Thành Bá nhận được tin tức đã phái người đi tiếp xúc với anh; bên Cố Trầm Chu, nhà họ Cố không có lí do gì mà không phái người đi ra.
Người đến là thư kí Du Văn Tuấn. Vị thư kí của Bộ trưởng Tổ chức này rõ ràng là cũng mất công sức rất lớn mới có thể đến được trước mặt Cố Trầm Chu.Khác với phó quan Trương ngay từ đầu đã dùng sắc mặt khá trầm trọng nói chuyện với Vệ Tường Cẩm, Du Văn Tuấn này có vẻ ổn trọng hơn. Ông ta ngồi đối diện với Cố Trầm,trước khi nói chuyện thì mỉm cười chào hỏi:
“Buổi tối tốt lành, Cố thiếu gia.”
“Hiện giờ cũng không được tốt.”
Cố Trầm Chu cũng cười nói.
“Cố thiếu gia muốn ra ngoài cũng không cần lâu lắm.”
Du Văn Tuấn nói.
“Cũng không phải là việc gì quá lớn, Bộ trưởng Cố phái tôi đến đây chủ yếu là là muốn biết ý của Cố thiếu gia hiện tại là gì.”
Nói đến đây, ông ta liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, hàm nghĩa trong lời nói không cần biểu lộ rõ cũng có thể hiểu được.
“Cố thiếu gia ở trong này nên chắc là không rõ tình hình lắm, hiện giờ tôi sẽ phân tích tình hình cho Cố thiếu gia trước một chút.”
“Chuyện này có liên quan đến vụ án trùm thuốc phiện, cấp trên quả thực rất coi trọng.”
Du Văn Tuấn từ tốn nói:
“Nhưng rõ ràng, trên thực tế trách nhiệm trong chuyện này không có liên quan gì đến Cố thiếu gia cậu. Đầu tiên…”
Ông ta đưa ra một ngón tay.
“Người phụ trách chuyện này không phải là Cố thiếu gia. Tiếp theo…”
Ông ta lại đưa thêm một ngón tay:
“Nói đến người làm chứng, người đầu tiên nói có lối đi cũng không phải là Cố thiếu gia, Cố thiếu gia hoàn toàn là bị người cảnh sát kia gọi lên cuốn hút, nếu thật muốn tính món nợ bằng chứng giả thì cũng là chuyện của cảnh sát họ Trương kia.”
Cố Trầm Chu không nói gì.
Du Văn Tuấn nói thêm:
“Hiện giờ Cố thiếu gia ở đây, ngoại trừ với tư cách người làm chứng ra thì chính là đi theo nhân viên cảnh sát gây cản trở công vụ.”
Nói đến đây, ông ta mỉm cười:
“Việc này càng dễ giải quyết hơn, nếu nói Cố thiếu gia cản trở hiện trường – Gây trở ngại như thế nào? Những nhân viên cảnh sát này sắp xếp một vụ án lớn như thế lại không thể dọn sạch sẽ iện trường, chẳng lẽ không phải là thất trách nghiêm trọng? Thậm chí có thể nói, bọn họ e chỉ là vì muốn đưa vào hoặc thả người nào đó ra.”
Những lời này nghe vào quả thực tràn đầy ý nghĩa thâm sâu.
“Cho nên mới có thể xảy ra sơ hở như thế.”
Trong thời gian ngắn ngủi nói mấy câu này, Du Văn Tuấn bàn việc nhưng không hề nói dù chỉ một câu về Vệ Tường Cẩm, nhưng nếu Cố Trầm Chu thật sự làm theo cách của ông ta thì sẽ lập tức hại Vệ Tường Cẩm thê thảm – người đưa anh đến hiện trường là ai? Là Vệ Tường Cẩm; Người nghe lời chỉ dẫn anh nói rồi đưa mệnh lệnh sai lầm là ai? Vẫn là Vệ Tường Cẩm.
Một vòng xoay tròn này, ngoại trừ anh không sai ra thì tất cả những kẻ khác đều có sai, Vệ Tường Cẩm còn sai những việc kì lạ nhất.
Bởi vậy có thể thấy được, tuy rằng Du Văn Tuấn cùng phó quan Trương đều mang trong đầu ý niệm bảo toàn ông chủ của mình trước, nhưng so sánh với phó quan Trương mỗi một câu đều nhắc đến Cố Trầm Chu trước mặt Vệ Tường Cẩm thì kĩ xảo nói chuyện của Du Văn Tuấn quả thực là hơn đối phương hẳn một bậc.Hai người thân cận nhất bên cạnh Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá này có phương thức làm việc khác nhau, mà thái độ của Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm cũng hoàn toàn khác biệt.
Cố Trầm Chu vẫn không nói gì. Đương nhiên là anh nghe hiểu hàm nghĩa trong những lời nói của Du Văn Tuấn nhưng không nói ra, cũng hiểu được kết quả nếu mình làm theo lời nói của đối phương. Anh cũng không phẫn nộ mà chỉ đang tự hỏi một vài điều càng thâm sâu hơn.
Ví dụ như lúc này đối phương đến đây, tuy rằng nói cười vui vẻ rất thoải mái nhưng vẫn gần như không che giấu được ý đồ ông ta muốn mình nhanh chóng dứt khoát… Thậm chí không tiếc tạo ra mâu thuẫn giữa hai nhà Cố Vệ?
Nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì cha mình tuyệt đối sẽ không đưa ra loại chỉ thị vừa nghe đã biết là rất ngu ngốc này, Du Văn Tuấn cũng không thể nào tự tiện đưa ra loại quyết định có ảnh hưởng lớn như thế.
Như vậy… Đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Đều là người một nhà nên trong việc này cũng có chút lợi thế, ít nhất thì Cố Trầm Chu cũng không cần hao phí nhiều tâm sức quanh quanh co co dẫn dụ đối phương nói chuyện. Anh thẳng thắn hỏi ra miệng:
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Du Văn Tuấn lộ ra một chút thất thố rất nhỏ, rõ ràng là cảm thấy kinh ngạc đối với sự nhạy bén của Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia…”
“Là chuyện về chính trị?”
Cố Trầm Chu tựa lưng lên ghế ngồi, trầm tư hỏi.
Du Văn Tuấn vừa nghe thì trong lòng đã thầm khen trước một tiếng.
Cố Tân Quân không phải một người thích nói chung việc nhà và việc công, cho nên mặc dù Du Văn Tuấn đã gặp mặt qua Cố Trầm Chu vài lần thì cũng chỉ biết là đối phương có thanh danh rất lớn trong kinh thành, lại không hề hiểu biết quá nhiều về đối phương, lần này nghe chỉ thị của Cố Tân Quân đến đây thì dọc đường đi cũng đã thu nhặt một ít tự liệu, vốn cho rằng việc mà một vị công tử có thể gây ra cũng chỉ là qua loa mà thôi, nhưng hiện giờ vừa nói chuyện với nhau thì đã biết rằng đối phương không đơn giản – có thể phân tích từ trong lời ông ta ra hướng bất lợi với Vệ Tường Cẩm thì đây chỉ là có chỉ số thông minh cơ bản; nhưng nếu lập tức vì vậy mà suy xét đến chuyện nhà họ Cố xảy ra chuyện thì chứng tỏ rằng người nghe những lời này thường cân nhắc suy nghĩ mọi chuyện sâu xa hơn một bước.
Nhưng cho dù là như thế thì vẫn bị rơi vào tình trạng này. Du Văn Tuấn thầm cảnh báo chính mình: Có thể thấy được trên chính trị không có việc nào là nhỏ cả!
Vừa tự nhắc nhở như vậy thì lại nói tiếp, suy nghĩ vừa rồi cũng chỉ trong thời gian hít thở một hai cái.
Du Văn Tuấn nghiêm trang nói:
“Nếu Cố thiếu gia đã nghe ra được thì tôi đây cũng sẽ nói thẳng. Bộ trưởng Cố quả thực đã gặp phải một chuyện phiền phức!”
“Là loại nào?”
Cố Trầm Chu hỏi, chuyện phiền phức nào cũng được, anh chỉ không muốn nghe đến chuyện về chọn phe phái hay chuyện nhà họ Hạ.
Du Văn Tuấn hơi trầm ngâm:
“Là chuyện giữa phe Úc và phe Uông.”
… Đúng là chuyện tốt không thiêng chuyện xấu lại linh.
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại ngồi dựa lưng lên ghế một lát, không mở mắt ra nữa mà hỏi thẳng:
“Phát triển đến tình trạng nào rồi?”
Nếu đã nói ra chuyện rồi thì Du Văn Tuấn cũng thẳng thắn:
“Là một chuyện rất phiền toái. Người của hai phe đang đấu sức trên một vị trí, nếu nói kinh nghiệm thì cũng đều đủ cả. Chuyện này đã gây ầm ĩ không ít, hiện giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên Bộ trưởng Cố. Bộ trưởng Cố gần đây làm việc không thuận lợi cho nên kêu tôi đến đây, cố gắng đưa Cố thiếu gia ra ngoài trước khi mọi chuyện bị truyền đi rộng rãi. Nếu thật sự bị chạm vào… Chỉ e chuyện của Cố thiếu gia cậu hiện giờ sẽ bị người ta lôi ra làm đề tài.”
Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu:
“Bên nhà họ Vệ thì sao?”
Du Văn Tuấn đáp:
“Cố thiếu gia, việc này thực ra cậu hiểu rõ ràng hơn tôi. Nhà họ Vệ dù sao cũng thuộc phía quân đội, muốn đưa tay vào trong chính trị thì cũng không tiến vào được quá sâu; nhưng nếu hành chính muốn nhúng tay vào bên quân đội thì cũng không thể chen vào được.”
Hàm ý trong lời nói này chính là đang nói tranh đấu giữa Úc Uông đang muốn khai đao từ chỗ Vệ Thành Bá, cố sức quá còn không được cảm ơn, việc này vốn là không thể nào.
Đây cũng là thời điểm tác dụng của việc hai nhà Cố Vệ dựa vào nhau được thể hiện mạnh mẽ nhất, có đôi khi tác dụng của việc này lại là nhỏ nhất – trong trận tranh đấu chính trị đến mức cực hạn này, thế lực của nhà họ Vệ có thể nói là hơi yếu, bởi vậy hai nhà mới có thể đứng ở dưới phe Uông, muốn mượn thế lực của phe Uông để giải quyết với Hạ Nam Sơn.
Cố Trầm Chu thản nhiên lên tiếng, không hề tỏ thái độ gì.
Du Văn Tuấn cũng không nhiều lời vô nghĩa, ông ta thầm nghĩ nói chuyện với người thông minh thật là tốt, chỉ mờ ám nêu ra một vài câu thì đối phương đã có thể xâu chuỗi trước sau hiểu rõ được nội tình – đây đã có thể xem như là hoàn thành lời dặn của Bộ trưởng Cố. Về phần Cố Trầm Chu sẽ lựa chọn thế nào thì đây là chuyện của chính Cố Trầm Chu, dù sao chỉ thị đầu tiên của Bộ trưởng Cố cũng là chuyện này phải dựa theo ý của Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, tôi về trước đây, nếu cậu muốn đi ra ngay lập tức thì chỉ cần thay đổi khẩu cung một chút là được rồi; nếu cậu cân nhắc đến bên phía Vệ thiếu gia…”
Đây là lần đầu tiên Vệ Tường Cẩm được nhắc đến trong miệng Du Văn Tuấn:
“Chúng ta có thể bàn bạc lại kĩ hơn?”
“Bên phía Bộ trưởng Cố hiện giờ thế nào?”
Cố Trầm Chu chợt hỏi.
Xưng hô này chẳng lẽ là vì cảm thấy không hài lòng với Bộ trưởng Cố? Trong lòng Du Văn Tuấn thầm nghĩ nhưng vẫn đáp:
“Bộ trưởng Cố vẫn khỏe, lần này là hai vị đồng chí Lâm Lập Đức và Lí Thụy cùng tranh giành chức Thị trưởng trong kinh thành…”
“Sau đó?”
Giọng điệu của Cố Trầm Chu chợt trở nên kì lạ, dường như ẩn chứa trong đó chút kinh ngạc cùng cấp bách.Trong lòng Du Văn Tuấn thầm cảm thấy hơi buồn bực nhưng cũng không đặc biệt khăng khăng truy hỏi:
“Cũng là vào hôm kia mới chính thức nổi lên mặt nước, trước đó đồng chí Lâm Lập Đức có thể xem như ván đã đóng thuyền, nhưng không ngờ rằng giữa chừng lại có một đồng chí Lí Thụy nhảy ra tranh vị trí này với ông ta.”
Sắc mặt Cố Trầm Chu hơi biến đổi nhưng không nói gì.
Du Văn Tuấn đứng thêm một lát rồi đành phải nói:
“Cố thiếu gia, tôi đi ra ngoài trước, buổi chiều ngày mai tôi lại qua.”
Lực chú ý của Cố Trầm Chu vốn không còn đặt trên người ông ta nữa, anh thờ ơ đáp ừ một tiếng với Du Văn Tuấn rồi cũng không để ý bao giờ đối phương ra ngoài, chỉ chờ sau khi cảnh sát canh giữ ở bên ngoài tiến vào thì đi theo đối phương quay về phòng tạm giam.
Phòng tạm giam này chỉ rộng khoảng mười thước vuông, giống như chiếc ***g sắt nho nhỏ vuông vắn, ngoại trừ có một chiếc giường đơn đặt trong phòng ra thì chỉ còn một cái bô ở trong góc.
Hai tay Cố Trầm Chu đan vào nhau ngồi ở trên giường, anh không hoàn toàn ngồi thẳng dựa ra sau nhưng cũng không ngồi khom mình tạo cảm khác suy sụp, chỉ là ngồi bình thường ở trên giường, tư thế thả lỏng không hề cứng ngắc.
Anh đã sớm biết về chuyện của Lí Thụy và Lâm Lập Đức – là biết được từ cảnh trong giấc mơ kia. Nhưng trong giấc mơ ấy thì không phải xảy ra ngay tiếp theo – còn lâu mới đến.
Vậy hẳn là lúc… Cố Trầm Chu hơi khép mắt. Ngay cả chuyện lớn như nhà họ Hạ đứng đằng sau vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm cũng là do dựa trên những điểm này rồi phân tích ra được; nếu còn muốn mỗi một cảnh trong giấc mơ mơ hồ kia có thể biểu hiện rõ từng chi tiết vụn vặt cho anh xem thì đây cũng là mơ tưởng quá đẹp lại cũng quá khó khăn rồi.
Nếu phân tích về thời gian trong giấc mơ, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy đồng hồ cùng ngày tháng trong một khoảnh khắc ra thì chỉ có thể phân tích một vài cảnh sắc có thể đại biểu cho bốn mùa ở trong mơ, hoặc là trang phục của phần đông mọi người trong giấc mơ ấy, hoặc là một vài sự kiện quan trọng vào ngày nào đó có thể biết được chính xác, ví dụ như bản tin chiếu vào ngày Vệ Tường Cẩm bị tai nạn xe cộ trong giấc mơ.
Chuyện của Lí Thụy và Lâm Lập Đức ở bên này trong mơ anh quả thực không biết thời gian cụ thể, nhưng chắc chắn không phải xảy ra trong những ngày đầu xuân này, mà hẳn là… Vào lúc phe Úc vừa bước lên đỉnh.
Ánh mắt Cố Trầm Chu sâu thẳm.
Phe Úc vừa bước lên đỉnh, nhà cầm quyền cũ vẫn chưa hoàn toàn lùi bước, thế lực cơ bản vẫn còn đó. Khi ấy tuy rằng Uông Bác Nguyên sụp đổ nhưng không phải tất cả những người đi theo đều chìm nghỉm xuống, ít nhất nhà bọn họ khi ấy đã ngồi trên vị trí Thường ủy. Nhưng Lâm Lập Đức và Lí Thụy… Ngón tay của Cố Trầm Chu cọ nhẹ lên mu bàn tay.
Lí Thụy là người của phe Úc, Lâm Lập Đức khi ấy có thể xem là người của nhà cầm quyền cũ.
Chức vị Thị trưởng trong kinh thành này nếu nói ra thì vốn là Lâm Lập Đức ván đã đóng thuyền, kết quả nửa chừng Úc Thủy Phong đẩy ra một Lí Thụy, khi ấy ông ta vừa bước lên đỉnh, đó chính là thời điểm lập uy, nếu đánh thua trận ấy thì khắp cả nước đều nhìn vào chê cười ông ta.
Nhưng thực tế thì ông ta không chỉ đánh thắng mà còn là thắng rất vẻ vang, ngoại trừ song song kết thúc sự ngiệp chính trị của Lâm Lập Đức thì người đó còn vì tội danh thu nhận hối lộ các loại mà bị tống vào ngục giam, vài người ra sức tiến cử Lâm Lập Đức cũng bị bắt bẻ đủ kiểu, phía tối cao dường như còn liên lụy đến một vị cấp chính bộ trong kinh thành…
Cố Trầm Chu nhẹ thở dài một hơi. Tròng mắt anh khẽ chuyển từ nền nhà dưới chân đến cửa sổ song sắt bên cạnh, lại chuyển từ song sắt ô cửa to bằng cổ tay chậm rãi lên trên bức tường màu xám trắng.
Chuyện này giống như vụ tai nạn xe vủa Vệ Tường Cẩm, đều xảy ra trước.
Trước vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm thì đã có anh nhúng tay, những chuyện phía sau về cơ bản đều là được kéo ra.
Mà chuyện lần này thì sao?
Hiện giờ lại làm thành kết quả như thế nào?
Mà trung tâm của chuyện lần này là cha anh, là toàn bộ nhà họ Cố…
Ánh mắt của Cố Trầm Chu dừng chuyển động.Hai bàn tay đan vào nhau của anh gập lại, móng tay bấm lên mu bàn tay, chỉ chốc lát sau đã bấm ra vài vết lõm trên mu bàn tay.
Có lẽ là vì ban đêm sâu thẳm, ngọn đèn trong hành lang chợt vụt tắt.
Tiếng động xung quanh bất ngờ xuất hiện, rồi lại dần trở nên im lặng dưới tiếng quát tháo của cảnh sát.
Cố Trầm Chu vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nói gì, cũng không hề chuyển động.
Tiếng bước chân lặp đi lặp lại, tiếng vang vọng trùng lặp rồi ngân xa trầm thấp.
Từng ngọn đèn xung quanh tắt ngúm, ánh sáng từ rực rỡ chuyển thành ảm đạm, rồi lại từ ảm đạm biến mất không thấy đâu.
Ô cửa sổ nho nhỏ được đục ra trên tường ngược lại trở thành nguồn sáng duy nhất ở đây, một mảnh trăng sáng xuyên qua ô cửa sổ này chiếu vào, lướt qua bóng tối rồi để lại một khoảng sáng hình tứ giác rõ ràng.
Lại không biết qua bao lâu, khi ánh trăng cũng cảm thấy nhàm chán mỏi mệt rồi mờ dần đi, nó đi xuyên qua ô cửa sổ nhỏ hẹp này chiếu vào trong góc tối của căn phòng, người ngồi trên giường cuối cùng cũng không còn giữ tư thế mà anh đã giữ nguyên cả buổi tối nữa mà chậm rãi khom lưng xuống, hai tay đặt trên đầu gối, một lúc sau thì đầu cũng cúi xuống.
Buổi chiều ngày hôm sau, Du Văn Tuấn đúng hẹn đi vào Cục Cảnh sát huyện Đức Xương, lại gặp mặt Cố Trầm Chu.
Mới một buổi tối không gặp mà ông ta cảm thấy Cố Trầm Chu ngồi trước mặt mình dường như cả tối qua đều không ngủ ngon, toàn thân không có chút tinh thần, sắc mặt cũng khó coi hơn trước.
Hôm nay Du Văn Tuấn ngoại trừ đến đúng giờ còn mang theo một luật sư, ông ta giới thiệu:
“Cố thiếu gia, người này là luật sư Thành, luật sư Thành, đây là Cố thiếu gia mà tôi đã nói với anh.”
“Xin chào Cố thiếu gia.”
Luật sư Thành là một người đàn ông độ chừng bốn mươi tuổi, sau khi ông ta nghe Du Văn Tuấn giới thiệu thì vội vàng đứng lên chào hỏi Cố Trầm Chu.
Tinh thần của Cố Trầm Chu đại khái cũng không tốt lắm, trên mặt cũng không đeo theo tươi cười như lúc thường mà chỉ hơi gật đầu một cái coi như trả lời.
Sau khi Du Văn Tuấn mời luật sư ngồi thì bản thân cũng ngồi xuống nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, lần này mời luật sư Thành đến chủ yếu là để ứng phó với những câu hỏi của cảnh sát, tôi đã kể tóm tắt về vụ án với luật sư Thành, chúng tôi cũng chuẩn bị hai phương án, nếu Cố thiếu gia cậu không muốn phủi hết trách nhiệm giống như đã nói ngày hôm qua thì chúng tôi sẽ kéo dài thời gian.”
Ông ta cẩn thận giải thích:
“Luật sư Thành sẽ đợi ở bên cạnh Cố thiếu gia để giúp Cố thiếu gia ứng phó với cảnh sát, một vài vấn đề nhạy cảm tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp nhận, Cố thiếu gia cứ kiên nhẫn đợi ở đây, Bộ trưởng Cố ở bên phía kinh thành cũng đang xử lí chuyện này.”
“Không cần.”
Cố Trầm Chu đột ngột lên tiếng.
Du Văn Tuấn hơi sửng sốt:
“Ý của Cố thiếu gia là?”
“Làm theo những gì hôm qua đã nói đi.”
Một câu này mà Cố Trầm Chu phải ngừng lại hai lần mới nói xong, sau đó anh liền hạ mắt không nhìn hai người ngồi đối diện nữa.
Du Văn Tuấn không hổ là đã ở lâu trong cơ quan, trên mặt không hề có chút thần sắc khác thường, ông ta cười nói:
“Được, nếu sử dụng phương pháp này thì sẽ đơn giản hơn, đợi làm xong một bản ghi chép là Cố thiếu gia có thể ra ngoài.”
Nói đoạn ông ta đi ra, chỉ chốc lát sau đã có hai cảnh sát mang theo bản ghi chép đến, bỏ qua phần tên tuổi quan trọng nhất rồi hỏi thẳng vào những vấn đề mấu chốt.
“Anh đi vào hiện trường vụ án như thế nào?”
“Được người đưa vào.”
“Người đưa anh vào là ai?”
“Vệ Tường Cẩm.”
Chiều hôm đó, Cố Trầm Chu đã làm xong ghi chép đi ra khỏi đồn cảnh sát. Cùng lúc ấy, phó quan Trương đang muốn đi đến Cục Cảnh sát gặp Cố Trầm Chu một lần thì nửa đường thông qua mạng lưới quan hệ của Vệ Thành Bá mà nhận được tin tức này, đối phương còn cố ý sao chép lại một phần nội dung ghi chép cho ông ta xem.
Phó quan Trương đã đi gần đến Cục Cảnh sát lập tức chửi một tiếng ‘Mẹ nó’, lập tức quay đầu xe chạy đến bên Vệ Tường Cẩm vẫn còn bị nhốt trong phòng thẩm vấn của quân đội.
Vệ Tường Cẩm đêm qua ngược lại ngủ không tệ, thấy phó quan Trương vô cùng lo lắng chạy từ bên ngoài vào thì anh nhướn mày nói:
“Phó quan Trương có vẻ rất nóng vội đấy.”
Lão tử còn không phải là vì cậu!Phó quan Trương nhanh chóng chạy đến đây thiếu chút nữa ngộp thở cũng không kiềm chế được cơn giận dữ nữa:
“Vệ thiếu gia, Cố thiếu gia ở bên kia đã đổ hết mọi chuyện lên đầu cậu rồi!”
Vệ Tường Cẩm hơi sửng sốt rồi sau đó có chút khó tin hỏi:
“Ông đi ra ngoài suy nghĩ một ngày liền nghĩ ra dùng cách này để lừa tôi?”
Chắc không phải thật sự có vấn đề về chỉ số thông minh chứ?
“Chi bằng ông nói luôn Tiểu Chu đã gánh vác mọi chuyện, như vậy tôi còn có thể tin một chút.”
Phó quan Trương:
“… Vệ thiếu gia, sao tôi có thể đem loại truyện rất dễ bị vạch trần này ra lừa cậu được?”
Vệ Tường Cẩm lập tức ngẩn người.
Phó quan Trương cầm bản sao ghi chép lời khai của Cố Trầm Chu mà mình vừa nhận được, chộp lấy tay Vệ Tường Cẩm nhét vào trong tay anh:
“Đều ở trong này đây Vệ thiếu gia, Cố –“
Ông không chắc chắn hiện giờ mình có còn muốn gọi đối phương là Cố thiếu gia hay không.
“Cậu ta đổ hết mọi chuyện lên đầu cậu, hiện đã rời khỏi Đức Xương quay lại kinh thành rồi.”
Khóe môi Vệ Tường Cẩm mím chặt lại. Anh nhận lấy tài liệu mà đối phương đưa qua, rất nghiêm lúc đọc lướt một lượt, từng tờ từng tờ một, mỗi một hàng mỗi một chữ.
Anh có thể đọc hiểu từng chữ một, nhưng khi xâu chuỗi lại anh liền cảm thấy bản thân không thể hiểu rõ. Nhất là mấy câu nói riêng biệt trong trang thứ nhất và trang thứ hai kia.
— “Người đưa anh vào là ai?”
— “Vệ Tường Cẩm.”
Bàn tay cầm bản sao chép của anh hơi siết chặt lại khiến cho mấy giờ giấy anh nắm trong tay trở nên nhăn nhúm. Nhưng sau đó anh lại vuốt phẳng mấy trang giấy này ra, thả lại lên mặt bàn:
“Bên ngoài có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Phó quan Trương nhíu mày:
“Nhà họ Cố có xảy ra một vài chuyện, nhưng hiện giờ phe Úc và phe Uông đang phân tranh, loại chuyện này vô cùng bình thường, căn bản là không có gì nghiêm trọng.”
“Thứ này…”
Vệ Tường Cẩm hơi ngừng lại, dường như có vẻ không biết có nên nói những lời tiếp theo ra hay không, nhưng cuối cùng anh vẫn hỏi:
“Thật sự là ghi chép lại những lời của cậu ấy?”
Phó quan Trương lúc này thật sự cảm thấy Vệ Tường Cẩm đáng thương, ông ta thầm nghĩ chứng cứ rõ ràng như vậy trải ra trước mặt đối phương mà cậu ấy lại phải xác nhận đi xác nhận lại mấy lần. Lửa giận lúc mới đến đây đã hoàn toàn lụi tắt, ông ôn tồn giải thích:
“Vệ thiếu gia, tôi dù có ngốc cũng sẽ không đem loại chuyện này ra để lừa cậu đúng không? Nếu tôi lừa cậu, cậu ra ngoài rồi gặp Cố –“
Ông ta ngẫm lại rồi vẫn dùng đại từ nhân xưng:
“Cậu ta nói đến chuyện này thì không phải là tôi lòi đuôi sao?”
Ông ta biết Vệ Tường Cẩm nghĩ cái gì nên lại nói tiếp:
“Đây cũng không thể là chỉ thị của Tư lệnh, dựa theo quan hệ của hai nhà các cậu thì cho dù Tư lệnh vì Vệ thiếu gia mà đi tìm cậu ta cũng sẽ không sử dụng âm mưu vụng về như thế để ép Vệ thiếu gia thay đổi khẩu cung phải không? Hơn nữa nói thật ra thì chuyện này Vệ thiếu gia rất khó tự bịa, cũng chỉ có cậu ta làm chứng mới có thể giúp tình cảnh của Vệ thiếu gia cậu tốt hơn một chút, nhưng bây giờ…”
“Ông có ý tưởng gì không?”
Vệ Tường Cẩm chợt hỏi:
“Ý tôi là với tình cảnh hiện tại.”
Phó quan Trương:
“Chuyện xảy ra quá đột ngột, trước mắt vẫn chưa…”
“Vậy đi ra ngoài cho tôi!”
Vệ Tường Cẩm nói lạnh như băng.
Chuyện Cố Vệ còn chưa xong thì Hạ Hải Lâu ở kinh thành phía xa xa không bao lâu sau cũng đã nhận được phần tin tình báo.
Lúc này hắn còn đang ở bên ngoài uống rượu với người khác, vừa nhận được điện thoại nghe thấy tin tức liền sặc rượu ho vài tiếng.
“Hạ thiếu gia không sao chứ?”
Vương Phương ngồi bên cạnh hắn thấy mặt Hạ Hải Lâu đỏ bừng thì đặt ly rượu xuống quan tâm hỏi.
Hạ Hải Lâu khoát tay với đối phương, tiếng ho khan và cảm giác bỏng rát trong cổ họng cũng dần dần bình ổn lại, sau đó hắn liền mỉm cười.
Cười rạng rỡ giống như rất vui sướng nhưng cũng lại rất không thú vị.
Hắn tươi cười vung tay lên, toàn bộ bát đũa li rượu trên mặt bàn rơi lanh canh xuống đất.
Người xung quanh:
“…”
Nhưng Hạ Hải Lâu đã quen với việc không bao giờ để ý đến những suy nghĩ của người khác. Hắn mỉm cười thật lâu, cười đến mức đau cả bụng, đứng lên lười nhác nói một câu ‘Giải tán’ rồi tự mình lái xe quay về gian phòng điều giáo SM kia.
Từ sau lần trước đưa Cố Trầm Chu đến nơi này thì Hạ Hải Lâu còn mang thêm một hai người nữa đến đây, nhưng cũng chỉ là đến – chờ đến khi hắn đặt bọn họ lên giường cầm các loại đạo cụ lên thì không hiểu sao trong đầu liền xuất hiện gương mặt của Cố Trầm Chu.
Kiểu này thì vừa nhìn lại người nằm trên giường thì đương nhiên dục vọng cũng biến mất sạch sẽ — hắn cũng không phải là không thể chiếm được người thật, cần gì phải vội vã kiếm thứ kém chất lượng về để phát tiết? Chỉ cần thêm một chút thời gian và thủ đoạn… A ha, Hạ Hải Lâu đi đến phía trước chiếc gương lớn bên giường kia ngồi xuống, thì thào tự nói với bóng người phản chiếu trong gương:
“Xem đi, hiện giờ không phải đã đi được bước đầu tiên rồi?”
Nhà họ Cố, nhà họ Vệ, Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm.
Hạ Hải Lâu cười khẽ với người ở trong gương:
“Cố Trầm Chu nói Vệ Tường Cẩm là người nhà của anh ta? Tôi ngược lại muốn nhìn xem quan hệ của bọn họ có thể vững chắc đến mức nào!”
Hắn nghiêng đầu giống như đang nghe người nào đó nói chuyện:
“Cũng không có gì đâu, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, bề ngoài Cố Trầm Chu nhìn như rất gọn ghẽ, bên trong quả nhiên là tên dối trá cấp B, ừm…”
Hắn đột nhiên bật ra một tâm tiết tối nghĩa, tiếp đó gương mặt lại vặn vẹo liếm khóe môi:
“Dựa theo dáng vẻ kia của anh ta, kéo hết những thứ trên người anh ta xuống rồi mới lăng ngược thì khẳng định là rất có cảm xúc…”
Hạ Hải Lâu bần thần suy ngẫm liền cảm thấy bản thân hưng phấn đến mức muốn bắn. Hắn không biết đã YY bao nhiêu lần tình cảnh mình lột sạch Cố Trầm Chu rồi trói lên giường, dùng roi hoặc dây thừng tạo ra từng vết máu hoặc vết thương rách da trên người anh ta, sau đó bấm chặt lên những vết thương này rồi mạnh mẽ đâm xuyên qua người đối phương, sau đó lại mở miệng đối phương bắt anh ta dùng miệng hầu hạ thứ của mình, sẽ kéo hai chân của đối phương ra khiến anh ta quỳ hình chữ bát trên mặt đất, vừa khuất nhục lại vừa bất lực nhận lấy thứ kia –
Đúng rồi, còn cả NP nữa!
Hắn cảm thấy Cố Trầm Chu chắc chắn sẽ không chịu nổi việc này, nhưng không phải như vậy mới hay à?
Hắn nhất định mỗi lần đều chơi cùng những người khác nhau, để Cố Trầm Chu cẩn thận nhìn xem anh ta bị người vây lấy thế nào, bị mạnh mẽ xé mở nơi bí mật nhất, bị xuyên qua, bị giữ lấy, bị một người khác nhồi nhét vào trong khe hở cuối cùng của thân thể ra sao…
Một lần lại một lần.
Một lần lại một lần!
Hạ Hải Lâu cố gắng hít thở mấy hơi thật sâu, hung hăng cào lên cánh tay mình, móng tay cũng bấm vào trong thịt.
Hắn lẩm bẩm:
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút…”
Rồi lại đắc ý khoe khoang với người trong gương:
“Lần này Thị trưởng của kinh thành rời đài rất đúng lúc đúng không? Phe Uông đã sớm có ý tưởng này, tôi liền biết thời biết thế một lần – nếu nhà họ Cố không xảy ra chút chuyện, cho dù phải vào Cục Cảnh sát thì Cố Trầm Chu sao có thể nhanh chóng kéo cái mặt nạ kia của anh ta ra vậy chứ? Nhưng mà không ngờ thứ trên mặt anh ta lại dễ kéo xuống như thế… Trò hay vừa mới mở đầu, anh ta đã quyết đoán bán đứng Vệ Tường Cẩm.”
“Nhưng cũng được…”
Giọng nói của hắn chợt trở nên trầm thấp, trên mặt lộ ra chút vẻ trầm tư:
“Nhà họ Cố và nhà họ Vệ lần này đã rạn nứt đến tám mươi phần trăm, tiếp theo ư…”
=====
Tác giả có lời muốn nói:
[Tiểu kịch trường chi nuôi nhốt]
Nghe nói vào ngày nào đó tháng X năm X, khi Cố Hạ đã xác nhận quan hệ mà yêu thương lẫn nhau.
Nhưng Cố mỗi ngày đều phải đúng giờ đi làm xử lí công vụ, thỉnh thoảng còn phải mang việc về nhà để giải quyết, đáng ghét hơn là dù vào buổi tối vẫn còn có người đến cửa chào hỏi!
Hạ: F*ck, cho dù muốn cũng không thể nhẫn nhịn! Thật muốn ném một quả bom nguyên tử xuống nổ bùm hết cả lũ! Vấn đề nuôi nhốt cần phải được đăng lên báo hàng ngày!
Vì thế trong đầu liền xuất hiện kế hoạch S, linh hồn trung khuyển, kế hoạch S, linh hồn trung khuyển, kế hoạch S, linh hồn trung khuyển… Cuối cùng linh hồn trung khuyển chiếm thế thượng phong QAQ.
Hạ: [Lạch bạch chạy đến trước mặt Cố, phe phẩy cái đuôi xinh đẹp mới mọc của mình] Để em nuôi nhốt anh một lần đi =3= Vào trong thế giới hai người chúng ta.
Cố: Đừng quấy phá anh.
Hạ: Orz
Quảng cáo trên TV: Búp bê XXX của Nhật chỉ với giá 998, tuyệt đối giống người thật, tư thế XXX tùy ý quý khách lựa chọn.
Hạ: =O=! Sản phẩm mới? Mua!
Cố: [ Đi làm về] Đây là thứ gì?
Hạ: [Nhìn búp bê] Lăng ngược không lăng ngược không, hay là nuôi nhốt đây nuôi nhốt đây nuôi nhốt đây…
Cố: …
Hạ: [Đấm tay] Quả nhiên vẫn nên nuôi nhốt lăng ngược đi!
Cố: … [Xách cổ áo người kia lên, về phòng ngủ]
Vì thế lại là một đêm xuân đến sáng xDDD.
Không đến thời gian một ngày, bên phía Vệ Tường Cẩm, Vệ Thành Bá nhận được tin tức đã phái người đi tiếp xúc với anh; bên Cố Trầm Chu, nhà họ Cố không có lí do gì mà không phái người đi ra.
Người đến là thư kí Du Văn Tuấn. Vị thư kí của Bộ trưởng Tổ chức này rõ ràng là cũng mất công sức rất lớn mới có thể đến được trước mặt Cố Trầm Chu.Khác với phó quan Trương ngay từ đầu đã dùng sắc mặt khá trầm trọng nói chuyện với Vệ Tường Cẩm, Du Văn Tuấn này có vẻ ổn trọng hơn. Ông ta ngồi đối diện với Cố Trầm,trước khi nói chuyện thì mỉm cười chào hỏi:
“Buổi tối tốt lành, Cố thiếu gia.”
“Hiện giờ cũng không được tốt.”
Cố Trầm Chu cũng cười nói.
“Cố thiếu gia muốn ra ngoài cũng không cần lâu lắm.”
Du Văn Tuấn nói.
“Cũng không phải là việc gì quá lớn, Bộ trưởng Cố phái tôi đến đây chủ yếu là là muốn biết ý của Cố thiếu gia hiện tại là gì.”
Nói đến đây, ông ta liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, hàm nghĩa trong lời nói không cần biểu lộ rõ cũng có thể hiểu được.
“Cố thiếu gia ở trong này nên chắc là không rõ tình hình lắm, hiện giờ tôi sẽ phân tích tình hình cho Cố thiếu gia trước một chút.”
“Chuyện này có liên quan đến vụ án trùm thuốc phiện, cấp trên quả thực rất coi trọng.”
Du Văn Tuấn từ tốn nói:
“Nhưng rõ ràng, trên thực tế trách nhiệm trong chuyện này không có liên quan gì đến Cố thiếu gia cậu. Đầu tiên…”
Ông ta đưa ra một ngón tay.
“Người phụ trách chuyện này không phải là Cố thiếu gia. Tiếp theo…”
Ông ta lại đưa thêm một ngón tay:
“Nói đến người làm chứng, người đầu tiên nói có lối đi cũng không phải là Cố thiếu gia, Cố thiếu gia hoàn toàn là bị người cảnh sát kia gọi lên cuốn hút, nếu thật muốn tính món nợ bằng chứng giả thì cũng là chuyện của cảnh sát họ Trương kia.”
Cố Trầm Chu không nói gì.
Du Văn Tuấn nói thêm:
“Hiện giờ Cố thiếu gia ở đây, ngoại trừ với tư cách người làm chứng ra thì chính là đi theo nhân viên cảnh sát gây cản trở công vụ.”
Nói đến đây, ông ta mỉm cười:
“Việc này càng dễ giải quyết hơn, nếu nói Cố thiếu gia cản trở hiện trường – Gây trở ngại như thế nào? Những nhân viên cảnh sát này sắp xếp một vụ án lớn như thế lại không thể dọn sạch sẽ iện trường, chẳng lẽ không phải là thất trách nghiêm trọng? Thậm chí có thể nói, bọn họ e chỉ là vì muốn đưa vào hoặc thả người nào đó ra.”
Những lời này nghe vào quả thực tràn đầy ý nghĩa thâm sâu.
“Cho nên mới có thể xảy ra sơ hở như thế.”
Trong thời gian ngắn ngủi nói mấy câu này, Du Văn Tuấn bàn việc nhưng không hề nói dù chỉ một câu về Vệ Tường Cẩm, nhưng nếu Cố Trầm Chu thật sự làm theo cách của ông ta thì sẽ lập tức hại Vệ Tường Cẩm thê thảm – người đưa anh đến hiện trường là ai? Là Vệ Tường Cẩm; Người nghe lời chỉ dẫn anh nói rồi đưa mệnh lệnh sai lầm là ai? Vẫn là Vệ Tường Cẩm.
Một vòng xoay tròn này, ngoại trừ anh không sai ra thì tất cả những kẻ khác đều có sai, Vệ Tường Cẩm còn sai những việc kì lạ nhất.
Bởi vậy có thể thấy được, tuy rằng Du Văn Tuấn cùng phó quan Trương đều mang trong đầu ý niệm bảo toàn ông chủ của mình trước, nhưng so sánh với phó quan Trương mỗi một câu đều nhắc đến Cố Trầm Chu trước mặt Vệ Tường Cẩm thì kĩ xảo nói chuyện của Du Văn Tuấn quả thực là hơn đối phương hẳn một bậc.Hai người thân cận nhất bên cạnh Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá này có phương thức làm việc khác nhau, mà thái độ của Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm cũng hoàn toàn khác biệt.
Cố Trầm Chu vẫn không nói gì. Đương nhiên là anh nghe hiểu hàm nghĩa trong những lời nói của Du Văn Tuấn nhưng không nói ra, cũng hiểu được kết quả nếu mình làm theo lời nói của đối phương. Anh cũng không phẫn nộ mà chỉ đang tự hỏi một vài điều càng thâm sâu hơn.
Ví dụ như lúc này đối phương đến đây, tuy rằng nói cười vui vẻ rất thoải mái nhưng vẫn gần như không che giấu được ý đồ ông ta muốn mình nhanh chóng dứt khoát… Thậm chí không tiếc tạo ra mâu thuẫn giữa hai nhà Cố Vệ?
Nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì cha mình tuyệt đối sẽ không đưa ra loại chỉ thị vừa nghe đã biết là rất ngu ngốc này, Du Văn Tuấn cũng không thể nào tự tiện đưa ra loại quyết định có ảnh hưởng lớn như thế.
Như vậy… Đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Đều là người một nhà nên trong việc này cũng có chút lợi thế, ít nhất thì Cố Trầm Chu cũng không cần hao phí nhiều tâm sức quanh quanh co co dẫn dụ đối phương nói chuyện. Anh thẳng thắn hỏi ra miệng:
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Du Văn Tuấn lộ ra một chút thất thố rất nhỏ, rõ ràng là cảm thấy kinh ngạc đối với sự nhạy bén của Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia…”
“Là chuyện về chính trị?”
Cố Trầm Chu tựa lưng lên ghế ngồi, trầm tư hỏi.
Du Văn Tuấn vừa nghe thì trong lòng đã thầm khen trước một tiếng.
Cố Tân Quân không phải một người thích nói chung việc nhà và việc công, cho nên mặc dù Du Văn Tuấn đã gặp mặt qua Cố Trầm Chu vài lần thì cũng chỉ biết là đối phương có thanh danh rất lớn trong kinh thành, lại không hề hiểu biết quá nhiều về đối phương, lần này nghe chỉ thị của Cố Tân Quân đến đây thì dọc đường đi cũng đã thu nhặt một ít tự liệu, vốn cho rằng việc mà một vị công tử có thể gây ra cũng chỉ là qua loa mà thôi, nhưng hiện giờ vừa nói chuyện với nhau thì đã biết rằng đối phương không đơn giản – có thể phân tích từ trong lời ông ta ra hướng bất lợi với Vệ Tường Cẩm thì đây chỉ là có chỉ số thông minh cơ bản; nhưng nếu lập tức vì vậy mà suy xét đến chuyện nhà họ Cố xảy ra chuyện thì chứng tỏ rằng người nghe những lời này thường cân nhắc suy nghĩ mọi chuyện sâu xa hơn một bước.
Nhưng cho dù là như thế thì vẫn bị rơi vào tình trạng này. Du Văn Tuấn thầm cảnh báo chính mình: Có thể thấy được trên chính trị không có việc nào là nhỏ cả!
Vừa tự nhắc nhở như vậy thì lại nói tiếp, suy nghĩ vừa rồi cũng chỉ trong thời gian hít thở một hai cái.
Du Văn Tuấn nghiêm trang nói:
“Nếu Cố thiếu gia đã nghe ra được thì tôi đây cũng sẽ nói thẳng. Bộ trưởng Cố quả thực đã gặp phải một chuyện phiền phức!”
“Là loại nào?”
Cố Trầm Chu hỏi, chuyện phiền phức nào cũng được, anh chỉ không muốn nghe đến chuyện về chọn phe phái hay chuyện nhà họ Hạ.
Du Văn Tuấn hơi trầm ngâm:
“Là chuyện giữa phe Úc và phe Uông.”
… Đúng là chuyện tốt không thiêng chuyện xấu lại linh.
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại ngồi dựa lưng lên ghế một lát, không mở mắt ra nữa mà hỏi thẳng:
“Phát triển đến tình trạng nào rồi?”
Nếu đã nói ra chuyện rồi thì Du Văn Tuấn cũng thẳng thắn:
“Là một chuyện rất phiền toái. Người của hai phe đang đấu sức trên một vị trí, nếu nói kinh nghiệm thì cũng đều đủ cả. Chuyện này đã gây ầm ĩ không ít, hiện giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên Bộ trưởng Cố. Bộ trưởng Cố gần đây làm việc không thuận lợi cho nên kêu tôi đến đây, cố gắng đưa Cố thiếu gia ra ngoài trước khi mọi chuyện bị truyền đi rộng rãi. Nếu thật sự bị chạm vào… Chỉ e chuyện của Cố thiếu gia cậu hiện giờ sẽ bị người ta lôi ra làm đề tài.”
Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu:
“Bên nhà họ Vệ thì sao?”
Du Văn Tuấn đáp:
“Cố thiếu gia, việc này thực ra cậu hiểu rõ ràng hơn tôi. Nhà họ Vệ dù sao cũng thuộc phía quân đội, muốn đưa tay vào trong chính trị thì cũng không tiến vào được quá sâu; nhưng nếu hành chính muốn nhúng tay vào bên quân đội thì cũng không thể chen vào được.”
Hàm ý trong lời nói này chính là đang nói tranh đấu giữa Úc Uông đang muốn khai đao từ chỗ Vệ Thành Bá, cố sức quá còn không được cảm ơn, việc này vốn là không thể nào.
Đây cũng là thời điểm tác dụng của việc hai nhà Cố Vệ dựa vào nhau được thể hiện mạnh mẽ nhất, có đôi khi tác dụng của việc này lại là nhỏ nhất – trong trận tranh đấu chính trị đến mức cực hạn này, thế lực của nhà họ Vệ có thể nói là hơi yếu, bởi vậy hai nhà mới có thể đứng ở dưới phe Uông, muốn mượn thế lực của phe Uông để giải quyết với Hạ Nam Sơn.
Cố Trầm Chu thản nhiên lên tiếng, không hề tỏ thái độ gì.
Du Văn Tuấn cũng không nhiều lời vô nghĩa, ông ta thầm nghĩ nói chuyện với người thông minh thật là tốt, chỉ mờ ám nêu ra một vài câu thì đối phương đã có thể xâu chuỗi trước sau hiểu rõ được nội tình – đây đã có thể xem như là hoàn thành lời dặn của Bộ trưởng Cố. Về phần Cố Trầm Chu sẽ lựa chọn thế nào thì đây là chuyện của chính Cố Trầm Chu, dù sao chỉ thị đầu tiên của Bộ trưởng Cố cũng là chuyện này phải dựa theo ý của Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, tôi về trước đây, nếu cậu muốn đi ra ngay lập tức thì chỉ cần thay đổi khẩu cung một chút là được rồi; nếu cậu cân nhắc đến bên phía Vệ thiếu gia…”
Đây là lần đầu tiên Vệ Tường Cẩm được nhắc đến trong miệng Du Văn Tuấn:
“Chúng ta có thể bàn bạc lại kĩ hơn?”
“Bên phía Bộ trưởng Cố hiện giờ thế nào?”
Cố Trầm Chu chợt hỏi.
Xưng hô này chẳng lẽ là vì cảm thấy không hài lòng với Bộ trưởng Cố? Trong lòng Du Văn Tuấn thầm nghĩ nhưng vẫn đáp:
“Bộ trưởng Cố vẫn khỏe, lần này là hai vị đồng chí Lâm Lập Đức và Lí Thụy cùng tranh giành chức Thị trưởng trong kinh thành…”
“Sau đó?”
Giọng điệu của Cố Trầm Chu chợt trở nên kì lạ, dường như ẩn chứa trong đó chút kinh ngạc cùng cấp bách.Trong lòng Du Văn Tuấn thầm cảm thấy hơi buồn bực nhưng cũng không đặc biệt khăng khăng truy hỏi:
“Cũng là vào hôm kia mới chính thức nổi lên mặt nước, trước đó đồng chí Lâm Lập Đức có thể xem như ván đã đóng thuyền, nhưng không ngờ rằng giữa chừng lại có một đồng chí Lí Thụy nhảy ra tranh vị trí này với ông ta.”
Sắc mặt Cố Trầm Chu hơi biến đổi nhưng không nói gì.
Du Văn Tuấn đứng thêm một lát rồi đành phải nói:
“Cố thiếu gia, tôi đi ra ngoài trước, buổi chiều ngày mai tôi lại qua.”
Lực chú ý của Cố Trầm Chu vốn không còn đặt trên người ông ta nữa, anh thờ ơ đáp ừ một tiếng với Du Văn Tuấn rồi cũng không để ý bao giờ đối phương ra ngoài, chỉ chờ sau khi cảnh sát canh giữ ở bên ngoài tiến vào thì đi theo đối phương quay về phòng tạm giam.
Phòng tạm giam này chỉ rộng khoảng mười thước vuông, giống như chiếc ***g sắt nho nhỏ vuông vắn, ngoại trừ có một chiếc giường đơn đặt trong phòng ra thì chỉ còn một cái bô ở trong góc.
Hai tay Cố Trầm Chu đan vào nhau ngồi ở trên giường, anh không hoàn toàn ngồi thẳng dựa ra sau nhưng cũng không ngồi khom mình tạo cảm khác suy sụp, chỉ là ngồi bình thường ở trên giường, tư thế thả lỏng không hề cứng ngắc.
Anh đã sớm biết về chuyện của Lí Thụy và Lâm Lập Đức – là biết được từ cảnh trong giấc mơ kia. Nhưng trong giấc mơ ấy thì không phải xảy ra ngay tiếp theo – còn lâu mới đến.
Vậy hẳn là lúc… Cố Trầm Chu hơi khép mắt. Ngay cả chuyện lớn như nhà họ Hạ đứng đằng sau vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm cũng là do dựa trên những điểm này rồi phân tích ra được; nếu còn muốn mỗi một cảnh trong giấc mơ mơ hồ kia có thể biểu hiện rõ từng chi tiết vụn vặt cho anh xem thì đây cũng là mơ tưởng quá đẹp lại cũng quá khó khăn rồi.
Nếu phân tích về thời gian trong giấc mơ, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy đồng hồ cùng ngày tháng trong một khoảnh khắc ra thì chỉ có thể phân tích một vài cảnh sắc có thể đại biểu cho bốn mùa ở trong mơ, hoặc là trang phục của phần đông mọi người trong giấc mơ ấy, hoặc là một vài sự kiện quan trọng vào ngày nào đó có thể biết được chính xác, ví dụ như bản tin chiếu vào ngày Vệ Tường Cẩm bị tai nạn xe cộ trong giấc mơ.
Chuyện của Lí Thụy và Lâm Lập Đức ở bên này trong mơ anh quả thực không biết thời gian cụ thể, nhưng chắc chắn không phải xảy ra trong những ngày đầu xuân này, mà hẳn là… Vào lúc phe Úc vừa bước lên đỉnh.
Ánh mắt Cố Trầm Chu sâu thẳm.
Phe Úc vừa bước lên đỉnh, nhà cầm quyền cũ vẫn chưa hoàn toàn lùi bước, thế lực cơ bản vẫn còn đó. Khi ấy tuy rằng Uông Bác Nguyên sụp đổ nhưng không phải tất cả những người đi theo đều chìm nghỉm xuống, ít nhất nhà bọn họ khi ấy đã ngồi trên vị trí Thường ủy. Nhưng Lâm Lập Đức và Lí Thụy… Ngón tay của Cố Trầm Chu cọ nhẹ lên mu bàn tay.
Lí Thụy là người của phe Úc, Lâm Lập Đức khi ấy có thể xem là người của nhà cầm quyền cũ.
Chức vị Thị trưởng trong kinh thành này nếu nói ra thì vốn là Lâm Lập Đức ván đã đóng thuyền, kết quả nửa chừng Úc Thủy Phong đẩy ra một Lí Thụy, khi ấy ông ta vừa bước lên đỉnh, đó chính là thời điểm lập uy, nếu đánh thua trận ấy thì khắp cả nước đều nhìn vào chê cười ông ta.
Nhưng thực tế thì ông ta không chỉ đánh thắng mà còn là thắng rất vẻ vang, ngoại trừ song song kết thúc sự ngiệp chính trị của Lâm Lập Đức thì người đó còn vì tội danh thu nhận hối lộ các loại mà bị tống vào ngục giam, vài người ra sức tiến cử Lâm Lập Đức cũng bị bắt bẻ đủ kiểu, phía tối cao dường như còn liên lụy đến một vị cấp chính bộ trong kinh thành…
Cố Trầm Chu nhẹ thở dài một hơi. Tròng mắt anh khẽ chuyển từ nền nhà dưới chân đến cửa sổ song sắt bên cạnh, lại chuyển từ song sắt ô cửa to bằng cổ tay chậm rãi lên trên bức tường màu xám trắng.
Chuyện này giống như vụ tai nạn xe vủa Vệ Tường Cẩm, đều xảy ra trước.
Trước vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm thì đã có anh nhúng tay, những chuyện phía sau về cơ bản đều là được kéo ra.
Mà chuyện lần này thì sao?
Hiện giờ lại làm thành kết quả như thế nào?
Mà trung tâm của chuyện lần này là cha anh, là toàn bộ nhà họ Cố…
Ánh mắt của Cố Trầm Chu dừng chuyển động.Hai bàn tay đan vào nhau của anh gập lại, móng tay bấm lên mu bàn tay, chỉ chốc lát sau đã bấm ra vài vết lõm trên mu bàn tay.
Có lẽ là vì ban đêm sâu thẳm, ngọn đèn trong hành lang chợt vụt tắt.
Tiếng động xung quanh bất ngờ xuất hiện, rồi lại dần trở nên im lặng dưới tiếng quát tháo của cảnh sát.
Cố Trầm Chu vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nói gì, cũng không hề chuyển động.
Tiếng bước chân lặp đi lặp lại, tiếng vang vọng trùng lặp rồi ngân xa trầm thấp.
Từng ngọn đèn xung quanh tắt ngúm, ánh sáng từ rực rỡ chuyển thành ảm đạm, rồi lại từ ảm đạm biến mất không thấy đâu.
Ô cửa sổ nho nhỏ được đục ra trên tường ngược lại trở thành nguồn sáng duy nhất ở đây, một mảnh trăng sáng xuyên qua ô cửa sổ này chiếu vào, lướt qua bóng tối rồi để lại một khoảng sáng hình tứ giác rõ ràng.
Lại không biết qua bao lâu, khi ánh trăng cũng cảm thấy nhàm chán mỏi mệt rồi mờ dần đi, nó đi xuyên qua ô cửa sổ nhỏ hẹp này chiếu vào trong góc tối của căn phòng, người ngồi trên giường cuối cùng cũng không còn giữ tư thế mà anh đã giữ nguyên cả buổi tối nữa mà chậm rãi khom lưng xuống, hai tay đặt trên đầu gối, một lúc sau thì đầu cũng cúi xuống.
Buổi chiều ngày hôm sau, Du Văn Tuấn đúng hẹn đi vào Cục Cảnh sát huyện Đức Xương, lại gặp mặt Cố Trầm Chu.
Mới một buổi tối không gặp mà ông ta cảm thấy Cố Trầm Chu ngồi trước mặt mình dường như cả tối qua đều không ngủ ngon, toàn thân không có chút tinh thần, sắc mặt cũng khó coi hơn trước.
Hôm nay Du Văn Tuấn ngoại trừ đến đúng giờ còn mang theo một luật sư, ông ta giới thiệu:
“Cố thiếu gia, người này là luật sư Thành, luật sư Thành, đây là Cố thiếu gia mà tôi đã nói với anh.”
“Xin chào Cố thiếu gia.”
Luật sư Thành là một người đàn ông độ chừng bốn mươi tuổi, sau khi ông ta nghe Du Văn Tuấn giới thiệu thì vội vàng đứng lên chào hỏi Cố Trầm Chu.
Tinh thần của Cố Trầm Chu đại khái cũng không tốt lắm, trên mặt cũng không đeo theo tươi cười như lúc thường mà chỉ hơi gật đầu một cái coi như trả lời.
Sau khi Du Văn Tuấn mời luật sư ngồi thì bản thân cũng ngồi xuống nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, lần này mời luật sư Thành đến chủ yếu là để ứng phó với những câu hỏi của cảnh sát, tôi đã kể tóm tắt về vụ án với luật sư Thành, chúng tôi cũng chuẩn bị hai phương án, nếu Cố thiếu gia cậu không muốn phủi hết trách nhiệm giống như đã nói ngày hôm qua thì chúng tôi sẽ kéo dài thời gian.”
Ông ta cẩn thận giải thích:
“Luật sư Thành sẽ đợi ở bên cạnh Cố thiếu gia để giúp Cố thiếu gia ứng phó với cảnh sát, một vài vấn đề nhạy cảm tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp nhận, Cố thiếu gia cứ kiên nhẫn đợi ở đây, Bộ trưởng Cố ở bên phía kinh thành cũng đang xử lí chuyện này.”
“Không cần.”
Cố Trầm Chu đột ngột lên tiếng.
Du Văn Tuấn hơi sửng sốt:
“Ý của Cố thiếu gia là?”
“Làm theo những gì hôm qua đã nói đi.”
Một câu này mà Cố Trầm Chu phải ngừng lại hai lần mới nói xong, sau đó anh liền hạ mắt không nhìn hai người ngồi đối diện nữa.
Du Văn Tuấn không hổ là đã ở lâu trong cơ quan, trên mặt không hề có chút thần sắc khác thường, ông ta cười nói:
“Được, nếu sử dụng phương pháp này thì sẽ đơn giản hơn, đợi làm xong một bản ghi chép là Cố thiếu gia có thể ra ngoài.”
Nói đoạn ông ta đi ra, chỉ chốc lát sau đã có hai cảnh sát mang theo bản ghi chép đến, bỏ qua phần tên tuổi quan trọng nhất rồi hỏi thẳng vào những vấn đề mấu chốt.
“Anh đi vào hiện trường vụ án như thế nào?”
“Được người đưa vào.”
“Người đưa anh vào là ai?”
“Vệ Tường Cẩm.”
Chiều hôm đó, Cố Trầm Chu đã làm xong ghi chép đi ra khỏi đồn cảnh sát. Cùng lúc ấy, phó quan Trương đang muốn đi đến Cục Cảnh sát gặp Cố Trầm Chu một lần thì nửa đường thông qua mạng lưới quan hệ của Vệ Thành Bá mà nhận được tin tức này, đối phương còn cố ý sao chép lại một phần nội dung ghi chép cho ông ta xem.
Phó quan Trương đã đi gần đến Cục Cảnh sát lập tức chửi một tiếng ‘Mẹ nó’, lập tức quay đầu xe chạy đến bên Vệ Tường Cẩm vẫn còn bị nhốt trong phòng thẩm vấn của quân đội.
Vệ Tường Cẩm đêm qua ngược lại ngủ không tệ, thấy phó quan Trương vô cùng lo lắng chạy từ bên ngoài vào thì anh nhướn mày nói:
“Phó quan Trương có vẻ rất nóng vội đấy.”
Lão tử còn không phải là vì cậu!Phó quan Trương nhanh chóng chạy đến đây thiếu chút nữa ngộp thở cũng không kiềm chế được cơn giận dữ nữa:
“Vệ thiếu gia, Cố thiếu gia ở bên kia đã đổ hết mọi chuyện lên đầu cậu rồi!”
Vệ Tường Cẩm hơi sửng sốt rồi sau đó có chút khó tin hỏi:
“Ông đi ra ngoài suy nghĩ một ngày liền nghĩ ra dùng cách này để lừa tôi?”
Chắc không phải thật sự có vấn đề về chỉ số thông minh chứ?
“Chi bằng ông nói luôn Tiểu Chu đã gánh vác mọi chuyện, như vậy tôi còn có thể tin một chút.”
Phó quan Trương:
“… Vệ thiếu gia, sao tôi có thể đem loại truyện rất dễ bị vạch trần này ra lừa cậu được?”
Vệ Tường Cẩm lập tức ngẩn người.
Phó quan Trương cầm bản sao ghi chép lời khai của Cố Trầm Chu mà mình vừa nhận được, chộp lấy tay Vệ Tường Cẩm nhét vào trong tay anh:
“Đều ở trong này đây Vệ thiếu gia, Cố –“
Ông không chắc chắn hiện giờ mình có còn muốn gọi đối phương là Cố thiếu gia hay không.
“Cậu ta đổ hết mọi chuyện lên đầu cậu, hiện đã rời khỏi Đức Xương quay lại kinh thành rồi.”
Khóe môi Vệ Tường Cẩm mím chặt lại. Anh nhận lấy tài liệu mà đối phương đưa qua, rất nghiêm lúc đọc lướt một lượt, từng tờ từng tờ một, mỗi một hàng mỗi một chữ.
Anh có thể đọc hiểu từng chữ một, nhưng khi xâu chuỗi lại anh liền cảm thấy bản thân không thể hiểu rõ. Nhất là mấy câu nói riêng biệt trong trang thứ nhất và trang thứ hai kia.
— “Người đưa anh vào là ai?”
— “Vệ Tường Cẩm.”
Bàn tay cầm bản sao chép của anh hơi siết chặt lại khiến cho mấy giờ giấy anh nắm trong tay trở nên nhăn nhúm. Nhưng sau đó anh lại vuốt phẳng mấy trang giấy này ra, thả lại lên mặt bàn:
“Bên ngoài có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Phó quan Trương nhíu mày:
“Nhà họ Cố có xảy ra một vài chuyện, nhưng hiện giờ phe Úc và phe Uông đang phân tranh, loại chuyện này vô cùng bình thường, căn bản là không có gì nghiêm trọng.”
“Thứ này…”
Vệ Tường Cẩm hơi ngừng lại, dường như có vẻ không biết có nên nói những lời tiếp theo ra hay không, nhưng cuối cùng anh vẫn hỏi:
“Thật sự là ghi chép lại những lời của cậu ấy?”
Phó quan Trương lúc này thật sự cảm thấy Vệ Tường Cẩm đáng thương, ông ta thầm nghĩ chứng cứ rõ ràng như vậy trải ra trước mặt đối phương mà cậu ấy lại phải xác nhận đi xác nhận lại mấy lần. Lửa giận lúc mới đến đây đã hoàn toàn lụi tắt, ông ôn tồn giải thích:
“Vệ thiếu gia, tôi dù có ngốc cũng sẽ không đem loại chuyện này ra để lừa cậu đúng không? Nếu tôi lừa cậu, cậu ra ngoài rồi gặp Cố –“
Ông ta ngẫm lại rồi vẫn dùng đại từ nhân xưng:
“Cậu ta nói đến chuyện này thì không phải là tôi lòi đuôi sao?”
Ông ta biết Vệ Tường Cẩm nghĩ cái gì nên lại nói tiếp:
“Đây cũng không thể là chỉ thị của Tư lệnh, dựa theo quan hệ của hai nhà các cậu thì cho dù Tư lệnh vì Vệ thiếu gia mà đi tìm cậu ta cũng sẽ không sử dụng âm mưu vụng về như thế để ép Vệ thiếu gia thay đổi khẩu cung phải không? Hơn nữa nói thật ra thì chuyện này Vệ thiếu gia rất khó tự bịa, cũng chỉ có cậu ta làm chứng mới có thể giúp tình cảnh của Vệ thiếu gia cậu tốt hơn một chút, nhưng bây giờ…”
“Ông có ý tưởng gì không?”
Vệ Tường Cẩm chợt hỏi:
“Ý tôi là với tình cảnh hiện tại.”
Phó quan Trương:
“Chuyện xảy ra quá đột ngột, trước mắt vẫn chưa…”
“Vậy đi ra ngoài cho tôi!”
Vệ Tường Cẩm nói lạnh như băng.
Chuyện Cố Vệ còn chưa xong thì Hạ Hải Lâu ở kinh thành phía xa xa không bao lâu sau cũng đã nhận được phần tin tình báo.
Lúc này hắn còn đang ở bên ngoài uống rượu với người khác, vừa nhận được điện thoại nghe thấy tin tức liền sặc rượu ho vài tiếng.
“Hạ thiếu gia không sao chứ?”
Vương Phương ngồi bên cạnh hắn thấy mặt Hạ Hải Lâu đỏ bừng thì đặt ly rượu xuống quan tâm hỏi.
Hạ Hải Lâu khoát tay với đối phương, tiếng ho khan và cảm giác bỏng rát trong cổ họng cũng dần dần bình ổn lại, sau đó hắn liền mỉm cười.
Cười rạng rỡ giống như rất vui sướng nhưng cũng lại rất không thú vị.
Hắn tươi cười vung tay lên, toàn bộ bát đũa li rượu trên mặt bàn rơi lanh canh xuống đất.
Người xung quanh:
“…”
Nhưng Hạ Hải Lâu đã quen với việc không bao giờ để ý đến những suy nghĩ của người khác. Hắn mỉm cười thật lâu, cười đến mức đau cả bụng, đứng lên lười nhác nói một câu ‘Giải tán’ rồi tự mình lái xe quay về gian phòng điều giáo SM kia.
Từ sau lần trước đưa Cố Trầm Chu đến nơi này thì Hạ Hải Lâu còn mang thêm một hai người nữa đến đây, nhưng cũng chỉ là đến – chờ đến khi hắn đặt bọn họ lên giường cầm các loại đạo cụ lên thì không hiểu sao trong đầu liền xuất hiện gương mặt của Cố Trầm Chu.
Kiểu này thì vừa nhìn lại người nằm trên giường thì đương nhiên dục vọng cũng biến mất sạch sẽ — hắn cũng không phải là không thể chiếm được người thật, cần gì phải vội vã kiếm thứ kém chất lượng về để phát tiết? Chỉ cần thêm một chút thời gian và thủ đoạn… A ha, Hạ Hải Lâu đi đến phía trước chiếc gương lớn bên giường kia ngồi xuống, thì thào tự nói với bóng người phản chiếu trong gương:
“Xem đi, hiện giờ không phải đã đi được bước đầu tiên rồi?”
Nhà họ Cố, nhà họ Vệ, Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm.
Hạ Hải Lâu cười khẽ với người ở trong gương:
“Cố Trầm Chu nói Vệ Tường Cẩm là người nhà của anh ta? Tôi ngược lại muốn nhìn xem quan hệ của bọn họ có thể vững chắc đến mức nào!”
Hắn nghiêng đầu giống như đang nghe người nào đó nói chuyện:
“Cũng không có gì đâu, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, bề ngoài Cố Trầm Chu nhìn như rất gọn ghẽ, bên trong quả nhiên là tên dối trá cấp B, ừm…”
Hắn đột nhiên bật ra một tâm tiết tối nghĩa, tiếp đó gương mặt lại vặn vẹo liếm khóe môi:
“Dựa theo dáng vẻ kia của anh ta, kéo hết những thứ trên người anh ta xuống rồi mới lăng ngược thì khẳng định là rất có cảm xúc…”
Hạ Hải Lâu bần thần suy ngẫm liền cảm thấy bản thân hưng phấn đến mức muốn bắn. Hắn không biết đã YY bao nhiêu lần tình cảnh mình lột sạch Cố Trầm Chu rồi trói lên giường, dùng roi hoặc dây thừng tạo ra từng vết máu hoặc vết thương rách da trên người anh ta, sau đó bấm chặt lên những vết thương này rồi mạnh mẽ đâm xuyên qua người đối phương, sau đó lại mở miệng đối phương bắt anh ta dùng miệng hầu hạ thứ của mình, sẽ kéo hai chân của đối phương ra khiến anh ta quỳ hình chữ bát trên mặt đất, vừa khuất nhục lại vừa bất lực nhận lấy thứ kia –
Đúng rồi, còn cả NP nữa!
Hắn cảm thấy Cố Trầm Chu chắc chắn sẽ không chịu nổi việc này, nhưng không phải như vậy mới hay à?
Hắn nhất định mỗi lần đều chơi cùng những người khác nhau, để Cố Trầm Chu cẩn thận nhìn xem anh ta bị người vây lấy thế nào, bị mạnh mẽ xé mở nơi bí mật nhất, bị xuyên qua, bị giữ lấy, bị một người khác nhồi nhét vào trong khe hở cuối cùng của thân thể ra sao…
Một lần lại một lần.
Một lần lại một lần!
Hạ Hải Lâu cố gắng hít thở mấy hơi thật sâu, hung hăng cào lên cánh tay mình, móng tay cũng bấm vào trong thịt.
Hắn lẩm bẩm:
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút…”
Rồi lại đắc ý khoe khoang với người trong gương:
“Lần này Thị trưởng của kinh thành rời đài rất đúng lúc đúng không? Phe Uông đã sớm có ý tưởng này, tôi liền biết thời biết thế một lần – nếu nhà họ Cố không xảy ra chút chuyện, cho dù phải vào Cục Cảnh sát thì Cố Trầm Chu sao có thể nhanh chóng kéo cái mặt nạ kia của anh ta ra vậy chứ? Nhưng mà không ngờ thứ trên mặt anh ta lại dễ kéo xuống như thế… Trò hay vừa mới mở đầu, anh ta đã quyết đoán bán đứng Vệ Tường Cẩm.”
“Nhưng cũng được…”
Giọng nói của hắn chợt trở nên trầm thấp, trên mặt lộ ra chút vẻ trầm tư:
“Nhà họ Cố và nhà họ Vệ lần này đã rạn nứt đến tám mươi phần trăm, tiếp theo ư…”
=====
Tác giả có lời muốn nói:
[Tiểu kịch trường chi nuôi nhốt]
Nghe nói vào ngày nào đó tháng X năm X, khi Cố Hạ đã xác nhận quan hệ mà yêu thương lẫn nhau.
Nhưng Cố mỗi ngày đều phải đúng giờ đi làm xử lí công vụ, thỉnh thoảng còn phải mang việc về nhà để giải quyết, đáng ghét hơn là dù vào buổi tối vẫn còn có người đến cửa chào hỏi!
Hạ: F*ck, cho dù muốn cũng không thể nhẫn nhịn! Thật muốn ném một quả bom nguyên tử xuống nổ bùm hết cả lũ! Vấn đề nuôi nhốt cần phải được đăng lên báo hàng ngày!
Vì thế trong đầu liền xuất hiện kế hoạch S, linh hồn trung khuyển, kế hoạch S, linh hồn trung khuyển, kế hoạch S, linh hồn trung khuyển… Cuối cùng linh hồn trung khuyển chiếm thế thượng phong QAQ.
Hạ: [Lạch bạch chạy đến trước mặt Cố, phe phẩy cái đuôi xinh đẹp mới mọc của mình] Để em nuôi nhốt anh một lần đi =3= Vào trong thế giới hai người chúng ta.
Cố: Đừng quấy phá anh.
Hạ: Orz
Quảng cáo trên TV: Búp bê XXX của Nhật chỉ với giá 998, tuyệt đối giống người thật, tư thế XXX tùy ý quý khách lựa chọn.
Hạ: =O=! Sản phẩm mới? Mua!
Cố: [ Đi làm về] Đây là thứ gì?
Hạ: [Nhìn búp bê] Lăng ngược không lăng ngược không, hay là nuôi nhốt đây nuôi nhốt đây nuôi nhốt đây…
Cố: …
Hạ: [Đấm tay] Quả nhiên vẫn nên nuôi nhốt lăng ngược đi!
Cố: … [Xách cổ áo người kia lên, về phòng ngủ]
Vì thế lại là một đêm xuân đến sáng xDDD.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.